Chương 20
Chương 20. Cho cậu.
Hoắc Thành cầm một cái ba lo trang bị, nhặt những thứ hữu dụng nhét vào. Ngoại trừ đèn pin cường quang, hai cái dao găm quân dụng cùng với một túi cấp cứu, mục đích chủ yếu của hắn là súng ống.
Cẩm Thị ước chừng là sát bên Thủ Kinh, phụ cận cũng không có quân đội đóng quân, nên những thứ này chỉ có thể lấy được ở cục công an.
Tổng cục công an cũng trang bị đầy đủ, tuy nói là một chỗ cấp thành phố, trong tủ sắt cũng có chỉnh tề tám khẩu súng lục, đạn thì nằm ở một tủ sắt khác, không có mật mã, Hoắc Thành thẳng thắng dùng rìu cạy ra, lại nhìn thấy Lâm An ở một bên lo lắng lung tung.
Tốt xấu gì cũng là két bảo hiểm đựng súng, cứ như vậy cạy ra, vạn nhất động phải cái gì đó nổ tung thì làm sao? Trên ti vi không phải đều diễn như vậy à.
Thanh niên làm việc mặc dù cẩn thận tỉ mỉ, biểu tình lại không thể nào che giấu được, đại khái là bản tính tự nhiên, cũng không biết che giấu cảm xúc của mình.
Giờ khắc này, đôi mắt Lâm An hơi trợn tròn mang theo kinh ngạc khẩn trương bán đứng suy nghĩ trong lòng cậu.
Hoắc Thành làm sao mà không hiểu, trong lòng hông khỏi buồn cười lắc đầu một cái, bất quá chỉ là một cục công an nhỏ, nào có trang bị cao cấp như vậy.
Thấy Lâm An ở nơi đó đứng bất động, hắn thẳng thắn lấy từ phía trong ra bốn khẩu súng lục có đánh số ra, thuận tay xé đi bao bọc ở bên ngoài, lại lấy một chút đạn, còn lại bốn khẩu không động.
Hiển nhiên là để lại cho Lâm An, một người một nửa, vô cùng có phong độ.
Lâm An đứng ở đó, giật giật môi không đi lấy: "Súng lục cho tôi một hai thanh là được, tôi căn bản khong giúp đỡ được gì." Trong lòng cậu rõ ràng, nếu là không có Hoắc Thành, những thứ đồ này cậu sẽ không tìm được, bây giờ có thể lấy được chút gì tốt đều xem như là chiếm tiện nghi.
Hoắc Thành vẫn không có vẻ mặt gì, như là không nghe Lâm An nói, ngồi chổm hỗm trên mặt đất thu dọn đồ đạc, động tác hết sức lưu loát nhanh chóng.
Sau khi đóng gói tốt balo trang bị, hắn đứng lên, âm thanh bình tĩnh: "Tôi ra ngoài xem xem."
Hắn hữu tâm đi tìm một chiếc xe.
Quay đầu đi ra ngoài, bất kể bốn khẩu súng kia có lấy hay không, chính mình Lâm An quyết định.
Lấy!
Lâm An chỗ nào sẽ cam lòng không lấy!
Ánh mắt phức tạp liếc mắt nhìn nam nhân đẩy cửa ra ngoài, trong lòng thở dài than thở, rốt cục hạ quyết tâm —— chính mình nợ Hoắc Thành một ân tình, mặc kệ đối phương có ghi nhớ hay không, việc này chính bản thân phải ghi nhớ lấy.
Hoắc Thành vừa đi, Lâm An cơ duyên xảo hợp, két sắt đựng súng không đề cập tới, kho trang bị còn lại nhiều đồ nhưu vậy, cậu đi mà không lấy chỗ nào có thể cam tâm, vốn muốn chờ ngày mai thừa dịp người không chú ý trở lại đây một chuyến.
Khó có được cơ hội tốt, Lâm An cũng không do dự nữa, hữu dụng vô dụng, bởi vì không gian còn thừa diện tích, liền một mạch thu vào toàn bộ, súng cũng đem giấu ba thanh ở không gian, lấy cũng lấy hết.
Ở bề ngoài chỉ còn lại một thanh để vào balo trang bị cùng với cái của Hoắc Thành không sai biệt lắm.
Thời điểm cầm khẩu súng đầy đạn ở trong tay, thu hoạch phong phú như vậy làm trong lòng Lâm An đối với Hoắc Thành không khỏi cảm kích lần nữa
Người này thật là hào phóng, bình tĩnh mà xem xét, muốn là mang cậu theo cũng không giúp đỡ gì, lại cam lòng đem súng lục thứ đồ tốt như vậy đưa cho cậu.
Lâm An nắm nắm đấm tay, cậu tuy không phải là người tốt bụng, nhưng tri ân báo đáp vẫn để ở trong lòng.
Lấy xong đồ, Lâm An bước nhanh đến dưới lầu cùng với Hoắc Thành hội hợp, hai người lên xe, Lâm An còn hỏi.
"Anh như thế nào lại chạy đến tiền viện, ở đại sảnh chờ tôi cũng được, trong sân đen sì sì không an toàn."
Hoắc Thành không tìm được xe thích hợp, thẳng thắn giấu ở trong lòng không nói —— hắn cũng có cảm giác mình có chút không đúng, Lâm An cùng hắn không quen không biết, nhìn vừa mắt tiện tay chăm sóc một chút thì không có gì, làm sao lại có suy nghĩ tìm giúp đối phương một chiếc xe.
Trong đầu lại có suy nghĩ bề trên quản cậu, nghĩ cũng không bình thường.
Chính hắn cảm thấy không bình thường cũng không có gì, chỉ sợ Lâm An cảm thấy được liền chạy xa.
Hoắc Thành là người thành thật, kỳ thực rất thông minh, trong lòng không biết rõ mình chân chính suy nghĩ như trước, thẳng thắn cũng không nói nhiều, trước tiên làm đối phương bình thĩnh.
Lâm An biết đối phương không thích nói chuyện, thấy hắn quả nhiên không lên tiếng cũng không nghĩ nhiều, bĩu môi nói: "Anh còn không biết, những tang thi ăn thịt người ngoài kia dễ giết, nhưng ai biết chúng nó có gì trên người... không bệnh thì cũng độc a, bị cào một móng vuốt liền biết lợi hại."
Tận thế không biết bao nhiêu người không bị tang thi ăn, mà là bị một vết thương nhỏ mà sinh ra biến dị thành tang thi, có mấy lời cậu nói thẳng không được, lại hi vọng nam nhân bên cạnh có thể nghe hiểu.
Dù sao người này cũng giúp mình một đại ân, liền thực sự không tệ, thẩn thủ tốt, thận trọng cẩn thận, tính cách cũng hào phóng, người như vậy ở tận thế không thường thấy, chết rồi cũng thật đáng tiếc.
"Ân, tôi biết rồi."
May mà Hoắc Thành là người dễ tiếp thu, hoặc là nguyện ý tiếp thu lời của Lâm An, trầm giọng trả lời một câu, làm khóe miệng Lâm An vẽ lên một đường, dựa vào chỗ ngồi ghế phó, cả người đều thả lỏng.
Nghe tiểu gia, ngươi không chịu thiệt.
Đêm đó đi linh tinh tới mấy cục cảnh sát khác của Cẩm Thị tìm ra không ít vật tư —— đáng tiếc không có súng, toàn thành phố cứ như vậy mấy cục, tận thế phát sinh liền bị nhóm cảnh sát mang đi hết, còn lại đều ở trong tay Hoắc Thành Lâm An.
Thu hoạch lớn nhất vẫn là thừa lúc Hoắc Thành không chú ý đến, Lâm An đi thong thả tìm đồ vật. Không có súng ống, Hoắc Thành cũng chỉ có thể lấy dụng cụ dao cắt cùng túi cấp cứu, ngoại trừ đồ ăn, trên xe còn dư lại cũng chỉ có thế.
Lên xe đi thêm hai vòng cũng không tìm được, có lẽ tại thời điểm phát sinh, đã bị người khác lấy đi mất.
Nếu không tìm được, Hoắc Thành cũng không nói với Lâm An muốn tìm cho cậu một chiếc xe, nói ít làm nhiều, cũng không thể hống với người, đây là tính cách của hắn, nhiều năm như vậy cũng không có thể thay đổi.
Hai người bận rộn cả một đêm, đem mấy cục cảnh sát to nhỏ quét sạch, đi ngang qua mấy trạm xá phòng khám bệnh xuống xe lấy không ít thuốc, lúc ánh sáng mờ nhạt xuất hiện mới về tới tiểu khu Lý Ngư Đường.
Lầu sáu trước tang thi đã bị mấy lần thanh ý không sai biệt lắm, so với các lầu khác có vẻ an toàn hơn.
Thời điểm hai người dừng xe lại, vừa vặn đoàn người Lý Vĩ từ trong hành lang đi ra, ngoại trừ lần trước có Cao gia huynh đệ,lần này còn thêm mấy người, con trai Tiền bác gái Tiền Quân, cùng với chủ gia đình của hai nhà khác.
Giờ khắc này ngoại trừ Lâm An cùng với Hoắc Thành, toàn bộ mấy người còn sống sót lão hộ gia đình đều gia nhập cái đội ngũ nhỏ của Lý Vĩ này.
Này cũng khó trách, hiện nay mỗi nhà đồ ăn còn dư cũng không nhiều, thu hoạch lần trước của bọn Lý Vĩ cũng khiến mọi người đỏ mắt, mọi người cùng nhau hành động, dù sao so với đơn độc hành động tốt hơn.
Người hai bên cũng chỉ nhìn nhau gật đầu, lại nhìn thấy Lâm An Hoắc Thành hai người có thân thủ tốt nhất đi cùng nhau, sắc mặt có chút khó coi.
Trong lòng không thoải mái, những người này cũng không có nói gì, hai bên hỏi thăm một chút liền li khai.
Vốn cũng không đi cùng với nhau, tận thế đến, đều là số phận của mỗi người, có thể sống sót hay không đều dựa vào bãn lĩnh mỗi người.
Mặc dù sống ở đây đã nhiều năm, Lâm An đối với hàng xóm ở đây cũng không có mấy hảo cảm.
Cậu là trẻ được nhận nuôi, không cha không mẹ lại học tập không tốt, trong nhà cũng không có người trụ cột, khi còn bé bị không ít nam hài bắt nạt.
Mà mấy người ở bên Lý Vĩ từ bên trong cửa sổ nhìn thấy Lâm An giết quài vật, vốn muốn kéo cậu thêm một tầng bảo vệ, lúc trước lại nghe Lý Vĩ nói đối phương ghét bỏ tiểu đội bọn họ, không muốn gia nhập, vũ khí không cho mượn, bây giờ thấy vậy, trong lòng không khỏi căm tức.
Trách không được không muốn hợp tác, thì ra là không lọt mắt bọn họ!
Đều là hàng xóm với nhau, rõ ràng là có năng lực cũng không nguyện bảo vệ nhau, quá máu lạnh.
Tình người là như vậy, xã hội hòa bình từng người tường an vô sự, tận thế đến, đại thể liền từ góc độ bản thân có lợi hay không mà nhìn nhận, nhưng cũng sẽ không có nghĩa vụ đi bảo vệ người khác.
Bước vào cửa, Hoắc Thành gọi Lâm An lại, từ trong túi lấy ra, đưa cho cậu —— "Cho cậu."
"Cái gì?" Lâm An định thần lại, ngây ngẩn cả người, "Làm sao anh biết.... làm sao biết trong đầu tang thi có tinh hạch?"
Lòng bàn tay Hoắc Thành dày rộng mạnh mẽ, rõ ràng là năm sáu viên tinh hạch sáng lấp lánh, từng viên một to nhỏ như hạt đậu chen ở trong tay, nhìn qua vô cùng đẹp đẽ. Dù là ai nhìn vào cũng không nghĩ ra chúng nó là lấy ra từ đầu tang thi buồn nôn.
Hoắc Thành thấy biểu tình của Lâm An không giống không thích, trong lòng buông lỏng, tiến lên mấy bước đưa qua, "Cho cậu, tối hôm qua thấy nhìn chằm chằm."
Lâm An đầu óc chuyển hai lần, nhất thời minh bạch.
Cậu hôm qua là đối với đầu tang thi nhìn chằm chằm, trong lòng có điểm không nỡ chắc là lộ ra rồi, càng thêm là bị nam nhân trước mắt quan sát được, hẳn là sau khi lấy súng đi ra ngoài lấy cho cậu.
Người này thành thật, cũng thận trọng tỉ mỉ.
Chỉ là... từ trong đầu tang thi đào ra, ngẫm lại liền biết không bình thường, đối phương dĩ nhiên cam lòng đưa cho cậu?
Lâm An từ lòng bàn tay tiếp nhận tinh hạch của Hoắc Thành đưa cho, hỏi, "Đều cho tôi? Những thứ này có khi lại rất quý giá." Đó là tinh hạch, sau này ngoại trừ lương thực đồ ăn nước uống, là tiền tệ lưu thông.
Hoắc Thành thấy cậu cầm, trong lòng có chút cao hứng, liền móc móc từ túi lấy ra: "Tôi còn có." Nói xong liền muốn đưa hết tất cả cho Lâm An. (Sao t lại cảm thấy như là ông chồng cuối tháng nộp tiền lương cho vợ :v )
Vật này hắn không biết dùng để làm gì, dùng cái rìu chặt mấy hồi cũng không ra, nếu Lâm An thích liền đưa cho hắn.
"Chờ đã, chờ chút ——." Lâm An vội vã ngăn lại, tinh hạch cầm trong tay nhét vào túi đeo lương, luôn mồm nói: "Tôi chừng này là đủ rồi, còn dư lại anh cầm đi." Suy nghĩ một chút, lại nghiêm túc dặn dò một câu: "Cất dữ cẩn thận không ném loạn, nói không chắc sau này liền có tác dụng lớn."
Nếu như may mắn sau này Hoắc Thành thức tỉnh dị năng, có thể làm cho hắn ngay tức khắc hấp thu nhiều nhất tinh hạch.
Bất quá những chuyện này Lâm An không tiện nói nhiều.
Trong lòng cậu ra quyết đinh, nếu như sau này Hoắc Thành thức tỉnh dị năng, đối phương có ý, cậu liền cùng người này tổ đội.
Một là Hoắc Thành người này thực sự rất tốt, ít nhất cùng với cậu hợp tính. Hai là tại tận thế có một đồng bọn đủ mạnh đáng để tin cậy, cũng là chuyện tốt có thể găp không thể cầu.
Lâm An âm thầm liếc qua nhìn vóc người cao lớn của Hoắc Thành, thầm nghĩ với tố chất thân thể của đối phương, tỷ lệ thức tỉnh dị năng so với người bình thường cao hơn.
Thấy Lâm An nói như vậy, Hoắc Thành suy nghĩ một chút, gật đầu, không kiên trì mà đem mấy tinh hạch từ túi móc ra. Nhưng vật này chiếm cũng không bao nhiêu diện tích, quá mức lúc nào Lâm An muốn hắn lại cho.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro