Chương 25

Chương 25.

Lâm An có thái độ không tốt, Tiền Quân cũng không để trong lòng.

Đều đã lớn tuổi, tính cách tên nào trong cái khu hắn đều rõ ràng

Hắn biết người trước mắt này từ nhỏ tính khí đã không tốt, không có chút quan hệ cũng không thèm chơi chung với bọn hắn, đã vậy còn thù dai.

Tiền Quân nhớ tới hồi trước trung học cơ sở có một nam hài, đại khái là mới vừa vào trường quá mức hưng phấn, nên nói chuyện phiếm rất nhiều hấp dẫn đồng học chú ý.

Sau đó mà không biết nói đến như thế nào, liền nói đến Lâm An.

Lâm An với bọn hắn không giống nhau, người này từ nhỏ đến lớn đều tốt, một ngương mặt tuấn tú lại trắng nõn, bất thình lình nhìn căn bản không phải là hài tử con công nhân từ tiểu khu Lý Ngư Đường đi ra, lại như một tiểu thiếu gia nhà giàu, một đường đến sơ trung hấp dẫn không ít bạn học nữ chú ý.

Tiền Quân có thể mơ hồ nhớ đến, lúc đó Lâm An rất phong quang, chiều nào đều có các nữ sinh ban khác đều ở cửa phòng nhìn lén, có lúc còn có học tỷ lớp trên

Đứa bé trai kia chính là ghen tị, liền nói việc riêng tư của Lâm An, quản nhiêu có nhiều người để ý, đến cuối cùng hắn nói hắn là bạn thân của một người láng giềng ở khu nhà Lâm An, nói cậu là người không cha không mẹ, ở cùng với bà lão của mình.

Những câu nói kia chửi bới chiếm đa số, bây giờ suy nghĩ thì có một số thứ hơi quá mức, nhưng khi đó đều là hài tử, hài tử có thể biết cái gì? Lâm An đến lúc đó biết chuyện cũng không nói thêm cái gì, vì vậy tất cả mọi người cho là hắn nhịn xuống, chuyện này coi như qua.

Chuyện qua rất lâu, cũng không biết vào một ngày nào đó, đứa bé trai kia tan học trên đường mỗi ngày đều không hiểu sao lại bị đánh, bị đánh đến mặt mũi nở hoa chảy máu, hỏi hắn thế mà hắn lại không biết, chỉ nói là có mấy người kéo hắn vào hẻm trùm đầu lại đánh.

Sự kiện kia kinh động trường học, tra tới tra lui cũng không thể đem hung thủ bắt được, sau đó nói là bọn đầu đường xó chợ, tóm lại không bắt được đúng người để mà giải quyết.

Rất nhiều năm sau đó Lâm An thôi học, có lần thường lui tới đến mấy đứa to xác lưu manh ăn cơm vui đùa, hắn liền nhớ lại sự kiện năm đó, ngẫu nhiên mà suy nghĩ thêm, không khỏi kinh sợ mà ra một thân mồ hôi lạnh.

Cứ như vậy, Tiền Quâ đối vối vị này kính sợ tránh xa, trong lòng hắn vẫn cảm thấy như Lâm An không mở miệng không nói gì, trực tiếp động thủ đánh người, không tốt a. Năm đó mới trung học cơ sở, đại mao hài tử kia có thể đắc tội tên này, mỗi ngày đều bị lôi vào đầu hẻm đánh, ra tay thật tàn nhẫn.

Bây giờ tình huống lại có chút bất đồng, rốt cuộc đã giết qua tang thi giết qua người, chỉ trong thời gian một tháng, Tiền Quân nguyên bản có chút hèn yếu đã lộ ra một chút sức lực, trong thần thái mang theo chút tự tin hung ác.

Hắn cảm giác mình không cần thiết phải sợ Lâm An, liền cười khẽ một tiếng, nói: "Không có việc gì lớn, chỉ muốn hỏi cậu một chút, cậu có đi theo phía quân đội rời đi hay không mà thôi?"

"Có hay không, tại sao tôi phải nói cho anh biết." Lâm An cũng không đem sự định của chính mình nói cho người khác biết, lạnh lùng nói: "Chuyện gì cứ nói thẳng."

Tiền Quân thấy thái độ cậu không tốt, cũng không có tâm tình tiếp tục hàn huyên.

Hắn lôi kéo túi trắng bên chân, nói: "Là có chút việc, lương thực thì tôi đã giao đủ, mà hai túi này lại không mang đi. Tôi biết trong tay cậu không thiếu đồ vật, muốn đi với quân đội, dù thế nào cũng phải nộp lên lương thực, không bằng cùng tôi đổi một chút."

Mỗi người chỉ được giới hạn mang mười cân hành lí, hai cái túi này hắn không mang đi hết được, còn không bằng đổi chút vật nhẹ nhàng đáng tiền.

Lâm An mặt không thay đổi nhìn túi bên chân hắn,đột nhiên nhíu nhíu mày, nghiêng người tránh cửa chính ra, nói: "Vào nói."

Tiền Quân bên trong lòng buông lỏng, nhấc hai túi bột mì đi vào cửa, Lâm An quay người đóng cửa lớn lại, dùm cằm chỉ chỉ ghế sô pha ở phòng khách ra hiệu Tiền Quân ngồi.

Lâm An nói: "Nói một chút, anh muốn đổi cái gì?"

Cậu không thiếu lương thực, loại nam mươi cân một túi trắng này trong không gian cũng xếp thành núi nhỏ caom bất quá tìm tới khu buôn bán kia cũng phải đẩy ra bên ngoài. Bánh bích quym mì đều là giải pháp lúc đói bụng, người muốn có sức lực, bánh màn thầu, bánh bột mì cơm gạo tẻ là no nhất.

Cho nên đến lúc hậu kì, các đại căn cứ cơ bản có thủy điện khí gas cung cấp, gao và mì thứ này càng đáng giá.

Tiền Quân suy nghĩ một chút, nói: "Kim ngân châu báu chắc cậu không có, cái khác cậu cảm thấy được có thể đổi liền đổi."

Lâm An nhíu nhíu mày, nói: "Anh sao biết tôi không có? Xem một chút đi, nguyện ý đổi chúng ta liền nói chuyện." Nói xong, cậu thuận tay lấy ra từ chiếc túi đeo lưng ở trên ghế sa lông rút ra bốn thỏi vàng.

Những thứ đồ này đều là mấy ngày trước thu nhập vật tư ở mấy cửa hàng bán trang sức kiếm được, trong mắt cậu chả đáng bao nhiêu, nhưng đối với đại đa số người sống sót vẫn là đồ vật vô cùng tốt.

Hiện tại một thỏi vàng như vậy đều có thể đổi được năm mươi kg lương thực, qua nửa năm nữa, chỉ sợ một cái bánh bao đêu không đổi được.

Tiền tài động lòng người, vàng thật chói mắt, ở trong phòng khách lóe lên vài ánh sáng, Tiền Quần nửa đời người là công nhân nghèo lập tức sáng cả mắt, tham lam trên mặt không che dấu một chút.

Mấy ngày hôm nay hắn chỉ đi loanh quanh siêu thị hai tầng, đối tượng buôn bán là dân chúng gần đó, vẫn chưa có cửa hàng vàng bạc có quy mô.

Tiền Quân không phải không nghĩ tới việc thừa loạn liền hoành hành, bất quá nghĩ đi nghĩ lại rồi lập tức tự bỏ đi suy nghĩ ấy.

Hắn biết tên nhóc Lâm An có năng lực, nhưng chưa bao giờ nghĩ năng lực của đối phương lại cường đại như vậy! (năng lực ở đây có nghĩa là người có đầu óc, người chu toàn mọi việc chứ không phải người mang sức mạnh đặc biệt.)

Trong lúc nhất thời, trong đầu Tiền Quân một đống suy nghĩ phức tạp, trước kia đi siêu thị tìm vật tư cùng đám người Tiền ca kia, hắn ta cũng nói lên cái điểm đắc ý này rồi lại tiêu tán hơn nửa.

Trong lòng mặc dù cảm thấy khó chịu, ánh mắt vẫn nhìn chằm chặp vàng được đặt tùy tiện trên khay.

"Ngươi ra cái giá, đồ vật ta đưa!"

Lâm An nói: "Cứ theo giá quân đội đưa ra, một lượng đổi lấy năm mươi cân lương thực, thỏi vàng đều là hai lượng, anh chỉ cần lưu lại hai túi bột mì, tôi đưa cho anh hai cái."

Tiền Quân không chút nghĩ ngợi, nói: "Tôi đổi!" Hắn vội vàng đem một thỏi vàng chộp lấy, nói: "Thỏi vàng đưa tôi, kia hai túi bột mì đưa cho cậu."

Siết lấy thứ mà cả đời có lẽ không có cơ hội mò tới, Tiền Quân vui mừng, đứng lên định rời khỏi.

Lâm An ngồi ở trên ghế sa lon, ngữ khí không nhanh không chậm nói: "Yên tâm, đồ vật đã đưa cho anh thì sẽ là của anh, tôi còn có thể đoạt lại được sao? Anh nếu không có việc gì bận thì đừng có đi, chúng ta nói một chút chuyện buôn bán."

Trong lòng nhớ lại còn dư ba thỏi vàng, Tiền Quân trong lòng hơi động, liền quay người ngồi trở lại, nói: "Buôn bán cái gì?"

Lâm An ý tứ hàm xúc không rõ, nở nụ cười: "Quân đội không phải chiều mới đi sao, anh bây giờ nếu không có chuyện gì, có thể giúp tôi đi nói với mấy người xung quanh đây một chút, ai có nhiều lương thực thì có thể tới tìm tôi, tôi có thể lấy vàng đổi, cùng quân đội đổi giống nhau, có một cái tính một cái. Nếu chuyện thành, tôi cũng không làm anh thiệt thòi, đồ vật cũng được mà vàng cũng được, anh có thể chọn."

Cái loại giao dịch này a, vốn là ăn lời!

Tiền Quân vừa muốn gật đầu đáp ứng, đột nhiên dừng lại, trong lòng xét qua một ý nghĩ, giả bộ hoài nghi nói:

"Cậu lấy ra từ chỗ nào nhiều vàng như vậy, không phải là lại lịch bất chính chứ? Tôi giúp cậu buôn bán mấy thứ này, ngày sau có người đến điều tra thì phải làm sao?"

Tiểu khu này ai cũng biết, Lâm An là một tên tiểu tử nghào, Tiền Quân cũng không hiểu từ đâu lại có nhiều vàng đến như vậy.

Lâm An nhận ra, đối phương đấy là muốn nâng giá lấy cái phí môi giới mồm miệng của hắn.

Nhưng cậu cũng không phải một tiểu tử ngốc bị người dọa một cái liền dễ dàng cho phép xoa nắn, chỉ không chút hoang mang dựa vào ghế salon một chút, nhìn chằm chằm Tiền Quân cười như không cười.

Tiền Quân bị cậu cười đến hốt hoảng: "Cậu, cậu nhìn ta như vậy làm gì?"

"Không gì cả, chính là đột nhiên cũng nhớ có chút chuyện muốn hỏi anh, anh đến chỗ nào nhiều lương thực như vậy, với cả Tiền bác gái ở đâu?"

Đề cập đến mẹ của hắn, Tiền Quân sắc mặt đại biến, trong mắt xẹt qua hoảng loạn, chậm chạp giải thích: "Mẹ của ta, bà không... bà ở nhà..." Lời còn chưa dứt, trên trán chảy lấm tấm mồ hôi.

Lâm An thờ ơ lạnh nhạt, thấy Tiền Quân hoảng loạn đến không biết phải nói gì, mới không nhanh không chậm mở miệng đánh gãy hắn: "Thôi, dù sao cũng là chuyện nhà của anh, anh cũng không cần phải giải thích đến tôi làm gì, tôi cũng chỉ là nhớ đến vấn đề như vậy mới buột miệng hỏi..."

Tiền Quân lúc này mới đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, miệng mím lại như vỏ trai, không dám tiếp tục tính kế.

Thần sắc Lâm An nhàn nhạt, dựa vào trên ghế salon như có chút mất hứng, vung vung tay: "Được, nên nói tôi đã nói hết, không có chuyện gì thì anh nên về đi, tôi không tiễn."

"Không có, không có." Tiền Quân vội vàng đứng lên, thái độ như không thể chờ đợi được nữa muốn mau chóng rời đi: "Tôi tự mình đi được, không cần đưa... không cần đưa tiễn."

Nói xong, giống như sau lưng có hổ đuổi theo, bước chân vội vàng mở cửa rời đi, chỉ lo Lâm An lại nói gì đó. Cũng vừa, lúc đầu tràn đầy tự tin đi tới, lúc đi lại như chó nhà có tang.

Dù như thế nào, một tháng này Tiền Quân cũng đi ra đi vào nhiều, tại trong tiểu thu giao thiệp không nhỏ. Xế chiều hôm đó, lục tục có mấy nhà nguyện ý đem lương thực còn trong tay đổi thành hoàng kim.

Bọn họ luôn cảm thấy trên quân xa ăn mặc, ở đi lại đều có quân đội bảo đảm, không cần vì thế mà mang nhiều đồ vật, chẳng bằng toàn bộ đổi thành vàng, vàng đến chỗ nào cũng đều đáng giá, lại dễ cầm. Thừa dịp hiện tại thuận tiện đổi, đến Thủ Kinh cũng có cái kề bên người.

Lâm An đối với người đến cũng không cự tuyệt, giá tiền cho thích hợp, đối với Tiền Quân cũng có thêm tiền hoa hồng, bất qua ngắn ngủi một buổi chiều, mấy khối vàng cậu có biến thành lương thực trong không gian.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro