Chương 9

Chương 9. Hợp tác

Ở trong lòng mạnh mẽ người đến sau quá nhanh chân, Lâm AQ An rất khoái giải khí, không ngừng bước tới 'chiến đấu' với chiến trường giá hàng đồ nhật dụng.

(AQ chỉ người có tính cách lạc quan đến tiêu cực, liên quan đến nhân vật AQ trong tác phẩm của Lỗ Tấn. Câu nói điển hình: Nó đánh mình không khác gì đánh bố nó.)

Trong không gian của cậu còn lại không nhiều, thu hết xà phòng thơm, kem đánh răng đồ dùng thường ngày sau, Lâm An tại hàng giấy vệ sinh đứng một chút, xác định xung quanh không có ai, vẫn là chột dạ nhìn hai bên lần nữa, rồi thuận lợi chuyển vào không gian.

Mất mặt liền mất mặt đi, những thứ đồ này dù như thế nào cũng phải tận lực lấy nhiều, tại một số thời điểm đặc biệt, một gói bông tăm nhỏ hay đồ dùng tổng hợp còn so với lương thực còn muốn quý giá hơn, lại quá một năm, không, nửa năm, những thứ đồ này có thể là hàng hot cung không đủ cầu!

Nữ nhân sinh tồn ở mạt thế càng không dễ dàng, có thể sống sót đều là bản lĩnh không nhỏ ra tay càng xa hoa hơn. Như thần vật băng vệ sinh =))), không thấm nước lại thông khí, hấp thu cấp tốc, dung lượng lớn, ở mức độ rất lợn thậm chí đuổi hết bọn tang thi khứu giác nhạy bén.

Liền đời trước một số tiểu đội dị năng làm nhiệm vụ trước cùng cấp cho đội viên bên người hai mảnh, tại thời điểm bị thương dùng làm băng bó khẩn cấp, so với băng gạc còn dùng tốt hơn nhiều —— so với mùi máu tanh hấp dẫn tang thi tới, mặt mũi còn chẳng đáng giá mấy đồng tiền.

Cái gì gọi là dũng sĩ buông tha thắng lợi? Hiện tại chính là không thể buông tha!

Lúc Lâm An tại siêu thị điên cuồng càn quét chuẩn bị rời đi, nam nhân cõng lấy balo leo núi, trong tay mang theo bao lớn bao nhỏ vừa hay đi đến cửa.

Lâm An: "...."

Hoắc Thành: "...."

Bốn mắt nhìn nhau, song phương đều hơi kinh ngạc.

Hoắc Thành đứng tại chỗ nhìn chăm chú thanh niên đứng cách đó không xa, lông mày hơi nhíu, ánh mắt bình tĩnh không lay động, nhưng bên trong lòng cũng lóe lên kinh ngạc nhàn nhạt

Trong siêu thị còn có người khác.

Đối mặt đồng dạng đứng tại chỗ, thanh niên biểu tình có chút trù trờ, Hoắc Thành biểu tình nhàn nhạt đứng ở đó, không nói gì chờ đối phương đi ra ngoài trước.

Khá là phong độ.

Như vậy cũng có thể chạm mặt, cũng thật trùng hợp.

Lâm An mặc dù biết siêu thị có người, giờ khắc này cũng hơi kinh ngạc với siêu thị to lớn, dĩ nhiên có thể tại lúc đi không sớm không muộn cùng đối phương chạm mặt rõ ràng.

Nam nhân đối diện lớn chừng ba mươi tuổi, vóc người cực cao, Lâm An ở trong bóng tối đánh giám người này có cái cao sắp tới một mét chin, cao như vậy mặc dù là người phương bắc cũng không thấy nhiều. Ánh mắt của cậu nhanh chóng từ trên thân nam nhân đảo qua, vai rộng chân dài, thân thể rắn chắc, cánh tay bao bọc bên trong áo cũng lộ ra bắp thịt đường nét.

Lâm An bên trong lòng hạ xuống kết luận: Người này phải là một người chuyên thể thao!!

Nam nhân này, chỉ nhìn bề ngoài cực kì đơn thuần, thân hình cao lớn tướng mạo cường tráng, trong ánh mắt thu liễm lại, lại có thêm khí chất nam nhân thành thục thâm trầm.

Cho dù cùng là nam nhân, Lâm An không thừa nhận không được đối phương rất đàn ông.

Bây giờ chính là lúc nữ nhất thích nhất nhân sĩ loại hình thành thục trọng ổn, Lâm An có chút chua chát nghĩ.

Lâm An đánh giá Hoắc Thành, Hoắc Thành cũng đồng thời đang quan sát cậu.

Thanh niên phía đối diện cách hắn không tới năm mét, cao cao gầy dò, dáng dấp tuấn khí trắng nõn, mới nhìn qua còn tưởng là sinh viên, chỉ có cặp mắt kia, đen bóng sắc bén, chứng tỏ chủ nhân cũng không hề đơn giản như bề ngoài.

Nam nhân không nói lời nào, Lâm An cũng không động đứng tại chỗ, ánh mắt giống như lơ đãng xẹt qua rìu cứu hỏa trong tay đối phương, cái rìu còn sót lại dòng máu đỏ từ trên thân thể tang thi đang chảy xuống.

Lâm An ngước mắt nhìn nam nhân, phát hiện đối phương cũng nhìn hắn. Hai người lẳng lặng giằng co mấy giây, không khí chung quanh phảng phất có chút áp lực.

Nam nhân đứng tại chỗ cũng không động, khẽ gật đậu, không nói gì mà tỏ vẻ Lâm An đi trước. Lâm An trong nháy mắt đã hiểu ý đối phương, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, mịt mờ chuyển tầm mắt qua vóc người cao lớn, trong lòng thầm cân nhắc trước sau, kéo ra một nụ cười hữu hảo, hướng đối phương gật gật đầu, quyết định rời đi trước.

Hoắc Thành mặt không hề cảm xúc, thần sắc bình thản nhìn theo thanh niên bao lớn bao nhỏ bước ra cửa kính, chân thật nhanh rời đi.

Thân thể thanh niên thẳng tắp nện bước nhanh nhẹn mẫn kiện, mang theo hai cái túi mua sắm trói buộc mà vẫn có thể một bên dùng dao bầu giải quyết tang thi còn đang bồi hồi ở bên ngoài, lại không hề dừng lại mà thuận lợi vượt qua lan can siêu thị, nhanh chóng chạy về phía xa.

Nhìn bóng lưng kia, ánh mắt bỗng chốc dừng lại.

Thắng lợi trở về, Lâm An tâm tình coi như không tệ, mặc dù nửa đường giết ra gặp Trình Giảo Kim cũng không thể xảy ra chuyện gì, cuối cùng cũng vạn sự thuận lợi.

Đi ra cửa lớn siêu thị, cậu ngẩng đầu nhìn sắc trời một chút, đột nhiên chợt tỉnh, lập tức sắc mặt khó coi mà bước nhanh hơn. Bước nhanh chân chạy đến lan can trước siêu thị, dưới chân không có dừng lại, một tay mang theo túi nhựa, một tay múa đao, phía bên ngoài tang thi nghe tiếng liền chậm rãi vây lại, lưỡi dao dứt khoát cắt ra một con đường trống, chân trái vừa lên, đùi phải liền giẫm một cái, cấp tốc nhảy ra khỏi lan can.

Tiện tai chém hai tang thi cách mình gần đó, đầu lăn xuống đất cũng không lo đến việc dừng lại thu nhập tinh hạch, thừa dịp tang thi còn đang di động chậm chạp mà tạo kẽ hở, cậu liền dứt khoát rời đi,

Đời trước Lâm An tại tận thế bên trong khách sạn Lệ Tinh làm người nghèo khó, cứ thế đời này chợt vừa tiếp xúc với số lượng vật tư khổng lồ nên quá kích động, dĩ nhiên không để mắt đến thời gian.

Hậu thế tại trong mạt thế sinh tồn, mọi người đều biết rõ một cái quy luật —— nếu không muốn mất mạng, thì đừng xuất hiện vào buổi trưa.

Càng đến giữa trưa, nhiệt độ càng tăng lên, tang thi các khớp cứng ngắt ngược lại sẽ trử nên linh hoạt, nếu như là giữa trưa lúc nóng nhất, tang thi cấp một tốc đọ sẽ theo kịp nhân loại, tang thi cấp hai thậm chí có thể truy đuổi ô tô vừa chạy. Ban đêm thì ngược lại.

Hiện tại đã sắp đến tám giờ, bên trong tiểu khu du đãng tang thi đã bắt đầu di chuyển linh hoạt, tiếp theo một hai giờ, thời điểm đó nhìn về phía hàng trăm hàng ngàn tang thi điên cuồng đuổi theo, chỉ bằng Lâm An một thân một mình tuyệt đối không thể an toàn phá vòng vây,

Thật là sơ suất!

Lâm An bên trong ảo não, tự chửi chính mình, ỷ lại đời trước có kinh nghiệm, như vậy có thể tiếp tục sẽ chết không chừng!

Lại nói tới Hoắc Thành, sau khi tại chỗ cửa siêu thị nhìn Lâm An rời đi, hai ba lần xả khối liên tiếp ở sân khấu siêu thị, đem phá vụn thủy tinh ván gỗ vừa lấy, chận lại cửa siêu thị. (?)

Phía sau lại truyền đến tiếng bước chân dồn dập, Hoặc Thành mang theo túi thực phẩm quay người xem, chỉ thấy thanh niên vừa chạy trốn cư nhiên đã qua trở lại, trong tay còn không biết lấy từ đâu ra một tấm gỗ làm vãn cửa, đứng ở đó há mồm thở dốc, hai má vì chạy mà hơi ửng hồng.

Hoắc Thành nhìn cậu, đối với thanh niên có chút bình thường trước mặt này sinh ra chút tán thưởng.

Rất tỉ mỉ.

Lâm An cẩm tấm gỗ, trên mặt có chút lúng túng đứng ở đó. Lúc nhớ đến chuyện hoạt động bất thường của tang thi, cậu đã gần như thuận lợi về tiểu khu, mới giật mình phát hiện mình đã quên một điều quan trọng.

Thật sự là ngu xuẩn!

Cửa lớn siêu thi không che lại, phía ngoài siêu thị chỉ có lan can cao tới một mét dùng cái rắm! Cái siêu thị là trước khi cậu rời Cẩm thị sẽ đi bổ sung vật tư ở kho, vạn nhất lan can bị đụng hư, cửa kính liền bị phá thành cái hang lớn, tang thi cùng người sống khác liền đi vào, vật tư theo đó cũng có thể mất!

Cố không được, Lâm An liền vội vàng dùng tay che chắn túi mua sắm quăng vào không gian, lại chạy đến một cái hàng hiên, giết một gia đình tang thi đang xé thịt, tháo cửa nhà người ta, liền lôi hết sức bú sữa mẹ liều mạng chạy trở về, mệt gần chết mà sau khi chạy đến mới phát hiện điều mình làm là dư thừa.

Lâm An đứng trước cửa siêu thị, trong tay mang theo một cánh cửa, liền nhìn đã biết tấm gỗ kia có thể che tốt cửa kính, lại xem đến người nam nhân kia, nhất thời không biết nói cái gì.

Ném ván cửa rồi quay đầu đi? Cảm thấy làm như vậy đặc biệt không tốt.

Hoắc Thành nhìn thanh niên đứng lúng túng ở đó, ánh mắt cùng bộ dáng một kiểu phập phồng mãnh liệt, trong lòng khẽ động một cái, đi tới nhận lấy ván cửa trong tay đối phương.

Lâm An bị động tác của người nam nhân làm cho sững sờ, thấy hắn cầm ván cửa để ở cửa kính siêu thị, này mới phản ưng được, ngượng ngùng nở nụ cười: "Cái kia..... cảm ơn, cảm ơn a, đã làm phiền anh."

"Không sao." Nam nhân lần đầu mở miệng nói chuyện cùng cậu, âm thanh trầm thấp nặng nề có một cỗ mùi vị không thể nói nên lời, tạm thời có thể nói là mùi vị quen thuộc của đàn ông.

"Cái kia...." Lâm An đứng ở đó. Do dự muốn không cùng tiếp tục đối phương nói chuyện, nhưng người này cũng coi như là giúp cậu, quay đầu bước đi thì không quá lễ phép.

"Tôi tên Lâm An, người Cẩm thị, ở gần đây."

"Hoắc Thành, từ Dương thị tới đây." Hoắc Thành trả lời một câu. Bản thân hắn vẫn luôn giữ thói quen mặt than, đôi môi thiên bạc liền mím, nhìn có chút nghiêm túc không dễ ở chung, nhưng mà khi vừa nói chuyện, thái độ vẫn rất lễ phép.

Từ Dương thị với, đó không phải là Hoa quốc vùng khai thác kinh tế?

Đầu óc chuyển một câu như vậy, Lâm An gật gật đầu: "Nhĩ hảo."

"Nhĩ hảo." Lúc này Hoắc Thành ước chừng là thật sự không dễ giao tiếp, Lâm An nói một câu, hắn đáp một câu, Thấy Lâm An không nói, hắn mới dừng một chút, chủ động mở miệng. Chỉ chỉ lan can ở ngoài bị vây bởi tang thi, mà chúng lại đang không ngừng từ hướng này tụ tập đến, nói: "Phải nhanh lên một chút rời đi, vật này càng ngày càng nhiều."

Lâm An nghe vậy nhìn quanh siêu thị, khoảng chừng chỉ hơn mười con, cái này Hoắc Thành nói không sai, theo nhiệt độ tăng lên, thứ đồ chơi này chỉ có thể càng tụ càng nhiều.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro