Chương 104
Tác giả: Đả Cương Thi - Edit: Kaorurits.
Địa ngục tàn khốc ở chỗ, là cho dù tử vong cũng không thể khiến dũng sĩ hồn về cố hương.
Khi dũng sĩ đến từ quốc gia ở cực bắc kia ầm ầm ngã xuống, thân thể hoàn toàn dị hoá của gã không hề khôi phục hình người. Gã đã chết, thoạt nhìn cũng không giống một con người.
Vì thế, Mã Lễ Ngạo cùng Vương Khiếu Hổ mang thi thể của gã vào trong một thành lũy, dùng một hồi lửa lớn khiến gã ra đi.
Rượu mạnh hắt vào trong ngọn lửa kia, cùng với mưa to đầy trời, vun thêm vài phần phiền muộn.
Sau khi chấm dứt đánh nhau, Vương Khiếu Hổ giá trị dị hóa cố định ở số 82. Chẳng sợ cực hạn phẫn nộ ban đầu của cậu kia, lúc này đã bị bi thương cùng tiếc nuối không rõ thay thế, nhưng trong lòng cậu lại dâng lên một cơn phẫn nộ càng thêm khó lòng giải thích —— đó là phẫn nộ đối với toàn bộ dũng sĩ trên thế giới, phẫn nộ đối với sự nhỏ yếu của chính mình, phẫn nộ bất lực đối với vận mệnh.
Cho nên, sau tràng lửa lớn tế điện này, giá trị dị hóa của Vương Khiếu Hổ không giảm mà còn tăng, gần như rất nhanh đến số 92 cực kỳ nguy hiểm.
Thân hình thật lớn của cậu đối với không trung phẫn nộ rít gào, bốn cánh tay hung hăng đấm đánh vào ngực, như phát tiết cái gì.
Mã Lễ Ngạo thấy cậu như vậy, thân hình cực nhanh nhảy lên, đầu tiên là cho đại tinh tinh nổi điên một cái tát, sau đó chính là phần ăn hạng nặng cá khô thêm nấm, ăn đến Vương Khiếu Hổ tức khắc liền ngu người, cũng không có sức lực tiếp tục đập ngực tỏ vẻ phẫn nộ rồi.
“Nếu là cảm thấy thể lực quá thừa, thì đi tập hít đất hoặc là gập bụng, hoặc là luyện tập một chút công kích linh lực và đầu óc đi, bằng không anh sợ cậu qua thành này rồi sẽ càng không dùng đầu óc nữa quá.”
Vương Khiếu Hổ chớp chớp mắt, sau đó ngoan ngoãn mà đi về thành lũy.
Trên đường trở về cậu bỗng nhiên mở miệng chậm chạp từ từ hỏi: “Đại ca, anh vĩnh viễn đều sẽ không thất bại đúng không?”
Mã Lễ Ngạo nhìn cậu, Vương Khiếu Hổ còn đang tiếp tục cúi đầu đi về phía trước, tựa hồ căn bản là không cần Mã Lễ Ngạo trả lời, chính mình liền trả lời trước: “Đại ca của em chính là lợi hại nhất, cho nên đại ca vĩnh viễn đều sẽ không thay đổi thành như vậy. Đại ca sẽ không thay đổi thành như vậy, em cũng sẽ không thay đổi thành như vậy, chúng ta nhất định có thể đi đến cuối cùng!”
Mã Lễ Ngạo nhẹ nhàng mà thở dài, rồi sau đó gật gật đầu: “Ừ. Anh sẽ không thua.”
Chiến sĩ vĩnh viễn sẽ không thua, chỉ biết chết.
Có điều, anh cũng không muốn chết là được.
Nghe được Mã Lễ Ngạo trả lời, Vương Khiếu Hổ ỉu xìu ủ rũ rốt cuộc khôi phục lại vài phần, bốn cánh tay của cậu đều gãi gãi cái gáy của mình, trên mặt đều là biểu cảm an tâm.
Rõ ràng thoạt nhìn là lời hứa hẹn nhỏ yếu mong manh, kẻ thoạt nhìn cao lớn lại vô cùng tin phục thỏa mãn.
Sau khi trở lại thành lũy xa hoa, Vương Khiếu Hổ lại bắt đầu lắc lắc rũ nước mưa trên người mình, chẳng qua lúc này đây bởi vì chiến đấu mà cậu đã xối đến ướt nhẹp, có lăn tới lăn tui như cái trục lăn máy giặt cũng không có biện pháp hoàn toàn khô được.
Lông ướt nhẹp dán ở trên người thật sự là rất khó chịu, Vương Khiếu Hổ bắt đầu không tự giác cào cào trái cào cào phải, làm Mã Lễ Ngạo nhìn cũng cảm thấy người hết cả người.
Sau đó anh cũng duỗi tay gãi gãi bụng mình, kết quả suýt chút nữa bị vỡ ra ngay và luôn.
“Ngao ngao ngao ngao!!”
Hổ con Huyền Nhị phát ra tiếng trẻ con tru lên đề-xi-ben cao hiếm có, còn vươn móng vuốt ra liền cào về hướng bụng của Mã Lễ Ngạo.
Mã Lễ Ngạo theo bản năng liền nhảy ba bước lùi ra sau. Giỡn chắc, này nếu như bị móng vuốt nhỏ kia cào trúng, anh còn không bị da tróc thịt bong sao?!
Kết quả sau khi anh nhảy xa, Huyền Khiếu trong đầu liền bắt đầu ồn ào lên:
【 Cậu chạy cái gì mà chạy chạy cái gì mà chạy! Tôi đâu có dùng móng vuốt!! Tôi dùng bàn tay được chưa bàn tay đó!! Khinh tôi không biết thân thể cậu bây giờ tương đối giòn sao? 】
【 Hơn nữa trên người của cậu mọc sâu còn không cho phép tôi cào cho cậu một cái trời ơi! Lúc Langdon Dahl mọc sâu trên người tôi cũng duỗi móng vuốt cào cho anh ta rồi!! Cậu không ngứa sao! 】
Mã Lễ Ngạo nghe được lời này, khóe miệng vừa kéo còn không kịp trả lời, lá cây nhỏ của Langdon Dahl liền bay về phía Huyền Khiếu.
【 Huyền Nhị, lời nói không thể nói bậy. Từ nhỏ đến lớn, toàn thân trên dưới của tôi cũng không có sâu bò. Bạn bịa đặt như vậy ở nền văn minh Thực Vật là sẽ bị kéo ra ngoài làm cu li mười năm đó. 】
Hổ con Huyền Nhị linh hoạt né tránh vài miếng lá con kia, nhưng trên đầu cũng có một dúm lông nhỏ bị tước đi, hắn hơi bị không cao hứng kêu ngao ngao hai tiếng: 【 Tôi chính là nói kiểu khác thôi biết không?! Nói nữa trước kia tôi cũng không thiếu dùng thân cây của ông mài móng vuốt đó! 】
【 Này không phải trọng điểm được không trọng điểm là trên người tên kia mọc sâu mọc trùng kìa! Ông đây thấy một con là muốn ấn chết một con được không!! 】
Mã Lễ Ngạo nghe Huyền Khiếu rít gào mà đau sọ não, anh cúi thấp đầu nhìn trên người xanh lá thạch rau câu của mình, nhưng cũng chỉ thấy mấy cái hố nho nhỏ tinh tế bị nước mưa ăn mòn ra, không thấy được cái gì sâu trùng.
Cho nên, là anh ánh mắt quá kém hay là Huyền Nhị đang kiếm chuyện?
Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng Mã Lễ Ngạo càng có khuynh hướng là cái trước.
Mà sau đó, tiểu kim long dạo vòng quanh người anh một vòng, cái đuôi vàng kim xinh đẹp kia cách không khí vung về phía bụng anh, Mã Lễ Ngạo hơi cảm giác được trên bụng có vẻ hơi quẹt cọ qua và xé rách, sau đó thì không có cảm giác gì nữa.
【 Trên người của cậu có trứng trùng. Những trứng sâu trùng tuy còn chưa nở, nhưng yêu cầu mau chóng xử lý. Này hẳn là một phương pháp công kích của một dị hình nào đó trong thành lũy. 】
Giọng nói Long Uyên mang theo một tia nghiêm túc, khiến Mã Lễ Ngạo nghe mà sắc mặt đều thay đổi.
【 Là chỉ có trên người tôi có hay là tất cả mọi người chúng ta đều có? Trên người ba người các anh có không? 】
Langdon Dahl đây là cự tuyệt tiếp tục lãng phí miệng lưỡi với Huyền Khiếu, chuyển qua trả lời nghi vấn của Mã Lễ Ngạo: 【 Chỉ có trên người của cậu và đàn em của cậu có thôi. Trên người ba chúng tôi không có, trứng trùng kia hẳn là mượn dùng sức mạnh của nước mưa và gió lan truyền trong toàn bộ thành lũy Dị Hình. Nhưng trong nước mưa hôm qua là không có nhiều trứng trùng cực nhỏ mà nhiều như vậy. 】
【 Hừ, cậu phải thấy may mắn cơ thể cậu tròn quay trơn trượt, thật sự là không dễ cho trứng trùng bám vào, nếu là cậu giống đàn em cậu mọc lông đầy người, lúc này toàn thân trên dưới phỏng chừng tất cả cũng đều là trứng trùng rồi đó! 】
Mã Lễ Ngạo nghe được lời này, cả người đều không tốt lắm.
Anh cố gắng kiểm tra trên người mình, nghiêm túc nhìn chăm chú, sau đó thật sự nhìn thấy được trứng trùng cực cực nhỏ, đã dính vào thịt bàn tay anh rồi.
Mã Lễ Ngạo rất khó xác định trứng trùng này rốt cuộc là một loại trứng của côn trùng dị hình đáng giận nào, nhưng tuyệt đối không ảnh hưởng anh khó chịu hết cả người, hận không thể lột một lớp da của mình xuống.
Bản thân Mã Lễ Ngạo cũng đã rất khó chịu, lại ngẩng đầu nhìn thấy tinh tinh Vương Khiếu Hổ đã ngứa đến bắt đầu dùng sống lưng cọ cọ lên tường, mặt cũng tái xanh rồi.
Tuy rằng bản thân chính là màu xanh lá.
Ba phút sau.
Trong thành lũy xa hoa thật lớn này nhiều thêm một hai cái bồn tắm một nhỏ một khổng lồ. Bồn tắm của tinh tinh Vương Khiếu Hổ thoạt nhìn giống như là một cái bể bơi, chẳng qua nước trong bể là nóng hôi hổi, còn mang theo mùi thuốc sát trùng.
Mà khán giả đang xem phát sóng trực tiếp lại là hưng phấn mà thét chói tai, thấy được bức tranh 'mỹ nam tang hoa lệ đi tắm'.
(*mỹ nam tang mộc dục đồ: mấy bức tranh hồi xưa cảnh mỹ nhân tắm rửa gọi là mộc dục đồ nha.)
【 A a a a! Hồi nãy tui còn đang chửi làu nhàu tại sao Tiểu Mã ca đột nhiên bắt đầu vẽ thùng gỗ, bây giờ tui muốn hung hăng tự tát miệng mình ghê! Tui không nên phun tào tại sao lại vẽ thùng gỗ, tui phải phun tào tại sao thùng gỗ của Tiểu Mã ca không phải bằng thủy tinh trong suốt mới đúng?! 】
【 Nhìn Tiểu Mã ca tắm trong sương mù mịt mờ, cảm giác quá sướng! Hu hu hu còn là tắm chung với ba đứa nhỏ nữa chứ, trời ơi nghĩ đến hình ảnh tốt đẹp đó là tui muốn chảy máu mũi! 】
【 Không phải, lầu trên mắt bạn bị hư rồi hả? Dù là mộc dục đồ nhưng cảnh hắc tinh tinh lạc thủy** thoạt nhìn là cực kỳ chói mắt rồi, một người khác là Tiểu Mã ca cũng không hơn hắc tinh tinh là bao đi? Tiểu Mã ca bây giờ cũng không phải hình người mặt tang mà tuấn mỹ, là dạng Slime thạch rau câu đó má! 】
(**tinh tinh đen vào nước/đi tắm: thường mấy bức mộc dục đồ người ta vẽ là mỹ nhân lạc thủy không à)
【 Đúng vậy, còn cái gì mà tắm chung với ba đứa nhỏ… Này căn bản chính là một cái hồ bơi nhi đồng thì có. 】
【 Câm miệng, mấy người không có sức liên tưởng thì biết cái gì!! Chẳng lẽ các người sẽ không tự động gài cái mặt tang đẹp trai và dáng người tiêu chuẩn của Tiểu Mã ca vô sao?! Còn nữa, tuy rằng là ba đứa nhỏ tắm chung, chẳng lẽ các người không tự tưởng tượng ba đứa nhỏ thành ba vị vương giả sao?! Trời ơi chỉ ngẫm lại cái hình ảnh kia là máu mũi tui muốn chảy ra, a a a a! Tiểu Mã ca đang duỗi tay bắt lấy tiểu kim long muốn tắm cho nó kìaaaaa!!! 】
【…… Phòng 'Khu vui chơi JJ' kế bên đã ra tranh liên tưởng 'mỹ nam cộng tắm đồ' rồi đó, ai muốn coi trực tiếp quẹo vào nghen. 】
【 Chị em lầu trên ơi! Sau này chị là chị ruột của em!! 】
Mã Lễ Ngạo cuối cùng nghĩ ra phương pháp ngâm tắm thuốc sát trùng để giết trứng trùng.
Dù sao người Trái Đất, mèo chó có ve rận trong người đều có thể dùng ngâm tắm giải quyết. Nhưng lúc anh vẽ thùng gỗ chuyên môn vẽ thuốc trừ sâu loại mạnh nhất, tuy là mùi không dễ ngửi một chút, nhưng là tuyệt đối vô hại với cơ thể người.
Sau đó, Mã Slime liền tự nhảy vào nước ấm bắt đầu ngâm tắm.
Ngày mưa ngâm mình trong phòng, cảm giác quả thực quá tốt, bởi vì quá thoải mái nên Mã Slime cũng bị ngâm thành một bãi mềm như bông.
Có lẽ là bởi vì biểu cảm trên mặt anh quá mức hưởng thụ, ba đứa nhỏ vậy mà cứ đứng bên bồn nhìn anh ngâm mình.
Mã Lễ Ngạo nhìn thoáng qua ba nhóc tì vây xem, sau đó đột nhiên nhếch miệng cười, duỗi tay ôm một cái, liền ôm hết ba nhóc tì vào bồn tắm.
Long Uyên: “!……”
Langdon Dahl: “……?”
Huyền Khiếu: “!!!”
“Ngao ngao ngao ngao ngao!!” Loài người ngu xuẩn nhỏ yếu đáng chết, mi cũng dám bắt ông đây xuống nước tắm rửa!! Ngao ngao ngao ngao mi không muốn sống nữa hả!!
Sau đó Huyền Khiếu dùng sức đập đập trong nước, suýt chút nữa cào đầy người Mã Lễ Ngạo, lúc này đây, Long Đại hoàng tử luôn ngăn cản Huyền Khiếu vào thời điểm mấu chốt cũng không có động cái đuôi bảo vệ người, mà là nhanh chóng bay ra khỏi thùng gỗ, trên thân rồng vàng kim còn có bọt nước trong suốt tí tách, hai mắt vàng kim có chút cảm xúc dao động trừng mắt nhìn Mã Lễ Ngạo, đi lên chính là một câu:
【 Làm càn!! 】
Bốn người cùng nhau tắm một bồn, còn ra thể thống gì!!
Mã Lễ Ngạo cảm thụ được đau đớn rất nhỏ trên thân thể liền biết là những trứng trùng bám vào người anh đang bị tiêu diệt, tâm tình rất tốt, nhìn tiểu kim long bay trước mắt mình thì chớp chớp đôi mắt tròn xoe, đột nhiên liền nhếch miệng cười, lấy khí thế ăn trộm sét đánh không kịp bưng tai duỗi tay vớt một cái, vớt tiểu kim long vào trong lồng ngực, sau đó bắt đầu xoa xoa.
“Tới đây tới đây tới đây! Ba tắm cho mấy đứa nha! Xoa xoa càng thêm khỏe mạnh nha.”
“Grào! Đại ca nói đúng!”
Long Uyên: “……”
Này nếu là ở đế quốc chúng tôi, các người sống không qua được ngày mai.
Tác giả có lời muốn nói: Long Uyên: Bốn người cùng nhau tắm còn ra thể thống gì!!
Mã Lễ Ngạo: Ờ. Vậy hai người thì sao?
Long Uyên:…… Có thể.
Phi!
Hết chương 104.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro