Chương 105

Chương 105

Tác giả: Đả Cương Thi - Edit: Kaorurits. Haydoctruyentrenwattpad𝐊𝐚𝐨𝐫𝐮𝐫𝐢𝐭𝐬vawordpress𝐇𝐢𝐤𝐚𝐫𝐢𝐚𝐫𝐞

Cuối cùng cha già Mã miễn cưỡng xoa đều một lần tắm rửa sạch sẽ cho ba đứa nhỏ nhà mình, lúc này cũng phải cảm thán một chút vẫn là hệ thực vật tính cách ôn hòa đáng yêu hơn hẳn, so với hổ con và tiểu kim long cuối cùng cào Mã Lễ Ngạo vài móng vuốt, cách không trung quất đuôi Mã Lễ Ngạo vài cái, vẫn là chạc cây nhỏ đặc biệt an tĩnh tốt đẹp.

Có điều, chỉ là tắm rửa đã làm tinh thần linh lực no đủ thông qua bướm nữ bổ sung của Mã Lễ Ngạo hao phí hơn phân nửa, cũng may kế tiếp là thời gian nghỉ ngơi ban đêm, không cần Mã Lễ Ngạo lại vận dụng tinh thần linh lực của mình nữa.

Mà làm Mã Lễ Ngạo cùng Vương Khiếu Hổ đều nổi da gà hết cả người, mười phần cảnh giác để ý chính là, Vương Khiếu Hổ là ngâm mình suốt trong bồn tắm khổng lồ kia ba lần mới xem như hoàn toàn diệt trừ trứng trùng trên người. Mà chờ Vương Khiếu Hổ rửa sạch xong trứng trùng xong, mặt ngoài của bồn tắm vậy mà lại bịt kín một tầng thoạt nhìn như là dầu trơn đông lạnh, nhưng trên thực tế tất cả đều là xác trứng trùng rậm rạp.

Bởi vì cơ thể thạch rau câu mà rửa một lần sạch sẽ cả người, khi Mã Slime nhìn thấy lớp trứng trùng này quả thực hận không thể lập tức cách xa Vương Khiếu Hổ tám trượng. Ngay cả bản thân Vương Khiếu Hổ suýt chút nữa muốn điên, cả giá trị dị hoá cũng bởi vì cái này mà bị dọa đến giảm xuống 50 luôn.

"Đậu má đậu má đậu má đậu má grào!! Mấy này là cái gì!! Tại sao trên người em lại có nhiều trứng trùng không khác gì bụi bặm như vậy a a a a a a!”

Cho dù là hiện tại trên người Vương Khiếu Hổ đã rửa sạch sẽ hết, thấy cái thứ trong thùng gỗ cậu cũng cảm thấy ngứa hết cả người.

Sắc mặt Mã Lễ Ngạo cực kỳ không tốt, anh quay đầu nhìn về phía nước mưa ăn mòn còn đang rơi ngoài trời.

Nước mưa kia trong suốt mang theo màu xam xám, rơi trên mặt đất bắn lên một trận một trận bọt nước, trông như ngoại trừ màu sắc thì chính là nước mưa bình thường nhất.

Anh nghĩ nghĩ rồi đi ra khỏi thành lũy, vươn bàn tay thạch rau câu tròn tròn của mình ra hứng nước mưa.

Rồi sau đó, anh vươn một cái tay khác ra giữa không trung, vẽ ra một cái kính lúp giống như kẹo que, bắt lấy biến thành vật thật rồi soi vào nước mưa trong tay một cái ——

Trong một vốc nước mưa này, có mấy trăm trứng trùng còn đang hoạt động đã bị soi rành mạch.

【 A a a a a a! Làn đạn cú tui!! Tiểu Mã ca cú tui!!! Hội chứng sợ mật độ cao sắp chết rồi a a a a a! 】

【 Đệt, mấy cái trứng trùng rậm rạp đó bị phóng đại quả thực hù chết người luôn á! Đáng sợ dã man! Trứng trùng lẫn trong nước mưa, nếu là không cẩn thận một cái mắc mưa, ai có thể chống đỡ được chứ?! 】

【 Hu hu hu đừng nói nữa tôi lo lắng gần chết! Theo tôi quan sát, đội trưởng Lâm biến thành người chim xương khô, Thương Vân Như Cuồng biến thành nhện hai đầu đều mắc mưa!! Nhưng hai người bọn họ bây giờ cũng chưa phát hiện ra! A a a a a vậy phải làm sao bây giờ?! 】

【 Đệt đệt đệt đệt đệt! Chị Lia của tui cũng ra khỏi thành lũy! Đệt có tên dị hình không có mắt muốn đánh nhau với chị ấy rồi! Chị Lia không nhịn được khiêu khích đi ra ngoài rồi!! 】

【…… Vừa rồi tôi có làm một thống kê, dũng sĩ tiến vào thành lũy Dị Hình tổng cộng 183 vị, trong hai ngày đã có 23 vị hoàn toàn dị hoá điên cuồng, mà còn lại 160 người…… Đại khái có một nửa đều mắc mưa trong hôm nay. 】

Tất cả làn đạn lo lắng cho các dũng sĩ đều bởi vì một làn đạn cuối cùng này mà yên lặng hồi lâu, sau đó mới có một người xem nói ra tâm tình của mọi người.

【…… Tôi quả thực không dám tưởng tượng hình ảnh kế tiếp…… Hy vọng là trứng trùng theo mưa to rơi xuống đó sẽ không có vấn đề gì đi. 】

Chẳng sợ những trứng trùng đó cuối cùng đều sẽ trưởng thành côn trùng lợi hại, cắn người thậm chí là hút máu cũng được, chỉ cần có thời gian để các dũng sĩ phát hiện, từ đó ngăn cản là được.

Sợ là sợ rằng các dũng sĩ vẫn luôn không biết tai nạn đã buông xuống, còn sợ những trứng trùng đó ngay từ đầu không có gì vấn đề, thẳng đến một khắc cuối cùng mới phản phệ hết toàn bộ, không cho các dũng sĩ bất luận một chút thời gian phản ứng nào.

Hiển nhiên lúc này, Mã Lễ Ngạo và Vương Khiếu Hổ cũng đều nghĩ tới điểm này. Lấy đầu óc không suy xét đại ca nói gì cũng đúng như Vương Khiếu Hổ mà cũng theo bản năng nói một câu: “Đại ca, mưa này quá tà môn, chết luôn á."

Biểu cảm trên mặt Mã Lễ Ngạo cũng không tốt lắm, cơn mưa to ăn mòn này trải rộng khắp toàn bộ thành lũy Dị Hình, nói cách khác, chỉ cần dũng sĩ đồng bào khác chỉ cần mắc mưa trong thành, e rằng toàn bộ đều dính đám trứng trùng nhìn không thấy đó vào người.

Tuy rằng không biết những trứng trùng đó có tác dụng gì, cuối cùng sẽ biến thành bộ dáng gì, nhưng chỉ tưởng tượng thôi là đã cảm thấy rất phiền toái đáng sợ rồi.

“…… Vẫn là phải nghĩ một biện pháp.”

Mã Lễ Ngạo thở dài.

Sau đó anh liền hơi tang mà ngồi xổm trong một góc thành lũy, bắt đầu chậm rì rì mà khống chế linh lực, duỗi tay vẽ hình.

Cái khác không nói, trước tiên…… Tới một cơn sóng lớn thuốc sát trùng cực mạnh đi.

Tắm rửa gì đó e là sẽ không có thời gian, vậy dứt khoát trực tiếp sát trùng luôn là được.

Lúc Vương Khiếu Hổ nhìn thấy bình thuốc sát trùng đầu tiên Mã Lễ Ngạo vẽ ra, cả tinh tinh đều an tâm hơn không ít.

Ngay cả buổi tối lúc ngủ cậu cũng phải cầm thuốc sát trùng xịt một vòng mắng một trận ở chỗ mình ngủ trước rồi mới yên tâm thoải mái nằm xuống, ngay cả lúc ngủ thì bình thuốc sát trùng còn nằm trong lồng ngực cậu, một khắc cũng không thể chia lìa.

Mã Lễ Ngạo lại lần nữa dùng hết linh lực, hiếm hoi lại cảm nhận được tinh thần co rút đau đớn.

Tính một chút, hôm nay anh cấp cho ba đứa nhỏ ba bữa cơm đã quét sạch ba lần linh lực tới hạn mức sử dụng linh lực cao nhất. Nhưng bởi vì trên đường cắn nuốt thức hải bướm nữ, linh lực của anh lại lần nữa được bổ sung, hình như còn được đề cao hơn một chút, tính ra hôm nay anh quét sạch linh lực tổng cộng bốn lần.

Trước hôm nay, nếu anh quét sạch linh lực bốn lần nhất định sẽ lỗ mũi đổ máu đại não đau đớn kịch liệt sau đó hôn mê, hiện tại anh chẳng qua là cảm thấy mỏi mệt cực kỳ, người còn tỉnh táo, là có thể đủ thuyết minh…… anh lại tiến bộ rồi.

Mã Lễ Ngạo xoa giữa mày, mấy chục bình thuốc sát trùng cường lực trước mặt kia, sắc mặt có chút tái nhợt mà cười cười.

Như vậy, chờ ngày mai chỉ cần anh phóng pháo hoa cầu cứu báo cho các đồng bạn ý thức còn tỉnh táo các lại đây, phân phát cho mỗi người một chai thuốc sát trùng, sau đó mọi người xịt lẫn nhau, đại khái cũng có thể ngăn cản một chút âm mưu của lũ trứng trùng đó đi.

Mã Lễ Ngạo xác định lũ trứng trùng đó là một âm mưu không tốt lành gì, thậm chí mục tiêu chủ yếu của âm mưu rất có khả năng chính là anh và ba đứa nhỏ. 

Anh không tin "kẻ đuổi giết" có thể kinh động Hồng Mông nhắc nhở anh chỉ có một kẻ tiểu đánh tiểu nháo* như bướm nữ thôi. Có lẽ bướm nữ có tinh thần lực rất mạnh, xác thật có thể giết anh cùng ba đứa nhỏ không có linh lực sức chiến đấu gì, nhưng này cũng không phải sức mạnh áp chế tuyệt đối.

(*Tiểu đả tiểu nháo: ý chỉ làm công việc trong phạm vi nhỏ hẹp, mang ý nghĩa trêu đùa, hài hước. Không tìm được từ nào tiếng Việt hợp hết, mọi người có thì comment lại nha)

Kẻ đuổi giết chân chính, tất nhiên sẽ có thực lực hoàn toàn nghiền áp anh.

Mã Lễ Ngạo nhẹ nhàng thở dài, cúi đầu nhìn nhìn ba đứa nhỏ úm trên người mình, anh duỗi tay ôm ôm ba đứa vào trong lồng ngực, sau đó mới mệt mỏi nhắm lại hai mắt, lâm vào giấc mộng tối tăm nặng trĩu.

Thời điểm anh nhắm hai mắt, tiểu kim long đang nằm cuộn trên người hổ con đột nhiên mở hai mắt. Hắn hơi hơi ngẩng đầu, đôi tròng mắt vàng kim nhìn rõ ràng người xanh lá nho nhỏ đang mỏi mệt cực kỳ, trầm mặc không nói gì.

Qua một hồi lâu sau, hắn mới vươn một chân trước của mình, ngưng tụ ra một chút ánh sáng vàng kim, đánh vào cơ thể của dũng sĩ loài người này.

“…… Thật là hiếm có, sức mạnh sao trời chính là sức mạnh linh hồn cực hi hữu, vậy mà ông cũng chịu bỏ được, cấp cho một nhân loại.”

Trong đêm đen đến cực hạn này, giọng nói Langdon Dahl gần như thở dài vang lên.

Trong bóng tối yên lặng hồi lâu.

“…… Tăng lên linh hồn của cậu ấy, đối với ba người chúng ta đều có lợi mà thôi.”

Langdon Dahl khẽ cười lên: “Phải không?”

“Tôi còn tưởng rằng ông đang quan tâm cậu ấy? Hay là thưởng thức sự cố gắng của cậu ấy?”

Long Uyên không có bất luận câu trả lời nào.

Langdon Dahl tựa hồ cũng không có ý nhất định phải có câu trả lời, cây đá quý trong đêm tối tản ra vầng sáng bảy màu ôn hòa có một chiếc lá con đang run rẩy rất nhỏ rồi rụng xuống, sau đó nó cũng chậm rãi chậm rãi dừng trên người Mã Lễ Ngạo, hoàn toàn đi vào trong cơ thể anh.

“Thật là thần kỳ.”

“Cậu đại khái là một sinh mệnh duy nhất trong toàn vũ trụ… có được ấn ký của hai vị vương giả đi.”.

“Cho nên, phải cố gắng sống sót nhé. Đừng làm chúng tôi thất vọng.”

Sau khi giọng nói dịu dàng này biến mất, bộ thành lũy không còn âm thanh nào nữa.

Sáng sớm hôm sau, lúc Mã Lễ Ngạo tỉnh lại thế nhưng có loại cảm giác thần thanh khí sảng, không chỉ cảm giác não bộ mỏi mệt cực hạn hôm qua đã biến mất không còn, mà ngay cả thân thể hình như cũng trở nên rất có tinh thần.

Anh nhìn nhìn cơ thể giống như thạch rau câu của mình, cảm thấy ngay cả thạch trái cây cũng trở nên sáng trong hơn ba phần.

Vì thế, tinh tinh Vương Khiếu Hổ hai ngày rồi cũng chưa ăn cái gì đứng đắn, lúc mới tỉnh lại liền thu hoạch một đống chuối và gà rán, trực tiếp đã bị cảm động đến khóc lên, ôm chuối và gà rán không buông tay, vùi đầu ăn hùng hục.

Mà chất lượng nước suối năng lượng ba người Long Uyên được phân cho cũng là chất lượng cao nhất đoạn thời gian này, thế cho nên lúc Huyền Khiếu uống nước còn thấy kinh ngạc, còn khen anh vài câu trong đầu nữa.

Mã Lễ Ngạo lặng lẽ cười hắc hắc mấy cái.

Huyền Khiếu tiếp tục uống nước suối, uống uống một hồi rốt cuộc cảm giác được không đúng chỗ nào đó, nhìn trái nhìn phải thấy tiểu kim long y như cũ, chạc cây cũng như cái cây chết thường ngày, chung quy cứ cảm thấy không đúng chỗ nào.

【 Hai ông đều không kinh ngạc nước suối năng lượng trở nên nhiều hơn sao? 】

Huyền Khiếu và Langdon không để ý đến hắn.

Cái đuôi cùng lỗ tai của hổ con nháy mắt liền dựng lên: 【 Đậu xanh rau má có phải hai ông có chuyện gì đó gạt tôi không?! Trước kia hai ông liên hợp lại hố tôi chính là ăn ý như vậy đó!!! 】

Long Uyên rốt cuộc không nhịn được hổ ồn ào, cách không đánh hắn một đuôi: 【 Câm miệng, uống xong tiếp tục dò đường đi. Đừng vô nghĩa. 】

Hổ con liền xác định có chuyện gì đó mà hắn chắc chắn bị cô lập rồi, híp híp tròng mắt màu đỏ, lại mài mài hàm răng bén nhọn, hắn cười lạnh ha hả một cái, quyết định muốn tự tìm ra vấn đề.

Mà Mã Lễ Ngạo lúc này đã ăn xong bữa sáng nhìn ra ngoài thành lũy, cơn mưa ăn mòn kia đã sớm ngừng lại, lúc này trên không trung thành lũy là mặt trời rực rỡ sáng soi.

Mã Lễ Ngạo kêu tinh tinh Vương Khiếu Hổ cùng nhau đi ra ngoài, sau khi Vương Khiếu Hổ xua tan quét sạch hết dị hình xung quanh, Mã Lễ Ngạo móc ra pháo hoa cầu cứu từ ba lô mình vẫn luôn đeo ra, sau đó trực tiếp bắn nó lên không trung.

Đùng! Một tiếng vang lên.

Trên không trung thành lũy Dị Hình tạc nứt ra một chữ "Mã" màu hồng phấn thật lớn.

Mà các dũng sĩ ngẩng đầu nhìn thấy đánh dấu này, ít nhất có mười mấy người đều trước tiên thay đổi sắc mặt, vọt nhanh về phía này.

Mà ngoại trừ bọn họ ra, trong thành lũy cao nhất, một người đàn ông có hai cánh trong suốt sau lưng cũng quay đầu nhìn về phía phương hướng pháo hoa.

“Hắc hắc hắc…… Ở nơi đó à…. Từ từ, chờ thêm hai ngày đi.”

Hết chương 105.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro