Chương 106
Chương 106
Tác giả: Đả Cương Thi - Edit: Kaorurits.
Haydoctruyentrenwattpad𝐊𝐚𝐨𝐫𝐮𝐫𝐢𝐭𝐬vawordpress𝐇𝐢𝐤𝐚𝐫𝐢𝐚re.
Khi chữ "Mã" màu hồng to đùng kia tạc bung ra trên không trung thành lũy Dị Hình, Eustalia cùng Lâm Phi Liêm đều đang chiến đấu với quái vật dị hình ở khu vực của mình.
Mặc dù bọn họ đã rất cố gắng khắc chế "bản tính" của mình sau khi dị hóa, nhưng trong thành lũy có vô số dị hình tồn tại này, dù bạn không chủ động đi tìm dị hình khác chiến đấu, những dị hình nghe thấy được mùi vị hoặc là nóng lòng muốn thử cũng sẽ chủ động tới tìm bạn.
Cho nên, trong tất cả dũng sĩ bị dị hóa, Mã Lễ Ngạo biến thành slime nhỏ yếu có tần suất chiến đấu xác thật là thấp nhất, tuy rằng sau khi dị hoá sức chiến đấu của anh cũng không có tăng lên, nhưng cũng xem như có được có mất.
Lâm Phi Liêm cùng Eustalia đang chiến đấu, vào thời điểm bọn họ càng ngày càng điên cuồng thì nghe được âm thanh tín hiệu cầu cứu thật lớn kia. Ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, tín hiệu cầu cứu thế mà là một chữ "Mã" lớn, giá trị dị hóa không ngừng tăng mạnh trong nháy mắt này bị kinh hoàng mà đình trệ, phản ứng lại thì dùng tốc độ nhanh nhất xử lý đối thủ, lao như bay về hướng Mã Lễ Ngạo cầu cứu.
Lúc đi, tâm tình hai người nhịn không được trầm trọng lên, bọn họ khó có thể tưởng tượng Mã Lễ Ngạo thế nhưng cũng sẽ dùng đến tín hiệu cầu cứu, cậu ấy rốt cuộc gặp phải đối thủ và khó khăn cỡ nào mới có thể làm ra lựa chọn như vậy? Liệu khi bọn họ đến, cái tên thoạt nhìn luôn là lười nhác lại đáng tin cậy dị thường vào thời điểm mấu chốt kia, có hoàn toàn biến thành một bộ dáng khác hay không? Nếu cậu ấy thật sự biến thành kẻ địch của bọn họ, vậy……
Bọn họ thật sự có thể hạ thủ với cậu ấy được sao?
Mang theo tâm tình phức tạp khó hiểu như vậy, Lâm Phi Liêm cùng Eustalia trong vòng hai mươi phút sau khi đạn tín hiệu bắn lên đã chạy tới địa điểm Mã Lễ Ngạo cầu cứu.
Chỉ là ở chỗ này, hình ảnh thảm thiết điên cuồng mà bọn họ dự đoán một cái cũng không xuất hiện, tuy rằng tinh tinh Vương Khiếu Hổ bự con kia đang rít gào tung một quyền đánh bay vài dị hình bởi vì đạn tín hiệu mà đến, nhưng bản thân Mã Lễ Ngạo lại cầm cái kính lúp trong tay, đang nhìn nhìn soi soi khắp người một dũng sĩ dị hình mọc đầy gai ngược, thoạt nhìn giống như là một cây xương rồng bà đáng sợ, giữa chừng còn cầm một bình lớn như là thuốc sát trùng phun xịt vào xương rồng bà kia.
Nếu hoàn cảnh xung quanh không phải quỷ dị như vậy, thoạt nhìn giống như là cảnh chăm vườn cây hằng ngày.
Lâm Phi Liêm biến thành cốt điểu, Eustalia biến thành rắn: "……"
"A! Anh Lâm, chị Lia, hai người tới rồi! Chậc chậc, hai anh chị dị hóa nhìn thật là uy vũ hùng tráng, mau tới đây để em cầm kính lúp chiếu chiếu cho hai người."
Lâm Phi Liêm cho dù là dị hoá thì trong lòng cậu. dâng lên một cảm giác bất đắc dĩ thật lớn, y dùng cánh xương đánh bay một dị hình hung tàn lên tận trời, đi nhanh hướng về phía Mã Lễ Ngạo, giọng điệu hiếm khi không trầm ổn như bình thường mà mang theo chút táo bạo: "Thằng nhóc cậu lại đang làm gì? Không biết chúng ta sau dị hoá sẽ có cảm giác lãnh địa và chiến đấu cực cường liệt hay sao? Tôi còn tưởng rằng cậu đã xảy ra chuyện lớn gì chạy tới, kết quả cậu lại…."
Lâm Phi Liêm tính cách trầm ổn giỏi về nhẫn nhịn, cho nên hiện tại cảm xúc còn tính ổn định, nhưng Eustalia bên kia, đầy đầu tóc rắn lúc này đã dựng lên toàn bộ, hai mắt cũng biến thành dựng đồng, trong tiếng khán giả chịu không nổi thét chói tai nhảy lên cao nhằm về phía Mã Lễ Ngạo, thế mà là đã khống chế không được chính mình, chuẩn bị ra tay với Mã Lễ Ngạo.
Lâm Phi Liêm trong lòng quýnh lên, lập tức liền cùng Eustalia chiến đấu, y một bên chiến đấu còn một bên kêu Mã Lễ Ngạo, bảo anh có chuyện gì nhanh nhanh nói, y thì dẫn Eustalia sang một nơi khác.
Lúc này Mã Lễ Ngạo đã kiểm tra dũng sĩ dị hóa xương rồng bà từ trên xuống dưới hết một lần, cũng phun đầy thuốc sát trùng, nhìn dưới mặt đất có một tầng trứng trùng rậm rạp rơi xuống, vị dũng sĩ Ả Rập này rất nghiêm túc nói cảm ơn anh: "Ôi Tiểu Mã, thật là cảm ơn cậu. Từ hôm qua đến giờ tôi cứ cảm thấy ngứa hết cả người, nhưng lại không biết nơi nào xảy ra vấn đề, thật không nghĩ tới vậy mà có nhiều sâu trên người mình như vậy. Bây giờ tôi thật sự cảm thấy thần thanh khí sảng, cả gai trên người cũng sắc bén hơn rất nhiều. Sau này chúng ta vượt ải xong, tôi mời cậu đến lâu đài của tôi làm khách ha ha."
Mã Lễ Ngạo nhìn vị dũng sĩ nghe nói là vương tử của đất nước dầu mỏ lớn nào đó, cười cười: "Vậy thì thật vinh hạnh."
Hy vọng cho đến lúc đó, dầu mỏ Trái Đất còn có thể là tài sản năng lượng hàng đầu đi, vương tử điện hạ.
Sau đó vị vương tử dị hóa xương rồng bà liền rời đi, Lâm Phi Liêm cùng Eustalia ngay lúc này trong mắt cũng đã từng người có ánh lửa, cũng chỉ có lẫn nhau, không rảnh lo chuyện khác.
Mã Lễ Ngạo bèn đưa cho tiểu kim long một cây nấm, nhét vào móng vuốt nhỏ vàng kim của hắn: "Lát nữa anh nhanh chóng nhét cái nấm này vào miệng anh Lâm, tôi đi thu phục chị Lia."
Tiểu kim long duỗi vuốt bắt lấy cây nấm nhỏ thoạt nhìn năm màu lòe loẹt này trịnh trọng gật gật đầu, hổ con bên cạnh thấy một màn như vậy thì không quá cao hứng mà ngao một tiếng, tại sao Long Uyên có thể hỗ trợ mà hắn không thể? Nhân loại này là không tin thực lực của Đại tướng quân đây sao?
Mã Lễ Ngạo liếc mắt dòm hổ một cái: "Anh lại không có móng vuốt dư thừa có thể dùng, chẳng lẽ phải dùng miệng ngậm nấm hoặc là cá khô đút vào miệng chị chị Lia sao?"
Tiểu lão hổ nháy mắt phẫn nộ lắc đầu. "Ngao ngao ngao ngao!!" Ông đây không thèm ăn cái con cá mặn đến chết hay cái nấm kỳ kỳ quái quái đó đâu! Càng đừng hòng ta miệng đối miệng đút cho người khác ăn! Ngươi đây là khinh nhờn Đại tướng quân, khinh nhờn biết không?!
"Cho nên ấy hả, chỉ có thể là ba cùng bé ba lên thôi."
Mã Lễ Ngạo nói như vậy, thân thể đã kéo duỗi biến thành người bướm màu xanh lá rồi, sau đó cùng tiểu kim long liếc nhau một cái, dùng tốc độ cực nhanh bay lên vọt đến giữa Lâm Phi Liêm và Eustalia.
"Anh Lâm! Chị Lia!!"
Mã Lễ Ngạo hét lớn một tiếng làm hai người tạm dừng lại trong khoảnh khắc, liền thừa dịp này, ngay lập tức Mã Lễ Ngạo và Long Uyên trực tiếp nhét một cây nấm vào miệng hai người bọn họ.
Cho dù là dũng sĩ có ý chí kiên cường như sắt kiểu gì đi chăng nữa, chỉ cần trình độ dị hoá còn chưa đạt tới 95 không thể nghịch lại, ăn nấm đều sẽ được bình tĩnh (tang) hơn một chút.
Lâm Phi Liêm và Eustalia bình tĩnh lại.
Thậm chí rắn nhỏ đầy đầu Eustalia vốn dựng thẳng từng con, lúc này tất cả đều uể oải ỉu xìu rũ xuống, làm kiểu tóc của cô từ quả đầu nổ mạnh biến thành thẳng đen dài, thoạt nhìn thế mà thuận mắt hơn nhiều.
Eustalia giật giật khóe miệng, rốt cuộc mở miệng: "Ờ, trước giờ tôi chưa bao giờ chán ghét nấm vậy luôn. Bây giờ tôi chỉ muốn đào cái hố tự vùi mình vào trong đất, chậm rãi sinh trưởng thôi."
Lâm Phi Liêm cũng không tốt hơn được bao nhiêu, bèn ngồi bên cạnh nhìn cánh xương cốt của mình, lén lút muốn bẻ gãy nó. Bộ dáng này làm sao y còn mặt mũi nhìn hương thân phụ lão nữa? Nhân sinh không đáng, vẫn là lấy thân hi sinh cho Tổ quốc đi.
Mã Lễ Ngạo duỗi tay cười tủm tỉm chụp lại ảnh hai người dị hoá lại tang ngay trước mắt, sau đó mới nói một chút về chuyện mưa trứng trùng.
"Nếu không phải đám trứng trùng đó cực kỳ khó bị phát hiện, em cũng sẽ không dùng đạn tín hiệu thông tri các anh chị lại đây. Chỉ cần các anh chị hôm qua mắc mưa, trên người nhất định sẽ có trứng trùng, hai người không có cảm giác đặc biệt gì sao?"
Lâm Phi Liêm cùng Eustalia tuy có tang nhưng vẫn là biết tầm quan trọng của nhiệm vụ, Lâm Phi Liêm bởi vì xương cốt cứng cho nên còn không có cảm giác đặc biệt gì, nhưng Eustalia lại ngẩng đầu lên: "Đầu tóc chị từ ngày hôm qua liền bắt đầu tự công kích nhau, chị cho rằng bọn nó là bởi vì ta tâm tình táo bạo nên mới công kích nhau như vậy, nhưng hiện tại xem ra bọn nó hẳn là đang ăn trứng trùng cho nhau."
Mã Lễ Ngạo lấy ra kính lúp soi soi trên đầu đầy rắn và thân thể Eustalia, quả nhiên phát hiện trên đầu tóc Eustalia trứng trùng rất ít, nhưng trên người dưới phần vai thì trứng trùng lại bắt đầu tăng nhiều, vậy hẳn chính là từ dưới phần vai nên lũ rắn không thể với tới.
Mã Lễ Ngạo sau đó lại nhìn nhìn cả người xương cốt của Lâm Phi Liêm, thần sắc nghiêm túc phát hiện so với Eustalia, trên xương cốt Lâm Phi Liêm có trứng trùng bám vào rất nhiều, hơn nữa những trứng trùng này khác với trứng trùng anh phát hiện trên người các dũng sĩ khác, chúng cũng không phải thành thành thật thật bám vào da thịt, phảng phất như đang liều mạng chui vào trong xương cốt Lâm Phi Liêm.
Thậm chí, Mã Lễ Ngạo còn thấy được một trứng trùng tương đối lớn trọn kính lúp, trứng trùng này vô cùng no đủ, trông như muốn tùy thời phá trứng ra đời, hơn nữa bởi vì màng ngoài trứng trùng này là nửa trong suốt, anh xuyên thấu qua tầng màng đó, thấy được bộ dáng con sâu bên trong ——
Đó vậy mà là một con dị hình… muỗi, màu trắng đen, nhưng lại dữ tợn hơn muỗi bình thường nhiều.
Biểu cảm trên khuôn mặt Mã Lễ Ngạo đơ ra đến cực hạn: "……"
"Tiểu Mã? Cậu đây là biểu cảm gì vậy? Trên người tôi có cái gì không đúng sao khạc khạc?" Mã Lễ Ngạo lúc này là bộ dáng người xanh lá, biểu cảm trên mặt vẫn có thể khiến Lâm Phi Liêm nhìn ra được không đúng, có thể thấy được vẻ mặt của anh có bao nhiêu không xong.
"Còn tạm, nhanh nhanh dùng thuốc sát trùng phun xịt đi. Em thật sự là không muốn nghĩ đến cảnh trên người một người toát ra vô số con muỗi sau đó đồng thời bị hút máu có bao nhiêu đáng sợ và thảm thiết đâu."
Lâm Phi Liêm: "……" Cậu nói ra rồi đó vừa lòng chưa.
【 Trời ơi! Tiểu Mã ca mới vừa nói là có ý gì? Mớ trứng trùng đó vậy mà là trứng muỗi hả! 】
【 Cả người tui đều đã tê rần đã tê rần đã tê rần, trời ơi trước kia tui em một bản tin, nói là có người mạo hiểm ở rừng rậm Amazon bị lạc một mình, sau đó bị muỗi sống sờ sờ chích chết!! A a a tui không muốn nhìn thấy hình ảnh như vậy đâu!! 】
【 Ải thành lũy Dị Hình này thật sự là quá không hữu hảo với dũng sĩ chúng ta…】
【 Lầu trên, toàn bộ mười cái thành trong Trò Chơi Dũng Sĩ có cái nào hữu hảo với chúng ta hả?! 】
Trong lúc làn đạn thảo luận kịch liệt, Mã Lễ Ngạo đem hai bình thuốc sát trùng lớn cho Lâm Phi Liêm cùng Eustalia, bảo bọn họ đứng lên cầm cái chai xịt lẫn nhau. Hai người kia hình thể đều cao 3 mét trở lên, anh là một người xanh lá chưa đến 1 mét, vẫn là không cần phí công sức thì hơn.
Sau đó, Lâm Phi Liêm cùng Eustalia liền từ đánh lộn biến thành xịt nhau, cuối cùng tựa hồ xịt ra chân hỏa*, hận không thể bẻ miệng đối phương ra phun thuốc sát trùng vô mới vừa lòng.
(*lửa giận đó, quạu đó)
Mã Lễ Ngạo chậc lưỡi, lắc đầu: "…… Dị hoá thật đáng sợ."
Phải biết rằng anh Lâm cùng chị Lia ngày thường vẫn là rất thưởng thức và tín nhiệm nhau đó. Như bây giờ, quả thực hận không thể diệt trừ đối phương cho sảng khoái.
Trong lúc Lâm Phi Liêm cùng Eustalia xịt xịt lẫn nhau, lục tục lại có mười mấy dũng sĩ tìm lại đây, bọn họ đều là dũng sĩ dị hoá tương đối ít, còn có năng lực lại đây trợ giúp chiến hữu, vốn dĩ trong lòng cũng là ôm ý tưởng trầm trọng lại đây, kết quả không cần giúp gì, ngược lại bắt đầu cầm thuốc sát trùng xịt nhau.
Lúc bọn họ xịt thuốc sát trùng cho nhau, Mã Lễ Ngạo còn đang tiếp tục vẽ thuốc sát trùng, anh không sợ thuốc sát trùng sử dụng số lượng lớn, chỉ sợ ở dũng sĩ ở các thành lũy khác dũng sĩ chạy tới không dùng được thuốc sát trùng.
Anh đã nhìn thấy dị hình ấu trùng sắp phá trứng mà ra trên người Lâm Phi Liêm, anh không dám nghĩ sâu hơn, nếu các chiến hữu dũng sĩ không thể kịp thời diệt sát lũ trứng trùng trên người, khi chúng nở ra sẽ phát sinh chuyện gì.
Cho nên Mã Lễ Ngạo trong một ngày này lại thả hai viên đạn tín hiệu nữa, hy vọng có thể làm nhiều dũng sĩ lại đây hơn, nhưng mãi cho đến ban đêm lúc muốn nghỉ ngơi, dũng sĩ đi đến đây sát trùng mới chỉ có 27 người.
Cùng với.
Tại đây buổi chiều ngày thứ ba, trên bầu trời lại có cơn mưa ăn mòn trút xuống, còn hỗn loạn gió mạnh đen kịt thật lớn, có thể hủy diệt một tòa thành lũy cũ nát.
Mã Lễ Ngạo vốn cho rằng trong hoàn cảnh ác liệt như vậy, hẳn là trong nước mưa sẽ không có trứng trùng, kết quả…… Anh vẫn là nhìn thấy chút ít trứng trùng trong nước mưa kia.
Trước khi lũ trứng trùng đó chưa trưởng thành, vậy mà lại có phòng ngự kiên cố đến thế.
Ngày hôm sau, Mã Lễ Ngạo lại phát ra đạn tín hiệu cầu cứu.
Nhưng dũng sĩ đến đây hôm nay càng ít hơn nữa, chỉ có mười một người thôi.
Trong đó có một vị dũng sĩ là sau giờ trưa đấu đá lung tung mà xông qua đây, lúc Mã Lễ Ngạo nhìn thấy anh ta muốn đi tiếp anh ta, nhưng mới chỉ bước ra một bước liền bỗng chốc dừng bước chân lại. Mà Lâm Phi Liêm, Eustalia cùng Vương Khiếu Hổ đang đấu đá với nhau tất cả đều dừng động tác, quay đầu đều lộ ra thần sắc cực kỳ đề phòng với dũng sĩ kia.
Đây là một vị dũng sĩ người châu Phi làn da đen bóng, phương hướng dị hoá của anh ta khá giống với Vương Khiếu Hổ, đều là bộ dáng loại thú tinh tinh thật lớn. Nhưng lúc này, thân thể anh ta lại lung lay sắp đổ, thoạt nhìn không hiểu sao có chút da thịt lắc lư.
Anh ta thở hổn hển hồng hộc từng hơi một, đôi mắt lớn đỏ lên gắt gao trừng mắt nhìn Mã Lễ Ngạo, gần như là gian nan từng câu từng chữ mở miệng: "Grào, chạy đi……"
"Khục… Tiểu Mã, mau…… chạy mau gràoooo gừ grào!!"
"Đừng… đi…… mà…… Khục!"
Hai mắt Mã Lễ Ngạo hơi hơi trừng lớn, chợt nhìn thấy dũng sĩ tinh tinh này ngửa mặt lên trời điên cuồng hét lên một tiếng, sau đó duỗi tay liền trực tiếp hung hăng đánh vào đầu chính mình!
Trong âm thanh nổ vang ầm ầm, cũng không quá thanh thúy gì, vị dũng sĩ này thế nhưng trực tiếp chụp nát đầu mình.
Mà trong nháy mắt đầu anh ta vỡ nát, Mã Lễ Ngạo thấy được trong đầu anh ta trào ra rậm rạp những con dị hình muỗi màu trắng đen dữ tợn, có mỏ nhọn hút máu thon dài.
Chúng nó tụ tập bên nhau phát ra tiếng ong ong khó có thể bỏ qua, cả đám chúng rõ ràng chỉ lớn cỡ móng tay cái, tụ tập với nhau lại như một quả cầu thật lớn.
Rồi sau đó, lúc thân hình vị dũng sĩ kia ngã xuống đất, làn da anh ta cũng vỡ vụn bóc ra —— máu giữa thân thể kia vậy mà đã bị rút cạn, chỉ còn lại túi da yếu ớt cùng cốt nhục trắng bệch.
"Vo ve! Vo ve vo ve vo ve!!"
Sau khi đàn dị hình muỗi này nở ra thành công mất đi ký chủ đời đầu, rất nhanh chúng liền phát hiện mục tiêu mới, chúng thét chói tai phe phẩy cánh, như là một mảnh mây đen đáng sợ biết di động, trực tiếp vọt lại đây!
【 A a a a a a! Tôi muốn chết tôi muốn chết tôi muốn chết!! 】
【 Trời ơi Tiểu Mã ca còn có anh Lâm Hổ Tử chị Lia chạy mau a a a chạy mau chạy mau!! Cả người em không ổn rồi!! 】
Trong làn đạn thét chói tai, bốn người Mã Lễ Ngạo lại không hề chạy.
Lâm Phi Liêm cùng Eustalia một trái một phải vọt đến bên người Vương Khiếu Hổ làm ra dáng vẻ hộ vệ, Mã Lễ Ngạo kéo duỗi chính mình biến hình thành người bướm xanh lá bay đến trước mặt Vương Khiếu Hổ.
Sau đó, Mã Lễ Ngạo móc từ ba lô không gian ra một chai thuốc sát trùng cực mạnh lớn nhất, như là cái bình chữa cháy, đem thuốc sát trùng đặt trước cái miệng rộng của tinh tinh Vương Khiếu Hổ. Vào thời điểm đám dị hình muỗi đã bổ nhào vào trước mặt bọn họ, anh hung hăng ấn xuống nút phun sương, còn bốn cánh tay Vương Khiếu Hổ hung hăng mà đấm đánh bộ ngực của mình, giận dữ rít gào, đối với phun sương liền phun ra ngọn lửa cực nóng từ miệng!
Trong nháy mắt ngọn lửa hỗn loạn với thuốc sát trùng cực mạnh kia hung hăng phun đến mặt đám dị hình muỗi không ai bì nổi kia, một đám mây trùng vốn còn hùng hổ thoạt nhìn thế không thể đỡ, tức khắc đã bị thiêu cháy hơn một nửa. Tuy lúc chúng ở trong cơ thể dũng sĩ thì không cách nào ngăn cản, thậm chí có thể thao tác não bộ dũng sĩ, hút khô máu trong cơ thể bọn họ, nhưng giờ không có ký chủ che chở, đối mặt ngọn lửa và thuốc sát trùng……
"Ong ong ong! Ong ong ong ong!!"
Âm thanh vo ve đinh tai cũng thay đổi nhịp độ.
Chẳng sợ lũ dị hình muỗi lợi hại hơn muỗi trên Trái Đất nhiều, nhưng bất kể là thuốc sát trùng cực mạnh của Mã Lễ Ngạo hay là ngọn lửa năng lượng cực nóng đã thăng cấp của Vương Khiếu Hổ, cũng đều không phải là thứ mà thuốc sát trùng và lửa trên Trái Đất có thể so sánh.
Bất quá là phun ba lần lửa sát trùng, cả đoàn dị hình muỗi làm người xem Trái Đất da đầu tê dại nhưng đã bị giết sạch sẽ.
Nhóm người xem hả giận không ít, một đám sửa lại làn đạn thét chói tai, biến thành điên cuồng gào thét hô 6666.
Vào thời điểm mọi người cảm thấy nguy cơ đã qua đi, hôm nay không còn có cái gì nguy hiểm nữa, trên không thành lũy Dị Hình bỗng nhiên nổ tung một cái đạn tín hiệu màu đỏ.
Bốn người Mã Lễ Ngạo nhìn về hướng đạn tín hiệu đỏ, ở vị trí bên cạnh đạn tín hiệu nổ tung thấy được một tòa thành lũy màu đen cao nhất trong thành lũy Dị Hình, cao như một cái tháp.
Rồi sau đó, tựa như là khởi điểm của tai nạn, trong một phút thời gian ngắn ngủi sau đó, xung quanh thành lũy màu đen đó liên tiếp có hơn hai mươi cái đạn tín hiệu màu sắc và chữ viết khác nhau nổ tung.
Đó quả thực giống như là một trận pháo hoa xinh đẹp…. tỏ rõ tử vong.
Hết chương 106.
▬▬▬▬▬𝓚𝓪𝓸𝓻𝓾𝓡𝓲𝓽𝓼▬▬▬▬▬
Chời ơi tên anh Lâm chị Lia đứng chung làm tui mắc cười xỉu :)) tác giả viết luôn á :))
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro