Chương 111

Chương 111

Tác giả: Đả Cương Thi - Edit: Kaorurits.

Haydoctruyentrenwattpad𝐊𝐚𝐨𝐫𝐮𝐫𝐢𝐭𝐬vawordpress𝐇𝐢𝐤𝐚𝐫𝐢𝐚𝐫𝐞

Mã Lễ Ngạo nhìn trước mắt tám con châu chấu thật lớn, dù là anh có lòng dạ rộng lớn như biển thì lúc này biểu cảm cũng có chút căng không được.

Trong đội ngũ, anh gấu Vodka am hiểu giao lưu tán gẫu lập tức mở miệng vãn hồi cục diện: "Ha ha ha bình tĩnh bình tĩnh nào, mọi người đều là bạn tốt vừa mới quen biết mà, cứ nói chuyện phiếm tử tế không phải khá tốt sao! Không cần đánh đánh giết giết. Chúng tôi chưa nói muốn đấu sinh tử với các anh mà!"

"Đúng đúng đúng, các anh không phải là Trùng tộc nhiệt tình công chưa bao giờ giết người sao? Cái kia… khụ, chúng tôi mới đến thôi, nếu là có chỗ nào mạo phạm, các anh vẫn nên nói với chúng tôi chứ."

Tuy rằng bọn họ ở đây có 55 người, thu phục tám con châu chấu khổng lồ này không có bất luận vấn đề gì, nhưng sau khi giết tám châu chấu này rồi, e rằng bọn họ sẽ không còn nơi nghỉ chân trong thành phố Côn Trùng nữa.

Kế tiếp còn phải tham gia cuộc thi mỹ thực nữa, ngàn vạn lần không nên tìm đường chết.

Đám người châu chấu nghe được lời này thì thu hồi lại cái kìm khổng lồ của mình, bọn họ bộ dáng bọn họ vẫn không biến về lại hình người.

"Rõ ràng là các anh tự nói muốn tương ớt của bọn tôi mà. Chẳng lẽ các anh không biết, tương ớt cay đặc biệt là dùng máu và trứng trùng của chúng tôi làm ra ư?" 

"Ha ha, các người muốn tương ớt cay đặc biệt, vậy chẳng phải là muốn chúng ấu trùng và máu của bọn tôi à, làm tròn lên còn không phải là muốn mạng của bọn tôi sao?"

Mã Lễ Ngạo: "……"

Các dũng sĩ: "…… Chúng tôi thật sự không biết điểm này."

Cả người Vương Khiếu Hổ đều thấy không tốt lắm, dùng giọng nói run run rẩy rẩy hỏi: "Không phải nha, đồ ăn ngon chỗ các anh…. Không phải đều sẽ là thịt hay máu gì đó của các anh đó chứ?"

Nếu là cái dạng này mà nói, vậy trò chơi tuyên bố nhiệm vụ làm món ngon thật sự là quá âm hiểm rồi.

Nhóm châu chấu nhóm lắc lắc đầu tập thể. 

Không đợi các dũng sĩ thở phào nhẹ nhõm, nhóm người châu chấu một lần nữa biến thành bộ dáng cao cao gầy gầy thoạt nhìn rất thân sĩ bèn mở miệng nói: "Đồ ăn bình thường chẳng hạn như châu chấu chiên giòn, chân nhện nướng gì đó chắc chắn không phải là máu hoặc là thịt của chúng tôi á, chỉ có những món ăn đặc biệt mỹ vị mới có đại đa số đều là do chính chúng tôi sinh sản."

"Nhưng tộc châu chấu cay chúng tôi tương đối lỗ đó, chúng tôi cần phải rút máu mình bán lấy tiền, nhưng giống như ong năng lượng, tằm máu đào thì đều có thể tự sản xuất ra món ngon đỉnh cấp đó… Hầy."

"Nhưng sản lượng mật ong năng lượng và tơ tằm của bọn họ cực kỳ thưa thớt, cũng không phải dễ dàng lấy được đâu."

"Nếu các vị dũng sĩ loài người muốn đi tham gia đại hội mỹ thực…… Hắc hắc hắc, vậy chính là cần một chút bản lĩnh thật sự đấy." trên mặt người châu chấu dẫn đầu giả bỗng nhiên lộ ra một nụ cười quỷ dị: "Chân thành kiến nghị các vị đi tìm tộc tằm máu đào, hê hê hê, từ lâu trước kia tôi từng ăn qua tằm máu đào chiên rồi… Ôi, cái mùi vị đó, tới bây giờ ký ức của tôi vẫn còn như mới."

Mí mắt gục xuống của Mã Lễ Ngạo hơi hơi nâng lên, phảng phất như lộ ra một biểu cảm có phần hướng tới.

【 Ha ha ha ha đệt! Mấy người thấy không thấy không! Tiểu Mã ca vẫn luôn buồn bã ỉu xìu trên mặt có biểu cảm kìa!! Tui có thể cá chắc chắn, đó là biểu cảm khát vọng đó!! 】

【 Trải qua tui giám định, Tiểu Mã ca là huyết thống đại Trung Hoa tiêu chuẩn, ở phương diện ăn này anh ý đặc biệt thuần!! 】

【 Cười chết tui, nhìn xem hơn 50 dũng sĩ này chỉ có chúng ta và vài dũng sĩ Đông Nam Á bên kia lộ ra biểu cảm muốn ăn thôi, còn lại tất cả đều là vẻ mặt cự tuyệt ha ha ha. 】

【 Khụ, nhưng mà ăn côn trùng có linh trí cũng…… Tương đương với ăn người đi? Chúng ta vẫn là ngoan ngoãn ăn sâu bình thường thì tốt rồi. Có điều…… cũng không biết sâu bên này bình thường trông như thế nào nhỉ? 】

Rất nhanh, làn đạn đã bị đám đồ tham ăn Hoa Quốc chiếm dụng, mọi người đều đang thảo luận các loại sâu mỹ vị ở đây có bộ dáng gì.

Thế cho nên, người ở các quốc gia khác tập thể đánh ra dấu ba chấm, lại lần nữa cảm thán quốc gia này thật là một tồn tại rất thần kỳ.

Nền văn minh Trùng tộc: 【……】 Trước kia đã có cảm giác rồi, rõ ràng bọn họ cũng coi như là một trong mấy chủng tộc hung tàn nhất vũ trụ, nhưng người xem Trái Đất hình như là không sợ bọn họ cho lắm. Nói là không hoàn toàn sợ hãi cũng không đúng, chính là vừa sợ hãi vừa khát vọng…… trước đó bọn họ còn nghi hoặc tại sao sẽ có loại tình huống này phát sinh nữa.

Hiện giờ ấy à? Ha hả.

Ăn một bữa cơm trưa lòng trắng trứng làm đại đa số dũng sĩ một lời khó nói hết ở nhà ăn tộc châu châu. 55 người ra khỏi nhà ăn chia ra làm chín tiểu đội, từng người hỏi thăm về cuộc thi mỹ thực và nhiệm vụ về kẻ phản loạn Lilith trong thành phố Côn Trùng. 

Chín tiểu đội đều có máy truyền tin liên lạc khá tiên tiến, hơn nữa máy liên lạc còn có thể sử dụng bình thường trong thành phố Côn Trùng, mọi người bèn ước định mỗi buổi tối 10 giờ, từ đội trưởng liên hệ trao đổi tin tức.

Bởi vì thành phố Côn Trùng cho người ta ấn tượng đầu tiên là rất nhẹ nhàng vui sướng, cho dù là có lòng đề phòng nhất như Eustalia cùng Lâm Phi Liêm, đi trên đường phố cũng không nhịn được mà khẽ thả lỏng tinh thần.

Mà Mã Lễ Ngạo cùng ba đứa nhỏ, Vương Khiếu Hổ càng là dùng một loại hình thái đại gia ôm thú cưng, đưa cháu nội đi tản bộ, thảnh thơi thảnh thơi mà đi theo phía sau bọn Lâm Phi Liêm, quả thực tựa như bọn họ mới là một thành viên chân chính của thành phố này vậy.

 Lâm Phi Liêm và Eustalia vừa xoay đầu liền thấy được cá khô Mã Lễ Ngạo và Vương Khiếu Hổ, lại vừa xoay đầu, Tư Thương Vân vốn đang thành thành thật thật đi bên bên cạnh bọn họ không biết khi nào đã bị một nhân cách khác nhét vào chỗ sâu trong ý thức rồi, hiện tại từ Tư Như Cuồng chiếm lĩnh thân thể, y khặc khặc cười vài tiếng rồi trực tiếp chuồn mất không bóng dáng:

"Chúng ta phân công nhau hỏi thăm, chờ tao đi chuẩn bị bữa tối hôm nay cho mọi người nha ~"

Hiển nhiên là tên điên này lại muốn gây chuyện rồi, Lâm Phi Liêm vốn đang muốn bắt lấy y, nhưng ngẫm lại tốt xấu cũng có Tư Thương Vân canh chừng tên điên kia, nên cũng không ngăn đón nữa.

Thậm chí, sau nhìn nhìn sang Mã Lễ Ngạo trông như ông nội và Vương Khiếu Hổ trông như cháu nội, đội trưởng Lâm suy nghĩ cặn kẽ thì quyết định, để cháu nội nỗ lực trưởng thành, làm ông nội phát huy nhiệt lượng còn thừa.

"Cho nên, năm người chúng ta cũng có điện thoại di động hợp kim Tiểu Mã vẽ dùng để liên lạc, ở cạnh nhau rồi đi hỏi thăm tin tức rất lãng phí thời gian, nên từng người chia nhau ra đi dạo trong thành phố đi."

"Từ quy tắc nhiệm vụ xem ra, trong khoảng thời gian ngắn hẳn là không có gì nguy hiểm. Chờ đến 8 giờ tối, chúng ta liền tập hợp ở lữ quán Chuồn Chuồn*."

Lâm Phi Liêm phân phối nhiệm vụ, Mã Lễ Ngạo than ra một hơi của con cá khô không tình nguyện. 

Sau đó, mọi người trong tiếng cúi chào khí phách mười phần của Vương Khiếu Hổ, trong khoảng thời gian ngắn Mã Nấm cũng chỉ còn lại một mình, không có biện pháp tiếp tục ngồi quỡn nữa.

Mã Lễ Ngạo nhìn nhìn đường phố phồn hoa và người côn trùng nhiệt tình xung quanh, đột nhiên chứng sợ xã hội và thuộc tính nấm bỗng phát tác, duỗi tay bắt lấy một bé con ong mật (?) ong vò vẽ (?), vào thời điểm cậu nhóc dẩu mông chuẩn bị phóng kim độc với anh, anh tung ra 【 Chocolate của Mã Lễ Ngạo 】.

【  Chocolate của Mã Lễ Ngạo 】: Có thể bổ sung linh lực cùng một chút sinh mệnh, ngoại trừ ngọt gắt cổ ra thì gần như không có bất luận tác dụng phụ nào, hàng cao cấp hiếm có. Bạn xứng đáng có được.

Bé ong nhỏ khứu giác đặc biệt nhanh nhạy, trước khi dẩu mông liền ngửi được trong vị ngọt gắt cổ còn có mùi chua chua kì dị, nghiêng nghiêng khuôn mặt tròn trĩnh, chớp chớp đôi mắt to đùng, hỏi: "Ong ong! Anh làm gì? Cái tên không có cánh và xúc tu này! Anh là muốn đưa tôi ăn thứ đồ kia sao?"

Mã Lễ Ngạo không cánh và xúc tu thở dài gật đầu: "Đúng vậy, viên chocolate này là anh muốn đưa em đó. Nhưng con người của anh thích yên tĩnh, thành phố này của chúng ta có chỗ nào yên tĩnh mà đặc biệt không? Hoặc là, nơi có thể an an tĩnh tĩnh thu thập nguyên liệu nấu ăn ấy?"

Nhóc ong nhỏ nghe được lời này chớp chớp mắt, sau đó đột nhiên lộ ra một biểu cảm có phần xấu xa gian xảo.

"Có là có đó, nhưng chỗ đó rất nguy hiểm, đi có khả năng bị giết chết á nha! Anh còn đi chứ?"

Mã Lễ Ngạo: "Đi thôi. Cho dù chết anh cũng muốn chết trong yên tĩnh."

"Vậy đi công viên Ngọt Ngào! Công viên Ngọt Ngào ở tộc Kiến Mật*, bọn họ mỗi ngày đều yên lặng chuyển đến dọn đi chuyển đến dọn đi, đặc biệt an tĩnh. Hơn nữa, bọn họ còn sẽ chế tác ra mật kiến rất ngọt, đại công cũng khen đó!"

(*kiến mật, kiến honeypot: 1 loài kiến có thể sản xuất được mật, có thật ngoài đời nha)

Mã Lễ Ngạo nghe được lời này gật gật đầu, trong ánh mắt chờ mong của nhóc ong, đem viên chocolate ngọt gắt cổ kia nhét vào trong miệng nó. Sau đó nghiêm túc quan sát xem phản ứng của nó.

Kết quả nhóc ong ngay từ đầu còn rất chờ mong nhai nhai chocolate, ăn ăn một hồi vẻ mặt của nó bỗng thay đổi, cuối cùng biến thành cực kỳ phẫn nộ lên án, dẩu mông về phía Mã Lễ Ngạo!

"Đồ lừa đảo! Đây không phải đồ ăn ngon thuần thiên nhiên! Vị này rõ ràng chính là bỏ thêm đường hoá học!! Hơn nữa, trong này còn có mùi lạ nữa!! Có phải anh muốn bị chích hay không?!"

Mã Lễ Ngạo nghe đến đó ánh mắt lóe lóe, nói viên chocolate này của anh bỏ thêm đường hoá học anh không gì bàn cãi, vốn dĩ là quá ngọt. Nhưng nói chocolate này có mùi lạ thì anh lại không đồng ý.

Mã Lễ Ngạo lại móc ra từ trong túi một viên chocolate nhét vào trong miệng, dưới cái nhìn chăm chú của nhóc ong anh nhăn mặt, cũng không nếm ra mùi lạ gì.

"Nhóc nói mùi lạ là cay đắng sao? Đây vốn dĩ chính là một loại kẹo trong vị ngọt có vị đắng mà."

Nhóc ong nghe được lời này lại bĩu môi: "Kẹo trong ngọt có đắng chỗ bọn tôi cũng có mà! Lại còn rất m được hoan nghênh nữa, tôi nói mùi lạ sao đâu phải loại đó! Miệng anh hư rồi ăn không ra sao? Rõ ràng kẹo của anh còn mang theo một mùi nhân công chế tạo! Ăn lên không tươi mới chút nào!"

"May mắn là anh cho tôi ăn, nếu anh mang cái kẹo kì quái này coi như mỹ thực cho giám khảo cuộc thi ăn, bọn họ nói không chừng đương trường sẽ mở miệng ăn anh đó nha!"

"Cũng dám lấy đồ khó ăn như vậy cho các giám khảo."

Mã Lễ Ngạo nghĩ tới trò chơi đưa ra nhắc nhở thứ tư 【 Trùng tộc cần cù chán ghét đầu cơ trục lợi và đồ ăn không thuần thiên nhiên, xin hãy ghi nhớ trong lòng. 】

Lúc ấy anh nghe thế một cái thì đã có chút ý tưởng, nhưng còn chưa xác định. Chỉ là sau khi nghe được nhóc ong này nói rồi, anh không có biện pháp lừa mình dối người nữa.

Mã Lễ Ngạo quyết định giãy giụa một chút cuối cùng. 

Anh thả chạy nhóc ong.

Sau đó lén lút trong một góc không người, vẽ hai con tôm hùm nướng.

Chính mình ăn trước một con, cắn rắc rắc cảm thấy mỹ vị vô cùng, sau khi hấp dẫn được người côn trùng nho nhỏ thèm ăn đến rồi thì đem một con tôm hùm nướng còn lại cho một nhóc côn trùng, sau lưng nó có giáp xác nhỏ, có phần giống bọ rùa bảy đốm.

Nhóc người bọ rùa này sau khi được Mã Lễ Ngạo tặng thì cực kỳ vui vẻ, a ô một ngụm liền cắn hết một phần ba thịt tôm hùm nướng. 

Nhưng mà ăn ăn một hồi, vẻ mặt của nó bắt đầu trở nên chẳng khác gì nhóc ong ban nãy, chẳng qua nhóc bọ rùa này đại khái tham ăn hơn nhóc ong một chút, biểu cảm trên mặt nó tuy không được tốt lắm, nhưng cuối cùng vẫn là phồng lên cái mặt bánh nhai nhai ăn hết tôm hùm nướng.

Sau đó, nhóc bọ rùa bèn lắc lắc đầu với Mã Lễ Ngạo: "Nếu anh muốn dùng cái tôm nướng này đi tham gia cuộc thi mỹ thực á hả, sẽ bị giám khảo ăn luôn đó nga. Tôi ăn đến mùi hơi hơi hư thối và mùi công nghiệp ý."

"Nhìn ra được ăn hẳn là rất nghiêm túc thêm gia vị, nhưng trong thành phố mỹ thực mọi người đều thích nhất là ăn đồ ăn tươi mới thôi à! Không đủ tiêu chuẩn!"

Mã Lễ Ngạo liền thở dài, đối với nhóc bọ rùa nói tiếng cảm ơn, sau đó hướng đến công viên Ngọt Ngào. 

Trên đường, bóng dáng anh rất có vài phần buồn bực ủy khuất tang thương, duỗi tay vuốt sừng rồng như cái chạc cây của tiểu kim long, lại sờ sờ chạc cây thiệt, vuốt vuốt Huyền Nhị, có thể nói là âm trầm mà cảm thán một câu:

"Trò chơi hố mình."

"Vì chế tạo khó khăn cho mình, nó là thật sự không làm người luôn."

Cùng với, mình thật sự có tài đức gì? Làm trò chơi chuyên môn tăng thêm những việc cần chú ý cho mình chứ?

Năng lực đặc biệt vẽ gì được nấy của anh vốn ở ải này đã bị hạn chế rồi.

Cũng không phải hoàn toàn bị hạn chế, loại hạn chế này hẳn chỉ là về mặt đồ ăn thôi.

Đại khái là tất cả món ăn anh vẽ ra đều bị động tay chân, thế cho nên anh tuyệt đối không thể lấy đồ ăn mình vẽ đi tham gia cuộc thi mỹ thực được.

Bằng không, anh rất có khả năng đương trường lạnh xác —— món ăn chính anh ăn không ra vấn lại bị giám khảo ăn ra, ai biết những giám khảo đam mê mỹ thực đó sẽ làm ra loại chuyện gì?

【 Này có tính là tôi bị nhắm vào hay không? 】 Mã Lễ Ngạo oán giận trong đầu với ba vị vương giả: 【 Ba người các anh chẳng lẽ không quản sao? 】

Tốt xấu cũng là ba vị ngốc… à vương của vũ trụ mà.

Kết quả Huyền Khiếu trực tiếp xùy một tiếng: 【 Chính mình năng lực yếu thì đừng oán giận trò chơi chứ, rõ ràng là chính cậu thực lực không đủ, hoàn toàn không bảo vệ được đồ ăn mới làm nó bị động tay động chân. Nếu cậu lên tới cấp mười, dòm lại trò chơi này còn có thể động tay chân với đồ ăn cậu vẽ nữa không? 】

【 Có điều…… Mỗi một thành phố văn minh xác thật là có thể căn cứ tình huống, tự động điều tiết và tuyên bố nhiệm vụ. 】 trong giọng nói của Langdon Dahl có chút lo lắng: 【 Rất rõ ràng nhắc nhở thứ là có nhằm vào, Tiểu Mã cậu cần cẩn thận hơn. 】

Mã Lễ Ngạo mắt thường có thể thấy được tang thêm một chút, thở dài gật đầu.

Sau đó cánh tay anh đã bị tiểu kim long dùng cái đuôi quất quất.

Mã Lễ Ngạo hơi đau mà nhìn về phía tiểu kim long, liền đối diện với cặp mắt vàng kim nghiêm túc kia.

Không chờ Mã Lễ Ngạo hỏi cái gì, giọng nói càng ngày càng làm Mã Lễ Ngạo nghe xong đã thấy da đầu tê dại hai chân nhũn ra vang lên trong đầu anh:

【 Cho nên, đừng làm cá khô nữa, lên tinh thần đi hoàn thành nhiệm vụ đi! Có thể lên tới cấp mười thôi. Lại rèn luyện một chút thân thể và tinh thần đi. 】

Mã Lễ Ngạo: 【……】

Ngẩng đầu nhìn bầu trời, cúi đầu dòm mặt đất.

Giặc tới thì đánh, nước lên nâng nền, nhân sinh khổ đoản cá khô càng vui sướng.

Long Uyên: 【……】

Tiểu kim long nheo lại hai mắt, sau đó hắn lắc lắc cái đuôi, nhưng lại không dùng đuôi quất người nữa. Chỉ là……

Hắn vươn móng vuốt nho nhỏ vàng kim nhẹ nhàng nhấn một cái lên cánh tay Mã Lễ Ngạo.

Mã Lễ Ngạo chậm rì rì bước trên đường như cụ ông nháy mắt liền nhảy bắn lên bước nhỏ, rồi hai chân mềm nhũn suýt chút nữa quỳ rạp bên đường.

Mã Nấm: 【 A a a a tại sao anh lại giật điện tôi!! Bắt đầu từ thành lũy Dị Hình là anh nghiện rồi phải không?! Anh năng lượng dư thừa không bằng đi thăm dò vũ trụ đi!! 】

Mã Lễ Ngạo duỗi tay liền định bắt lấy đầu của tiểu kim long, kết quả Long Tam Thái Tử đã nhanh chóng bay đi. Quay đầu dòm Mã Lễ Ngạo, giọng điệu đặc biệt nghiêm túc:

【 Nhân sinh khổ đoản, nỗ lực đi tới mới vui sướng. 】

【 Hơn nữa, là chính cậu muốn thăng lên cấp mười. 】

Mã Lễ Ngạo: "……" Tại sao tui phải cắm cái flag đó chứ!!

Được rồi.

Có thể xác định chính là, anh và bé ba của anh tính cách không hợp, sau này e rằng cha con phản bội.

Tác giả có lời muốn nói:

➩Hiện tại:

Mã Lễ Ngạo: Bây giờ vừa nghe giọng anh ta là tôi mềm chân rồi.

Bị giật điện.

Mã Lễ Ngạo: Tui thích làm cá khô! Tui không nhúc nhích! 

➽Sau này:

Mã Lễ Ngạo: Bây giờ tôi vẫn là vừa nghe giọng anh ta là mềm chân rồi.

Mã Lễ Ngạo: Thả tôi xuống tôi muốn nhúc nhích!!

Long Uyên: Nằm yên chỗ đó đừng nhúc nhích.

Món ngon bắn tim*.

▬▬▬▬▬𝓚𝓪𝓸𝓻𝓾𝓡𝓲𝓽𝓼▬▬▬▬▬

*Lời editor: thật ra trước đó tác giả cũng có viết bắn tim mỗi chương (hên xui) mà mình bỏ những đoạn không cần đi, nay xem lại thấy bắn tim cũng thú vị nên sau này mình sẽ giữ lại mấy chỗ tác giả bắn tim cho mọi người. Mỗi chương là 1 người/vật gì đó chạy ra bắn tim :)) 

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro