Chương 28+29
Hơn 9000 chữ, khóc ಥ‿ಥ chương bình thường hơn 3000 thôi chời ơiii
-------゚°☆☆° ゚゚°☆☆° ゚-------
Chương 28
Tác giả: Đả Cương Thi - Edit: Kaorurits.
(Cám ơn Mèo Hói đã giúp mình beta)
Vào lúc tiếng thú chói tai đột ngột vang lên kia, Vương Khiếu Hổ đang nằm ngủ trên giường trong phòng tổ yến nháy mắt liền xoay người rời giường, móc từ dưới gối đầu ra lưỡi hái thu được trên người người máy ở thành phố Máy Móc, liền vọt tới ban công.
"Đại ca đại ca! Đã xảy ra chuyện gì? Hình như em nghe được tiếng kêu thê lương khó nghe lắm?!"
Tuy tốc độ phản ứng của Vương Khiếu Hổ rất nhanh, nhưng lúc cậu vọt tới ban công cũng chỉ thấy được vẻ mặt tang của lão đại nhà mình và bộ dáng đau lòng, khom lưng nhặt lên cây đá quý sinh mệnh Tiểu Lan không biết vì cái gì mà rơi trên mặt đất, một bên hít khí một bên từng bước từng bước kiểm tra chạc cây khô và mấy chiếc lá cỏn con của Tiểu Lan.
Hình ảnh này trực tiếp làm Vương Khiếu Hổ chấn động, hít ngược một hơi khí lạnh: "Tiểu Lan bị rớt dưới đất?!" Trời biết đại ca của cậu có bao nhiêu cưng cái cây khô ôm trên người là có thể gia tốc hồi phục giá trị linh lực và sinh mệnh này, mỗi ngày đều phải phơi nắng tắm trăng, gần đây đã bắt đầu do dự mỗi buổi tối có nên hao phí 50 linh lực vẽ ta một viên đá quý năng lượng cho Tiểu Lan làm chất dinh dưỡng hay không nữa kìa.
Cây đá quý sinh mệnh cả ngủ cũng phải áp lên ngực như thế, vậy mà lại bị rơi dưới đất?!
Mã Lễ Ngạo lúc này đã sờ đến một cành cây nhỏ cuối cùng của Tiểu Lan, sau đó tay anh chỉ nhẹ nhàng run lên một chút, chiếc lá con phiếm ánh tím lấp lánh trên chạc cây kia chợt không hề dự báo mà rơi xuống, đột nhiên mà giống như là lúc anh hái lá cây ở thành phố Máy Móc vậy.
Mã Lễ Ngạo: "......"
Vương Khiếu Hổ: "!!!"
Quần thể fan của Langdon Dahl: 【 A a a a a!!! Rớt lá cây rớt lá cây rớt lá cây a a a a! 】
Sau đó Vương Khiếu Hổ liền nháy mắt phát hiện biểu cảm vừa tang vừa đau lòng trên mặt lão đại nhà mình bỗng nhiên liền không thấy đâu, sau khi anh cầm lá nhỏ màu tím nhét vào trong túi rồi, lại giơ tay sờ sờ Tiểu Lan rớt dưới đất, dùng giọng điệu vô cùng dịu dàng nói ra mấy lời vô cùng hung tàn: "Bé lớn của ba ba không đau nha con, ba ba thổi thổi cho con nè."
"Con yên tâm, ngày mai ba đi bắt thứ đánh lén kia về liền, sau đó băm cho con làm phân bón hoa."
Vương Khiếu Hổ: "0A0!!"
【0A0!!! 】
Langdon Dahl: "......" Cảm ơn, nhưng tôi không ăn người đâu.
Sau khu an ủi xong bé lớn ngoan nhà mình, Mã Lễ Ngạo mới một lần nữa khôi phục bộ dáng ủ rũ, anh ngẩng đầu nhìn về phía Vương Khiếu Hổ: "Không sao, vừa nãy có một thú nhân đột nhiên nhảy lên muốn đánh lén giết anh. Bị anh cắt một đao."
"...... Lực công kích của anh có khả năng không quá đủ, gã không chết ngay tại chỗ được."
Mã Lễ Ngạo nói lời này liền nhìn một cái số liệu giao diện cơ sở của mình.
Hiện tại cấp bậc của anh là 3, sáu thuộc tính cũng đều tăng lên số liệu cấp 3. Là sinh mệnh 270, công kích 18 (tăng mạnh lực công kích nhược điểm), phòng ngự 27, sức mạnh 18 (khi bùng nổ tăng gấp bội), tốc độ 30 (né tránh đến chết thêm vào), linh lực 270, ba thuộc tính khác giá trị đầy là 30, sinh mệnh, linh lực đầy giá trị là 300. Xem một chút số liệu như vậy, đối lập với những mặt khác, công kích và sức mạnh của anh có vẻ yếu hơn không ít.
Dù công kích có thuộc tính thêm vào công kích nhược điểm đối thủ, nhưng công kích 18 hiển nhiên không đủ để trực tiếp làm kẻ đánh lén tử vong. Mã Lễ Ngạo phỏng chừng, công kích của mình ít nhất đầy giá trị 30 mới có thể dùng một dao vừa rồi lấy mạng người, bằng không chênh lệch thân thể tự nhiên sẵn có là rất khó bù đắp.
Nhưng cũng không thể nói anh giết không được thú nhân đánh lén kia. Mã Lễ Ngạo lại giơ tay nhẹ nhàng sờ sờ chạc cây của Tiểu Lan, tuy rằng trò chơi này đem số liệu hóa tất cả các dũng sĩ và sinh mệnh nền văn minh khác, nhưng đến cùng thì mặc kệ là loài người hay là động vật, thực vật, máy móc và các sinh mệnh văn minh, mọi người đều là tồn tại chân thật.
Chỉ cần là chân thật sẽ có yếu điểm và điểm chí mạng, đây là chỗ mà trò chơi cũng không thể bổ khuyết, hạn chế bọn họ.
Tựa như kẻ đánh lén vừa rồi, nếu anh có thể ở trong công kích vừa rồi trực tiếp ra một dao chém rớt đầu hắn, loại thương thế ắt chết này cho dù thú nhân đó có phòng ngự mạnh, năng lực khôi phục tốt, Mã Lễ Ngạo cũng không tin gã có thể đem đầu mình ấn lên cổ cho sống lại lần nữa. Cho nên, đây là điểm có thể lợi dụng.
Nhưng mà......
Mã Lễ Ngạo thở dài: "Anh phải vẽ cho mình một vũ khí mới được."
Vương Khiếu Hổ lúc này mới từ sự thật vừa mới nãy có kẻ đánh lén đại ca mình còn suýt nữa bị đại ca phản sát phục hồi tinh thần lại, hết hồn xong cậu đã thần kinh siêu thô đuổi kịp theo tiết tấu của Mã Lễ Ngạo: "Ứ ứ ứ, đại ca anh sớm nên làm như vậy rồi! Tuy con dao ăn của anh thoạt nhìn cũng đặc biệt sắc bén, nhưng nó xác thật là quá nhỏ đó anh. Vậy đại ca chuẩn bị vẽ vũ khí gì ạ? Loan đao, trường kiếm, hay là súng laser?"
Biểu cảm của Vương Khiếu Hổ có chút hưng phấn.
Mã Lễ Ngạo lại thâm trầm mà lắc lắc đầu, "Anh đang nghĩ."
Anh yêu cầu một vũ khí đủ hung tàn, nhưng phải dễ bề mang theo.
Vũ khí hiện tại trên Trái Đất không thể thỏa mãn anh, ngày mai anh muốn nhìn thử xem trong thành phố Thú Nhân có đồ đặc biệt gì tốt không.
"Được rồi, buổi tối hôm nay hẳn là không có việc gì. Trở về ngủ đi. Chờ sáng ngày mai chúng ta đi ra ngoài tìm tên đánh lén kia xem... Gã nhất định là một trong các thanh viên của băng hải tặc vũ trụ."
Vương Khiếu Hổ nghe được lời này liền thành thành thật thật gật đầu đi về.
Mã Lễ Ngạo đứng trên ban công nhìn bóng đêm bên ngoài một lát, cúi đầu nhìn thấy Trương Mãnh cùng Kim Xán Xán đứng bên sân nhà kế bên ngẩng đầu nhìn anh.
Anh đối với hai người đầu tiên là gật gật đầu, rồi lại lắc đầu ý bảo không có việc gì, hai người mới trả lại cho anh một biểu cảm an tâm, một lần nữa đi về phòng.
Sáng sớm hôm sau, Mã Lễ Ngạo và Vương Khiếu Hổ ăn thịt nướng trái cây sandwich xong đi ra khỏi nhà vũ yến, vừa ra khỏi cửa liền thấy được hai đợt người chờ ở trước cửa.
Một đợt trong đó là mười mấy dũng sĩ trước đó cùng bọn họ vào thành, Kim Xán Xán Trương Mãnh cũng ở đó, nhưng vị trí hai người bọn họ cách có chút xa.
Còn một đợt người khác lại là một đám thú nhân sống tại con phố này. Lúc này ánh mắt bọn họ nhìn Mã Lễ Ngạo sáng lên lấp lánh, bởi vì màu sắc đồng tử mấy thú nhân này không giống nhau, dưới ánh mặt trời thoạt nhìn đủ mọi màu sắc, không hiểu sao có chút moe quỷ dị.
Mã Lễ Ngạo: "......" Anh lui về phía sau một bước, lại lần nữa dùng thân thể Vương Khiếu Hổ lớn hơn anh một vòng chắn phía trước, sau đó bắt đầu lục lọi ba lô không gian của mình.
Chờ đến khi anh đem mặt nạ toàn mặt kim loại được vẽ ở thành phố Máy Móc mang lên mặt, thân hình cao lớn của Vương Khiếu Hổ đã bị những thú nhân kích động đó chen lấn sang một bên, Mã Lễ Ngạo đã bị các thú nhân bao vây.
"Cậu... Ặc!"
Một thú nhân tộc lông vũ vốn dĩ hưng phấn đầy mặt, kết quả nhìn thấy cái mặt nạ che phủ toàn diện của Mã Lễ Ngạo kia thì cả người bị khựng một chút, tròng mắt màu xanh lục hình như cũng không lóe nổi nữa, nhưng anh ta vẫn rất nhanh khôi phục lại: "Có phải cậu có năng lực thiên phú vẽ cái gì có cái đó không!! Bởi vì tôi nhìn thấy tên Rocco kia ăn gạo bích thúy!! Tuy rằng hắn ăn cái chén cơm bích thúy đó phẩm tướng thoạt nhìn thật sự không tốt cho lắm, nhưng tôi có cướp ăn một ngụm rồi, hương vị tuyệt mỹ và năng lượng kia đều là thật!"
"Cậu cũng vẽ giúp tôi một chén đi!! Lâu rồi tôi cũng chưa ăn được cơm năng lượng bích thúy đó!! Cậu vẽ cho tôi một chén tôi cho cậu đồng năng lượng nè!!"
Lúc này, thú nhân tộc mèo bên cạnh thú nhân tộc lông vũ cũng nháy đôi mắt xanh to của mình, mở miệng, "Miao~ dũng sĩ tiểu ca ca loài người đáng yêu, meo meo muốn đá mắt mèo năng lượng cấp A nha~ Nếu tiểu ca ca bằng lòng vẽ cho meo meo một viên đá mắt mèo năng lượng cấp A, tối hôm nay meo meo ngủ với anh nha!"
Nhóm dũng sĩ bên cạnh vây xem nghe được lời này thì hít một hơi khí lạnh mùi chanh.
Nhưng đây còn chưa phải kết thúc, các thú nhân khác vây quanh Mã Lễ Ngạo lại từng người đưa ra rất nhiều giao dịch yêu cầu vẽ tranh, trong đó thậm chí còn có một vị thú nhân hệ cá muốn Mã Lễ Ngạo vẽ một tướng quân đại nhân bản thu nhỏ lại, sau đó xém chút nữa bị thú nhân hệ mèo bên cạnh tát một cái bay ra ngoài. "Tướng quân đại nhân cũng là người ngươi có thể mơ ước sao? Con cá đáng chết này!! Dù loài người này thật sự vẽ ra tướng quân đại nhân, vậy tướng quân đại nhân cũng nên là của ta mới đúng!! Hơn nữa trước khi ngươi tới bộ không hỏi thăm rõ ràng sao? Con người này kĩ thuật vẽ hình như không tốt lắm, sao ngươi còn bảo cậu ta vẽ tướng quân đại nhân?!"
Thú nhân hệ mèo này nói đến đúng lý hợp tình, không kiêng dè bản thân Tiểu Mã ca đứng bên cạnh chút xíu nào, thế cho nên ngón tay Mã Lễ Ngạo bỏ trong túi theo bản năng động động.
Tướng quân đại nhân thì làm sao? Cả một cây đá quý sinh mệnh duy nhất trong toàn vũ khí anh cũng đã vẽ rồi, tại sao không thể vẽ con hổ đầu bự kia?
Mã Lễ Ngạo đang nghĩ ngợi, thú nhân hệ mèo kia bèn cọ tới trong lồng ngực anh: "Tiểu ca ca~ Anh vẫn là vẽ cho meo meo một viên đá mắt mèo năng lượng đi mà~ cấp A không được thì cấp B thôi. Meo meo không kén chọn đâu!"
Mã Lễ Ngạo run run hết cả người, còn đang tự hỏi nên đáp lời như thế nào, thú nhân hệ mèo kia đã bị một bàn tay to đánh dạt sang một bên.
"Xì, miêu nhân không biết xấu hổ này, ngủ một giấc liền muốn đá mắt mèo năng lượng cấp A, sao ngươi không lên trời luôn đi? Thú nhân tộc mèo mấy bây chỉ thích ỷ vào các ngươi lớn lên giống tướng quân đại nhân thì bán mặt không làm việc! Giao dịch không công bằng!" Nói chuyện chính là một thú nhân hệ chó, lỗ tai lông xù xù, lông mày là điểm tròn, thoạt nhìn có hơi đẹp trai có hơi dữ còn có chút ngốc moe: "Ê, loài người, chỉ cần anh có thể vẽ cho tôi một cái chân thú bôn ngưu cấp B, tôi sẽ tự mình cõng anh cả ngày, mang theo anh chạy nhanh tự do vui sướng ở toàn bộ thành phố Thú Nhân!"
"Thế nào? Động tâm rồi đúng không!"
Thú nhân tộc chó này đang khoanh tay lại vẻ mặt đắc ý, phảng phất như điều kiện cậu ta đưa ra cứ như càng có lực dụ hoặc hơn thú nhân hệ mèo bên kia vậy.
Nhưng nhìn biểu cảm trên mặt các dũng sĩ bên cạnh vẫn luôn đang nghe lén vây xem là biết, đàn ông bình thường đều sẽ lựa chọn cái nào.
【 Ờmmmm tui nói thẳng nha, đoán mò thú nhân hệ chó này, chủng tộc có thể là Husky. 】
【 lầu trên +1 ha ha ha ha, hệ chó thông minh tìm không ra chủng loại thoạt nhìn đẹp trai hung dữ nhưng thực tế đầu óc không tốt lắm còn đặc biệt tự tin như vậy, nhưng nếu tìm từ bộ ba ngốc nghếch chó trượt tuyết, tìm một cái là chuẩn. 】
【 ha ha ha ha chắc chắn là Husky luôn! Nhìn tự tin mù quáng của cậu ta kia, còn có cái gì vui sướng tự do chạy tung tăng, này còn không phải là điển hình của lỡ buông tay sao? Ngày hôm qua tui lỡ buông lỏng con Husky nhà tui, tui điên cuồng đuổi theo nó chạy nửa tiếng luôn á?! 】
【 Tuy rằng anh đẹp trai hệ cún này rất tuấn tú, nhưng mà tui chọn cục cưng hệ mèo bên cạnh. 】
Vào thời điểm người xem Trái Đất vui sướng ra lựa chọn trên làn đạn, Mã Lễ Ngạo nhìn một vòng các thú nhân vây quanh anh bày ra mị lực và tài phú các kiểu, rốt cuộc mở miệng.
"Vô cùng vinh hạnh có thể được các vị thú nhân mỹ lệ oai hùng lựa chọn giao dịch, giao dịch của mọi người làm tôi rất động tâm, nhưng bởi vì cá nhân tôi năng lực hữu hạn, vẽ một chén mà cơm năng lượng thôi là sẽ tiêu hao hết toàn bộ giá trị linh lực, cho nên trước mắt giao dịch các vị đưa ra, tôi không thể đồng ý."
"Tôi còn chưa bắt được nhóm hải tặc vũ trụ, đây là nhiệm vụ vượt ải sinh tồn của tôi. Vì hoàn thành nhiệm vụ và bảo đảm an toàn sinh mệnh, tôi sẽ không đem linh lực dùng ở các việc khác."
Mã Lễ Ngạo nhìn thú nhân híp mắt mặt lộ ra các loại bất mãn thú, trên mặt mang mặt nạ bảo hộ nhìn không ra nửa điểm sợ hãi: "Tuy rằng tôi cũng rất muốn cùng các vị giao dịch, nhưng xin lỗi. Tôi sẽ không thay đổi chủ ý."
Mười mấy thú nhân vây quanh Mã Lễ Ngạo lúc này trên người tản ra hơi thở mãnh thú nguy hiểm mà lại cường đại, phảng phất như giây tiếp theo là nhào lên ăn sống Mã Lễ Ngạo đến nơi.
Nhưng Mã Lễ Ngạo dưới sự vây xem của bọn họ chính là căng suốt năm phút cũng chưa có phản ứng sợ hãi gì, các thú nhân đó mới đồng thời mà chậc một tiếng, thu lại khí thế trên người, tâm bất cam tình bất nguyện mà đi mất.
Trước khi đi cả đám còn dùng ánh mắt u oán dòm Mã Lễ Ngạo, phảng phất như anh là một đại tra nam vũ trụ chỉ trêu chọc chứ không chịu cưới.
Thú nhân hệ mèo bĩu môi: "Tiểu ca ca, anh phải suy nghĩ lại đi nha, chỉ cần anh không rời thành phố Động Vật, meo meo bằng lòng bồi ngủ với anh đó!"
Mã Lễ Ngạo: "...... Cảm ơn." Nhưng không cần. Anh về Trái Đất vào nhà cưu mang mèo ngủ một đêm, có thể kêu mười mấy tiểu mỹ nhân bồi ngủ rồi.
Mà thú nhân hệ chó có đôi lông mày là hai cái hình bầu dục tròn tròn kia là đi gian nan nhất, cậu ta vừa đi vừa quay đầu lại, lỗ tai và cái đuôi đều gục xuống, hai mắt màu xám lăng lăng mà nhìn chằm chằm Mã Lễ Ngạo, phảng phất như mỗi đi một bước đều đang đợi người Trái Đất vô tình này hồi tâm chuyển ý.
Mã Lễ Ngạo sau khi đối diện ánh mắt cậu ta ba lần cũng chịu không nổi, hơi hơi dời đi tầm mắt, kết quả qua một hồi lâu Mã Lễ Ngạo cho rằng thú nhân hệ chó kia chắc chắn là đi rồi, lúc giương mắt lại đụng vào đôi mắt màu xám kia, cái lỗ tai to lông xù xù và đuôi dài của người nọ còn lắc lắc giật giật.
Mã Lễ Ngạo: "......"
【!!! A a a a nhận ẻm nhận ẻm nhận ẻm đi a a a! A Cún đã nhìn anh như vậy, sao anh còn tâm như sắt thép không vẽ cục xương cho ẻm!! 】
Phảng phất như là nghe được cái làn đạn khàn cả giọng này, Mã Lễ Ngạo giật giật khóe miệng, cuối cùng thở dài, mới có chút tang mà nói: "Cái kia......"
Lỗ tai to của thú nhân hệ chó cử động, nháy mắt liền chạy như điên tới trước mặt Mã Lễ Ngạo: "Cái gì cái gì!!"
Mã Lễ Ngạo: "......"
"Nhiều nhất tôi có thể vẽ cho cậu một cái chân bò cấp C, hơn nữa phải xem giá trị năng lượng của tôi mà coi lớn hay nhỏ, nhưng cậu vẫn phải đưa chúng tôi đi làm quen thành phố Thú Nhân một ngày, có thể chứ?"
Cáp Thập Nhất lập tức liền điên cuồng quét cái đuôi của mình, nhếch môi cười vô cùng vui vẻ: "Có thể có thể có thể!! Tôi còn có thể kéo anh tự do chạy như bay luôn!"
Mã Lễ Ngạo: "......" Cái này thôi khỏi.
Mã Lễ Ngạo cũng không trực tiếp vẽ cho Cáp Thập Nhất, anh bảo Cáp Thập Nhất tìm hình ảnh thật và giới thiệu của bôn ngưu. Còn chính mình thì lại nhìn về phía mười mấy dũng sĩ Trái Đất kia.
"Mã tiên sinh, ngưỡng mộ đại danh đã lâu. Chuyện đêm qua dũng sĩ chúng ta bị kẻ đánh lén giết chết, anh hẳn là đã biết rồi đúng không?"
"Căn cứ lời đồng bạn tôi nói, điểm cuối anh ta thấy kẻ đánh lén đến chính là khách sạn Vũ Yến rồi bị ngăn lại, một tiếng dã thú rống to lúc đó chúng tôi cũng nghe thấy. Mã tiên sinh thật sự lợi hại, có thể phản đòn kẻ đó."
"Chúng tôi ở chỗ này là muốn mời Mã tiên sinh cùng chúng tôi đi truy kích hắn."
Người đàn ông nói chuyện có một mái tóc màu vàng kim nhưng hai mắt lại là màu đen, biểu cảm trên mặt anh ta mang theo chút tự tin cùng nghiêm túc: "Đồng bạn tôi có năng lực đặc biệt hệ trực giác, cô ấy có thể dựa vào cảm giác của mình xác định phạm vi đại khái, truy tung kẻ đánh lén bị thương."
"Mã tiên sinh có thể suy xét một chút, đề nghị này đối với chúng ta đều rất có lợi."
Mã Lễ Ngạo nhìn bộ dáng mười mấy thanh niên trai tráng bọn họ tụ tập với nhau, đặc biệt dứt khoát mà lắc đầu: "Ngại quá, tôi tương đối thích hành động đơn độc. Sợ đám đông, trạch nam", xin cho tôi tự do thăm dò một mình."
(*mấy anh nam thích ru rú trong nhà không ra đường, tương tự với trạch nữ luôn nhé)
Người đàn ông tóc vàng khẽ nhíu mày, một dũng sĩ bên cạnh anh ta lập tức liền không vui mà mở miệng: "Anh đừng không cho mặt mũi như vậy, Tề ca của bọn tôi chính là người đàn ông có sức mạnh thao tác không gian! Có anh ấy ở cùng, dù anh có đột nhiên bị công kích thì anh ấy cũng có thể mang theo anh trốn vào trong không gian, đây tương đương với một cái bùa hộ mệnh bất tử rồi! Dù anh có vẽ tranh rất lợi hại thì có là gì, anh có thể nháy mắt là vẽ tranh thành công sao? Đã không có thời gian vẽ tranh, dù là tôi cũng dùng một quyền đánh chết anh được không!"
Mã Lễ Ngạo: "...... Ồ." Một quyền của cậu thật đúng là đánh không chết tôi đấy.
Sau đó Vương Khiếu Hổ tiện tay châm một quả cầu lửa nhỏ trực tiếp chắn trước mặt đại ca nhà mình: "Vị này, Tề ca đúng không? Đại ca tôi cũng nói không muốn tổ đội rồi, vẫn là đừng làm khó người khác thì hơn đúng không? Tuy rằng mọi người đều là người vượt ải, nhưng cũng không quy định nhất định phải cùng vượt đi?"
Tề ca nhìn cầu lửa độ nóng rất cao trong tay Vương Khiếu Hổ kia, ánh mắt khẽ nhúc nhích, sau đó trên mặt anh lộ ra một tia cười bất đắc dĩ: "Được rồi, nếu hai vị không đồng ý, vậy quên đi. Tôi cũng chỉ là đưa ra một phương pháp cùng thắng mà thôi."
Nói xong, sau đó Tề ca bèn mang theo mười mấy người bên cạnh anh ta đi rồi, gã đàn ông buông lời hung ác kia còn chuyên môn quay đầu lại cười lạnh với Mã Lễ Ngạo một chút, phảng phất như anh không biết điều đến cỡ nào.
Mã Lễ Ngạo: "......"
Anh quay đầu lại, bèn đi vẽ chân bò cho Cáp Thập Nhất.
Một phút sau.
Cáp Thập Nhất nhìn cái chân bôn ngưu cấp C kia, nhìn kiểu gì cũng lớn cỡ cái chân gà tây, cái đuôi phía sau hết lắc.
Cậu ta dùng ánh mắt vô cùng nghiêm túc trừng Mã Lễ Ngạo: "...... Ngay cả chân bôn ngưu mới sinh ra cũng lớn hơn cái này gấp năm lần."
Mã Lễ Ngạo: "...... Thật sự chỉ có thể vẽ được nhiêu đó. Cậu ngửi mùi thử xem, thơm đúng không?"
Cáp Thập Nhất: "......"
Cuối cùng Cáp Thập Nhất hung dữ mà dùng một tay cướp lấy cái đùi gà lớn hơn bàn tay cậu ta một chút, trực tiếp ngậm trong miệng, như thiếu niên vô tội bị tra nam lừa gạt mà nói:
"Chỉ có cái chân này của anh, không có phục vụ khiêng chạy tự do như bay đâu!!"
Mã Lễ Ngạo: "...... Khụ, được rồi."
Có thể sử dụng cậu và cái mũi của cậu là được.
*****
Tuy rằng Mã Lễ Ngạo vẽ cái chân bôn ngưu cho Cáp Thập Nhất kia kém bản chính rất nhiều, nhưng Cáp Thập Nhất còn không thể khiếu nại Tiểu Mã ca đây lừa gạt —— hương vị rõ ràng là chính tông, bên trong ẩn chứa năng lượng cũng có chỗ tốt với thân thể cậu ta, dù hơi nhỏ một chút, nhưng Mã Lễ Ngạo đã nói trước tùy giá trị linh lực mà vẽ ra lớn hay nhỏ rồi.
Tiêm dự phòng cũng tiêm rồi, Cáp Thập Nhất lại có thể làm sao bây giờ?
Còn không phải chỉ có thể một bên gặm chân bò từng miếng từng miếng nhỏ, một bên rầm rì mà dẫn dắt Mã Lễ Ngạo và Vương Khiếu Hổ còn có Kim Xán Xán Trương Mãnh bốn người cùng đi dạo thành phố Thú Nhân.
Kim Xán Xán và Trương Mãnh vốn dĩ chỉ là muốn cùng Mã Lễ Ngạo nói một chút chuyện phát sinh đêm qua, hiểu biết một chút tình huống của kẻ đánh lén. Nhưng sau khi ba người nói chuyện xong, Mã Lễ Ngạo liền mời Kim Xán Xán Trương Mãnh cùng nhau hành động.
Tuy rằng anh cự tuyệt Tề ca kia mời đồng hành, nhưng khác với phương pháp vượt ải thành phố Máy Móc, thời điểm đối mặt thú nhân hải tặc giảo hoạt, giỏi ngụy trang trốn tránh, Mã Lễ Ngạo vẫn có khuynh hướng tìm nhiều mấy đồng đội có thể giúp đỡ được.
Rốt cuộc trước nay đánh hội đồng đều chiếm tiện nghi hơn đấu một mình. Hơn nữa, từ hành vi thành viên băng hải tặc đêm qua giết người là có thể biết, mấy thú nhân hải tặc đó đều không nói võ đức, rất ngoan độc giảo hoạt.
Đối với loại gia hỏa này, vẫn là một hơi làm chết đi.
Kim Xán Xán và Trương Mãnh tất nhiên sẽ không phản đối, chẳng qua hai người bọn họ hôm nay chỉ có thời gian đi dạo một buổi sáng, buổi chiều trước hai giờ phải về hái quả hạch, lao động trả phí dừng chân. Mã Lễ Ngạo gật đầu tỏ vẻ không thành vấn đề: "Chúng ta phải ở đây một tháng kia mà, dù vận khí có bùng nổ như thế nào, ngày đầu tiên liền tìm được một hải tặc rồi giết hắn vẫn là khả năng rất thấp. Hôm nay cứ làm quen một chút hoàn cảnh xung quanh, nhân tiện thử thời vận đi."
Kim Xán Xán nghe được Mã Lễ Ngạo nói xong hơi có chút tiếc nuối: "Đáng tiếc người có năng lực đặc biệt truy đuổi tung tích kia không ở bên đội chúng ta, bằng không nói không chừng hôm nay là có thu hoạch rồi."
Trương Mãnh lại vào thời điểm này lắc lắc đầu: "Những người đó tâm tư chính đáng không có mấy người, tụ tập vào nhau ngược lại không tốt."
Vương Khiếu Hổ càng gật gật đầu: "Đúng vậy đúng vậy, binh lính quý ở chất lượng mà không phải số lượng! Chỉ một mình đại ca tôi là có thể đỉnh được với mấy chục tinh anh đó! Hơn nữa chúng ta là ba chiến tướng cường lực, bốn người là đủ rồi! Chắc chắn là mạnh hơn mười mấy người kia cộng lại luôn!"
Kim Xán Xán ngó bộ dáng khỏe mạnh tràn đầy này của cậu, không nhịn được cười lên, bỗng nhiên liền móc ra một thứ từ ba lô sau lưng mình, một cái... hạt dưa xác cứng đen thui? đưa cho Vương Khiếu Hổ: "Nè, quả hạch em và Trương ca sáng hôm nay mất cả tiếng đồng hồ hái đó. Ba chuột kia đồng ý cho bọn em mỗi người lấy hai hạt làm bữa sáng."
Trương Mãnh lúc này cũng đem một quả hạch đen khác của mình đưa cho Mã Lễ Ngạo, Mã Lễ Ngạo có chút tò mò mà tiếp nhận hạt dưa đen thật lớn kia, cảm thấy hạt dưa này lớn lên còn khá xinh đẹp.
Vương Khiếu Hổ nhìn cái hạt đen kia sắc mặt hơi đỏ lên, cười hai tiếng hê hê sau đó liền bắt đầu đào ba lô không gian của mình, cậu lấy ra một phần sandwich chuẩn bị từ trước làm cơm ăn thêm, nhìn thoáng qua Mã Lễ Ngạo, thấy đại ca gật đầu bèn coi sandwich này như đáp lễ đưa cho Kim Xán Xán.
"Cảm ơn em nha, cái này là sandwich ngỗng nướng đại ca anh vẽ đó! Thịt ngỗng ở giữa là anh tự tay dùng năng lượng lửa nướng, tuy không có vàng giòn ngay từ đầu, nhưng mà thơm nức! Em nếm thử không?"
Mã Lễ Ngạo cũng đồng dạng lấy từ túi áo gió ra một cái sandwich cho Trương Mãnh, tính làm đáp lễ.
Không khí nhất thời hài hòa.
Sau đó, cái mũi cao thẳng của Cáp Thập Nhất đang giới thiệu về thành phố Động Vật kia bỗng giật giật, đôi mắt thoáng nhìn liếc tới cái sandwich ngỗng nướng Trương Mãnh đang cầm trên tay.
Trương Mãnh - con người rắn rỏi mười phần nhạy bén đã nhận ra ánh mắt của Cáp Thập Nhất, thần sắc vô cùng tự nhiên, nhanh chóng đem sandwich nhét vào ba lô của mình, làm bộ như vừa nãy chẳng có gì phát sinh hết.
Cáp Thập Nhất: "......"
Cáp Thập Nhất làm một người dẫn đường còn tính là xứng chức, trong hai giờ kế tiếp đưa bốn người Mã Lễ Ngạo đi những nơi công cộng khá lớn ở gần đây.
"Cái này là công viên hưu nhàn, thường là vào chạng vạng mọi người làm việc xong rồi sẽ đến đây đi bộ hít thở không khí. Cho nên chạng vạng người ở đây nhiều nhất."
"Chỗ sân rộng lớn này là trại chăn nuôi các món ăn hoang dã, ngày thường nếu không phải nhân viên làm việc ở trại chăn nuôi thì không thể vào, nhưng ban đêm tôi trộm lẻn vào rồi, tiến vào rồi mới biết nơi này chia làm bốn khu vực lớn! Phân biệt nuôi dưỡng gà năng lượng, vịt năng lượng, heo năng lượng và slime năng lượng. Ặc, tôi siêu ghét ăn Slime dính dính, thật sự là rất khó hạ mồm. Có điều làm thành nước sốt vẫn khá tốt á."
Mã Lễ Ngạo lộ ra biểu cảm có phần vi diệu. Chung quy cảm thấy bốn thức ăn hoang dã được nuôi đó có gì đó kỳ kỳ quái quái trà trộn vào rồi thì phải?
Xem qua trại chăn nuôi, Cáp Thập Nhất liền dẫn bọn họ đi xem bãi biển tự do ở phía đông trại chăn nuôi.
Rất khó tưởng tượng được trong thành phố Động Vật thế mà lại có một khu vực biển, rốt cuộc thành phố Động Vật nhìn kiểu gì cũng không giống một thành thị ven biển. Nhưng trước mắt bọn họ xác thật là khu vực biển xanh thẳm không có giới hạn, có rất nhiều thú nhân hệ cá và các hệ nước khác lúc này đều đang vui vẻ chơi đùa bên bờ biển. Nhưng đến gần nhìn qua thì phát hiện bọn họ không phải đang vui vẻ chơi đùa, mà là đang...... vui vẻ mà nhanh chóng nhặt vỏ sò.
"Các anh đây là biểu cảm gì nha, cho rằng mọi người đều đang chơi sao? Dù trên người bọn tôi không có mang xiềng xích, nhưng chúng tôi đều là kẻ phạm tội mà. Làm gì có kẻ phạm tội nào có thể mỗi ngày chơi ở bờ biển, bọn họ mỗi ngày đều phải bắt cá nhặt vỏ sò hoặc là hoàn thành các nhiệm vụ khác để giảm tội tìm đồng năng lượng cho mình. Dù là tôi, tối tôi về còn phải đi đến kho hàng làm bảo vệ, làm thêm việc nữa đó."
Mã Lễ Ngạo nghe đến đó bỗng nhiên nhìn về phía thú nhân Husky này, hỏi cậu ta một câu: "Vậy cậu bởi vì cái gì mà tiến vào đây?"
Thân hình Cáp Thập Nhất khựng lại, ha ha ha ha mà cười cười gãi gãi đầu: "Gần đây chỉ còn lại một nơi cuối cùng tu tập tương đối nhiều người và động vật, là mục trường* ở phía tây, tôi mang các anh đi xem."
(*đồng cỏ dành cho súc vật chăn thả)
Mã Lễ Ngạo nhìn bộ dáng chột dạ kia của Cáp Thập Nhất, anh chớp chớp mắt, cuối cùng cũng không hỏi tiếp.
Nhưng lúc này, làn đạn của nền văn minh Động Vật lại nổi lên.
【 Bởi vì ăn vụng! 】
【 Bởi vì phát rồ đi ăn vụng!! 】
【 Bởi vì phát rồ đi ăn vụng và to gan lớn mật mà điên cuồng tán loạn! 】
【 Bởi vì nó ăn vụng cá khô tơ vàng mỹ vị nhất vũ trụ thượng cống cho đại tướng quân, sau đó còn điên cuồng chạy trốn chạy lung tung, cuối cùng đâm nát ba vật trang trí quý giá trong phủ đại tướng quân!! 】
【 Nếu không phải ông nội nó là bạn từ nhỏ của đại tướng quân, cũng là một trong các tướng quân Liên Bang, nó còn có thể đến thành phố Động Vật chuộc tội? Nó sớm đã xong đời rồi! 】
Nhóm người Trái Đất mới biết chân tướng: 【......】 Nói như thế nào bây giờ, nhìn đến làn đạn này bọn họ càng thêm xác định chủng tộc Husky của thú nhân hệ chó này á.
Cùng với, cho dù là đã tiến hóa thành người (?) Hoặc là nói tu luyện thành tinh (?) Husky vẫn như cũ là Husky nha.
Bước chân Cáp Thập Nhất dẫn đường nhanh như bay, bốn người Mã Lễ Ngạo cũng đi rất nhanh theo cậu ta.
Lúc này Vương Khiếu Hổ và Kim Xán Xán đều cảm thấy hơi đói bụng, một người bắt đầu nỗ lực cắn hạt dưa, một người bắt đầu sandwich ngỗng nướng.
Ngay thời điểm giấy đóng gói sandwich trong tay Kim Xán Xán được cô mở ra, bước chân dẫn đường của Cáp Thập Nhất dừng một chút.
Sau đó bước chân cậu ta càng ngày càng chậm càng ngày càng chậm, cuối cùng ngang hàng với Kim Xán Xán.
Kim Xán Xán: "......" sandwich trong tay tức khắc hết thơm rồi.
Mã Lễ Ngạo thật sự là rất cạn lời bộ dáng thấy ăn là phảng phất như đi không nổi này của cậu ta, giọng điệu đều có chút vô lực: "Đây là sandwich phổ phổ thông thông không có năng lượng và dinh dưỡng gì hết thôi, cậu còn muốn ăn hả?"
Cáp Thập Nhất nháy mắt liền lẻn đến bên cạnh Mã Lễ Ngạo: "Hắc hắc! Thứ chưa được ăn qua mà, thì muốn nhìn một chút liếm liếm nếm thử."
Mã Lễ Ngạo: "...... Ờ."
Nụ cười tươi của Cáp Thập Nhất khựng lại, anh ờ cái gì mà ờ, chẳng lẽ anh không nên nói 'tôi vẽ cho cậu một cái ngay đây' hay sao?
Tiểu Mã ca thờ ơ.
Cái đuôi lông xù xù thật dài của Cáp Thập Nhất quét quét trên mặt đất, rốt cuộc cũng bị Tiểu Mã ca tang tới một hồi. Loài người ấy à, quả nhiên loài người cũng là sinh mệnh xảo quyệt máu lạnh tiền chưa trao thì cháo chưa múc!
Nhưng mà hông sao! Thứ không chiếm được cậu ta còn có thể tự mình kiếm mà!
"Khụ, các anh không phải đang tìm cái tên đánh lén ban đêm sao?"
Mã Lễ Ngạo quả nhiên nghe vậy nhìn về phía cậu ta.
Cáp Thập Nhất giật giật lỗ tai và cái đuôi của mình: "Nếu anh vẽ cho tôi 10 cái, không, 20 cái sandwich đó cho tôi nếm thử, tôi mang các anh đi tìm hắn, thế nào?"
Đừng nói Mã Lễ Ngạo nghe được lời này hơi hơi nheo đôi mắt lại, Vương Khiếu Hổ, Kim Xán Xán cùng Trương Mãnh bên cạnh đều trước tiên dừng bước chân nhìn về phía Cáp Thập Nhất, nhưng ánh mắt Cáp Thập Nhất lại trực tiếp nhìn chằm chằm Mã Lễ Ngạo.
"Thú nhân bọn tôi mũi thính lắm, mùi máu của tên kia vẫn luôn vòng quanh ở chóp mũi của tôi nè. Tôi vừa ngửi là biết ngay đó là chuột đất chuột đồng, hơn nữa càng đi về phía mục trường, mùi máu chuột đồng càng dày đặc nha!"
Cáp Thập Nhất nói, vẻ mặt kiêu ngạo biểu cảm đắc ý, sau đó liền phát hiện ánh mắt dũng sĩ loài người kia nhìn mình bỗng nhiên trở nên có chút đồng tình.
Mã Lễ Ngạo: Cậu đây không phải rõ ràng đem manh mối nói cho chúng tôi biết rồi sao?
Cáp Thập Nhất còn chưa hiểu rõ ràng tại sao con người nhỏ yếu này dùng loại ánh mắt đó nhìn mình, chợt nghe Mã Lễ Ngạo nói: "Nhiều nhất là 5 cái. Thích ăn thì ăn."
Vẻ mặt Cáp Thập Nhất không thể tin tưởng: "Sao anh có thể lập tức trừ 15 cái?! 10 cái!"
Mã Lễ Ngạo: "5 cái."
"8 cái! 8 cái chung quy được rồi đi? Nhiệm vụ của các anh không phải rất quan trọng sao?"
Mã Lễ Ngạo: "Chỉ 5 cái. Ăn không?"
Cáp Thập Nhất lại dùng ánh mắt hung ác gắt gao nhìn chằm chằm Mã Lễ Ngạo một hồi lâu, cuối cùng vẫn là nhịn đau tới một câu: "Ăn!"
Có ăn thì phải ăn. Có ăn vẫn hơn là không có!
Người của nền văn minh Động Vật sau khi thấy một màn như vậy đều mang vẻ mặt sốt ruột, nếu không phải sợ mất mặt trước người Trái Đất và nền văn minh các nơi, bọn họ đã muốn trực tiếp spam chửi um sùm rồi.
Tuy rằng Mã Lễ Ngạo nghiêm khắc hạn chế số lượng sandwich, nhưng cuối cùng anh còn có vài phần lương tâm, không có hà khắc độ lớn và mùi vị của sandwich.
Sau khi Cáp Thập Nhất ăn sandwich cá hồi, ngỗng nướng, đùi gà, tôm tươi, thậm chí bò bít tết, cái đuôi to phía sau cậu ta lại điên cuồng vung vẩy lên, một chút cũng không che giấu tâm tình cực tốt của mình.
Có thể là cảm thấy rất cao hứng, Cáp Thập Nhất đột nhiên hê lên một tiếng, trực tiếp khiêng Tiểu Mã ca lên vai, sau đó lại dùng một loại tốc độ tuyệt đối không phải người grào grào mà cõng anh nháy mắt chạy như bay mấy trăm mét, ba phút chạy xong đường mấy ngàn mét, trực tiếp khiêng Mã Lễ Ngạo đến cổng lớn mục trường.
Vì thế khán giả đang xem liền thấy được hình ảnh phát sóng trực tiếp nhanh chóng đong đưa, cùng với Tiểu Mã ca ba phút sau bị đặt ở mặt đất trước cổng mục trường, sắc mặt trắng bệch còn hai mắt đăm đăm.
Nhìn Tiểu Mã ca một bộ lập tức muốn thăng thiên hoặc là nôn mửa, khán giả trên Trái Đất tỏ vẻ ——
【 Tuy rằng nhưng là...... Ha ha ha ha tui lại muốn cười a ha ha ha ha! 】
【 'Không buông tay' phiên bản vũ trụ! Ha ha ha này đã không phải không buông tay nữa, đây là khiêng vai thăng thiên rồi! 】
【 Quá hung tàn quá hung tàn ha ha ha, lần đầu tiên tui nhìn thấy Tiểu Mã ca lộ ra biểu cảm như vậy luôn! 】
【 Hơn nữa Tiểu Mã ca thế nhưng không có né tránh Cáp Thập Nhất đánh bất ngờ ha ha ha ha! 】
【 Ừa, có thể là không cảm giác được ác ý đi...... Nhưng mà, kết quả có hơi thảm nhỉ? 】
Mã Lễ Ngạo hoãn ba phút mới áp xuống cảm giác muốn trực tiếp phun đầy mặt Cáp Thập Nhất, sau đó run run rẩy rẩy duỗi tay lục túi, nhìn thấy bồn hoa Tiểu Lan tuy rằng nhánh cây và lá con đều đang run, nhưng tốt xấu cũng không gặp chuyện gì khác, mới mang thần sắc trầm trọng mà nghĩ: Anh vẫn là vẽ nhiều rồi. Loại tồn tại như Husky này, nhiều nhất là hai cái sandwich thôi, không thể nhiều hơn!
Ăn no càng nhiều thì càng dễ phạm tội hơn.
Cáp Thập Nhất nhìn sắc mặt tái nhợt của Mã Lễ Ngạo, còn ở bên cạnh thẳng thừng lắc đầu: "Tố chất thân thể này của anh không được nghen, yếu như vậy chẳng phải là tùy tùy tiện tiện một thú nhân cũng có thể đánh chết anh sao ha ha ha ha!"
Sau đó Cáp Thập Nhất cười ngẩng đầu liền thấy được mười mấy người Tề Minh Vực đứng trước cổng mục trường trợn mắt há hốc mồm, tươi cười trên mặt biến mất trong một giây. Còn nhăn lông mày tròn tròn và nhe răng ra: "Nhìn cái gì mà nhìn?"
Đám người Tề Minh Vực dường như không có việc gì thu hồi ánh mắt của mình, mà thiếu nữ đứng chính giữa nhất trong đội ngũ bọn họ kia ngay lúc này có chút kinh ngạc nhìn thoáng qua Mã Lễ Ngạo đứng nơi đó, rồi lại vào lúc Mã Lễ Ngạo giương mắt nhìn lại thì nhanh chóng thu hồi ánh mắt của mình.
Sau đó cô do dự một chút, nhỏ giọng nói một câu bên tai Tề Minh Vực.
Tề Minh Vực nghe được lời đó cũng theo bản năng nhìn thoáng qua Mã Lễ Ngạo, nhưng lúc này đây hắn lại trực tiếp đối diện ánh mắt có chút đen trầm của Mã Lễ Ngạo. Biểu cảm trên mặt hắn dừng một chút, đối với Mã Lễ Ngạo lộ ra một nụ cười mỉm hiền lành, Mã Lễ Ngạo lại vẫn dùng ánh mắt tĩnh lặng đen trầm nhìn Tề Minh Vực.
Tề Minh Vực cuối cùng vẫn là người dẫn đầu thu hồi lại ánh mắt.
Có điều, hắn lại vào thời điểm này xoay người nói với mười mấy đồng bạn xung quanh: "Tiểu Linh cảm ứng được mục tiêu ở ngay mục trường này, chúng ta đến tiến mục trường một chuyến."
Lúc này, ba người Vương Khiếu Hổ, Trương Mãnh cùng Kim Xán Xán bị Cáp Thập Nhất đột nhiên nổi điên chạy bỏ lại cũng vẻ mặt nôn nóng chạy như bay lại đây. Vương Khiếu Hổ càng là chạy đến quanh thân mang theo gió, hai tay của cậu đều hơi hơi mở ra, đó là một tư thế tùy thời có thể triệu hoán cầu lửa công kích.
Thẳng đến khi nhìn thấy Mã Lễ Ngạo bình an, Vương Khiếu Hổ lúc này mới hơi hơi yên tâm. Nhưng cậu vẫn hung hãn mà trừng mắt liếc nhìn Cáp Thập Nhất một cái, lại làm Cáp Thập Nhất nhìn cậu hê hê hai tiếng: "Cậu có nhìn tôi cũng đánh không lại tôi, nhưng mà tính cách này của cậu cũng không tệ lắm, đủ nghĩa khí giống tộc Khuyển bọn tôi đó."
Vương Khiếu Hổ hừ một tiếng: "Ai cũng không thể thương tổn đại ca tôi trước mắt tôi!"
Tròng mắt Cáp Thập Nhất xoay chuyển, nhìn bộ dáng cậu ta lấm lét, giống như đang nghẹn ý nghĩ xấu gì đó.
Đúng lúc này, Tề Minh Vực bên kia lại truyền đến một ít tiếng nói khắc khẩu hỗn độn.
Bọn người Mã Lễ Ngạo nhìn sang bên kia, nghe được bọn họ đối thoại.
"Tiến vào mục trường còn phải giao 10 đồng năng lượng vé vào cửa! Chúng ta mười sáu người là 160 đồng năng lượng, nhiều tiền như vậy làm sao chúng ta có? Dù sao đừng hỏi tôi, tôi là không có rồi đó!"
"Đúng vậy đúng vậy, tôi cũng không có đồng năng lượng, đồng năng lượng tôi đều dùng để mua máy phiên dịch tiếng thú rồi! Hoàn toàn không có!"
"Điềm Điềm không phải có thể biến đất thành điểm tâm ngọt sao? Bảo Điềm Điềm biến thêm mấy khối đất, dùng điểm tâm ngọt đổi đồng năng lượng đi! Tuy rằng một khối điểm tâm ngọt chỉ có thể đổi một đồng năng lượng, nhưng chúng ta có thể chờ mà!"
Mã Lễ Ngạo liền rõ ràng nguyên nhân bọn họ khắc khẩu, sau đó, anh hơi cong cong khóe miệng.
Vào thời điểm Tề Minh Vực còn đen mặt bảo mấy người kia đừng khóc nghèo nữa, Mã Lễ Ngạo liền mang theo bốn người phía sau đi tới cổng mục trường, trước mặt một thú nhân đầu trâu mình người hình thể cực kỳ cường tráng.
Anh vươn cổ tay phải của mình ra: "Chào ngài, tôi muốn vé vào cửa của năm người. Chúng tôi muốn vào mục trường."
Đầu trâu của gã tức khắc liền nhoẻn ra một nụ cười tươi: "Hoan nghênh đi vào mục trường thành phố Động Vật, ở chỗ này chúng tôi nuôi thả hơn 100 loại động vật có thể ăn được, hoan nghênh khách nhân tham quan hơn nữa chọn lựa nga."
Sau đó, dưới cái nhìn chăm chú của mười mấy người Tề Minh Vực, năm người Mã Lễ Ngạo cứ như vậy dễ dàng đến gần mục trường.
Thanh niên cao lớn ban đầu nói Mã Lễ Ngạo không biết điều kia mặt cũng tức đến đỏ, cảm thấy Mã Lễ Ngạo đây là cố ý khoe mẽ. Hắn ta lập tức trào phúng lạnh lùng với Mã Lễ Ngạo: "Đắc ý cái gì chứ? Anh cũng nhiều lắm có thể chiếm chút tiện nghi chỗ này thôi, một hồi thật sự đánh lên thì con dê cũng đánh không lại!!"
Thanh niên Trương Huy trước đó cũng không có nhìn thấy hình ảnh Mã Lễ Ngạo tay không giết ngỗng, chẳng sợ Mã Lễ Ngạo ở cửa thứ nhất thành phố Máy Móc từng ném súng cho bọn hắn, nhưng Trương Huy cũng không cho rằng Mã Lễ Ngạo là dựa vào năng lực của mình qua được ải. Hắn ta cảm thấy người này bất quá là vận khí tốt tìm được súng laser lợi hại mà thôi, thật sự đánh lên, năng lực đặc biệt công kích gấp mười lần của hắn kiểu gì cũng có thể nháy mắt hạ gục người này!
Còn không phải bởi vì hắn có một năng lực đặc biệt tốt sao.
Mã Lễ Ngạo nhìn Trương Huy dáng vẻ kích động, không có biểu cảm gì đối với hắn "Ờ" một tiếng, quay đầu liền đi mất.
Trương Huy nháy mắt liền cảm thấy chính mình tức muốn nổ phổi.
Cuối cùng, mười sáu người Tề Minh Vực vẫn là tiến vào được giữa mục trường. Trong đó có một nửa đồng năng lượng đều là dùng đồ ngọt của cô gái Điềm Điềm đổi được, mà còn lại chính là Tề Minh Vực nhìn sắc mặt Điềm Điềm thật sự không tốt, không thể lại tiếp tục nữa, mới lấy uy hiếp 'vào không được thì không có biện pháp hoàn thành nhiệm vụ các anh chị tự mình suy xét' khiến những người khác móc ra đồng năng lượng bọn họ để dành lại.
Dù sao cũng gom đủ 160.
Mà chờ sau khi bọn họ tiến vào mục trường, Tề Minh Vực liền trực tiếp bảo mọi người tìm bốn người Mã Lễ Ngạo, chính hắn lại kéo vài người trong đội ngũ lặng lẽ nói nói mấy câu với từng người, sau khi mấy người đó đều lộ ra ánh mắt hưng phấn mới dường như không có việc gì mà trở về.
"Tề ca! Bọn họ ở bên cạnh rừng cây nhỏ kia kìa!" Trương Huy là người đầu tiên phát hiện đám người Mã Lễ Ngạo, kích động mà hô lên.
Tề Minh Vực nhìn qua, nói với mọi người: "Vậy chúng ta qua đi, Tiểu Linh cảm ứng được những người đó có khả năng sẽ phát hiện hải tặc thú nhân trước hết. Chúng ta cũng không tính là cướp đoạt mục tiêu của bọn họ, chỉ là giúp bọn họ nhìn xung quanh thôi. Lỡ đâu bốn người họ không đối phó được hải tặc thú nhân, chúng ta phải giúp đỡ bọn họ không thể để hải tặc đó chạy mất!"
Tề Minh Vực nói ra tới, phần lớn người trong đội ngũ lộ ra biểu cảm hiểu rõ.
Sau đó, bốn người Mã Lễ Ngạo đi theo mũi radar của Cáp Thập Nhất liền phát hiện bọn Tề Minh Vực cũng lại đây, Kim Xán Xán trực tiếp nhăn mày lại: "Sao bọn họ muốn đi theo chúng ta? Muốn cướp quái?"
Trương Mãnh gật gật đầu: "Hẳn là có quyết định này, nhưng bọn họ không có đến quá gần. Tạm thời không cần có xung đột."
Mã Lễ Ngạo quay đầu nhìn thoáng qua đám người Tề Minh Vực cách bọn họ ước chừng 50 mét, hơi hơi rũ mắt xuống, ngón tay anh cũng vuốt ve nhẹ hai cái.
Ngay lúc này, Cáp Thập Nhất đột nhiên khựng lại, hai tai nhọn lông xù xù nháy mắt dựng lên, khí thế cả người và ánh mắt cũng đột nhiên trở nên sắc bén, cậu ta giống như một mũi tên nhọn rời cung đột nhiên nhằm một bụi cây nhỏ không hề bắt mắt cách đó không xa, lúc nhảy lên cao cao đồng thời bàn tay đột nhiên biến thành móng vuốt sắc, hung hăng đào xuống lớp đất dưới bụi cây!
"Chít grào ——!!"
Vào thời điểm móng vuốt Cáp Thập Nhất rơi xuống, một tiếng giống như dã thú hí vang đêm qua cũng vang lên theo! Ngay sau đó chính là một bóng đen chạy ra khỏi đống đất bị xốc lên. Sau đó bóng đen quay cuồng mấy cái giữa không trung, chợt từ một con chuột đen lớn cỡ hai bàn tay biến thành một thú nhân hung ác thân hình thon dài, tốc độ cực nhanh! Hai mắt gã lóe ánh sáng màu tím hung tàn u ám, trên cổ còn có một vết sẹo dữ tợn.
Đúng là thú nhân hải tặc vũ trụ đêm hôm qua đánh lén các dũng sĩ kia!
Trương Mãnh, Kim Xán Xán cùng Vương Khiếu Hổ trước tiên bèn triển khai công kích mãnh liệt của mình với thú nhân nọ, nhưng tên này tốc độ cực nhanh mà né tránh công kích, trực tiếp hướng về phía Mã Lễ Ngạo.
Hiển nhiên gã còn nhớ rõ chuyện đêm qua Mã Lễ Ngạo ra một dao suýt chút nữa lấy mạng gã.
Lúc này gã rít lên, tất cả mười móng tay sắc bén như đao trên đôi tay đều hướng về đầu Mã Lễ Ngạo.
Cáp Thập Nhất vừa nãy đột nhiên đẹp trai trong nháy mắt giờ lại khoanh tay đứng bên cạnh bất động. Nhiệm vụ của loài người cậu ta cũng không thể tham dự.
Mà Mã Lễ Ngạo cũng đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, chẳng qua dao ăn gai nhọn đã bị anh nắm trong tay, trạng thái cả người đều đang căng chặt đến cực hạn. Hiện tại anh không cần một kích lấy mạng, chỉ cần có thể cuốn lấy người, cộng thêm ba người Vương Khiếu Hổ, Kim Xán Xán cùng Trương Mãnh vây công, thú nhân này ắt hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Nhưng đúng lúc này, Mã Lễ Ngạo lại phát hiện không gian xung quanh tựa hồ có dao động và biến hóa vi diệu.
Hai mắt anh đột nhiên mở to, cả người tiến về phía trước một bước chủ động xuất kích, lại vẫn chậm hơn một bước ——
Trong nháy mắt dao ăn sắp chạm vào thú nhân thì gã đã bị không gian bắt được. Nháy mắt tiếp theo, thú nhân chuột biến mất vào hư không trước mặt anh, vài giây sau liền xuất hiện ngoài 50 mét, trong vòng vây của mười mấy người Tề Minh Vực!
"Đệt, cướp quái!!" Vương Khiếu Hổ không nhìn xuống bèn rít gào ra tiếng, đồng thời vô cùng phẫn nộ chạy gấp về phía bên kia, muốn cướp về thú nhân chuột bị cướp đi.
Nhưng mà người bên kia hiển nhiên cũng biết Mã Lễ Ngạo bọn họ sẽ truy đuổi lại đây, trực tiếp dẫn thú nhân chuột chạy về nơi xa.
Chẳng sợ mục đích của thú nhân chuột ngay từ đầu là Mã Lễ Ngạo, nhưng đột nhiên lâm vào kẻ địch vây quanh, vì mạng sống gã cũng phải giải quyết những kẻ trước mặt này.
Mắt thấy những người đó càng chạy càng xa, Mã Lễ Ngạo bỗng nhiên liền cười.
Anh vươn ra ngón tay, vô cùng dứt khoát lưu loát mà vẽ một đường dựng đứng dài giữa không trung, bộ dáng cực kỳ sắc bén giống dao ăn ban đầu anh vẽ ra. Chỉ là lúc này đây anh vẽ đường thẳng dài cỡ một cánh tay người, anh trở tay trảo một cái, một vũ khí tựa đao mà không phải đao, tựa côn lại không phải côn liền xuất hiện trong tay anh.
【??? Đây là thứ gì? Ai có thể giải mê cho tui một chút ý nghĩ của Tiểu Mã ca đi a a a?! 】
【 Đệt mấy tên cướp quái đáng chết đó, không thể tự mình nỗ lực một phen sao?! 】
【 Xong rồi xong rồi xong rồi xong rồi, Tiểu Mã ca lần này xem như xui rồi, cậu ta lại không có năng lực không gian nháy mắt di động, quái lần này chắc chắn là.... ngọa tào!!! 】
Giữa một mảnh làn đạn khiếp sợ không thể tin tưởng, mọi người liền nhìn thấy vũ khí vừa giống đại đao lại giống gậy gộc trong tay Mã Lễ Ngạo kia trong nháy mắt đột nhiên duỗi dài, trong khoảng thời gian ngắn liền từ nửa thước lập tức dài lên tới mấy chục mét!! Mà Mã Lễ Ngạo lại trực tiếp dùng đôi tay nắm thanh đao côn (?) thật dài kia vọt hai bước về phía trước, nương theo sức mạnh của đao côn nhảy dựng lên, sống sờ sờ nhảy ra đường cong hoàn mỹ giữa không trung... Tinh chuẩn mà đáp xuống giữa vòng vây của mười mấy người Tề Minh Vực!
Mà vào thời điểm anh đáp xuống đôi tay quay cuồng, đao côn đột nhiên biến lớn lên lại trong thời gian rất ngắn co rút lại chiều dài nửa thước, lúc này càng như là một thanh trường đao sắc bén. Đôi tay Mã Lễ Ngạo nắm chuôi đao, trực tiếp vung đao từ giữa không trung chặt bỏ đầu thú nhân chuột còn đang phòng ngự các dũng sĩ khác công kích kia!
Dứt khoát mà lưu loát.
Khi máu thú nhân kia phun tung toé rơi trên mặt Mã Lễ Ngạo và các dũng sĩ xung quanh trợn mắt há hốc mồm, Mã Lễ Ngạo giũ một chút máu trên trường đao của mình, giương mắt nhìn Tề Minh Vực sắc mặt tái nhợt lại mang theo chút vặn vẹo, cong cong khóe miệng với hắn ta.
"Tôi để anh cướp quái đi trước 50 mét."
"Dù sao đại đao 80 mét tôi cũng đã chuẩn bị rồi."
【 Đù! Ma! 】
【 A a a a a a muốn quỳ muốn quỳ mẹ nó tui bị Tiểu Mã ca đẹp trai hớp hồn chết luôn gòi a a a! 】
【 Ông đây để mi chạy trước 49 mét đó! Dù sao tay ông đây có đại đao 50 mét !!! 】
【 Ha ha ha ha, ông đây khoái!! 】
Lúc này, tướng quân đại nhân ở hành tinh Liên Bang nhìn phát sóng trực tiếp, nhìn biểu cảm trong tang mang theo khiêu khích và nguy hiểm cực độ của Mã Lễ Ngạo, nhẹ nhàng mà hê một tiếng.
"Thằng nhóc này...... Ông đây thích!"
Hết chương 28.
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Mã ca: Linh cảm vũ khí lấy từ Đại Thánh, cùng với ngày mai có giới thiệu kỹ càng tỉ mỉ hơn.
▬▬▬▬▬▬𝓚𝓪𝓸𝓻𝓾𝓡𝓲𝓽𝓼▬▬▬▬▬▬
Chương 29
Tác giả: Đả Cương Thi - Edit: Kaorurits.
(Cám ơn Mèo Hói đã giúp mình beta)
Mã Lễ Ngạo đứng ở giữa mười mấy người Tề Minh Vực này, rõ ràng hẳn là bên nhân số ít khí thế yếu, nhưng một mình anh đứng đây lại đứng ra khí thế một người đã đủ giữ quan ải.
Không riêng gì mấy dũng sĩ nữ giới như Tiểu Linh và Điềm Điềm bị hành vi một đao chém đầu, máu bắn ba thước này của Mã Lễ Ngạo làm cả kinh chịu không được, ngay cả phía Trương Huy trước đó liên tục vài lần kêu gào bảo Mã Lễ Ngạo gà yếu, sống không lâu… lúc này cũng sắp bị Tiểu Mã ca trên mặt còn bắn vết máu tươi dọa đến vãi tè——
Bởi vì vừa rồi Tiểu Mã ca rũ đao, máu tươi trên lưỡi trường đao vừa vặn giũ đến trên mặt hắn, Mã Lễ Ngạo lại nghiêng mắt nhìn đao của mình, dường như giây tiếp theo thanh trường đao này sẽ đột nhiên duỗi dài, nháy mắt liền thọc xuyên thân thể hắn vậy.
Trương Huy căn bản không dám liếc nhìn Mã Lễ Ngạo cái nào, hắn thậm chí cả lời muốn xin tha cũng không dám nói, sợ chính mình vừa mở miệng liền kéo thù hận tới, vì thế không khí cứ như vậy quỷ dị ngưng kết lại, thẳng đến khi nhắc nhở của trò chơi vang lên.
【 Chúc mừng dũng sĩ loài người Mã Lễ Ngạo, Tề Minh Vực, Tống Nhiễm. Ba người thành công tìm ra cũng như giết chết một thành viên của băng hải tặc vũ trụ - Zabik, giữ gìn an toàn sinh mệnh và tài sản của cư dân thành phố Động Vật. Nhưng thành viên băng hải tặc vẫn còn vài người giấu mình giữa thành phố Động Vật, xin các vị dũng sĩ tiếp tục nỗ lực. 】
Mã Lễ Ngạo nhìn thấy trước mắt mình xuất hiện một danh sách khen thưởng sau khi hoàn thành nhiệm vụ.
Cũng giống như sau khi giết chết Lianca ở thành phố Máy Móc, sau khi anh chém đầu Zabik, sau thuộc tính công kích xuất hiện thêm trạng thái “Uy hiếp” - gấp bội công kích nhằm vào thú nhân.
Mà trừ cái này ra, Mã Lễ Ngạo còn phát hiện trên đầu phiên bản nhỏ của mình còn nhiều thêm một trạng thái màu đỏ tươi, tên gọi "thù hận của băng hải tặc".
Thù hận của băng hải tặc: Bạn giết chết thành viên băng hải tặc Zabik, đạt được thù hận của các thành viên khác trong băng hải tặc. Bọn chúng vào thời gian sau đó sẽ điên cuồng đánh lén hơn nữa công kích bạn, lập tức rời khỏi thành phố Động Vật là một lựa chọn tốt.
Mã Lễ Ngạo nhìn cái 'thù hận của băng hải tặc' này chớp chớp mắt, biểu cảm trên mặt có chút rối rắm phức tạp tang thương, nhưng cuối cùng vẫn ngừng lại…… ở biểu cảm có thể có cũng có thể không như thể đang nói "Còn tạm đi".
Vứt bỏ hết thảy nguy hiểm không nói, có trạng thái này thì anh không cần đi tìm băng hải tặc thú nhân khắp nơi, ngẫm lại cũng bớt việc hơn rất nhiều.
Mà khác với biểu cảm Mã Lễ Ngạo bình tĩnh không có biến hóa gì, Tề Minh Vực vừa rồi còn mang vẻ mặt đề phòng có chút hối hận cùng với một dũng sĩ khác tên là Tống Nhiễm lại lộ ra biểu cảm vô cùng vui mừng.
"Tề ca! Có em nữa! Anh có nghe được trò chơi thông báo không?! Qua được ải còn có Tống Nhiễm em nữa!!! Em hoàn thành nhiệm vụ rồi! Em có thể rời thành phố Động Vật Điên Cuồng trước rồi ha ha ha ha! Trời ơi em thật là gặp may quá lợi hại, lúc này mới ngày hôm sau thôi đó! Vậy mà hoàn thành nhiệm vụ rồi!!"
Tống Nhiễm đứng ở đó, đầu tiên là vui sướng điên cuồng giống như trúng cử, mà vui sướng qua đi thế nhưng y bắt đầu ngồi xổm trên mặt đất khóc lớn huhu, phảng phất như đã được giải thoát.
Nhưng Tề Minh Vực lại không vui sướng như Tống Nhiễm.
Có thể vào ngày hôm sau hoàn thành nhiệm vụ hắn ta tất nhiên là cao hứng, thậm chí trong nháy mắt hắn ta cũng mừng như điên giống Tống Nhiễm. Nhưng khi hắn ta nghĩ đến rời khỏi thành phố Động Vật rồi, ải tiếp theo chính là ải cực hạn trước mắt của con người - thành phố Linh Hồn, nụ cười trên mặt Tề Minh Vực liền cứng đờ.
Cho tới bây giờ, người tham gia trò chơi Trái Đất ước chừng một trăm mười triệu. Hắn ta cũng không biết bây giờ còn bao nhiêu người tồn tại trong Trò Chơi Dũng Sĩ này, nhưng hắn lại rõ ràng những người tồn tại đó cho dù là các tinh anh đứng đầu quốc gia cũng còn đang ngừng lại giãy giụa ở cửa thứ ba, sinh mệnh bị đe dọa.
Trò Chơi Dũng Sĩ là con đường chỉ có thể đi tới không thể lui về phía sau, vô pháp quay đầu lại.
Nếu hắn lựa chọn ngay lúc này rời thành phố Động Vật, thì nhiều nhất năm ngày sau hắn phải tiến vào thành phố Linh Hồn.
Mặc dù Tề Minh Vực cảm thấy chính mình có được năng lực đặc biệt hệ không gian rất lợi hại, gần như có thể tránh né hết thảy công kích vật lý, nhưng hắn cũng không thể bảo đảm năng lực không gian có thể giúp hắn tồn tại trong thành phố Linh Hồn quỷ dị lại mờ ảo kia.
Tề Minh Vực vẫn biết tự lượng sức mình. Nhiều tinh anh quốc gia lợi hại như vậy đều bị vây tại thành thứ ba, hắn không cho rằng chính mình lợi hại hơn những người đó.
Nghĩ đến đây, hắn theo bản năng mà nhìn thoáng qua Mã Lễ Ngạo đang dùng một miếng vải bố lau đao.
Tề Minh Vực nhấp nhấp miệng, dù hắn không muốn thừa nhận, nhưng có lẽ chờ người này rời khỏi thành phố Động Vật đi đến cửa thứ ba rồi thì……
Cho nên vào thời điểm Tống Nhiễm cao hứng dò hỏi Tề Minh Vực khi nào rời đi, Tề Minh Vực trực tiếp lắc đầu: "Tôi tạm thời không đi."
Tống Nhiễm đang hưng phấn nghe được lời này thì sửng sốt, "Tại sao chứ?"
Sớm một chút rời khỏi nơi thị phi này chẳng lẽ không tốt sao?
Tề Minh Vực nhìn Tống Nhiễm: "Ải tiếp theo là thành phố Linh Hồn, cậu xác định muốn đi sao?"
Sắc mặt Tống Nhiễm nháy mắt liền thay đổi, tất cả kích động và hưng phấn của y giống như là bị xối một xô nước đá vào đầu mà tắt ngúm, thay thế chính là sợ hãi và run rẩy không thể ức chế.
"Không không không, tại sao lại là thành phố Linh Hồn? Tôi tuyệt đối không đi thành phố Linh Hồn! Đi thành phố Linh Hồn còn không phải tương đương trực tiếp đi tìm chết sao?! Chúng ta phái ra các tinh anh toàn cầu đều sắp chết sạch ở thành phố Linh Hồn rồi!"
Một tháng rưỡi trước, lúc các quốc gia còn chưa buông ra quyền hạn để người thường vượt ải, y cũng bị bắt nhìn thấy hình ảnh vượt ải thảm thiết ở thành phố Linh Hồn trên màn hình giữa không trung —— những tinh anh quốc gia trong mắt y vô cùng cơ trí cường đại rõ ràng lấy tốc độ cực nhanh cũng như sức mạnh to lớn mà xông qua hai ải trước. Nhưng đến cửa thứ ba, sự cường đại của bọn họ lại như từng con gà con vô pháp phản kháng, một đám không phải đột nhiên nổi điên giết hại lẫn nhau thì chính là tính tình biến đổi lớn, lặng yên không một tiếng động rời đi. Thế cho nên trong thời gian cực ngắn, những đội ngũ tinh anh đó liền bị huỷ diệt.
Dù rằng trong những tinh anh đó hiện giờ vẫn còn người tồn tại, nhưng từ màn hình không trung dõi xem, bọn họ cũng đã điên điên khùng khùng, bộ dáng nửa người nửa quỷ.
Bởi vì màn hình giữa không trung sẽ tự động truyền phát tin về trạm kiểm soát cao nhất mà dũng sĩ Trái Đất đang vượt, cho nên gần như bắt đầu từ tháng 5, mọi người vừa ngẩng đầu liền có thể nhìn thấy gương mặt các dũng sĩ bị phóng đại vô thần hoặc điên cuồng trên bầu trời, nhìn biểu cảm dữ tợn của bọn họ, nhìn bọn họ như du hồn đi trong thành phố Linh Hồn trống rỗng kia, tất cả nhân loại gần như đều đã bị một đòn nghiêm trọng không thể khôi phục lại tinh thần.
Cũng bắt đầu từ ngày tháng 5 ấy, gần như không một người nào còn dám ngẩng đầu đi xem bầu trời màu xanh lam trên đỉnh đầu kia.
Cũng là vì khốn cảnh thành phố Linh Hồn gần như vô pháp thông qua, các quốc gia trên Trái Đất mới mở ra quyền hạn cho người thường tiến vào Trò Chơi Dũng Sĩ sau đó.
Người tiến vào Trò Chơi Dũng Sĩ phần lớn là ôm chí hẳn phải chết.
Nhưng chưa đến thời điểm phải chết, ai cũng không muốn đi tìm chết. Dù chỉ có một tia may mắn có thể tồn tại, con người vẫn sẽ điên cuồng tranh thủ và nỗ lực, đây là nhân tính.
Cho nên, suy nghĩ đến việc sau khi rời thành phố Động Vật phải đi thành phố Linh Hồn, trên mặt Tống Nhiễm không còn biểu cảm kích động gì, y cơ hồ là không chút do dự liền nói ra lời giống như Tề Minh Vực: "Tôi cũng ở lại! Tôi cũng ở lại! Tôi muốn ở thành phố Động Vật đủ một tháng rồi lại đi! Dù sao tôi cũng đã hoàn thành nhiệm vụ! Kế tiếp tôi chỉ cần làm công trong tiệm,cứ ngốc ở đó là có thể an toàn sống một tháng!" "Chờ một tháng sau…… Chờ một tháng sau……" Tống Nhiễm nói nói rồi bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Mã Lễ Ngạo, y đột nhiên định duỗi tay bắt lấy tay Mã Lễ Ngạo, lại bị Mã Lễ Ngạo trực tiếp dùng chuôi đao đẩy ra xa vài mét.
Mã Lễ Ngạo: "Cách xa tôi một chút, tôi bị chứng sợ đám đông."
Tống Nhiễm lại không có nửa điểm nổi giận, y nhìn đại đao co duỗi được này của Mã Lễ Ngạo, ngược lại nở nụ cười: "Nếu là anh, nói không chừng anh có thể xông qua được thì sao! Cả loại đao này mà anh cũng có, anh chắc chắn có thể xông qua được! Tôi chờ một tháng, chờ anh xông qua thành phố Linh Hồn rồi, tôi cũng có thể biết phương pháp xông qua nó!!"
Mã Lễ Ngạo nhìn ánh mắt Tống Nhiễm chứa đựng đều là hưng phấn và mong đợi, hơi chút cạn lời mà thu hồi đao của mình lại.
"Anh nói lời này thật đúng là quá đề cao tôi." Cửa thứ ba kẹt nhiều dũng sĩ tinh anh như kia kìa, người thường như anh mà đi chắc chắn cũng là mạng pháo hôi thôi.
Nhưng Tống Nhiễm lại như đã tìm được phương pháp sống sót, trên mặt rốt cuộc lại lần nữa lộ ra biểu cảm vui sướng.
Mà lúc này, ba người Vương Khiếu Hổ, Kim Xán Xán và Trương Mãnh đang chạy như điên về bên này rốt cuộc cũng chạy tới.
Vương Khiếu Hổ vừa đến gần thì đôi tay bốc lửa, uy hiếp hung ác mà trừng mắt nhìn mười mấy người Tề Minh Vực, bộ dạng tàn nhẫn như thể nói 'mấy người muốn động đến đại ca tôi phải động đến tôi trước'.
Mà mười mấy người này đã sớm bị sự tàn nhẫn một đao chém đầu của Tiểu Mã ca làm chấn đến nơi rồi, nào còn cần đàn em này đến hù dọa?
Vương Khiếu Hổ nhìn một vòng hình như cũng phát hiện điểm này, bèn thu hồi lại cầu lửa của mình, một lần nữa giống như một con chó cỡ bự, vô cùng cao hứng lại sùng bái nhìn đại ca: "Đại ca đại ca anh siêu đẹp trai luôn! Vừa rồi em cũng muốn quỳ xuống với tư thế oai hùng của anh đó ha ha ha! Quả nhiên em ôm đùi là lợi hại nhất ha ha ha, đại ca chúc mừng anh qua ải nha! Kế tiếp anh muốn ra khỏi thành đi trấn nhỏ dũng sĩ Thú Nhân sao?"
Mã Lễ Ngạo nhìn Vương Khiếu Hổ thật lòng chúc mừng anh, vì anh mà cao hứng, tâm tình có chút tang bởi vì cửa thứ ba chợt tiêu tán đi không ít. Anh nhướng lông mày lên nói: "Cậu còn chưa qua ải mà, không có đàn em một mình anh lên đường sẽ cảm thấy thiếu thiếu gì đó."
Vương Khiếu Hổ nghe được Mã Lễ Ngạo nói, nháy mắt đã bị đại ca nhà mình làm cảm động: "Huhuhu đại ca anh tốt quá!! Huhuhu anh chắc chắn là cảm thấy thiếu một đàn em tri kỷ nghe lời!! Sau này em nhất định sẽ càng tri kỷ nỗ lực trợ giúp đại ca thành lập tâm thái khỏe mạnh!!"
Mã Lễ Ngạo: "……" Không, cảm ơn, không phải nguyên nhân này. Anh chỉ cảm thấy thiếu một người làm việc vặt nấu cơm, vào thời điểm anh không muốn nói chuyện thì giúp anh nói chuyện thôi.
Nhưng Mã Lễ Ngạo nhìn bộ dáng cảm động sâu sắc của Vương Khiếu Hổ, cuối cùng đành im lặng.
Lúc này đã là buổi sáng hơn 11 giờ, gần 12 giờ.
Đối tượng nhiệm vụ yêu cầu đêm qua đã tử vong, thi thể cũng bị thế giới trò chơi tự động dọn dẹp sạch sẽ, chỉ để lại chiến lợi phẩm là một đôi giày, mười móng vuốt nhọn và một chiếc vòng cổ lóe sáng trên mặt đất của thú nhân hệ chuột kia.
Tề Minh Vực cùng Tống Nhiễm đều muốn duỗi tay đi lấy chiến lợi phẩm, nhưng bọn họ lại không dám động ngay trước mắt Mã Lễ Ngạo, tuy bọn họ bên này nhiều người đi chăng nữa.
Mã Lễ Ngạo có hơi ghét bỏ mà nhìn mấy thứ này, nhưng cuối cùng vẫn cầm đi 4 chiếc móng vuốt, giày và vòng cổ, chỉ chừa lại 6 cái móng cho Tề Minh Vực cùng Tống Nhiễm.
Trong mắt hai người Tề, Tống đều có chút khó chịu, nhưng vẫn không dám nói lời nào.
Sau đó Mã Lễ Ngạo liền đem giày cho Vương Khiếu Hổ, vòng cổ nhét vào trong túi, bốn móng vuốt thì chia cho Kim Xán Xán và Trương Mãnh, bốn người bọn họ chia nhau mỗi người một cái.
Kim Xán Xán bắt được móng vuốt kia thì kinh hô nho nhỏ một tiếng, trong giọng nói mang theo vài phần vui sướng: "Công kích +10!! Hơn nữa mười lần công kích đầu còn mang theo độc nữa! Cảm ơn Tiểu Mã ca!!"
Trương Mãnh cũng đối với Mã Lễ Ngạo gật đầu, tỏ vẻ biết ơn.
Vương Khiếu Hổ nhìn đôi giày tốc độ +2 rất là vui vẻ, tuy rằng giày này với cậu hơi chật một chút, nhưng không sao!! Hai điểm tốc độ cộng thêm này nói không chừng có thể chạy ra một đường sống đó!!
Phân chia xong chiến lợi phẩm, bốn người Mã Lễ Ngạo liền quyết định rời đi. Lúc này Cáp Thập Nhất cũng vung đuôi tiến đến, cậu ta nhìn cũng không thèm nhìn móng vuốt và giày của Vương Khiếu Hổ, ngược lại là cực kỳ hiếm lạ nhìn trường đao bị Mã Lễ Ngạo cầm trong tay chơi như gậy ngắn.
"Anh vẽ vũ khí này là thứ gì? Thoạt nhìn rất ngầu luôn! Nó hình như có thể tự do co duỗi? Hình như tôi còn thấy lưỡi đao của nó cũng có chút biến hóa, hê hê hê, như thế rất giống đao co duỗi của nền văn minh Máy Móc cấp cao đó."
"Nhưng cái này của anh không có cảm giác máy móc, ờm, ngược lại có chút…… Ừm, cảm giác nền văn minh Tu Tiên như lời loài người các anh nói đi."
Mã Lễ Ngạo nghe Cáp Thập Nhất nói, nhướng mày: "Nền văn minh Tu Tiên? Đó là dạng gì? Thể sinh mệnh của bọn họ là con người luôn sao?"
Cáp Thập Nhất sửng sốt một chút, sau đó liền ha ha nở nụ cười: "Cũng không phải, nền văn minh Tu Tiên có nhiều loại thể sinh mệnh, trong đó hình như có chủng tộc tương đối giống con người đi, chẳng qua hệ thống năng lượng của bọn họ là 'bắt giữ thu hoạch năng lượng thuộc tính khác nhau trong vũ trụ' là chính, dùng lời các anh nói hẳn chính là tu tiên nhỉ?"
"Cùng với, nền văn minh Tu Tiên chỉ là cách gọi khác của hệ thống năng lượng mà thôi, trong vũ trụ có rất nhiều tộc đàn và quốc gia đều là loại hệ thống năng lượng này, ặc, nền văn minh Động Vật bọn tôi lấy tu luyện cơ thể là chính, nhưng sức mạnh hệ thống dùng lại là theo thể chế dị năng và tinh thần lực, không quá giống với kiểu tu tiên."
"Nhưng trước mắt, đã biết quốc gia có nền văn minh Tu Tiên cường đại nhất vũ trụ hẳn chính là đế quốc Thần Long đi." Cáp Thập Nhất nói tới đây, trên mặt cũng mang theo vài phần buồn bực vì bội phục lẫn không phục: "Rõ ràng một đám thân thể đều cường đại như vậy rồi, lại cố tình còn muốn tu tiên làm năng lượng vũ trụ! Đám gia hỏa đáng giận!"
Mã Lễ Ngạo thẳng đến lúc này mới biết được, hóa ra đế quốc cường đại nhất bị trò chơi lấy ra nêu ví dụ thế nhưng là tu tiên.
Khóe miệng Mã Lễ Ngạo hơi cong cong.
Không hiểu sao có loại cảm giác thân thiết ghê.
Sau đó Mã Lễ Ngạo lại đột nhiên hỏi một câu: "Người của đế quốc Thần Long tất cả đều là rồng sao? Bọn họ là cái dạng rồng nào?"
Cáp Thập Nhất trực tiếp gật đầu: "Bọn họ đương nhiên đều là rồng rồi. Nhưng tôi lại không phải người quốc gia bọn họ, làm sao biết bọn họ đều là kiểu rồng gì? Dù sao tất cả các thể sinh mệnh Long tộc đã từng xuất hiện trong vũ trụ hẳn là đều có đó. Có cánh, không có cánh, to bự nhỏ bé, ăn thịt ăn chay, dù sao cũng không khác thú nhân bọn tôi hay loài người mấy anh là bao."
Cáp Thập Nhất nói tới đây liền có chút buồn bực gãi gãi đầu: "Kỳ thật bọn họ tính lên có hơn phân nửa đều có thể phân loại vào nền văn minh Động Vật đó, nhưng bởi vì có hơn một nửa sinh mệnh có hệ thống tương đối đặc thù, vô pháp hoàn toàn phân loại thành động vật, liền tự thành nhất tộc. Hơn nữa tôi cảm thấy bọn họ vốn là bá chủ trời sinh, rất kiêu ngạo, không chấp nhận nhập làm một với động vật bình thường."
"Cái này giống như rất nhiều người nấm không muốn thừa nhận mình là thực vật, cảm thấy bọn họ là nền văn minh bào tử. Còn có mấy tên bên Côn Trùng không cho rằng bọn họ là động vật, thế nào cũng phải tự làm thành một tộc mới chịu."
"Hầy, chuyện vũ trụ này cũng lung tung rối loạn lắm, trước khi tôi bị nhốt hình như còn nghe ông nội của tôi nói, ặc!"
Cáp Thập Nhất nói đến một nửa bỗng nhiên liền ngậm miệng lại, có chút chột dạ mà nhìn nhìn xung quanh, mới nhẹ nhàng thở ra.
"Đây là cơ mật vũ trụ, tôi không thể nói với mấy người Trái Đất còn chưa thành công tiến vào văn minh vũ trụ được! Được rồi, dù sao hôm nay nhiệm vụ dẫn đường cho các anh cũng đã hoàn thành, chúng ta thanh toán xong, lần sau nếu anh muốn mời tôi thì phải vẽ cho tôi một cái chân bôn ngưu lớn hơn nữa mới được! Tôi đi trước!!"
Cáp Thập Nhất nói rồi liền nhanh như chớp chạy mất, cũng quên hỏi lại chuyện đao của Mã Lễ Ngạo.
Nhưng bọn Mã Lễ Ngạo thông qua lời Cáp Thập Nhất nói càng thêm hiểu biết một ít về vũ trụ, về chuyện các nền văn minh. Tất nhiên, các bộ chuyên ngành của các quốc gia trên Trái Đất cũng đang điên cuồng ghi chép và phân tích những nội dung này.
Cuối cùng vẫn là Vương Khiếu Hổ thay thế Cáp Thập Nhất tiếp tục hỏi về đao của Mã Lễ Ngạo.
"Đại ca, đao của anh rốt cuộc là đao gì vậy? Còn có thể tự do co duỗi và biến hóa nữa?"
"Ý, tự do co duỗi biến hóa? Cách nói này sao nghe hơi quen quen ta…."
Vương Khiếu Hổ còn chưa nói thầm xong, Mã Lễ Ngạo liền hiếm thấy mà lộ ra một nụ cười mỉm đắc ý, giơ đao côn (?) của mình lên, nói: "Đây là đao như ý của anh. Không có biến hóa nhiều như Gậy Như Ý của Đại Thánh, cũng vô pháp trở nên đỉnh thiên lập địa giống trụ thông thiên hoặc là tú hoa châm*…… Chủ yếu là linh lực không đủ, hầy, nhưng trước mắt nó có thể duỗi dài nhất đến 80 mét, ngắn nhất nửa mét, hai phần ba khu vực phía trước đều là lưỡi đao, ừm trước mắt còn chưa có biện pháp biến thành cưa điện, có khả năng phải đợi thăng cấp nữa."
(*nghĩa gốc là kim thêu hoa, Quỳ Hoa Bảo Điển nổi tiếng với "Thân pháp quỷ mị", xuất chiêu cực nhanh cùng với tuyệt kỹ ám khí "Tú Hoa Châm" quá nổi với Đông Phương Bất Bại)
Mỗi khi Mã Lễ Ngạo nói xong một câu, miệng của Vương Khiếu Hổ và nhóm dũng sĩ bên cạnh nghe lén liền há to hơn một phần. Đến cuối cùng gần như mỗi người đều có thể nhét vào non nửa quả trứng gà.
Kim Xán Xán run run rẩy rẩy hỏi ra tiếng lòng của mọi người: "Này… đao như ý này còn có thể thăng cấp ạ?"
Mã Lễ Ngạo tự nhiên gật đầu: "Vốn dĩ chính là vũ khí có thể thăng cấp, tìm được nguyên liệu thích hợp đương nhiên là có thể thăng cấp chứ."
Kim Xán Xán đại biểu mọi người dựng một ngón cái cho Mã Lễ Ngạo.
Kĩ thuật vẽ này, phỏng chừng toàn Trái Đất đều tìm không ra người thứ hai.
【 Quỳ. 】
Lúc này cả hai nhóm Mã Lễ Ngạo và Tề Minh Vực đều đã sắp đi đến cổng lớn mục trường.
Mã Lễ Ngạo nhìn các con vật ngon miệng chạy chạy ở mục trường, hỏi Vương Khiếu Hổ và Kim Xán Xán bọn họ cảm thấy con nào thoạt nhìn ăn ngon, có thể trực tiếp mua về một con làm bữa tiệc thịt nướng lớn.
Vương Khiếu Hổ và Kim Xán Xán lập tức hứng thú bừng bừng mà bắt đầu đưa ra kiến nghị, ngay cả anh ngầu Trương Mãnh cũng dùng ánh mắt sắc bén của mình đảo qua mỗi một con mồi đang chạy hay ăn cỏ xung quanh bọn họ, tự hỏi con nào ăn ngon hơn.
Biểu cảm của đám người Tề Minh Vực thì không tốt lắm. Đặc biệt là 14 người còn lại sau khi đào tiền tiến vào một chuyến mà nửa chỗ tốt cũng không vớt được. Dù Tề Minh Vực hiện tại vẫn là lãnh đạo của nhóm người này, hắn ta cũng cảm giác được xa lánh và địch ý vi diệu của những người khác đối với mình. Nhưng hắn ta lại không thèm để ý, vốn dĩ mọi người tụ bên nhau chính là vì ích lợi lẫn nhau mà thôi, trước nay cũng không có chân tình thực lòng, ai quản ai kia chứ?
Mà Tống Nhiễm thì càng không thèm để ý, mấy đồng đội này với y mà nói một chút tác dụng đều không có. Sau này y chỉ cần tránh trong phòng không ra là có thể an toàn sống qua một tháng, hơi đâu đi quản những người này?
Tuy rằng ở yên trong phòng cũng không nhất định an toàn, nhưng năng lực đặc biệt của y chính là hệ Phong! Ngoài công kích nhanh còn có thể tăng tốc độ chính mình, năng lực chạy trốn phòng ngự cũng có, y tin tưởng mình nhất định có thể tránh thoát bọn hải tặc thú nhân ban đêm tập kích.
Tống Nhiễm nghĩ như vậy nhịn không được cũng nhìn quanh bốn phía mục trường, y thấy được bò dê đang chạy, thấy được thỏ và gà rừng nhanh chóng nhảy lên chạy trốn, còn thấy được một con chim lớn màu xám bạc bay lượn giữa không trung mục trường.
Ồ, con chim lớn này duỗi cánh cũng dài cỡ hai mét nhỉ? Nom thật là lợi hại!
Ý…… con chim lớn này đang bay về phía y à?
?!
Thẳng đến khi đầu Tống Nhiễm bỗng nhiên rơi xuống từ trên cổ y, trong miệng y mới phát ra tiếng kêu to hoảng sợ cuối cùng.
Gương mặt y vặn vẹo mà khủng bố, đầu rơi trên mặt đất, cặp mắt kia còn chết không nhắm mắt mà trừng mắt nhìn con chim lớn màu xám bạc thoảng qua trên bầu trời thoảng qua, lông cánh sắc bén kia còn mang theo máu tươi.
Kẻ giết người kia chính là thành viên băng hải tặc vũ trụ, người chim ưng tộc lông vũ!
Hết chương 29.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro