Chương 34+35
Chương 34
Edit: KaoruRits - Beta: Chet_cung_hong_drama
【 A a a a a a a!! 】
【 Cái này không giống, cái này không giống!!! 】
【 Trời ơi tôi tự động quỳ xuống a a a a, tôi chỉ có khi đối mặt đại tướng quân thường xuyên đánh tôi mới có thể không có tiền đồ như vậy á a a a! 】
Cùng với sự yên tĩnh và làn đạn spam lên như giếng phun trào, tất cả các thú nhân trong thành phố Động Vật đều lộ ra biểu cảm khiếp sợ cộng thêm không thể tin tưởng. Bọn họ theo bản năng hướng nơi thanh âm truyền đến, lại chỉ có thể cảm thấy uy áp cường đại quen thuộc, làm người muốn quỳ xuống thần phục kia.
Các thú nhân trong thành phố Động Vật đứng yên tại chỗ, một cử động nhỏ cũng không dám nhúc nhích. Mà ở bãi biển rừng rậm bên này, các thú nhân trong băng hải tặc vũ trụ càng là cứng đờ toàn thân, cả chạy trốn cũng làm không được.
Bọn chúng vốn chính là băng hải tặc bị Huyền Khiếu đại tướng quân suất lĩnh hạm đội truy nã về quy án, cho rằng đi vào thành phố Động Vật Điên Cuồng rồi sẽ không bao giờ cần nhìn thấy tồn tại đáng sợ kia nữa, nhưng bây giờ khi tiếng thú gầm quen thuộc kia vang lên, bọn chúng không thể ức chế mà nghĩ tới hình ảnh đáng sợ đã từng bị truy đuổi chạy trốn khắp vũ trụ, sau đó lão đại trực tiếp bị năng lượng ám vật chất của Huyền Khiếu đại tướng quân ăn mòn đi.
Chim ưng là thú nhân cách hình thú thật lớn kia ở khoảng cách gần nhất, lúc này nội tâm gần như hỏng mất.
Gã trừng mắt nhìn hình ảnh mãnh thú xấu tới cực hạn trước mắt này, ở trong lòng tuyệt vọng mà cổ vũ bản thân.
Đây tuyệt đối không có khả năng thật sự là Huyền Khiếu đại tướng quân! Nó thoạt nhìn còn không lớn bằng 1% bản thể của Huyền Khiếu tướng quân! Toàn bộ ngoại hình đều tùy ý tới cực điểm, xấu đến có một phong cách riêng! Chẳng sợ trên đầu nó có một chữ 'vương', còn có cặp mắt như hai ngọn lửa đó cực kỳ giống Huyền Khiếu tướng quân, nhưng nếu ai nói với gã đây là Huyền Khiếu tướng quân, gã có thể hất một cánh đưa người quy thiên ngay và luôn!
Nhưng gã lại xác xác thật thật từ trong mắt của mãnh thú diện mạo vô cùng tùy ý này thấy được ánh nhìn hung ác đáng sợ phảng phất như đến từ Huyền Khiếu tướng quân.
Chim ưng giương miệng muốn nói cái gì đó rồi lại giãy giụa một chút, lại nhìn thấy mãnh thú hình cự hổ này mở ra cái mồm to như bồn máu, vào lúc quả cầu năng lượng vật chất ám quen thuộc từ trong miệng mãnh thú bị nhổ ra, chim ưng ngây ngốc cả người.
Trước một giây đồng hồ chim ưng chết, gã đều kiên định mà phủ định giết gã chính là bản thân Huyền Khiếu tướng quân.
Sau đó, trong ánh mắt khiếp sợ không hiểu vì sao của Kim Xán Xán, Vương Khiếu Hổ và Trương Mãnh, quả cầu năng lượng vật chất ám màu đen được phun ra từ miệng mãnh thú chỉ dạo qua một vòng xung quanh bọn họ, rồi thoải mái mà tiêu diệt mấy tên thú nhân hải tặc còn lại - những kẻ bọn họ phải dùng hết toàn lực mới có thể miễn cưỡng đối kháng.
Chỉ trong thời gian ngắn ngủn mười mấy giây mà thôi, băng hải tặc thú nhân bị bọn họ cho rằng không tài nào chiến thắng cứ như vậy bị diệt sạch toàn bộ.
Diệt sạch.
Vương Khiếu Hổ nhìn mãnh thú hình hổ thật lớn kia, trực tiếp liền lộ ra một biểu cảm sùng bái lại cảm thán: "Siêu ngầu."
Mà lúc này, làn đạn cũng tất cả đều là 【6666! 】【 A a a a a trâu bò!! 】【 Xin quỳ! 】.
Nhưng vi diệu chính là, giữa những làn đạn đầy màn hình này gần như không có chữ "đẹp trai" nào xuất hiện, cũng không biết có phải trùng hợp hay không.
Lúc này Mã Lễ Ngạo tiêu hết toàn bộ linh lực, ngực còn chảy máu nhưng mặt lại mang theo mỉm cười, nhìn con hổ bự còn ở giữa không trung giương nanh múa vuốt, rung đùi đắc ý (?) kia, anh vươn tay của mình, dùng gương mặt cha già từ ái hô một tiếng với hổ bự: "Huyền Nhị ơi, tới chỗ ba ba nè, để ba nhìn kĩ con xem."
Sau đó, tất cả khán giả nhìn chằm chằm phát sóng trực tiếp đều thấy được thân hình hổ bự giữa không trung xoạch một cái liền cứng đờ, một lát sau cái đuôi nó hơi hơi lắc lắc, giống như là cái gì cũng chưa nghe thấy thử thăm dò đi đi về phía trước, còn ngẩng đầu nhìn nhìn không trung, hình như là tính toán trực tiếp bay lên trời, cứ như vậy mà cáo biệt mọi người.
Huyền Nhị em gái mi á.
Cả nhà mi đều là Huyền Nhị!
Mã Lễ Ngạo: "......"
Bé hai này dáng vẻ hình như có chút phản nghịch nha.
"Huyền Nhị? Mau tới chỗ ba nè con?"
Nghe được triệu hoán lần thứ hai, thân thể mãnh hổ lại lần nữa cứng đờ một chút, nhưng nó phẫn nộ phát hiện nó giống như đã bị ngôn ngữ của Mã Lễ Ngạo kiềm chế, bắt đầu không chịu khống chế mà muốn trở về bên cạnh con người đó?
Huyền Khiếu đại tướng quân phẫn nộ, ở trong đại điện của mình cười lạnh một tiếng.
Hắn rốt cuộc biết vì sao Langdon Dahl sẽ để ý cái cây đá quý sinh mệnh bị vẽ ra kia, Langdon Dahl căn bản không phải bởi vì cây đá quý sinh mệnh đó vô cùng giống bản thể của y, có lực sinh mệnh mà che chở Tiểu Lan kia! Cây đá quý sinh mệnh nọ từ ý nghĩa nào đó mà nói chính là Langdon Dahl!! Loại liên hệ không thể hiểu được, giống như liên hệ trên thần hồn khi bọn họ bị con người đó triệu hồi ra, hoặc càng chính xác hơn là: một bộ phận ý thức thần hồn cực nhỏ của bọn họ bị kéo vào trong thể xác bị con người kia vẽ ra.
Thành một bản thân khác nhỏ yếu hơn.
Huyền Khiếu: "......" Hắn làm không nổi chuyện tự giết chính mình.
Nhưng hắn cũng tuyệt đối không thừa nhận cái thứ lớn lên vô cùng tùy ý kia chính là hắn!!
Nếu hiện tại thần hồn liên hệ cũng chém không đứt, chặt không xong, vậy con người, hãy nhận lấy báo thù phẫn nộ từ Huyền Khiếu ông nội ngươi đi!
Vì thế Huyền Khiếu vừa động ý niệm, mãnh hổ thật lớn còn đang giãy giụa bỗng nhiên xoay người, dùng bộ dáng mãnh hổ chụp mồi hung tàn nhào về hướng Mã Lễ Ngạo. Ông đây kiểu gì cũng muốn chụp mi đập bẹp dưới đất tạo thành cái hố sâu! Vận khí tốt còn có thể trực tiếp đập chết mi luôn, như vậy thân xác xấu đến nổ mạnh này chắc chắn cũng không còn!!
Nhưng mà, làm Huyền Khiếu cảm thấy khiếp sợ rồi sau đó phẫn nộ đến dựng hết lông chính là, trong quá trình hắn đang nhào về hướng Mã Lễ Ngạo, thân thể thật lớn thế mà bắt đầu dần dần thu nhỏ lại. Chờ đến khi hắn khí thế hung dữ bổ nhào vào trong lồng ngực Mã Lễ Ngạo, hình thể ít nhất mấy chục mét của hắn thế nhưng trực tiếp thu nhỏ lại phiên bản bỏ túi chỉ lớn cỡ hai bàn tay?!
Liên quan theo, khí thế vạn quân tiến công của hắn phảng phất như cũng biến thành rất xa nhìn thấy chủ nhân mà làm nũng, thân mình nhỏ xinh bị Mã Lễ Ngạo vươn đôi tay tinh chuẩn đón được, sau đó từ đầu tới đuôi bị vuốt vuốt lông.
Huyền Khiếu: "......???"
"Grừ grào grào grào grào grào!" Làm càn, mi cũng dám vuốt lông ông đây! Còn dám từ đầu tới đuôi sờ ông đây, mi biết mông với đầu ông đây mấy trăm năm cũng chưa ai dám chạm vào sao a a a a!!
Huyền Khiếu phẫn nộ rít gào gào rống vài tiếng, kết quả khiếp sợ phát hiện hắn thế nhưng giống như về lại thời tuổi thơ, không cách nào mở miệng phun ra tiếng người.
Lời mắng tràn ngập hương thơm của hắn tất cả đều biến thành tiếng thú con kêu to ngao ngao, sau đó con người đáng chết vuốt lông lông của hắn còn đang vuốt hết toàn thân hắn.
Huyền Khiếu: "......" Được rồi. Nghe không hiểu ông đây mắng, ông cào chết mi còn không được sao?!!
Huyền Khiếu đại tướng quân phẫn nộ tột đỉnh trực tiếp mở ra móng vuốt sắc trên bốn cái chân ngắn cũn, điên cuồng muốn cào tay và mặt của Mã Lễ Ngạo.
Mã Lễ Ngạo nhất thời không đề phòng, mu bàn tay bị hắn cào ra một vết máu, ngay cả giá trị sinh mệnh cũng bị hạ một ít thanh máu. Sau đó, ba Mã vốn còn đang từ ái mà sờ lông bé hai nhà mình, nụ cười mỉm trên mặt biến mất, anh lộ ra biểu cảm người cha nghiêm khắc.
Vào lúc Huyền Khiếu lại lần nữa giương nanh múa vuốt muốn cào lên mặt anh, Mã Lễ Ngạo ra tay như điện mà nắm lấy phần cổ vận mệnh của Huyền Nhị.
Huyền Nhị: "!!!"
"Grào ô ô ngao ngao ngao a!" Làm càn! Lớn mật! Mau buông sau cổ bản tướng quân ra!! Nơi này mi biết mấy trăm năm cũng chưa ai dám nắm hay không?!
Nhưng mà tất cả rít gào của hắn dưới tay Mã Lễ Ngạo kịch liệt đong đưa trên dưới trái phải toàn bộ nghẹn lại cổ họng, đôi mắt hắn thu nhỏ lại trông như hai viên hồng bảo thạch cũng có điểm ngốc ra, lúc này vô ý thức vươn chân nhỏ bắt được cánh tay Mã Lễ Ngạo, để tựa vững vàng hơn một chút.
Kim Xán Xán: "Ý!!"
【 Ý!! Trời quơi sao tự nhiên tui cảm thấy tiểu Huyền Nhị đáng yêu như vậy?! Rõ ràng bộ dáng nó thậm chí còn xấu hơn Tiểu Hổ số 1 số 2 ba phần nữa!! 】
【 Khả khả ái ái +1, không được bộ dáng nó vừa hung vừa xấu vừa moe quả thực làm người ta muốn ngừng mà không được, vô pháp kháng cự a a a! Quả nhiên sản phẩm phỏng chế cao cấp thành công đúng là không giống nhau! Ý ý huhu, tui không chê Huyền Nhị xấu, tui muốn một hổ con đáng yêu cực kỳ giống đại tướng quân như vậy á a a a a! 】
【 Nói như thế nào nhỉ, tuy rằng Huyền Nhị bộ dáng rút nhỏ này kém rất nhiều với dáng vẻ oai hùng tuấn mỹ nguyên bản của đại tướng quân, nhưng có lẽ là có quan hệ về linh hồn chăng? Tôi càng nhìn càng cảm thấy Huyền Nhị đáng yêu......】
【 Muốn +1, tui muốn vươn mặt tui cổ tay tui để Huyền Nhị mỗi ngày cào tui! Tui sẽ mỗi ngày đều chuẩn bị cá khô năng lượng đỉnh cấp cho Huyền Nhị đáng yêu! Huhu nó muốn cái gì là tui cho cái đó, tui hông có biện pháp cùng Huyền Khiếu đại tướng quân sinh bé cưng, nhưng là tui muốn nuôi một bé cưng giống Huyền Nhị a a a! 】
Khán giả vốn còn đang kêu 666 cho hổ bự Huyền Nhị hung mãnh ngay lúc này gần như làm phản tập thể, bọn họ không muốn kêu 666, bọn họ bắt đầu muốn kêu bé cưng bé cưng.
Nhìn đến làn đàn đầy màn hình là【 bé cưng Huyền Nhị 】, bản gốc Huyền Khiếu đại tướng quân lại đá bay một cái ghế dựa hoàng kim bên cạnh hắn.
"Bé cưng cái rắm!! Tiếng bé cưng này các ngươi cũng có thể kêu ư!"
Huyền Khiếu vào ngay lúc này cực kỳ muốn đăng một cái làn đạn bảo mọi người câm miệng, nhưng hắn vì thần thái và địa vị của mình mà nhịn xuống móng vuốt phẫn nộ.
Vào lúc Huyền Khiếu quyết định mắt không thấy tâm không phiền đóng phát sóng trực tiếp không xem tiếp nữa, máy liên lạc của hắn bỗng nhiên sáng lên, bởi vì cài đặt tự động bắt máy, trước mặt hắn rất nhanh liền xuất hiện hình chiếu một chàng trai.
Chàng trai ngồi trước một cái bàn năng lượng bán trong suốt, trong tay nắm một cây bút tựa hồ là đang xử lý việc gì, một cái tay khác hơi hơi chống cằm, cả mí mắt cũng chưa nâng lên cho hắn, chỉ là mở miệng như ra một đao: "Huyền Nhị kia là chuyện như thế nào? Là cùng tộc với ông sao?"
Huyền Khiếu lại muốn táo bạo đá người: "Là cái rắm chứ là! Cái thứ được vẽ ra kia cũng có thể tính là cùng tộc với ông đây hả?"
Bút trong tay Long Uyên dừng một chút. Hắn rốt cuộc giương mắt nhìn về phía hình chiếu, vào thời điểm an tĩnh nhìn chăm chú Huyền Khiếu một hồi lâu, thậm chí sắp nhìn đại tướng quân đến dựng hết lông, hắn mới gật gật đầu: "Cho nên, vai hề bé cưng giương nanh múa vuốt kia là chính ông? Con người kia thật sự có thể vẽ ra tồn tại có cùng liên hệ ý thức với các ông."
Huyền Khiếu: "......"
Huyền Khiếu lau mặt một phen, hai mắt ngọn lửa đầu tiên là buồn bực và bi phẫn, sau đó lại biến thành vui sướng khi người nào đó gặp họa: "Tên cuồng công việc như ông đừng vội đắc ý! Langdon Dahl và bản tướng quân đều bị con người kia vẽ ra rồi, ông cho rằng ông còn chạy trốn được sao?"
"Ải tiếp theo quan chính là tuyệt cảnh của loài người, thành phố Linh Hồn. Ông là khắc tinh của thể sinh mệnh Ý Thức, tôi đây ngồi chờ ông bị vẽ ra nè!!"
"Đến lúc đó ba chúng ta thật ra có thể tề tựu bên cạnh con người kia, hê, này mẹ nó cũng coi như là một cảnh tượng kỳ lạ lớn của vũ trụ đúng không?! Nếu để mấy con dân kia biết chân tướng, phỏng chừng tất cả đều đến cầu xin điên luôn."
Long Uyên buông xuống bút trong tay, sau đó đôi tay giao nhau chống lấy cằm. Trên gương mặt tôn quý hoàn mỹ lộ ra một ý cười cực nhạt, không cho là đúng.
"Không ai có khả năng vẽ ra thần long."
"Cũng không ai có thể triệu hoán tôi."
Huyền Khiếu trừng mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú của Long Uyên, ha hả một tiếng: "Không nói gạt ông, lúc tôi đây chưa bị vẽ ra, tôi cũng tưởng vậy đó."
Long Uyên: "......"
Tác giả có lời muốn nói: Long Uyên: Không có khả năng có người vẽ ra tôi.
Tiểu Lan: Nga. Ha ha.
Huyền Nhị: Nga. Ha ha!
Mã Lễ Ngạo:...... Khụ.
Hết chương 34.
-------゚°☆☆° ゚゚°☆☆° ゚-------
Chương 35
Edit: KaoruRits - Beta: Chet_cung_hong_drama
Mặc kệ bên này Huyền Khiếu và Long Uyên đối thoại như thế nào, không khí trong thành phố Động Vật Điên Cuồng cũng đã trở nên rất tốt đẹp sung sướng (?).
Sau khi băng hải tặc thú nhân bị huỷ diệt, ba người Vương Khiếu Hổ nhặt về một mạng điên cuồng mà ăn viên thuốc Mã Lễ Ngạo đã vẽ ra từ trước, bạn còn nhớ rõ công hiệu của viên thuốc trị liệu chứ? Hình dạng bất quy tắc, mùi vị cực đắng cực chua lớn cỡ cục kẹo. +7 sinh mệnh, +2 linh lực. Vì mùi vị cực kém mà bị kiến nghị đừng ăn nhiều, nhưng ba người Vương Khiếu Hổ hiện tại cũng sắp bay dần màu, còn quan tâm gì mùi vị kém hay không kém, có thể có hiệu quả trái chiều hay không chứ.
Mà bảy hổ nhỏ Mã Lễ Ngạo trước đó vẽ ra hiện giờ cũng chỉ còn lại số 1, số 2 và số 7. Chúng nó cũng đều bị thương, Mã Lễ Ngạo tính thử nhét vào miệng chúng viên thuốc trị liệu, kinh ngạc vui mừng phát hiện thế mà chúng cũng có thể sử dụng. Chỉ là ba hổ nhỏ này không cho mặt mũi, sau khi ăn một viên thuốc trị liệu thoát khỏi trạng thái gần chết thì chết sống đều không muốn ăn thêm viên thứ hai.
Mã Lễ Ngạo: "...... Được rồi." Coi như là bọn mày chủ động tiết kiệm tiền cho chủ nhân bọn mày.
Mã Lễ Ngạo quyết định coi 3 Tiểu Hổ còn lại như linh thú sủng vật, mà con anh chỉ có con trai cả Tiểu Lan và bé hai là Huyền Nhị. Hai đứa đều có tính độc đáo nổi bật hết.
Cũng vào ngay lúc này, thành phố Động Vật công bố thông báo bảy tên còn lại của băng hải tặc vũ trụ bị tiêu diệt toàn bộ, hơn nữa bốn người Mã Lễ Ngạo tất cả đều được thăng lên một bậc.Vào lúc các dũng sĩ khác nghe được thông báo còn chưa kịp hết hồn thất sắc, trò chơi sửa đổi nhiệm vụ vượt ải lần này, để bọn họ không đến mức bởi vì băng hải tặc toàn diệt mà mất đi cơ hội vượt ải.
Rốt cuộc, giữa thành phố Động Vật Điên Cuồng này, ngoại trừ băng hải tặc vũ trụ ra còn có rất rất nhiều tội phạm khác. Thành phố không trống rỗng, nhiệm vụ sẽ mãi không kết thúc.
Hiện tại Mã Lễ Ngạo đã là dũng sĩ cấp bốn, mà Vương Khiếu Hổ, Kim Xán Xán và Trương Mãnh cũng đều là dũng sĩ cấp ba.
Theo lý thuyết, bốn người bọn họ lấy ít thắng nhiều tiêu diệt toàn bộ băng hải tặc vũ trụ kiểu gì cũng không nên chỉ thăng một bậc mà thôi, nhưng Trò Chơi Dũng Sĩ trước nay đều là công bằng và vô cùng rõ ràng —— tuy rằng Mã Lễ Ngạo bọn họ cũng ra sức lực, nhưng cuối cùng giết chết bảy thú nhân băng hải tặc chính là Huyền Nhị bị Mã Lễ Ngạo từ không trung vẽ ra.
Hệ thống phán định Huyền Nhị xuất hiện đã cao hơn giới hạn thực lực biểu hiện ra sức chiến đấu vượt qua cửa thứ hai thành phố Động Vật, cho nên, công kích của Huyền Nhị tuy rằng trợ giúp Mã Lễ Ngạo bọn họ giải quyết nguy cơ sinh tử, nhưng không thể đưa vào trong cống hiến kinh nghiệm của bản thân bọn Mã Lễ Ngạo được.
Mã Lễ Ngạo đối với chuyện này rất là bình tĩnh cộng tán đồng, vốn dĩ đã không phải sức mạnh của chính mình, hoàn toàn dựa vào như vậy thì sau này bọn họ còn đi tiếp như thế nào?
Hơn nữa, anh cảm thấy Tiểu Lan và Huyền Nhị tồn tại giống như có một chút BUG*, anh có thể rõ ràng cảm giác được hai đứa nó và những thứ anh vẽ ra khác có sự khác biệt. Dưới tình huống anh còn chưa biết rõ ràng là chỉ có hai bọn nó là trường hợp đặc biệt hay là kỹ năng vẽ hoặc là năng lực đặc biệt của anh có hạn, không đem bọn nó tính vào chiến lực mới là chắc chắn nhất.
(*lỗi hệ thống)
Nghĩ đến đây, Mã Lễ Ngạo duỗi tay lại sờ sờ đầu Huyền Nhị.
Đừng nói, xúc cảm này vẫn là rất không tồi. Dù không đem bé lớn bé hai tính vào sức chiến đấu, coi hai đứa nó như linh vật mang theo bên người cũng là chuyện làm người ta tâm tình sung sướng mà.
Huyền Nhị vẫn quật cường mà cự tuyệt vuốt ve như cũ, hơn nữa muốn cắn Mã Lễ Ngạo một ngụm. Chẳng sợ Huyền Khiếu lúc này đã đơn phương cắt đứt ý thức liên tiếp với bên này, nhưng Huyền Nhị nói đến cùng vẫn là linh hồn và tính cách của Huyền Khiếu, muốn nó thành thành thật thật làm một con hổ bé nhỏ ngoan ngoãn úm trong lồng ngực Mã Lễ Ngạo ngáy ngủ là tuyệt đối không có khả năng, vì thế nó rất nhanh liền cùng Mã Lễ Ngạo chơi trò chơi tuần hoàn: ta cắn ngươi ngươi cắn không được ta ta sờ ngươi nè ngươi cắn ta nhưng vẫn cắn không được ta.
Cho dù Huyền Nhị đã dùng tới tốc độ và sức mạnh bú mẹ muốn cắn Mã Lễ Ngạo, nhưng chính là thần kỳ như vậy, ngón tay Mã Lễ Ngạo chung quy có thể rút ra trước khi nó cắn một giây, sau đó trở tay sờ đầu nó.
Huyền Nhị: "...... Grào gừ grào grào gừ!"
Trước giờ chưa bao giờ tao tức vậy luôn á!
Nhưng Mã Lễ Ngạo lại cho rằng hai cha con bọn họ đang chơi thật sự vui vẻ, "Huyền Nhị à, đừng kêu nữa, sau này về ba mua cho ăn đồ ăn ngon ha."
"Ăn cá khô nhỏ nhỏ, còn có bữa tiệc hải sản lớn nữa."
Bởi vì có hiệp nghị đoàn chiến trước đó, cho nên sau khi Huyền Nhị lên sân khấu ngầu lòi ngút trời tiêu diệt toàn bộ băng hải tặc vũ trụ, tài sản vốn có của bảy người băng hải tặc vũ trụ kia liền biến thành chiến lợi phẩm của bốn người bọn họ.
Mà sau khi trò chơi căn cứ sức mạnh cống hiến khi giết địch, phân phối một khoản tài phú rất khả quan, Mã Lễ Ngạo nhận được mười ngàn đồng năng lượng, một túi to cá khô nhỏ cao cấp, ba quả trứng Hỏa Xà làm khen thưởng.
Tuy rằng anh có thể vẽ ra thứ càng có giá trị cao hơn mười ngàn đồng năng lượng, nhưng một số tiền lớn như vậy trực tiếp chảy vào tài khoản cá nhân của anh vẫn làm người ta thấy rất vui vẻ.
Những đồng năng lượng này không giống với đồng năng lượng mà các người xem vũ trụ khen thưởng, thứ này có thể dùng trong các thành phố vượt ải về sau. Cho nên ba người Vương Khiếu Hổ bên cạnh được từ 1000 đến 3000 đồng năng lượng liền rất vui sướng, bọn họ rốt cuộc cũng có tiền mua rất nhiều thuốc chữa thương và trang bị rồi!
Trương Mãnh nhìn 3000 đồng năng lượng trong tài khoản mình, quyết định sau khi ra ngoài liền lên đồ cho chính mình hai cánh tay máy móc trái phải che tay. Vượt hai ải, tay phải gãy đứt hai lần, vận khí này của anh cũng không giống ai.
Sau khi Huyền Nhị nghe được ba chữ 'cá khô nhỏ' này, móng vuốt bé còn đang lộn xộn liền theo bản năng mà ngừng lại, sau đó nó thầm thì lèm nhèm hai tiếng, quyết định trước tiên không so đo với loài người ngu xuẩn này, trời đất bao la ăn cơm lớn nhất, dùng chân sau gãi gãi cằm rồi ăn, ăn xong lại tính.
Sau đó, Huyền Nhị muốn dùng chân sau gãi cằm bỗng ngốc ra.
Cái loại cảm giác ngơ ngác này quá mức rõ ràng, thậm chí đưa tới Huyền Khiếu bản gốc chú ý.
Cái thứ gì? Chẳng lẽ là dũng sĩ loài người kia bắt nạt hổ con? Sao lại truyền đến cảm xúc nát bét như vậy?
Chờ Huyền Khiếu ý thức liên tiếp Huyền Nhị rồi, hắn trừng mắt cái chân sau bên trái vô luận móc cỡ nào cũng móc không đến cằm mình.... Ba giây sau, hắn lại phẫn nộ tột đỉnh mà rít gào lên, hơn nữa chuẩn bị tử chiến một trận với loài người Mã Lễ Ngạo!
"Gràooo grào grào grào grào grào gừ——!!" Tại sao chân sau của ông đây ngắn dữ vậy! Tại sao cằm mà ông cũng cào không tới!!
Mã Lễ Ngạo phát hiện Huyền Nhị trong lồng ngực bỗng nhiên điên cuồng rít gào cộng thêm giãy giụa, mặt hổ con vốn đã xấu moe như vậy thoạt nhìn cũng chỉ còn lại xấu không có moe, anh có chút khó hiểu mà nhìn Huyền Nhị một hồi lâu, trên đường hai lần ý đồ sờ đầu nó trấn an đều bị nó điên cuồng cào ra. Mã Lễ Ngạo trầm mặc, lại lần nữa bắt lấy phần da vận mệnh sau cổ của bé hổ.
Sau đó, Mã Lễ Ngạo liền phát hiện ra vấn đề.
Trước nay đều rất tự tin không chột dạ, Tiểu Mã ca vào thời điểm này không hiểu sao liền cảm giác được một chút chột dạ.
Cố tình lúc này Vương Khiếu Hổ còn xem náo nhiệt không chê chuyện lớn mà xen vô một câu: "Đại ca, sao em thấy bốn chân bé hai không dài bằng nhau vậy? Cái chân bên trái của nó có phải ngắn quá rồi không? Thoạt nhìn giống như là, ặc." Què ý.
Vương Khiếu Hổ không thể nói ra chữ cuối cùng, bởi vì cậu đồng thời nhận được hai cái nhìn chăm chú đầy tử vong của đại ca nhà mình và Huyền Nhị.
Kim Xán Xán và Trương Mãnh lúc này một người trông bầu trời một kẻ ngắm nghía đất, nỗ lực giảm bớt cảm giác tồn tại của mình, mà làn đạn đã cười đến điên rồi.
【 Ha ha ha ha ha! Má ơi!! Đến bây giờ mới phát hiện chân sau của bé cưng Huyền Nhị đặc biệt ngắn sao? Trời ơi lần đầu tiên tui nhìn thấy dáng vẻ Tiểu Mã ca chột dạ đó ha ha ha ha! 】
【 Tuy vậy nhưng mà, tui muốn cười quá a ha ha ha ha, bé hai không khóc nha! Dù chân sau của cưng đặc biệt ngắn thoạt nhìn hơi tàn tạ nhưng má cũng iu con! Ai dám ghét bỏ con má lấy pháo năng lượng bắn nó! 】
【 Tui vốn dĩ cho rằng bộ dáng cành khô của Tiểu Lan cũng đã muốn mạng rồi, hiện tại đối lập một chút bản phỏng chế cao cấp của Huyền Khiếu tướng quân - Huyền Nhị, không hiểu sao tui muốn thả sad cho Huyền Khiếu tướng quân ghê. 】
Nền văn minh Động Vật: 【 Câm miệng, Huyền Nhị làm sao vậy? Bé nó là thú nhân bé cưng đáng yêu nhất! Bé nó tốt hơn cái cành khô kia quá nhiều!! 】
Nền văn minh Thực Vật: 【 Lầu trên tới đánh nhau hay gì!! Bộ dáng Huyền Nhị què chân vậy mà mấy người còn có thể nhắm hai mắt mà khen! Tiểu Lan nhà bọn này mới là bé cưng đẹp mắt nhất moe nhất ngoan nhất!! 】
Nền văn minh Máy Móc: 【 Ủng hộ lầu hai. 】
Nền văn minh Côn Trùng: 【...... Đều xấu hoắc, cùng với, hình như mấy người quên cái gì rồi đó? 】
Người xem Trái Đất: 【......】 Bảo trì yên tĩnh, ngàn vạn đừng nói chuyện.
Mặc kệ làn đạn bởi vì hai bé cưng ai càng xấu hơn ai càng manh hơn mà ồn ào đến trời đất u ám như thế nào, lúc này Mã Lễ Ngạo xác thật là hiếm hoi có điểm xấu hổ.
Có điều anh rất nhanh liền tìm được lý do cho mình: "Lúc đó vẽ quá nóng nảy, hơn nữa linh lực ba không đủ. Con quá lợi hại quá cường đại, cho nên cuối cùng vẽ đến chân thì không đủ linh lực...... Bé hai con yên tâm, mấy ải sau ba ba nhất định cho tìm rất nhiều đồ bổ cho con, làm con mau chóng thăng cấp lớn lên, mọc chân dài lại nha!"
"Tin ba đi, con còn nhỏ, còn có thể lớn lên."
"Giống như Tiểu Lan ngay từ đầu còn trọc lóc kìa, hiện giờ cũng mọc ra mười mấy chiếc lá con rồi đó!"
Langdon Dahl đang liên tiếp ý thức: "......"
Huyền Khiếu đang phẫn nộ tột đỉnh: "...... Phụt." Khụ, được rồi, chỉ cần tưởng tượng đến xui xẻo không phải một mình tui, Langdon Dahl cũng trọc lóc qua, điểm này cũng không phải không thể cho qua.
Mã Lễ Ngạo phát hiện nhắc tới Tiểu Lan, Huyền Nhị giống như thành thật hơn một chút.
Sau đó anh liền nghĩ, bản thể hai nhóc hình như là hai trong số ba vị vương giả lợi hại nhất toàn vũ trụ?
"Ý, vậy hai đứa có phải quen biết nhau không?"
Mã Lễ Ngạo nghĩ như vậy liền lấy Tiểu Lan đang lấp lánh bảy màu từ ba lô phía sau ra.
Mã Lễ Ngạo đặt Tiểu Lan trên tay bên phải, cười tủm tỉm giới thiệu cho Huyền Nhị đang ôm bên tay trái: "Tới đây, bé hai nè, gặp đại ca con Tiểu Lan một lần đi. Nó chính là ba dựa theo nguyên hình Thánh kỵ sĩ Langdon Dahl vẽ ra đó! Có phải đặc biệt có sức sống còn sáng lạn không?"
"Tiểu Lan, đây là em trai con Huyền Nhị á, là em trai lợi hại ba dựa theo bản thể của Huyền Khiếu tướng quân vẽ ra đó! Sau này Tiểu Lan phải chiếu cố em trai tử tế nha!"
Langdon Dahl ghét bỏ mà di di lá cây và chạc cây của mình về hướng ngược lại hết.
Huyền Khiếu nhìn Tiểu Lan đầu trọc, chạc cây và lá cây trở nên vô cùng thưa thớt, nhe cái miệng xấu của mình nở nụ cười. Sau đó giây tiếp theo, nó grào một tiếng, trực tiếp đăng xuất khỏi tay trái Mã Lễ Ngạo lao thẳng tới hướng Tiểu Lan, một móng vuốt cào xuống một chiếc lá con năng lượng băng màu xanh của Tiểu Lan, nhét vào trong miệng ăn bẹp bẹp.
Mã Lễ Ngạo: "......?!"
Tiểu Lan nháy mắt liền run rẩy kịch liệt điên cuồng lên, mấy cành cây vạn năm bất động điên cuồng quất đánh vào Huyền Nhị, lá con như lưỡi dao bắn ra ngoài xoẹt xoẹt.
Huyền Nhị bị lá cây đâm đến kêu ngao ngao, nhưng vẫn nóng lòng muốn thử mà muốn cào cây, cái đuôi cong vểnh vểnh lên.
Mã Lễ Ngạo: "Đậu má mau dừng tay coi mấy đứa!"
Nền văn minh Động Vật và nền văn minh Thực Vật đã triển khai điên cuồng đại chiến mắng chửi và công kích nhau trên làn đạn.
Mà trong một đại điện màu xanh băng giữa vũ trụ sao trời, Long Uyên nhìn cây khô và hổ què đánh nhau trên màn hình phát sóng trực tiếp kia, lâm vào trầm mặc thật sâu.
Sau đó hắn ấn xuống nút tắt.
Hơn nữa lại rất chắc chắn:
"Không có con người nào có thể triệu hoán được ta."
Này con mẹ nó quả thực là mất mặt mất đến toàn vũ trụ, hắn cự tuyệt.
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Lan: Đánh chết mày đánh chết mày!!
Huyền Nhị: Cào chết mày cào chết mày!!
Long Uyên: Quá mất mặt, tôi cự tuyệt!
Hết chương 35.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro