Chương 36+37
Chương 36
Edit: KaoruRits - Beta: Chet_cung_hong_drama.
Con trai cả Tiểu Lan và con trai hai Huyền Nhị chiến đấu, cuối cùng kết thúc với kết quả lưỡng bại câu thương. Một đứa lại lần nữa trở thành cây trọc lóc, đứa còn lại thì râu và lông trên đầu cũng bị tước trọc.
Mà người cha già nhọc lòng muốn ngăn cản bọn nó đánh nhau Mã Lễ Ngạo này cũng không tốt hơn được chỗ nào —— trên tay anh nhiều thêm mười mấy vết cào do hổ què chân cào ra, trên mặt nhiều một miệng vết thương do Tiểu Lan bắn lá con năng lượng cắt qua, nếu không phải anh phản ứng mau tránh được kịp thời, tóc mái trên trán anh có khả năng cũng sẽ bị tước đến khoan khoái, sau đó mất mặt mất đến toàn vũ trụ luôn.
Cho nên, ba ba Mã phẫn nộ tột đỉnh.
Một tay anh nắm lên phần da vận mệnh sau cổ bé hổ què, một tay bắt lấy thân cây cây Tiểu Lan, bắt đầu dặn dò và giáo dục "tình yêu" của chủ một gia đình.
Anh đầu tiên là quơ quơ da của bé hai: "Sao con lại thế này? Tính cách sao lại phản nghịch táo bạo như vậy? Vừa ra tới liền đánh lộn với anh con? Chuyện là do con khơi mào trước, con phải xin lỗi anh con đi."
Hổ bé cực kỳ nhân cách hoá mà xì một tiếng trợn trắng mắt, còn giãy giãy bốn cái cẳng cũn cỡn của mình, dùng hành vi cực lực cự tuyệt xin lỗi.
Mã Lễ Ngạo: "...... Ờ, vậy từ giờ về sau không có cá khô, các loại thịt năng lượng ăn ngon cũng không có. Đã không có năng lượng và đồ ăn thì con cũng không lớn nổi, cứ vẫn luôn què vậy đi, dù sao hổ què chân cũng rất nhiều, chỉ là khả năng sống không lâu thôi."
Nghe được lời này, Huyền Nhị nháy mắt trừng lớn đôi mắt hồng bảo thạch của nó, "Grào grào grào grào gừ grào?!"
Mi cũng dám không cho ta ăn cơm!! Mi biết ông đây là ai sao? Mi dám không cho ông đây ăn cá khô và thịt năng lượng?! Mi có biết nếu Trái Đất không phải trong kỳ bảo vệ, ông đây cho một quả cầu năng lượng là có thể diệt toàn bộ Trái Đất sao, mi cũng dám không cho ta ăn cá ăn thịt!!
Mã Lễ Ngạo không them nghe hổ con què chân rít gào, lại trên dưới trái phải lắc lắc nó, sau đó xách nó đến trước mắt mình: "Xin lỗi chưa?"
"Grào!!" Huyền Nhị vung một móng vuốt chụp qua.
Mã Lễ Ngạo lại lắc lắc trên dưới trái phải: "Ăn cá khô và thịt không?"
Huyền Nhị phẫn nộ còn muốn duỗi móng, bỗng nhiên liền thấy ánh mắt Mã Lễ Ngạo trở nên có chút lạnh băng: "Ba hỏi con một lần cuối cùng, có xin lỗi, ăn thịt ăn cá khô không?"
Huyền Khiếu mười phần ngoài ý muốn từ trong hai mắt kia cảm nhận được uy hiếp nào đó. Bằng trực giác dã thú của hắn, hắn có thể khẳng định nếu lần này mình lại duỗi móng vuốt, con người này tuyệt đối sẽ không nhân nhượng hắn nữa mà sẽ trực tiếp từ bỏ hắn. Huyền Khiếu thật ra không tức giận, hắn chỉ là nheo lại hai mắt.
Tuy rằng hắn cũng rất muốn làm hư cái thân xác vừa nhỏ vừa xấu này của mình, nhưng trước mắt con người này còn có một vài chỗ bí ẩn và cảm thấy hứng thú mà hắn muốn hiểu rõ. Ít nhất trong toàn bộ vũ trụ cũng không có một thể sinh mệnh nào có được năng lực triệu hoán hắn và Langdon Dahl giống con người này, cho nên nếu hắn muốn giải đố, thật đúng là không thể lại đối nghịch với con người này.
Hơn nữa, Huyền Khiếu lại nghĩ tới một chuyện trọng yếu phi thường, nói như thế nào thì thành trì tiếp theo chính là thể sinh mệnh Ý Thức - thành phố Linh Hồn. Kiểu gì hắn cũng phải nhìn xem con người tên Mã Lễ Ngạo này có thể vẽ ra con rồng kiêu ngạo cao quý nhất toàn vũ trụ Long Uyên kia hay không. Trước khi chưa thấy được cảnh Long Uyên bị vả mặt, thân xác và thân phận này không thể vứt được!
Vì thế Huyền Khiếu nhớ kỹ món nợ này trong lòng, không kịch liệt phản kháng nữa. Biểu hiện trên người Huyền Nhị chính là nó cực kỳ bất mãn mà nhe răng, nhưng cuối cùng vẫn là thành thành thật thật thu móng vuốt về, vặn cái đầu nhỏ trọc ở giữa sang một bên.
Này đại biểu là ông đây khoan hẵng náo loạn, nhưng mà ông đây chết cũng không xin lỗi.
Mã Lễ Ngạo nhìn dáng vẻ Huyền Nhị hơi hơi xìu xuống, quay đầu còn mang vẻ mặt ngạo khí, anh cũng không bức thằng nhãi này. Rốt cuộc trong thân thể có linh hồn tương tự với tướng quân lợi hại nhất toàn vũ trụ kia mà, bảo nó cúi đầu sợ là có hơi khó.
Nhưng là, Mã Lễ Ngạo cũng không phải loại phụ huynh hồ đồ được chăng hay chớ, anh trực tiếp xách Huyền Nhị đến trước mặt Tiểu Lan, sau đó lắc lắc nó mở miệng với Tiểu Lan: "Tiểu Lan đừng giận em nha. Bé hai xin lỗi con nè."
Langdon Dahl đang liên kết ý thức: "...... Phụt."
Y thật là bao nhiêu năm rồi cũng chưa gặp qua Huyền Khiếu nghẹn khuất như vậy, bộ dáng xìu xìu còn đáng thương không hiểu tại sao. Sau khi Langdon Dahl thuận tay chụp lại màn hình, y khiến cho Tiểu Lan lắc lắc nhánh cây, phảng phất như đang tỏ vẻ không ngại bé hai đột nhiên công kích đâu.
Hơn nữa, Tiểu Lan còn hiếm thấy mà động động nhánh cây, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên tay Mã Lễ Ngạo.
Mã Lễ Ngạo tức khắc đã bị con trai cả ngoan ngoãn nhà mình làm cảm động rồi: "Tiểu Lan! Con quả nhiên là bé lớn ngoan của ba ba!! Bé hai mà bớt lo như con thì tốt quá rồi!!"
Langdon Dahl: "......" Tôi không nên vỗ vỗ làm chi.
Sau đó Huyền Khiếu đang vây xem bên cạnh lại bắt đầu giãy giãy bốn chân, vung đuôi vui sướng khi người gặp họa cười rộ lên. Tôi đây xin lỗi thì thế nào? Nói đến cùng hai ta còn không phải đều giống nhau, đều thành con trai người khác rồi sao? Hơn nữa chạc cây này của ông còn làm con trai sớm hơn tôi vài ngày nữa kìa ha ha ha ha, mọi người đều là con trai, ai so với ai càng mất mặt hơn chứ?
Dù sao, chỉ cần cuối cùng không bại lộ, mấy chuyện này đều không phải do Huyền Khiếu hắn làm.
Tiểu Lan nhìn Huyền Nhị cười đến duỗi chân, lại một mảnh lá con bay ra từ chậu hoa của nó, tước đi thêm một nhúm lông trên đầu Huyền Nhị.
Huyền Nhị: "Ngáo?!"
Mã Lễ Ngạo: "......"
Làm cha cũng thật mẹ nó mệt tim, ông đây muốn làm một cây nấm tự sinh sôi nảy nở a a a a!!
Trận thứ hai hỗn chiến kết thúc với kết quả: Mã Lễ Ngạo nhanh chóng đem Tiểu Lan thu nhỏ lại nhét vào trong túi, sau đó dùng sức vuốt mèo, ý không vuốt hổ, rồi nhét cá khô vô miệng hổ.
Mà lúc Huyền Nhị ăn cá khô đã xem như tương đối cao cấp của thú nhân hải tặc mèo vẫn mang vẻ mặt ghét bỏ và chướng mắt.
Làn đạn lúc này rốt cuộc cũng không còn điên cuồng mắng chiến đánh nhau, nền văn minh Thú Nhân và nền văn minh Thực Vật bắt đầu đăng lên làn đạn 【 Làm sao nuôi tốt một con non cự hổ thôn thiên quý giá 】【 Làm sao phối trí dịch dinh dưỡng cao cấp nhất cho cây đá quý sinh mệnh 】 và những kiến thức trọng yếu liên quan.
Tuy rằng Mã Lễ Ngạo không nhìn thấy mấy làn đạn này, nhưng mà không sao hết! Anh đã hoàn thành nhiệm vụ cửa thứ hai, lập tức có thể trở về Trái Đất, mấy kiến thức đó hoàn toàn có thể đăng lên cho loài người Trái Đất xem, lại bảo loài người ghi chép lại truyền đạt cho Mã Lễ Ngạo là được.
Vì thế, người xem Trái Đất bị nền văn minh Thú Nhân và nền văn minh Thực Vật từng người tag rất nhiều lần, ngay cả nền văn minh Máy Móc cũng bởi vì là fans cuồng của Thánh kỵ sĩ Langdon Dahl cũng cống hiến một phần sức mạnh của mình.
Sau đó, phía chính phủ Hoa Quốc đã bị cấp cao các nước lớn toàn cầu gọi điện thoại tag thật nhiều lần, cuối cùng là Bộ trưởng Đồ bảo đảm với lãnh đạo tối cao nhất định sẽ đem tất cả tư liệu một chữ không rơi bắt Mã Lễ Ngạo xem, một đợt này mới tính là qua.
Lúc này Mã Lễ Ngạo đã ôm hổ cõng cây, đưa Vương Khiếu Hổ và Kim Xán Xán Trương Mãnh về lại đường phố chính trong thành phố Động Vật.
Lúc này, các thú nhân trong thành phố Động Vật đã từ trong tiếng thú gầm thật lớn vừa rồi phản ứng lại, bọn họ rốt cuộc không còn bị cái loại uy áp này kinh sợ nữa, nhưng lòng vẫn còn sợ hãi mà nhìn về hướng biển phía nam, tựa hồ là đang chờ mong lại sợ hãi vị kia xuất hiện.
Sau đó, bọn họ thấy được hổ bé con què vừa xấu vừa không hiểu sao cũng moe Huyền Nhị đang được Mã Lễ Ngạo ôm trong lồng ngực.
Các thú nhân tùy ý liếc mắt một cái liền dời tầm mắt đi, tuy rằng bé cưng hổ xấu manh này giống như có chút hấp dẫn người, nhưng quan trọng vẫn là vị đại nhân vừa mới buông xuống kia nha!
Có điều, bé cưng hổ kia thế mà cũng có hai mắt màu đỏ? Giống Huyền Khiếu tướng quân quá chừng.
Ờm, nhìn thêm một cái cũng chẳng sao đi, nhanh thôi mà.
Vì thế các thú nhân nhìn thoáng qua rồi lại liếc mắt thêm một cái liếc mắt thêm một cái lại liếc mắt thêm một cái, cách khá xa năm lần bảy lượt quay đầu lại, mà thú nhân trong nhà tổ yến lại nhìn chằm chằm Huyền Nhị một hồi lâu sau, rốt cuộc mở miệng: ".... Bé hổ con này cũng là anh vẽ ra sao?"
Trong ánh mắt tất cả thú nhân vũ yến đều là thần sắc không thể tin tưởng.
Mã Lễ Ngạo gật gật đầu.
"Là anh căn cứ theo bản thể của Huyền Khiếu tướng quân vẽ sao?"
Mã Lễ Ngạo lại lần nữa gật gật đầu.
Thú nhân vũ yến trầm mặc.
Vào lúc Mã Lễ Ngạo muốn ôm Huyền Nhị vào nhà, hai mắt thú nhân vũ yến sáng đến có thể so với bóng đèn, trực tiếp chính là dùng giọng nói gào ra: "Anh cho tôi sờ sờ nó ôm nó một cái tôi hoàn toàn miễn phí tiền phòng với phí hư hao phòng cho anh liền! Thành giao không? Thành giao không?!"
Bước chân Mã Lễ Ngạo khựng lại, giây tiếp theo trực tiếp xoay người, bèn giao ra Huyền Nhị đang ăn cá khô nhỏ ra ngay.
"Thành giao!"
Huyền Khiếu đang ngậm cá khô nhỏ: "???"
Mà Mã Lễ Ngạo nhìn bộ dáng thú nhân vũ yến như đang đối đãi trân bảo tuyệt thế gì mà ôm Huyền Nhị sờ lông, sờ móng vuốt đệm thịt, anh chậm rãi sờ sờ cằm, chớp chớp mắt.
Một phút sau, Mã Lễ Ngạo nuốt viên thuốc trị liệu, bắt đầu vẽ tranh.
Anh vươn ra ngón tay, giữa không trung vẽ một cái bục cao cực kỳ giản dị, cũng không đẹp đẽ quý giá gì, lại vẽ bên cạnh một cái bảng hiệu có thể viết chữ. Sau khi cái bục cao giản dị kia hiện ra, Mã Lễ Ngạo cướp lấy Huyền Nhị một cách vô tình khỏi tay Rocco, đem nó đặt trên bục cao, sau đó mở ra thao tác thần của hôm nay.
Trên bảng kia viết ——
【 Bản phỏng chế cao cấp của Huyền Khiếu tướng quân, toàn vũ trụ duy nhất một con non cự hổ thôn thiên. Sờ móng một chút 100 đồng năng lượng, sờ đầu sờ cằm 500 đồng năng lượng, bế lên chụp ảnh chung 1000 đồng năng lượng. Nếu như có người có thể cung cấp phương pháp đối phó với thể sinh mệnh Ý Thức hoặc là điểm yếu liên quan, có thể sờ khắp toàn thân. 】
【 Đậu xanh!! Còn có thể thao tác như vậy sao?! 】
【 Đậu nành muốn quỳ luôn!! 】
【 Thao tác của Tiểu Mã ca chưa bao giờ làm tui thất vọng, ha ha ha ha má ơi, tui cảm thấy thành phố Linh Hồn có hy vọng rồi!! 】
Nền văn minh Động Vật: 【 A a a Loài người xảo quyệt! Nhưng mà tui muốn đi sờ đầu sờ móng sờ toàn thân a a a a! 】
Huyền Khiếu vẫn là không nhịn xuống được mà xem phát sóng trực tiếp: "......"
Cái! Con! Mẹ! Nó!
Tác giả có lời muốn nói:
Mã Lễ Ngạo: Bị bất đắc dĩ bán một chút. Hầy, bé hai nhất định có thể hiểu cho ba.
Tiểu Lan từng bị bứt lá cây: ......
Huyền Khiếu từng bị bán mình bán móng: ......
Hết chương 36.
-------゚°☆☆° ゚゚°☆☆° ゚-------
Chương 37
Edit: KaoruRits - Beta: Chet_cung_hong_drama
Huyền Khiếu đại tướng quân vẫn luôn biết mình rất được thú nhân sùng bái và hoan nghênh.
Nhưng hắn chưa bao giờ biết chính mình thế mà được hoan nghênh tới trình độ như thế.
Hắn càng là trăm triệu không nghĩ tới chỉ là một con hổ què vừa nhỏ vừa xấu, hoàn toàn không giống bản thể uy vũ hùng tráng của mình, cũng chỉ có chữ 'vương' trên trán và hai mắt đỏ giống một tí thôi, là có thể làm các thú nhân kia điên cuồng như thế.
Thời gian chưa đầy nửa giờ, phân thân cọp con nho nhỏ của hắn đã bị hơn ba mươi thú nhân sờ soạng móng vuốt, hơn hai mươi thú nhân sờ soạng đầu và cằm, mười mấy thú nhân bế lên chụp ảnh chung, cuối cùng, còn bị năm thú nhân sờ khắp toàn thân!
Nói thật, nếu không phải vì ngóng xem cửa thứ ba con người này có thể triệu hồi ra tên Long Uyên kia hay không, đại tướng quân có khả năng vào lúc bị thú nhân thứ nhất sờ toàn thân đã bạo động giết thú hoặc là tự hủy thân xác nhỏ rồi. Nhưng mà vì mục tiêu của hắn, vì vả mặt Long Uyên, vì xem Mã Lễ Ngạo này rốt cuộc có thể vẽ Long Uyên thành dạng chim cò gì, cuối cùng đại tướng quân vẫn nhịn.
Nhưng hắn cuối cùng cũng chỉ nhịn được năm thú nhân sờ toàn thân, vào thời điểm thú nhân thứ năm muốn xoa bụng Huyền Nhị, hắn bèn nâng móng lên cào nát mặt thú nhân si hán nọ.
Mã Lễ Ngạo cảm nhận được cảm xúc táo bạo đến từ bé hai nhà mình bèn nhanh chóng thu hồi bảng hiệu, sau đó tự mình ra trận vuốt hổ còn nhét thêm cá khô cùng với nhận lời cho nó bữa tiệc lớn ăn tối mới trấn an được Huyền Nhị đang táo bạo.
Huyền Khiếu: "Ngáo!" Hừ!
Nếu không phải ông đây chờ muốn vả mặt Long Uyên, cá khô nhỏ xíu và thịt thú năng lượng cao cấp tính cái cọng lông gì! Tưởng ông đây ăn không nổi sao?!
Mã Lễ Ngạo nhanh chóng sờ sờ đầu trọc của Huyền Nhị, sau đó anh nhìn thoáng qua Vương Khiếu Hổ, Kim Xán Xán và Trương Mãnh. Bốn người cùng nhau về lại phòng thượng hạng, bắt đầu tự hỏi về phương pháp đối phó và điểm yếu liên quan của thể sinh mệnh Ý Thức vừa rồi năm thú nhân kia mới cung cấp.
"Vừa rồi năm thú nhân kia nói cho chúng ta mấy điểm cực kỳ trọng yếu." Mã Lễ Ngạo mở miệng.
"Thú nhân đầu tiên nói, thể sinh mệnh Ý Thức tin tưởng ý thức linh hồn là bất hủ, cho rằng thể xác là trói buộc linh hồn, cản trở bọn chúng vĩnh sinh, bởi vậy toàn bộ tộc đàn đều là hình thái tồn tại dạng năng lượng ý thức. Cho nên công kích vật lý đối với thể sinh mệnh Ý Thức không có hiệu quả, công kích bằng năng lượng thì có thể."
"Thú nhân thứ hai cung cấp phương pháp thú nhân đối phó thể sinh mệnh Ý Thức —— dựa vào trực giác tinh chuẩn của dã thú phán định vị trí của bọn chúng, sau đó một kích trí mạng."
"Thú nhân thứ ba nói thể sinh mệnh Ý Thức tuy rằng nhìn không thấy sờ không được, bản thân không thể ăn cơm, không có ngũ cảm, nhưng chúng tập thể chán ghét một loại đá năng lượng phóng xạ cao. Loại đá năng lượng phóng xạ cao này phát ra năng lượng có thể bỏng rát thể sinh mệnh Ý Thức trong vô hình, nhưng bởi vì loại đá năng lượng phóng xạ cao này trân quý mà thưa thớt, rất ít người có thể lấy được."
"Sau đó, thú nhân thứ tư nói, anh ta đã từng ở một tinh cầu thực vật sum suê gặp qua một loại thực vật kỳ quái, dịch chiết của nó nhỏ lên thể sinh mệnh Ý Thức là có thể đủ làm thể sinh mệnh Ý Thức hiện ra bộ dáng màu tím nửa trong suốt."
"Mà một thú nhân cuối cùng nói rằng, khắc tinh của thể sinh mệnh Ý Thức là tộc Thần Long Năng Lượng của đế quốc Thần Long, gặp được thần long năng lượng thì thể sinh mệnh Ý Thức sẽ trực tiếp bị cắn nuốt mất căn nguyên. Mà thần long năng lượng cường đại nhất trong vũ trụ...... Là Đại hoàng tử của đế quốc Thần Long, Long Uyên điện hạ."
Mã Lễ Ngạo một hơi đem năm manh mối và kiến thức các thú nhân kia cung cấp nói ra hết.
Ba người Vương Khiếu Hổ, Kim Xán Xán, Trương Mãnh một bên nghe, một bên tiến hành phân tích với năm điểm này.
"Bởi vì thể sinh mệnh Ý Thức không có thật thể vô sắc vô vị, vô hình vô trạng, cho nên lúc công kích nhất định phải dùng năng lượng công kích, cùng loại với phong hỏa lôi điện này kia nọ." Kim Xán Xán lên tiếng đầu tiên, "Năng lực giống em thì đại khái ở thành phố Linh Hồn trực tiếp bị phế rồi, cho nên em cần mua một ít vũ khí năng lượng."
Vương Khiếu Hổ nghe xong lời này ở bên cạnh gật đầu: "Trước khi chưa đi vào trò chơi em có xem qua phát sóng trực tiếp thành phố Linh Hồn ở màn hình trên không...... Lúc ấy là một chiến sĩ Hoa Quốc thân thủ đặc biệt lợi hại, một quyền của anh ấy có thể đập vỡ một mặt tường, lại còn có năng lực chạm vào cái gì là có thể khiến cái đó biến thành kim loại, năng lực này cũng có điểm giống Xán Xán, nhưng cuối cùng anh ấy vẫn hy sinh. Bởi vì nắm tay anh ấy có lợi hại cũng không có biện pháp chạm vào thể sinh mệnh Ý Thức, lúc ấy em nhìn anh ấy tại chỗ không ngừng phát điên mà công kích không khí, nhưng thời gian chưa đến một phút thì toàn thân cứng còng, sau đó, sau đó......"
Vương Khiếu Hổ nói tới đây, biểu cảm trên mặt trở nên rất khó xem, tựa hồ là hồi tưởng lại hình ảnh gì đó cực kỳ không tốt, cả giọng nói cũng trở nên khô khốc hơn.
"Sau đó, anh ấy dùng năng lực biến một khối đá bén nhọn thành kim loại, dùng khối đá kia đâm nát đầu mình."
Tay Mã Lễ Ngạo đang sờ Huyền Nhị chợt dừng một chút.
Giọng Trương Mãnh vào thời điểm này vang lên: "Cho nên tôi cũng cần mua một ít vũ khí năng lượng. Nhưng chỉ có mỗi vũ khí năng lượng còn chưa đủ, bởi vì thể sinh mệnh Ý Thức cũng là sinh mệnh có trí tuệ, bọn chúng sẽ không đứng yên tại chỗ mặc chúng ta công kích, cũng sẽ tránh né thậm chí là dùng phương pháp lừa gạt và đánh lén chủ động công kích chúng ta. Chúng ta tốt nhất cũng nên mua một ít vòng phòng hộ năng lượng, phòng ngừa bị thể sinh mệnh Ý Thức xâm lấn."
"Sản phẩm phòng hộ tốt nhất chính là đá năng lượng phóng xạ cao, nhưng thứ kia thưa thớt còn sang quý nữa."
Lúc nói tới đây, ba người Trương Mãnh đều theo bản năng mà nhìn về phía Mã Lễ Ngạo, Mã Lễ Ngạo gãi gãi cằm Huyền Nhị: "Cái này thật ra không có vấn đề gì lớn, ở chỗ này nhiều thêm vài ngày đi, anh vẽ bảy tám viên đá năng lượng phóng xạ cao thử rồi lại nói."
Trên mặt Trương Mãnh liền lộ ra biểu cảm rất vui mừng, còn gật gật đầu.
"Nhưng đá năng lượng phóng xạ cao cũng không thể bảo đảm an toàn hoàn toàn, chúng nó cũng chỉ làm thể sinh mệnh Ý Thức theo bản năng bài xích và chán ghét, nhưng nếu thể sinh mệnh Ý Thức quyết tâm muốn giết chúng ta, liều mạng dù ý thức bị thương cũng muốn xâm lấn đại não chúng ta, vậy cũng rất nguy hiểm."
"Cho nên điểm thứ hai và thứ tư trở nên trọng yếu cực kỳ, đặc biệt là điểm thứ tư." Mã Lễ Ngạo mở miệng: "Dũng sĩ loài người đại đa số không có trực giác như thú nhân đẳng cấp cao, có thể trong nháy mắt liền tinh chuẩn phán đoán ra vị trí của thể ý thức, lại dùng vũ khí năng lượng công kích bọn chúng, dù thật sự có con người có giác quan thứ sáu siêu cường như vậy thì người đó cũng không có khả năng lúc nào cũng cảm ứng."
"Cho nên thú nhân dựa vào trực giác đối phó thể sinh mệnh Ý Thức, phương pháp này con người Trái Đất không thể dùng, chúng ta không cách nào cảm ứng được bọn chúng, phải nghĩ cách nhìn thấy được bọn chúng."
Mã Lễ Ngạo nói tới đây nhẹ nhàng mà điểm điểm giữa không trung, hình chiếu một cây cỏ diện mạo quái dị màu đỏ tím liền xuất hiện ở giữa bốn người bọn họ.
"Cỏ sương tím, thực vật đặc hữu trên một tinh cầu của một quốc gia thuộc nền văn minh Thực Vật, đặc tính thích ẩm ghét hạn, có tính nhuộm màu cao, tính ăn mòn cao."
Mã Lễ Ngạo nhìn hình chiếu cây cỏ ở giữa không trung, sau đó dò hỏi hệ thống dẫn đường trò chơi: "Tôi có thể dùng đồng năng lượng mua sắm một cây cỏ sương tím không?"
"Tôi mua cỏ sương tím rồi có thể mang về Trái Đất không?"
Người xem Trái Đất ngay lúc này toàn bộ nín thở. Cao tầng các quốc gia cũng thông qua anh hỏi chuyện mà hiểu rõ tính toán của anh, đột nhiên kích động lên.
Sau đó, hệ thống dẫn đường trò chơi trầm mặc một lát, đưa ra đáp án phủ định.
【 Trái Đất đang trong kỳ bảo hộ, không phải chiến lợi phẩm của dũng sĩ không thể thông qua shop vũ trụ mua sắm mang vào Trái Đất. 】
Sắc mặt Mã Lễ Ngạo trầm trầm.
Trong lòng nhóm người Trái Đất mất mát.
"Vậy nếu tôi vẽ ra thì sao? Nếu Tiểu Lan có thể mang vào Trái Đất, vậy nếu tôi vẽ ra cỏ sương tím hẳn là cũng có thể mang vào Trái Đất đúng không?"
Hệ thống dẫn đường trò chơi lần này trầm mặc càng lâu hơn, nhưng cuối cùng nó vẫn trả lời.
【 Nếu dũng sĩ Mã Lễ Ngạo có thể vẽ ra cỏ sương tím, nhiều nhất có thể mang không hơn ba cây cỏ sương tím vào Trái Đất. 】
Mã Lễ Ngạo nghe thấy đáp án này, rốt cuộc cũng mỉm cười lên.
Sau đó, anh ngẩng đầu thẳng tắp mà nhìn về không khí phía trước mặt, ngữ khí trịnh trọng và thành khẩn chưa bao giờ có: "Tôi sẽ tiếp tục dừng lại ba ngày ở thành phố Động Vật Điên Cuồng, trong vòng 3 ngày vẽ ra ba cây cỏ sương tím, sau đó mang về Trái Đất. Xin Tổ quốc ta và các đồng bào Trái Đất trong vòng 3 ngày tụ tập các nhà khoa học đứng đầu thực vật và nghiên cứu lĩnh vực liên quan, nghiên cứu ra đặc tính cùng thành phần của cỏ sương tím, sau đó phỏng chế chúng nó."
"Các dũng sĩ cần đến sức mạnh của cả đồng bào toàn Trái Đất, cảm ơn, cùng với, hãy cố lên."
Người xem Trái Đất nhìn gương mặt thành khẩn trịnh trọng kia, nghe thanh niên nói lời ôn hòa lại không hiểu sao rất kiên định, gần như cùng thời gian trong lòng dâng lên một loại cảm giác buồn bã gian nan. Nhưng mà khi loại vô lực gian nan này qua đi, thay thế trong lòng lại là niềm tin càng thêm kiên định.
Gần như là cùng thời gian, chính phủ các quốc gia vốn chưa bao giờ lên tiếng trên phát sóng trực tiếp, ngay lúc này lại đăng lên làn đạn chỉnh tề.
【 Đoàn nghiên cứu khoa học đứng đầu nước Nga trong ba ngày sẽ đến Hoa Quốc, hiệp trợ nghiên cứu phỏng chế cỏ sương tím. 】
【 Đoàn nghiên cứu khoa học đứng đầu Mễ Quốc trong ba ngày sẽ đến Hoa Quốc, hiệp trợ nghiên cứu phỏng chế cỏ sương tím. 】
【 Đoàn nghiên cứu khoa học đứng đầu nước Đức trong ba ngày sẽ đến Hoa Quốc, hiệp trợ nghiên cứu phỏng chế cỏ sương tím. 】
【 Đoàn nghiên cứu khoa học đứng đầu Nhật Quốc trong ba ngày sẽ đến Hoa Quốc, hiệp trợ nghiên cứu phỏng chế cỏ sương tím. 】
......
Sau khi mấy chục làn đạn phía chính phủ được đăng lên, một cái cuối cùng thuộc về chính phủ Hoa Quốc cũng rốt cuộc bắn ra.
【 Hoa Quốc trong vòng ba ngày xây dựng ra phòng thí nghiệm nghiên cứu Trò Chơi Dũng Sĩ, rộng mở biên giới, nghênh đón anh tài khắp nơi. 】
Mọi người chúng ta đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng, người thường cũng có chuyện người thường liều mạng đi làm.
Làn đạn an tĩnh một hồi lâu.
Rồi sau đó, mới có một làn đạn nửa trong suốt thật lớn sáng lên.
【 Cùng lắm là tinh cầu văn minh khoa học kỹ thuật cấp ba mà thôi, ta không tin Trái Đất có thể làm được điểm này. 】
Không có người xem Trái Đất nào trả lời hoặc là phản bác lời hắn ta nói.
Bởi vì tất cả mọi người đều biết, ngôn ngữ là vô ích, chung quy phải dùng hành động mạnh mẽ đánh vỡ.
Bọn họ chỉ cần dùng hết toàn lực đi làm, như vậy là đủ rồi.
Tác giả có lời muốn nói: Xin lỗi chậm chút ha. Chủ yếu một chương này bầu không khí biến chuyển hơi kẹt chút, nhưng cũng coi như tôi viết ra điều mình muốn viết.
Cùng với, trước đó nói với mọi người rồi, quyển sách này bản chất là "đồng thoại hắc ám", tác giả ngốc là mẹ ruột tất nhiên không phải là bad end, nhưng có vài sự tàn khốc không cách nào che lấp, cũng không có khả năng che đi. Cho nên, vào thời điểm nào đó, không khí cùng với phó bản nào đó.... ừm, dù sao không phải hoàn toàn xàm xí là được.
Hết chương 37.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro