Chương 4+5

Chương 4

Tác giả: Đả Cương Thi - Edit: Kaorurits.
(Cám ơn Mèo Hói đã giúp mình beta)

Vào lúc toàn bộ người Trái Đất điên cuồng mắng chửi quả trứng luộc một chút cũng chẳng giống trứng luộc kia, Mã Lễ Ngạo đã bắt đầu đi về hướng tòa thành trì Máy Móc to lớn rộng mở ở hướng tây.

Mặc dù còn chưa tới nơi nhưng từ vị trí chỗ anh nhìn xa xa lướt qua cũng nhận thấy không khí nghiêm ngặt đáng sợ của thành phố được xây dựng toàn bộ từ kim loại máy móc kia.

Kiến trúc của nó siêu việt của loài người hiện tại rất nhiều, trông như mấy thành phố siêu cấp vào nhiều thế kỷ sau này trong phim khoa học viễn tưởng.

Nhưng dù là một thành phố máy móc như vậy bất quá cũng chỉ là một thành phố vứt đi, dùng để giam giữ tội phạm của nền văn minh Máy Móc buông xuống Trái Đất mà thôi.

Hai tháng trước, Mã Lễ Ngạo ở màn hình trên trời phát sóng trực tiếp và trên App không chỉ một lần nhìn thấy thành phố Máy Móc khổng lồ này, nhưng cách màn hình với cảnh tượng tận mắt nhìn thấy có cảm giác chấn động hoàn toàn khác nhau.

Con người dưới sự đối lập của thành phố này quả nhiên nhỏ bé giống như con kiến, mà kế tiếp anh phải sinh tồn ở thành phố không có bất luận chất hữu cơ gì, cả thành phố mọi thứ đều là kim loại và các loại xăng năng lượng trong sáu ngày, đến ngày cuối cùng còn phải lựa chọn một tội phạm cấp A của thành phố Máy Móc mà xử lý.

Mã Lễ Ngạo đột nhiên dừng bước, mí mắt khép một nửa nhìn về phía trước: “…… Con có nên đem mật mã thẻ ngân hàng nói cho hai người trước không? Con cảm thấy con có khi sống không qua cửa thứ nhất quá.”

Mọi người đang xem anh phát sóng trực tiếp: “……”

Không phải nha, sao đột nhiên anh tang lên rồi? Vừa rồi không phải còn vẽ quả trứng gà ăn sao?!

Lúc này Mã Lễ Ngạo lại lắc lắc đầu: “Thôi. Làm người dù sao cũng phải có điểm vướng bận, nếu con đem mật mã nói cho hai người, con có khả năng không có động lực trở về nữa. Với lại, từ nơi này mang một cục đất trở về cũng có thể bán một trăm ngàn đồng tiền. Con vẫn nên sống qua cửa thứ nhất trước đi.”

【…… Lần đầu tui nhìn thấy dũng sĩ vượt ải mà không có chí hướng rộng lớn vậy luôn á 】

【+1】

【+1】

Làn đạn một hàng +1.

Nhưng Mã Lễ Ngạo nhìn không tới, anh lại kéo ra giao diện thuộc tính nhân vật.

Nhân vật của anh, thuộc tính ngoại trừ một ít cấp bậc vốn cố định có tổng số giá trị không có biến hóa gì ra, lại biểu hiện thêm một  "giá trị linh lực". Đây hẳn là trị số năng lực anh vừa mới kích hoạt năng lực đặc biệt mà ra.

Mà trong số tinh thần / linh lực / ma lực / pháp lực / nguyện lực vân vân các loại tên, có lẽ là dựa theo ý tưởng của chính anh, cuối cùng sức mạnh đặc biệt này bị cố định gọi là “Linh lực”, mấy cái tên sau đó lúc này đều đã biến mất.

Hiện tại giá trị sáu thuộc tính của anh chính là: Sinh mệnh: 80/90 (gặp mưa, đang liên tục giảm đi)

Thể lực: 6

Công kích: 6

Phòng ngự: 9

Tốc độ: 10 (ngày mưa, tốc độ -1)

Linh lực: 85/90

Còn tạm, Mã Lễ Ngạo nghĩ trong lòng.

Sinh mệnh cấp một và giá trị linh lực cao nhất là 100, bốn cái khác cao nhất là 10. Tuy rằng thể lực và lực công kích của anh đều thấp điểm, nhưng phòng ngự, tốc độ, linh lực và giá trị sinh mệnh đều rất cao, thuộc tính như vậy cộng thêm kỹ năng thiên phú của anh, kiểu gì cũng sẽ không phải là vật hy sinh đầu tiên… đi.

Sau đó Mã Lễ Ngạo chú ý tới hai trạng thái trên người mình【 Gặp mưa 】 cùng 【 Tang nhất cả nhà 】 vẫn còn, anh hơi hơi nhíu mày.

Bỏ qua một bên trạng thái hằng ngày kia không nói, mưa này không thể cứ mưa mãi đấy chứ. Bây giờ anh đã cảm thấy hơi lạnh rồi, từ nơi này đi đến thành phố Máy Móc ít nhất còn cần thời gian hơn hai giờ đồng hồ, nếu anh cứ tắm mưa như vậy, sợ là buổi tối sẽ cảm mạo phát sốt. Sau đó, có thể chờ bay màu luôn rồi.

Vì thế, Mã Lễ Ngạo lại tìm được một cây đại thụ ven đường trốn vào trú mưa, đồng thời vươn ngón trỏ tay phải mình ra, bắt đầu vẽ tranh vào hư không.

【 Ý ý ý! Mau xem mau xem mau xem! Thằng nhóc kia lại muốn vẽ tranh kìa! Đoán xem lần này nó sẽ vẽ cái gì? Tui cảm thấy hẳn là ô che mưa, rốt cuộc nó cũng ý thức được mình dầm mưa rất lâu rồi sao? 】

【 Đoán mò là ô che mưa +1, trời mưa đã là thời tiết tương đối ôn hòa trong trò chơi dũng sĩ rồi, đi thêm đến cửa thứ hai có vật phẩm độc và cuồng phong mới là muốn mạng đó. 】

【 Lúc này tự nhiên cảm thấy năng lực của anh giai này tốt ghê! Chỉ cần anh ta nghĩ thì cái gì cũng vẽ ra được! Ngầu muốn chết! 】

【 Ngầu cái gì mà ngầu, đồ lợi hại cũng cần anh ta có thể vẽ ra tới mới được chứ, chỉ bằng năng lực anh ta vẽ quả trứng kia, tôi cảm thấy năng lực này ngược lại là phế đi, mấy người xem, có phải anh ta vẽ hỏng rồi không? Lại bắt đầu vẽ lại lần nữa? 】

Lúc này, Mã Lễ Ngạo trong trò chơi dũng sĩ đột nhiên dừng động tác vẽ tranh, tùy tay vung lên với không khí, đánh tan cái hình tam giác vẽ được một nửa kia, rồi sau đó tự hỏi một chút, một lần nữa bắt đầu vẽ.

Lúc này mọi người mới ý thức được, bàn tay vàng vẽ gì ra nấy này hình như cũng có hạn chế, nếu người không vẽ tranh hoặc là vẽ tranh rất chậm rất kém cỏi có được nó, năng lực sợ là sẽ suy giảm lớn.

Nếu là một cao thủ vẽ tranh có được năng lực này thì tốt rồi, nhưng hiện tại cũng không có biện pháp sửa lại.

Với lại thanh niên này rốt cuộc đang vẽ cái gì? Tại sao hình tam giác bự biến thành hình tròn mang theo nhòn nhọn và một tam giác lớn khác?

【 Ờm…… Tui cảm thấy mặt phẳng bản vẽ hơi giống búp bê cầu nắng, nhưng mà cái nhòn nhọn kia là cái quỷ gì? 】

【 So với nhòn nhọn, tui càng tò mò trên hình tam giác lớn nhiều thêm một khối to hình chữ nhật lại là cái gì? 】

【 Tôi nghĩ ra rồi! Không phải anh ấy muốn vẽ áo mưa đó chứ?! 】

Vào thời điểm làn đạn đang đoán mò, Mã Lễ Ngạo đã vẽ xong vật phẩm anh muốn.

Rồi sau đó, trong vạn chúng chờ mong, bản vẽ trên mặt phẳng kia bắt đầu dần dần có thực thể và màu sắc.

Ba giây sau, Mã Lễ Ngạo duỗi tay bắt qua không trung, mang theo áo mưa dạng choàng màu xám bạc, mặc nó lên người. Cái nhòn nhọn bị mọi người nghi hoặc kia là mái quả dưa trên phần đầu áo choàng, mà hình chữ nhật dài dài lại là một cái…… túi rất bự có thể đựng đồ vật.

【 Cho nên so với ô che mưa, anh ấy càng thích áo mưa? 】

【 Còn là loại áo mưa có vành nón có túi nữa ha ha, tâm tư kĩ càng như này tui cũng chịu phục. 】

【 Áo mưa đương nhiên tốt hơn ô che mưa rồi, có thể giải phóng đôi tay, lại còn có cái túi nữa! 】

 Mã Hạnh Vận cùng Mã Huyền Cơ ở nhà xem phát sóng trực tiếp cực kỳ đắc ý mà đập tay nhau, nhi tử / tôn tử của bọn họ cẩn thận như vậy, tất cả đều là do bọn họ giáo dục tốt đó!

Mã Lễ Ngạo rất vừa lòng cái áo mưa chắn thiết bị chắn gió mưa còn có thể gia tăng một chút lực phòng ngự này.

Nhưng vẽ mỗi cái áo mưa lập tức bào rớt của anh 50 điểm linh lực, hiện tại anh chỉ còn lại 35 điểm linh lực. Dựa theo số liệu quốc gia cấp ra, năng lực đặc biệt một giờ hồi phục 2, sau này anh phải tiết chế vẽ tranh, bằng không sợ là không có biện pháp bình an đi đến thành phố Máy Móc.

Nửa giờ sau đó Mã Lễ Ngạo đi đường còn tính là bình an. Thậm chí ở trên đường, còn đào ra ba củ khoai lang đỏ hai củ khoai tây trong đất hoang, cất vào trong túi áo mưa của mình.

Có lẽ bởi vì “Máy móc sinh tồn” là trạm kiểm soát đầu tiên dành cho người mới, hôm nay lại là ngày đầu nhóm dũng sĩ mới tiến vào trò chơi, hoàn cảnh sinh tồn ngoại ô thành phố Máy Móc ngoại trừ trời mưa ra thì cũng không có gì ác liệt. Hơn nữa, đường đi thông thành phố Máy Móc không có kẻ địch và quái vật quá mức lợi hại tồn tại, ngược lại có không ít cây ăn quả kết trái, thỏ hoang và gà rừng từ trong bụi cỏ nhảy ra lại nhanh chóng đào tẩu, chỉ cần các dũng sĩ mới vào chuẩn bị một ít thường thức sinh tồn cơ bản ở dã ngoại, kiểu gì cũng có thể tìm được đồ có thể ăn ở chỗ này.

Dựa theo official website tuyên bố công lược* cửa thứ nhất trò chơi, ở ngoại ô thu thập đến đủ đồ ăn là trọng điểm để vượt ải.

(*walkthrough: kinh nghiệm của người chơi game trước để lại cho người chơi game sau, mình đang phân vân nên để từ nào)

Cho nên trong tình huống bình thường, các dũng sĩ tiến vào trò chơi sẽ tìm vài người kết bạn trước, ở vùng ngoại ô săn đến đủ đồ ăn rồi lại tiến vào thành phố Máy Móc. Có điều thu thập đồ ăn cần thiết hoàn thành trước 6 giờ tối, cổng lớn thành phố Máy Móc sẽ đóng cửa vào lúc đó, nhóm dũng sĩ cũng cần phải vào thành trước 6 giờ.

Nếu ngưng lại ở vùng ngoại ô, trừ phi bạn có năng lực di chuyển không gian hay vị trí, năng lực trốn tránh… bằng không nhất định sẽ bị sinh mệnh máy móc khủng bố giết chóc vào ban đêm giết chết.

Mã Lễ Ngạo nghĩ những chuyện này, tiếp tục chậm rì rì mà bước chậm trong mưa.

Đúng lúc này, anh bỗng nhiên nghe được một tiếng kinh hô từ sau sườn trái mình truyền đến, đồng thời một cảm giác nguy cơ làm lông tóc anh dựng đứng lan khắp toàn thân!

Trong nháy mắt này, biểu cảm cả người Mã Lễ Ngạo đều thay đổi.

Kỹ năng thiên phú 1 nháy mắt phát động.

Mí mắt vốn đang nửa gục xuống nháy mắt trợn to, tay phải anh xoát một cái vẽ một đường thẳng tắp giữa không trung, chân trái bước lui về phía sau một bước, thân thể nghiên sườn tránh thoát răng nhọn từ bên trái đánh úp lại, rồi sau đó bắt vật phẩm thẳng tắp mới hình thành kia, trở tay liền đem nó thọc vào miệng  sinh vật đang tập kích anh.

Toàn bộ quá trình chưa đầy 3 giây, thậm chí thanh niên kia mới kinh hô và nhắc nhở cũng còn chưa kêu xong.

【 Đù ma?! 】

【666*, người anh em này phản ứng cũng quá nhanh đi?! 】

(*trong tiếng Trung, cụm số 666 được viết là 六 六六 và cách phát âm của từ này là /liùliùliù/. Cách đọc của số 666 lại có phần tương đồng với chữ 牛 phát âm là /Niú/, hàm ý của từ này là để khen ngợi một người quá giỏi và có khả năng cực kỳ trâu bò)

【 Đậu, vừa rồi ảnh lăng không vẽ đao, dáng vẻ đẹp trai xỉu luôn! Trở tay giết cũng lợi hại nữa! 】

Mà lúc này Mã Lễ Ngạo nhìn nhìn con thỏ màu trắng biến dị còn có răng nhọn bị anh thọc chết kia, đôi mắt lại gục xuống, ghét bỏ nhăn mày lại:

“Thứ này quá xấu, có thể ăn không đây?”

Sau đó, anh nghe được âm thanh trò chơi nhắc nhở.

【 Chúc mừng dũng sĩ Mã Lễ Ngạo, bạn giết chết thỏ biến dị cấp một. Đạt được 10 điểm kinh nghiệm và một con thỏ chết có thể dùng để ăn. 】

Mã Lễ Ngạo: Ờ.

Cho nên có thể ăn.

Nhưng ăn như thế nào cũng là vấn đề đi? Nếu anh vẽ ra một cái lò nướng, có cần phải vẽ máy phát điện luôn không?

Hết chương 4.

 -------゚°☆☆° ゚゚°☆☆° ゚-------

Chương 5

Tác giả: Đả Cương Thi - Edit: Kaorurits.

Mã Lễ Ngạo cuối cùng cũng không vẽ thêm một cái lò nướng, bởi vì anh có thêm đồng bọn là một cái bếp lò BBQ hình người.

Khi nhìn thấy hình ảnh Mã Lễ Ngạo ba giây đã né tránh thỏ biến dị, hơn nữa còn phản sát lại, thanh niên đuổi theo con thỏ ở cách đó không xa chạy tới nhắc nhở liền hai mắt tỏa ra ánh sáng, cực mừng rỡ khóc lóc mà chạy lên nhận lão đại.

“Đại ca, cái này của anh!” Thanh niên thoạt nhìn giống một sinh viên, thân thể rất cường tráng, trực tiếp vươn một ngón tay cái với Mã Lễ Ngạo.

“Đại ca, hình ảnh anh vừa mới phản sát con thỏ quả thực là đẹp trai ngây người luôn, em đuổi theo con thỏ này khoảng nửa giờ rồi cũng chưa thể thiêu chết nó, còn kém một chút bị nó cắn ngược lại một cái, vẫn là đại ca anh lợi hại!”

“Đại ca, anh có phải là dũng sĩ tinh anh do phía chính phủ Hoa Quốc mình phái vào không? Nếu tương phùng chính là duyên phận, vùng ngoại ô thành phố Máy Móc lớn như vậy, mỗi ngày đều có mấy ngàn người tiến vào trò chơi, cố tình hai ta lại gặp nhau trước, đại ca anh có suy xét một chút coi em như cái vật trang sức trên chân, mang theo em được không?”

“Em tên Vương Khiếu Hổ, con người của em không có ưu điểm gì ngoài ăn ít làm nhiều còn nghe lời! Hơn nữa em còn đặc biệt chịu đánh nữa, thật sự luôn, phòng ngự của em là 9! Người bình thường có 7 điểm, em còn cao hơn 2 điểm lận đó! Lực công kích của em cũng là 8, còn thức tỉnh năng lực đặc biệt là dị năng hệ Hỏa, đại ca anh mang em theo tuyệt đối không lỗ đâu!”

Vương Khiếu Hổ vừa lên tới liền đặc biệt chủ động vây quanh Mã Lễ Ngạo giới thiệu chính mình, thậm chí trực tiếp đem sáu loại số liệu, tất cả đều báo cáo ra hết.

Vào lúc cậu ta nói chuyện, Mã Lễ Ngạo rút tay mình ra khỏi miệng con thỏ biến dị, lúc này mu bàn tay anh đã nhiều thêm hai cái lỗ máu, cùng lúc đó trong tay còn nhiều ra một thanh vũ khí tạo hình vô cùng kỳ dị, có chút dữ tợn rồi lại có vẻ khác loại —— một con dao ăn.

Con dao ăn này cực kỳ mỏng, từ mặt bên nhìn qua giống như là một đường thẳng đứng. Nhưng khi đặt nó ngang qua sẽ có thể nhìn thấy nó nhiều hơn ba cái gai nhọn sắc bén so với dao ăn tầm thường. Lúc này này, trên gai nhọn của dao ăn còn cắm một tròng mắt của thỏ biến dị, thoạt nhìn thật sự là có chút máu me.

Miệng Vương Khiếu Hổ vốn đang lải nhải chợt ngừng bặt khi nhìn thấy Mã Lễ Ngạo gục nửa mí mắt xuống, mặt không biểu cảm rút tay ra khỏi miệng con thỏ, cậu nhìn vị đại ca không có tinh thần gì, không hiểu sao cảm thấy một luồng hơi lạnh quỷ dị.

Ây.

Này quả nhiên là tinh anh cấp cao do quốc gia phái ra đi! Trời ơi trước đó có khi nào anh ta là sát thủ đứng đầu nhìn thường thường chẳng có gì đặc biệt giấu mình trong đám người hay không?!

Vương Khiếu Hổ một bên có hơi run chân, một bên lại cảm thấy chính mình gặp được vận may rồi.

“Ách, cái này, con dao này tạo hình hơi kỳ dị ha. Đại ca, anh là đánh chết một quái vật máy móc được đến sao?”

Vương Khiếu Hổ trước đó cách quá xa, cũng không thấy rõ ràng màn Mã Lễ Ngạo trở tay vẽ dao kia, còn tưởng rằng con dao ăn này là vật phẩm của quái vật trong thành phố Máy Móc rơi xuống.

Thẳng đến lúc này Mã Lễ Ngạo mới giương mắt nhìn nhìn Vương Khiếu Hổ tinh thần phấn chấn còn có chút ồn ào, thở dài thật sâu: “Không có. Tôi vẽ đó.”

“Còn nữa, tôi không phải người vượt ải tinh anh, chỉ là một cái trứng xui xẻo bị hố tiến vào trò chơi mà thôi. Tôi có thể sống quá ba ngày cũng đã là nhờ tổ tông tích đức.”

Mã Lễ Ngạo lắc đầu lắc lắc dao trên tay, giũ rớt đi hết máu và tròng mắt thỏ. Sau đó lại nhìn nhìn Vương Khiếu Hổ: “Sáu loại trị số của cậu không thấp, cũng thức tỉnh dị năng hệ hỏa. Chỉ cần tìm được đủ đồ ăn thì gần như có thể vượt qua cửa thứ nhất rồi. Hà tất đem vận mệnh giao vào tay người khác chứ?”

Kỳ nhân dị sĩ chủ động tiến vào Trò Chơi Dũng Sĩ  Toàn Cầu, không phải đều nên có ý muốn làm anh hùng cứu thế hoặc là hùng tâm tráng chí hay sao?

Kết quả Vương Khiếu Hổ nghe được Mã Lễ Ngạo nói lại sửng sốt một chút, đặc biệt ngay thẳng nói: “Đại ca, nếu anh không phải tinh anh của quốc gia, sao hồi nãy anh giết thỏ lại giết nhanh như vậy?”

Sau đó cậu ta lấy lại tinh thần, lại đặc biệt thành khẩn nói: “Đại ca, em thật sự muốn làm đàn em của anh mà. Chuyện của em em rất rõ ràng, em tuy rằng có một thân sức lực, nhưng đầu óc từ nhỏ đã hoạt động không tốt lắm. Giá trị linh lực của em chỉ có 50, tuy có thể phóng quả cầu lửa nhỏ, nhưng nhiều nhất cũng chỉ có thể phát 10 cái. Này có thể chứng minh đầu óc em nhỏ đi?”

“Tuy rằng đầu óc em xài không tốt lắm, nhưng em nghe lời ba mẹ nói. Ba mẹ em nói em không có ưu điểm khác, chỉ là có thể ăn có thể đánh, chỉ bằng một mình em chắc chắn không qua được Trò Chơi Dũng Sĩ, trừ phi em tiến trò chơi liền tìm một đại ca lợi hại thông minh đi theo, như vậy mới có thể sống đến cuối cùng.”

Vương Khiếu Hổ duỗi tay sờ sờ đầu: “Đại ca, em là mang theo quyết tâm vô luận như thế nào cũng phải qua cửa thứ nhất tiến vào trò chơi. Em cũng biết vừa vô nhận đại ca liền thật sự không tốt, nhưng chỉ cần một ải thôi! Chỉ cần qua cửa thứ nhất để em lấy chút đồ vật về Trái Đất cho ba mẹ là được! Mấy ải sau này nếu anh cảm thấy mang theo em là liên lụy hoặc là không thể giúp được anh thì trực tiếp nói với em là được, em tuyệt đối thành thành thật thật rời đi, không có da mặt dày quấn lấy đại ca đâu!”

Mã Lễ Ngạo lại nghe Vương Khiếu Hổ lải nhải nói một đống, cảm thấy sọ não của mình cũng bắt đầu đau.

Lúc này là buổi chiều, bởi vì mưa dầm nên sắc trời có vẻ âm u. Mà dáng vẻ Vương Khiếu Hổ người cao to chừng 1m9 mấy bị nước mưa xối, còn cúi đầu khổ đi, đặc biệt giống một chú chó rơi xuống nước không tìm được chủ nhân vậy.

Mã Lễ Ngạo: “……” Mình cũng sắp thành rùa chết rồi, sao còn có công phu đi quan tâm một chú chó rơi xuống nước?

Có điều dừng một chút, Mã Lễ Ngạo vẫn là hỏi một câu: “Nhà cậu rất nghèo à? Tiến vào là vì kiếm tiền?”

Vương Khiếu Hổ ặc một tiếng, tựa hồ là hơi xấu hổ kể thảm chuyện trong nhà trước mắt bao người, nhưng lại ngẫm lại cậu tiến vào cũng vào rồi, còn có cái gì mà băn khoăn nữa?

“Mẹ em bị ung thư dạ dày, ba em lúc lái xe kiếm tiền mệt nhọc điều khiển xe đụng phải vách núi, chân bị gãy, hiện tại đều chờ tiền để giải phẫu ạ.”

Vương Khiếu Hổ toét miệng: “Em đứa con trai này từ nhỏ đến lớn chuyên leo lên nóc nhà lật ngói, học tập cũng không tốt, chưa cho cho ba mẹ sống được ngày lành, lúc này trong nhà chỉ còn mỗi một trụ cột là em, kiểu gì em cũng phải chống lên chứ! Em cũng không có bản lĩnh khác, làm sinh viên ngành thể dục không kiếm được tiền, ba mẹ em lại chờ không nổi. Cho nên em liền nghĩ tới chơi chơi trò chơi thôi đó.”

Vương Khiếu Hổ cười rộ lên: “Em chuyện khác không được, đánh nhau vẫn là có thể. Hơn nữa em nghe lời lắm, cùng một lão đại tốt thì kiểu gì cũng có thể qua được cửa thứ nhất đi? Em thấy bộ dáng đại ca giết thỏ hồi nãy là cảm thấy đại ca rất lợi hại rồi, đến bây giờ anh cũng không chê em phiền còn bằng lòng nghe em nói chuyện thì cảm thấy đại ca là người rất tốt luôn. Trực giác của em vẫn luôn không tồi nha.”

Qua cửa thứ nhất thành phố Máy Móc là có thể đạt được thời gian mấy ngày trở về Trái Đất. Đến lúc đó cậu nhặt vài món đồ trong thành phố Máy Móc về, như thế nào cũng đủ để kiếm tiền cho ba mẹ giải phẫu và dưỡng lão rồi.

Chẳng sợ cậu chết ở cửa thứ hai, cậu cũng không có gì tiếc nuối.

Mã Lễ Ngạo nhìn đôi mắt kiên định của thằng nhóc này, cuối cùng chậc một tiếng.

“Nếu dị năng hệ hỏa, vậy cậu biết nướng thỏ không?”

Hai mắt Vương Khiếu Hổ đột nhiên sáng ngời, vội vàng gật đầu: “Em có làm công ở tiệm đồ nướng rồi! Em biết em biết!”

Mã Lễ Ngạo liền tang tang mà thở dài: “Thôi được rồi, hai ta cùng nhau hành động trước đi. Nhưng cậu cũng đừng ôm hy vọng bao lớn với anh, chúng ta nỗ lực sống một ngày là một ngày đi.”

Vương Khiếu Hổ: “Ặc, ờm, dạ được! Nỗ lực sống qua mỗi một ngày!”

Mã Lễ Ngạo: “……” Ý anh mày không phải ý tứ kia đâu.

Vào thời điểm Vương Khiếu Hổ đi theo Mã Lễ Ngạo đến dưới một cây đại thụ trú mưa, hơn nữa chuẩn bị nướng thỏ ăn cơm trưa thời điểm, trong một căn phòng cũ xưa, mẹ Vương Khiếu Hổ nhìn con trai chật vật trên màn hình di động, yên lặng mà rơi lệ.

Bà gần như hận bản thân mình bây giờ chết đi còn hơn, không liên lụy con nó, nhưng bây giờ đứa con trai bảo bối bà thương yêu hai mươi năm đã vì bà và bạn già tiến vào Trò Chơi Dũng Sĩ  Toàn Cầu cửu tử nhất sinh kia. Vậy thì bà không thể chết được, vô luận như thế nào cũng phải tiếp tục căng, phải vẫn luôn chống đến khi con trai trở về, làm đồ ăn ngon cho nó ăn.

Người đàn ông trung niên ngồi xe lăn bên cạnh bà cũng đỏ bừng hốc mắt, nhưng ông vẫn vỗ vỗ lưng cho vợ mình: “Được rồi, đừng khóc hỏng mắt. Con chúng ta có hiếu có trách nhiệm biết bao! Nó là một thằng nhóc tốt, hơn nữa không phải bà cũng mới nhìn thấy hình ảnh thanh niên kia giết thỏ sao? Con thỏ mà Hổ Tử đuổi theo hơn nửa giờ cũng chưa bắt được, cậu ta đã lập tức giết ngay rồi. Thanh niên kia bộ dáng thoạt nhìn rất thông minh, Hổ Tử đi theo cậu ta, làm sao cũng có thể qua được cửa thứ nhất đi?”

Mẹ Vương Khiếu Hổ quệt nước mắt rồi dùng sức gật đầu, thanh niên anh tuấn kia dáng vẻ xác thật rất lợi, nhưng một hồi lâu bà vẫn nhịn không được nói một câu: “Chỉ là thoạt nhìn không quá có tinh thần.”

Cha Vương Khiếu Hổ nói: “Cần quá tinh thần vậy làm gì, thời điểm mấu chốt tinh thần là được!”

Mà lúc này, Vương Khiếu Hổ đã nương theo con dao ăn Mã Lễ Ngạo vẽ ra tới kia lột da con thỏ, đặt lên nhánh cây nướng.

Đầu tiên cậu vô cùng nhanh nhẹn mà nhặt một ít nhánh cây chồng lên nhau, dùng cầu lửa của mình châm lửa, sau đó liền dùng dao ăn sắc bén tước ra mấy nhánh cây giản dị làm cái giá, cuối cùng trực tiếp bắt đầu nướng trên lửa. Toàn bộ hành trình ngoạn trừ mượn dao ra thì không phiền toái đến Mã Lễ Ngạo nửa phần.

Mã Lễ Ngạo ngồi ở dưới tàng cây, đột nhiên liền cảm thấy cùng Vương Khiếu Hổ làm bạn vượt ải còn rất có lời. Chuyện khác không nói, thằng nhóc này làm anh đỡ phải vẽ tranh thêm, ít nhất lò nướng hay máy phát điện là không cần.

Hơn nữa, sau khi vẽ xong dao ăn thì linh lực của anh liền từ 35 trực tiếp rớt xuống 5. Linh lực còn lại cũng chỉ đủ vẽ ra một quả trứng gà.

Ờm, làm sao nhanh chóng tăng lên giá trị linh lực là một đại sự anh phải suy xét tiếp theo. 

Vào ngay lúc này, mùi thơm thịt nướng đã truyền ra tới. Giọng nói Vương Khiếu Hổ có chút tiếc nuối vang lên bên cạnh: “Hầy, đại ca, đáng tiếc ở đây chút muối xíu tiêu cũng không có, bằng không thịt thỏ nướng này chắc chắn có thể ngon lắm á!”

Mã Lễ Ngạo liền chậm rãi quay đầu nhìn Vương Khiếu Hổ.

Vương Khiếu Hổ bị anh nhìn chằm chằm đến có chút rợn da gà: “Sao… sao vậy ạ?”

Mã Lễ Ngạo: “Có muối với tiêu là có thể ngon hơn nữa à?”

Vương Khiếu Hổ đương nhiên gật đầu: “Chắc chắn ạ! Nướng BBQ phải có gia vị mới thơm mà!”

Sau đó Vương Khiếu Hổ liền nhìn thấy đại ca mới nhận của mình chậm rì rì mà nâng tay lên, bắt đầu vẽ tranh giữa không trung?

【 Ha ha ha tui đánh cuộc một trăm đồng cậu ta đang vẽ muối a ha ha ha! 】

【 Không không không, nhìn hình dạng không chừng là lọ tiêu xay thì sao?! 】

Năm giây sau, Vương Khiếu Hổ nhìn Mã Lễ Ngạo từ không trung bắt lấy một bình gia vị bí chế chuyên dùng nướng BBQ kia, chỉ thiếu điều muốn quỳ xuống. 

“Đậu má!”

“Đại ca, anh là thần bút Mã Lương sao?!”

Hết chương 5.

-------゚°☆☆° ゚゚°☆☆° ゚-------

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro