Chương 46+47

Tui bị đuối dần đó mọi người, mấy đoạn miêu tả đánh nhau cảm giác não mình không đủ dùng luôn, vì đoạn cực dài mà miêu tả xen kẽ, sắp xếp từ ngữ siêu lộn xộn ;-; chời ơi có lâu thì ráng chờ hong thôi coi QT nha, tui đi edit bộ Tiểu Thành Hoàng lấy mood lại ;-;

-------゚°☆☆° ゚゚°☆☆° ゚-------

Chương 46

Edit: KaoruRits - Beta: Chet_cung_hong_drama.HaydoctruyentrenwattpadKAORURITSvawordpressHIKARIARE

Khi thể ý thức kia phảng phất như mang theo xúc tu, thân thể như quả bóng bầu dục hiển lộ trước mặt Mã Lễ Ngạo....

Không riêng gì Mã Lễ Ngạo lộ ra biểu cảm có chút khiếp sợ, làn đạn cũng trong nháy mắt này bùng nổ theo.

Loài người trên Trái Đất ngay lúc này gần như là vui vẻ cao hứng đến cực điểm, ngay cả những nhà khoa học nhà nghiên cứu trời sinh tính cách ổn trọng, các lão đạo sĩ lớn tuổi... cũng đều kích động ôm nhau dưới màn hình hoặc dưới thiên kính.

Mã Lễ Ngạo sửng sốt một lát, trên mặt chậm rãi, chậm rãi xuất hiện một nụ cười ý vị thâm trường.

Nụ cười này bị thiên kính phóng đại lên mấy lần, thế mà có thể từ đây nhìn ra vài phần vui sướng khi người gặp họa và tính kế âm hiểm.

Volance lúc này cũng không biết hình thái thể ý thức gã lấy làm tự hào đã bị hiển lộ ra, gã chỉ là phát hiện dũng sĩ loài người đối diện đầu tiên là lộ ra biểu cảm khiếp sợ, sau đó trên mặt liền có nụ cười mỉm làm thể ý thức cực kỳ chán ghét.

Loài người đáng chết này!!

"Mày không cần bởi vì tránh thoát vài lần công kích của tao thì đắc chí! Đó là bởi vì tao còn chưa dùng hết toàn lực công kích mày! Tao đã nói rồi, tao có thể bảo trì suốt một năm không ngủ không nghỉ! Nhưng chỉ cần hôm nay mày mơ mơ màng màng ngủ một giấc là tao có thể đủ trực tiếp xâm chiếm não mày rồi!! Mày trốn không thoát, trốn không thoát!!"

Lúc Volance nói như vậy còn không quên liên tục mà nhào về hướng đầu Mã Lễ Ngạo.

Nhưng trước đó khi gã còn chưa hiện hình, Mã Lễ Ngạo cũng có thể dựa vào cảm giác đối với nguy hiểm tránh thoát gã, hiện tại gã thành một quả bóng bầu dục màu tím nhạt mang theo mấy cọng rễ, bộ dáng rõ ràng lại xấu xí buồn cười như vậy, Mã Lễ Ngạo thật sự là muốn không né gã cũng không được.

"Ờ."

Mã Lễ Ngạo lại trả cho Volance một chữ ờ.

Làm Volance tức giận đến quả bóng bầu dục nhảy nhót lung tung tựa như một quả bóng điên.

【 Ha ha ha ha tuy rằng thì mà nhưng, đột nhiên cảm thấy thể sinh mệnh ý thức hết đáng sợ! 】

【 Gã có khả năng đến bây giờ cũng không biết Tiểu Mã ca đã có thể thấy gã rồi đi? Ha ha ha ha! Vai hề lại là chính gã! 】

Mã Lễ Ngạo vừa trốn tránh Volance, vừa vô cùng cố tình cộng rõ ràng một tay cầm lá bùa, một tay cầm dịch nghiên cứu số 7 đối với không khí trước mặt anh lung lay hai cái. Sau đó trên mặt anh hiện ra một nụ cười tươi mười phần dịu dàng anh tuấn: "Cảm ơn. Vất vả rồi."

Làn đạn tức khắc chính là một mảnh gào lên như sói.

【 À hú hú hú Tiểu Mã ca soái quá hú hú! 】

【 Cảm ơn cảm ơn các nhà khoa học cùng các lão tổ tông! Sau này cửa thứ ba thành phố Linh Hồn được cứu rồi huhuhu! 】

【 Cảm ơn nhà khoa học và lão tổ tông huhu! Các dũng sĩ rốt cuộc có thể đi thêm một chút nữa rồi! 】

Tuy rằng mọi người biết cũng không phải có một "Bình phun khoa học cộng huyền học" có thể làm thể ý thức hiện hình thì nhất định có thể qua ổn cửa thứ ba thành phố Linh Hồn, nhưng có thể nhìn thấy thể sinh mệnh ý thức vốn dĩ không cách nào nhìn thấy, cũng đã tăng mạnh được sự an toàn bảo đảm sinh mệnh của người vượt ải rồi.

Người Trái Đất cũng không sợ hãi vượt ải, cũng không sợ hãi hy sinh. Chỉ không có người nào nguyện ý nhìn thấy sự hy sinh của các dũng sĩ là vô vị, thống khổ mà lại không có giá trị gì.

Hiện tại, có bình xịt này, trong lòng mọi người đều càng thêm tự tin tiến tới.

Vào lúc Mã Lễ Ngạo đối với màn hình lay động mấy lá bùa và dịch nghiên cứu số 7, phía chính phủ Hoa Quốc cùng các quốc gia khác đã hành động nhanh như bay.

Bọn họ một phương diện thông tri viện nghiên cứu khoa học Hy Vọng toàn lực nghiên cứu cải tiến dịch nghiên cứu số 7, một phương diện dùng tốc độ nhanh nhất triệu tập các nhà huyền học tiếng tăm lừng lẫy ở Hoa Quốc, thậm chí toàn thế giới.

Sau đó các nhà khoa học vui vẻ ôm nhau liền nghênh đón một chúng các đại lão huyền học đồng dạng cũng thổi phồng khen tặng nhau.

Vào thời điểm hai bên gặp mặt nhau ở viện nghiên cứu Hy Vọng, trường hợp kia phải gọi là xấu hổ một cách không tiếng động.

Rốt cuộc, cả ngày trước bọn họ còn nhìn nhau không thuận mắt, cảm thấy đối phương "có tác dụng cái trứng á" hoặc "lừa đời lấy tiếng". Ai có thể nghĩ đến sau một bữa là phải chung sức hợp tác đâu?

Bộ trưởng Đồ làm người liên lạc của hai bên, đi lên chính là một câu: "Ha ha, mọi người đều là tinh anh trong lĩnh vực của mình mà! Thế giới to lớn, việc lạ gì cũng có, học hành không có giới hạn, khụ khụ."

Thật sự là nói không được nữa, Bộ trưởng Đồ mới nói: "...... Đây là duyên phận đặc biệt nha. Các vị, vô số các dũng sĩ vượt ải đều đang chờ các vị đó, chúng ta khoan nói mấy chuyện khác đã, bắt đầu hợp tác đi?"

Vì thế chỉ có thể bóp mũi hợp tác luôn.

Sau đó, trong vòng mấy giờ ngắn ngủn, Bộ trưởng Đồ liền ngăn cản ít nhất năm trận cãi nhau, ba trận đánh nhau quy mô nhỏ. Nếu không phải nhóm người này đại đa số đều là các ông cụ bà cụ tuổi lớn hơn ông, Bộ trưởng Đồ thật sự muốn một chân đạp một cái.

"Cái gì bão nguyên thủ nhất, ngưng thần quy nguyên!! Các người có thể nói tiếng người không? Cơ thể người nào có nguyên gì, ngưng thần lại là thần gì?"

"Đã nói này không phải quỷ vẽ bùa không phải quỷ vẽ bùa! Ở đây có chân khí, chân khí của ông đây!! Ông một hai phải dùng cái dụng cụ kiểm tra đo lường nát đó, có thể kiểm tra đo lường ra cái quỷ á!"

"Úi! shit! Này không phải dụng cụ nát, đây là máy phân tích đỉnh cấp!"

"Ha! Chính là nó vẫn không kiểm tra đo lường ra chân khí và linh lực của tôi đây!"

Nhìn Mã lão gia tử và nhà khoa học sinh vật Howard dẫn đầu cãi nhau, biểu cảm trên mặt Bộ trưởng Đồ tang không kém Tiểu Mã ca là bao.

Các ngài cộng lại sắp hai trăm tuổi rồi, yên an tĩnh xíu rồi tự mình ra trận được không?!

Mặc kệ các nhà khoa học và huyền học ở Trái Đất bên này cãi nhau tập thể như thế nào, tâm tình của Mã Lễ Ngạo ở thành phố Linh Hồn lúc này thật sự tốt hơn rất nhiều. Anh đem 48 bình dịch nghiên cứu không có hiệu quả khác để lại hết tại trên bàn, sau đó thật nghiêm túc mà lấy ra hai bình to dịch nghiên cứu số 7, nhét vào mười mấy lá bùa, biến thành "dịch hiện hình dung hợp".

Hai bình "dịch hiện hình" hơn 1000 ml này chính là một trong những đảm bảo cho sự sống sót của bọn họ ở thành phố Linh Hồn.

Mã Lễ Ngạo làm xong này đó, lại liếc mắt dòm một cái thể ý thức Volance đã có hơi héo đi, nhưng còn đang kêu gào uy hiếp bằng ngôn ngữ, thu hồi hai bình dịch hiện hình lại. Dao ăn trong tay vung lên với Volance, quả nhiên nhìn thấy dao ăn cứ như xuyên qua không khí, xuyên qua thể ý thức đang làm màu mắng mắng không ngừng, leng keng một tiếng rơi xuống đất.

Mã Lễ Ngạo chậc một tiếng.

Quả nhiên, công kích vật lý không có hiệu quả đối với thể sinh mệnh ý thức.

Mà Volance đang mắng mắng lại bỗng nhiên dừng mắng mắng lại.

Từ vừa mới bắt đầu gã đã có loại cảm giác này, dũng sĩ loài người này tránh né công kích của gã hình như càng thêm nhanh nhạy nhanh chóng so với bọn kia. Thậm chí cặp mắt bị mí mắt che lại một nửa tròng mắt của nó đều đổi tới đổi lui theo vị trí của gã, quả thực giống như người này có thể nhìn thấy gã vậy.

Nháy mắt khi ý tưởng này hiện lên trong đầu, Volance đột nhiên phẫn nộ mà hét lên: "Loài người đáng chết xảo quyệt này!! Có phải mày có thể thấy tao không?! Mày sử dụng cái gì với tao?"

Mã Lễ Ngạo nghe được thể ý thức Volance thét chói tai, nhanh chóng mà liếc mắt nhìn gã một cái, sau đó thu hồi ánh mắt phủ nhận liền ba câu: "Ta không phải, ta không có, ta chỉ là có lực cảm ứng tương đối mạnh với nguy hiểm và linh lực mà thôi."

"Ta tuyệt đối không có nhìn thấy thân thể chẳng khác quả bóng bầu dục cùng với mấy cái xúc tu ngắn chĩa lung tung của ngươi đâu."

Volance: "......"

Giây tiếp theo, thân thể Volance bùng lên giống như là một con cá nóc phẫn nộ, vào lúc khán giả không nhịn xuống phụt ra tiếng cười như Tiểu Mã ca, gã thế nhưng thật sự nổ tung chính mình thành mấy trăm quả cầu nhỏ mang theo xúc tu, sau đó cùng hung tàn mà đánh úp về phía Mã Lễ Ngạo.

Mã Lễ Ngạo còn chưa từng nghĩ đến thể ý thức còn có thể tự nổ tung phân liệt bản thân mình như vậy đâu.

Biểu cảm trên mặt cậu nháy mắt như mới ăn shit, vác ba lô lên xoay người liền bỏ chạy.

Huyền Nhị ngốc nhìn thấy hình ảnh này, không nhịn xuống cười đến lăn lộn trên vai Mã Lễ Ngạo.

"Ngao ngao grào grào!" Cái gì kêu tự làm bậy không thể sống? Đây nè! Con thỏ nóng nảy còn cắn người đó ha ha ha!

Sau đó Huyền Nhị đã bị Mã Lễ Ngạo sốt ruột tát một cái suýt chút nữa không chụp kịp ba lô, nhưng sau khi chạy vài bước thì Mã Lễ Ngạo lại đột nhiên nhớ tới năng lực thuộc tính cường đại của Huyền Khiếu đại tướng quân kia, nhanh chóng xách Huyền Nhị từ ba lô ra: "Con là Cự Hổ Thôn Thiên kiêu ngạo vĩ đại, cái gì cũng có thể ăn đúng không?"

Huyền Nhị đắc ý mà duỗi duỗi cái chân ngắn nhỏ của nó, ngẩng cổ nhỏ lên grào một tiếng.

Chứ sao, Cự Hổ Thôn Thiên không gì không làm được! Mấy ngày liền cũng có thể nuốt, cái gì không thể chứ?!

Mã Lễ Ngạo cũng không cần cảm ứng tâm linh gì, nhìn biểu cảm của Huyền Nhị là biết ngay ý tứ của nó, sau đó Mã Lễ Ngạo dùng giọng điệu đặc biệt vui mừng sờ sờ cái đầu bẹp nhỏ của Huyền Nhị: "Nếu như vậy, bé hai à, hiện tại tới lúc con phân ưu giải nạn cho ba ba rồi."

Huyền Nhị: "Grào?" Huyền Nhị còn chưa kịp phản ứng lại đã bị Mã Lễ Ngạo xách phần da vận mệnh sau cổ, dùng sức vung về phía sau, trực tiếp quăng về phía thể ý thức màu tím trước kia giống quả bóng bầu dục, bây giờ lại như một đám nòng nọc nhỏ tụ tập bay múa.

Huyền Nhị trong nháy mắt bị ném, lông cả người đều dựng đứng lên, tức khắc từ trong miệng hổ rống ra tiếng mắng liên tiếp bằng tiếng thú, nhưng khi nó sắp chạm vào những thể ý thức phân liệt đó, Huyền Nhị vẫn mở ra cái miệng nhỏ không được lớn của mình, trực tiếp phun ra một ngụm quả cầu năng lượng vật chất ám màu đen, nháy mắt tiêu diệt một nửa thể ý thức Volance.

Mã Lễ Ngạo nghe được tiếng thể ý thức Volance thét chói tai, anh nở nụ cười.

Sau đó anh vòng một vòng, vớt bé hai nghịch ngợm đang đặt mông ngã dưới đất còn có chút ngốc lên, xoa xoa mông xoa xoa đầu: "Quả nhiên là bé hai ngoan của ba!"

Huyền Nhị: "......" Không cào chết cậu là vì tôi bị hạn chế không thể ra tay với cậu, bằng không bây giờ cậu là cái bao tải nát rồi!

Tiểu Lan vẫn luôn trong ba lô Mã Lễ Ngạo, chỉ có một chạc cây thò ra quan sát xung quanh: "......" Từ khi có tên khờ Huyền Nhị này, y rốt cuộc sẽ không bị thời thời khắc khắc gọi là bé lớn ngoan nữa. Toàn bộ chạc cây đều vui sướng mà đong đưa.

Huyền Nhị hung tợn cào tay Mã Lễ Ngạo vài cái, sau đó nghẹn khuất chui vào ba lô không ra nữa.

Mã Lễ Ngạo vẫn chưa từ bỏ ý định, vừa xoay quanh chạy vừa nói: "Bé hai ới, con có ăn qua thể ý thức chưa? Nói không chừng thể ý thức có vị giống thạch trái cây, ăn rất ngon thì sao?"

Đáp lại anh chính là Huyền Nhị hung tợn ra một câu: "Xì, phi!"

Mã Lễ Ngạo: "......" Được rồi, thể ý thức có khi là cực kỳ khó ăn.

Điểm này bị các nền văn minh sinh mệnh trên làn đạn chứng thực.

Nền văn minh Thực Vật: 【 Thể ý thức là phân bón hoa khó ăn nhất mà tôi ăn qua, không gì sánh nổi. Vừa không có vị vừa khô còn dính nhơm nhớp. 】

Nền văn minh Động Vật: 【 Thể ý thức quả thực còn khó ăn hơn thực vật nữa!! Có một lần không chú ý ăn một cái thể ý thức, tui trực tiếp ói suốt ba ngày!! 】

Nền văn minh Côn Trùng: 【 Thức ăn rác rưởi. 】

Nền văn minh Máy Móc: 【 Nguồn năng lượng vứt đi. 】

Nền văn minh Ý Thức: 【......】 Tụi bây còn nhằm vào bọn này như vậy, bọn này thật sự muốn làm lớn chuyện à nha!

Không còn Huyền Nhị có thể hỗ trợ, Mã Lễ Ngạo tạm thời chỉ có thể chạy nhanh tránh né thể ý thức Volance. Chẳng sợ hiện tại bản thể Volance bị quả cầu năng lượng vật chất ám của Huyền Nhị tước đi một nửa, nhưng điều này cũng không thể ngăn cản gã điên cuồng truy kích Mã Lễ Ngạo, thậm chí bởi vậy gã đã đến nông nỗi bất kể giá nào cũng muốn giết chết Mã Lễ Ngạo, con người này thật sự là chọc giận gã!

Bởi vậy, sau khi ba lần công kích nhưng bị Mã Lễ Ngạo tránh thoát, Volance truy đuổi sau Mã Lễ Ngạo bỗng nhiên ngừng lại. Thân thể gã không ngừng thu nhỏ rồi phồng lên thu nhỏ rồi phồng lên tại chỗ, phát ra một tiếng vù vù chói tai mà lỗ tai con người không cách nào nghe được.

Mã Lễ Ngạo vào khoảnh khắc âm thanh kia vang lên bỗng nhiên dừng bước chân. Anh nghe không thấy âm thanh đó, nhưng lại có loại cảm giác vô cùng không tốt.

Anh không tiếp tục đi về phía trước mà lấy ra bình xịt số 7, đứng yên tại chỗ bất động.

Thành phố màu trắng an tĩnh vào thời điểm này hiện ra cảm giác vô cùng âm trầm, bỗng nhiên Mã Lễ Ngạo cử động, anh cầm bình nhanh chóng xịt một vòng xung quanh mình, sau đó ngồi xổm xuống, một giây sau ba thể sinh mệnh ý thức màu tím nhạt liền hiện ra.

Hiển nhiên, vừa rồi thể sinh mệnh ý thức nửa tàn tạ kia thông qua phương pháp nào đó hô đồng bạn của gã lại đây, hơn nữa kêu một cái là kêu tới ba tên.

Mã Lễ Ngạo nhìn thể ý thức màu tím nhạt từ bốn phương hướng vây quanh lấy anh, rốt cuộc có chút khó chịu.

"Hầy..."

Lúc này nếu Vương Khiếu Hổ ở chỗ này mà nói, một quả cầu lửa là có thể giải quyết một cái thể ý thức đi? Ngay cả Kim Xán Xán và Mãnh ca đều từng người mua một khẩu súng năng lượng, nhưng anh cảm thấy chính mình có thể tùy thời vẽ ra, nên cứ keo kiệt không mua.

Hối hận ghê.

Làm người quả nhiên không thể quá keo kiệt mà.

Volance đã triệu hoán đồng bạn nhìn dáng vẻ Mã Lễ Ngạo mặt ủ mày ê, rốt cuộc cảm thấy trút ra được một ngụm ác khí: "Ha ha ha ha! Dũng sĩ loài người đáng chết! Hiện giờ mày lại giãy giụa đắc ý đi?! Mày cứ xịt tới xịt lui đi?! Mày đã bị bốn bọn tao vây quanh! Dù mày khiến làm bọn tao hiện ra bộ dạng thì thế nào?! Mày chỉ là một dũng sĩ bình thường có cảm giác linh năng nhạy bén mà thôi! Không có phương pháp công kích bằng năng lượng, mày chỉ có một con đường chết!"

Nói vậy rồi, Volance cùng ba thể sinh mệnh ý thức khác bèn cười dữ tợn xông tới Mã Lễ Ngạo, chẳng sợ Mã Lễ Ngạo tốc độ mau hay phản ứng nhanh nhẹn như thế nào, dưới tình huống một đối bốn, chưa đầy ba phút anh nhất định sẽ bị thể ý thức xâm lấn não bộ, trở thành nô lệ thịt heo của bọn chúng.

Mã Lễ Ngạo hiển nhiên cũng biết điểm này, nhấc tốc độ né tránh và chạy vội lên mức cao nhất. Nhưng trên mặt anh thật ra lại không có vẻ sợ hãi gì, chỉ là lúc chạy thì nâng ngón tay của mình lên, dùng tốc độ nhanh nhất vẽ ra hình dáng thứ mình muốn.

Lúc này, bốn thể sinh mệnh ý thức cũng chỉ có mỗi Volance gặp qua một lần Mã Lễ Ngạo sử dụng năng lực vẽ tranh đặc biệt này, gã còn chưa hoàn toàn rõ ràng loại năng lực này rốt cuộc là cái gì, cho nên không liều mạng ngăn cản anh trước.

Cho nên bọn họ vẫn cho họa sĩ linh hồn Mã Lễ Ngạo này thời gian ngắn ngủi, để anh vẽ ra một cái gì đó như một cái bình xiêu xiêu vẹo vẹo cùng một thứ giống như vòi phun rất dài.

Vào thời điểm một thể sinh mệnh ý thức dán lên da đầu Mã Lễ Ngạo, Mã Lễ Ngạo liền trảo xuống cái bình lớn mang vòi phun này một phen.

Sau đó anh đột ngột xông về phía trước một bước, hung hăng ấn xuống chốt mở vòi phun đối với quái vật xúc tu bóng bầu dục bành trướng đến cực hạn nghênh diện xông đến!

Nháy mắt, ngọn lửa siêu nóng liền từ vòi phun mãnh liệt vọt ra, nó như là một ngọn lửa dữ tợn màu đỏ thật lớn, trực tiếp liền quấn lấy thể ý thức bóng bầu dục khí thế kiêu ngạo kia, rồi sau đó thể sinh mệnh ý thức chợt thét lên chói tai, tiêu tán vô hình trong ngọn lửa cực nóng.

Từ dữ tợn hung tàn đến thê lương tiêu tán, cũng chỉ trong thời gian năm giây mà thôi.

Mà trong vòng năm giây này, còn có hai thể sinh mệnh ý thức khác cũng vọt về đầu Mã Lễ Ngạo, nhưng sau khi nhìn thấy ngọn lửa cực nóng kia thì kinh hoàng dừng lại động tác xông tới, nhưng mà một thể sinh mệnh ý thức trong đó phản ứng thoáng chậm hơn một chút, hắn còn không kịp xoay người rời xa đã bị Mã Lễ Ngạo giơ tay một cái, chuyển hướng phun lửa vừa vặn trúng!

Lần này, hắn cũng trở thành một thể ý thức thét chói tai.

Chẳng qua hắn so với đồng bạn kia thì may mắn hơn một chút, ngọn lửa không có hỏa táng thân thể hắn hoàn toàn. Hắn như một khí cầu bị cháy, tán loạn suốt năm giây, ngọn lửa trên người vốn đã sắp bị gió thổi tan, lại bị Tiểu Mã ca chạy tới bổ sung lửa thêm một phen.

Cho nên, hắn qua được năm giây, lại chết vào giây thứ mười.

Đoạn xoay người ngắn ngủi chưa đến một phút này làm Volance cùng một thể sinh mệnh ý thức khác ngốc ra tại đương trường. Volance thậm chí cảm thấy được kinh hoàng sợ hãi chưa bao giờ có sau khi đi vào thành phố Linh Hồn. Rõ ràng dũng sĩ loài người trước mắt này so với những con người trước kia gã giết thoạt nhìn yếu hơn rất nhiều, nó không có công kích và lực sát thương đặc biệt cường đại, cũng không có tính kỉ luật và tính tự chủ như những con người trước, nó nhìn kiểu gì cũng là một con người cá khô không tích cực không chủ động, cự tuyệt làm công chỉ muốn lười biếng!

Nhưng vì sao bây giờ nhìn cái mặt có chút ủ rũ kia của nó, gã lại cảm thấy kinh khủng?

Volance không nghĩ ra nhưng cũng biết hiện tại không thể ở lâu nơi này.

Con người này bây giờ có thể nhìn thấy bọn họ, còn có vũ khí năng lượng công kích, đối với bọn họ mà nói là thế xấu.

Chỉ có nghĩ cách trước tiên tẩy đi màu sắc cả người này, sau đó chờ đến ban đêm con người này mỏi mệt nghỉ ngơi, lại tiến hành lặng yên không một tiếng động xâm nhập. Đây là biện pháp tốt nhất.

Tuy trong lòng Volance hơi hoảng,nhưng còn chưa tới nông nổi không biết làm sao.

Gã an ủi chính mình, không quan hệ, trước đó gã cũng đụng qua rất nhiều dũng sĩ loài người có thể dựa vào phản ứng nhanh nhẹn tránh né công kích của mình. Dũng sĩ loài người lợi hại nhất kia thậm chí sống sờ sờ dây dưa suốt năm ngày với gã kia! Nhưng cuối cùng con người kia còn không phải bị cơ thể liên lụy? Cơ thể mỏi mệt làm tên đó rốt cuộc không tài nào tập trung tinh lực cảm ứng gã, cuối cùng vẫn là bị gã xâm lấn não bộ, trở thành lương thực của gã!

Cho nên, không sao, gã còn có...!!

Volance vừa nghĩ vừa trộm lui về phía sau, lại phát hiện dũng sĩ loài người vẻ mặt ủ rũ mí mắt nửa khép nọ, chậm rãi nâng lên hai mắt nhìn về phía gã.

Lúc này, cặp mắt đào hoa kia hoàn toàn mở ra, bên trong lại không phải buồn bực và buồn bã ỉu xìu như trước, mà là một loại bình tĩnh đến cực hạn.

Anh bình tĩnh mà nhìn gã.

Rồi sau đó, không hề có dấu hiệu mà cong lên khóe miệng.

Tác giả có lời muốn nói:

Mã Lễ Ngạo: Mỉm cười.

Volance:......

Hết chương 46.

==========================

Chương 47

Edit: KaoruRits - Beta: Chet_cung_hong_drama.HaydoctruyentrenwattpadKAORURITSvawordpressHIKARIARE

Nụ cười đột ngột của Mã Lễ Ngạo kia làm Volance cảm nhận được hoảng sợ cực hạn trong nháy mắt, gã không chút do dự bay nhanh thoát đi, bản năng nói cho gã nếu lại không trốn thì sẽ bị giết chết ngay.

Gã thoát nhanh như bay, hơn nữa bởi vì là thể sinh mệnh ý thức nên làm lơ tất cả chướng ngại vật trên đường, thẳng tắp đào vong.

Đây là ưu thế tự nhiên của thể ý thức, Volance tuy rằng trong lòng hoảng sợ nhưng gã có thể khẳng định, dũng sĩ loài người kia không có khả năng giống như gã, xuyên qua vật thể kiến trúc truy kích gã, cho nên sau khi chạy như điên năm phút, Volance nhìn về phía sau cũng không nhìn thấy thân ảnh Mã Lễ Ngạo, cuối cùng gã nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Sau đó gã liền cảm thấy nhục nhã và phẫn nộ cực lớn.

Gã vậy mà bắt đầu sợ hãi một con người!!

Một con người mà thể ý thức bọn họ có thể dễ như trở bàn tay đoạt lấy hơn nữa khống chế!!

Nghĩ đến trong tay con người kia có dịch phun sương kỳ quái có thể khiến bọn họ hiện hình, trong mắt ai cũng không nhìn thấy của Volance hiện lên một tia ác độc.

Thứ kia sẽ mang đến cho bọn họ phiền toái cực lớn, bằng bất cứ giá nào, buổi tối hôm nay gã cũng phải quay lại chỗ con người kia, xâm lấn nó sau đó đổ hết toàn bộ dịch phun sương đó!

Tuy rằng gã hiện hình trong thời gian ngắn ngủi bị bất lợi, nhưng con người bị quản chế bởi cơ thể của chúng, bất kể như nào cũng chịu không nổi thể ý thức bọn họ.

Volance ở tại chỗ suy nghĩ thật lâu, cuối cùng tìm được lý do và kiếm cớ cho thất bại và khiếp đảm vừa rồi của mình. Gã nghĩ xong lại nhìn trái nhìn phải khắp nơi, xác thật không có phát hiện tên dũng sĩ loài người đáng chết kia theo lại đây mới hoàn toàn yên tâm.

Sau đó gã lảo đảo lắc lư bay trên đường phố, hùng hùng hổ hổ.

"Chờ xem, để mày ban ngày đắc ý trước một chút, tối hôm nay tao sẽ đến chỗ tháp cao trắng ăn sạch toàn bộ bọn mày!"

Sau khi gã xâm lấn được não bộ của loài người kia, nhất định phải khống chế nó hung hăng tự mình hại mình, nhất định phải làm nó cảm nhận được thống khổ tinh thần cực hạn mới có thể giải tỏa được nỗi hận trong lòng gã!

Volance nghĩ như vậy, trên mặt không ai nhìn thấy lộ ra một nụ cười dữ tợn, nhưng mà ngay trong nháy mắt này gã bỗng nhiên nghe được tiếng xé gió cực nhỏ từ xa tới gần, trong lòng gã chợt tràn ngập cảm giác hoảng sợ mãnh liệt và không khoẻ, gã đột nhiên dùng ý thức cảm ứng, liền "nhìn" thấy người từ không trung nhảy lên thật cao, mang theo ngọn lửa cắt qua không trung tựa như sao chuẩn bị rơi xuống!

Khi trường đao mang theo ngọn lửa kia sống sờ sờ đánh tan trung tâm năng lượng của gã, gã cảm nhận được cực hạn thống khổ và khiếp sợ.

Lưỡi đao thiêu đốt và hai mắt bình tĩnh mà lạnh băng của Mã Lễ Ngạo chính là một màn cuối cùng gã nhìn thấy.

Trước khi gã hoàn toàn tiêu tán, gã cũng không hề nghĩ tới chính mình thế nhưng sẽ dễ dàng tử vong như vậy. Còn là chết trong tay một dũng sĩ loài người gã hoàn toàn xem thường.

Mã Lễ Ngạo cầm trường đao trong tay đứng yên tại chỗ, lẳng lặng mà nhìn thể sinh mệnh ý thức này bị ngọn lửa thiêu đốt hầu như không còn, anh nhìn không khí sau khi ngọn lửa tiêu tán một lần nữa trở nên sạch sẽ, mới xoay người rời đi.

Những thể ý thức khác thì không nói, nhưng thể ý thức giết dũng sĩ mắt xanh ngay trước mặt anh này, cần phải chết.

Mà vào khoảnh khắc Volance tử vong, Mã Lễ Ngạo rốt cuộc nhận được nhắc nhở đến muộn từ trò chơi.

【 Người chơi Mã Lễ Ngạo thành công giết chết thể sinh mệnh ý thức Volance, Jack, Alita, đạt được 300 giá trị kinh nghiệm, cấp bậc hiện tại: 4. Xin hãy tiếp tục nỗ lực. 】

【 Người chơi Mã Lễ Ngạo đạt được 30000 đồng năng lượng, 3 khối tinh thạch kết tinh từ thể ý thức, một tấm bản đồ thành phố Linh Hồn. 】

Mã Lễ Ngạo nghe xong trò chơi nhắc nhở thì trực tiếp mở ra bản đồ thành phố Linh Hồn, hơn nữa triển lãm nó ở không gian phía trước mình.

Hiện giờ vị trí của anh là trên đường cái thứ hai ở lối vào cửa đông thành phố Linh Hồn, mà theo lời dũng sĩ mắt xanh kia bảo bọn họ đi tìm "Lâm" ở tháp cao màu trắng, thì lại ở vị trí trung tâm nhất khu vực đông nam thành phố Linh Hồn.

Kỳ thật cũng không cần bản đồ, lúc Mã Lễ Ngạo vừa mới mượn dùng đao như ý bay về phía không trung cũng đã thấy được tòa tháp trắng cực cao ở khu vực phía đông nam kia rồi. Tòa tháp đó như một cây kim cực mỏng đâm vào vòm trời, làm mỗi một người nhìn thấy nó vì như thế mà có được ký ức sâu sắc.

Căn cứ theo nhắc nhở nhiệm vụ vượt ải thành phố Linh Hồn, thể ý thức tội ác đánh cắp bốn bảo vật của thành phố Linh Hồn phân biệt bị bọn chúng giấu ở nơi cao nhất, thấp nhất, xấu xí nhất, và mỹ lệ nhất. Xấu xí nhất và mỹ lệ nhất rất khó phán định là nơi nào, mà chỗ thấp nhất yêu cầu tiêu phí thời gian tìm kiếm, cho nên tòa tháp cao trắng này liền trở thành mục tiêu dễ dàng nhìn thấy nhất của các dũng sĩ đi vào thành phố Linh Hồn.

Nó cứ lẳng lặng mà đứng sừng sững ở nơi đó, an tĩnh mà khủng bố chờ đợi các dũng sĩ loài người bước đến.

Mã Lễ Ngạo ngẩng đầu nhìn tháp cao, từng bước một đi về phía nó.

Lúc này, Vương Khiếu Hổ, Kim Xán Xán cùng Trương Mãnh đi trước một bước đã gặp phải nguy cơ xưa nay chưa từng có.

Bọn họ như là con mồi bước vào mạng nhện, bị thể ý thức đang săn mồi bên này phát hiện.

Có ba thể ý thức bọn họ nhìn không thấy cười bén nhọn xoay quanh công kích bọn họ, trên người ba người họ không có nửa điểm vết thương, nhưng trên trán lại toàn bộ đổ mồ hôi lạnh rậm rạp.

Cũng may bởi vì trước đó bị Cáp Thập Nhất ở thành phố Động Vật huấn luyện qua trực giác, hơn nữa trên người ba người đều có mang đá phóng xạ năng lượng cao Mã Lễ Ngạo chia cho bọn họ, ba người lưng tựa lưng tụ tập với nhau, một bên gia tăng ảnh hưởng của đá phóng xạ năng lượng cao với thể ý thức, đồng thời nín thở ngưng thần mà chật vật tránh né công kích nhìn không thấy của thể ý thức.

Chỉ là ba người bọn họ thật sự là không có năng lực mạnh mẽ và sức mạnh cảm giác được nguy hiểm giống Mã Lễ Ngạo, dần dần ba người đã có chút không chịu nổi.

Vào một lần Kim Xán Xán thấy có thứ gì dán vào da đầu cô, cô rốt cuộc khống chế không được chính mình hét lên.

Tiếng thét chói tai này làm Trương Mãnh cùng Vương Khiếu Hổ đều cảm thấy không ổn, đối mặt với thể sinh mệnh ý thức, phiền phức lớn nhất của loài người bọn họ đó là áp lực về mặt tinh thần, một khi không chịu nổi loại áp lực lúc nào cũng có khả năng bị theo dõi bị tập kích này, vậy bị thể ý thức tìm được khe hở xâm lấn não bộ cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn.

Nghe được tiếng kêu kia của Kim Xán Xán, ba thể ý thức cười đến càng thêm vui vẻ.

Tiếng cười này quả thực như tiếng chuông ma quỷ đòi mạng, cười đến người ta sởn gai ốc tận tim.

Vương Khiếu Hổ trực giác cứ như vậy mãi không được! Vì thế cậu kéo Kim Xán Xán sắp hỏng mất lại muốn lao ra một phen, sau đó một tay khác kéo lại Trương Mãnh, đột nhiên ngẩng đầu hô to một tiếng: "Các ngươi còn không phải là muốn chui vào đầu bọn ta sao?!"

"Đệt! Ông đây cho các ngươi chui nè!!!"

Trong nháy mắt cậu hô to lên, quanh thân Vương Khiếu Hổ dâng lên ngọn lửa cực kỳ mãnh liệt, sau đó ngọn lửa kia từ trên người cậu lan tràn đến người Kim Xán Xán cùng Trương Mãnh, từ thân thể lan tràn đến đầu của bọn họ, bao vây lấy đầu của ba người, thoạt nhìn giống như là ba cơ thể người bị thiêu đốt.

Tiếng cười bén nhọn của ba thể ý thức đột nhiên im bặt, trong lúc nhất thời đều có chút cạn lời.

Nếu khóe mắt và khóe miệng của bọn chúng có thể bị người ta nhìn thấy mà nói, vậy đại khái chính là đôi mắt và cái miệng đều đang đồng thời run rẩy đi.

Bọn chúng cũng không phải chưa từng thấy dũng sĩ dùng năng lực bao lấy đầu mình phòng ngừa bọn chúng xâm lấn. Nhưng là dùng lửa bao bọc đầu mình, không sợ lửa thiêu luôn đầu óc, đây đại khái vẫn là người đầu tiên đó.

Sau đó, ba thể ý thức này lại tiếp tục cười rộ lên. Bọn chúng một bên chuyển động vây quanh ba người Vương Khiếu Hổ, một bên bắt đầu quấy rầy tinh thần:

"Dù bây giờ các ngươi bọc lại đầu mình thì thế nào? Linh lực ngươi có bao nhiêu? Có thể bao bọc đầu các ngươi được bao lâu? Một khi đến thời điểm linh lực của ngươi cạn kiệt, chính là lúc ba chúng ta xâm lấn đầu óc các ngươi thôi!!"

"Đừng giãy giụa! Sẽ không ai tới cứu các ngươi đâu! Dũng sĩ bây giờ còn sống trong thành phố Linh Hồn không phải điên thì chính là ngốc! Các ngươi cũng mau nhanh chóng gia nhập bọn chúng, trở thành một thành viên với chúng đi!!"

Vương Khiếu Hổ mồ hôi đầy đầu thao tác ngọn lửa của mình, từ sau khi tiến vào Trò Chơi Dũng Sĩ này đến nay, cậu còn chưa từng gặp phải nguy cơ lớn như này.

Dĩ vãng mặc kệ gặp phải chuyện gì đều có lão đại chống đỡ phía trước, cứ như chuyện khó khăn đến mấy, trước mặt lão đại cũng đều biến thành một bữa ăn sáng.

Loại cảm giác này rất tốt đẹp, nhưng Vương Khiếu Hổ lại vô cùng rõ ràng biết rằng cậu không thể đắm chìm trong loại cảm giác này.

Lão đại đã từng không nói với cậu không chỉ một lần trong trò chơi này, dựa vào ai cũng không bằng dựa vào chính mình, không có khả năng vĩnh viễn sẽ có người đứng trước mặt bạn, vì bạn mà che mưa chắn gió!

Cho nên sau khi Vương Khiếu Hổ tiến vào trò chơi chưa từng ngừng rèn luyện cường độ cao. Cậu cũng không thông minh, nhưng cậu muốn bảo đảm bản thân mình đủ cường tráng và dũng mãnh! Cậu không chỉ riêng muốn đi theo đại ca cùng nhau hoàn thành Trò Chơi Dũng Sĩ Trái Đất này, cậu còn muốn có đủ thực lực để có thể trợ giúp đại ca vào thời điểm mấu chốt!

Đây là dã tâm và khát vọng Vương Khiếu Hổ đè dưới đáy lòng. Mà giờ này khắc này, cậu nhìn giá trị linh lực đang nhanh chóng trượt xuống, cảm thụ được não bộ truyền đến từng đợt đau nhức do tiêu hao tinh thần, hai mắt sáng ngời không có nửa phần thống khổ và do dự.

Đây là thí luyện để cậu đi theo đại ca đến cùng! Đại ca chưa tới, cậu tuyệt không nhận thua!!

Lúc này, Kim Xán Xán bị ngọn lửa của Vương Khiếu Hổ bao vây lấy cũng khôi phục lý trí nhất định, sau khi khôi phục lại cô liền cắn môi dưới, cảm thấy một tia áy náy. Là cô không đủ kiên cường mới làm Vương Khiếu Hổ lựa chọn phương pháp cuối cùng này, mà một khi lựa chọn loại phương pháp này, Vương Khiếu Hổ sẽ không thể dừng lại.

Vì thế Kim Xán Xán liền lau nước mắt nhanh chóng móc từ trong túi mình ra tất cả thuốc có thể bổ sung linh lực, Trương Mãnh lúc này cũng trầm mặc làm chuyện tương đồng.

Ngay lúc này hai người bọn họ đều bất lực, chỉ có thể dựa vào ngọn lửa của Vương Khiếu Hổ.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, mồ hôi trên trán Vương Khiếu Hổ càng ngày càng nhiều, cậu đã nhét vào miệng mình ba lần thuốc bổ sung linh lực, trị liệu và chocolate, cho dù là thuốc trị liệu kia mùi vị cực kỳ quỷ dị và chocolate ngọt ngấy tận cổ cũng không có biện pháp làm cậu tập trung tinh lực lại vào lúc này.

Cậu cảm thấy não bộ mình đau thình thịch, nếu không phải Kim Xán Xán cùng Trương Mãnh bên cạnh duỗi tay đỡ cậu, cậu có khi đã không đứng lên nổi.

Nhưng còn chưa được! Hiện giờ đại ca còn chưa tới, cậu không thể ngã xuống ở nơi này!

Cha mẹ cậu đã được sắp xếp ổn thỏa, mục tiêu vốn có của cậu đã bởi vì đại ca mà đạt thành. Hiện tại cậu có mục tiêu mới, không đến một khắc cuối cùng cậu tuyệt không từ bỏ!!

Không biết qua bao lâu, Vương Khiếu Hổ đã không thể thấy rõ hết thảy trước mắt, cậu cảm giác tất cả xung quanh đều đang hỗn loạn đong đưa. Cậu tựa hồ còn nghe được Kim Xán Xán áp lực thấp giọng khóc thút thít, còn có âm thanh giống như rất nhiều thể ý thức đang cười điên cuồng.

Linh lực cậu lại lần nữa chạm đáy, cậu tựa hồ đã không tài nào ăn thêm thuốc trị liệu nữa.

Não bộ đau đớn làm cậu thậm chí không cách nào thao tác ngọn lửa bao bọc lấy đầu ba người bọn họ, Vương Khiếu Hổ lẳng lặng ngầm cắn răng, thở hổn hển nói với bản thân mình, lại kiên trì trong chốc lát, lại kiên trì trong chốc lát!!

Vào khoảnh khắc Vương Khiếu Hổ cảm thấy khóe mắt chóp mũi của mình hình như có thứ gì đó ấm áp chảy xuống, Kim Xán Xán rốt cuộc gào khóc bảo cậu ngừng lại.

Trương Mãnh cũng lạnh mặt giận dữ đứng lên, chuẩn bị liều chết một lần với lũ thể ý thức này.

Sau đó, ý thức gần như hỗn loạn của Vương Khiếu Hổ bỗng nhiên nghe được một tiếng hổ gầm phẫn nộ, cùng thời gian còn có một giọng nói cậu quen thuộc, lại mang theo tức giận và lạnh băng vang lên.

"Cút mẹ mày đi!"

Đồng thời vang lên cùng giọng nói quen thuộc này còn có tiếng thét chói tai hoảng sợ của thể ý thức, Vương Tiểu Hổ nhắm mắt lại đếm đếm tiếng thét chói tai kia, trong khoảng thời gian ngắn không nhiều không ít vừa vặn ba cái, cậu liền nhếch môi cười.

Đại ca cậu đúng là ngầu lòi! Đáng tiếc cậu không thể nhìn thấy dáng người anh dũng của đại ca.

Vương Khiếu Hổ thả lỏng tinh thần, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

Mà Mã Lễ Ngạo sau khi dùng đao như ý có kèm ngọn lửa thêm phun sương liên tiếp đánh chết ba thể ý thức, mới quay đầu nhìn về phía Kim Xán Xán kích động nhìn anh và Trương Mãnh đang nhìn chằm chằm dịch phun sương trong tay anh.

Mã Lễ Ngạo trước tiên ngồi xổm xuống nhìn nhìn tình huống của Vương Khiếu Hổ, phát hiện thằng ngốc này là sử dụng linh lực quá độ dẫn tới ngất thì mới nhẹ nhàng thở ra.

Sau đó anh đặt mông ngồi dưới đất, ném dịch phun sương số 7 có thêm lá bùa trong tay cho Trương Mãnh.

Trương Mãnh tuy nói đã đoán được, hơn nữa đã gặp qua tác dụng của dịch phun sương, lúc này bắt được vào tay còn có vài phần kích động không thể tin tưởng.

Y gần như là dùng ngữ khí có chút gian nan hỏi một câu: "Là tác dụng mà tôi nghĩ sao?"

Mã Lễ Ngạo nhìn y, cấp ra đáp án khẳng định.

Trương Mãnh trong nháy mắt liền nắm chặt dịch nghiên cứu trong tay, mắt hổ ửng đỏ. Nếu vừa rồi! Nếu vừa rồi trong tay ba người bọn họ có dịch nghiên cứu này, căn bản là không cần Vương Khiếu Hổ tiêu hao quá mức đến trình độ như thế! Ba người bọn họ hoàn toàn có thể đánh ra phối hợp rất tốt, mặc dù không có cách nào hoàn toàn chiến thắng bọn thể ý thức đó, cũng sẽ không bởi vì không thể thấy bọn chúng mà lâm vào khủng hoảng tinh thần và ngờ vực vĩnh viễn không có điểm cuối.

Trương Mãnh gắt gao nắm dịch nghiên cứu trong tay, y nhịn không được nhìn Mã Lễ Ngạo: "Làm sao anh tìm ra được?"

Mã Lễ Ngạo nghĩ nghĩ, cuối cùng gãi gãi chóp mũi: "Đại khái là...... Tổ tông phù hộ đi."

Trương Mãnh: "......???"

Chờ đến khi Trương Mãnh biết bình dịch nghiên cứu này thế nhưng là bỏ thêm lá bùa mới có công hiệu, biểu cảm trên mặt cũng trở nên có điểm quỷ dị kèm vi diệu. Nhưng rất nhanh y liền tiếp nhận điểm này, rốt cuộc mọi người đều là con cháu Trung Hoa, dưới cầu vượt gần nhà ai lại không có mấy vị đại sư đoán mệnh kia chứ?

Trương Mãnh gắt gao nắm lấy bình dịch nghiên cứu này, thật nghiêm túc thành kính nói một câu: "Cảm tạ các nhà khoa học nghiên cứu và các vị tổ tông."

Mã Lễ Ngạo: "......"

Thôi được rồi.

Có bình dịch nghiên cứu có thể khiến thể ý thức hiện ra hình thể này, bốn khối đá phóng xạ năng lượng cao làm thể sinh mệnh ý thức cảm thấy không thoải mái, hơn nữa thêm Mã Lễ Ngạo đối với linh lực vô cùng nhạy bén. Tiểu đội bốn người tạm thời có thời gian nghỉ ngơi.

Bọn họ đem Vương Khiếu Hổ đã té xỉu chuyển qua nằm trên một cái bàn ven đường, sau đó lấy ra đồ ăn và dịch dinh dưỡng mang theo bên người ra ăn.

Tình huống của Vương Khiếu Hổ không tốt lắm, nếu nghỉ ngơi bình thường ít nhất cũng yêu cầu thời gian hai ba ngày. Nhưng bọn họ lại không kéo nhiều thời gian dài như vậy ở chỗ này được, vì thế sau khi ăn xong cơm trưa, Mã Lễ Ngạo mang biểu cảm siêu tang mà nuốt một viên thuốc trị liệu siêu khó ăn mình vẽ, nín thở ngưng thần mà vẽ ra một viên thuốc thật lớn, hao phí của anh 100 điểm linh lực 【 Thuốc an thần 】.

【 Thuốc an thần do Mã Lễ Ngạo vẽ ra: Đặc biệt phí linh lực, cho nên mùi vị chua xót.

Thuộc tính công hiệu: Trấn an đầu óc và tinh thần bị thương tổn. Bởi vì đắt đỏ, cho nên hữu hiệu.

Những việc cần chú ý: Bởi vì đặc biệt phí linh lực (đắt đỏ), trái tim người chế tạo đang nhỏ máu. Người dùng thuốc này tự động khấu trừ 30 điểm linh lực, một nửa sinh mệnh, cảm thụ tâm tình phức tạp khôn kể của người chế tác. 】

Sau đó Mã Lễ Ngạo liền đem viên thuốc an thần này nhét vào miệng Vương Khiếu Hổ, lại rót cho cậu một ống dịch dinh dưỡng to. Vương Khiếu Hổ vốn hẳn phải hôn mê một hai ngày đột nhiên ngồi dậy sau 20 phút, sau đó cậu ôm ngực vẻ mặt ngơ ngác nói: "Đại ca, em cảm thấy tim em đang nhỏ máu, giống như tiêu đặc biệt nhiều tiền á."

Mã Lễ Ngạo: "......"

Vương Khiếu Hổ rất nhanh lại kêu lên: "Trời ơi đại ca, sao giá trị sinh mệnh của em đột nhiên giảm phân nửa?! Em bị trọng thương gì sao?!"

Mã Lễ Ngạo vỗ một cái bốp vào lưng Vương Khiếu Hổ, nhét một ống dịch dinh dưỡng vào miệng cậu, rồi nói: "Câm miệng ăn cơm, sau đó chúng ta lên tháp."

Vương Khiếu Hổ thành thành thật thật cầm dịch dinh dưỡng, sau đó nghe Trương Mãnh nói chuyện dịch nghiên cứu phun sương. Tức khắc hai mắt cậu tỏa ra ánh sáng, tâm tình kích động: "Này thật tốt quá! Như vậy chúng ta không phải có thể đối phó thể sinh mệnh ý thức, không cần thời thời khắc khắc phải lo lắng đề phòng rồi sao?!"

Trương Mãnh cũng gật đầu.

Vương Khiếu Hổ liền hê hê vui vẻ lên.

Mà Kim Xán Xán từ vừa mới bắt đầu đã có chút trầm mặc, lúc này khi cô nhìn thấy gương mặt tươi cười xán lạn của Vương Khiếu Hổ, lại hơi hơi cúi đầu xuống.

Mã Lễ Ngạo nhìn cô một cái.

Không nói gì.

Sau đó bốn người bọn họ nghỉ ngơi một lát, chờ tiếp tục xuất phát đi về phía trước.

Lúc này đây bọn họ đi tựa hồ thuận lợi dị thường.

Thẳng đến khi bọn họ đi đến trước cửa tòa tháp màu trắng như cây kim ở khu Đông Nam kia, bọn họ cũng không gặp được nửa thể sinh mệnh ý thức nào.

Cho dù là Mã Lễ Ngạo cảm giác nhạy bén nhất cũng không cảm giác được sinh mệnh ý thức nào tồn tại.

Anh theo bản năng mà nhăn mày lại, việc này không bình thường.

Tháp cao màu trắng là địa điểm giấu bảo vật dễ dàng bị các dũng sĩ trong thành phố Linh Hồn tìm thấy nhất, không có khả năng không có thể sinh mệnh ý thức ôm cây đợi thỏ ở chỗ này.

Nhưng mà dọc theo đường đi này, bọn họ cũng chưa gặp được một thể sinh mệnh ý thức nào, chuyện này thật sự là quá khác thường.

Cho nên Mã Lễ Ngạo dừng bước ở lối vào tháp.

Anh có một loại dự cảm, mở ra cánh cửa này, có lẽ sẽ nhìn thấy địa ngục.

Nhưng mà, trong lòng anh lại có một âm thanh khác đang rống giận, bảo anh đẩy ra cánh cửa lớn màu trắng không tì vết này.

Mã Lễ Ngạo vươn tay.

Không tiếng động mà đẩy ra cánh cửa màu trắng này.

Khi cánh cửa cao lớn lại hẹp dài từ giữa chậm rãi bị đẩy ra, Mã Lễ Ngạo bước một bước vào trong tháp, anh liền thấy được cảnh tượng địa ngục máu tanh so với trong tưởng tượng của anh càng thêm thảm thiết hơn gấp mấy lần ——

Tại tòa tháp trống trải bén nhọn này, vách tường và sàn nhà vốn hẳn là trắng tinh không tì vết loang lổ máu nhuộm đỏ thẫm.

Vô số thi thể dũng sĩ gần như phủ kín mặt đất tòa tháp cao này, rồi sau đó, thi thể bọn họ tầng tầng lớp lớp tích lũy dần lên cao, bị dựng thành một cái tháp từ thi thể dũng sĩ chồng chất.

Mà ở đỉnh cao nhất của núi xác này, một thanh niên mặc quân trang Hoa Quốc bị treo đôi tay lên, tựa như tế phẩm đứng ở nơi đó.

Vào lúc Mã Lễ Ngạo ngẩng đầu nhìn lên, hai mắt vốn nhắm chặt của y đột nhiên mở ra, hiển lộ ra hai mắt một đen một đỏ hoàn toàn khác biệt.

Hết chương 47.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro