Chương 52
Edit: KaoruRits - Beta: Mèo Hói.HaydoctruyentrenwattpadKAORURITSvawordpressHIKARIARE
Sau khi Lâm Phi Liêm nhận ra chân tướng tàn khốc của việc được cứu, dùng ánh mắt lên án và một lời khó nói hết nhìn chằm chằm Mã Lễ Ngạo hồi lâu. Ý đồ dùng ánh mắt chính trực cộng thêm có trách nhiệm làm vị chiến hữu đem mấy chữ "Cá khô tang" "Nấm tùy tiện" viết trên gương mặt anh tuấn này có thêm xíu áy náy và hối cải.
Nhưng mà Mã Lễ Ngạo có thể có ý xấu gì kia chứ?
Anh chỉ là muốn an an tĩnh tĩnh làm một con cá khô mà thôi, cá khô không thể thì nấm cũng được mà.
Anh giết tội phạm máy móc, bắt thú nhân hải tặc vũ trụ, còn cứng rắn chiến đấu với thể ý thức lâu như vậy, sao không thể nghỉ ngơi một chút?
Dưới tình huống anh hùng đã lên sân khấu, người thường như anh thành thật ngây ngốc nghe theo mệnh lệnh chẳng lẽ không tốt sao?
Cho nên, đôi mắt đào hoa nửa gục xuống của Tiểu Mã ca thản nhiên đối nhìn đôi mắt hai màu của Lâm Phi Liêm hồi lâu, còn không có nửa điểm chột dạ.
Lâm Phi Liêm: "......" Nếu không phải trước đó người này dùng đao rạch không trung cứu y giữa liệt hỏa, cùng y gần như tàn sát sạch sẽ thể ý thức trong tháp, lúc này y cũng phải hoài nghi liệu hắn có bị thể ý thức lười biếng thành tánh nào đó xâm lấn não bộ, sau đó dùng máy hút bụi đầu rồng hút hút đầu óc y hay không.
Đội trưởng Lâm trầm mặc một lát, trên gương mặt hao gầy mang theo quầng thâm mắt rốt cuộc từ biểu cảm một lời khó nói hết chuyển biến sang chấp nhận số mệnh.
Thôi kệ.
Đối mặt ân nhân cứu mạng cũng là người có khi cũng đánh không lại còn có thể làm gì bây giờ? Đương nhiên là tha thứ cậu ta, để cậu ta tạm thời cứ làm cá khô thôi chứ sao.
Lâm Phi Liêm tự an ủi mình, chỉ cần Mã Lễ Ngạo có thể vào thời điểm mấu chốt cá khô xoay người, ngày thường...... muốn... muốn nhàn thì nhàn đi.
Anh tốt xấu cũng là người từng mang qua rất nhiều chiến sĩ bộ đội đặc chủng này nọ, kiểu binh lính dày dạn hay càn quấy gì mà chưa từng thấy qua! Không phải đến cuối đều ngoan ngoãn nghe theo chỉ huy?
Lâm Phi Liêm: "......" Nhưng cái loại hình nghe lời chỉ huy mà còn chỉ muốn làm cá khô như này y chưa từng thấy qua luôn.
Lâm Phi Liêm dùng vài phút rốt cuộc xây dựng xong tâm lý cho bản thân mình. Người ngoài hành tinh cũng đã bay tới vùng trời trái đất rồi, đụng phải một đồng đội không quá tích cực chẳng có gì to tát.
Sau đó Lâm Phi Liêm liền hoàn toàn trở thành đại đội trưởng đáng tin cậy của đội ngũ này (bảo mẫu à lộn bảo phụ), dọc theo đường đi đều ra lệnh, chỉ đạo Kim Xán Xán và Vương Khiếu Hổ hành động cũng như công kích.
Mã Lễ Ngạo nhìn một màn này, trên mặt mỉm cười quả thực đều đang tản ra vầng sáng "nhàn nhã".
Trương Mãnh bởi vì từng được huấn luyện nên không quá bị đội trưởng Lâm - bảo phụ chú ý, khi y nhìn thấy biểu cảm nhàn nhã kia của Mã Lễ Ngạo, không nhịn được mà giật giật khóe miệng. Có điều y vẫn bước nhanh đi tới bên cạnh anh, nhẹ giọng nói: "Tiểu Mã, lát nữa khi đến nhà kho ngầm......cậu có thể giúp tôi chú ý một chút nữ dũng sĩ ở đó không?"
Giọng Trương Mãnh vẫn luôn rất thấp, lúc này càng hạ giọng đến đặc biệt nhẹ.
Tay Mã Lễ Ngạo đang xoa chạc cây của Tiểu Lan hơi khựng lại, anh nâng mí mắt lên nhìn thoáng qua Trương Mãnh. Anh biết Kim Xán Xán bởi vì bản thân bị bệnh nan y mà không thể không tiến vào Trò Chơi Dũng Sĩ Trái Đất tìm kiếm phương pháp trị liệu, nhưng lại không rõ ràng lắm nguyên nhân Trương Mãnh tiến vào trò chơi. Dọc theo đường đi, bọn họ cũng coi như là nửa bạn đồng hành, người đàn ông này vẫn luôn đều rất trầm mặc, gần như chưa chủ động mở miệng bao giờ.
"Diện mạo? Chiều cao?...... Huyết thống?"
Trương Mãnh thấy Mã Lễ Ngạo không có hỏi nhiều đã trực tiếp dò hỏi vẻ ngoài nữ dũng sĩ cần phải chú ý, trong mắt hơi hơi ánh lên chút ý cười, nói thẳng ra nguyên nhân y tiến vào trò chơi: "Tôi...... chị gái cùng mẹ khác cha của tôi, gốc Mỹ, có huyết thống của châu Á và Châu Âu. Vóc dáng còn cao hơn tôi một chút, tóc đỏ, da màu bánh mật, đánh nhau cũng lợi hại hơn tôi."
Trương Mãnh nói xong lời cuối cùng thì toét miệng: "Chị ấy tinh thông các loại vũ khí ngắm bắn và cận chiến, từ nhỏ đến lớn tôi chưa từng đánh lại chị ấy. Nhưng bởi vì nguyên nhân tính cách nên chị ấy không nhập ngũ, chỉ đi làm lính đánh thuê quốc tế......"
"Kỳ thật số lần bọn tôi gặp mặt cũng không nhiều, quan hệ cũng không thể xem như đặc biệt thân cận..."
"Chỉ là gần hai tháng trước, tôi nhìn thấy mặt chị ở màn hình phát sóng trực tiếp trên trời."
Giọng Trương Mãnh ngay lúc này mang theo vài phần nặng nề: "Cha mẹ bọn tôi chết sớm, tính ra tôi chỉ còn một người thân là chị. Nếu không đến nhìn xem, tôi ngủ không yên ổn."
"Dù sao tôi cũng là một người không có vướng bận, có thể đi đến cửa thứ ba thì tôi sẽ tìm chị, nếu lỡ như chị đã chết, tôi sẽ mang tro cốt chị về. Nếu chị vẫn còn sống......"
Trương Mãnh nói tới đây thở sâu: "Tôi đây liều mạng cũng muốn kéo chị về."
"...... Con người chị tính tình vừa hoang dã vừa không phải dạng vừa, mười người đàn ông cũng đánh không lại một phụ nữ như chị, tôi chưa thấy ai lợi hại hơn thế, cho nên chị ấy nhất định còn sống."
"Đội trưởng Lâm vừa mới nói tiểu đội châu Âu đến nhà kho ngầm thăm dò. Ngày tôi nhìn thấy hình ảnh chị ấy .... là ở trong một căn hầm hắc ám, không có ánh sáng, đội lính đánh thuê chị tham gia cũng là khu vực châu Âu."
Trương Mãnh nói tới đây Mã Lễ Ngạo liền hiểu ý của y, anh thu nhỏ Tiểu Lan và Huyền Nhị lại cùng nhét vào ba lô, trực tiếp nói: "Được. Tôi giúp anh tìm chị ấy."
Không phải "chú ý", mà là "tìm".
"Chỉ cần chị ấy còn sống, chúng ta lục soát thành phố Linh Hồn một lần để giúp anh tìm được chị."
Con người rắn rỏi vẫn luôn trầm mặc như Trương Mãnh nay bỗng nở nụ cười.
Y duỗi tay liền dùng sức vỗ vỗ bả vai Mã Lễ Ngạo: "Người anh em, cảm tạ!"
Y không tiện đem chuyện này nói với bọn Kim Xán Xán và Vương Khiếu Hổ, hai người bọn họ tự bảo vệ mình đều hơi khó, lại phân tâm tìm người sẽ gia tăng thêm nguy hiểm. Mà Lâm Phi Liêm tuy rằng thực lực đủ cường hãn, nhưng hiện giờ tình trạng thân thể và tinh thần của anh ta cũng không tốt lắm, mang theo Kim Xán Xán và Vương Khiếu Hổ cũng đủ rồi, không thể làm anh ta nhọc lòng thêm nữa. Nên anh chỉ kể với Mã Lễ Ngạo.
Nhìn phía trước dần dần hiển lộ ra những kiến trúc màu trắng, trong lòng Trương Mãnh nghĩ, chỉ cần có người có thể giúp y tìm một chút người phụ nữ điên kia, là được rồi.
Vào thời điểm Trương Mãnh dâng đầy muôn vàn nỗi lòng, y bỗng nhiên nghe được Mã Lễ Ngạo hỏi chuyện:
"Mãnh ca, kỳ thật tôi vẫn luôn muốn hỏi, năm nay anh bao tuổi rồi? Ba mươi mấy ạ?"
"Còn có, chị anh thì sao?"
Tất cả cảm xúc phức tạp của Trương Mãnh nháy mắt đều tiêu tán sạch sẽ, y dùng hai mắt thâm trầm cùng gương mặt chưa kịp cạo râu nhắm ngay Mã Lễ Ngạo, hiếm khi phóng đại âm thanh mà mở miệng: "Tôi năm nay mới 28!"
"Chị tôi lớn hơn hai tuổi, mới 30."
Thanh âm câu nói đầu tiên kia của Trương Mãnh thật sự có hơi lớn, làm cho Vương Khiếu Hổ Kim Xán Xán đi phía trước vừa vặn đều nghe hết. Hai người còn không thể tin tưởng mà xoay qua nhìn về phía Trương Mãnh, Vương Khiếu Hổ càng thẳng như ruột ngựa: "Mãnh ca năm nay anh mới 28 sao?! Em còn tưởng anh 34 rồi á!!"
Trương Mãnh: "......"
Kim Xán Xán ngay lúc này lại bổ thêm một đao: "Tiểu Mã ca năm nay 26, nhưng hai anh đứng chung một chỗ giống như là người ở hai thế hệ luôn a!"
Trương Mãnh: "......" Y cầm bình xịt cắm đầu mở đường đi phía trước, cái đám chỉ nhìn mặt này không hiểu sự quyến rũ của đàn ông sắt đá trưởng thành gì hết!
Sau đó Kim Xán Xán quay đầu hỏi một chút Lâm Phi Liêm: "Đội trưởng Lâm đội trưởng Lâm, năm nay anh bao lớn rồi ạ?"
Lâm Phi Liêm ho nhẹ một tiếng: "29."
Trước khi y chưa tiến vào trò chơi này cũng là mỹ nam tử được bộ đội công nhận. Chẳng qua gần hai tháng trước đó y quả thật trải qua cuộc sống người không ra người quỷ không ra quỷ, mười ngày dịch dinh dưỡng ăn hơn bốn mươi ngày, dáng vẻ hiện tại sợ là có thể dọa con nít khóc luôn đi.
Mã Lễ Ngạo lúc này đi đến trước mặt y, nhìn thoáng qua bộ dáng của y: "Đội trưởng Lâm đừng hoảng hốt, tôi vẽ cho anh viên thuốc bổ khí mỹ dung dưỡng nhan hen?"
Lâm Phi Liêm khóe miệng kéo một cái: "Không được, phía trước chuẩn bị đến kho hàng khu Tây Nam kia rồi, giữ lại linh lực của cậu để dùng trên lưỡi dao* đi."
(*ý chỉ dùng đúng chỗ, không tiêu phí vào chuyện không đáng)
Lời này vừa ra, Lâm Phi Liêm liền nhìn thấy Mã Lễ Ngạo nháy mắt tang lên, xoay người đi tiếp, toàn thân trên dưới đều tràn ngập "Bị cự tuyệt, bé ấm ức nhưng bé hông nói."
Lâm Phi Liêm: "......"
Lâm Phi Liêm hút khí thật sâu, mang theo phần tử tích cực Vương Khiếu Hổ và Kim Xán Xán đi về hướng kho hàng ngầm màu trắng mà từ bên ngoài nhìn như chỉ có một tầng kia.
Khác với tình trạng sạch sẽ ở vùng phụ cận tháp cao, trên đường bọn họ hướng đến kho hàng, bọn Mã Lễ Ngạo liên tiếp phát hiện mười mấy thể sinh mệnh ý thức muốn đánh lén bọn họ, cùng với...... không dưới trăm thi thể dũng sĩ.
Tiến về kho hàng càng gần, thi thể của các dũng sĩ cũng càng nhiều, càng dày đặc.
Thậm chí vào lúc bọn họ đi đến lối vào kho hàng, đột nhiên liền có năm dũng sĩ quỳ rạp trên mặt đất vẫn không nhúc nhích vùng dậy công kích bọn họ. Nếu là trước đây, mấy người Lâm Phi Liêm có lẽ sẽ bởi vì thể ý thức dùng chính cơ thể đồng bào mà có điều băn khoăn không dám ra tay, nhưng hiện giờ Lâm Phi Liêm trực tiếp dùng "Lá chắn áp suất không khí" giam cầm hành động của năm dũng sĩ đó. Sau đó Kim Xán Xán, Vương Khiếu Hổ và Trương Mãnh liền lấy dây thừng rắn chắc nhất trong ba lô bó năm dũng sĩ này lại vào nhau.
Kế đó, Mã Lễ Ngạo cầm máy hút bụi đầu rồng đến gần để nó gặm những thể ý thức đang xấm lấn não của năm dũng sĩ kia ra hết.
Trong tiếng gào không thể tin nổi của năm thể sinh mệnh ý thức kiêu ngạo càn rỡ này, Mã Lễ Ngạo ấn nút đảo ngược gió của máy hút bụi, thổi một đám bọn chúng ra khỏi máy hút bụi. Sau đó Vương Khiếu Hổ liền phối hợp mười phần ném quả cầu lửa ngay miệng rồng, thiêu sạch sẽ bọn chúng một tên tiếp nối một tên.
Hình ảnh này khiến cho toàn người Trái Đất kích động và hoan hô, cùng với thể sinh mệnh ý thức trầm mặc.
Thẳng đến lúc này, thể sinh mệnh ý thức mới chân chính nhìn thẳng vào một chút loài người - chủng tộc vô cùng nhỏ yếu trong mắt bọn chúng.
Nhưng rất nhanh trên làn đạn liền có một làn đạn nửa trong suốt xẹt qua: 【 Vẫn còn chưa kết thúc đâu. 】
Hiện giờ, nhóm thể ý thức trong thành phố Linh Hồn còn chưa ý thức được thứ mà bọn họ coi là con sâu con kiến món đồ chơi sống kia đã có thể phản kích thậm chí là tạo thành thương tổn với bọn chúng, một khi ý thức được điểm này, tình huống sẽ khác đi.
Khi này, năm người Mã Lễ Ngạo đã đi tới trước cửa lớn kho hàng.
Lâm Phi Liêm sửa sang lại một chút cảm xúc, thần sắc nghiêm chỉnh: "Căn cứ theo cấp bậc và các thuộc tính năng lực hiện có, tôi cho rằng chúng ta tốt nhất chỉ thăm dò trong khoảng thời gian nửa giờ. Mỗi nửa giờ chúng ta nên tìm một địa điểm an toàn bổ sung khôi phục một chút linh lực. Như vậy mới có thể càng dễ dàng ứng đối với tình huống đột ngột."
"Cùng với...... trong kho hàng này cũng có khả năng tụ tập rất nhiều thể sinh mệnh ý thức chờ đợi xâm lấn, vô luận như thế nào cũng không được lơ là. Nếu...... không cẩn thận bị bọn chúng vây công xâm lấn não bộ...," Lâm Phi Liêm hơi hơi nhắm mắt lại mở ra, tròng mắt màu đỏ tươi xẹt qua ánh sáng lạnh: "Chỉ cần ôm ý tưởng đồng quy vu tận, chết cũng không cho bọn chúng khống chế ý thức của mình, là có thể căng nổi!"
"Không cần căng lâu lắm, lúc này đây chúng ta có dụng cụ bắt giữ thể ý thức, có thể đối phó bọn chúng."
"Cho nên, đừng sợ hãi. Chú ý cẩn thận, đồng thời dũng cảm tiến tới đi!"
Bốn người Mã Lễ Ngạo đồng thời gật đầu, sau đó Tiểu Mã ca còn rất hăng say vỗ tay.
Lâm Phi Liêm: "......" Có khả năng không được bao lâu, y nhìn thấy người này là thấy đau đầu muốn bệnh rồi.
Quay đầu lại, y liền đẩy cánh cửa lớn nặng nề của kho hàng này ra.
Khác với tình cảnh bọn họ đã tưởng tượng, sau khi tiến vào cửa cũng không có cảnh tượng thảm thiết gì hiện ra trước mắt, cũng không có vô số thể ý thức chờ ở đây ôm cây đợi thỏ.
Toàn bộ kho hàng chất đống đủ loại đồ vật, yên ắng, chỉnh tề.
Chẳng qua ở giữa kho hàng có một cái thang máy cực kỳ bắt mắt, đó đại khái chính là con đường thông xuống tầng ngầm.
Tác giả có lời muốn nói:
Đầu kim long: Tui không sạch sẽ. Hủy diệt đi. Một ngày nào đó bản thể sẽ báo thù cho tui!!!
Mã Lễ Ngạo:......?
Báo động trước, đội viên mới lên sàn.
Hết chương 52.
=============================
Chương 53
Edit: KaoruRits - Beta: Mèo Hói.HaydoctruyentrenwattpadKAORURITSvawordpressHIKARIARE
Mấy người Mã Lễ Ngạo dưới sự dẫn dắt của Lâm Phi Liêm cẩn thận mà đi vào kho hàng.
Vương Khiếu Hổ và Kim Xán Xán trước tiên liền dùng hỗn hợp dịch nghiên cứu pha bùa phun phun xịt xịt xung quanh nhưng không phát hiện có bất luận thể ý thức nào tồn tại. Mà Mã Lễ Ngạo và Lâm Phi Liêm cũng không có cái loại cảm giác nguy hiểm ngay bên người.
Lâm Phi Liêm nhìn thoáng qua Mã Lễ Ngạo, thấy anh cũng gật đầu, liền đối với mọi người làm ra một thủ thế tiến về phía trước. Mọi người rất nhanh dạo qua một vòng kho hàng, cuối cùng ánh mắt đều ngừng lại ở chiếc thang máy được chế tạo từ chất gì đó cùng loại với thủy tinh trong suốt ở giữa kho hàng kia.
Tại tầng này không phát hiện vấn đề gì, vậy tự nhiên là phải đi xuống thôi.
Mã Lễ Ngạo chú ý thấy thang máy tổng cộng có chín con số từ 1 đến 9, hẳn là đại biểu cho nhà kho ngầm này tổng cộng có 9 tầng. Chẳng qua phía trước những con số này đáng ra phải có một dấu trừ mới đúng, nhưng thang máy này có thể là lười gắn vào.
Tuy rằng trong lòng mọi người đều có chút thấp thỏm và nghi hoặc, nhưng đây là con đường duy nhất, bọn họ nhất định phải đi xuống tìm tòi đến tột cùng. Lâm Phi Liêm nói: "Đi xuống xem từng tầng một nhé?"
Mã Lễ Ngạo và ba người khác đều gật đầu.
Bọn họ vốn dĩ chính là tới cứu người cùng với tìm kiếm "Báu bật ở chỗ thấp nhất", tất nhiên phải xem kĩ từng tầng từng tầng.
Có điều, Mã Lễ Ngạo nhìn nhìn số 9 trên bàn phím thang máy kia, cảm thấy chuyện quan trọng đại khái sẽ phát sinh tại tầng này đi. Dù sao đó mới là chỗ thấp nhất trong toàn bộ kho hàng.
Trên thực tế thăm dò cũng không ngoài dự đoán —— Lâm Phi Liêm và Mã Lễ Ngạo bọn họ trong một giờ kế tiếp phi thường cẩn thận tra xét từng tầng một của nhà kho ngầm này, từ 1 đến 8.
Ở 8 tầng trước đó bọn họ thấy được không ít đồ vật, bao gồm các loại đồ ăn, nước thậm chí là thuốc, điều này làm cho kho hàng thoạt nhìn giống như là kho hàng chân chính được con người sử dụng vậy. Nhưng vào thời điểm bọn họ tới tầng âm 8, lại thấy được một tầng bày đầy các loại vũ khí và trang bị hoàn toàn tương phản và không phù hợp với thể sinh mệnh ý thức - loại chủng tộc tự nhận là cao cấp có thể sử dụng thứ vũ khí con người không quen không biết. Những vũ khí này cho dù con nít Trái Đất ba bốn tuổi cũng có thể gọi tên được ——
Đao và kiếm, rìu và súng, đó là vũ khí loài người thống trị Trái Đất hồi lâu từng sử dụng trong mấy ngàn năm, nhuộm vô số máu tươi. Tuy hiện tại chúng nó đã cực kỳ ít xuất hiện trong chiến tranh, nhưng vừa thấy là biết ngay ý nghĩa đại biểu của bản thân chúng.
Sắc mặt mọi người bắt đầu trở nên không tốt lắm.
Bọn họ nhìn thấy vũ khí trang bị đại biểu cho tranh đấu và giết chóc này đều có dấu vết bị sử dụng, Lâm Phi Liêm thậm chí còn thấy trên một trang bị bảo hộ có một vết nứt bị xuyên thấu tương đối lớn, cùng với bên cạnh vết nứt là vết máu tươi bắn tung toé bị lây dính mà chỉ có loài người mới có.
"...... Tại sao nơi này lại có vũ khí và trang bị từng bị sử dụng qua?" Kim Xán Xán là người đầu tiên mở miệng, biểu cảm trên mặt đều là kinh nghi: "Mấy thể sinh mệnh ý thức kia không có thực thể, kiểu gì cũng không thể dùng mấy thứ này đi?!"
Trương Mãnh và Lâm Phi Liêm từng người đi một vòng kho hàng tầng âm 8, càng nhìn thì biểu cảm càng khó xem.
Mà Mã Lễ Ngạo đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, cũng đã đưa ra đáp án: "Thể ý thức sinh mệnh không dùng được, mấy thứ này tất nhiên là cho... người có thể sử dụng."
Kim Xán Xán theo bản năng muốn phản bác: "Cho dũng sĩ loài người dùng cũng không đến mức sẽ..."
Cô nói đến một nửa liền đột nhiên im bặt, thay thế chính là biểu cảm khiếp sợ lại phẫn nộ đến cực điểm.
Trương Mãnh đột nhiên xoay người đi nhanh về hướng thang máy trong suốt kia, Mã Lễ Ngạo than nhẹ một tiếng cũng bước nhanh theo sau. Thẳng đến lúc này anh mới có thể xác định, trước đó lúc thang máy đi xuống có nghe được tiếng binh khí va chạm và ồn ào phân loạn không phải là ảo giác trên tinh thần.
Khi tất cả mọi người đứng trước thang máy, Mã Lễ Ngạo rốt cuộc mở miệng: "Đi xuống trước tiên phải đề phòng xung quanh."
"Mặt khác, bất kể nhìn thấy cái gì...... cũng đừng hành động thiếu suy nghĩ."
Một câu cuối kia là anh nói với Trương Mãnh lúc này sắc mặt đã có chút căng chặt dữ tợn.
Từ đầu Trương Mãnh cũng không có nghe vào được lời nói của anh.
Chỉ ngay khi y phát hiện cái nút mình muốn ấn bị người ta ngăn lại, đối diện với đôi mắt trầm tĩnh của Mã Lễ Ngạo, Trương Mãnh mới đột nhiên hoàn hồn, liên tiếp thở hổn hển vài tiếng rồi mới cắn răng nói: "Tôi biết."
Càng vào lúc này càng không thể để cảm xúc khác chiếm cứ đầu óc choáng váng, y phải bình tĩnh!
Sau đó, trong khi năm người đề phòng cao độ và hơi thấp thỏm, Lâm Phi Liêm ấn xuống nút số 9.
Trong nháy mắt thang máy thủy tinh trong suốt không tiếng động rời khỏi tầng 8 kho hàng mà đi xuống, dọc theo đường đi đều vô cùng an tĩnh bỗng nhiên truyền đến tiếng thét chói tai và tiếng cười bén nhọn.
Một đường đen nhánh đến tầng 9 nháy mắt bỗng nhiên liền sáng lên, trong ánh sáng chói mắt cùng tiếng ồn ào, bọn Mã Lễ Ngạo thấy được cảnh tượng phía trước ——
Tại nơi sâu thẳm đen tối vốn không thấy ánh mặt trời này, có một sàn giác đấu thật lớn trên đài cao, bị ánh đèn trắng khổng lồ chiếu rọi.
Xung quanh sàn đấu không có bóng ai, nhưng lại có thể quỷ dị nghe được các loại âm thanh.
"Ha ha ha quỷ đỏ! Quỷ đỏ mau giết hắn! Dùng chân của ngươi bẻ gãy đầu của hắn! Ngươi chỉ cần thắng được hai trận nữa là có thể lấy được đá quý linh hồn rồi! Không cần do dự! Giết hắn! Giết hắn ha ha ha ha!"
"Aaa Brugg đồ ngu xuẩn này, ngươi không thể để quỷ đỏ thắng tiếp! Nó bây giờ đã là nỏ mạnh hết đà, xử lý con nhỏ đó thì chúng ta còn có thể chơi thêm mười mấy trận nữa!!"
"Ha, có thêm dũng sĩ loài người mới đi vào nơi này sao?"
"Vừa vặn đám người bây giờ tao nhìn đã chán lắm rồi, bọn chúng đều sắp chết đến nơi, nhanh kêu mấy đứa mới tới kia tham gia trận này đi ha ha ha. Dù gì cũng không phải chúng ta bức bách bọn nó, là bọn nó tự nguyện tham gia Trò Chơi Dũng Sĩ mà! Ha ha ha ha!"
Mã Lễ Ngạo theo hướng âm thanh từ những thứ không thấy được đó nhìn về phía đài cao đang thi đấu.
Lúc này ở trên đài cao kia, có hai thân ảnh điên cuồng lại mạnh mẽ đang không tiếng động mà công kích lẫn nhau.
Trong đó một người đàn ông thân hình cao lớn cường tráng, thân trên cơ bắp nổi phồng, mỗi một lần công kích tựa hồ đều có thể mang theo một trận kình phong.
Mà đối thủ của anh ta lại là một người nữ cao gầy, đường cong uyển chuyển căng chặt. Thân hình cô so với người đàn ông lực lưỡng đối diện nhỏ hơn hai vòng, nhưng mà trong trận chiến này, cô lại không phải bên yếu thế ——
Cô di chuyển cực kỳ tinh chuẩn né tránh tất cả công kích hữu hiệu của người đàn ông đối diện, rồi sau đó tựa như quỷ mị áp sát phía bên phải hắn, dùng kỹ thuật nâng chân móc lên cổ đối phương rồi đột ngột kéo toàn bộ sức nặng cơ thể ném về bên trái!
Rầm một tiếng, người đàn ông thân hình cường tráng kia đã bị cô hung hăng quật ngã trên mặt đất, tư thế đầu chúi xuống.
Sau đó cô gái chân mang giáp vừa mới công kích người đàn ông quỳ trên mặt đất đột nhiên ngẩng đầu lên. Dưới ánh đèn trắng, làn da màu hạt dẻ và đầu tóc như lửa đỏ của cô giống như một luồng sáng đỏ cực lóa mắt, hung hăng đâm vào trong mắt và trong lòng tất cả người nhìn thấy.
Trương Mãnh trong khoảnh khắc đó trừng mắt cực to, y hung hăng nện tay lên cửa kính trước mặt: "Eustalia!!"
Y đã từng nghĩ tới hình ảnh mình tìm được chị gái vô số lần.
Chị có lẽ còn sống, có lẽ đã chết, có lẽ điên điên khùng khùng, có lẽ chật vật đến cực điểm.
Nhưng không có bất luận một hình ảnh nào tựa như bây giờ, chị giống như một con sói cô độc bị lũ linh cẩu vây quanh, điên cuồng chiến đấu không biết mệt mỏi. Dù trên người chị vết thương chồng chất, lại tuyệt không lui về sau hay yếu thế một chút nào.
Trương Mãnh muốn mở cửa thang máy tiến lên, lại phát hiện bất kể y làm thế nào cũng không thể mở cánh cửa lớn bằng thủy tinh này.
Khi hai mắt y đỏ bừng chuẩn bị đập vỡ cánh cửa này, tách, tách, tách, tách!
Toàn bộ ánh đèn trong kho hàng tầng 9 một cái tiếp nối một cái toàn bộ sáng lên, rồi sau đó bọn Mã Lễ Ngạo liền thấy được... những người vừa nãy giấu mình trong bóng tối, bị bọn họ xem nhẹ.
Đó là một hình ảnh như thế nào?
Mấy trăm dũng sĩ loài người cầm lấy binh khí nguyên thủy nhất, mặc áo giáp nhuộm máu, bọn họ cũng không như là chiến sĩ kiêu ngạo gối giáo chờ dưới ánh sáng, mà là trầm mặc chỉnh tề ngồi sát góc tường, tựa hồ như những con dã thú chờ đợi lên sân khấu. Khi bọn họ ngẩng đầu nhìn qua bên này, trên mặt mỗi người gần như đều là vặn vẹo, chết lặng, hoặc là điên cuồng.
Kim Xán Xán không thể tránh khỏi mà nhỏ giọng phát ra một tiếng nức nở.
Mà vào lúc này, cửa thang máy rốt cuộc cũng mở ra.
Kế đến, không đợi Trương Mãnh và Mã Lễ Ngạo bọn họ có hành động hay phản ứng gì, các dũng sĩ đó thế nhưng đem vũ khí trong tay nhắm ngay đầu của chính bọn họ.
Đồng thời, một tiếng nói kiêu ngạo đắc ý vang lên ở nơi sâu nhất thành phố Linh Hồn này:
"Các dũng sĩ loài người đến từ Trái Đất à~ các ngươi là tới tìm kiếm đá quý linh hồn sao?"
"Tham gia cách đấu lôi đài! Trở thành dũng giả lấy một địch trăm, giết nhiều người nhất, mạnh nhất, thì có thể lấy được đá quý!!"
"Nếu không, tất cả đồng bạn của các ngươi sẽ bị bọn ta nhuộm dần tinh thần, rồi một người tiếp nối một người chết ngay trước mặt các ngươi đó nha!"
"Nhưng động tác các ngươi cần phải nhanh lên một chút, bởi vì quỷ đỏ đứng trên lôi đài kia đã chiến thắng và giết chết 98 đối thủ, ha ha ha ha, chỉ thiếu hai người nữa! Cô ta sẽ đạt được thắng lợi trận chiến này, lấy được đá quý rồi đó. Ha ha ha ha ha!!"
Khi tiếng nói của thể ý thức kiêu ngạo kia nói xong câu đó, tóc đỏ quỷ mị trên lôi đài đã không chút lưu tình trở tay vặn gãy cổ đối thủ.
Động tác của cô dứt khoát lại lưu loát, hung ác mà lại kiên quyết. Trong đôi tròng mắt màu xanh lá sẫm kia rõ ràng không có bất luận cảm xúc dư thừa gì.
Chỉ là ở khóe mắt rơi xuống hai giọt nước màu đỏ nhàn nhạt mà thôi.
"Eustalia!!"
Tác giả có lời muốn nói: Nếu muốn đặt tên chương, đại khái chính là Đấu trường đẫm máu đi.
Đừng đánh tui, chương sau Tiểu Mã sẽ tiễn chúng đi một đợt luôn mà.
Hết chương 53.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro