Chương 62+63
Chương 62
Tác giả: Đả Cương Thi - Edit: Kaorurits.
Mã Lễ Ngạo vào thời điểm mọi người đều trầm mặc thốt lên một câu "bé hai ngoan của ba", đưa tới mọi người nhìn chăm chú.
Rốt cuộc tại giữa bầu không khí có chút bi tráng túc mục, những lời này phảng phất như có chút không hợp nhau.
Nhưng Mã Lễ Ngạo đối mặt với ánh mắt những người này cũng không cảm thấy xấu hổ, anh chỉ là rất tự nhiên nói: "Vừa rồi Huyền Nhị và Tiểu Lan nói sẽ trợ giúp chúng ta. Tuy rằng hai đứa nó bây giờ còn rất nhỏ, nhưng ít nhiều gì cũng có thể trợ giúp mọi người chiến một trận."
Mã Lễ Ngạo nói lời này làm khán giả xem phát sóng trực tiếp ngừng spam phẫn nộ, vì bọn họ đã từng nhìn thấy bộ dáng Tiểu Lan và Huyền Nhị bùng nổ trong tháp cao màu trắng. Tuy ngày thường hai cục cưng này tồn tại gần như không tham dự vào chiến đấu của Tiểu Mã ca, nhưng sau khi Mã Lễ Ngạo nói ra lời này, mọi người đều hoặc nhiều hoặc ít đều dâng lên một tia hy vọng ——
Nếu Tiểu Lan và Huyền Nhị có thể phát huy sức mạnh siêu mạnh trong trận chiến cuối cùng, nói không chừng… nói không chừng còn có cơ hội?
Vì thế, khán giả Trái Đất bèn bắt đầu điên cuồng gửi tin "bé lớn ngoan bé hai ngoan của ba ba", còn không quên kêu Tiểu Mã ca cố lên.
Chỉ là ngoại trừ Lâm Phi Liêm ra, nhóm dũng sĩ còn tồn tại ở đây lại chưa hề nhìn thấy bộ dáng của Tiểu Lan và Huyền Nhị bùng nổ, Eustalia nhìn bé hổ đang ghé vào trên Mã Lễ Ngạo kia, lông cả người bù xù, diện mạo xấu moe, hình như chân sau còn hơi bị ngắn nữa, thật sự là không cảm thấy vật nhỏ này có thể phát huy được tác dụng gì ở đây.
Nhưng cô và các dũng sĩ khác ở đây đều giống nhau, lúc này cũng sẽ không diệt chí khí của mình, chỉ có thể khụ một tiếng nói: "Được rồi, được rồi, hy vọng đến lúc đó nó có thể cắn chết thêm mấy cái thể sinh mệnh ý thức."
Mã Lễ Ngạo và Eustalia đối thoại đánh vỡ trầm mặc, các dũng sĩ khác nhìn hổ con xấu moe còn nhe răng trợn mắt kia, tâm tình trầm trọng cũng hơi thả lỏng một chút.
Dẫu trạm cuối cùng này là tập thể chịu chết thì thế nào? Ngày đầu tiên bọn họ bước vào trò chơi này cũng đã chuẩn bị tiếp nhận bất luận kết quả gì rồi.
Anh đô con Châu Phi cười ha hả, nâng nâng cánh tay của mình: "Nhóc con nhỏ như vậy cũng phải đi làm thể ý thức! Sao chúng ta có thể lùi bước?! Dù sao ông đây vốn dĩ là chết trong cái kho hàng kia, hiện giờ còn sống cũng đã là kiếm lời rồi! Mà chỉ cần lát nữa tôi giết thêm mấy cái thể ý thức, giết đủ mười cái thì tôi chết cũng có thể cười mà chết!!"
Lời này làm các dũng sĩ khác cũng lộ ra biểu cảm và tươi cười khác nhau.
"Nếu ông đen thui này cũng có thể giết chết mười tên, tôi đây kiểu gì cũng phải giết chết mười một tên mới được."
"Ha ha! Không bằng chúng ta so một lần xem ai giết nhiều thể ý thức hơn đi? Còn không phải là 3000 thể ý thức nhìn không thấy sao? Mỗi người chúng ta giết hơn một trăm là có thể toàn diệt bọn chúng, ngẫm lại cũng không phải là chuyện không có khả năng nhỉ."
"Ha ha ha tôi biết ông đang khoác lác, nhưng nổ mà trâu bò vậy tôi thấy cũng được đó! Đúng vậy, một người giết hơn một trăm là có thể giết sạch bọn chúng rồi!"
"Đi thôi! Đi hoa viên linh hồn! Giết một tên không lỗ giết mười tên kiếm lời, cho dù chết, cũng muốn lôi kéo bọn thể ý thức đó chết chung làm đệm lưng!!"
Vì thế, nhóm dũng sĩ trầm mặc vào thời điểm này cũng không hề trầm mặc nữa, một đám lôi kéo đồng đội kề vai sát cánh, cao giọng cười hướng về hoa viên linh hồn khu Đông Bắc.
Bọn họ bước đi trầm ổn, tinh thần ngẩng cao, phảng phất như bước đi không phải một con đường hẳn phải chết mà là đi ăn một bữa thịnh yến vinh quang.
Lúc này, tại hoa viên linh hồn .
Trong hoa viên được tạo nên từ những đóa hoa năng lượng muôn màu nghìn sắc xán lạn đến cực điểm kia, 3000 thể ý thức mà con người không thể nhìn thấy bằng mắt thường đã tập kết xong.
Giữa trung ương những thể ý thức đó có một chàng trai thoạt nhìn cao quý mà lạnh nhạt đứng ở nơi đó. Hắn khác với những thể ý thức xung quanh, hắn thế mà lại có ngoại hình của con người. Chỉ là so sánh với cơ thể máu thịt thật sự của con người, thân hình hắn là hoàn toàn ngưng kế từ ý thức năng lượng mà ra.
Hắn là nửa trong suốt.
Đương nhiên nếu hắn nguyện ý, hắn hoàn toàn có thể giống như những thể ý thức khác, ẩn nấp vô hình.
"Tháp cao màu trắng bị hủy diệt và hỗn loạn ở kho hàng ngầm đều là kết quả của việc chúng ta coi khinh loài người."
"Chủng tộc có thể đạt đến tiêu chuẩn nền văn minh cấp ba, chủng tộc có tư cách tham gia Trò Chơi Dũng Sĩ, chẳng sợ có nhỏ yếu thì cũng không nên lấy phương thức trêu chọc đùa bỡn và coi thường bọn họ."
"Các ngươi phải hiểu rõ, bọn họ hiện giờ đã không phải con kiến, bọn họ đã trở thành con chó con mèo có thể cắn các bị thương. Mà đối phó với chó mèo, chung quy phải nghiêm túc hơn một chút."
Trong miệng chàng trai cao quý lại nói ra lời chẳng có cảm xúc gì, nhưng đám thể sinh mệnh ý thức xung quanh lại nghe đến xấu hổ cúi đầu cả đám.
"Linh đại nhân ngài nói rất đúng, chúng ta quá khinh địch."
"Nhưng ai mà nghĩ đến bọn nó đã tiến hóa đâu? Hầy, trước khi tôi đến nơi này còn nghe bọn họ nói trò chơi lần này hoàn toàn không có nguy hiểm nữa kia. Sớm biết vậy thì tôi không tới rồi."
"Hừ, hiện tại nói cái này có ích lợi gì? Nhưng cũng may chúng ta đã tụ tập đến đây, Linh đại nhân cũng ở đây nữa! Lần này chúng ta nhất định có thể giết chết tất cả bọn chó chó mèo mèo đó, báo thù cho chùn ta và tộc ta! Chúng ta 3000 tụ tập bên nhau đã hình thành sóng năng lượng ý thức cường đại nhất, bọn chúng phỏng chừng vừa tiến đến là sẽ bị đánh sâu vào linh hồn, sau đó quỳ xuống hết đi? Ha ha ha!"
"Đúng vậy đúng vậy! 3000 thể ý thức, sóng ý thức năng lượng là con người không chịu nổi đâu! Đừng nói chúng ta còn khống chế hơn 600 người của chúng nữa! Còn có đá quý linh hồn!"
"Ha ha bọn nó còn muốn một viên đá quý linh hồn cuối cùng! Đá quý đó ở trong tay Linh đại nhân, dù bọn nó có chết hết cũng đừng hòng bắt được tới tay!!"
"Đúng đúng đúng! Chờ bọn nó tới chúng ta trực tiếp tiến lên công kích ngay! Nhanh nhanh kết thúc một vụ này đi, qua hai ngày tôi sẽ xin đổi thể rời đi……"
Đám thể sinh mệnh ý thức bắt đầu mang theo giọng điệu đắc ý và tất thắng thương lượng chuyện sau khi chiến đấu xong.
Linh đứng giữa, cũng không ngăn cản.
Bởi vì tựa như lời những thể ý thức này đã nói vậy, chỉ cần chưa đầy 200 con người đó đi vào hoa viên linh hồn, thì sẽ bị sóng năng lượng ý thức của bọn họ bắt lấy ngay. Đến lúc đó sóng năng lượng cường đại sẽ làm tinh thần con người đau nhức, căn bản là không có cách nào chiến đấu, hơn nữa những dũng sĩ loài người bị khống chế đó, tử vong là con đường duy nhất của chúng.
Đây là cách biệt một trời một vực giữa các thể sinh mệnh khác nhau.
Chủng tộc nhỏ yếu như loài người chẳng sợ thông qua Trò Chơi Dũng Sĩ có được khả năng tiến hóa, nhưng so sánh với thể sinh mệnh ý thức đã tiến hóa hoàn thành, giữa hai bên cách nhau một lạch trời.
Cho nên, cứ lẳng lặng chờ đợi là được.
Có thể cho loài người một cơ hội chiến đấu quang minh chính đại, cũng đã là hắn nhân từ rồi.
Lúc này dũng sĩ loài người đã có thể từ rất xa nhìn thấy hoa viên mang sắc thái rực rỡ xán lạn phía trước.
Khác với hoa viên trồng đầy thực vật hoa tươi trong suy nghĩ của bọn họ, hoa viên phía trước kia tựa hồ có rất nhiều đóa hoa sinh trưởng giữa không trung (?), thoạt nhìn như là ánh sáng cầu vồng lơ lửng đầy trời.
Đó là một hình ảnh cực đẹp, lại mang đến cho bọn họ áp lực cực quỷ dị và trầm trọng. Ngay lúc này, Mã Lễ Ngạo duỗi tay cản lại bước chân nhóm dũng sĩ tiến tới.
"Vừa rồi mọi người thương nghị nên chiến đấu như thế nào, tuy tôi không am hiểu phân tích kế hoạch, nhưng cũng có hai việc muốn nói một chút với mọi người, có lẽ có thể trợ giúp trong chiến đấu."
Nhóm dũng sĩ ngay lúc này đều nhìn về phía anh.
"Thứ nhất chính là chỗ tôi có dịch nghiên cứu phun sương có thể khiến thể sinh mệnh ý thức hiện hình, tôi đã giao nó cho đội trưởng Lâm."
"Năng lực đặc biệt của đội trưởng Lâm là thao tác ‘không khí’, chỉ cần là nguyên tố và thành phần trong không khí có khả năng thao tác, anh ấy đều có thể tùy ý vận dụng, hơn nữa thay đổi hình thái và độ ấm của chúng."
"Cho nên, chờ đến khi chúng ta tới hoa viên linh hồn, đội trưởng Lâm sẽ vào thời gian thích hợp kíp nổ dịch nghiên cứu trên không trung chúng ta, làm chúng hóa thành dạng sương mù, khiến đại đa số thể ý thức trong hoa viên hiện hình. Như vậy, lúc mọi người chiến đấu sẽ thuận tiện hơn một chút."
"Điểm thứ hai, chính là về việc thể ý thức tụ tập với nhau có khả năng hình thành vòng năng lượng ý thức." Mã Lễ Ngạo nói. Dịch nghiên cứu làm trong mắt các vị dũng sĩ đều lộ ra thần sắc mừng rỡ, nhưng mọi người cũng không hỏi nhiều chậm trễ thời gian, tiếp tục nghe anh nói.
"Chúng ta cũng không hiểu biết thể sinh mệnh ý thức là tồn tại như thế nào, nhưng vừa rồi mọi người phân tích, có vẻ như kho hàng dưới lòng đất trước đó có khả năng tồn tại vòng năng lượng đặc biệt gì đó. Mà loại vòng năng lượng đặc biệt này đại khái có quan hệ với số lượng thể sinh mệnh ý thức tụ tập lại với nhau. Một khi vòng năng lượng đặc biệt xuất hiện, chúng ta sẽ càng khó khống chế não bộ của mình."
Eustalia và bốn vị đội trưởng khác gật đầu: "Đúng vậy, loại vòng năng lượng này…… Tuy rằng nhìn không thấy nhưng xác thật có tồn tại." Mà đây đại khái là tình huống mà bọn họ lo lắng nhất.
Mã Lễ Ngạo liền cười cười: "Cho nên, đến lúc đó hy vọng mọi người có thể lấy tôi làm trung tâm chiến đấu, đừng rời người tôi quá xa."
Anh nói rồi giơ lên chạc cây Tiểu Lan vẫn luôn được ôm trong ngực: "Đây là cây đá quý sinh mệnh bản mô phỏng tôi vẽ ra. Là dựa theo bộ dáng sinh mệnh thực vật Thánh kỵ sĩ Langdon Dahl mà vẽ, vị Thánh kỵ sĩ Langdon Dahl kia có sức mạnh chữa trị và sinh mệnh mạnh mẽ, đồng thời vị trí của bản thân cũng có thể hình thành vòng năng lượng sinh mệnh, cho nên ở bên cạnh Tiểu Lan hẳn là có thể che chắn hoặc là ngăn cản vòng năng lượng của mấy thể ý thức kia."
"Chỉ cần có thể không bị phá hủy tinh thần, trận chiến đấu này chúng ta có thể tranh đấu một lần."
Sau khi nhóm dũng sĩ nghe được Mã Lễ Ngạo nói thì trước tiên đều đồng thời nhìn về phía Tiểu Lan, biểu cảm là trong chút kinh ngạc vui sướng còn mang theo điểm hoài nghi, rốt cuộc cái cây nhỏ này trông như là một vật phẩm trang trí tinh mỹ vậy, thật sự là hơi bị nhỏ hơn nữa thoạt nhìn không giống như vật còn sống, đột nhiên nói nó có thể phát ra vòng năng lượng sinh mệnh gì đó thật sự là có hơi làm người ta không thể tin tưởng.
Có điều mọi người đều đồng thời gật đầu, không ai nghi ngờ.
Canh thập toàn đại bổ thần kỳ mười phần cũng đã uống qua rồi, nói không chừng năng lực đặc biệt của dũng sĩ Hoa Quốc này chính là thần kỳ như thế thì sao?
Hơn nữa chỉ cần đây là sự thật, ít nhất giết 10 tên trong miệng mọi người nói không chừng cũng có thể hoàn thành thì sao.
Nói xong hai điểm này, Mã Lễ Ngạo và nhóm dũng sĩ bèn cùng nhau tiến về phía trước.
Tên khùng mà còn trẩu tre Tư Như Cuồng cũng không rời đi, tuy rằng đêm qua y có cơ hội trốn đi. Nhưng gia hỏa này hiển nhiên cũng cực kỳ rõ ràng ý nghĩa của trận chiến cuối cùng, dù ngay lúc này y trộm trốn đi, chỉ cần bọn Mã Lễ Ngạo không thể lấy được thắng lợi, vận mệnh cuối cùng của y cũng bất quá là cái chết mà thôi.
Nếu vậy còn không bằng y trực tiếp tham dự vào trận chiến ngẫm lại là thấy điên cuồng cộng thêm kích thích này, chỉ cần tưởng tượng có nhiều thể ý thức nhiều sinh mệnh cho y giết chóc không cấm cản như vậy, Tư Như Cuồng liền hưng phấn mà cười nhẹ lên tiếng.
Sau đó làm mấy dũng sĩ xung quanh y lại trợn trắng mắt, cách y xa hơn một chút.
Rất nhanh, hoa viên linh hồn xán lạn nhiều màu kia liền xuất hiện trước mặt nhóm dũng sĩ.
Đến gần mới phát hiện trong không trung nổi lơ lửng cũng không phải hoàn toàn là những đóa hoa chân thật, chúng nó có là do đá quý các màu điêu khắc ra, lại có do năng lượng đơn thuần hình thành cực hạn huyễn màu. Dưới ánh sáng mặt trời ban ngày chiếu rọi, nơi này sáng rọi đến gần như có thể làm bất luận một người nào quên đi hô hấp.
Lấy thẩm mỹ bình thường của con người tới xem, nơi này xác thật có thể xưng được là "nơi đẹp nhất".
Cảnh tượng như vậy dù có tìm khắp toàn bộ quả đất cũng không có khả năng tìm ra nửa phần.
Mà trong sự phồn hoa xán lạn này, bọn họ thế nhưng thấy được một người nửa trong suốt đứng ở giữa. Như vậy tựa như thiên thần trong truyền thuyết, đang thẩm phán nhân loại trong hoa viên của thần.
Hình ảnh này có chút chấn động, có chút quỷ dị, làm nhóm dũng sĩ đều không tự giác dừng bước chân lại.
Nhưng loại tạm dừng này cũng chỉ trong nháy mắt, Mã Lễ Ngạo chỉ liếc mắt một cái liền thu hồi ánh mắt, thân hình anh trong nháy mắt này thẳng tắp đĩnh bạt chưa bao giờ có. Anh nhấc chân, bước từng bước vào nơi chung chiến này.
Ầm ——
Nháy mắt Mã Lễ Ngạo bước vào hoa viên linh hồn này, một luồng linh áp* vô hình khổng lồ bỗng điên cuồng đè xuống anh từ đỉnh đầu và bốn phương tám hướng!
(*linh lực + uy áp hay có trong mấy truyện tu tiên ấy.)
Đó là tiếng gào rống và cười dữ tợn không tiếng động, là áp bách và công kích vô hình!
Rõ ràng những khủng bố và hắc ám đó ngay tại bên người, nhưng bạn lại hoàn toàn không thể dùng mắt thường bắt giữ đến nó.
Mã Lễ Ngạo hơi hơi nhắm mắt, nếu không thể dùng mắt thường bắt giữ, vậy không nhìn luôn.
Trong nháy mắt này anh đem linh lực trong cơ thể tụ tập lên thân cây Tiểu Lan, rồi sau đó hắn 450 điểm giá trị linh lực đã bị rút ra một nửa. Cây đá quý sinh mệnh trong tay anh vẫn luôn bị người ta cho rằng là linh vật kia trong khoảng thời gian ngắn điên cuồng sinh trưởng, nó thậm chí đã vượt qua trạng thái cao nửa người trước đó ở tháp cao màu trắng, cuối cùng trưởng thành dáng vẻ một cái cây cao lớn.
Cũng rốt cuộc vào lúc này tản mát ra vầng sáng quắc kinh tâm động phách.
Ngoại trừ nhánh cây và lá cây có hơi thiêu thiếu, thoạt nhìn hơi trọc ra.
【 A a a a! Tiểu Lan Tiểu Lan Tiểu Lan của tui!! Trời ơi Tiểu Lan mỹ lệ như thế! Ai còn nói Tiểu Lan của chúng ta xấu tui đánh cả nhà nó!! 】
【…… Trời, lần đầu tiên nhìn thấy thân cây và cành lá cây đá quý sinh mệnh gần gũi vậy đó!! Thật là quá đẹp quá đẹp! Quả thực không dám tưởng tượng Thánh kỵ sĩ Langdon Dahl đẹp cỡ nào!! 】
【 Tiểu Mã ca 6666!! Hu hu hu chờ Trò Chơi Dũng Sĩ Trái Đất kết thúc tui nhất định phải chi số tiền lớn đi xin anh ý vẽ cho tui một bản phỏng chế cao cấp của cây đá quý sinh mệnh mới được hu hu hu! Tui hết sức muốn trồng một cây đá quý sinh mệnh trong sân nhà giữa vũ trụ xa hoa của tui! 】
Mã Lễ Ngạo bớt một nửa linh lực đổi đến Tiểu Lan trưởng thành một cây đá quý sinh mệnh cao ba mét. Tuy rằng thể tích như vậy đối với bản thể Langdon Dahl chân chính mà nói vẫn nhỏ xíu đến đáng thương, nhưng cây đá quý sinh mệnh lúc này cũng đủ để cất chứa một chút sức mạnh của Langdon Dahl.
Ở cung điện sinh mệnh, Langdon Dahl hơi hơi nhắm mắt, mà đồng thời cây đá quý sinh mệnh tản mát ra ánh sáng nhu hòa rồi lại cường đại, chỉ trong nháy mắt liền chắn được vòng năng lượng do 3000 thể sinh mệnh ý thức tụ tập với nhau hình thành, đẩy nó ra bên ngoài vầng sáng của cây.
Cũng làm nhóm dũng sĩ bước vào hoa viên linh hồn đã bị vòng năng lượng của thể ý thức công kích, trong lúc nhất thời khôi phục não bộ tỉnh táo, thậm chí là sức mạnh toàn thân lực.
"Oh my god! Đây là thần cây hệ support tuyệt hảo luôn!!"
Cảm nhận được sức mạnh sinh mệnh, nhóm dũng sĩ trong nháy mắt liền phấn chấn tinh thần, cùng dùng một loại ánh mắt không thể tưởng tượng nhìn cây đá quý sinh mệnh đang sáng lên lấp lánh. Này quả thực quá lợi hại!! Cây nấm dùng đao của Hoa Quốc kia cũng quá lợi hại!!
Vì thế, đám thể sinh mệnh ý thức vốn dĩ tính toán một hồi hợp lại tiêu diệt đám chó chó mèo mèo này, vừa khai màn đã gặp trở ngại.
Bọn họ hoàn toàn không nghĩ tới thế nhưng có con người có thể lấy ra trân bảo chống đỡ được vòng tinh thần của họ.
Nhưng lúc này thể sinh mệnh ý thức cũng không ngạo mạn cực hạn và bất kham một kích như ban đầu nữa, tuy rằng cái cây này xuất hiện ngăn cản tác dụng của vòng năng lượng, nhưng bọn họ bên này ước chừng có 3000 thể cộng thêm bị hơn 600 dũng sĩ loài người bị chúng khống chế, nếu còn không thể giết chết chưa đến hai trăm người phản kháng này, vậy bọn họ cũng thật sự có thể chết ở chỗ này luôn, không còn mặt mũi đi về nữa!
Dù lấy số lượng chồng lên cũng có thể chồng chết bọn nó!!
Vào thời điểm các thể ý thức bắt đầu thao tác con người bắt đầu vây công các dũng sĩ, Linh nhìn cây đá quý sinh mệnh lóe ra sức mạnh sinh mệnh xán lạn, ánh mắt thâm trầm.
Vừa rồi hắn vậy mà cũng hoài nghi nhân sinh trong nháy mắt. Thật sự là cái cây này thoạt nhìn rất giống một cây đá quý sinh mệnh duy nhất trong toàn vũ trụ - Langdon Dahl.
Có điều rất nhanh hắn liền phản ứng lại, Langdon Dahl toàn vũ trụ chỉ có một, hắn cũng không có khả năng tham dự vào Trò Chơi Dũng Sĩ thuộc về con người Trái Đất này.
Càng đừng nói cái cây này vừa xấu vừa trọc…… Đại khái chỉ là một sản phẩm phỏng chế đi.
Nhưng cho dù là một sản phẩm phỏng chế, nó cũng tản mát ra sức mạnh của cây đá quý sinh mệnh.
Mắt Linh xẹt qua ánh sáng nguy hiểm.
Hắn nhìn về phía con người đang được mọi người bảo vệ ở giữa, người làm cây đá quý này xuất hiện và cũng lớn lên đó.
Con người này chính là người mà Dama Deer nói nhất định phải giết chết kia đi.
Hiện tại xem ra, hắn quả nhiên đáng chết.
Chỉ trong nháy mắt, thân hình nửa trong suốt của Linh liền ẩn nấp vào không trung, hơn nữa trong một phần ngàn giây thời gian tới trước mặt Mã Lễ Ngạo.
Chẳng sợ Mã Lễ Ngạo có năng lực phản ứng tuyệt vời và cảm giác nhạy bén, anh cảm thấy được thể ý thức cường đại này nháy mắt xuất hiện trước mặt anh, nhưng phản ứng trên thân thể anh vẫn chậm hơn Linh một chút. Anh căn bản không thể nào tránh né, linh áp mạnh mẽ như núi biển liền tràn vào não anh, làm cả người anh cứng lại giữa chừng.
Biến cố này tới thật sự là quá nhanh, nhanh đến mức Huyền Khiếu và Langdon Dahl đều không kịp phản ứng lại.
Nhanh đến mức khán giả Trái Đất cũng không trước tiên phát hiện ra vấn đề.
Nhưng đến mức Long Uyên nhìn bóng người cứng còng kai, ánh mắt lộ ra một tia…. Sáng rọi khó có thể nói rõ.
Cho nên.
Con người vĩnh viễn cũng không thể vẽ ra thần long chân chính được.
Không ngoài hắn sở liệu.
Hắn nghĩ nhiều rồi.
Hết chương 62.
▬▬▬▬▬𝓚𝓪𝓸𝓻𝓾𝓡𝓲𝓽𝓼▬▬▬▬▬
Chương 63
Tác giả: Đả Cương Thi - Edit: Kaorurits.
Khán giả Trái Đất là thấy Mã Lễ Ngạo đứng tại chỗ gần một phút cũng không nhúc nhích mới phát hiện anh có vấn đề.
Tuy rằng Mã Lễ Ngạo bị nhóm dũng sĩ bảo vệ ở bên trong, đại khái giảm bớt tỉ lệ anh bị công kích, nhưng 3000 thể ý thức đối đầu 200 dũng sĩ bất khuất, nhẹ nhàng cũng là xác suất 10 đối 1. Kiểu gì anh cũng tránh không khỏi khả năng bị thể ý thức công kích.
Nguyên nhân chính là như thế, giữa một đám dũng sĩ chiến đấu kịch liệt, Mã Lễ Ngạo đứng im bất động thời gian dài chợt có vẻ cực kỳ chói mắt.
Cố tình ngay lúc này có một dũng sĩ may mắn còn tồn tại bị thể ý thức khống chế, cầu lửa trong tay trực tiếp bay về hướng Mã Lễ Ngạo. Tiểu Mã ca ngày thường phản ứng cực kỳ nhạy bén lại vào thời điểm cầu lửa sắp đập đến trán anh còn không nhúc nhích, mọi người còn không biết anh bị thể ý thức xâm lấn nữa thì chính là đồ ngu rồi!
"Đại ca!!"
"Tiểu Mã!"
"Á tiểu khả ái!"
Vương Khiếu Hổ, Lâm Phi Liêm và Eustalia trước tiên đều phát hiện điểm này, hơn nữa trực tiếp tính toán dùng công kích của mình đánh tan quả cầu lửa kia. Nhưng mà có một thân ảnh nhỏ xíu càng nhanh hơn bọn họ, hổ con trên đầu có chữ Vương đang giương miệng nhằm về phía cầu lửa kia, cầu lửa đã bị nó trực tiếp nuốt vào trong bụng, không còn nửa điểm sức sống nào.
Sau đó, Huyền Khiếu cúi đầu nhìn Mã Lễ Ngạo đã bị xâm lấn não bộ, có chút bực bội duỗi móng vuốt gãi gãi lên vai anh, lại không có biện pháp làm cái gì ở thời điểm này.
Bất luận một sinh mệnh nào, một khi bị thể ý thức xâm lấn vào não thì trên cơ bản cũng chỉ có một con đường là tự mình chiến đấu trong đầu, chiến thắng thể ý thức là có thể đi mà thôi. Tuy rằng có Dụng cụ bắt giữ thể ý thức và mấy thứ như ma pháp linh hồn, thuật pháp tu chân các kiểu tồn tại, nhưng gặp được thể sinh mệnh ý thức cường đại chân chính, mấy thứ này căn bản là vô dụng.
Mà hiện tại, thể sinh mệnh ý thức xâm lấn não của Mã Lễ Ngạo kia chính là thể sinh mệnh ý thức đẳng cấp cao.
Cho nên, không giúp được gì, một ải này một chỉ có thể chính anh vượt qua. Không qua được…… Chính là tử vong.
Huyền Khiếu quay đầu nhìn về phía các dũng sĩ khác lúc này đang chiến đấu, hình ảnh nhìn thấy càng làm cho hổ ta sốt ruột ——
Chẳng sợ cây đá quý sinh mệnh Langdon Dahl ngăn cản vòng năng lượng do thể ý thức tụ tập lên, không làm nhóm dũng sĩ mới vừa tiến vào hoa viên linh hồn liền quỳ tập thể, nhưng chênh lệch trên số lượng và cấp bậc vẫn làm các dũng sĩ loài người lâm vào tình thế cực kỳ ác liệt.
Một dũng sĩ loài người phải đồng thời ứng đối ít nhất công kích của ba đồng bào bị khống chế cùng bốn năm thể ý thức muốn xâm lẫn não và công kích tinh thần, cho nên chẳng sợ dịch nghiên cứu có thể khiến thể ý thức hiện hình kia đã bị đánh vào không trung, đại đa số thể ý thức dấu vết màu tím hồng này, nhưng các dũng sĩ loài người vẫn mười phần quá sức —— chiến đấu mới vừa bắt đầu một phút cũng đã có một nửa dũng sĩ bị thương, ba bốn dũng sĩ giống Mã Lễ Ngạo, cứng còng đứng yên tại chỗ.
Còn tiếp tục như vậy, phỏng chừng chưa đầy mười phút, người sẽ tuyệt tử hết.
Huyền Khiếu lại nhìn thoáng qua Mã Lễ Ngạo thân thể còn cứng còng bất động, cuối cùng vẫn là chớp chớp tròng mắt màu đỏ tươi của hắn.
Nếu đã quyết định muốn giúp một phen, vậy mặc kệ trận chiến đấu này thoạt nhìn có kết cục đã định như thế nào, hắn đã nói thì chung quy nên làm được.
Sau đó, Huyền Khiếu liền khống chế được Huyền Nhị cắn một ngụm lên vai Mã Lễ Ngạo, chỉ nháy mắt mà một nửa linh lực của Mã Lễ Ngạo liền trực tiếp biến thành 0. Trong tiếng gào rống biết rõ vô vọng vẫn kiên trì của các dũng sĩ, một tiếng hô càng lớn càng khủng bố vang lên giữa không trung hoa viên linh hồn!
"Gràooo——"
Con hổ nhỏ què chân bị các dũng sĩ cho rằng cắn một thể ý thức cũng cắn không nổi kia đón gió mà lớn lên, rất nhanh thân hình nó liền to dần đến cỡ cự hổ thành niên, nhưng mà này còn chưa đủ, nó lại tiếp tục lớn dần đến hình thể muốn lớn hơn gấp ba cự hổ thành niên rồi mới ngừng sinh trưởng, rồi sau đó, từ trong cái miệng càng thêm bất quy tắc của nó phun ra một quả cầu năng lượng màu đen!
Nháy mắt quả cầu năng lượng kia bay ra đã khiến thể ý thức không ai bì nổi kêu ra tiếng đầy kinh hãi.
"Tại sao ngoài cây đá quý sinh mệnh phỏng chế, còn có một con Cự Hổ Thôn Thiên phỏng chế!!"
"Trời ơi đây là công kích năng lượng vật chất ám a a a!! Chạy mau!!"
Lũ thể ý thức trong nháy mắt này cũng không có tâm tư công kích các dũng sĩ, một đám thét chói tai bay nhanh chạy trốn. Nhưng bọn chúng trước đó đè nặng đánh dũng sĩ loài người đến quá tàn nhẫn, sáp đến quá gần nên cuối cùng vẫn là có gần một phần ba thể sinh mệnh ý thức trực tiếp đưa tặng cho cầu năng lượng màu đen. Mà còn đại khái khoảng mấy trăm cái thể sinh mệnh ý thức khác cũng bị cái này cầu năng lượng bóng tối này lan đến gần, bản thể bị thương.
Sau khi Huyền Khiếu rống ra một tiếng này, thân hình thật lớn kia liền gấp rút thu nhỏ lại, rất nhanh lại biến thành bộ dáng chỉ lớn bằng hai bàn tay, một lần nữa bò về trên vai Mã Lễ Ngạo.
Chuyện hắn có thể làm cũng đã làm, trong khoảng thời gian ngắn thân thể Huyền Nhị không thể lại phát ra công kích cường đại như vậy nữa. Nếu Mã Lễ Ngạo không thể mau chóng tỉnh lại, có lẽ hắn và Langdon Dahl sẽ lựa chọn vào thời điểm cuối cùng tự bạo hai đứa nhỏ, giúp nhân loại một lần cuối cùng.
Như vậy đại khái có thể làm mấy người vượt qua được thành phố Linh Hồn, nhưng…… vượt ải như vậy, có lẽ là cách vượt ải tệ nhất rồi.
Lúc này, Mã Lễ Ngạo đã bị Linh xâm lấn não bộ suốt ba phút.
Thân thể anh cứ như vậy yên lặng đứng tại chỗ, tựa hồ từ đầu tới đuôi cũng không hiện ra thần sắc thống khổ giãy giụa gì.
Này rất khác mọi người.
Trên thực tế, nếu lúc này có thể đem hình ảnh trong đầu Mã Lễ Ngạo cụ thể hóa ra mà nói, vậy có lẽ là một màn làm tất cả dũng sĩ loài người và thể sinh mệnh ý thức đều rất cạn lời ——
Mã Lễ Ngạo đúng là bị Linh xâm lấn não bộ trước.
Nhưng Linh lại không có thể trước tiên phá hủy áp chế ý thức của Mã Lễ Ngạo, tiến tới chiếm cứ não bộ, thao tác thân thể của anh được.
Cũng không phải Linh không muốn làm như vậy, thật sự là hình ảnh trong não Mã Lễ Ngạo khá là muốn mạng.
Trong óc người thường hoặc là ý thức, đại khái sẽ rất tập trung với các sự vật bình thường, chẳng hạn như tưởng tượng mình là một tồn tại cường đại, lại hoặc là có chấp niệm gì trong óc, dưới loại tình huống này thể ý thức chỉ cần chiến thắng tồn tại cường đại đó, phá hư cái chấp niệm đó, là có thể rất dễ dàng khống chế được tư tưởng ý thức của con người.
Mà một vài dũng sĩ loài người từng được huấn luyện hoặc nhân viên chuyên nghiệp, họ sẽ xây dựng ý thức trong não thành thành lũy phòng không hoặc cung điện, ý thức con người như vậy càng khó để phá hư chiếm cứ cùng với thao tác. Nhưng căn cứ theo ý thức và linh hồn lực mạnh yếu khác nhau, thể sinh mệnh ý thức phí một chút thời gian và sức mạnh hơn một chút cũng vẫn có thể công phá thành lũy hoặc là cung điện đó.
Tựa như đã khống chế những dũng sĩ kia vậy.
Có vài dũng sĩ có tình huống trong não tương đối kỳ lạ, chẳng hạn như Tư Như Cuồng hoặc là nói Tư Thương Vân, trong cung điện não bộ ý thức tràn ngập cơ quan cạm bẫy và các loại phòng nghiên cứu, dụng cụ thí nghiệm kỳ kỳ quái quái, mà Lâm Phi Liêm còn lại là Vạn Lý Trường Thành vĩnh viễn không kết thúc, phảng phất như một mê cung.
Ý thức trong não như vậy hiển nhiên càng thêm khó có thể ứng đối, bằng không hai người kia cũng sẽ không một người có thể trực tiếp cắn nuốt phân giải thể sinh mệnh ý thức, một người có thể còn kiên trì đến cuối cùng khi bị thể ý thức xấm lấn lâu dài.
Nhưng hai người này hiển nhiên không phải kỳ quái nhất.
Trước khi Linh xâm lấn não bộ Mã Lễ Ngạo, hắn đã từng giả thiết qua rất nhiều khả năng xem cung điện của Mã Lễ Ngạo sẽ có dạng gì, nhưng hắn cảm thấy chẳng qua là một con người nhỏ yếu mà thôi, ý thức tinh thần lực cường đại hơn nữa thì có thể cường đại đến đâu kia chứ?
Hắn dựa vào năng lượng ý thức tinh thần mạnh mẽ của mình là có thể đủ trực tiếp phá hủy toàn bộ phòng bị và thành lũy, trực tiếp chiếm cứ não bộ người này, làm nó không có cách nào làm bất luận chuyện gì cả.
Nhưng mà, sau khi Linh xâm lấn não Mã Lễ Ngạo rồi, liền một chui đầu ngay vào một khu rừng nấm rậm rạp. Đúng, trong khu rừng này không có bất cứ thực vật nào khác, chỉ có những cây nấm lớn lớn bé bé màu sắc khác nhau, làm người nhìn mà da đầu tê dại.
Này cực kỳ giống cảnh tượng cực đáng sợ của nền văn minh nào đó, suýt nữa khiến Linh kinh hoàng hét lên.
Chờ phát hiện những cây nấm này chỉ là lười biếng đứng ở đó không có bất luận công kích tính gì, Linh mới hòa hoãn lại tâm tình của mình.
Rồi sau đó chính là tức giận, hắn dễ như trở bàn tay liền hủy hoại một tảng lớn rừng nấm này.
Hơn nữa hắn còn phóng thích tinh thần lực của mình, muốn tìm kiếm ý thức của dũng sĩ loài người kia.
Nhưng mà, sau khi hắn hủy sạch sẽ toàn bộ rừng nấm kỳ kỳ quái quái rồi, cũng không hề phát hiện ý thức tinh thần của dũng sĩ loài người kia đâu cả.
Hắn tiếp tục đi về phía trước, ở giữa rừng nấm thấy được một cái hồ thật lớn, trên mặt hồ trôi nổi đầy cá trắng ngửa bụng. Ngay từ đầu Linh cho rằng mấy con cá này đó là cá chết, nhưng mà khi hắn đi đến bên hồ lại bỗng nhiên có một con cá ngửa bụng nhảy lên cao, ý đồ dùng cái đuôi thân mật tiếp xúc với mặt hắn.
Nháy mắt đã bị Linh bóp nát.
Sau đó, Linh nhìn hồ nước này, cười lạnh phát động công kích tinh thần thật lớn. Trong thế giới tinh thần này chính là thiên lôi buông xuống hung hăng đánh chết tất cả cá trôi nổi trên mặt hồ. Sau đó giữa hồ nước này vỡ ra khe hở to lớn, hồ nước toàn bộ chảy vào trong khe hở đó, rất nhanh cái hồ mỹ lệ này liền khô cạn.
Linh cho rằng tinh thần Mã Lễ Ngạo sẽ giấu ở chỗ sâu nhất trong hồ nước này.
Nhưng mà thẳng đến khi hắn đã thấy đáy hồ tràn đầy nước bùn, hắn cũng chẳng hề tìm được Mã Lễ Ngạo.
Vào thời điểm hắn quay đầu xung quanh khu rừng nấm này, đột nhiên cái khe hắn chế tạo dưới đáy hồ bắt đầu dần dần vặn vẹo, xoay tròn, cuối cùng hình thành một cái lốc xoáy chậm rãi chuyển động.
Khi kia lốc xoáy bắt đầu cấp tốc chuyển động, nó biến thành một cái… lỗ đen có thể cắn nuốt vạn vật.
Linh nhìn lỗ đen đột nhiên xuất hiện, đang điên cuồng mở rộng hơn nữa cắn nuốt hết thảy xung quanh này, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác bất an cực mạnh.
Hắn thế nhưng theo bản năng muốn lui về phía sau thậm chí là trốn thoát, nhưng rất nhanh hắn lại ý thức được đây chẳng qua là thế giới tinh thần của một con người mà thôi!! Hắn làm sinh mệnh ý thức đỉnh cấp trong vũ trụ, sao có thể sợ hãi thế giới tinh thần của một con người cơ chứ?!
Cái lỗ đen này chẳng qua là lỗ đen bình thường do con người này tưởng tượng ra mà thôi, làm sao cũng không có khả năng có được năng lượng mạnh mẽ của lỗ đen vũ trụ, chỉ cần chờ cái lỗ đen cắn nuốt chậm lại hoặc là dừng lại, hắn liền có thể dùng sức mạnh cường đại tới hủy diệt nó!!
Vì thế, Linh chậm rãi tụ tập lên năng lượng ý thức cường đại trong tay, chuẩn bị tìm thời cơ tốt nhất hủy diệt lỗ đen này. Nhưng mà dần dần bên cạnh trên mặt hắn bắt đầu trở nên nghi hoặc, lại từ nghi hoặc biến thành khiếp sợ, khi hắn nhìn lỗ đen kia cắn nuốt toàn bộ ao hồ, lại dần dần cắn nuốt cả một khu rừng nấm, biểu cảm trên mặt hắn rốt cuộc tại một khắc này không thể ức chế mà biến thành hoảng sợ!
"Chuyện này không có khả năng……"
Giọng nói Linh trở nên cực kỳ khàn khàn khô khốc.
Hắn xoay người nhìn bốn phía, thế giới tinh thần thuộc về con người này đang dần dần hiển lộ ra vẻ chân thật, cảm thấy ý thức của chính mình đều hỗn loạn.
"Sao có thể?!"
Chỉ là một con người hèn mọn mà thôi!! Thế giới tinh thần của nó sao có thể là toàn bộ vũ trụ!!!
Khắp hết không gian là Vũ, suốt hết thời gian là Trụ.
Nhật nguyệt sao trời, sinh mệnh vạn vật đều cất chứa bao hàm trong vũ trụ, tồn tại rộng lớn mà to lớn như thế, sao tinh thần của một con người hèn mọn có thể bao quát được?!
Linh khiếp sợ, hoảng hốt, thậm chí loáng thoáng phẫn nộ ghen ghét!
Hắn vô luận như thế nào cũng không thể tin tưởng cũng không muốn thừa nhận, thế giới tinh thần của con người này đã cường đại đến đủ để cùng hắn, thậm chí đủ để cùng thể ý thức cấp bậc vương cao nhất làm một trận đối kháng sinh tử.
Hắn điên cuồng dùng năng lượng ý thức của mình công kích hết thảy những thứ hắn có khả năng nhìn thấy.
Sao trời xoay tròn trong vũ trụ kia, sao băng thiên thạch bay vụt qua kia.
Thậm chí còn có tồn tại mạnh mẽ nhất trong vũ trụ — lỗ đen.
Nhưng Linh dần dần bắt đầu kinh hoàng lên.
Bởi vì toàn bộ công kích của hắn giữa vũ trụ ý thức con người này, đều không thể tạo thành thương tổn hữu hiệu.
Vào ngay lúc hắn vô cùng sợ hãi, đã nảy sinh ý muốn lui, tính toán thoát khỏi thế giới tinh thần của con người này, hắn bỗng nhiên nhìn đến một vầng sáng vàng. Sau đó, rốt cuộc hắn cũng thấy được hóa thân ý thức của con người hắn vẫn luôn tìm kiếm kia.
Cả người con người đó phát ra ánh sáng lên, dựa lên trên một tinh cầu màu xanh biển mỹ lệ, một bàn tay chống cằm chống lên tinh cầu kia, một cái tay khác nâng giữa không trung, tựa hồ đang vẽ cái gì đó xiêu xiêu vẹo vẹo.
Rất nhanh hắn đã biết cậu ta vẽ cái gì——
Đó thế mà lại là…… Một con trùng có sừng màu vàng?
Linh nhìn con người kia vẽ trùng vàng được một nửa lại nhanh chóng phất tay đánh tan nó, tựa hồ là dáng vẻ rất không vừa lòng, sau đó lại bắt đầu vẽ lại.
Cậu ta tựa hồ hoàn toàn không ý thức được hắn đã đến, cả nhìn cũng không liếc mắt nhìn sang bên này một cái.
Tình hình như vậy làm Linh vốn đã muốn rút lui lại bắt đầu giãy giụa.
Hắn kỳ thật cũng từng xâm lấn qua não bộ của sinh mệnh khá chuyên chú. Có vài người ham thích làm nghiên cứu, chuyên chú quá độ sẽ xuất hiện loại tình huống này. Tuy rằng con người này thế giới tinh thần mạnh đến nông nỗi đáng sợ, nhưng…… Nếu hắn lặng lẽ lẻn vào sau đó lại nháy mắt công kích trọng thương cậu ta! Con người này là trung tâm của toàn bộ vũ trụ tinh thần, nếu cậu ta trọng thương thì vũ trụ tinh thần cũng theo đó mà sụp đổ! Sau đó thế giới của con người này sẽ hoàn toàn hỏng mất, rốt cuộc vô pháp chữa trị!!
Ý thức của Linh dao động kịch liệt.
Hắn đang làm ra một lựa chọn cực kỳ gian nan.
Sau khi hắn nhìn thấy con người đó lại vẽ ra một con thằn lằn vàng tinh tế hơn, hắn rốt cuộc hạ quyết tâm!
Hắn vô luận như thế nào cũng phải giết chết con người này! Chẳng sợ hiện tại con người còn rất nhỏ yếu, tỷ lệ vượt ải thành phố Linh Hồn cũng chẳng có, nhưng nếu để con người này sống sót, để một người có thế giới tinh thần cường đại cộng thêm có thù hận cực đoan với thể ý thức sống sót, đối với thể sinh mệnh ý thức bọn họ mà nói tuyệt đối không phải là chuyện tốt!
Thế giới tinh thần còn có thể tiếp tục tăng cường.
Tựa như giữa vũ trụ này còn có thể xuất hiện càng nhiều sao trời xán lạn vậy, hắn không thể lại để cậu ta tiếp tục cường đại thêm nữa, cho nên! Cho dù là liều mạng trả giá trọng thương, hắn cũng muốn giết chết con người này!!
Sau đó, trong miệng Linh lẩm bẩm tựa hồ đang làm cái gì đó phức tạp, thân hình hắn thế nhưng dần dần biến mất giữa vũ trụ ý thức này.
Rồi sau đó, hắn giống như là trước đó xâm lấn não bộ Mã Lễ Ngạo, nháy mắt xuất hiện phía sau Mã Lễ Ngạo, năng lượng tinh thần trong tay sáng như một lưỡi dao sắc bén, hung hăng mà đâm về phía thân thể Mã Lễ Ngạo!!
Nhưng mà.
Lúc này đây hắn lại không nhanh bằng Mã Lễ Ngạo.
Tay hắn trong khoảnh khắc đã bị Mã Lễ Ngạo bắt lấy vừa vặn.
Rồi sau đó, con người Linh
Hắn tay ở nháy mắt đã bị Mã Lễ Ngạo cấp bắt vừa vặn.
Rồi sau đó, con người Linh vốn cho rằng chuyên chú vẽ tranh này nhấc mí mắt lên nhìn hắn một cái, xì một tiếng.
"Ngươi có phải ngu không?"
"Nơi này là địa bàn của ông đây, ngươi còn chơi đánh lén?"
Tay Mã Lễ Ngạo bắt lấy Linh đột nhiên dùng sức, một luồng sức mạnh tinh thần cường đại đáng sợ trong nháy mắt tràn ngập toàn thân Linh, rồi sau đó Linh vô cùng kinh khủng phát hiện, thân thể hắn thế mà bắt đầu biến mất!!!
"Ngươi đang làm gì đó?!"
"Ngươi… loài người nhỏ yếu như ngươi thế nhưng muốn cắn nuốt ta?!"
Mã Lễ Ngạo duỗi tay lại tiếp tục vẽ rồng, hoàn toàn không có ý phản ứng thể ý thức này. Lúc này đây, nơi đầu ngón tay anh xuất hiện hình dạng quanh co khúc khuỷu hơi xoắn lại, nhưng mà anh càng dòm càng cảm thấy cái này giống như là thứ nào đó không thể nói ý, lại đen mặt đánh tan nó.
Thái độ như vậy lại chọc giận Linh, hắn biết lúc này đây chính mình chạy không thoát kết cục tử vong, nhưng con người này cũng quá mức kiêu ngạo!! Nó cho rằng nó là ai?!
"Ngươi cho rằng giết ta rồi thì ngươi sẽ thắng sao?! Sai rồi! Giết một mình ta bên ngoài còn có vài ngàn thể ý thức chờ kìa!! Các ngươi cũng sẽ thua rất thảm!! Dù thế giới tinh thần của ngươi cường đại thì sao?! Thân thể của ngươi nói không chừng đã sớm đã bị đồng bạn công kích vỡ nát rồi!"
"Còn có mấy đồng bạn loài người của ngươi nữa! Bọn chúng dù có giãy giụa như thế nào cũng sống không nổi!! Các ngươi sức mạnh quá yếu! Quá yếu!! Dù ngươi có thể giãy giụa đến cuối cùng, ngươi cũng cứu không được tất cả, a ——"
Linh nói làm Mã Lễ Ngạo dừng động tác vẽ lại.
Đôi mắt bình tĩnh mà thâm trầm kia của anh lẳng lặng mà nhìn chằm chằm hắn, Linh thế nhưng cảm giác được sự phân giải của mình đang đình trệ.
Hắn đề phòng mà ngẩng đầu, lại thấy được Mã Lễ Ngạo đột nhiên lộ ra nụ cười tươi.
"A, đa tạ ngươi nhắc nhở. Ta đột nhiên nghĩ, đây là thế giới tinh thần nha."
Mã Lễ Ngạo thâm thấp mà nở nụ cười.
"Trong thế giới tinh thần rồi, ông đây còn vẽ cái gì không biết."
"Trực tiếp tưởng tượng không phải được rồi sao?!"
Nháy mắt anh nói ra một câu cuối cùng kia, anh đứng giữa trung tâm vũ trụ của mình đột nhiên giơ tay phải lên, cứ như vậy nhẹ nhàng vung một cái giữa bầu trời sao tối đen!!
"Thần long!"
Ánh sáng vàng lấp lánh từ tay thanh niên xẹt qua trung tâm vũ trụ và sao trời hiện ra, một con kim long ngũ trảo cực uy mãnh sáng sủa mang theo linh áp che trời lấp đất, đâm thủng vũ trụ bóng tối vô biên này.
Trong nháy mắt này, Linh sợ hãi đến lá gan muốn nứt ra, thế nhưng trong khoảnh khắc liền biến thành ý thức năng lượng tản ra mất hút.
Mà Mã Lễ Ngạo nhìn thần long sắc vàng kim hoàn mỹ như trong tưởng tượng của anh này, vỗ tay cười to.
Rồi sau đó, anh duỗi tay liền bắt lấy móng vuốt rồng, mang theo nó hướng đến lỗ đen thật lớn phảng phất như có thể cắn nuốt hết thảy kia, thả người nhảy vào!
Cùng lúc đó, Mã Lễ Ngạo đứng im tại chỗ vẫn không nhúc nhích suốt năm phút đột nhiên mở hai mắt, trên mặt lộ ra nụ cười vô cùng khoái ý, anh chắp tay trước ngực rồi sau đó đột nhiên mở ra, vung mạnh về phía trước:
"Tôi nói, rồng tới——"
Một tiếng rồng ngâm chấn động toàn bộ thành phố Linh Hồn vang lên trên bầu trời. Rồi sau đó, trong vạn người chú ý, thần long sắc vàng kim thật lớn, mỗi một mảnh vảy đều hoàn mỹ kia hiện ra thân hình của hắn.
"Thì rồng sẽ tới."
【 A a a a a a a a a a a a a a a!!! 】
Tác giả có lời muốn nói:
Mã Lễ Ngạo: Tới!
Long Uyên:……
Huyền Khiếu: Đậu móa này mẹ nó không công bằng!! Tại sao rồng này lại là rồng bình thường a a a đệt!!
Long Uyên: A.
Văn án không lừa gạt, đầu chó.
Hết chương 62.
▬▬▬▬▬𝓚𝓪𝓸𝓻𝓾𝓡𝓲𝓽𝓼▬▬▬▬▬
Công quân lên sàn (≧▽≦)
8000 chữ, xỉu 囧 tại sao tui lại cắm đầu đi edit 1 bộ vừa dài vừa khó, câu cú loằng ngoằng vậy nè trời :(( càng edit về sau càng khó luôn mọi người ạ :((
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro