Chương 66
Tác giả: Đả Cương Thi - Edit: Kaorurits.
Mưa to màu đỏ đấm vào cửa kính bùm bụp, lưu lại vết nước mưa màu đỏ tươi. Hình ảnh mạng nhện tinh mịn như mạch máu, nhìn gần mang đến cho người ta áp lực tinh thần cực lớn.
Hiện tại là buổi sáng 11: 30. Đã tới giờ cao điểm tan ca giữa trưa dòng người đông đúc, những người đang đi ngoài đường phố đột nhiên không kịp phòng ngừa bị cơn mưa to màu đỏ này trút xuống đầy người đầy đầu, đại đa số đều phát ra tiếng kêu sợ hãi không rõ nguyên do và chán ghét, chỉ có số ít người cảm giác được không đúng thì phản ứng cực nhanh, vọt tới ven đường bất kể chỗ nào có thể tránh mưa được, không để nước mưa đỏ này dính thêm lên người mình nữa.
Mà những người may mắn không có bị mưa to màu đỏ xối đến thì lại một bên khiếp sợ ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, một bên lại theo bản năng lấy điện thoại ra quay chụp tình huống của người qua đường, nhanh chóng đăng một màn mình thấy được này lên internet.
Mã Lễ Ngạo đứng bên cửa sổ nhìn hết thảy, không nhịn nổi mà giật giật khóe miệng.
Bất kể khi nào xem náo nhiệt hóng drama, đủ loại đặc tính của lòng hiếu kỳ này, loài người trốn không thoát được, chẳng sợ mọi người không phải cùng một tinh cầu cũng không hề thay đổi.
Sau đó Mã Lễ Ngạo nhìn mưa to màu đỏ ngoài cửa sổ, nghĩ nghĩ rồi xoay người về phòng tìm một cái bồn to, anh mơ cửa sổ vươn ra một nửa bồn hứng lấy nước mưa đỏ, rồi bắt đầu lục tung trong phòng.
Tuy rằng anh rất muốn vẫn luôn ở trong phòng này chờ đồng đội đáng tin cậy tới tìm anh, nhưng thành phố Tang Thi này lớn như vậy, trò chơi chó này lại trực tiếp tách tất cả mọi người ra. Ở yên một chỗ không nhúc nhích tuyệt đối là một lựa chọn hố chính mình lại hố đồng đội. Cho nên, vẫn là đi rồi tìm từ từ vậy. Ít nhất anh so với các đồng đội khác còn tốt hơn rất nhiều —— anh còn có ba tấm thẻ ân huệ đây nè!
"Huyền Nhị à, ba ba đi tìm một chút đồ ăn còn lại trong phòng, chúng ta không thể ở chỗ này thời gian dài nữa, một khi có tin tức phải rời đi. Con ở chỗ này nhìn bồn đựng nước mưa đừng để nó đổ nha. Nước mưa này ắt hẳn còn rất quan trọng."
Nếu mưa to màu đỏ này là mấu chốt làm con người ở tinh cầu này biến thành tang thi, vậy nếu muốn phá giải loại virus tang thi này thì tất nhiên cũng yêu cầu nguyên thể của virus. Có lẽ tiểu đội dũng sĩ bọn họ chỉ vượt ải thôi, có khả năng không dùng được thứ này, nhưng…… "con người" trong thành phố này, hẳn là muốn đi.
Huyền Nhị nghe được Mã Lễ Ngạo phân phó làm ngơ thong dong, nó nằm trên sô pha dùng móng vuốt chân sau cào cào cằm mình. Sau khi trải qua trận chiến ở thành phố Linh Hồn, hình thể của nó phảng phất như lớn một vòng so với trước kia, hơn nữa cái chân trái phía sau vẫn luôn ngắn hơn ba chân khác thế mà cũng dài ra hơn được xíu.
Hiện giờ nếu không cẩn thận nhìn chằm chằm bốn chân Huyền Nhị mà so sánh, là rất khó nhìn ra được chân nó không đồng đều.
Mà Tiểu Lan cũng có chút biến hóa, nó rốt cuộc không còn là dáng vẻ cứng đờ còn thưa thớt còn hơi trọc lúc mới được vẽ ra được. Nhánh cây lóe lên vầng sáng đủ màu giống như đá quý thủy tinh kia đã từ tám nhánh tăng lên tới mười sáu nhánh, những nhánh cây còn sửa lại phẩm chất, độ lớn nhỏ cùng với phân bố, làm Tiểu Lan nhìn qua rốt cuộc như là một cây hoa trong bồn bình thường. Hơn nữa nó còn mới mọc ra ít nhất mấy chục chiếc lá con năng lượng, càng nhìn càng làm người ta thấy thích.
Khụ.
Hiện tại trong ba đứa nhỏ, đại khái cũng chính là Tiểu Long Tam xuất hiện muộn nhất, là xấu nhất.
Nhưng không sao hết!
Mã Lễ Ngạo sờ sờ tiểu kim long quấn trên tay mình, mặt đầy từ ái cúi đầu nhìn nó: "Bé ba con không cần sốt ruột, mặc kệ con là bộ dáng gì, ở trong lòng ba ba con đều là đẹp nhất ha!"
Sau đó, hổ con đang gãi cằm vung một móng vuốt liền cào bung cái nệm ghế sô pha nó đang nằm.
Tiểu Lan được đặt trên bàn cũng đồng thời nghiêng tất cả các nhánh cây của nó sang hướng ngược lại với Mã Lễ Ngạo, cứ như có một cơn gió to thổi bay nó không bằng.
Mã Lễ Ngạo: "……"
Khụ, nhớ tới mấy lời đã từng kêu với bé lớn ngoan bé hai ngoan này nọ.
"Tiểu Lan, con là bé cưng xinh đẹp dịu dàng nhất của ba. Huyền Nhị con là bé cưng xinh đẹp hoạt bát nhất của ba. Long Tam con là bé cưng xinh đẹp lợi hại nhất của ba. Có gì đâu nè, các con đều là bé cưng đẹp nhất. Anh em tốt thì phải đồng tâm hiệp lực làm cống hiến cho gia đình, đừng có nội đấu."
Ba Mã còn chưa kết thúc đời độc thân cũng đã thể nghiệm đến chuyện nuôi trẻ không dễ rồi.
Một chén nước có đôi khi thật đúng là không dễ giữ thăng bằng.
Kết quả Huyền Nhị còn cào sô pha xoạt xoạt, nhánh cây của Tiểu Lan xoay người lại không xoay được đến chỗ bồn nước đã nghiêng vài phân trên cửa sổ.
Ngay thời điểm Mã Lễ Ngạo định tự mình đi qua, nghĩ xem có phương pháp nào cố định bồn nước, tiểu kim long vẫn luôn quấn trên cổ tay anh, quấn đến cổ tay anh xuất hiện mấy vòng hằn lên, bỗng nhiên cử động.
Đầu tiên là nó khinh bỉ nhìn thoáng qua hổ ngốc, lại hận sắt không thành thép nhìn thoáng qua chạc cây nhỏ, trực tiếp như là một con rồng lượn bay giữa không trung, vèo một cái liền bay đến cạnh cửa sổ. Sau đó nó giơ lên cái chân trước ánh vàng rực rỡ hơi ngăn ngắn lại cực kỳ có lực kia của mình ra, lạch cạch một chút liền chế trụ được bồn nước.
Sau đó tên nhóc xoay cái đầu có sừng như cành khô của mình sang, cho Mã Lễ Ngạo một ánh mắt thoạt nhìn không có biểu cảm gì lại có sự rụt rè chờ mong nào đó.
Mã Lễ Ngạo nhìn đuôi tiểu kim long vỗ từng cái từng cái lên cửa sổ, đột nhiên nhanh trí: "Ồ! Bé ba ngoan của ba thật là được việc!"
Tròng mắt vàng kim của tiểu kim long chớp chớp, hoàn toàn không phản ứng Mã Lễ Ngạo, quay đầu đi xem mưa to bên ngoài. Nhưng cái đuôi nó càng vỗ bộp bộp nhanh hơn một chút.
【 A a a a a! Ha ha ha ha quá moe quá moe quá moe!! Trời quơi, bé ba ngoan của má, má iu con!! 】
【 Đây là nhãi con tiểu long mà tui với nam thần nhà tui sinh ra đó!! Tiểu Mã ca anh nhất định phải chăm sóc con của em nghen!! 】
【 Phi! Bà còn biết xấu hổ hay không? Tiểu kim long không phải nhà tui, nhưng nhóc cưng Tiểu Hổ đang cào sô pha là nhà tui đó!! 】
Người xem ngoài hành tinh bắt đầu trận đấu nhận con, xoát làn đạn và quà tặng điên cuồng.
Sau đó, hệ thống trò chơi của Mã Lễ Ngạo nhắc nhở anh thu được một đợt sóng quà thưởng, trong đó bao hàm rất nhiều sản phầm cao cấp vũ trụ dành cho trẻ sơ sinh.
Mã Lễ Ngạo: "……"
Thật là phục đám fans điên cuồng kia luôn.
Có tiểu kim long hỗ trợ đè lại bồn hứng nước mưa, Mã Lễ Ngạo liền bắt đầu lật xem vật tư còn có thể dùng được trong phòng.
Kỳ thật tất cả vật tư anh đều có thể vẽ ra được.
Nhưng là tính cách hình thành lúc lớn lên làm anh cực kỳ muốn cướp đoạt nơi này một lần, nếu có đồ gì dùng được lại bị anh bỏ sót, anh sẽ cảm thấy tổn thất một trăm triệu.
Đây đại khái chính là……
Chân lý đồ chùa thì thơm mùi nhang nhất đi.
Nhưng mà lật tung Mã Lễ Ngạo trong phòng nửa giờ, tiểu kim long cũng đã tự chủ thay đổi một cái bồn khác đi hứng nước mưa, Mã Lễ Ngạo cũng không lật ra được thứ tốt gì.
Ước chừng chính là mấy túi đồ ăn vặt, một ít đồ ăn và mấy hộp sữa bò trong tủ lạnh, mấy trăm đồng tiền cùng với một thanh chủy thủ rất sắc bén.
Mã Lễ Ngạo: "……" Chủ nhà này thật là không biết sống gì hết.
Đổi lại là anh, nói như thế nào cũng có thể nhảy ra một thùng mì ăn liền hai bao giăm bông và ba túi gạo hai túi bột mì.
Nhưng có chút ít còn hơn không đi.
Mã Lễ Ngạo đem sữa bò, đồ ăn vặt và chủy thủ nhét vào ba lô không gian. Còn lại mấy trăm đồng tiền thì nhét vào túi quần áo của mình.
Sau đó anh cầm hai bồn nước mưa đỏ tươi Long Tam đã hứng trút bào hai cái bình lớn mới được vẽ ra, nhét bình vào ba lô không gian là coi như hoàn thành thăm dò trong phòng rồi.
Sau đó anh chuẩn bị ra cửa.
Lúc này là giữa trưa đúng 12 giờ, mưa to màu đỏ rơi nửa giờ là ngừng. Loài người ở thành phố này còn chưa vì mưa to mà phát sinh biến dị gì, ít nhất trong thời gian một buổi trưa tiếp theo ắt hẳn là đều là an toàn.
Anh muốn thừa dịp thời gian này đi tìm một ít cơ sở vật tư và phương tiện dùng thay đi bộ.
Tuy rằng mấy thứ này tất cả anh đều có thể tự mình vẽ ra, nhưng đồ anh vẽ ra ngoại hình và công hiệu đều tương đối độc đáo, không cẩn thận một cái sẽ bị người khác phát hiện anh không giống người thường liền. Trong thế giới tang thi nguy hiểm không biết này, phô trương như vậy sẽ bị tang thi cắn, vẫn là núp lùm một chút thì hơn.
Mã Lễ Ngạo thậm chí quyết định ngụy trang bản thân thành một người thường ngoại trừ chạy nhanh ra thì không có ưu điểm gì, như vậy xen lẫn trong đội ngũ nào cũng sẽ không bị người ta chú ý quá, an toàn còn có thể làm cá khô.
Chỉ là ba cái thẻ ơn huệ có chút không tiện che giấu.
Mã Lễ Ngạo nhìn tiểu kim long hứng nước xong lại đặc biệt tự động quấn lên cổ tay anh làm vòng tay; cùng với Huyền Nhị nhìn thấy Long Tam không tiến vào ba lô không gian nên nó nhất định phải ngồi xổm trên đầu anh, lại bị tiểu kim long đánh tới chỉ có thể bò lên bả vai anh; cuối cùng nhìn thoáng qua Tiểu Lan đang lười biếng trên bàn trà.
Mã Lễ Ngạo từ từ mà thở dài: "Tiểu Lan à, con xem trên người ba còn chỗ nào có thể đu được, tự con chọn một cái đi."
Chạc cây này thật ra không có trực tiếp giãy giụa cự tuyệt tiến vào ba lô không gian, chỉ là vào lúc anh có ý đồ đem nó bỏ vào ba lô không gian, liền phát hiện chạc cây nó luôn to hơn miệng ba lô không gian một chút……
Này còn có gì không rõ nữa?
Sau đó Mã Lễ Ngạo liền nhìn thấy nhánh cây và lá cây màu sắc rực rỡ của Tiểu Lan vui sướng mà run lên, nó không có biến to hơn, ngược lại mang theo chậu hoa máy móc không gian của mình nhanh mà rút nhỏ đi vài lần, cuối cùng biến thành lớn cỡ một quả trứng cút, thoạt nhìn giống như là hàng mỹ nghệ nhỏ nhắn cực kỳ tinh xảo, dùng đá quý năng lượng chế tạo ra.
Sau khi Mã Lễ Ngạo cầm lấy nó, có hai nhánh cây mỏng manh không ngừng duỗi dài, thắt lại.
Sau đó ——
Hàng mỹ nghệ nhỏ nhắn liền biến thành một vòng cổ cây đá quý sinh mệnh, trực tiếp tròng lên cổ Mã Lễ Ngạo.
"Oa quao?" Mã Lễ Ngạo cũng phải vỗ tay cho chạc cây nhỏ.
Sau đó dũng sĩ Mã Lễ Ngạo tiện tay mang vòng tay rồng vàng ròng 9999, vai khiêng mãnh hổ bản phỏng chế cao, cổ đeo vòng cổ cây đá quý sinh mệnh có thủy tinh năng lượng màu sắc huyền ảo cực hạn, ánh sáng chiếu khắp người mà mở ra cửa phòng mình.
Ờm, sau lưng anh còn đeo một cái ba lô không gian thủ công bản đặc biệt số lượng có hạn, hiện giờ đã thăng cấp đến bản xa hoa không gian lên đến 300 mét vuông rồi.
Quả thực là tự mang vầng sáng.
【 Quỳ cầu vòng tay rồng vàng cùng kiểu QAQ!! 】
【 Bé muốn hâm mộ khóc cầu xin cho bé một mãnh hổ trên vai cùng kiểu đi mà hu hu hu! 】
【 Vòng cổ cây đá quý sinh mệnh! Vòng cổ cây đá quý sinh mệnh!! 8000 vạn đồng năng lượng vũ trụ mau phỏng chế cho mị một cái đi a a! 】
【 A a a a a a a!! Giá cao cầu Tiểu Mã ca nguyên combo phối phụ kiện a a a a! Em có tiền! Không cần tiết kiệm đồng năng lượng giùm em đâu!!! 】
Tác giả có lời muốn nói: Mã Lễ Ngạo: Hôm nay tui chính là sáng nhất toàn thành phố!
Huyền Khiếu: Ha! Cậu coi thường bọn này quá, bây giờ cậu sáng nhất toàn vũ trụ thì có!!
Người xem vũ trụ: Hâm mộ phát khóc hu hu hu.
Nếu các bạn nhìn thấy trang bìa truyện, vẽ kế bên chân trước của tiểu kim long một cái bồn, đại khái chính là tư thế tiểu kim long hứng nước mưa đó.
Hết chương 66.
▬▬▬▬▬𝓚𝓪𝓸𝓻𝓾𝓡𝓲𝓽𝓼▬▬▬▬▬
Chương 67
Tác giả: Đả Cương Thi - Edit: Kaorurits.
Mã Lễ Ngạo tự giác là khiêm tốn ra cửa.
Sau khi mở cửa ra thì phát hiện cánh cửa đối diện bị mở ra một khe nhỏ, hẳn là có người xuyên thấu qua cái khe hở kia nhìn ra bên ngoài, chẳng qua khi Mã Lễ Ngạo dời ánh mắt sang bên đó, cánh cửa đã nhẹ nhàng kéo sát lại, người bên trong tựa hồ cũng không muốn Mã Lễ Ngạo phát hiện họ đang nhìn trộm.
Mã Lễ Ngạo lập tức xuống lầu, phát hiện tòa nhà mình cư trú này đại khái là một tòa nhà già nhất nát nhất khu vực này. Phỏng chừng là tại tòa nhà này có mấy hộ cưỡng chế dời đi nhưng lại kiên cường tử thủ điểm mấu chốt, bằng không nơi này có khả năng đã bị cải tạo thành tòa nhà cao mười mấy tầng lầu.
Đối diện tòa nhà cũ nát này chính là một phố buôn bán giả cổ phồn hoa đặc sắc, bởi vì trận mưa to vừa rồi làm phố buôn bán vốn náo nhiệt trở nên quạnh quẽ hơn rất nhiều. Nhưng đối với nhóm xã súc dù bầu trời mưa dao cũng không thể chậm trễ công việc mà nói, đừng nói hiện tại mưa đã tạnh bọn họ có thể chạy nhanh đi làm tan ca tăng ca làm việc vân vân, dù mưa chưa ngừng thì bọn họ cũng sẽ giương dù mặc áo mưa vào tiếp tục làm việc sinh hoạt.
Các cửa hàng trên phố buôn bán cũng không đóng cửa, Mã Lễ Ngạo liếc mắt một cái liền thấy được hai cửa hàng tiện lợi, một cái siêu thị rau củ trái cây cùng với một tiệm thuốc.
Anh liền trực tiếp chạy chậm qua, trên đường đi phát hiện dưới mặt đất còn có giọt nước màu đỏ, những giọt nước đó lan tràn chảy xuôi về các hướng khác nhau, cuối cùng hướng về cống dẫn nước.
Mã Lễ Ngạo có ngây người trong nháy mắt.
Nước mưa đỏ đó tiến vào hệ thống thoát nước của thành phố…. Hẳn là sẽ không ảnh hưởng đến nước mà bọn họ uống đi?
"Chậc."
Mã Lễ Ngạo mang theo ba đứa nhỏ, đầu tiên tiến vào siêu thị rau củ trái cây. Anh dạo một vòng siêu thị, có chút kinh ngạc phát hiện siêu thị này bán các loại trái cây và đồ ăn thế mà gần như không khác gì thức ăn trên Trái Đất.
Táo lê dưa hấu nho mà anh biết đến đều có, chẳng qua màu sắc lớn nhỏ tựa hồ có chút khác biệt, mà lương thực chính như gạo và bột mì cũng đều có, thoạt nhìn khác nhau cũng không quá lớn.
Mã Lễ Ngạo cho rằng đây là trò chơi tự mang theo công năng điều tiết nào đó, kết quả trò chơi lại trả lời với anh, hình dáng đồ ăn ở đây đều là dựa theo thực vật động vật nguyên bản trên tinh cầu Tang Thi mà chế tạo ra. Nói cách khác, chính là bản thân những thức ăn này chính là động thực vật từng có trên tinh cầu bị đánh mất, chúng nó cũng không trải qua điều tiết, mà là thật sự có tương tự kinh người với động thực vật trên Trái Đất.
Mã Lễ Ngạo cảm thấy thần kỳ, lại cảm thấy đây cũng không phải quá ngoài ý muốn.l
Rốt cuộc ở nơi này, tang thi lúc chưa tang thi hóa có bề ngoài thật sự là quá giống người Trái Đất, có thể dựng dục ra linh hồn sinh mệnh tương tự, tinh cầu kia nhất định cũng đã từng xinh đẹp và tràn ngập sức sống như Trái Đất vậy.
Mã Lễ Ngạo mua vài loại trái cây rau củ anh chưa gặp qua, cùng với một ít gạo và đồ ăn rồi rời đi. Vốn anh còn muốn mua một chút thực phẩm loại thị, kết quả ở khu thịt tươi nhìn thấy nơi này gà vẫn là gà thỏ vẫn là thỏ, cái chân heo cũng vẫn là màu đỏ hồng như cũ, anh liền đánh mất ý niệm muốn mua sắm —— mấy thứ này cũng chẳng khác gì, vậy anh hoàn toàn có thể tự vẽ.
Còn có một điểm rất thần kỳ, trứng ở đây vẫn là hình trứng trên hơi to dưới hơi nhỏ, chẳng qua khác với trứng gà vàng trứng vịt trắng phổ biến ở Trái Đất, đại đa số trứng ở đây đều là màu xanh lam.
Bởi vì màu sắc này thật sự là quá đặc biệt, nên trong ba lô của Mã Lễ Ngạo cuối cùng vẫn nhét hai quả trứng.
Xác định đồ ăn ở đây không khác Trái Đất lắm, sau đó mình vẽ sẽ không kém thái quá thành giống loài khác, Mã Lễ Ngạo liền đi đến tiệm thuốc bên cạnh.
Đi vào tiệm thuốc, anh mới rõ ràng phát hiện cái tinh cầu này và Trái Đất khác nhau rõ ràng. Ít nhất ở phương diện nghiên cứu y dược, nó hẳn là tồn tại cao hơn Trái Đất—— bởi vì anh thấy trên giá dược phẩm có thể tùy ý chọn lựa, thấy được thuốc có thể hoàn toàn trị tận gốc ung thư vú, ung thư dạ dày, cùng với ung thư gan.
Thậm chí những dược phẩm này còn có một khu riêng chuyên môn dành cho ung thư, phảng phất như ung thư ở tinh cầu này cũng không phải bệnh nan y, mà là bệnh nặng bình thường uống thuốc là có thể tốt lên vậy.
Mã Lễ Ngạo đứng trước cái quầy dược phẩm này thật lâu.
Sau đó anh quay đầu mua chút thuốc trị cảm mạo, dạ dày và ngoại thương.
Hiện tại còn không phải thời điểm, tiền anh không đủ.
Nhưng luôn sẽ có cơ hội cất tất cả những thuốc đó vào ba lô mang về Trái Đất thôi.
Mà vào lúc đi ra khỏi cửa tiệm thuốc, Mã Lễ Ngạo nhìn một lớp dấu vết màu đỏ còn sót lại dưới mặt đất kia, theo bản năng duỗi tay sờ sờ đầu tiểu kim long.
Lại sờ sờ đầu Huyền Nhị và nhánh cây của Tiểu Lan.
"Thế giới này trình độ thuốc men chữa bệnh cao hơn Trái Đất rất nhiều……"
Nhưng mà chính là một tinh cầu có trình độ chưa bệnh cao hơn Trái Đất như vậy, thế nhưng trong ba tháng thời gian ngắn ngủi mưa đỏ qua đi, liền hoàn toàn trở thành quốc gia tang thi, vậy virus tang thi ở nơi này đáng sợ đến nhường nào? Mà…… Con người trên tinh cầu này, rốt cuộc đã làm ra ứng đối như thế nào?
Vào thời điểm Mã Lễ Ngạo theo bản năng mà vuốt ve đầu tiểu kim long, tiểu kim long vẫn luôn nằm yên mặc cho sờ bỗng nhiên dựng đầu lên, mở ra cái miệng nhỏ như bồn máu, cắn lên ngón trỏ cuae Mã Lễ Ngạo.
Mã Lễ Ngạo ăn đau hoàn hồn lại, đồng thời, bỗng nhiên nghe được trong tiệm bên cạnh truyền đến một tiếng kêu sợ hãi.
"Có ai không mau tới đây! Có người ăn cướp!"
Mã Lễ Ngạo nháy mắt quay đầu, ánh mắt xuyên thấu qua cửa kính cửa hàng châu báu cách vách thấy được một màn máu me phát sinh trong đó ——
Có một người đàn ông thân hình cao lớn, cả người nhuộm máu, bộ dáng có vẻ cực kỳ kích động điên cuồng, trong tay gã cầm một cây côn sắt, đôi tay giơ lên cao, hung hăng nện từng côn từng côn lên kệ thủy tinh của cửa hàng châu báu.
Mỗi thời điểm côn sắt đập lên thủy tinh vẩy ra, gã đều sẽ hưng phấn dị thường cười to ra tiếng, mà khi gã phát hiện nhân viên bán hàng trên quầy lén lút ấn xuống nút báo cảnh sát, tươi cười hưng phấn trên mặt gã nháy mắt trở nên dữ tợn mà hung ác, côn sắt trong tay không chút do dự liền vung về phía đầu nhân viên bán hàng kia!
"A a a a a!! Cứu mạng cứu mạng! Giết người giết người rồi!!"
Nữ nhân viên bán hàng khác bên cạnh nhịn không được thét chói tai lên, âm thanh của cô bởi vì quá mức hoảng sợ nên lúc hô lên đã thay đổi âm điệu, nhưng mà vô luận cô kêu như thế nào, lúc này người đi đường ngoài tiệm vàng cũng không có một ai chủ động vọt vào. Thật sự là tên to con một bên đả thương người một bên cười to dữ tợn kia mang bộ dáng quá mức điên cuồng đáng sợ, hơn nữa cả người gã là màu máu đỏ chói mắt, rất khó không khiến mọi người nghĩ đến trận mưa to màu đỏ có chút tà môn vừa rồi.
Mã Lễ Ngạo nhảy dựng trong lòng. Anh không nghĩ tới biến dị do mưa đỏ mang đến thế mà lại nhanh như vậy.
Tuy rằng người gặp mưa hiện tại còn chưa biến thành tang thi, nhưng đầu óc của bọn họ chắc chắn đã xảy ra vấn đề. Mà một người đã xảy ra vấn đề, như vậy những người gặp mưa khác thì sao?
Trừ cái này ra còn có một điểm quan trọng nhất —— đầu óc đã có vấn đề, khoảng cách cắn người còn có bao lâu nữa?
Thân mình Mã Lễ Ngạo căng chặt lên, anh quan sát một chút quanh bốn phía rồi sau đó mượn dùng cái bóng ngược nắng, dán mình sát vào tường, nỗ lực hạ thấp cảm giác tồn tại của mình.
Khóe mắt anh còn đang quan sát tình huống trong tiệm châu báu bên cạnh, đồng thời còn chú ý tình huống trên phố này.
Rất nhanh, tiếng thét chói tai hết đợt này đến đợt khác liền vang lên từ khu phố buôn bán phồn hoa này.
"Trời ơi ông làm gì vậy!! Bớ người ta có người sàm sỡ giữa đường!!"
"Sao lại thế này, đây là đùi gà chiên tôi mới mua sao cậu nhào lên cắn?! A a a cậu đừng cắn tay tôi! Tay tôi lại không phải đùi gà!"
"Trời ơi người này điên rồi lái xe máy đụng lung tung!! Nó đụng bay vài người rồi vậy mà còn cười ha ha?!"
"Đệt! Mày trộm đồ của ông đây! Dám trộm đồ của tao để coi hôm nay tao đánh chết mày không!"
"Đừng đánh mau dừng tay! Mau dừng tay ông lại đánh tiếp nữa là đánh chết nó đó!!"
Tựa hồ trong thời gian mười mấy giây ngắn ngủi này, phố buôn bán bình lặng liền lập tức trở nên điên cuồng. Giữa hình ảnh hai mắt Mã Lễ Ngạo nhìn đến, chính là trên phố này bỗng nhiên nhiều ra rất nhiều người trên tóc và trên quần áo còn mang theo rất nhiều dấu vết màu đỏ, một đám điên cuồng làm chuyện điên cuồng.
Mà những việc này đều có một điểm giống nhau, đó chính là máu me.
Mã Lễ Ngạo hít sâu một hơi, anh dùng tốc độ nhanh nhất vẽ ra một cái loa khuếch đại âm thanh quảng trường bản thăng cấp, tiêu hao 10 điểm linh lực, sau đó dưới cái nhìn chăm chú của ba đứa nhỏ, đem cái loa khuếch đại âm thanh này đặt bên miệng, hô to ra tiếng:
"Mọi người nghe tôi nói đây!!"
Âm thanh này mang theo một tiếng kít chói tai, trong nháy mắt liền vang vọng khắp toàn bộ phố buôn bán, lực xuyên thấu cực mạnh này làm móng vuốt Huyền Nhị cào một cái lên cằm anh, mặt dây nhỏ đeo trên cổ cũng run run, mà vòng tay tiểu kim long trên cổ tay thì phản xạ có điều kiện mà cuốn đến càng chặt, làm Mã Lễ Ngạo không nhịn xuống xuýt xoa một tiếng.
Loa khuếch đại âm thanh mà mấy bác gái nhảy quảng trường và mở trước cửa karaoke quả nhiên danh bất hư truyền, hiệu quả nổi bật.
"Mọi người trên đường phố hãy nhanh chóng đóng cửa rút lui! Hơn nữa rời xa bất luận kẻ nào mới vừa trúng nước mưa đỏ! Trạng thái của bọn họ bây giờ cực kỳ không bình thường! Xin mọi người hãy bảo trì cảnh giác nhanh chóng rút lui!!"
Anh không thể giống siêu cấp anh hùng cứu vớt hết mọi người trên con phố này, cũng chỉ có thể tận lực nhắc nhở một chút.
Nhưng mà vào thời điểm Mã Lễ Ngạo kêu được một nửa đã bị ba đứa nhỏ đồng thời nhắc nhở nguy hiểm, bản thân Mã Lễ Ngạo cũng trước tiên thấy được nhóm người qua đường táo bạo đồng thời đỏ mắt nhìn sang bên này.
Chờ kêu xong hết cả câu rồi, Tiểu Mã ca dùng tốc độ nhanh nhất thu hồi loa khuếch đại âm thanh muốn chạy nhanh rời đi, kết quả anh vừa mới nhúc nhích, những người qua đường mắc mưa táo bạo đó giống như đã nhận được tín hiệu công kích tập thể vậy, một đám cười dữ tợn rống giận rít gào nhằm về phía Mã Lễ Ngạo, rất giống cảnh một đám sói dữ nhào vào một con dê con béo ú yếu đuối mong manh.
Tiểu -dê béo- mã: "……"
Anh như vậy cũng không biết có tính là anh hùng loa quên mình vì người không nhờ?
Tiểu Mã ca đầu tàu gương mẫu xông lên đằng trước, hơn nữa linh hoạt né nhanh qua vài người nhào lên. Anh đi vòng một vòng đường đi bộ, phía sau liền theo một hàng dài mấy người qua đường táo bạo. Mã Lễ Ngạo trong lúc vô ý đang quẹo cua nhìn thoáng qua phía sau, thật sâu sắc cảm thấy mình như là một con gà mái già mang theo một đám gà con. Mà đàn gà con điên cuồng này cũng không có đi theo gà mái già được bao lâu.
Bởi vì sau khi chạy đại khái được ba phút, những người sau mắc mưa trở nên táo bạo này bỗng nhiên đồng thời đứng yên tại chỗ, bất động.
Mã Lễ Ngạo nhìn thấy biến cố như vậy cũng có chút kinh ngạc mà ngừng lại, anh lại lần nữa tìm được một nơi ẩn nấp, dán mình thành cây nấm, quan sát đến tình trạng của mấy chục cá nhân dừng lại này.
Mã Lễ Ngạo rõ ràng mà nhìn thấy trên người những người đột nhiên dừng lại này bắt đầu xuất hiện biến hóa rõ ràng—— cánh tay lộ ra bên ngoài và trên mặt bọn họ bắt đầu xuất hiện lấm tấm màu đỏ, sau đó làn da vốn no đủ trong nháy mắt trở nên khô quắt đi rất nhiều. Trong đó có mấy người tạm dừng còn đang giương miệng, Mã Lễ Ngạo phát hiện bọn họ mở ra mồm to, hàm răng vốn dĩ đều và bằng phẳng trở nên bén nhọn lên, bởi vậy ánh mắt Mã Lễ Ngạo nhanh chóng tập trung đến móng tay bọn họ, không có gì bất ngờ xảy ra, phát hiện móng tay bọn họ đều thật dài, hơn nữa trở nên bén nhọn.
Mã Lễ Ngạo hơi thở dài, những người này đã bắt đầu tang thi hóa rồi.
Anh gần như có thể khẳng định vào thời điểm những người này có thể cử động được, bọn họ liền sẽ bắt đầu đi cắn người.
Trên phố này người quá nhiều, anh không thể tiếp tục ngây ngốc nữa, phải nhanh chân trở về. Ít nhất trong nhà là an toàn, hơn nữa căn nhà anh ở vốn dĩ liền kề con phố, dùng kính viễn vọng cũng có thể rõ ràng nhìn thấy được tình huống và biến hóa bên này.
Bước chân Mã Lễ Ngạo vừa trượt liền vọt đến một chỗ không ai nhìn đến, sau đó anh ngẩng đầu hơi hơi cong đầu gối ngồi xổm xuống, hai chân đột nhiên dùng sức nhảy cao về phía trước! Anh liền nhảy lên mái hiên khu phố buôn bán đặc sắc này.
Đường đi lên chung quy an toàn hơn đi xuống một chút, hơn nữa người nổi điên và tang thi hẳn là cũng rất khó ngẩng đầu nhìn lên trên.
Đường đi về của Mã Lễ Ngạo rất thuận lợi, ngoại trừ đối mắt với một cô bé điên cuồng đuổi theo người ta cắn ra, mặt khác không có bất luận kẻ nào phát hiện ra anh.
Mà trên mái hiên anh cũng càng rõ ràng thấy được tình hình đường phố phía dưới. Những người đột nhiên đứng bất động vừa rồi đại khái cũng đứng tại chỗ một phút mà thôi, rồi lại lần nữa bắt đầu cử động lại. Nhưng lúc này đây bọn họ đã không phải đơn thuần táo bạo muốn chế tạo máu me, bọn họ bắt đầu có mục đích cắn xé phần cổ, phần đầu của người sống.
Mã Lễ Ngạo đối mắt với cô bé đuổi theo cắn người, bé gái kia đuổi theo anh bò lên tường theo, đáng tiếc bởi vì chân ngắn mình ngắn nên có làm gì cũng leo không lên được, chỉ có thể phát ra tiếng thét chói tai bén nhọn làm người không thoải mái với Mã Lễ Ngạo, nhưng cũng không có biện pháp gì.
Chỉ là, Mã Lễ Ngạo lại phát hiện làn da cô bé này cũng không khô quắt, thậm chí không nhìn những vết máu kia thì trông còn no đủ mượt mà, giống một quả táo tươi ngon mọng nước.
Một cái suy đoán hiện lên trong đầu anh, Mã Lễ Ngạo hơi hơi hít khí, lấy tốc độ làm cô bé có thúc ngựa cũng đuổi không kịp nhảy liền ba cái chạy đi mất. Thế cho nên khi cô bé kịp phản ứng lại, người kỳ quái trên mái hiên đã hoàn toàn không còn bóng dáng.
Cô bé: "……"
Mã Lễ Ngạo dùng tốc độ nhanh nhất chạy về nhà, lúc anh nhanh chóng mở cửa, lại thấy được cửa nhà đối diện mở ra một khe hở nhỏ.
Mã Lễ Ngạo lần này cả nhìn cũng chưa nhìn liền trực tiếp vọt vào nhà mình, sau đó tùy tay liền vẽ một cái kính viễn vọng bội số lớn, trực tiếp xuyên thấu qua cửa sổ đi xem cảnh tượng ở đường phố đối diện.
Phố buôn bán càng rối loạn hơn so với lúc anh thoát đi, bởi vì sau khi những người trên người và trên tóc không có vết mưa màu đỏ bị cắn, trên người họ cũng bắt đầu xuất hiện trạng thái máu me điên cuồng.
Dáng vẻ như vậy giống như người ngay từ đầu gặp mưa.
Mà những người ngay từ đầu mắc mưa cuồng loạn, sau lại tang thi hóa bắt đầu cắn người, hiện giờ bộ dáng lại chia ra hai loại.
Một loại vẫn là cả người dính máu, ý thức không rõ bắt lấy người liền cắn, càng thêm điên cuồng đáng sợ.
Nhưng một loại khác, lại khiến Mã Lễ Ngạo cầm kính viễn vọng nhìn thấy bọn họ mà phát lạnh trong lòng——
Những người gặp mưa ban đầu nguyên bản hẳn là trên mặt có vệt màu đỏ, làn da khô quắt, điên cuồng đuổi theo người ta, lúc này lại có mấy người hoảng loạn chà lau vết máu trên người mình, hoảng sợ mà nhìn cảnh rối loạn xung quanh, rồi sau đó sắc mặt cực kỳ khó coi chạy ra ngoài phố buôn bán.
Bọn họ tựa hồ đã khôi phục lý trí, thậm chí cả bộ dạng của bọn họ cũng khôi phục lại dáng vẻ ban đầu, hoàn toàn nhìn không ra trước kia rõ ràng như là tang thi hoặc là dáng vẻ kỳ quái.
Mã Lễ Ngạo nhìn bộ dáng bọn họ cũng không dám khẳng định, nếu mình ở trên phố gặp được người qua đường hoảng loạn như vậy, có thể coi bọn họ như tang thi hay không. Nhưng hiện tại chỉ nhìn từ bề ngoài, bọn họ hoàn toàn không giống tang thi, ngược lại cực kỳ giống người bị hại bị tang thi đuổi theo.
Ngay cả cô bé vừa rồi muốn leo lên mái hiên cắn Mã Lễ Ngạo, hiện tại trên mặt cũng đã không còn biểu cảm thị huyết hung tàn ban nãy, thay thế chính là vẻ mặt vô tội và sợ hãi, bé mặc một cái đầm nhỏ màu trắng bị nước mưa và máu tươi nhuộm đỏ, như thú con đi lạc đứng yên tại chỗ, trong ánh mắt to tròn toát ra thần sắc sợ hãi, nước mắt trong suốt tựa như trân châu lạch cạch lạch cạch mà rơi trên mặt đất.
Cô bé sợ hãi khóc ầm ĩ, lớn tiếng kêu ba mẹ trong đám người, có vẻ bất lực vô tội cực kỳ.
Mà Mã Lễ Ngạo thấy được toàn bộ hành trình chuyển biến của cô bé, lúc này tâm tình lại là phá hoại cực kỳ.
Bởi vì lúc này anh cuối cùng cũng biết nhiệm vụ nhắc nhở "Tìm ra Vua Tang Thi" là có ý tứ gì. Cũng biết "Giết chết người thường sẽ bị trừng phạt" hố người chỗ nào rồi.
Thành phố này khó khăn muốn chết.
【 Đậu đậu đậu đậu đậu!! Này mẹ nó biến thành tang thi xong hút máu là có thể khôi phục nguyên dạng sao?! Vậy còn bảo người ta chơi kiểu gì nữa! 】
Hết chương 67.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro