Chương 84+85
Chương 84
Tác giả: Đả Cương Thi - Edit: Kaorurits.
Khi bọn Lâm Phi Liêm Eustalia trở về, nhìn thấy chính là Mã Lễ Ngạo ngã dưới mặt đất, bốn lỗ* đổ máu.
(*tứ khổng, hoặc tứ khiếu: lỗ tai và lỗ mũi đổ máu. 7 lỗ là thêm cả miệng và 2 mắt)
Hình ảnh này suýt nữa làm bọn họ sợ đến mức tim ngừng đập, Vương Khiếu Hổ càng là mặt mũi trắng bệch gào một tiếng nhào về phía Mã Lễ Ngạo!
"Đại ca!! Đại ca rốt cuộc là ai làm anh bị thương… Ặc?!"
Vương Khiếu Hổ tru lên nhào về hướng Mã Lễ Ngạo, nhưng nửa đường lại bị Huyền Nhị rít gào một tiếng hung ác chặn lại.
Hổ con này ngày thường chỉ biết ghé trên vai Mã Lễ Ngạo xem náo nhiệt la lối khóc lóc lăn lộn, thế nhưng vào ngay lúc này lộ ra biểu cảm cực kỳ hung hãn đối với Vương Khiếu Hổ. Thân mình thú con của nó chặn ngang trước người Mã Lễ Ngạo ngã xuống, toàn bộ cơ thể đều bày ra trạng thái công kích, cặp mắt thú màu đỏ tươi gắt gao mà nhìn chằm chằm Vương Khiếu Hổ, phảng phất như cậu dám đi lên một bước thì nó sẽ hung hăng mà cào chết cậu ngay.
Vương Khiếu Hổ chỉ dựa vào trực giác liền cảm nhận được lực uy hiếp cực kỳ cường đại đến từ nhóc hổ con này, mà lúc này, Lâm Phi Liêm cùng Eustalia ở phía sau mới nhìn thấy, ngoại trừ hổ con Huyền Nhị trước mắt này, bảo vệ trước người Mã Lễ Ngạo còn có cây đá quý sinh mệnh vầng sáng chiếu đến thấp nhất, cùng với tiểu kim long nằm trên vai Mã Lễ Ngạo, dùng đôi mắt vàng kim lẳng lặng mà nhìn bọn họ chằm chằm.
Ba đứa nhỏ này ở góc độ khác nhau, không tiếng động mà kiên định bảo vệ bên cạnh người đã sáng tạo ra chúng, mà ba đứa chỉ lẳng lặng ở nơi đó, bỗng dưng vô cớ tạo cho người ta cảm giác áp bách cực lớn.
【 Trời ạ, cuối cùng tôi cũng nhìn thấy Tiểu Mã ca cùng ba cục cưng nhà tôi rồi!! Vừa rồi Tiểu Mã ca đột ngột đen màn hình, thật sự là làm tôi sợ muốn chết hu hu hu! 】
【 Hù chết luôn đó! Tôi còn tưởng rằng Tiểu Mã ca đột nhiên ngủm mới đen màn hình, cả người đều không tốt, bà xã tôi ngay bên cạnh trực tiếp khóc thành tiếng bắt lấy tôi hung hăng đánh vài phát, suýt nữa coi tôi là tang thi mà cắn rồi! Cám ơn trời đất, cuối cùng không có vấn đề gì rồi! 】
【 Như thế mà còn không gọi là vấn đề ư? Tiểu Mã ca hiện tại rốt cuộc là chuyện như thế nào? Ba đứa nhỏ vừa rồi một bộ sắp tắt thở, hiện tại giống như đã hồi lại rồi, sao Tiểu Mã ca đột nhiên hết ổn vậy? Đội trưởng Lâm cùng chị gái mau mau lên nhìn xem sao! 】
【 Lầu trên bạn mù hả? Không phải đội trưởng Lâm bọn họ không đi, bạn nhìn xem dáng vẻ ba đứa nhỏ đi, tôi dám nói chỉ cần đội trưởng Lâm bọn họ dám vượt Lôi Trì một bước, là ba đứa nhóc có thể ăn tươi nuốt sống bất luận kẻ nào! 】
【 Hu hu hu! Thật là bé ngoan của ba ba a hu hu hu! Thời điểm mấu chốt ba đứa nhỏ lại đáng tin cậy như vậy hu hu hu! 】
Cuối cùng bọn Lâm Phi Liêm vẫn nâng Mã Lễ Ngạo dậy đưa lên giường, rốt cuộc ba đứa nhỏ hiện tại không phải ba đứa nhỏ thật sự, tuy ba người Long Uyên phòng bị nhưng cũng biết ba người tiến vào này là đồng đội của Mã Lễ Ngạo, lúc Lâm Phi Liêm nghiêm túc mà tỏ vẻ với bọn họ sẽ không thương tổn Mã Lễ Ngạo, hơn nữa phải bổ sung năng lượng cùng trị liệu cho anh, ba người Long Uyên cũng để họ bước vào.
Nhưng giống như lúc trước Mã Lễ Ngạo mang theo ba đứa nhỏ vậy, ba đứa nhỏ một lần nữa thành vật trang sức cao cấp trên người Mã Lễ Ngạo.
Tiểu kim long Long Uyên tự động mà vòng trên cổ tay trái của anh.
Langdon Dahl vốn tính toán tiếp tục biến thành vòng cổ treo trên cổ Mã Lễ Ngạo, nhưng hai lần không hiểu sao thắt nhánh cây đều thất bại, Langdon Dahl bắn ra vài miếng lá con sắc bén với tiểu kim long tỏ vẻ bất mãn, có điều cuối cùng vẫn quấn vài vòng lên cổ tay Mã Lễ Ngạo, từ vòng cổ cây đá quý sinh mệnh cao cấp biến thành vòng tay cây đá quý sinh mệnh tinh xảo xinh đẹp.
Lúc này đây, luồng lực cản chẳng có tên trong không khí kia lại không thấy nữa.
Langdon Dahl: "……" Xì.
Huyền Khiếu vốn là hẳn là ngồi xổm trên vai Mã Lễ Ngạo, nhưng hắn nhìn thấy Langdon Dahl cũng đổi chỗ rồi, nhếch miệng một cái trực tiếp ngồi xổm trên đầu Mã Lễ Ngạo luôn.
Thừa dịp hiện giờ người này đang hôn mê, mau mau ngồi xổm trên đầu cậu ta một phen đi, chờ cậu ta tỉnh thì đãi ngộ sau đó sợ là cũng khó giữ được đó hê hê hê!
Long Uyên liếc mắt nhìn Huyền Khiếu một cái, nhưng không có lúc lắc cái đuôi làm cái gì cả.
Chờ bọn Lâm Phi Liêm đưa Mã Lễ Ngạo lên giường nghỉ ngơi, Vương Khiếu Hổ cũng gọi điện thoại báo cho Tư Thương Vân ở viện nghiên cứu, bảo y trở lại.
Tư Thương Vân làm kiểm tra rất tỉ mỉ tinh vi cho Mã Lễ Ngạo, cuối cùng xác định Mã Lễ Ngạo là sử dụng tinh thần quá độ, đại não phải vận chuyển siêu phụ tải, mới đột nhiên lâm vào hôn mê như thế.
"Đây là một loại phương thức tự bảo vệ của não người, nếu liên tục sử dụng siêu phụ tải, đại não rất dễ dàng tạo thành chết não đột ngột và các loại tình huống mặt trái khác, hiện tại cậu ấy có thể hôn mê là chuyện tốt, chỉ là mấy ngày kế tiếp không cần động não quá nhiều thì tốt rồi."
Tư Thương Vân nói xong lời này thì dừng một chút, cảm thấy lời vừa mới nói hình như cứ không hợp chỗ nào ý?
Vương Khiếu Hổ thì ở bên cạnh vui vẻ lên: "Này còn không dễ dàng quá sao, chuyện đại ca thích làm nhất chính là thả không đại não, tiến vào trạng thái cá khô mà? Mấy ngày kế tiếp anh ấy chắc chắn có thể nghỉ ngơi đàng hoàng!"
Tư Thương Vân: "……" Y bỗng nhiên liền hiểu ra mình cảm thấy không đúng chỗ nào. Tên Mã Lễ Ngạo kia hẳn là đặc biệt ước gì mỗi ngày đều ở trạng thái nghỉ ngơi không dùng đầu óc đi?
Sau khi xác định Mã Lễ Ngạo không có vấn đề lớn gì, mọi người nhẹ nhàng thở ra. có điều Tư Thương Vân còn có chút nghi hoặc, Mã Lễ Ngạo rốt cuộc làm cái gì mới khiến tinh thần của mình siêu phụ tải đến loại trạng thái này. Cũng coi như là sức thừa nhận của Mã Lễ Ngạo cũng đủ cường hãn, vừa rồi y không nói chính là có rất nhiều người đều không thể chịu đựng cảm giác đau đớn do sử dụng não quá độ, bởi vậy thường là thời điểm não hơi không thể thừa nhận một chút thôi, đại não sẽ tự động tiến vào hình thức ngất đi tự phòng hộ rồi.
Nhưng đại não Mã Lễ Ngạo có vẻ như đã kiên trì thật lâu dưới trạng thái siêu phụ tải cực mạnh, Mã Lễ Ngạo dưới trạng thái này cũng bốn lỗ đổ máu. Này nếu đổi lại là người khác, Tư Thương Vân cảm thấy cơ bản nhất cũng phải là bảy lỗ đổ máu, hoặc là bọn họ trở về là trực tiếp nhìn thấy một cái xác chết nổ tung hết toàn bộ mạch máu não.
"…… Thật không hổ là cậu." Lúc Tư Như Cuồng điên khùng lên tự mình hại mình cũng kém hơn cậu nửa phần đấy.
Mã Lễ Ngạo cứ như vậy hôn mê suốt hai ngày.
Anh là sống sờ sờ bị đói đến tỉnh.
Sau khi tỉnh lại đầu óc còn có điểm ngốc, vừa định động đầu óc ngẫm lại anh là ai anh đang ở đâu kế tiếp muốn làm cái gì, liền cảm thấy đầu óc đau giật giật từng cơn. Vì thế Mã Lễ Ngạo nhanh chóng buông thả đại não, trực tiếp kêu người.
Vương Khiếu Hổ làm đàn em trung thực nghe được lão đại kêu gọi, trước tiên vọt vào phòng, hơn nữa lộ ra biểu cảm ngạc nhiên vui mừng lại cảm động: "Đại ca anh tỉnh rồi hả!! Hu hu hu quả thực quá tốt anh rốt cuộc tỉnh rồi! Bọn em đã ăn mì gói ba ngày liên tục rồi đó!!"
Mã Lễ Ngạo nhướng nhướng lông mày lên, cảm thấy một câu cuối cùng kia mới là trọng điểm, sau đó Vương Khiếu Hổ đặc biệt tận chức tận trách mà đem chuyện anh hôn mê hai ngày này nói ra.
Lúc Mã Lễ Ngạo nghe được sau khi anh té xỉu, ba đứa nhỏ thế nhưng lấy tư thế bảo vệ vẫn luôn ở bên cạnh anh, mí mắt gục xuống của anh hơi hơi mở to, cúi đầu liền đối diện với con ngươi vàng kim của tiểu kim long đã ngẩng đầu nhìn anh trên cổ tay, còn có chạc cây nhỏ đang dùng lá cây cào lên cổ tay anh.
Anh cảm thấy đầu tóc mình bị lay vài cái, duỗi tay sờ thử lại túm xuống một con hổ bé nhe răng nhếch miệng. Mã Lễ Ngạo nhìn ba vật nhỏ này, nhẹ nhàng mà nở nụ cười.
Nụ cười kia không mang theo nửa điểm ủ rũ cùng suy sụp, đẹp dịu dàng làm người ta không rời mắt được.
"Cảm ơn."
Ba đứa nhỏ hiếm thấy bởi vì nụ cười này của Mã Lễ Ngạo cảm thấy, con người này lớn lên còn khá xinh đẹp, kết quả giây tiếp theo con người này liền bắt đầu tìm đường chết ——
"Thật không hổ nhóm bé ngoan của ba mà!! Ba không có phí công nuôi dưỡng các con!!"
Long Uyên: "……"
Langdon Dahl: "……"
Huyền Khiếu: "……"
Huyền Khiếu tướng quân không thể nhìn nhất là sự nhục nhã của ba như vậy, lập tức liền rít gào một câu: "Ba cái đầu to á ba! Ông đây mới là ba mi nè!"
Lời ra khỏi miệng hổ không hề là tiếng grào grào như trước kia, ngược lại là giọng em bé bập bẹ rành mạch mang theo…… tiếng mắng chửi phản nghịch!
Mã Lễ Ngạo mặt mang tươi cười: "……?"
Vương Khiếu Hổ đột nhiên há to miệng: "Trời ơi đại ca! Huyền Nhị nhà chúng ta có thể nói kìa a a a!"
Trên đầu Mã Lễ Ngạo chậm rãi bật ra một dấu chấm hỏi khiếp sợ, sau đó anh nắm lên phần da vận mệnh sau cổ nhóc hổ con lên, xách nó đến trước mặt mình, lộ ra nụ cười cha hiền hòa ái nhất:
"……Bé hai à, con vừa mới nói cái gì đó, nói một lần lại với ba đi?"
Huyền Khiếu tướng quân vĩnh viễn không nhận thua, lập tức duỗi chân há mồm chính là một câu giọng em bé: "Ông đây vừa mới nói, mi không phải ba ta, ta mới là ba mi!! Ngaoo!!"
Vì thế, trong vòng năm phút Mã Lễ Ngạo mới vừa tỉnh lại, hình ảnh tình thân tốt đẹp không còn sót lại chút gì, bị hình ảnh "cha hiền đánh hổ" mặt đơ thay thế.
Trên mông Huyền Khiếu ít nhất ăn mấy chục cái bàn tay, cuối cùng hắn suýt chút nữa muốn phun cầu đen nhỏ với Mã Lễ Ngạo luôn, Mã Lễ Ngạo mới bỗng nhiên dừng tay, sau đó nheo mắt lại dòm kĩ bé hổ rõ ràng không quá bình thường này.
"……Bé hai à."
Huyền Khiếu tướng quân phẫn nộ còn đang tức, chuẩn bị hung hăng cào Mã Lễ Ngạo một phát, đột nhiên liền thấy Mã Lễ Ngạo nói:
"Hình như con không giống trước cho lắm nha."
Huyền Khiếu tức khắc cứng đờ thân mình, mà Long Uyên vung cái đuôi lên, cách không vỗ Huyền Khiếu một cái bốp.
Ngu xuẩn.
Kết quả Long Uyên rất nhanh cũng bị Mã Lễ Ngạo nhấc lên, Mã Lễ Ngạo nghiêm túc mà đối diện tròng mắt vàng kim của Long Uyên kia, mở miệng chính là một câu: "Ta là ba mi đây."
Long Uyên: "……"
"Bé ba, kêu một tiếng ba nghe một chút đi."
Long Uyên: "……"
Không dùng đuôi trực tiếp quất thẳng ngươi vào tường, là hàm dưỡng* cuối cùng của bổn hoàng tử.
(*Hàm dưỡng (bao gồm tu dưỡng, biết kềm chế, tiết chế bản thân) là những điều phát ra từ trong nội tâm và thể hiện ra ở hành vi, lời nói. Từ này vn cũng dùng nhưng không quá phổ biến nha, ghi cho bạn nào không biết)
Mã Lễ Ngạo liền nhìn thấy tiểu kim long vô cùng nhân tính hóa đối với anh trợn con mắt vàng kim đầy vẻ coi thường, sau đó quay đầu đi, phảng phất như áp dụng thái độ mắt không thấy tâm không phiền với anh.
Mã Lễ Ngạo: "Ha." Nhóc à con cũng không đúng.
Cuối cùng, dưới tâm tình có chút khẩn trương đến nhánh cây cũng đều căng thẳng của Langdon Dahl, Mã Lễ Ngạo vẫn là nhấc nó lên, giọng điệu thâm trầm mà: "Tiểu Lan, bé lớn ngoan của ba. Tới đây, kêu ba một tiếng đi con."
Langdon Dahl đang giả chết, dù sao thực vật cũng sẽ không nói, tuy rằng hiện tại y có thể nói, nhưng y có thể luôn giả vờ như không biết nói.
Mã Lễ Ngạo nhương nhướng lông mày: "Không nói cũng không sao, tới dùng chạc cây nhỏ của con viết xuống đất đi, ba biết con là ngoan nhất nghe lời nhất!"
Langdon Dahl: "……"
Rốt cuộc vẫn là trốn không được khảo vấn linh hồn của ba Mã rồi. Cuối cùng Langdon Dahl cũng không dùng chạc cây viết ra hai chữ ba ba, Mã Lễ Ngạo tựa hồ cũng không truy cứu điểm này nữa, anh trực tiếp xuống giường ăn cơm, nghe bọn Lâm Phi Liêm nói về tình huống căn cứ quân bộ hai ngày nay.
"Hai ngày nay trong căn cứ không có tình huống gì đặc biệt phát sinh."
"Tang thi tiến hóa ẩn giấu cũng nên đa số chúng ta đã tìm ra hết rồi, hiện tại ngoại trừ mấy tang thi ở trong viện nghiên cứu, trong căn cứ hẳn là không còn có tang thi tiến hóa ẩn giấu nữa."
"Có điều còn có ba người mất tích tìm kiểu gì cũng tìm không thấy……" Lâm Phi Liêm nhíu mày: "Chung quy cảm thấy có chút bất an."
Vương Khiếu Hổ gãi gãi đầu: "Ba người hẳn là sẽ không tạo thành vấn đề gì lớn đi?"
"Cái đó thì chưa chắc." Eustalia lắc lắc đầu: "Đôi khi ba người là có thể thay đổi hết thảy."
"Tôi không quá yên tâm bên viện nghiên cứu, từ ngày mai trở đi tôi sẽ cùng Phi Liêm đến viện nghiên cứu đi. Nếu có chuyện gì phát sinh đột ngột, cũng tiện cho việc ứng đối."
Lâm Phi Liêm gật gật đầu: "Đại đa số các dũng sĩ khác tập trung xung quanh viện nghiên cứu, xem ra cảm giác của mọi người đều giống nhau, vô luận như thế nào cũng muốn bảo vệ tốt viện nghiên cứu."
Mã Lễ Ngạo gật gật đầu: "Vậy các anh chị thủ đi, có vấn đề gì trực tiếp gọi điện thoại kêu bọn em là được."
Tác giả có lời muốn nói:
Mã Lễ Ngạo: Mấy đứa không quá thích hợp. Vì chứng minh mấy đứa không có không thích hợp, kêu một tiếng ba nghe cái coi?
Huyền Khiếu: Ta là ba mi nè!!
Langdon Dahl: Giả chết.
Long Uyên:……
Mã Lễ Ngạo: Cho nên mấy đứa quả nhiên không thích hợp!!
Hết chương 84.
▬▬▬▬▬𝓚𝓪𝓸𝓻𝓾𝓡𝓲𝓽𝓼▬▬▬▬▬
Chương 85
Tác giả: Đả Cương Thi - Edit: Kaorurits.
Viện nghiên cứu căn cứ quân bộ là nơi có cấp bậc phòng ngực cao nhất trong toàn bộ căn cứ.
Chỉ là cửa chính viện nghiên cứu liền ba lớp cửa chứng thực thân phận gồm có vân tay, gương mặt, tròng mắt, cộng thêm thủ vệ ở lối vào viện nghiên cứu, chỉ mỗi vào cửa đã yêu cầu bốn lớp thủ tục rồi.
Mà dù có thông qua cổng chính viện nghiên cứu, ở khu vực nghiên cứu khác nhau trong viện cũng có cửa hợp kim cách ly tồn tại, như vậy bảo đảm dù một khu vực có xảy ra nguy hiểm hoặc là tai nạn không thể khống chế, sau khi cửa hợp kim hạ xuống, tai nạn sẽ không lan tràn đến một khu vực khác.
Trong viện nghiên cứu, cách mỗi 5 mét thì có camera toàn phương vị theo dõi thăm dò, cách mỗi năm phút thì có một đội binh lính tuần tra qua các khu vực, có thể nói căn cứ quân bộ suy xét sự an toàn của viện nghiên cứu đến cực hạn, dưới tình huống như vậy thì dù thật sự có tang thi tiến hóa lẻn vào, cũng tuyệt đối không có khả năng làm ra chuyện gì.
Cộng thêm Lâm Phi Liêm, Eustalia cùng mất dũng sĩ loài người bằng vào năng lực đặc biệt tiến vào viện nghiên cứu, thật là không còn nơi nào an toàn hơn trong viện nghiên cứu nữa.
Bởi vậy, dù Jackson nói cuộc chiến cuối cùng sẽ xảy ra ở viện nghiên cứu, đám người Eustalia vẫn ôm tâm tình có vài phần nghi hoặc. Thật sự là loại khả năng này bây giờ thoạt nhìn quá nhỏ.
Tư Thương Vân cùng Lục Khải Minh, Ấn Tiểu Nhã và một đám nhân viên nghiên cứu ưu tú nhất đang ở khu vực trung tâm viện nghiên cứu, nghiên cứu về mưa đỏ và virus tang thi.
Bọn họ đã nghiên cứu gần một tháng, nhưng ngoại trừ phân tích lấy ra một ít vật chất không biết, tìm được một ít đặc tính nào đó có thể ức chế virus ra, muốn hoàn toàn nghiên cứu ra thuốc giải virus tang thi thoạt nhìn còn có một đoạn đường rất dài phải đi.
Hôm nay, tựa hồ cũng là một ngày rất bình an tĩnh lặng.
Lúc giữa trưa, Mã Lễ Ngạo nhàn nhã ở nhà không làm gì nghe Vương Khiếu Hổ ở bên tai lặp đi lặp lại lải nhải mấy câu xin ăn ẩn dụ kiểu "Ăn mì ăn liền hai ngày rồi" "Ăn mì ăn liền hai ngày rồi", tuy rằng trên mặt rất là ghét bỏ, cuối cùng anh vẫn duỗi tay vẽ ra năm con vịt nướng.
Tuy nói Tư Thương Vân nói với anh gần đây đừng vận dụng tinh thần lực làm đại não lại mỏi mệt nữa, nhưng Mã Lễ Ngạo phát hiện chỉ cần anh không hao hết linh lực, sau đó cắn thuốc bổ sung linh lực rồi sử dụng, ngày thường tiêu hao một chút tinh thần lực thì vẫn không mất sức.
Thậm chí có thể là bởi vì trước đó liều mạng vẽ nước suối năng lượng cho ba đứa nhỏ đột phá cực hạn tinh thần của anh, bây giờ anh cảm giác tinh thần của mình tựa hồ càng mạnh hơn trước một chút, tuy trị số linh lực trên giao diện nhân vật không có biến hóa, nhưng hiện tại anh vẽ ra một quả trứng gà rẻ bèo nhất đã không cần hao phí 5 điểm linh lực, hiện giờ 2 điểm linh lực cũng đủ cho anh vẽ ra một quả trứng luộc nước trà vừa tròn vừa thơm rồi.
Đây tuyệt đối là một loại tiến bộ, chẳng qua trò chơi cho ra con số không thể hiện ra mà thôi.
Mà điểm này cũng càng chứng thực một chút phỏng đoán của Mã Lễ Ngạo về trò chơi và năng lực bản thân của bọn họ trước đó —— tuy rằng trò chơi số hóa cấp bậc và sáu trị số của mỗi người bọn họ, nhưng đây cũng không giống như trị số lạnh băng cấu thành từ số liệu như game online.
Nó chỉ là một sự tham khảo.
Mà có thể đạt tới cực hạn như thế nào thì được nắm giữ trong tay của chính bọn họ.
Tựa như công kích nhược điểm có thể một kích giết chết đại đa số sinh mệnh, tựa như…… Anh đã vẽ ra ba đứa con ngoan, mà lấy cấp bậc của anh tuyệt đối không có khả năng vẽ ra được.
Ờm, có điều hiện tại ba đứa con trai này rốt cuộc có phải con anh hay không, trong lòng Tiểu Mã ca vẫn có một chút nghi hoặc.
Dù sao, Mã Lễ Ngạo cảm thấy năng lực của mình đã tăng cường.
Vì thế anh cảm thấy mình vậy là cũng được rồi.
Tiểu Mã ca thấy được rồi liền vẽ năm con vịt nướng màu mỡ để Vương Khiếu Hổ mang đi cho ba người Tư Thương Vân ở viện nghiên cứu ăn, nhân tiện còn muốn đưa cho Lục Khải Minh cùng Ấn Tiểu Nhã mỗi người một con vịt nướng, cũng coi như khao một chút cho hai nhà nghiên cứu, thời gian dài không ngủ không nghỉ nỗ lực nghiên cứu như vậy.
Có lẽ là những nhà nghiên cứu toàn vũ trụ đều giống nhau đi, chẳng sợ Lục Khải Minh đã là người hơn 60 tuổi, chẳng sợ Ấn Tiểu Nhã là một phụ nữ tố chất thân thể các phương diện đều tương đối yếu, nhưng lúc hai người bọn họ nghiên cứu lên, cái kiểu nghiêm túc dốc sức đến điên cuồng hoàn toàn không thua Tư Thương Vân.
Cả Tư Thương Vân cũng đều nói hai người kia tuyệt đối là nhân vật mang tính mấu chốt trong nghiên cứu thuốc tang thi, bảo vệ kiểu gì không quá đáng.
Đương nhiên cũng bởi vì điểm này, mọi người không một ai hoài nghi hai người gần như cả tháng liên tục đều ăn ở viện nghiên cứu—— Dù là tang thi tiến hóa cấp cao cỡ nào, cũng không có khả năng hơn mười ngày cả tháng mà không bổ sung một chút năng lượng nào.
Vương Khiếu Hổ nghe được là đi đưa đồ ăn rất vui mừng, rốt cuộc cậu đi cũng có thể được chia cho nửa con vịt, nhưng trước khi cậu còn hơi lo lắng cho đại ca nhà mình: "Đại ca thật sự không đi cùng em sao? Đi xem viện nghiên cứu trông như thế nào cũng khá tốt đó!"
Mã Lễ Ngạo tay trái mang rồng tay phải mang cây, ở giữa còn bắt lấy hổ, cự tuyệt đặc biệt dứt khoát lưu loát: "Không. Cậu đi đi."
"Anh còn là người bệnh, anh suy yếu lắm. Đừng bắt anh làm việc."
Huyền Khiếu nghe được lời này trực tiếp xì cười nhạo, ngao ngao kêu hai tiếng: "Một người bệnh suy yếu lắm, có thể đánh mười người luôn.
Sau đó hắn lại bị bóp lấy miếng da vận mệnh sau cổ, dùng sức quăng lắc rất nhiều lần.
Vương Khiếu Hổ: "……" Từ sau khi Huyền Nhị có thể nói chuyện, tên nhóc này đã có được đãi ngộ của mấy bé hư, một ngày ăn ba trận đòn. Nhưng nó còn làm không biết mệt mà miệng thúi, sau đó lại bị đánh…… Cái tật xấu này cũng không biết là học ai nữa.
Vương Khiếu Hổ bèn xách theo vịt nướng thơm ngào ngạt đi đưa cơm.
Mà vào thời điểm Vương Khiếu Hổ đã xuống lầu, Mã Lễ Ngạo xoay người muốn đóng cửa, lại cảm nhận được đối diện truyền đến tầm mắt nào đó đang nhìn trộm.
Mày anh hơi nhíu lại, quay đầu nhìn thoáng qua cửa nhà đối diện.
Cửa nhà kia cứ lẳng lặng mà đứng sừng sững như vậy, tựa hồ cái gì cũng không có.
Mã Lễ Ngạo vuốt vuốt hổ rồng và cây, xoay người về phòng.
Khi anh về phòng rồi, Trương Đào đang nhìn chằm chằm anh từ mắt mèo nhà đối diện rốt cuộc dời mắt đi, lúc này tất cả trong mắt gã đều là thần sắc phẫn hận tức giận.
Gã nhìn thấy trong tay người kia vừa cầm năm con vịt nướng! Dựa vào cái gì những người đó đến bây giờ còn có vịt nướng ăn, mà gã mỗi ngày cũng chỉ có thể ở nhà ăn mì ăn liền?!
Dựa vào cái gì anh và chị dâu gã có thể ăn ở nhà ăn viện nghiên cứu, mà người nhà như gã chỉ có thể tự mình giải quyết vấn đề ăn cơm, muốn ăn ngon hơn một chút còn phải tự đi ra ngoài đánh tang thi mới được?!
Chị dâu gã rõ ràng là thành viên quan trọng của viện nghiên cứu, rõ ràng có thể sắp xếp cho gã một công việc bảo vệ ở viện nghiên cứu, nhưng gã có xin kiểu gì chị ta cũng thờ ơ! Trong mắt con đàn bà đáng chết đó cũng chỉ có đại ca của gã và nghiên cứu! Con đàn bà đáng chết cả con cũng không đẻ được!!
Rõ ràng là một con gà không đẻ trứng, dựa vào cái gì kiêu ngạo như vậy trước mặt gã?!
Đại ca gã cũng không phải thứ tốt gì, lúc cha mẹ còn sống chính là bắt đại ca hứa phải chăm sóc tốt cho thằng em này! Kết quả chăm sóc của hắn chính là để em trai mỗi ngày ăn mì gói như vậy!! Rõ ràng hắn ở viện nghiên cứu làm đội trưởng đội bảo vệ cũng có thể kiếm được rất nhiều công điểm trong căn cứ để gã ăn sung mặc sướng, nhưng tên đại ca máu lạnh này lại đem tất cả công điểm giao cho Ấn Tiểu Nhã, chỉ chừa cho gã một chút công điểm cả một con vịt nướng cũng mua không nổi mà thôi.
Trương Đào hung hăng mà đạp vào sô pha một cái, căm hận vận mệnh bất công.
"Dựa vào cái gì bọn họ là có thể sống tốt hơn mình? Dựa vào cái gì?!"
Vào lúc gã phẫn hận mà lại lần nữa nói ra những lời này, một âm thanh từ từ vang lên bên tai gã.
"Ngươi đương nhiên có thể khiến bọn chúng sống kém hơn ngươi. Chỉ cần ngươi có lá gan đó… hắc hắc."
Trương Đào bỗng nhiên trừng lớn hai mắt, trên mặt lộ ra vẻ khiếp sợ khủng bố. Có điều sau vài phút, loại khiếp sợ và khủng bố này dần dần biến thành điên cuồng và… dã tâm cực lớn.
Vào ban đêm, khi Mã Lễ Ngạo ra cửa dạo quanh tản bộ thì thấy được hai vợ chồng Trương Minh cùng Ấn Tiểu Nhã tay nắm tay cùng nhau tản bộ.
Hai người cũng không có hành vi đặc biệt thân mật gì, nhưng chỉ nụ cười trên mặt và ánh sáng trong mắt bọn họ, liền biết bọn họ là một đôi người yêu.
Bọn họ thậm chí còn gật gật đầu với Mã Lễ Ngạo, cảm ơn anh giữa trưa đưa qua vịt nướng ngon lành.
"Lần sau đến nhà của chúng tôi ăn cơm nha." Ấn Tiểu Nhã cười nói: "Kỳ thật tài bếp núc của tôi cũng không tệ đâu."
Chỉ là, không có tiếp theo.
Đây là lần cuối cùng Mã Lễ Ngạo nhìn thấy hai người bọn họ cười ngọt ngào ôn hòa như thế.
Bởi vì vào ban đêm, nhà bên liền truyền đến tiếng Ấn Tiểu Nhã thê lương thét chói tai cùng…… rên rỉ.
Khi năm người Mã Lễ Ngạo vọt vào nhà đối diện, nhìn thấy chính là Trương Minh hai tay hai chân đều bị bẻ gãy vô cùng thê thảm đang quỳ rạp xuống đất, Ấn Tiểu Nhã muốn xông lên trước ôm Trương Minh lại bị Trương Đào gắt gao giữ chặt.
"A Minh! A Minh!!! Cậu buông chị ra chị muốn đi tìm A Minh ——"
Trương Đào gắt gao mà lôi kéo Ấn Tiểu Nhã không cho cô tiến lên phía trước: "Chị dâu!! Chị tỉnh táo một chút đi!! Đại ca đã biến thành tang thi rồi! Anh ấy thậm chí không phải tang thi tiến hóa nữa!! Đã hoàn toàn không có lý trí nữa! Chị tỉnh táo lại một chút đi!!"
Ấn Tiểu Nhã nghe Trương Đào nói đột nhiên dừng thân mình lại, rồi sau đó, dưới cái nhìn chăm chú của năm người Mã Lễ Ngạo, cô hung hăng tát một cái vào mặt Trương Đào!
Cô kêu lên như đỗ quyên rên rỉ với gã: "Câm miệng —— mày cút cho tao!!"
Mã Lễ Ngạo chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra trong mắt Trương Đào che giấu ác ý vui sướng khi người gặp họa.
Anh hơi hơi nhắm mắt, có đôi khi nhân tính chính là kỳ dị như thế.
Nó có thể dựng dục ra ánh sáng lộng lẫy mỹ lệ thánh khiết nhất, cũng có thể nở ra đóa hoa tội ác thối rữa ác độc nhất.
Trương Đào bị Ấn Tiểu Nhã tát một cái đến ngốc. Theo bản năng liền mang sắc mặt dữ tợn muốn đánh lại, nhưng lại bị Eustalia tung một chân đá tới trên sô pha.
Mỹ nhân tóc đó mang khuôn mặt lạnh lẽo nhìn gã: "Đừng đánh phụ nữ trước mặt tôi, bằng không tôi sẽ đánh lại gấp mười lần."
Thẳng đến lúc này Ấn Tiểu Nhã mới chú ý tới hàng xóm đã đến, trên mặt cô là thần thái yếu ớt và không bình tĩnh chưa bao giờ có, nháy mắt nhìn thấy mấy người Lâm Phi Liêm bọn họ, phản ứng đầu tiên của Ấn Tiểu Nhã thế nhưng không phải xin giúp đỡ, mà là trực tiếp che chở trước mặt Trương Minh đang bò quỳ sát mặt đất:
"Các anh chị đừng… đừng thương tổn A Minh! Tôi… tôi sẽ cứu anh ấy, đúng… tôi có thể cứu anh ấy! Rất nhanh thôi là tôi có thể nghiên cứu chế tạo ra thuốc tang thi rồi, cuối cùng nhất định có thể cứu lại anh ấy!"
"Trước khi nghiên cứu của tôi thất bại, không ai được phép chạm vào anh ấy!!"
Cô bày ra bộ dáng hung ác muốn uy hiếp năm người đối diện, nhưng cho dù là Vương Khiếu Hổ có lý lịch đời tư ngắn nhất cũng sẽ không bị cô dọa đến.
Ấn Tiểu Nhã nhìn năm người thờ ơ, hốc mắt lại lần nữa đỏ bừng, lúc này đây cô chẳng lớn tiếng rít gào nữa, mà là trực tiếp quỳ gối trước mặt bọn Mã Lễ Ngạo.
"Đừng thương tổn anh ấy…… Cầu xin mọi người."
"Lúc anh ấy phát hiện mình tang thi hóa thì đã tự bẻ gãy hai tay hai chân của mình rồi…. Anh ấy nói một câu cuối cùng với tôi là 'chạy mau'."
"Chính là hiện tại đây! Các người nhìn xem đi!!" Ấn Tiểu Nhã trực tiếp bổ nhào đến trước mặt Trương Minh, vươn cánh tay muốn cho anh ta cắn chính mình, mà tang thi đã tự bẻ gãy hai tay hai chân của mình này lại còn theo bản năng kháng cự người phụ nữ anh ta đã từng yêu nhất đến gần.
Ít nhất là hiện tại, anh ta thật sự không hề cắn cô.
Hết chương 85.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro