Chương 86+87
Chương 86
Tác giả: Đả Cương Thi - Edit: Kaorurits.
Cuối cùng Trương Minh cũng không bị năm người Mã Lễ Ngạo trực tiếp giết chết, mà là dưới sự khóc lóc cầu xin của Ấn Tiểu Nhã, bắt Trương Minh tay chân gãy hết đưa đến viện nghiên cứu quân bộ.
Giáo sư Lục Khải Minh lúc ấy đang ở viện nghiên cứu, lúc nhìn thấy Trương Minh hình dạng có thể nói là thê thảm cùng Ấn Tiểu Nhã, trực tiếp kinh hoàng đến sắc mặt cũng thay đổi.
"Đây là có chuyện gì?!" Lục Khải Minh không thể tin tưởng mà mở miệng: "Sao Tiểu Trương lại biến thành bộ dáng này? Nó bị tang thi cắn hả?"
Cùng lắm nghỉ ngơi ngắn ngủn một ngày mà thôi, trước đó hai người còn lành lặn bây giờ lại trở nên hoàn toàn thay đổi, thật sự là rất khó làm người tiếp thu.
Chỉ là Ấn Tiểu Nhã đối với Lục Khải Minh hỏi chuyện cũng không trả lời, cô chỉ là đỏ hai mắt lẳng lặng mà nhìn bọn Mã Lễ Ngạo nhét Trương Minh vào khoang thủy tinh đặc chế của viện nghiên cứu. Sau đó Ấn Tiểu Nhã đứng trước khoang thủy tinh nghiêm túc mà nhìn chồng cô lần cuối cùng một cái, thở sâu rồi đột nhiên nhắm mắt lại.
Lúc ngẩng đầu lên, bộ dáng yếu ớt trước đó tất cả đều tiêu tán sạch sẽ, chỉ để lại bộ dáng bình tĩnh đặc biệt thuộc về một nghiên cứu viên.
Sau đó cô xoay người nhìn về phía Lục Khải Minh cùng năm người Mã Lễ Ngạo: "…… Tôi không biết anh ấy làm sao mà biến thành tang thi."
"Hôm nay tôi được nghỉ, anh ấy cả ngày đều cùng tôi ở bên nhau. Chúng tôi trên đường không gặp phải bất luận một người khả nghi nào, anh ấy và tôi cũng không có bị tang thi hoặc tang thi tiến hóa cắn."
"Toàn bộ ban ngày anh ấy thoạt nhìn đều rất bình thường. Buổi tối trước khi ngủ cũng không có vấn đề."
"Là lúc đang ngủ thì anh ấy đột nhiên không hề có dấu hiệu mà biến thành tang thi."
Ấn Tiểu Nhã nói, mí mắt bỗng nhiên giật mạnh.
Mã Lễ Ngạo cùng Tư Thương Vân đều chú ý tới biến hóa nhỏ bé này của cô, Tư Thương Vân trực tiếp hỏi ra: "Cô nghĩ đến cái gì sao?"
Ấn Tiểu Nhã rũ đôi mắt xuống lắc đầu: "Không có, tôi chỉ là cảm thấy việc này quá vớ vẩn. Chúng tôi chẳng qua sinh hoạt là không có gì đặc biệt, liền gặp loại chuyện này."
Cô nói xong lời này hiển nhiên không muốn nhắc lại chuyện thương tâm nữa, chỉ là xoay người nhìn về phía giáo sư Lục Khải Minh: "Thầy, kế tiếp em muốn toàn lực nghiên cứu virus tang thi trên người A Minh… Không thể cùng ngài và tổ nghiên cứu cùng nhau tiến hành nghiên cứu rồi. Em có thể đơn độc xin một phòng nghiên cứu được không ạ?"
Rốt cuộc hiện tại, phương hướng nghiên cứu chính của bọn họ là mưa đỏ và virus tang thi phổ biến, mà Ấn Tiểu Nhã tính toán hiển nhiên là muốn toàn lực nghiên cứu ra "thuốc tang thi" có thể làm chồng cô khôi phục, tuy rằng hai cái đều là nghiên cứu về virus tang thi, nhưng vẫn là có điều khác biệt. Lục Khải Minh do dự một lát, cuối cùng vẫn là gật đầu đáp ứng thỉnh cầu của Ấn Tiểu Nhã, tuy rằng Ấn Tiểu Nhã là trợ thủ đắc lực ông cực kỳ coi trọng, nhưng hiện tại trạng thái của Ấn Tiểu Nhã cũng không ổn định, nếu miễn cưỡng cô làm một ít chuyện cô không muốn làm, hậu quả có lẽ sẽ rất tệ.
Vì thế Ấn Tiểu Nhã có một phòng nghiên cứu của riêng mình, cô cũng mang Trương Minh qua đó.
Này đối với toàn bộ viện nghiên cứu và căn cứ mà nói, là một chuyện cũng không tính là quan trọng. Rốt cuộc trong tận thế bây giờ, bi kịch mỗi một ngày đều đang được trình diễn, một người thống khổ cùng bi thương cũng không liên quan gì đến những người khác, chẳng sợ kia xác thật làm người ta ý nan bình*.
(*意难平: Tâm nguyện khó thành, ám chỉ chuyện không thể buông bỏ, không có hồi đáp, thường dùng cho những cặp đôi đáng tiếc không đến được với nhau.)
Nhiều nhất là bởi vì việc này mà tầng lớp cao trong căn cứ lại hung hăng tra xét một lần tình huống người sống sót bên trong căn cứ, muốn tìm ra kẻ ẩn nấp còn sót lại cuối cùng kia ở nơi nào mà thôi.
Hiện tại trên cơ bản có thể khẳng định kẻ ẩn nấp mất tích là một người tên kia "Tung Hỉ", chính là một cái tang thi tiến hóa cấp cao. Gã hẳn là đã tiến hóa ít nhất bốn lần, có lẽ đã có được một vài năng lực đặc biệt mà người bình thường lẫn tang thi bình thường đều không có, cho nên mới có thể dưới sự tra xét của căn cứ mà còn bình yên vô sự, thậm chí ám toán Trương Minh?
Căn cứ binh lính lật tung nhà của Ấn Tiểu Nhã cùng Trương Minh từ trong ra ngoài, cuối cùng bên tường vây và cửa sổ nhà bọn họ phát hiện dấu vết trông như con người (?) leo lên. Này liền chứng minh tang thi tiến hóa cấp cao kia đã tới nhà Ấn Tiểu Nhã, sau đó thông qua phương pháp nào đó ám toán Trương Minh.
Vì thế, căn cứ còn đặc biệt thông báo qua loa nhắc nhở một chút cư dân trong căn cứ, dặn mọi người đóng cửa cho kỹ cửa sổ, hơn nữa nhất định phải chú ý đồ ăn cho vào miệng cùng.
Mọi người cho rằng chuyện này đại khái sẽ đến đây là hết.
Nhưng mà, đây mới chỉ là bắt đầu.
Vào ban đêm, Ấn Tiểu Nhã về đến nhà liền nghênh đón sự an ủi của Trương Đào đang đỏ hai mắt biểu cảm bi thương.
Gã duỗi tay muốn vỗ vỗ bả vai Ấn Tiểu Nhã bảo cô không cần đau lòng như vậy, còn muốn nói tuy rằng đại ca đi rồi nhưng gã còn có thể trông đại ca chiếu cố cô. Nhân tiện tiếp nhận hết thảy những gì của đại ca.
Nhưng tay gã mới vừa vươn ra đã bị Ấn Tiểu Nhã phun khí gì đó không biết tên lên đầy mặt, sau đó Trương Đào kinh hãi phát giác chính mình thế nhưng bắt đầu tê mỏi hết cả người, không động đậy nổi!
Thời điểm gã phịch một tiếng ngồi dưới đất, tất cả năm người Mã Lễ Ngạo nhà kế bên* đều ngồi ngay ngắn, ngay cả ba đứa… lớn cũng từng người nghiêng nghiêng đầu chú ý tới phương hướng nhà kia.
(*lúc đầu tác giả viết nhà đối diện, tới đoạn này tự nhiên thành nhà kế bên)
Mã Lễ Ngạo nghĩ nghĩ, vươn ra ngón tay vẽ hai hình loa, ở giữa còn có sợi dây nhỏ nối lại.
Anh bảo Vương Khiếu Hổ đem một cái loa ấn lên trên tường, sau đó đem một cái loa khác đặt bên tai mình, liền chuẩn bị nghe góc tường.
【 Trời ơi xuất hiện rồi! Họa sĩ linh hồn Tiểu Mã ca! Thứ này ta tui biết nè, không phải ống truyền âm sao, khi còn nhỏ tui thường xuyên cầm chơi, nhưng sự thật chứng minh tác dụng của nó thật sự là quá có hạn! 】
【 Ha ha ha loại đồ chơi lừa gạt đứa nhỏ ba tuổi nhà tui! Tiểu Mã ca cũng quá buồn cười đi, thứ này sao có thể hữu hiệu, Ặc... 】
Làn đạn cũng chưa nhảy xong, Mã Lễ Ngạo cầm loa nhỏ đã truyền đến tiếng đối thoại rõ ràng từ cách vách.
Biểu cảm bốn người Lâm Phi Liêm và người xem làn đạn giống nhau như đúc, đều là 【……!……】
Dù sao, nhìn thấy nhiều rồi, cũng thành thói quen thôi.
Ấn Tiểu Nhã nhìn Trương Đào ngã ngồi trên mặt đất, trên gương mặt thanh tú không có bất luận biểu cảm gì: "Mày vì cái gì mà làm hại A Minh? Ai sai sử mày làm như vậy? Mày được đến chỗ tốt gì?"
Lúc Trương Đào phát hiện cả người mình không thể cử động đã khẩn trương lắm rồi, lúc này lại nghe được Ấn Tiểu Nhã hỏi liên tiếp ba cái vấn đề, trên mặt hoàn toàn vô pháp che giấu biểu cảm kinh hãi lộ ra, nhưng rất nhanh gã liền nỗ lực giả ngu lắc đầu: "Chị… chị dâu, chị đang nói bậy gì đó? Sao em có thể hại đại ca em? Đó chính là anh ruột của em mà, sinh hoạt của em trong toàn bộ trong căn cứ đều dựa vào anh ấy, em là đầu óc hỏng rồi nên hại anh ấy sao?"
"Chị dâu, em biết chị bởi vì chuyện của đại ca rất đau lòng, em hiểu em cũng khổ sở lắm, nhưng… nhưng chị không thể bởi vì quá đau lòng liền tùy tiện vu khống người khác chứ! Đại ca chắc chắn là bị tang thi tiến hóa cấp cao đang nấp trong căn cứ ám toán, anh ấy… a a a a a a a!!"
Trương Đào nói đến một nửa đã bị tiếng kêu to cực kỳ thống khổ thê lương thay thế.
Ấn Tiểu Nhã trực tiếp dùng dao giải phẫu bén nhọn chặt đứt một ngón tay của gã. Rồi sau đó cô lại từ trong bọc nhỏ mang theo bên người lấy ra một ống tiêm chích, trong ánh mắt hoảng sợ của Trương Đào mà tiêm vào người gã.
Sắc mặt Trương Đào trong nháy mắt này trở nên cực kỳ hoảng sợ: "Mau… mau dừng tay! Chị… chị muốn làm gì? Chị muốn làm gì tôi?!"
Ấn Tiểu Nhã đem thuốc chích vào cơ thể Trương Đào, giọng nói và biểu cảm vẫn rất lạnh lẽo: "Tao tiêm vào cho mày là thuốc thần kinh cảm giác. Tác dụng chính là trong nửa giờ kế tiếp cảm giác đau đớn của mày sẽ gấp mười lần người bình thường."
"Cho một ví dụ, tao ném lên người mày một cục đá, có khả năng mày sẽ cảm giác tao ném cả chiếc xe tải vào người mày. Thuốc này không có tác dụng gì khác, chỉ là làm người ta cảm thấy đau mà thôi."
Ấn Tiểu Nhã nói, duỗi tay liền hung hăng tát cho Trương Đào một bạt tai.
Thân thể Trương Đào trong nháy mắt này kịch liệt run rẩy vài cái, suýt chút nữa kêu rách cổ họng. Quá đau, quá đau! Gã chưa từng đau như vậy bao giờ! Đau đến cả người gã đều không tự giác mà run rẩy căng chặt, đau đến mức gã muốn chết đi!!
Vào lúc Trương Đào hận không thể ngửa đầu kêu to, gã nhìn thấy Ấn Tiểu Nhã lại giơ tay lên. Nháy mắt, nước mắt cùng nước mũi của gã bởi vì đau đớn và hoảng sợ, tất cả đều chảy ra, gã điên cuồng lắc đầu: "Tôi nói tôi nói! Hu hu hu chị đừng đánh tôi tôi nói!!"
Gã sao có thể nghĩ đến Ấn Tiểu Nhã thế mà là một người đàn bà điên cuồng như vậy! Sớm biết rằng chị ta sẽ điên cuồng mà tra tấn gã như thế, gã nhất định sẽ không đáp ứng yêu cầu của tang thi kia đâu!
"Ngay giữa trưa hôm qua, có một người gầy như gậy trúc xông vào nhà! Lúc đó tôi cũng không biết hắn vào bằng cách nào, nhưng hắn không hiểu sao xuất hiện ở phía sau tôi uy hiếp tôi. Bắt tôi… bắt tôi hại đại ca."
"Tôi cũng không có biện pháp mà! Tôi hoàn toàn không phải là đối thủ của người kia, bộ dáng hắn biến thành tang thi thật sự rất rất đáng sợ! Tôi… tôi chỉ có thể, a a a a!!!"
Ấn Tiểu Nhã thu hồi chân mình: "Đừng nói dối tao, tao nhìn ra được đấy."
Mồ hôi lạnh chảy ròng trên mặt Trương Đào: "Tôi nói tôi nói hức hức, hắn muốn biến chị thành tang thi tiến hóa. Bởi vì giáo sư Lục Khải Minh cùng cháu nội ông ta ăn ở đều trong viện nghiên cứu, hơn nữa phòng ngự xung quanh thật sự là quá nghiêm, hắn không có biện pháp động thủ. Cũng chỉ có thể đánh chủ ý lên người chị, hắn… hắn nói lấy chỉ số thông minh cùng tình trạng thân thể của chị, sau khi virus cảm nhiễm chắc chắn sẽ là tang thi tiến hóa cao cấp, nên… bảo tôi bỏ nước bọt của hắn và cái ly của chị!"
"Tôi… tôi thật sự sợ hắn cắn tôi mà, tôi không muốn biến thành tang thi cái loại bộ dáng người không ra người quỷ không ra quỷ, tôi… tôi cũng chỉ có thể làm theo thôi, đúng không?" Huống chi hắn còn đáp ứng cho tôi một phòng thuốc lá rượu và thức ăn!
Trương Đào nhìn Ấn Tiểu Nhã sắc mặt càng ngày càng âm trầm, nhắm mắt một cái nói hết toàn bộ: "Trước đó đại ca có nói qua mỗi tối anh ấy đều sẽ đặt một ly nước ở đầu giường, tôi… tôi bèn bưng lên một ly cho anh ấy trước. Nhưng tôi không nghĩ tới ly nước kia cuối cùng bị chính anh ấy uống mà chị lại không uống… A a a a đau quá đau quá đau quá đừng đánh đừng đánh đừng đánh a a a!"
"Làm sao tôi biết anh ấy sẽ tự uống chứ… A a a a a!!!"
Ấn Tiểu Nhã hai mắt đỏ bừng điên cuồng tay đấm chân đá vào Trương Đào, một kẻ khiếp nhược nhát gan lại vô sỉ như vậy! Chỉ một kẻ như vậy! Đơn giản là em trai A Minh, liền dễ dàng hại A Minh của cô!
Nó đáng chết!!
Ấn Tiểu Nhã điên cuồng phát tiết qua, nhìn Trương Đào đã đau đến ngất xỉu, cô lại tuyệt vọng mà khóc rống lên. Là cô hại A Minh, A Minh là bởi vì cô mới biến thành tang thi!!
HaydoctruyentrenwattpadKAORURITSvawordpressHIKARIARE
Ngày hôm sau.
Trong phòng thí nghiệm riêng của Ấn Tiểu Nhã, lại nhiều thêm một tiêu bản tgy tên là Trương Đào.
Ấn Tiểu Nhã cấp ra đáp án là, tang thi tên là "Tung Hỉ" kia bỏ nước bọt vào nước bọn họ dùng để uống, chồng cô là bởi vì ly nước kia biến thành tang thi, mà chú em chồng của cô cũng là vì uống cùng một ly nước, cũng biến thành tang thi.
Nhưng, chỉ có năm người Mã Lễ Ngạo ở cách vách nghe xong toàn bộ hành trình mới biết, Trương Đào sở dĩ biến thành tang thi là vì Ấn Tiểu Nhã trực tiếp đem virus tang thi rót vào trong thân thể gã, từng chút từng chút mà nhìn gã biến thành tang thi.
Khi nghe được Trương Đào kêu lên sợ hãi, bọn họ muốn đi ngăn cản cũng đã chậm.
【 Đệt đệt đệt…. Tôi nổi da gà đầy người luôn! Chị gái nghiên cứu viên này trước đó tôi vẫn có hảo cảm với chị ấy lắm, hiện tại không biết sao thấy chị ấy là cả người thấy lạnh lẽo luôn đó! 】
【 Phụ nữ điên cuồng là đáng sợ nhất. Mặc kệ có phải phụ nữ ở Trái Đất chúng ta hay không! Trương Đào cặn bã kia xác thật đáng chết, nhưng cách làm của chị ấy cũng quá dọa người rồi. 】
【 Nhưng tớ cảm thấy chị gái này có khả năng có thể nghiên cứu ra thuốc tang thi? Rốt cuộc chị ta có ý niệm rất mãnh liệt cùng chấp nhất mà. 】
Mà trong phòng cách vách, năm người Mã Lễ Ngạo cũng hai mặt nhìn nhau.
Sau đó vẫn là Lâm Phi Liêm sắc mặt có chút trầm trọng nói: "Sau này chúng ta cần chú ý nhiều hơn đến Ấn Tiểu Nhã. Hiện tại trạng thái của cô ấy rất dễ làm ra chuyện điên cuồng."
Bốn người khác gật đầu.
Ngạo sờ sờ đầu sừng của tiểu kim long, thâm thấp nói một câu:
"Ý niệm con người đến cực hạn rồi, tất cả mọi thứ đều sẽ chuyển động quanh ý niệm của người đó."
Ấn Tiểu Nhã nhất định là mấu chốt thành phố Tang Thi lúc này đây, thậm chí…… Cả Trương Minh hiện tại đã biến thành tang thi không còn lý trí, cũng thế.
Ngày thứ năm mươi lăm sau mưa đỏ, ngày thứ mười Trương Minh trở thành tang thi.
Ấn Tiểu Nhã nhìn thuốc nước màu hồng nhạt trong tay kia, trầm mặc không nói.
Hết chương 86.
▬▬▬▬▬𝓚𝓪𝓸𝓻𝓾𝓡𝓲𝓽𝓼▬▬▬▬▬
Chương 87
Tác giả: Đả Cương Thi - Edit: Kaorurits.
So sánh với Ấn Tiểu Nhã mười ngày trước Ấn Tiểu Nhã hiện tại khuôn mặt thoạt nhìn thật sự có chút đáng sợ.
Dưới mắt cô là một quầng thâm đen đến cực hạn, trong tròng mắt dày đặc tơ máu và ánh sáng tối tăm. Cơ thể cô trong mười ngày này cũng rõ ràng mà gầy xuống chẳng sợ có Eustalia mỗi ngày nhắc nhở cô ăn cơm, cô cũng chỉ là tiêm cho mình thuốc dinh dưỡng qua ngày mà thôi.
Trong mười ngày này, cô thử hết tất cả những phương pháp có thể tiêu diệt virus tang thi, nhưng tất cả đều chỉ có hiệu quả cực nhỏ.
Trương Đào bởi vì thực nghiệm của cô đã hoàn toàn thay đổi. Tuy rằng Trương Đào còn chưa có chết, nhưng sinh mệnh cường hãn của tang thi trong gã cũng bị Ấn Tiểu Nhã lăn lộn chỉ còn lại một hơi cuối cùng.
Mặc dù như vậy, Trương Đào cũng chẳng khôi phục lý trí.
Trương Minh tự nhiên cũng sẽ không có lý trí gì đáng nói.
Nhưng mà Ấn Tiểu Nhã lại không cách nào chờ đợi thêm nữa. Chẳng sợ cô đã đóng băng cơ thể và não của Trương Minh, nhưng không có đủ máu cùng năng lượng của con người đến duy trì, cơ thể Trương Minh vẫn sẽ tan tác xuống cực nhanh.
Cô không có bao nhiêu máu, vì thế…. Cô lựa chọn một lối tắt.
Mà thuốc nước màu hồng nhạt trong tay cô, chính là thành quả của "lối tắt".
Ấn Tiểu Nhã hơi hơi nhắm mắt. Lúc mở ra lại đã không còn gợn sóng.
Cuối cùng cô vẫn tiêm thuốc màu hồng nhạt này vào cơ thể Trương Minh, cũng không biết qua bao lâu, cô rốt cuộc nghe được trong khoang thủy tinh truyền ra tiếng tích tích.
Đó là âm thanh nhắc nhở của khung máy móc, các phương diện chỉ tiêu bắt đầu cao lên.
Ấn Tiểu Nhã thở dài nhẹ nhõm một hơi, trên mặt rốt cuộc lộ ra biểu cảm vui sướng.
Ba ngày sau đó, mỗi một ngày cô đều sẽ tiêm vào cho Trương Minh thuốc hồng nhạt đặc chế nọ.
Mà vào đêm ngày thứ ba, Trương Minh biến thành tang thi ngày mười ba, rốt cuộc lại lần nữa mở ra hai mắt trong khoang thủy tinh.
Đó là một đôi con ngươi đỏ tươi vô cùng lạnh băng.
Hai mắt giữa đêm tối lập lòe ánh sáng lạnh băng, nhưng lạnh băng này được xảo diệu che giấu giữa bóng đêm, trong không gian chỉ có một ngọn đèn nhỏ, người đàn ông trong khoang thủy tinh mở miệng.
"Tiểu Nhã."
"Tiểu Nhã……"
Ấn Tiểu Nhã đột nhiên bừng tỉnh từ trên bàn làm việc, rồi sau đó cả người liền bị vui sướng thật lớn chiếm cứ.
"A Minh?!"
"A Minh hu hu hu là anh sao? A Minh anh đã trở lại rồi!"
Người đàn ông trong khoang thủy tinh chậm rãi cong lên khóe miệng, giọng nói dịu dàng vô cùng: "Là anh đã về đây."
"Tiểu Nhã, mở cửa để anh đi ra ngoài đi. Anh muốn ôm em."
Ấn Tiểu Nhã cơ hồ là không chút do dự xoay người ấn xuống cửa khoang thủy tinh, trong âm thanh lạch cạch vang lên, Ấn Tiểu Nhã quay đầu lại liền thấy được một gương mặt vô cùng dữ tợn đáng sợ, cùng hàm răng nhọn chỉ kém mảy may là cắn vào cổ cô.
Trong nháy mắt này, Ấn Tiểu Nhã mới thấy rõ đôi mắt đỏ máu lạnh băng kia, từ thiên đường ngã xuống địa ngục là cảm giác gì ư? Đại khái, chính là lạnh lẽo thấu xương như vậy đi.
Ấn Tiểu Nhã nhắm hai mắt, trong lòng thậm chí có trong nháy mắt cảm thấy dẫu có trở thành tang thi cũng tốt, không làm được con người, vậy làm hai tang thi cũng tốt, chỉ cần bọn họ đều còn sống, đều còn ở đây là được.
Nhưng mà giây tiếp theo cô lại bị một luồng sức hung hăng đẩy ngã xuống đất.
Bên tai cô vang lên tiếng thở dốc cực kỳ gian nan: "Đừng, đừng… làm chuyện ngốc!"
Ấn Tiểu Nhã đột nhiên trợn mắt ngẩng đầu, gương mặt Trương Minh vặn vẹo không thành hình.
"Tang thi không phải người… Tiểu Nhã… Không có… cảm tình… hự!"
Khoảnh khắc Eustalia tung một chân đá văng cửa phòng nghiên cứu của Ấn Tiểu Nhã, Trương Minh lại lần nữa khôi phục thành bộ dáng điên cuồng dữ tợn kia. Hắn vốn còn muốn xuống tay với Ấn Tiểu Nhã, lại bị một luồng tia chớp hung hăng nện lên người.
Đôi mắt đỏ tươi của Trương Minh nâng lên gắt gao nhìn chằm chằm Eustalia một lát, hắn liền trực tiếp đá văng cửa sổ viện nghiên cứu, nhảy ra ngoài từ cửa kính chống đạn chỉ có thể mở ra từ bên trong kia.
Cùng lúc đó, cảnh báo trong toàn bộ viện nghiên cứu đều vang lên.
Mà nửa giờ sau, cảnh báo trong toàn bộ căn cứ quân bộ cũng đều vang lên ——
Cùng lắm chỉ ngắn ngủi nửa giờ mà thôi, "tang thi Trương Minh" chạy trốn liền điên cuồng tập kích gần trăm người trong căn cứ. Mà đây còn không phải tệ nhất, tệ nhất chính là, phát động tập kích cũng không phải chỉ có mỗi một "Trương Minh", còn có một tang thi tiến hóa cấp cao "Tung Hỉ" mà căn cứ vẫn luôn tìm kiếm, lúc này đây cũng cực kỳ phô trương xuất hiện trước mặt mọi người.
Khác với Trương Minh vẫn còn dáng vẻ con người, bộ dáng Tung Hỉ lúc này đã trở nên đáng sợ. Gã ngoại trừ có sức mạnh cường hãn mà tang thi vốn có ra, thế nhưng còn có thể duỗi kéo tứ chi ra dài hơn rất nhiều, lấy tốc độ đột ngột trực tiếp giết người!
Chỉ trong nửa giờ ngắn ngủi thôi, Tung Hỉ đã giết mấy trăm người bôn ba đào tẩu thét chói tai khắp nơi.
Sau đó, những người bị Trương Minh cùng Tung Hỉ tập kích, lại trong thời gian ngắn biến thành tang thi đáng sợ.
Đến tận đây, cửa địa ngục đã bị mở ra.
Nhóm dũng sĩ Trái Đất chú ý đến viện nghiên cứu cứu vào lúc Trương Minh xông ra, trước tiên liền đuổi theo, chỉ là tốc độ của Trương Minh đã vượt qua nhân loại bình thường quá nhiều. Cho dù là dũng sĩ Trái Đất đã thăng vài cấp cũng không thể trước tiên đuổi theo hắn, bắt lấy hắn.
Mà vào thời điểm Tung Hỉ cũng xuất hiện, các dũng sĩ Trái Đất liền xác định cái tên tay chân có thể duỗi dài hơn nữa còn ở một bên ăn người một bên tiến hóa này chính là vua tang thi. Đợi hai tháng cuối cùng cũng chờ được kẻ này, bọn họ rốt cuộc có thể minh xác mà hoàn thành một nhiệm vụ vượt ải rồi.
Tuy rằng vua tang thi này bộ dáng thoạt nhìn rất lợi hại, nhưng là gã có lợi hại ntn đi chăng nữa cũng không có khả năng đánh thắng được hơn một trăm dũng sĩ Trái Đất đã tăng cường thể chất, so với sợ hãi, mọi người càng thêm hưng phấn.
Mã Lễ Ngạo lúc này cũng mang theo ba đứa nhỏ đứng giữa chiến trường trong đêm tối.
Chẳng qua vị trí của anh khá hẻo lánh, dễ dàng che giấu mà thôi.
Vốn dĩ Mã Lễ Ngạo cũng giống những dũng sĩ khác, cho rằng đây cũng không phải một chuyện khó khăn gì, nhưng khi anh nhìn thấy tên vua tang thi hư hư thực thực kia trực tiếp nhảy đến giữa một đám người đào vong, dùng bọn họ che trước người rồi càn rỡ cười to, ánh mắt Mã Lễ Ngạo liền thay đổi.
"Các ngươi muốn giết ta đúng không? Tới đây! Giết chết ta cùng những người này đi! Ha ha ha ha ta không chạy cũng không phản kháng, chỉ cần các ngươi nguyện ý vứt bỏ toàn bộ bọn họ, ta liền đi theo bọn họ cùng chết đó!"
Trương Minh lúc này liền đứng phía sau Tung Hỉ, trong tay cũng bóp cổ một thiếu nữ.
Hình ảnh này làm Ấn Tiểu Nhã chạy vội ra từ viện nghiên cứu gần như hỏng mất.
Cô nhìn những hỗn loạn máu chảy đầm đìa một đường đến đây, nửa điểm không dám nghĩ sâu đây là vì sao mà đến.
Cô chỉ là muốn cứu tỉnh người thương của cô mà thôi, này không sai.
Nhưng mà, bộ dáng Trương Minh lúc này lại đánh nát một tia may mắn cuối cùng của Ấn Tiểu Nhã, cô nhìn chồng đã từng là người qua đường nhìn thấy động vật nhỏ bị đụng xe còn phải cứu trợ một chút, lúc này mặt mang tươi cười bóp cổ một thiếu nữ phảng phất như đang bóp một con gà con, rốt cuộc hoàn toàn nhận thức được rằng đây cũng không phải chồng cô, mà là ma quỷ đã được cô đánh thức.
Ấn Tiểu Nhã lại nhìn nhìn Tung Hỉ ở bên cạnh lớn tiếng cười gian, trên mặt vốn không có huyết sắc gì lộ ra biểu cảm gian xảo.
Cô không chỉ riêng đánh thức một ác ma, còn trợ giúp một ác ma khác ——
Thuốc màu hồng nhạt có thể tăng lên năng lượng cơ thể Trương Minh, thậm chí cuối cùng đánh thức hắn kia, một bộ phận nguyên liệu chính yếu là máu của tang thi tiến hóa cấp cao này.
Mà để trao đổi, cô cho tang thi này thuốc khôi phục năng lượng cao do chính mình nghiên cứu ra.
Ấn Tiểu Nhã nhìn hai ác ma lấy tính mạng người thường làm khiên chắn này, thật lâu không thể nói được lời nào.
Cô bỗng nhiên nghĩ đến trước khi cô giao dịch với ác ma kia, ánh mắt Eustalia nhìn cô và lời nói với cô.
"Tiểu Nhã, con người phải nhìn về phía trước. Đừng làm chuyện khiến mình hối hận và đau khổ."
Ấn Tiểu Nhã nhắm mắt lại. Lúc ấy cô đã trả lời ra sao?
"Cô không có trải qua đau khổ của tôi, không có tư cách bảo tôi nhìn về phía trước!!"
Ấn Tiểu Nhã đầy mặt đờ đẫn đứng yên tại chỗ, trong lòng không ngừng mà suy nghĩ, thế gian này quá nhiều đau khổ. Người không có nửa điểm hy vọng, làm sao nhìn về phía trước đây?
Lúc này, binh lính trong căn cứ quân bộ đã vây quanh Tung Hỉ, Trương Minh cùng ít nhất hơn một trăm người dân bị trở thành tấm chắn lại.
Các chiến sĩ nơi này tất tự nhiên là sẽ không trực tiếp động thủ với người dân.
Nhưng giữa các dũng sĩ Trái Đất lại có dũng sĩ muốn hoàn thành nhiệm vụ, trực tiếp phát động công kích.
Đó là một dũng sĩ loài người có thể khống chế gió, ỷ vào gió vô hình bát ngát trực tiếp phát động lưỡi dao gió công kích Tung Hỉ. Nhưng mà vào thời điểm lưỡi dao gió sắp tua nhỏ cần cổ Tung Hỉ, Tung Hỉ đột nhiên lộ ra nụ cười dữ tợn, trực tiếp bắt lấy một người dân ra chắn trước người mình. Giây tiếp theo, người dân kia bị trực tiếp cắt đứt cổ, đương trường tử vong.
Mà nhìn thấy ghê người chính là, vị dũng sĩ khống chế gió kia cũng lấy phương thức chết đi giống người dân đó, cổ anh ta phảng phất như bị cái gì đó đột ngột cắt đứt, phun ra lượng lớn máu tươi rồi sau đó, tử vong.
Giọng nói Lâm Phi Liêm mang theo chút phẫn nộ mà vang lên: "Không thể ngộ sát bá tánh!" Đây là nhắc nhở sau khi vào thành liền có!
Tức khắc, không khí liền giằng co lên.
Mắt thấy lúc tất cả mọi người bởi vì những người dân này mà bó tay bó chân, không thể công kích, Trương Minh đứng phía sau Tung Hỉ trong nháy mắt thân thể chợt cứng đờ, giây tiếp theo hắn ra tay như điện, đột nhiên móng tay sắc bén màu đen trực tiếp xuyên thấu qua cổ Tung Hỉ. Dứt khoát lưu loát mà xử lý "vua tang thi" này.
Không khí trong khoảnh khắc ngừng bặt. Giữa tiếng con tin thét chói tai, Trương Minh lại gắt gao mà cắn răng, từng bước một đi về phía Ấn Tiểu Nhã.
Lúc này vũ khí và họng súng của mọi người đều chĩa vào Trương Minh, mà Trương Minh lại vờ như không thấy, vẫn nhìn Ấn Tiểu Nhã.
Hắn đột nhiên nhếch miệng nở nụ cười: "Tiểu Nhã. Đừng… đau lòng."
"Giết… giết anh đi!"
"Sát, giết ta, đi!"
Ấn Tiểu Nhã trong nháy mắt liền gào khóc lên, cô lại một lần nhịn không được muốn nhằm về phía Trương Minh.
Nhưng người đàn ông kia lại nhanh chóng đỏ tươi hốc mắt.
Quan quân của căn cứ vung một thủ thế xuống!
Trong tiếng Ấn Tiểu Nhã gào thét chói tai, lửa đạn tề phát.
Nhưng mà, lúc sương khói màu trắng tan đi, Trương Minh lại hoàn hảo không tổn hao gì đứng yên tại chỗ.
Mà ở trước người hắn, là Mã Lễ Ngạo trong nháy mắt dẫn người nhảy lên lại đáp xuống đất.
"Anh đang làm gì?!" Quan chỉ huy rống giận ra tiếng.
Mã Lễ Ngạo chậc một tiếng: "…… Tôi vừa mới nghĩ thông suốt, anh ta còn chưa thể chết được."
Anh ta mà chết, trò chơi này là chơi xong thật rồi.
Hết chương 87.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro