Chương 90+91

Chương 90

Tác giả: Đả Cương Thi - Edit: Kaorurits.

Haydoctruyentrenwattpad𝐊𝐚𝐨𝐫𝐮𝐫𝐢𝐭𝐬vawordpress𝐇𝐢𝐤𝐚𝐫𝐢𝐚𝐫𝐞

Sau khi nhận được nhắc nhở tuyệt mật không nên nhận, Mã Lễ Ngạo lại lần nữa cảm nhận được cảm giác choáng váng như khi tiến vào thành phố Tang Thi.

Chẳng qua khi anh cho rằng lúc này đây lại sẽ trực tiếp ngất xỉu như ở thành phố Tang Thi, tỉnh lại và tiến vào cốt truyện, anh lại phát hiện chính mình còn đang kiên cường đứng yên tại chỗ.

Mà các bạn nhỏ xung quanh anh cũng không phân tán bạn nào, tất cả đều kiên cường như anh.

 Điều này làm cho Mã Lễ Ngạo có chút ngoài ý muốn, vào thời điểm anh tự hỏi loại choáng váng trong não này rốt cuộc là cái gì, anh bỗng nhiên nghe được tiếng Vương Khiếu Hổ bên người gào rống thét chói tai, gần như vỡ âm:

"A a a a! Đại ca đại ca đại ca anh mau nhìn xem chính anh đi!! Đầu tóc của anh hòa tan mất tiêu rồi!"

Mã Lễ Ngạo nghe được lời này sửng sốt, quay đầu nhìn về phía những người xung quanh. Trong một giây tiếp theo, gương mặt hằng ngày ngoại trừ tang ra thì không có biểu cảm gì trực tiếp lộ ra biểu cảm vô cùng kinh hoàng khiếp sợ, sau đó anh dùng tốc độ nhanh siêu cấp gần như không ai thấy được lùi ra phía ngoài vài bước, trực tiếp rời xa tiểu đội dũng sĩ.

Trời đất chứng giám, này cũng không phải bởi vì Tiểu Mã ca lâm trận bỏ chạy không có dũng khí đâu.

Thật sự là hình ảnh lọt vào tầm mắt quá mức kinh khủng, làm người khó có thể tiếp thu thôi ——

【 Đệt đệt đệt đệt a a a a a! 】

【 Như Lai Phật Tổ a di đà phật ai cũng được nhanh nhanh tới cứu tôi với a a a a! Vì cái gì tôi nhìn thấy mấy dũng sĩ đều đang biến hình vậy a a a a! 】

【…… Không nhịn được cái tự nhiên đập điện thoại rồi. Đây rốt cuộc đã xảy ra cái gì vì sao dũng sĩ loài người đều bắt đầu biến thành dị hình rồi a a a!! 】

Làn đạn điên cuồng thét chói tai, người xem Trái Đất cảm thấy đại não của mình đã không còn dùng được.

Mà Mã Lễ Ngạo nhìn Vương Khiếu Hổ cánh tay bắt đầu biến thô lông dài, đầu bắt đầu to đùng lén, cả người đang dần biến thành đại tinh tinh hắc ám, Eustalia thì đầy đầu tóc biến thành con rắn nhỏ và các đồng đội khác, lại yên lặng lui về phía sau vài bước nữa.

Sau đó, anh có chút hỏng mất phát hiện hình như anh không có chân nữa.

Ờ, đúng.

Vương Khiếu Hổ nói anh đang hòa tan.

Mã Lễ Ngạo mang vẻ mặt đờ đẫn.

Này mẹ nó rốt cuộc là chuyện như thế nào?

Thẳng đến lúc này hệ thống trò chơi mới như mới phản ứng lại vậy, cho bọn họ câu trả lời về trận biến đổi dị hình tập thể này:

【 Trong thành lũy Dị Hình không có bất cứ sinh mệnh nào ngoài "dị hình" tồn tại.  Tất cả sinh mệnh khác khi tiến vào thành lũy Dị Hình đều sẽ căn cứ vào gien trong cơ thể bản thân, đo lường tính toán khả năng cảm nhiễm ký sinh, rồi sau đó tiến hành "dị hoá". "Dị hoá" qua đi, các vị dũng sĩ sẽ có được đặc tính mới của chủng sinh bị cảm nhiễm dị hoá, cũng được gọi là "bản tính" chủng tộc. 】

【 Xin hãy chú ý. Cãi lời "bản tính" quá độ sẽ lâm vào điên cuồng, mà quá chiều theo "bản tính" sẽ gia tăng trình độ "dị hoá". Một khi trình độ "dị hoá" vượt qua 95, bất luận sinh mệnh gì đều có tỉ lệ hoàn toàn trở thành "Dị hình" tùy lúc. 】

【 Một khi trở thành "Dị hình", vô pháp nghịch chuyển, vô pháp khôi phục. 】

Khi nhắc nhở trò chơi vang vọng toàn bộ thành lũy Dị Hình, các dũng sĩ cuối cùng cũng hiểu được tại sao trên người bọn họ lại phát sinh biến hóa kinh dị lại làm người ta thấy hơi ghê tởm như vậy.

Hiển nhiên bọn họ hiện tại đã bị "cảm nhiễm dị hoá", sở dĩ biến hóa bộ dáng khác nhau bởi vì trong cơ thể mang gien khác nhau? Chủng loại cảm nhiễm ra dị hình khác nhau.

Mã Lễ Ngạo chú ý tới trên đầu người mini ở góc trên bên phải mình xuất hiện ta một trạng thái màu đỏ tươi 【 Dị hoá 】 , mà con số bên cạnh lại là 30.

Đây là một con số còn tính là an toàn.

Ở ngay lúc này, Mã Lễ Ngạo nhìn thấy Lâm Phi Liêm toàn thân đều mọc đầy gai xương, còn nhiều ra hai mảnh xương cánh chim đại bàng, miễn cưỡng có thể nhìn ra được diện mạo vốn có nhảy tới trước mặt anh. Dùng ngôn ngữ còn tính rõ ràng nói ra lời cuối cùng:

"Tôi cảm nhận được bản năng săn giết, dựa theo yêu cầu của trạm kiểm soát ải này, chúng ta cần chiến thắng ít nhất 10 dị hình khác nhau, hơn nữa xưng vương trong khu vực mới được. Đây là rõ ràng là quy tắc giết chóc lẫn nhau. Cho nên chúng ta không cần tụ lại với nhau, trước tiên phân tán tìm một nơi an toàn trong thành lũy này. Sau đó hội báo một chút phát hiện của từng người, rồi lại lập kế hoạch tác chiến."

"Lấy pháo hoa liên lạc làm tín hiệu, nếu trong đội ngũ có người lâm vào hiểm cảnh, hoặc là dị hoá vượt qua 90 liền lập tức phóng ra pháo hoa liên lạc tìm kiếm trợ giúp. Úc, cuốc cuốc…… Cứ… cứ vậy trước đi, úc úc…… Tôi đi trước một bước!!"

Lâm Phi Liêm nói xong với Mã Lễ Ngạo những lời này thì xương cánh phía sau liền trực tiếp duỗi ra, sau đó y giống như là một bộ xương khô dị hình, trực tiếp bay lên không trung, không còn quay đầu lại.

Mã Lễ Ngạo ngẩng đầu nhìn y, sau đó ngẩng ngẩng rồi anh lại thấy mình giống như trở nên thấp hơn không ít, cái đầu hình như cũng không thể chuyển động bình thường?

Không phải chớ, anh rốt cuộc biến thành cái thứ gì?

Lúc này, Eustalia bên kia cũng hô một tiếng với anh, rung lắc một đám rắn nhỏ trên đầu, xoay người liền đi. Tên Tư Thương Vân kia đã sớm đã biến thành con nhện hai đầu màu tím đen quỷ dị, phun tơ đen chạy xa rồi.

Lúc y chạy, tám cái chân hơn ba mét y như cái Phong Hỏa Luân*, vui sướng đến không chịu nổi.

(*hai bánh xe lửa dưới chân Na Tra)

Mã Lễ Ngạo nhịn không được thay Tư Thương Vân lau mồ hôi lạnh một phen. Anh cảm thấy nếu Tư Thương Vân không nỗ lực khống chế lý trí cho đàng hoàng, thuộc tính khùng điên của Tư Như Cuồng trong khoảng thời gian ngắn sẽ trực tiếp dị hoá vượt qua 95, sau đó hoàn toàn biến thành một con nhện người hai đầu màu tím đen?

Sau đó, nhóm dũng sĩ vốn tụ tập với trong thời gian rất ngắn đều chạy sang các khu vực khác nhau trong thành lũy Dị Hình. Rốt cuộc mọi người cùng đi đến nơi này đều là chiến hữu, tuyệt đối không muốn chĩa binh khí vào chiến hữu của mình, nhưng bọn họ lại không thể xác định ở yên tại chỗ có thể bảo trì lý trí không ra tay với bạn tốt hay không, cho nên dứt khoát ước định ám hiệu cùng một ít việc cần chú ý với nhau, sau đó từng người hoàn thành nhiệm vụ xong lại tụ tập về bên nhau.

Đây là phương pháp ổn thỏa nhất trước mắt. Cho nên rất nhanh, lối vào thành lũy Dị Hình đã chẳng còn dư thừa được bao nhiêu người.

Những người ở lại, hoặc là hình thể dị hoá còn chưa cố định, hoặc là chính là bản tính chủng tộc khiến bọn họ lười cử động hoặc là không tiện hành động——

Mã Lễ Ngạo liền nhìn thấy có một dũng sĩ đồng bào trực tiếp biến thành một đóa hoa ăn thịt người thật lớn, chỉ mỗi lá cây đã chừng hai mét, sau khi cô nàng đó biến thành hoa ăn thịt người, phạm vi hoạt động giống như bị cố định ở một mảnh khu vực này, ít nhất Mã Lễ Ngạo hiện tại còn chưa nhìn thấy cô nàng rút rễ của mình ra nhảy sang khu vực khác.

Mã Lễ Ngạo: "…… Ờm, này thật sự là quá không xong."

Nhưng hình như mình xem nhẹ gì đó rồi thì phải.

Thẳng đến khi Vương Khiếu Hổ dị hoá thành hắc tinh tinh to đùng cả người mọc đầy lông đen, có bốn cánh tay, thường thường nhổ nước miếng ra ngoài, đứng trước mặt anh, Mã Lễ Ngạo mới ý thức được, hình như cả người anh đều thu nhỏ lại.

"Đại ca!! Gràooooo! Sao anh biết thành một cục thạch rau câu trong suốt màu xanh lá vậy a a a gràooo——!" Vương Khiếu Hổ biến thành tinh tinh bự hung hăng mà đập đập ngực mình, nước miếng phun đầy người Mã Lễ Ngạo: "Đại ca grào! Bộ dạng anh bây giờ nhìn yếu xìu luôn á gừ! Cảm giác em tát một cái là có thể chụp chết anh rồi gràooooo hú hú!!"

Thạch rau câu trong suốt Mã Lễ Ngạo: "……" Cho nên anh biến thành một cục rau câu? Dưới tình huống mọi người không phải biến cao biến bự biến xấu biến mạnh biến dữ tợn, vậy mà anh biến thành một cục thạch rau câu? Dị hình có thứ như thạch rau câu tồn tại sao? Hay là nói gien nấm và thành phần cá khô dị hoá nên biến thành thạch rau câu?

"Grào!! Đại ca! Em không thể tiếp tục ngốc mãi ở chỗ này được! Bây giờ em đặc biệt muốn điên cuồng mà phá hoại phá hoại phá hoại! Em còn rất đói muốn đi ăn chuối hoặc là… cắn nuốt người cạnh tranh khác! Như vậy em sẽ trở nên càng cường đại hơn! Đại caaaa! Grào! Em đi trước, em sẽ cố gắng nhớ rõ gọi điện thoại cho anh…… Grào! Grào hú hú hú!! Bộ dáng anh bây giờ nhìn nhỏ yếu ghê, chắc ăn cũng không ngon lành gì, hẳn là có thể sống sót cố lên! Grào đại ca!"

Sau đó, hắc tinh tinh có bốn cánh tay thật lớn liền chạy đi rồi, vừa chạy vừa còn điên cuồng đập đập cơ ngực bự của mình.

 Mã Lễ Ngạo thấy đau giùm mấy cái xương ngực của Vương Khiếu Hổ.

Nhưng lúc này, tên nhóc tinh tinh bốn tay kia đã không cảm giác được đau đớn nhỉ.

Thật đáng sợ.

Mã Lễ Ngạo còn ngây ngốc ở yên tại chỗ không nhúc nhích.

Sau đó, một con mực có đầu cá mập nhanh chóng bò qua người anh. Cũng không thèm liếc mắt lấy một cái.

Kế tiếp lại có một tên miệng có thể phun xúc tua thét chói tai "Ông đây xấu quá" "Ông đây ghét nhất dị hình" cũng điên cuồng mà chạy trốn mất, không biết là đang trốn tránh người khác hay là trốn tránh chính hắn (?), nhưng hắn cũng không thèm dòm Mã Lễ Ngạo.

Mã Lễ Ngạo bắt đầu cảm thấy không khéo rồi.

Dù anh có biến thành một cục rau câu màu xanh lá, nhưng không đến mức bị xa lánh như vậy chứ?

Rốt cuộc rau câu trong suốt dị hình là thứ gì? Anh cảm thấy đáp án như được miêu tả sinh động, nhưng lại…… nhất thời không nghĩ ra được.

Thẳng đến khi nữ dũng sĩ biến thành hoa ăn thịt người thật lớn mở cái mồm ăn thịt như bồn máu to ra, đối với anh đặc biệt thân thiện (?) phun ra dịch nhầy mang tính ăn mòn làm anh nhanh chóng nhảy lùi ra sau một chút, chính cô lại bị thân thể (?) thạch rau câu của anh bắn hai phát giữa không trung, anh mới nghe rõ được lời của cô hoa ăn thịt người nói—

"Ý Tiểu Mã, chậccccc~ anh biến thành Slime yếu xìu ăn lên không có bất luận mùi vì gì hết à!"

"Nhưng mà, anh thoạt nhìn đáng yêu quá đi."

Slime Mã Lễ Ngạo ghé vào tại chỗ, chậm rãi xẹt qua tất cả tư liệu về Slime trong đầu, cuối cùng đôi mắt tròn to có vẻ đáng yêu dị thường trên thân thể rau câu của anh liên tục chớp rất nhiều lần, thân thể thạch rau câu thế nhưng chậm rãi, chậm rãi nứt ra rồi.

Thật · vỡ ra.

"…… Đệt."

Khi Tiểu Mã ca cách vài cái ải rồi, lại lần nữa miệng phun hương thơm.

Mà lúc này tiểu kim long chạc cây nhỏ vac bé hổ vốn trên người anh cũng đều vây quanh anh, Mã Lễ Ngạo-Slime bây giờ thoạt nhìn cũng lớn hơn ba đứa bự không được bao nhiêu. Thậm chí bộ dáng thoạt nhìn còn yếu xìu hơn.

Huyền Khiếu nhìn Mã Lễ Ngạo dạng thạch rau câu Slime, miệng hổ bắt đầu chậm rãi nhoẻn lên dần dần, sau đó điên cuồng cười to lăn lộn tại chỗ,.

Cuối cùng, hắn bị Tiểu Mã ca phẫn nộ nhảy lấy đà từ xa xa, lập tức đè lên mặt. Suýt nữa là nghẹn chết rồi.

Long Uyên: "……"

Langdon Dahl: "……"

Mà khán giả phát sóng trực tiếp vừa mới bị các dũng sĩ khác biến hóa làm kinh sợ không dám nhìn điện thoại, ngay lúc này lại quên hết tất cả hoảng sợ bị dị hình chiếm cứ, đầy đầu óc đều là Mã-Slime thạch rau câu đáng yêu.

【 Ha ha ha ha ha ông trời ơi ha ha ha ha ha!! Tiểu Mã ca dị hình!! Quá! Sức! Đáng! Yêu! Tui có thể chơi một vạn năm!! 】

Tác giả có lời muốn nói: 

Mọi người: Tiểu Mã ca của chúng em có thể!!

Mã Lễ Ngạo: Phi!

Long Uyên:…… Tục ngữ nói, kim long diễn châu*.

Mã Lễ Ngạo:……Phi!

(*rồng vàng cầm châu, ý ở đây là anh rồng cầm cục thạch rau câu)

Hết chương 90.

-------゚°☆☆° ゚゚°☆☆° ゚-------

Chương 91

Tác giả: Đả Cương Thi - Edit: Kaorurits. Haydoctruyentrenwattpad𝐊𝐚𝐨𝐫𝐮𝐫𝐢𝐭𝐬vawordpress𝐇𝐢𝐤𝐚𝐫𝐢𝐚𝐫𝐞

Mọi người đều biết.

Slime là một loại sinh vật thần kỳ.

Bề ngoài mềm mụp, mìn mịn, đáng yêu, bỏ vào nồi hấp hoặc là nướng rồi rải muối tiêu hạt mè lên……

Ủa, lộn rồi.

Mọi người đều biết.

Slime là một loại sinh vật thần kỳ, bề ngoài vô hại trong suốt hoặc nửa trong suốt dạng thạch rau câu, có hình dạng tùy ý biến, phân liệt không đau, và thiên phú cơ bản là cắn nuốt, dịch nhầy ăn mòn.

Nhỏ yếu không kham nổi một kích.

Mặc kệ đánh mặc kệ vỡ.

Nhưng này không sao hết, bởi vì nó còn có thể tự hợp lại. Miễn dịch công kích vật lý.

Tuy rằng nhỏ yếu, nhưng muốn Slime hoàn toàn tử vong cực kỳ khó khăn, cần thiết tiêu diệt giết chết tất cả bộ phận phân liệt của nó, mới không để nó ngóc đầu trở lại.

Mà Slime cường đại cực kỳ đáng sợ, nó có thể cắn nuốt hơn nữa ăn mòn hết thảy thứ mà nó nhìn đến. Hơn nữa sau khi cắn nuốt nắm giữ một phần năng lực sức mạnh của thứ bị cắn nuốt. Một khi để nó trưởng thành, nó đại khái có thể cắn nuốt toàn bộ thế giới.

Bản tính chủng tộc: Cắn nuốt, lười biếng.

Đoạn trên là Mã Lễ Ngạo thông qua "bản tính" chủng tộc dị hình của mình mà hiểu biết về tộc Slime. Sau đó anh đem hợp thân thể bị Huyền Nhị cào vỡ ra của mình lại với nhau lần nữa.

Quả nhiên là phân liệt không đau còn có thể tự hợp lại. Mã Lễ Ngạo nháy đôi mắt tròn xoe của anh, rồi trợn trắng mắt.

Sau khi biết đặc tính của tộc Slime rồi, Mã Lễ Ngạo đại khái biết vì cái gì anh lại biến thành một con Slime.

Đơn giản là anh trời sinh cường đại… cộng lười biếng.

Chậc, anh cũng không phải lười biếng chỉ là muốn làm một con cá khô hoặc là cây nấm mà thôi, kết quả bị định nghĩa thành Slime, vậy… được rồi.

Còn có thể thế nào đâu? Biến cũng biến rồi, anh chung quy không thể biến lại thành người nữa đúng không.

Mã Lễ Ngạo nghĩ đến đây, thân thể tròn vo bỗng nhiên bất động, ớ.

Kỳ thật cũng không phải là không biến thành người được nha.

Rốt cuộc làm một con Slime mềm mụp, mìn mịn, có thể tùy ý biến hình, biến thành một con người hẳn là vấn đề không lớn.

Vì thế, vào lúc tiểu kim long vung đuôi quất bay Huyền Nhị đang nói mát, lần đầu mở miệng quý quan tâm anh, Mã Lễ Ngạo đáp lại bằng một ánh mắt kiên định tròn xoe.

"…… Bộ dáng hiện tại của cậu không thích hợp đeo ba lô, để Huyền Nhị đeo đi. Tôi có thể biến lớn hơn một chút bắt lấy cậu rồi đi." Dù sao thì tốc độ di chuyển của  chậm kinh người. Trừ phi biến chính mình thành một quả cầu rau câu lăn nhanh như bay, nhưng lăn lên rất khó chú ý phương hướng không phải sao, lỡ như lăn vào trong mương rồi sao?

Cho nên phải bắt lấy mới được.

Mà dùng trảo bắt lấy là sự quật cường cuối cùng của Long hoàng tử, dù bộ dáng thạch rau câu này của Mã Lễ Ngạo cũng không khó coi, còn… khụ… hơi có chút đáng yêu, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không dùng miệng ngậm cậu ta đâu.

Ai biết, Slime thì chỗ nào là miệng, chỗ nào là mông đâu?

Mã Lễ Ngạo nghe giọng em bé không hề có từ tính lại cố ý mang theo điểm nghiêm túc của tiểu kim long, đôi mắt tròn xoe chớp chớp hai cái. Này so với giọng tiểu kim long mà anh tưởng tượng không quá giống lại hơi hơi giống, nhưng chỉ nghe giọng là đủ biết đây nhất định là một tiểu kim long nghiêm túc lại có trách nhiệm rồi.

"Không sao không sao. Tuy rằng… ờ, hiện tại thoạt nhìn tôi không quá khí thế và uy nghiêm, nhưng thật ra tôi trưởng thành phát triển lên vẫn là rất cường đại. Hơn nữa, tôi còn có thể tự đeo ba lô."

Mã Lễ Ngạo dùng cái miệng be bé tách ra dưới đôi mắt tròn xoe, hộc ra một đoạn lời nói như vậy. Sau đó trong một loạt làn đạn spam 【 Moe quá moe quá moe quá 】, thân thể tròn vo chảy chảy hoạt bắt đầu biến hình lên.

Anh đầu tiên là nỗ lực lôi ra một cánh tay thon dài, phần đầu chỗ bàn tay lại là một viên cầu tròn quay*. 

(*Chỗ này giống tay Doraemon ý)

Mã Lễ Ngạo: "……" Thôi cũng được, lúc cần lại kéo ngón tay ra vậy, bây giờ mà kéo thật sự là có điểm khó khăn. Anh còn yếu mà.

Sau đó Mã Lễ Ngạo làm theo đúng cách lôi một cánh tay và bàn tay khác, cuối cùng lôi ra hai cái đùi còn ngắn hơn tay và cái chân hình tròn.

Như vậy! Một con người màu xanh trong suốt xinh đẹp đáng yêu đã hoàn thành rồi!!

Huyền Nhị vốn đã ngừng cười nhạo lăn lộn, kết quả sau khi nhìn thấy bộ dáng người xanh mới của Mã Lễ Ngạo này lại điên cuồng cười ha ha ha.

Lúc này đây, ngay cả Langdon Dahl vẫn luôn giả vờ làm người câm không nói chuyện cũng không nhịn xuống nổi, phụt một tiếng nho nhỏ.

Mã Lễ Ngạo giật giật khóe miệng nhìn về phía chạc cây nhỏ trên mặt đất, giọng nói của thằng nhóc này lại là một loại phong cách khác. Giọng em bé có chút dịu dàng. 

"Chậc, có cái gì mà buồn cười? Ba làm như vậy còn không phải là vì mấy đứa à? Giảm bớt gánh nặng thân thể cho mấy đứa, miễn cho đến lúc đó mấy đứa bị ba lô đè không lớn nổi đúng không? Cũng không biết cho cha già của mấy đứa sự tôn trọng cơ bản nhất chút nào."

Cơ thể Huyền Khiếu cứng đờ, lá cây của Langdon ghét bỏ xê dịch sang chỗ khác, Long Uyên thở dài: "Được rồi, đừng chậm trễ thời gian ở đây nữa. Một đoạn thời gian mới vừa vào thành có khả năng sẽ có kỳ bảo hộ, nhưng qua kỳ bảo hộ rồi  nói không chừng sẽ có rất nhiều nguy hiểm phát sinh. Nơi này đã có người cùng tộc của cậu, chúng ta đi một nơi khác nhìn xem tình huống trước đi."

Sau đó tiểu kim long liền dùng móng vuốt nắm ba lô Mã Lễ Ngạo lên, để lên người cho anh đeo.

Cũng may đây là ba lô không gian Mã Lễ Ngạo đặc chế, bản thân không có trọng lượng gì, dù cõng trên cơ thể mềm mại như thạch rau câu cũng không có đè Mã Slime thành một mảnh rau câu bẹp.

Mã Lễ Ngạo tiếp nhận sự săn sóc của bé ba.

Đôi mắt trên thạch rau câu tròn xoe cong cong: "Sau này bé ba của ba ba nhất định sẽ là một con rồng nghiêm túc có trách nhiệm đặc biệt lợi hại nha."

Huyền Khiếu ở bên cạnh nghe được lời này thì không quá vui, trực tiếp duỗi móng muốn cào Mã Lễ Ngạo, bị Long Uyên dùng đuôi cách không chắn lại. "Hắn có thể trưởng thành con rồng đặc biệt nghiêm túc có trách nhiệm lợi hại hay không tôi không biết, nhưng hắn về sau nhất định là kẻ cuồng công việc, hắc hắc hắc. Tiểu Mã cậu nuôi hắn còn không bằng nuôi tôi đàng hoàng nè, tôi chính là, khụ……"

"Tôi… à lộn, lão đại, nguyên hình không phải tướng quân Liên Bang lợi hại nhất vũ trụ sao? Sau này tôi cũng học theo anh ý đi làm tướng quân Liên Bang! Còn đánh hải tặc vũ trụ, làm mọi người nghe được tên của tôi thôi là táng đảm quay đầu bỏ chạy! Tôi còn có thể mang cậu du lịch khắp nơi trên tinh vũ trụ nữa đó!"

Huyền Khiếu phát hiện không thể dùng vũ lực áp chế Tiểu Mã ca, liền bắt đầu dụ dỗ bằng ích lợi.

Kết quả Mã Lễ Ngạo hoàn toàn không bị dụ dỗ, người thạch rau câu xanh lá kiên định lắc đầu: "Ba từ chối. Chờ con trưởng thành thì ba già rồi, ba muốn tìm một nơi non xanh nước biếc mỗi ngày ăn no chờ chết dưỡng già. Ờm, đến lúc đó ba không bắt ba đứa dưỡng già đâu, các con chỉ cần nhớ rõ thường thường đến thăm ba, đừng làm ba trở thành ông già không tổ là được."

Huyền Khiếu: "……" Ta mới là ba mi á, ta là tổ tông của mi luôn!

Langdon Dahl thật ra có chút tán đồng gật gật lá cây và nhánh cây của y: "Ừm. Tôi cũng cảm thấy tìm một nơi non xanh nước biếc mọc là tốt lắm rồi."

Mã Lễ Ngạo liền vươn cái tay tròn quay thạch rau câu, tán thưởng vỗ vỗ bé lớn ngoan nhà mình.

Long Uyên: "Được rồi. Nhanh chóng rời nơi này đi, đừng bắt tôi phải nói lần thứ hai."

 Tiểu Mã này thật sự nhây hơn nữa không biết trọng điểm, rõ ràng không phải sinh mệnh loại thực vật, tính tình lại cố tình cực kỳ giống thực vật, thật là…… phải thúc giục đàng hoàng mới được.

Mã Lễ Ngạo lại bị thúc giục một chút gấp  gáp hiếm thấy, anh cõng ba lô lên liền muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Có điều trước khi đi, anh phát hiện ở đây có rất nhiều ba lô và trang bị của các dũng sĩ rơi xuống. Hiển nhiên là bởi vì dị hoá thành dị hình xong, bộ dạng và cơ thể của mấy dũng sĩ này đều có biến hóa rất lớn, thậm chí nói không chừng cả ý tưởng trong não của bọn họ cũng không giống bình thường. Mấy ba lô này đó, có lẽ trong thời gian ngắn bọn họ cũng sẽ không quay lại lấy.

Mã Lễ Ngạo nhìn mớ ba lô nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn là vươn ra bàn tay tròn tròn của mình, nghẹn trong chốc lát mới từ trong bàn tay tròn tròn kéo vươn ra một ngón tay, sau đó anh thở dài nhẹ nhõm một hơi, bắt đầu vẽ tranh.

Không có gì để do dự, Mã Slime vẽ một cái túi không gian.

Chính là bởi vì thân thể anh hơi bị nhỏ cánh tay hơi bị ngắn, lúc vẽ còn phải đi hai bước.

Nhưng cuối cùng anh vẫn thành công mà vẽ ra túi không gian, sau đó bảo Huyền Khiếu và Long Uyên giúp cất tất cả ba lô của các dũng sĩ vào túi không gian này.

 "Hy vọng ở trấn nhỏ dũng sĩ tiếp theo, tôi có thể đem tất cả những ba lô này trả cho bọn họ."

Huyền Khiếu nghe được lời này thì duỗi duỗi chân không nói mát cái gì nữa, Langdon dùng nhánh cây vỗ vỗ tay tròn của Mã Lễ Ngạo, tỏ vẻ an ủi.

Bọn họ đều rõ ràng đó gần như là chuyện không có khả năng, ải này từ lúc bắt đầu đã tràn ngập nguy hiểm.

Sau đó, tiểu kim long có chút không kiên nhẫn mà vươn móng vuốt của mình ra bắt lấy tay tròn nhỏ rau câu của Mã Lễ Ngạo, dùng tốc độ cực nhanh bay về phía trước.

Đã nói là nơi này có khi sẽ có thời gian bảo hộ, qua thời gian sẽ trở nên nguy hiểm, sao người này lại không có cảm giác nguy cơ kia chứ?

Mã Lễ Ngạo nhìn móng vuốt đang gắt gao bắt lấy tay thạch rau câu của anh,  đột nhiên nở nụ cười: "Bé ba à, móng vuốt con lại dùng lực một chút nữa là bóp nát tay của ba rồi."

Móng vuốt Long Uyên cứng đờ, vừa muốn nới lỏng lực đạo thì Huyền Khiếu chạy vội bên cạnh lại liền tận dụng mọi thứ mà khoe ra: "Vẫn là đám có lông như bọn tôi tốt nè! Móng vuốt tôi còn có đệm thịt nho nhỏ mềm mại nữa! Chụp kiểu gì cũng không chụp vỡ cậu đâu!"

Long Uyên: "……"

Tiểu kim long buông lỏng lợi trảo của mình ra, sau đó quay đầu đấu võ với hổ con ngay và luôn.

Hai nhóc thần kỳ này có thể bảo trì một bên đánh nhau, một bên dùng tốc độ chạy về phía trước như, mà Langdon Dahl một lần nữa biến thành mặt trang sức trên cổ tay Mã Lễ Ngạo lại dùng lá con chọc Mã Lễ Ngạo.

"Hai người họ thích cãi nhau ầm ĩ vậy đó, chúng ta đi với nhau kệ họ nha."

Mã Lễ Ngạo chớp chớp đôi mắt: "Con nói đúng."

Sau đó,vào thời điểm tiểu kim long cùng hổ con đồng thời trợn mắt giận nhìn với tổ tông trà xanh bạch liên, Mã Lễ Ngạo mở miệng: "Sau này có cái gì quan trọng nói các con dùng ý thức liên lạc với ba đi."

【 Có vài lời không cần nói thẳng ra. Các anh quá thông minh, quá thông minh sẽ những kẻ khác nhìn thấy, sau đó sẽ có phiền toái đi. 】

Câu sau là Mã Lễ Ngạo dùng ý thức nói ra.

Mà ngoài ý muốn lại không ngoài ý muốn, ba đứa nhỏ đều nghe được anh nói. Hơn nữa sau khi trầm mặc ngắn ngủi, đều cho anh đáp lại.

Mà lúc này đây, giọng nói xuất hiện trong đầu anh, có hai cái đều giống như đã từng quen biết.

Huyền Khiếu: 【 Xì. Có phải cậu đoán được cái gì rồi không? Thôi, ông đây thiếu ân tình của cậu…. Mấy ải sau có khả năng phải mỗi ngày vẽ nước suối năng lượng hoặc là đá năng lượng. Cậu… chậc… nhịn nhịn qua đi là được. An toàn tôi sẽ bảo vệ cho cậu. 】

Langdon Dahl: 【…… Bị cậu phát hiện rồi phải không? Vậy kế tiếp còn xin chiếu cố nhiều hơn. Chúng tôi gặp một ít phiền toái, tạm thời không thể cho thấy thân phận. Nhưng sẽ cùng nhau nỗ lực. Ừm, có lẽ cũng sẽ kéo chân sau? 】

Mã Lễ Ngạo nghe hai giọng nói trong biển ý thức này, cong lên đôi mắt tròn tròn của mình.

Anh nhìn về phía tiểu kim long bay bên cạnh, sau đó nhẹ giọng nói.

【 Cho nên, anh là Long Uyên đúng không? 】

【 Còn có, tướng quân Liên Bang Huyền Khiếu, cùng với… Thánh kỵ sĩ Langdon Dahl. 】

Thân thể Long Uyên hơi tạm dừng một lát. Rồi sau đó, hai mắt vàng kim của hắn chuyển hướng sang Mã Lễ Ngạo, điểm điểm cái đầu cao quý của hắn.

【 Long Uyên. Người thừa kế thuận vị đệ nhất của đế quốc Thần Long, chấp chính trưởng cao nhất Liên Bang vũ trụ. 】

【 Hạnh ngộ. 】

Tác giả có lời muốn nói:

 Long Uyên: Tuyệt đối sẽ không dùng miệng ngậm!

Sau đó.

Mã Lễ Ngạo: Anh đừng dùng miệng ngậm tôiii!!!

▬▬▬▬▬𝓚𝓪𝓸𝓻𝓾𝓡𝓲𝓽𝓼▬▬▬▬▬

Chúc mừng năm mới 2023 nha mọi người (人 •͈ᴗ•͈)

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro