Chương 2:
Một năm sau.
"Seijuro, ca phải lên Tokyo một chuyến, chắc vài ngày mới về." Kosho buông trong tay điện thoại, hơi thở dài đối nam hài đang chơi cờ nói.
"Ân." Tiếp tục chơi cờ, Akashi nhìn cũng không nhìn Kosho một cái, chăm chú nhìn trong tay quân cờ, ngón tay lâu lâu máy động vuốt ve, mượt mà xúc cảm khiến hắn cảm thấy dễ chịu đi đôi chút.
"Sao đệ không cản ta QAQ." Kosho làm thái quá bưng lấy ngực nơi trái tim, dùng không thể tin tưởng cùng ai oán ánh mắt nhìn nam hài. Hơn một năm ở chung, hắn càng cảm thấy yêu thương đứa bé này, lần này rời đi, dù không bao lâu nhưng hắn sẽ luyến tiếc a~
"....." Akashi dư quang nhìn hắn một cái, đặt quân cờ lên bàn phát ra tiếng vang trầm đục, không phải hắn không muốn níu kéo, mà là không thể, hắn thừa biết ai đã gọi cho Kosho-ni, chính là người cha 'yêu quý' của bọn hắn, không biết lần này lại có chuyện gì đây... Chẳng lẽ quyết định không cho hắn ở đây nữa sao?! Hắn sẽ phải rời xa ca ca, quay trở lại với chế độ giáo dục cực kỳ khắc nghiệt.... Akashi bị chính mình ý nghĩ khiến cho sợ hãi nhưng ngay lập tức trở nên lãnh tĩnh. Không.. nếu như thế thì tại sao không cho người đến đưa hắn về mà phải khiến ca ca đến Tokyo.... rốt cục là có chuyện gì vậy?!
"Đệ đệ không thương ta!" Kosho vờ ủy khuất nhìn hắn một cái, đi lên lầu chính mình thu thập hành lý. Đến góc khuất, nụ cười trên mặt hắn dần biến mất, cả người toát ra khí tràng lạnh như băng, uy áp chấn nhiếp âm trầm đến cực điểm, hoàn toàn không giống một đứa bé mười tuổi. Người hầu đứng hai bên sợ run, đầu đã cúi nay càng thêm cúi, sợ có động tác sơ suất nào đó liền chết không toàn thây.
Akashi Kosho rất nhanh thu thập hoàn tất, thay quần áo, hệ hảo khăn choàng, xuống tới phòng khách cũng vừa lúc treo lên mỉm cười dù nó đã bị ẩn dưới khăn.
Akashi liếc hắn một cái, không nói gì tiếp tục hạ cờ. Hắn biết ca ca sẽ không đồng ý hắn đi theo, vậy thì có sao đâu, hắn tự theo là được!
Kosho nhìn hắn, trong mắt ngập tràn ôn nhu, nhanh chóng ôm hắn hôn mấy cái, mới thỏa mãn rời đi.
......
Năm giờ ngồi xe cũng không khiến Akashi Kosho cảm thấy uể oải. Còn chưa đến nơi, hắn kéo lại khăn choàng, cho xe dừng lại.
"Thiếu gia thật sự chỉ đến đây?" Lái xe là một trung niên đại thúc lên tiếng hỏi, Akashi Kosho gật đầu coi như đáp liền nhanh chóng mất bóng. Ở đây không khí thật mát mẻ, hắn muốn đi dạo một lát rồi mới về nhà hơn nữa, hắn không muốn gặp người đàn ông kia quá sớm.
Một mình trên phố tấp nập, không để ý thật nhiều tầm mắt đặt trên người mình, có kinh diễm, có tò mò... lại xen lẫn khe khẽ nói nhỏ và thét chói tai, dù bị khăn che gần nửa khuôn mặt nhưng vẫn nhìn ra được trong vẻ non nớt đó là dung nhan cực kỳ tuấn mỹ. Tự nhận mình là nhân vật lão làng hơn trăm ngàn tuổi hắn tự nhiên không thèm để ý, đã quen rồi a, lúc trước hắn bị chú mục, tín ngưỡng còn hơn như thế. Từ túi áo lấy ra điện thoại, hắn vội vàng gọi cho Akashi.
"Ca đến nơi rồi." Vang vài tiếng, điện thoại liền chuyển được, giọng nam hài trong trẻo dùng ngữ khí chắc chắn nói ra câu nghi vấn, Akashi hiểu rõ người này nghĩ gì. "Có chuyện gì sao?"
"Không có gì, ca vừa nhớ trước khi đi chưa nói, dạo này trời bắt đầu trở lạnh, nhớ mặt áo ấm, khi ngủ nhớ đắp thật nhiều chăn, blablabla..."
Akashi im lặng nghe hắn nói, trên trán gân xanh giật khiêu, hắc khí bắt đầu tỏa dù trên mặt vẫn là cười mỉm, dù hắn rất thích cảm giác được quan tâm này nhưng sức chịu đựng là có giới hạn a, hắn lập tức ngắt lời, "Ca ca, nếu ta nhớ không lầm thì buổi tối hay đá chăn chính là ngươi đi." Có lần người nào đó mè nheo khiến hắn ngủ cùng. Akashi nhìn mỗ khuôn mặt không cảm xúc, nhưng trong mắt đều là hơi nước trông đáng thương cực (giả bộ), mềm lòng đồng ý, ngay lập tức hối hận, người này không đá chăn chính là quấn ôm làm hắn thấy khó thở. Vì vậy sáng hôm sau Kosho khó hiểu nhìn thấy trên mặt mấy vết cào.
Akashi Kosho ngoan ngoãn im miệng, lục lục lọi lọi trong trí nhớ, hình như đúng thật. Sờ sờ chóp mũi, hắn cười khẽ hôn một cái điện thoại. "Ca là quan tâm ngươi a, yêu nhất ngươi!" liền cúp.
Akashi hơi ngẩn người, hắc khí lui tán, khóe miệng giương lên độ cung nhẹ. Quay đầu đối tài xế thúc giục. Chuyện của ca ca cũng là chuyện của hắn bởi vì ca ca là thuộc loại hắn một người, việc này từ lâu đã được xác định, không ai có thể thay đổi nó! Akashi trên khuôn mặt trẻ con đáng yêu nở nụ cười cực kỳ xinh đẹp lại khiến tài xế vô tình nhìn lên gương chiếu thấy được đánh cái rùng mình.
Kosho không mục đích đi trên đường, bất tri bất giác đứng trước một cửa hàng thức ăn nhanh được bố trí trang nhã, không nhanh không chậm bước vào bởi hắn cảm thấy nơi này sẽ có thứ gì đó khiến hắn hứng thú.
Thật là đông. Kosho nhìn quanh một lượt, âm thầm cảm thán, chợt cảm thấy có ai đó ngã vào mình trong lòng, hắn liền cúi xuống nhìn, đó là một nam hài vóc dáng nhỏ bé, màu tóc, màu mắt đều là xanh lam thanh mát làm nổi bật làn da phì nộn trắng nõn.
Kawaiiii! Kosho hai mắt mạo quang nhưng lập tức bị che dấu tốt, ôn nhu bế nam hài, "Ngươi có sao không?".
Kuroko Tetsuya hôm nay như bình thường mua Vanilla milkshake, lại không nghĩ đến cửa hàng như thế đông, không cẩn thận liền bị người khác va phải, vừa nghĩ đến phải ăn đau một chuyến, lại bất chợt ngã vào một nơi ấm áp, còn được dịu dàng bế lên. "Ngươi có sao không?". Âm thanh thật dễ nghe a. Kuroko nhìn lên người nọ, lại chỉ thấy được non nửa khuôn mặt ngoài khăn choàng, bất quá thật là mỹ. Song đồng vàng kim trong suốt chiếu ra thân ảnh của cậu ôn nhu như thủy, mái tóc đỏ cam rực rỡ khiến cậu có trong giây lát hoảng thần, hơn nữa còn thoang thoảng mùi hương làm cậu cảm thấy đầy sức sống, không thể nghi ngờ đây là mùi thơm dễ ngửi nhất từ trước đến giờ cậu biết!
Kuroko hơi cọ trong ngực hắn, thấy hắn không có vẻ khó chịu liền cả người đều dựa vào, thân thể cả hai chênh lệch khiến người nọ dễ dàng ôm cả người Kuroko vào lòng. Lúc này, cậu hoàn toàn quên chuyện người lạ mà cha mẹ hay nhắc nhở, khí tức người này làm cậu cảm thấy thật thoải mái.
"Cảm ơn." Kuroko đáp, đôi mắt băng lam nhìn Kosho khiến hắn một trận ngứa, nhưng không nghĩ đến tổn hại mầm non, hắn kiềm chế móng vuốt, rốt cục vẫn vươn tay xoa đầu Kuroko. "Ngươi muốn mua cái gì?"
"Vanilla milkshake!" Kuroko nhanh chóng đáp, mắt xanh to tròn trông mong nhìn hắn.
Kosho kéo khăn choàng lên cao, trong lòng cực kỳ vui vẻ, dùng áp lực vô hình chặn đứng những người khác. Mọi người trong quầy chỉ cảm thấy một trận gió thật lạnh, cảm giác được nguy hiểm lập tức tránh ra một con đường khiến Kuroko âm thầm lấy làm kỳ.
Mỹ mãn ngồi trên ghế công viên uống sữa lắc, bên cạnh là Kosho đang cầm cà phê sữa. Kuroko cảm thấy có chút ngại ngùng nhưng khuôn mặt không có một tia cảm xúc.
Kosho lúc này cảm thấy thời gian không sai biệt lắm, xoa xoa đầu cậu mềm nhẹ nói, "Ca có chuyện phải đi."
Kuroko cảm thấy có chút luyến tiếc nhưng không biết phải nói gì, hơi mỉm cười ôn thanh đáp, nhìn hắn rời đi. Nếu có duyên nhất định sẽ gặp lại! Kuroko âm thầm hy vọng, ngồi không bao lâu, mẹ của cậu liền tìm tới.
Akashi gia.
"Kosho còn chưa đến sao?" Người đàn ông vừa đọc báo hỏi quản gia đứng bên cạnh. Cũng đã quá thời gian dự tính, chẳng lẽ trên đường có chuyện gì bất trắc?
"Thưa ngài, lão Ngũ vừa báo rằng thiếu gia đã đến nhưng đã rời khỏi xe, tôi đã cho người đi đón." Quản gia cung kính trả lời.
"Không cần đâu, ta đã đến rồi." Lời quản gia vừa dứt, thân ảnh Akashi Kosho liền đứng ở cửa phòng, hắn chậm rãi đi vào phòng khách, tầm mắt không rời khỏi nam nhân ngồi trên ghế, hắn cảm thấy có chút chán ghét người đàn ông này dù chính hắn cũng có chút không hiểu nổi. Thần minh là nhân từ a?
"Kosho...." Nam nhân buông trong tay báo, nhìn chằm chằm hắn. Một lúc sau, nam nhân thở dài trong mắt thoáng hiện lên mỏi mệt, đứa con này của hắn từ nhỏ đã thông minh cực điểm, năm sáu tuổi hắn đã có ý định một mình ra ngoài sống, khi ở nhà thì lúc nào cũng nhốt mình trong phòng, nếu không phải vì người giám sát báo cáo rằng hoạt động của hắn hoàn toàn bình thường, chỉ sợ mình đã gọi bác sĩ tâm lý.
Không biết Akashi lão cha nội tâm cảm thán, Kosho ưu nhã ngồi xuống người đàn ông bên cạnh sôfa đơn, lúc này Akashi Kosho mới đem lực chú ý đến người phụ nữ vẫn luôn dùng nóng rực ánh mắt theo dõi hắn từ khi bước vào. Đó là một phụ nữ cực kỳ xinh đẹp, cô là người phương Tây với mái tóc cùng song mâu vàng kim gần như trong suốt rực rỡ, khóe miệng luôn luôn nở nụ cười khiến người khác cảm thấy đây là một người phụ nữ, một người mẹ tràn đầy tình yêu và sự ôn nhu.
"Kosho... con... con có nhớ ta không?" Người phụ nữ xoa nắn trong tay túi da, giọng nói có chút ngập ngừng, do dự.
Kosho tất nhiên nhớ rõ, người này chính là mẹ của hắn, người từ lúc hắn năm tuổi đã bỏ lại hắn nơi này rời đi, hắn cũng chẳng cảm thấy có gì đau khổ, chỉ cảm thấy đáng tiếc cùng bất đắc dĩ. "Mẹ."
Người phụ nữ nghe hắn gọi một tiếng, trên mặt lập tức phủ đầy nước mắt vui sướng, khí tức u ám lúc đầu giờ đây phai nhạt rất nhiều. Lúc này, luôn ở một bên yên lặng trung niên nam nhân mới mở miệng, giọng nói có chút khàn nhưng ngập tràn uy lực "Kosho, con sẽ theo mẹ về Mỹ một thời gian, ông ngoại ... muốn gặp con lần cuối."
Một lúc lâu sau, Kosho phiền muộn trở về phòng, hắn cảm thấy có chút xa lạ đối với nam nhân hôm nay biểu hiện, bình thường chắc chắn ông ta sẽ không cứ như vậy cho phép người mẹ rời đi đã lâu dẫn hắn huyết mạch rời khỏi Akashi gia, thực sự là vì ông ngoại sao? Hắn nhếch mép, có lẽ là vì lòng quan tâm thiếu thốn đối với ta này tư sinh tử thân phận, có cũng được không có cũng chẳng sao. Bất quá hắn không quan tâm, hắn bây giờ duy nhất gánh nặng đặt trong tim chỉ có Seijuro mà thôi. Kosho mở túi, lấy ra một bộ vận động phục, hắn nghĩ đánh bóng rổ.
Qua vài lần hỏi đường rốt cục tới được sân bóng mini, Kosho bắt gặp hai tiểu hài tử đang chơi rất vui vẻ, bất quá kỹ thuật thật là tệ đâu. Akashi Kosho cười khúc khích, dù khăn choàng che mất vẫn thấy được đôi mắt lấp lánh ý cười khiến vô tình chú ý hắn Momoi Satsuki dời không ra tầm mắt.
"Ca ca thật là soái!" Tiểu cô nương Momoi Satsuki chạy đến bên chân hắn, bên cạnh cô một da ngâm đen nam hài cũng tò mò chạy theo nhưng khi đến gần, thấy hắn trong tay quả bóng rổ, lập tức thí điên thí điên bước đến níu tay hắn.
"Đại ca ca cùng chúng ta chơi bóng rổ đi!" Aomine Daiki cười xán lạn hướng hắn nói. Kosho nhìn nam hài vô cùng đáng yêu và cô bé tóc hồng khả ái, trong mắt ý cười càng đậm, chúng thực sự yêu thích bóng rổ a, chỉ mong rằng chúng có thể mãi luôn như vậy.
"Tốt! Cùng chơi."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro