Chương 2: Lần đầu scrim chung
Sáng hôm sau, bầu không khí trong phòng tập sớm đã căng như dây đàn, khác hẳn với vẻ tĩnh lặng của buổi tối hôm trước. Tiếng gõ phím, tiếng click chuột dồn dập, gấp gáp hơn, như tiếng trống trận đang thúc giục. Mỗi tuyển thủ đều chìm đắm trong thế giới riêng của màn hình, nhưng sự tập trung cao độ ấy lại tạo nên một áp lực vô hình, lan tỏa khắp căn phòng.
Một ngày scrim với WGA (Wind God Alliance) đối thủ truyền kiếp, đội tuyển mạnh nhất nhì LCK và là kình địch lớn nhất của T1 chính thức bắt đầu. Đây không phải trận đấu biểu diễn, cũng không phải buổi làm quen sơ sài. Là scrim kín nội bộ giữa hai đội top đầu nơi mọi chiến thuật mới, sự phối hợp ăn ý, và cả những điểm yếu cá nhân đều bị phơi bày trần trụi. Scrim là chiến trường thử nghiệm, nơi những sai lầm được phép xảy ra để tìm ra con đường chiến thắng.
Doran ngồi vào ghế của mình ở phía trái, màn hình trước mặt đã được thiết lập sẵn với giao diện trò chơi quen thuộc. Bộ tai nghe chụp kín hai bên tai, âm thanh trò chơi sắc lạnh và gọn gàng rót thẳng vào đầu, tách biệt anh khỏi mọi tạp âm bên ngoài. Anh hít sâu một hơi, cố gắng điều hòa nhịp thở, tay đặt lên bàn phím và chuột, lòng bàn tay hơi ẩm vì mồ hôi. Dù đã có kinh nghiệm chinh chiến nhiều năm, nhưng mỗi khi đối mặt với một trận scrim đỉnh cao như thế này, đặc biệt là trong màu áo T1, sự căng thẳng vẫn là điều không thể tránh khỏi.
Bên phải, Oner đã sớm ngồi vào vị trí quen thuộc của mình. Dù còn trẻ, chỉ mới đôi mươi, nhưng tư thế và khí chất của cậu như một lưỡi kiếm đã mài sắc, sẵn sàng cho cuộc chiến. Lưng thẳng tắp, ngón tay linh hoạt lướt trên bàn phím, ánh mắt dán chặt vào màn hình, không hề xao nhãng. Cậu không hề chào hỏi Doran, cũng không hề quay sang nhìn anh. Sự tập trung của cậu gần như tuyệt đối, như thể không có bất kỳ thứ gì trên thế giới này có thể làm cậu phân tâm.
Doran cũng chẳng đợi một lời chào nào cả. Anh hiểu rằng trong môi trường chuyên nghiệp đỉnh cao này, lời nói đôi khi là thừa thãi. Hành động và kết quả mới là thứ quan trọng nhất.
"Pick sớm rừng cho Oner, để cuối chọn đường trên," Faker lên tiếng trong buổi draft đầu tiên. Giọng anh điềm tĩnh nhưng uy quyền, như một vị tướng quân đang vạch ra kế hoạch tác chiến. Mỗi người trong đội lập tức gật đầu đồng ý, không một chút do dự.
"Anh sẽ cầm Sion trận này" Doran báo trước, giọng anh trầm ổn, không chút dao động. "Đường trên bên kia có khả năng chọn Renekton để đối đầu." Anh đã nghiên cứu kỹ lối chơi của đối thủ, và Sion là lựa chọn an toàn, có khả năng đi đường tốt và giao tranh tổng mạnh mẽ.
Cậu vẫn không nói gì, chỉ liếc sang màn hình phân tích đội hình của WGA. Đôi mắt cậu lướt nhanh qua các tướng đã chọn, tính toán từng chỉ số, từng khả năng đối đầu. Sau vài giây im lặng, cậu lên tiếng, giọng ngắn gọn, dứt khoát, không một chút cảm xúc thừa thãi: "Nếu anh giữ wave, em sẽ cố gank phút 3:20."
Doran ngẩng nhẹ đầu. Anh không ngờ Oner lại đưa ra một kế hoạch chi tiết và chính xác đến vậy ngay từ đầu.
Không phải giọng cộc cằn. Không phải câu ra lệnh. Là một lời phối hợp điều chỉnh chiến thuật. Không có cảm xúc dư thừa, nhưng rõ ràng là đã tính toán kỹ càng đến từng giây, từng pha di chuyển của đối thủ. Đây là một lời đề nghị hợp tác, một sự tin tưởng ngầm vào khả năng của Doran.
"Hiểu rồi." Doran gật đầu, một nụ cười nhẹ thoáng qua trên môi anh. Anh cảm thấy một sự kết nối nhỏ bé, một sợi dây vô hình vừa được hình thành giữa anh và người đi rừng lạnh lùng kia.
Và trận scrim chính thức bắt đầu.
Đầu trận, mọi thứ diễn ra đúng nhịp. Doran cầm Sion, phòng thủ chắc chắn ở đường trên, kiểm soát lính đúng như tính toán để tạo điều kiện cho Oner. Anh tập trung vào việc farm và trao đổi chiêu thức có lợi, giữ cho đường trên không bị quá thua thiệt. Oner, đúng như dự đoán, gank đường dưới sớm, tạo lợi thế cho Gumayusi và Keria đẩy lane, lấy được trụ đầu và gây áp lực lớn lên xạ thủ và hỗ trợ đối phương. Faker cầm Azir thi đấu trầm ổn ở đường giữa, như một trục xoay giữ nhịp toàn bản đồ, liên tục gây áp lực lên đối thủ và kiểm soát tầm nhìn quan trọng.
Doran lặng lẽ quan sát minimap, đôi mắt anh không ngừng lướt qua những chấm tròn nhỏ bé trên bản đồ. Anh đếm thời gian, tính toán từng giây. Đúng phút 3:20, như một bóng ma lướt qua, icon của Lee Sin đã áp sát bụi cỏ trên top, hoàn toàn không bị đối phương phát hiện. Không một lời ping, không một hiệu lệnh nào từ Oner. Chỉ là một sự ăn ý thầm lặng, một niềm tin tuyệt đối vào khả năng đọc tình huống của đồng đội.
Doran ngay lập tức hiểu ý. Anh không chút do dự, đẩy lính về phía trụ đối phương, cố tình bait Renekton của đối thủ lên cao để farm lính và trao đổi chiêu thức. Renekton, tự tin vào khả năng solo của mình và không hề biết có nguy hiểm rình rập, đã mắc bẫy.
Một cú ward vừa đủ tầm của Sion, một cú Q của Lee Sin bắn ra từ trong bụi, trúng đích Renekton đang di chuyển hớ hênh. Renekton bị đá thẳng về phía Sion đang chờ sẵn. Combo hoàn hảo đến từng pixel, Sion lập tức kích hoạt chiêu cuối lao tới, kết hợp với những đòn đánh thường và kỹ năng của Lee Sin. Renekton không kịp phản ứng, nằm xuống. First Blood thuộc về T1.
Cả đội không ai nói gì, nhưng bầu không khí đột nhiên chuyển biến. Một sự nhẹ nhõm, một niềm vui sướng ngầm lan tỏa. Đây là tín hiệu đầu tiên cho thấy sự ăn ý giữa người đi đường trên mới và người đi rừng trẻ tuổi.
Oner vẫn không nói, nhưng lần đầu tiên từ khi Doran vào đội, cậu ping cho Doran.
"Nice."
Một chữ. Gọn lỏn. Không biểu cảm. Nhưng Doran bất giác mím môi, một nụ cười nhẹ nở trên khóe môi. Không hiểu vì sao, cảm giác đó cứ như một phần thưởng ngầm, một lời công nhận quý giá hơn bất kỳ lời khen ngợi nào. Nó không chỉ là một lời khen, mà là một dấu hiệu cho thấy Oner đã bắt đầu chấp nhận anh, bắt đầu tin tưởng vào khả năng của anh.
Scrim kết thúc với kết quả thắng 2-1 cho T1. Một khởi đầu không quá nổi bật, nhưng cũng không quá tệ cho một buổi đầu tiên với một đội hình mới. Quan trọng hơn, T1 đã thể hiện được sự phối hợp và khả năng thích nghi tốt.
Buổi phân tích sau trận được tổ chức ngắn gọn trong phòng họp. KkOma gật đầu khi nói đến Doran, ánh mắt ông lộ rõ sự hài lòng. "Đường trên ổn hơn tôi nghĩ. Có vài tình huống macro chưa kịp cover đồng đội, nhưng phản ứng tốt, đặc biệt là pha phối hợp gank ở đường trên đầu trận." Ông dừng lại, nhìn thẳng vào Doran, "Cứ tiếp tục phát huy."
Oner vẫn im lặng suốt buổi họp, chỉ lắng nghe và ghi chép. Cậu là người ít nói nhất trong đội, và thường chỉ phát biểu khi được yêu cầu. Nhưng trước khi rời phòng, Mata lên tiếng, ánh mắt nhìn về phía Oner.
"Junie, ý kiến gì về đường trên không?"
Oner liếc sang Doran, lần đầu tiên cậu quay đầu nhìn thẳng vào anh kể từ khi Doran gia nhập đội. Ánh mắt cậu vẫn lạnh lùng như băng, nhưng không còn sự xa cách như trước. Nó mang một vẻ đánh giá, phân tích.
"Không cần babysit quá nhiều," Oner nói, giọng cậu vẫn ngắn gọn và dứt khoát. "Di chuyển ổn. Chỉ cần thêm tốc độ xử lý tình huống dưới áp lực."
Nói xong, cậu đứng dậy, không giải thích thêm, như thể đó là tất cả những gì cần phải nói.
Lời nhận xét ấy không hề nhẹ nhàng. "Không cần babysit quá nhiều" đồng nghĩa với việc Doran có thể tự lo cho đường của mình, không cần người đi rừng phải can thiệp quá nhiều. "Di chuyển ổn" là một lời khen ngợi về khả năng đọc bản đồ và vị trí. Nhưng "chỉ cần thêm tốc độ xử lý tình huống dưới áp lực" lại là một lời nhắc nhở về điểm yếu cố hữu của Doran, sự chậm trễ trong những pha giao tranh lớn, khi mọi thứ diễn ra quá nhanh.
Nhưng với Doran, đó không phải là lời chỉ trích. Mà giống như... một cái gật đầu thừa nhận kín đáo, một sự công nhận từ một người mà anh rất muốn được chấp nhận. Nó là một lời đánh giá thẳng thắn, không màu mè, và chính vì thế, nó càng đáng giá.
Chiều hôm đó, đội được nghỉ một tiếng trước khi vào trận scrim thứ hai. Doran không ở lại phòng tập mà một mình ra sân thượng của tòa nhà huấn luyện. Gió mùa xuân thổi nhẹ qua mái tóc đã ướt mồ hôi sau buổi tập luyện căng thẳng. Anh tựa người vào lan can, mắt nhìn dãy nhà thấp phía xa, nơi những tòa nhà cao tầng và cây xanh xen kẽ nhau. Anh hít một hơi thật sâu, cảm nhận không khí trong lành lấp đầy phổi, cố gắng xua đi những căng thẳng còn sót lại.
Tiếng bước chân khẽ vang lên sau lưng. Nhẹ nhàng, đều đặn.
Doran không cần quay lại cũng biết là ai. Chỉ có một người trong đội có bước chân nhẹ nhàng và dứt khoát đến vậy.
Oner dừng bước cách anh vài mét. Tay cậu cầm một lon nước tăng lực, mở nắp "tạch" một cái, âm thanh nhỏ nhưng rõ ràng trong không gian yên tĩnh. Cậu không nói một lời nào, chỉ đặt lon nước lên bệ đá bên cạnh Doran.
Doran liếc nhìn lon nước màu bạc, rồi nhìn cậu. Khuôn mặt Oner vẫn không biểu cảm, nhưng ánh mắt cậu lại không còn sự lạnh nhạt như trước.
"Không sợ em bị hiểu nhầm là thân thiện à?" Doran nửa đùa, nửa thật, cố gắng phá vỡ sự im lặng. Anh muốn xem phản ứng của Oner.
Oner không nhìn anh, chỉ uống một ngụm nước từ lon của mình rồi khẽ đáp, giọng vẫn đều đều, không chút biến động: "Chơi tốt thì được thưởng."
"Ồ? Vậy đây là phần thưởng sao?" Doran nhướng mày, một nụ cười ấm áp hơn hiện rõ trên môi. Anh cảm thấy một sự ấm áp lan tỏa trong lòng.
"Cũng có thể là lời chào chính thức." Oner nói xong, xoay người định rời đi, như thể cuộc trò chuyện đã kết thúc. Cậu vẫn giữ khoảng cách, vẫn giữ sự kiệm lời.
Nhưng đến cửa, cậu bất chợt dừng lại, quay đầu. Ánh mắt lạnh của cậu lúc này bỗng mềm đi một chút, như thể lớp băng đã nứt ra một khe nhỏ, để lộ một phần cảm xúc ẩn sâu bên trong.
"...Hyeon-Joon hyung, từ mai thử dùng Camille xem. Team WGA thường để hở counter cho Sion."
Doran chớp mắt. Anh bất ngờ. Đây là lần đầu tiên anh nghe Oner gọi mình là "Hyung", đầy đủ và rõ ràng. Một tiếng gọi tưởng nhỏ, chỉ là một từ xưng hô thông thường, nhưng lại vang vọng rất sâu trong tâm trí Doran. Nó không chỉ là một lời gọi, mà là một sự công nhận về tuổi tác, về kinh nghiệm, và quan trọng hơn, là một sự chấp nhận. Dường như cánh cửa vừa được mở ra.
Và chính khoảnh khắc ấy, giữa khoảng cách vừa đủ của hai con người có cùng cái tên, một mạch dây mỏng đã lặng lẽ kết nối. Không cần những lời nói hoa mỹ, không cần những cử chỉ thân mật. Chỉ một lon nước, một lời nhận xét thẳng thắn, và một tiếng gọi "Hyung" bất ngờ.
Doran bắt đầu hiểu, có những mối quan hệ, không cần phải ồn ào, không cần những lời nói đao to búa lớn. Chúng chỉ cần đúng người, đúng thời điểm và được xây dựng bằng những hành động nhỏ bé, chân thành. Anh biết, đây chỉ là khởi đầu. Mùa giải còn dài, và con đường phía trước sẽ còn nhiều thử thách. Nhưng anh tin rằng, với sự kết nối vừa chớm nở này, anh và Oner, hai "Hyeon-Joon" với hai tính cách khác biệt, sẽ cùng nhau tạo nên những điều phi thường cho T1.
Giống như một trận scrim, khởi đầu nhỏ cho một mùa giải dài, nhưng lại là nền tảng vững chắc cho những chiến thắng lớn lao sau này.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro