Chương 46

Tần Hạ đương nhiên không quên được Vu Thuận, không chỉ có hắn, ngay cả Ngu Cửu Khuyết và Tào A Song nghe thấy cái tên này cũng đều ngẩng đầu nhìn qua.

Tần Hạ uống một ngụm trà bát bảo.

"Là cái gã bán thịt gây rối sao?"

Bản thân bán công thức tuy nói là "giá cao", nhưng hắn tin rằng Vu Thuận có thể né tránh được, hẳn là không đến mức vì chuyện này mà rước lấy phiền toái gì lớn.

Vi Triều lắc đầu.

"Chuyện này không liên quan đến sinh ý bên ngoài của hắn, nhưng dạo gần đây có vẻ hắn đang chạy vạy khắp nơi. Nghe nói làm hỏng một chuyện lớn, đã một thời gian không dám ló mặt ra ngoài."

Chuyện lớn này chính là tiệc mừng thọ 50 tuổi của Tống lão gia – Tống Loan.

Tống phủ vốn là thương hộ, mà thương hộ giàu có thì càng muốn phô trương tài lực, trong những dịp như thế này chắc chắn không tiếc tiền bạc.

Mà nếu đã là yến hội, thì đầu bếp chính là nhân tố quan trọng nhất.

"Tống lão gia thích thể diện, nên quyết tâm phải mời được đầu bếp giỏi nhất trong thành. Nghĩ tới nghĩ lui, liền nhắm đến Thường Duyệt Lâu.

Từ sớm đã chuẩn bị xong xuôi, muốn mời bằng được lão chưởng quầy của Thường Duyệt Lâu – cũng chính là vị danh táo từng làm rạng danh Tề Nam huyện, danh tiếng vang xa đến tận Bình Nguyên phủ, Thường lão gia tử – xuất núi cầm muỗng, đích thân chủ trì bữa tiệc mừng thọ này."

Danh tiếng của Thường Duyệt Lâu, trong huyện thành này không ai là không biết.

Tổ tiên nhà họ Thường vốn là đồ tể, đời đời chỉ biết giết heo. Đến đời tổ phụ của Thường lão gia tử, có lẽ là đã giết mổ đủ nhiều, ăn cũng không ít, thế mà lại ngộ ra được một phương pháp hầm thịt tuyệt hảo. Nhờ món hầm này, nhà họ Thường đổi nghề mở quán ăn, chính là tiền thân của Thường Duyệt Lâu ngày nay.

Món ăn trứ danh đó hiện giờ có một cái tên rất đơn giản —— Thường gia cái bình thịt, đến nay vẫn là chiêu bài của Thường Duyệt Lâu, thịt mềm nhừ, béo mà không ngấy, hương thơm lan xa mười dặm.

Nhưng oái oăm thay, Thường Duyệt Lâu tuy có thể chế biến thịt heo xuất thần nhập hóa, nhưng chẳng phải Tống phủ xưa nay không ăn thịt đỏ hay sao?

Đến lúc đó, e là một nửa thực đơn trứ danh của Thường Duyệt Lâu cũng không thể bày lên bàn tiệc.

Nghe Tần Hạ nêu thắc mắc, Vi Triều vỗ đùi đánh đét một cái, hiển nhiên đã nói trúng điểm mấu chốt của câu chuyện bát quái này.

"Kỳ thật cái quy củ chỉ ăn thịt trắng, không ăn thịt đỏ này, chủ yếu là do đời trước trong phủ, lão thái gia cùng lão thái quân nghiêm giữ mà thôi.

Hiện giờ lão thái quân vẫn còn khỏe mạnh, nhưng dù sao cũng đã lớn tuổi, Tống lão gia vẫn còn phải gọi một tiếng tổ mẫu. Còn đám tiểu bối đời sau thì càng ngày càng ham mê mỹ thực, quy củ này đã sớm bị buông lỏng. Trong phủ không ai dám phá lệ, nhưng ra ngoài rồi thì mặc sức ăn, cũng chẳng ai quản."

Nói cách khác, tám phần là Tống lão gia cũng từng lén lút chạy tới Thường Duyệt Lâu ăn vụng cái bình thịt.

Tần Hạ nhíu mày: "Vậy Vu Thuận vì sao lại làm hỏng chuyện? Chẳng lẽ là do Thường lão gia tử không muốn xuất núi?"

Theo như hắn nhớ thì Thường lão gia tử năm nay cũng đã ngoài sáu mươi, Thường Duyệt Lâu sớm đã truyền lại cho con trai, bản thân ông hiện tại chỉ ở nhà vui vẻ trông cháu.

Muốn mời được vị "đầu bếp giỏi nhất Tề Nam huyện", đó quả thực là một vinh dự vô cùng lớn.

Vi Triều nói: "Kỳ thật vốn dĩ chuyện này cũng không khó. Tống phủ ở Tề Nam huyện thế lực lớn, ngay cả trước mặt Huyện lão gia cũng có thể nói chuyện. Đã có tiền, lại có thế, Thường lão gia tử nể mặt Tống gia một chút cũng chẳng sao.

Hơn nữa, nếu yến hội này được tổ chức tốt, chẳng phải còn giúp Thường Duyệt Lâu càng thêm rạng danh hay sao?"

Nhưng nào ngờ đúng ngay vào thời điểm quan trọng lại xảy ra chuyện.

Gần đây lão thái quân đổ bệnh, Tống phủ nhị công tử vì tận hiếu, sai tâm phúc là Vu Thuận tiện đường ghé qua Thường Duyệt Lâu mua một phần tùng nhung ngỗng du cuốn.

*Ngỗng du: Mỡ gan ngỗng.

Món này không chỉ riêng Thường Duyệt Lâu mới làm được, nhưng từ trước đến nay vẫn luôn là món ăn mà lão thái quân ưa thích nhất.

"Kết quả sau khi dâng lên, lão thái quân vừa ăn xong thì liền thượng thổ hạ tả, bệnh tình càng thêm trầm trọng.

Sau khi gọi đầu bếp đến truy vấn, mới phát hiện ra bên trong căn bản không phải dùng ngỗng du, mà là... mỡ heo."

Tần Hạ: "..."

Chuyện này đúng là làm người ta nghe xong không biết phải nói gì.

Lão thái quân Tống phủ đến cả thịt đỏ cũng không chạm vào, đương nhiên càng không thể ăn mỡ heo.

Một người đã rất lâu không ăn một loại thực phẩm nào đó, nếu đột nhiên ăn phải, rất dễ làm dạ dày phản ứng dữ dội.

Huống hồ vốn đã đang bệnh, sự tình này tự nhiên lại càng thêm nghiêm trọng.

Tần Hạ nhíu mày: "Thường Duyệt Lâu lấy mỡ heo thay mỡ gan ngỗng, đây chẳng phải là đánh tráo nguyên liệu hay sao?"

Mỡ gan ngỗng so với mỡ heo quý giá hơn nhiều.

Một con heo có thể nấu ra biết bao nhiêu là mỡ, nhưng một con ngỗng thì được bao nhiêu chứ?

Đứa trẻ ba tuổi cũng tính ra được rõ ràng.

Vi Triều tiếp tục hứng thú bừng bừng mà kể chuyện.

"Đúng là như thế, hơn nữa món ăn này đưa tới là đặt trong hộp đựng thức ăn, người bình thường làm sao có thể chỉ nhìn một cái liền phân biệt được là loại mỡ gì? Nhị phòng Tống phủ lần này là rước họa lớn, trong phủ rối thành một nồi cháo, Tống phủ cũng không quên bẩm báo chuyện này lên nha môn, nha môn lại lệnh cho Nhai Đạo Ty kiểm tra thực hư, chuyện vui hóa thành chuyện lớn."

Tống phủ được xem là gia tộc giàu có nhất Tề Nam huyện, những chuyện bí mật hậu viện trong nhà bọn họ sớm đã trở thành đề tài trà dư tửu hậu của bá tánh trong huyện, bàn tán đến tận tám trăm lượt.

Vi Triều kể đến đây, còn không quên tặng kèm một đoạn trạch đấu phiên ngoại về Tống phủ.

Tần Hạ nghe xong thì chỉ coi như gió thoảng bên tai, trái lại Ngu Cửu Khuyết, dù ánh mắt sáng quắc, nhưng thực tế toàn bộ sự chú ý đều đặt lên món ăn trong tay, tám phần là đối với mấy chuyện riêng tư của nhà người khác chẳng mấy hứng thú.

Nghĩ lại cũng đúng, nếu người trước mắt không bị mất trí nhớ, so với những cuộc tranh đoạt hoàng quyền, hậu phi tranh sủng, thì chuyện tranh chấp một chút gia sản và cái gọi là danh phận chủ mẫu giữa đại phòng và nhị phòng Tống phủ, e rằng cũng chẳng khác gì mấy đứa trẻ con giành đồ chơi với nhau.

Nhưng không thể không nói, Vi Triều kể một tràng chuyện như vậy, thực sự rất hợp để nghe giải trí lúc ăn cơm dã ngoại.

Nói đến cuối cùng, Vi Triều kết lại:

"Tóm lại, tiệc mừng thọ của Tống lão gia chắc chắn là không thể mời được Thường lão gia tử rồi. Trước đó còn mạnh miệng khoác lác đến tận hai dặm, nói rằng Thường lão gia tử nhận lời nấu tiệc ở Tống phủ, khiến không ít thương nhân hợp tác với nhà họ cũng hạ quyết tâm đến góp mặt ăn bữa cơm, đến lúc đó người đã tới rồi, làm ăn chắc chắn cũng theo đó mà bàn bạc thuận lợi, giờ thì không biết phải kết thúc thế nào đây."

Hắn vung tay ôm lấy vai Tần Hạ, cảm khái nói:

"Ta nghe nói Tống phủ bỏ ra mấy trăm lượng để mời Thường lão gia tử cầm muỗng, theo ta thấy thì tay nghề của Tần lão đệ ngươi cũng không hề thua kém. Nếu trời giáng đại vận mà họ tìm được ngươi, ta nói này, cũng chẳng cần đến vài trăm lượng đâu, chỉ cần bảy tám chục lượng thôi là ta cũng có thể suy xét suy xét, đủ nộp tô ruộng một năm rồi."

Những lời này vừa thốt ra, mấy người có mặt đều không nhịn được bật cười, Tào A Song thậm chí còn trực tiếp đấm Vi Triều một cái.

"Nói nhăng nói cuội cái gì thế."

Ngay lúc Ngu Cửu Khuyết tưởng rằng Tào A Song định mắng Vi Triều vì kéo cả Tần Hạ vào mấy lời đùa cợt kỳ quặc, chỉ nghe thấy tỷ nhi ấy nghiêm túc nói:

"Với tay nghề của Tần Hạ, mấy chục lượng là không đủ đâu, ít nhất phải một trăm lượng!"

Tần Hạ suýt nữa bị sặc trà bát bảo, suýt nữa phun hết ra ngoài.

Người khác đối với hắn đúng là tin tưởng không ít, nhưng ít nhất trong khoảng thời gian ngồi dưới bóng cây tán gẫu này, hắn chưa từng nghĩ rằng tiệc mừng thọ của Tống phủ lại có liên quan gì đến mình.

Những ngày sau đó, công việc ở quán ăn vẫn bình thường như trước, tiểu kim khố của Tần Hạ và Ngu Cửu Khuyết cũng ngày càng đầy.

Chỉ có một số lời đồn về Thường Duyệt Lâu và Tống phủ là thỉnh thoảng lại truyền vào tai bọn họ qua miệng khách hàng.

Ví dụ như chuyện Nhai Đạo Ty tiếp nhận đơn kiện của Tống phủ, thật sự đã dẫn người đến tận cửa Thường Duyệt Lâu.

Thường Duyệt Lâu giao ra một người giúp việc trẻ trong bếp, nói rằng hôm đó người này lười biếng, nhân lúc chưởng muỗng đại sư phó không có mặt, mơ mơ màng màng lấy nhầm mỡ heo thay cho mỡ gan ngỗng, gây ra họa lớn. Chưởng quầy Thường Duyệt Lâu liền lập tức giao người này cho Nhai Đạo Ty xử lý.

Chỉ có điều, theo luật pháp Đại Ung, giao kẻ phạm tội ra cũng không có nghĩa là mọi chuyện liền êm đẹp, cửa hàng vẫn bị liên lụy và chịu phạt.

Hơn nữa, đối phương lại là Tống phủ, vốn dĩ không dễ dàng bỏ qua chuyện này, Thường Duyệt Lâu đành bồi thường trăm lượng bạc coi như tiền thuốc men cho lão thái quân.

Lại thêm việc dùng nguyên liệu kém thay nguyên liệu tốt là chuyện có thật, kể từ sau sự cố đó, việc kinh doanh của Thường Duyệt Lâu xuống dốc thấy rõ.

Buổi tối, sau khi ăn uống no đủ, Hưng Dịch Minh vừa lau miệng vừa tán gẫu với Tần Hạ về chuyện này.

"Đáng tiếc cho bảng hiệu mấy chục năm của Thường Duyệt Lâu, danh tiếng ấy gây dựng cần thiên thời, địa lợi, nhân hòa, còn muốn sụp đổ, chỉ cần một đêm là đủ."

Là một lão sành ăn, Hưng Dịch Minh tất nhiên đã đến Thường Duyệt Lâu không ít lần, hơn nữa còn rất thích món thịt kho bình của Thường gia.

"Trước kia quanh năm suốt tháng ta thường ghé qua đó xã giao, giờ thì không muốn đi nữa. Thứ nhất là vì có quán ăn của ngươi, thứ hai là nghĩ đến hành vi của nhà họ trong bếp, trong lòng khó mà chấp nhận nổi."

Những chuyện như thế này, có lần đầu thì sẽ có lần thứ hai, ai biết sau này nhà bếp của Thường Duyệt Lâu có còn bừa bãi như vậy nữa hay không?

Mỡ heo với mỡ gan ngỗng là hai thứ khác nhau một trời một vực trong mắt người hiểu chuyện bếp núc, vậy mà bọn họ còn có thể nhầm lẫn, những chuyện khác e rằng còn chẳng dám nghĩ tới.

Hưng Dịch Minh uống một ngụm trà, đột nhiên bắt đầu hoài nghi liệu trước đây mình ăn món ruột già xào ở Thường Duyệt Lâu có thực sự được rửa sạch hay không.

Thấy vẻ mặt nhăn nhó của hắn, Tần Hạ hỏi rõ nguyên do, rồi thuận miệng hỏi một câu: "Hưng chưởng quầy thích ăn ruột già à?"

Hưng Dịch Minh lập tức chớp lấy cơ hội.

"Ta thấy thực đơn của ngươi không có món ruột già, tưởng là do chế biến phiền phức. Nhưng nếu ta gọi một phần, có thể làm không?"

Ruột già đúng là nguyên liệu khó xử lý.

Kiếp trước hắn còn có thể mua loại đã sơ chế sẵn ngoài chợ, nhưng ở đây thì mấy thứ mà người ta bày bán đúng là không dám nhìn lâu.

Nhưng Hưng Dịch Minh đã muốn ăn, hắn tất nhiên sẽ không từ chối, thậm chí còn sẵn lòng làm một tặng một.

"Tuy ta không biết bí quyết món thịt kho bình của Thường gia, nhưng nói đến các món thịt heo thì cũng không đến nỗi tệ. Lần tới làm thử một món, mời ngài nếm thử."

Hưng Dịch Minh lập tức vui vẻ ra mặt.

"Không thành vấn đề! Đến lúc đó ngươi làm nhiều một chút, để dành cho ta một gian phòng riêng, ta gom đủ một bàn khách, cũng giúp ngươi quảng bá danh tiếng ở huyện thành."

Thường Duyệt Lâu sau chuyện này chưa biết có vực dậy nổi hay không, mà quán Tần Ký hiện tại chỉ là một cửa tiệm nhỏ, ai biết sau này có thể trở thành Thường Duyệt Lâu tiếp theo hay không?

Hưng Dịch Minh tự thấy mình rất nhạy bén trong chuyện đặt cược liên quan đến đồ ăn, chưa từng nhìn nhầm lần nào.

Hắn quen biết không ít chưởng quầy lớn nhỏ ở Tề Nam huyện, trước đây Tần Hạ chỉ bán mấy món ăn đơn giản, khó mà mời được khách quý thực sự. Nhưng bây giờ đã có quán ăn đàng hoàng, không cần băn khoăn chuyện đó nữa.

Vui vẻ quyết định xong, Hưng Dịch Minh xách theo túi trà bát bảo mà Tần Hạ tặng, bước chân nhẹ nhàng rời đi.

Tần Hạ liếc mắt nhìn đại đường, chỉ còn lại ba bàn thực khách cuối cùng, trông dáng vẻ có lẽ cũng sắp ăn xong rượu thịt mà rời đi.

Hắn không do dự, dứt khoát đi ra sau quầy.

Ngu Cửu Khuyết đang chống cằm, ngủ gà ngủ gật.

Lúc này đã qua giờ Tuất, đêm tối tĩnh mịch, phố Hạc Lâm về khuya cũng không còn náo nhiệt. Nhìn ra xa, chỉ còn ngọn đèn dầu trong quán ăn Tần Ký là sáng rõ nhất.

Trong quán, thực khách cũng không ồn ào, những tiếng nói rì rầm hòa vào nhau như sóng triều đêm, dễ làm người ta thấy uể oải.

Mắt thấy Ngu Cửu Khuyết sắp trượt tay, cả người ngã về phía bàn tính, Tần Hạ lập tức vươn tay đỡ lấy.

"A!"

Tiểu ca nhi lẩm bẩm một tiếng, tỉnh táo lại.

Y có chút hoảng hốt nhìn quanh, nhận ra mình chỉ ngủ quên trong chốc lát mới thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ mặt cho tỉnh.

"Nếu mệt thì vào trong nghỉ một lúc, ta đoán nhiều nhất một canh giờ nữa là có thể đóng cửa."

Dãy nhà phía sau liền kề từng gian một, Khâu Dao còn nhỏ nên ở cùng Khâu Xuyên trong một phòng. Còn một gian nữa cũng đã được dọn dẹp để dành cho khách nghỉ ngơi.

Nhưng mà trước mắt chỉ có mỗi Ngu Cửu Khuyết từng qua đó. Giữa trưa và tối, Tần Hạ thường sẽ ép y vào nằm nghỉ một lát.

Hôm nay bận rộn hơn thường lệ, Ngu Cửu Khuyết không được ngủ trưa, lúc này quả nhiên trông như chú gà con mổ thóc.

"Ta không có như vậy đâu, vận động một chút là khỏe lại thôi."

Y vừa nói vừa đứng dậy duỗi tay chân, nhưng ngay lúc đó, bụng bỗng kêu lên một tiếng.

Ban đầu, Ngu Cửu Khuyết còn chưa phản ứng kịp, mãi đến lần thứ hai nghe bụng réo, hắn mới mờ mịt cúi đầu nhìn xuống.

Tần Hạ khẽ nhếch khóe môi, cúi người, thấp giọng hỏi: "Đói bụng?"

Ngu Cửu Khuyết gãi gãi mặt.

Hôm nay không có ngủ trưa, cơm tối lại ăn hơi sớm, tính ra cũng đã hơn hai canh giờ trôi qua. Lúc ngồi thì không thấy gì, nhưng vừa đứng dậy, dạ dày liền trống rỗng.

Trước đây y từng bị đói đến mức ngủ không yên, nửa đêm trằn trọc rất khó chịu, nên về sau không cố chịu đựng nữa.

Ăn nhiều thì đói cũng nhanh, sự thật này không thể chối bỏ.

"Khụ... Nhà bếp còn cái gì không? Ta ăn chút gì lót dạ là được."

Tần Hạ lại không để Ngu Cửu Khuyết ăn qua loa cho xong.

Vừa hay hắn cũng đói sau một đêm bận rộn, nghĩ chắc Khâu Xuyên và mấy người khác cũng vậy.

Hắn đi một vòng trong bếp, nhìn thấy ở góc phòng còn mấy bó bún gạo mua chưa lâu.

Bún gạo phổ biến ở miền Nam, nhưng ở Tề Nam huyện lại hiếm thấy, gần như chẳng có cửa hàng nào bán, người biết làm bún khô cũng rất ít.

Số bún này là do Tần Hạ tình cờ gặp được trong chợ, còn dặn người nông hộ kia lần tới làm mẻ mới thì mang đến thêm.

Vì số lượng không nhiều nên hắn chưa từng đưa vào thực đơn, định bụng hôm nào rảnh sẽ làm thử, nhưng lại chẳng có lúc nào thật sự rảnh tay.

Hôm nay lấy ra làm bữa ăn khuya thì vừa vặn.

Ngâm bún gạo phải có kỹ thuật. Nếu ngâm quá nhanh thì chưa mềm, cắn không nổi. Nếu ngâm quá lâu thì bún nát, đũa gắp cũng không được.

Tần Hạ có cách riêng của mình.

Hắn đun sôi một nồi nước, thả bún gạo vào ngâm đúng nửa nén hương rồi vớt ra, để ráo trong một cái bồn nhỏ, dùng nắp nồi đậy kín giữ ấm.

Nguyên liệu xào bún thì lấy ngay tại chỗ, còn dư gì thì dùng nấy.

Hắn hái ít giá đỗ bỏ đi phần hỏng, chọn hai nhánh hành lá giòn, thêm một bó hẹ tươi non...

Thịt heo thái sợi, đập vài quả trứng gà, trong lúc chờ liền lật bún trong bồn một lượt cho đều.

Chờ gia vị thấm vào bún, món ăn khuya này cũng chẳng tốn bao nhiêu công sức mà đã xong.

Tần Hạ trước xào một đĩa trứng gà, sau đó cho thịt vào đảo đến khi vừa chín tới, cuối cùng mới cho bún gạo và các nguyên liệu khác vào đảo đều.

Hắn nghĩ đã lâu không làm hủ tiếu xào, lần này bún gạo ngâm có vẻ hơi nhiều, dù có thêm Ngu Cửu Khuyết cũng chưa chắc ăn hết.

Đúng lúc đó, Khâu Xuyên từ đại đường ló đầu vào, có chút khó xử hỏi:

"Chưởng quầy, mùi thơm bay khắp quán rồi. Bên ngoài mấy vị khách đều hỏi đang làm món gì ngon, có bán không ạ?"

Bún gạo xào tuy nhiều, nhưng không đến mức đủ để bán từng suất.

Nhưng nếu không chia, lát nữa bọn họ ngồi ăn ở bàn trống chắc chắn sẽ bị khách chú ý.

Tần Hạ dứt khoát múc ra ba mâm, bảo Khâu Xuyên mang ra ngoài.

"Cứ nói là tặng, cho mọi người nếm thử, không lấy tiền."

Một lát sau, cả đám người trong quán đã ngồi vây quanh bàn.

Trịnh Hạnh Hoa nói mình không đói lắm, chỉ lấy một chén nhỏ. Khâu Dao cũng ăn không nhiều, chia cùng bé là vừa.

Ba người còn lại mỗi người một mâm, chỉ có phần của Ngu Cửu Khuyết hơi lớn hơn một chút.

"Hô."

Khâu Xuyên gắp một đũa hủ tiếu xào, thổi nguội rồi mới đưa vào miệng.

Nó còn trẻ, dễ đói, vốn định chờ đóng cửa rồi vào bếp kiếm cái màn thầu ăn, không ngờ hôm nay lại có bữa khuya thịnh soạn.

Trước giờ nó chưa từng ăn hủ tiếu xào, nhìn qua thấy sợi bún mảnh hơn mì, dày hơn miến.

Nhưng đến khi nếm thử——

Thì ra đây là hủ tiếu xào!

Khâu Xuyên yên lặng liếc tiểu muội mình, cả hai đều tròn mắt, vẻ ngoài ý muốn xen lẫn thích thú.

Bún gạo khác hẳn mì, dẻo dai hơn, ăn lại nhẹ bụng, dễ ăn. Khâu Xuyên cứ thế gắp liên tục.

Mỗi đũa đều có một chút khác biệt—

Có khi gắp trúng đậu giá giòn tan, lúc lại kèm rau hẹ tươi mát, tiếp đó là vài sợi thịt thơm ngon.

Chẳng mấy chốc, nó đã ăn hết hơn nửa mâm.

Mà mấy vị khách được tặng một mâm hủ tiếu xào cũng không ngớt lời khen:

"Món này mà có thêm rượu thì tuyệt đỉnh!"

"Ta thấy còn ngon hơn mì nước! Tần chưởng quầy, sau này còn làm món này không?"

Tần Hạ không nói chắc:

"Bún khô khó mua, nếu sau này có nhiều thì có thể làm bán một thời gian."

Nghe vậy, thực khách đoán rằng có thể đây là lần đầu cũng là lần cuối được ăn món này, thế là ai nấy đều tranh thủ gắp thêm.

Như Tần Hạ dự đoán, vừa dọn xong bát đũa, những vị khách cuối cùng cũng ăn no hủ tiếu xào, lần lượt đứng dậy trả tiền.

Ngu Cửu Khuyết ngồi sau quầy, tay thoăn thoắt gảy bàn tính.

Ở Tần ký quán ăn, rau trộn giá từ mười mấy đến hai mươi văn, món chay khoảng ba mươi văn, còn món mặn từ năm mươi văn trở lên, có món lên đến cả trăm, thậm chí mấy trăm văn.

Như cá hầm cải chua, tùy theo trọng lượng cá, một phần có thể lên đến vài đồng bạc.

Ba bàn thực khách cùng với rượu, tổng cộng thu về hơn bốn lượng bạc.

Đồng tiền kêu leng keng lăn vào rương, đánh dấu một ngày buôn bán kết thúc.

——

Tới gần ba tháng, cảnh xuân càng rực rỡ.

Trước cửa quán ăn, băng giá đã tan, liễu xanh buông nhánh mềm, trên mặt nước, từng đàn vịt hoang kết bè bơi lội, xa xa là những chiếc thuyền hoa nhỏ chở du khách dạo chơi.

Tần ký quán ăn khai trương được một tháng, tiền thu vào khá khẩm.

Trừ đi tiền vốn và tiền công cho tiểu nhị, chỉ cần qua nửa tháng nữa là có thể kiếm đủ tiền trả một năm địa tô.

Nếu tiếp tục tích góp, sớm muộn gì cũng có thể mua được một cửa hàng trong thành, hoặc theo kế hoạch của Tần Hạ, gom vốn mua đất, dựng một trang viên có ao cá, ruộng nước, còn có thể nuôi gia súc, gia cầm.

Nhưng cùng với thành quả, hai người cũng có không ít phiền não.

Chẳng hạn như nhân thủ ngày càng thiếu trầm trọng.

Tiểu nhị còn dễ tìm, nhưng đầu bếp phù hợp thì lại chẳng thấy bóng dáng đâu.

Không phải không có người tới xin việc, nhưng sau khi nếm thử tay nghề, Tần Hạ không ưng được ai.

Không chỉ vì kỹ nghệ không đạt tiêu chuẩn của hắn, mà nhiều người còn khiến người ta phải cau mày vì thái độ.

Nữ đầu bếp từng phổ biến ở triều trước, nay vẫn có, nhưng phần lớn chỉ làm việc trong phủ đệ quyền quý.

Còn trong các quán ăn, tửu lâu, phần lớn chưởng muỗng là nam nhân, ai nấy đều tự cho mình tài giỏi, có kẻ chỉ xào được một món còn kém cả Tần Hạ thuở nhỏ, mà lại dám mở miệng đòi năm lượng bạc tiền công.

Tần Hạ lười để mắt đến hạng người như vậy, trực tiếp bảo đi cho khuất.

Thử đến bảy tám người, cuối cùng Tần Hạ lại nhìn về phía Trịnh Hạnh Hoa.

Trịnh Hạnh Hoa giúp việc trong bếp, nhưng không chỉ rửa rau, thái rau mà còn biết canh lửa, hớt bọt, lại quen làm bột, nhào bột.

Tần Hạ vốn định nếu nàng làm tốt, qua ba tháng sẽ tăng thêm tiền công, tính cho đãi ngộ ngang với người phụ bếp.

Nghĩ lại, Trịnh Hạnh Hoa có nền tảng nấu nướng, lại theo hắn lâu ngày thấm dần, chưa chắc không thể bồi dưỡng thêm.

Hôm ấy, sau bữa trưa, Ngu Cửu Khuyết cũng có mặt, hai người mời Trịnh Hạnh Hoa vào phòng riêng trò chuyện.

Nàng xoa xoa tay lên tạp dề, không rõ chưởng quầy muốn nói gì với mình.

Mãi đến khi Tần Hạ mở miệng hỏi có muốn học nấu nướng chính thức, sau này đứng bếp hay không, Trịnh Hạnh Hoa mới giật mình hoảng hốt.

"Cái này... sao mà dám nhận chứ?"

Xưa nay nàng chỉ xem mình là người làm vặt trong quán, chưa từng nghĩ sẽ làm bếp chính.

Đầu bếp trong quán đôi khi còn có uy hơn cả chưởng quầy, chuyện như vậy, nàng nào dám mơ tới?

Tần Hạ lại rất kiên nhẫn.

"Có gì mà không được, chỉ là xem tẩu tử có muốn học hay không thôi."

Trịnh Hạnh Hoa mím môi, cười khổ: "Ta lớn tuổi thế này rồi, còn học được gì nữa."

Tần Hạ hiển nhiên không đồng tình.

"Tẩu tử đừng xem nhẹ mình quá."

Hắn nói: "Tẩu tử vốn đã biết nấu nướng, dao cũng cầm vững. Học làm bếp chẳng qua là theo ta học mấy món quán hay bán, không có gì khó cả."

Trịnh Hạnh Hoa nghe xong sững lại. Hình như... cũng đúng?

Nàng đâu phải tiểu thư khuê các tay không chạm nước, càng không phải hạng nhàn rỗi đến chai dầu đổ cũng không buồn đỡ.

Từ khi còn nhỏ bằng Đậu Đinh, nàng đã phải đứng lên ghế giúp nấu cơm cho cả nhà. Quán ăn bán đồ, suy cho cùng cũng chỉ là làm món ăn gia đình theo cách tinh tế, cầu kỳ hơn một chút mà thôi.

"Chỉ là... có quán ăn nào để phụ nhân đứng bếp chính đâu, truyền ra ngoài sợ quán ăn lại bị người ta bàn tán."

Nàng vẫn giữ vẻ dịu dàng vốn có, giọng không lớn, khi nói chuyện cũng không dám nhìn thẳng vào đối phương.

Nhưng cũng chính người phụ nữ mềm mỏng ấy, bao năm qua đã gồng gánh cả gia đình, trên có cha mẹ già, dưới có con thơ.

Ngu Cửu Khuyết nhìn nàng chần chừ, bèn lên tiếng thay.

"Tẩu tử cứ thử xem trước đã, coi như giúp chúng ta một tay. Ngài cũng thấy đó, mãi vẫn chưa tìm được đầu bếp, một mình tướng công chống không xuể."

Nói đến mức này, Trịnh Hạnh Hoa mới do dự gật đầu.

Tần Hạ nhanh chóng bắt tay vào việc dạy nàng.

So với các món chính, cơm trưa trong quán phần lớn là bữa ăn gia đình, dễ làm hơn nhiều.

Trịnh Hạnh Hoa quanh quẩn trong bếp đã nhiều năm, điều nàng cần học chỉ là một số kỹ thuật nấu nướng bài bản hơn.

Ban đầu, nàng còn có vẻ thiếu tự tin, nhưng khi thực sự bắt tay vào, ngộ tính lại không tệ chút nào.

Nấu nướng vốn dĩ là một chuyện có thể suy một ra ba, giống như nhiều người, chỉ cần vào nghề, có công thức sẵn, cứ làm theo từng bước, thì món gì cũng có thể chế biến ra được.

Chẳng mấy chốc, Trịnh Hạnh Hoa đã gánh giúp Tần Hạ một phần ba công việc.

Đúng dịp cuối tháng, Tần Hạ chủ động tăng tiền công tháng sau của nàng lên ba lượng bạc.

Từ đó về sau, không biết có phải mọi người nhìn lầm hay không, mà khi ra vào, Trịnh Hạnh Hoa như đứng thẳng lưng hơn, giọng nói cũng lớn hơn, nụ cười nhiều hơn hẳn.

Việc tìm đầu bếp đã giải quyết xong, nhưng trong bếp lại thiếu người phụ giúp.

Khâu Dao còn nhỏ tuổi, lại phải lo mang món lên và học tính sổ sách, không thể phân thân được.

"Thật sự không ổn thì cứ qua chỗ người môi giới mà thuê, kéo dài thế này cũng không phải cách."

Quán ăn quá bận rộn, ngay cả Phương Dung cũng bị gọi đến giúp một tay.

Bà lại chẳng hề thấy phiền, ngược lại rất vui. Giờ con trai đã có chỗ dựa, trong nhà không thiếu thu nhập, nhi phu lang cũng có tin tức, bà không cần phải thức khuya dậy sớm bán đậu hũ nữa.

Nhưng điều đó không có nghĩa là bà không xót ruột khi thấy Tần Hạ và Ngu Cửu Khuyết bận rộn đến mức quay cuồng.

Tần Hạ và Ngu Cửu Khuyết bị thúc giục mãi, cuối cùng cũng thấy không có lý do gì để chần chừ thêm nữa.

Thế nhưng, ngay trước đêm đi tìm người môi giới, Tần Hạ cầm một tờ giấy, tìm đến Ngu Cửu Khuyết đang ngồi dưới đèn thêu thùa may vá.

Tiểu ca nhi nhận ra điều khác lạ, ngước mắt nhìn lên.

Quả nhiên, thứ mà tướng công của y cầm trên tay chính là khế bán thân của mình.

Tờ giấy mỏng manh được đặt ngay trước mắt y.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro