Chương 49

Tang phủ vốn phú quý, hậu viện tự nhiên không thiếu đầu bếp giỏi.

Một bữa tiệc nghe qua không quá quan trọng, nhưng lại đặc biệt mời đầu bếp bên ngoài, hẳn là có lý do.

Dù tin tưởng nhân cách của Tang chưởng quầy, Tần Hạ vẫn cẩn thận hỏi thêm một câu.

Tân quản sự cười nhạt, cũng không hề giấu giếm.

"Nói đến bữa tiệc này, đúng là có chút phiền toái. Tiểu nhân xin thẳng thắn trình bày, để Tần chưởng quầy tự quyết định."

Nghe xong, Tần Hạ đã hiểu.

Bữa tiệc này quy mô không lớn, chỉ có hai phòng của Tang gia cùng mấy người nhà Sầm thị từ nơi khác đến. Nhưng điều rắc rối nằm ở chỗ—

Sầm thị tín Phật, trường kỳ ăn chay, mà Tang gia lão phu nhân cũng vậy.

"Lão gia muốn lão thái thái và dì lão thái thái khó khăn lắm mới gặp nhau, nên muốn riêng một bàn toàn món chay. Món không cần nhiều, nhưng phải tinh xảo.

Ngoài ra, hai vị lão phu nhân ăn chay, nhưng những người còn lại thì vẫn phải có món mặn. Thành ra chỉ một bữa cơm mà phải làm hai bàn tiệc."

Có lẽ thấy Tần Hạ còn do dự, Tân quản sự liền thò tay vào tay áo, lấy ra một túi tiền.

"Lão gia nhà ta nói, Tần chưởng quầy tuổi trẻ tài cao, tay nghề nấu ăn hiếm thấy. Lần trước ăn xong vẫn còn thèm, cũng muốn để người nhà thử qua. Không biết Tần chưởng quầy có nể mặt không? Nếu đồng ý, đây là mười lượng bạc đặt cọc. Nguyên liệu nấu ăn, ngài cứ liệt kê danh sách, trong phủ sẽ chuẩn bị đầy đủ. Sau khi yến tiệc kết thúc, sẽ trả thêm năm mươi lượng bạc gọi là phí vất vả, dù sao làm tiệc này cũng khiến quán ăn bị chậm trễ một ngày. Vậy không biết Tần chưởng quầy thấy thế nào?"

Làm một bữa cơm mà kiếm được sáu mươi lượng, số tiền này suýt soát bằng tiền thuê mặt bằng của quán ăn trong một năm. Không thể không nói, Tang chưởng quầy thật sự hào phóng.

Nhìn số bạc trước mắt, Tần Hạ khó mà từ chối.

Thấy hắn nhận lời, Tân quản sự vui vẻ rời đi, lúc đi còn xách theo một tráp đào hoa tô còn nóng hổi mà Tần Hạ tặng.

Chỉ là thời gian gấp gáp, còn phải chừa thời gian chọn mua nguyên liệu nấu ăn, e rằng tối nay Tần Hạ đã phải bắt tay vào cân nhắc thực đơn cho bữa tiệc.

Đúng là ngày nào cũng bận rộn, chẳng có lấy một khắc thảnh thơi.

Có việc này rồi, kế hoạch đi tắm đường đành gác lại.

Nhưng Tần Hạ cũng không chịu bỏ qua hoàn toàn, liền về nhà tự mình nấu một nồi nước ngâm, dùng cánh hoa và hương thảo làm thành một bồn nước thơm, ôm lấy tiểu phu lang của hắn mà thoải mái ngâm mình.

Tắm xong, Ngu Cửu Khuyết cảm giác mình mềm nhũn như trứng tôm vừa luộc, không xương không cốt, nóng hổi thơm phức.

Sau đó, y liền bị Tần đầu bếp lột sạch rồi ăn đến không còn một mảnh.

——

Danh sách nguyên liệu cho tiệc nhỏ ở Tang phủ sáng sớm hôm sau đã được đưa đến tay Tân quản sự.

Ông ta xem qua một lượt, thấy cũng không có gì khó tìm. Nhà bếp Tang phủ thứ gì cũng có, từ hải sâm, vây cá, tổ yến đều chẳng thiếu, chỉ có vài nguyên liệu cần phải tươi mới, đến ngày mở tiệc mới có thể chuẩn bị.

Ông ta nhớ lại hôm đến mời Tần Hạ, đối phương còn cẩn thận hỏi kỹ về khẩu vị và sở thích ăn uống của chủ nhân trong phủ.

Chỉ riêng điều này cũng cho thấy người này có tâm với nghề. Lão gia bọn họ xưa nay có con mắt tinh tường, e rằng lần này cũng không nhìn lầm người.

Có điều, có một chuyện Tân quản sự vẫn chưa nghĩ ra được—Sầm thị cũng không phải nhân vật quan trọng gì, lý ra bữa cơm này chỉ cần để nhà bếp trong phủ lo liệu, chẳng cần phải đặc biệt mời đầu bếp từ bên ngoài.

Vậy mà đến phút cuối, lão gia lại đổi ý, còn chỉ đích danh tiểu chưởng quầy trẻ tuổi của Tần ký quán ăn.

Rốt cuộc trong chuyện này có ẩn ý gì, ông ta vẫn chưa đoán được.

Ngày tiếp theo, trước khi đến Tang phủ, Tần Hạ dạy Trịnh Hạnh Hoa và Trang Tinh làm các món chưng.

Món chưng dễ làm, cũng dễ kiểm soát độ chín. Chỉ cần hắn tính toán kỹ nguyên liệu, gia vị và thời gian hấp, thì dù là hắn tự làm hay giao cho người khác, hương vị cũng không khác biệt là bao.

Ngày mai hắn phải ra ngoài cả ngày, mà Trịnh Hạnh Hoa chỉ có thể làm được một số món chính nhất định, chuyện này cũng chẳng thể tránh được.

Danh sách các món chưng tổng cộng có sáu món, trong đó phức tạp nhất là bún thịt.

Bún thịt cần xào sơ gạo sống trước, xào đến khi hơi ngả vàng, thứ này gọi là "chưng thịt phấn".

Thịt ba chỉ cắt lát, ướp gia vị rồi trộn đều với "chưng thịt phấn", thêm các nguyên liệu lót như khoai tây, củ mài, bí đỏ..., sau đó mới đem hấp.

Ngoài ra, hiện đang là mùa cá chim ngon, vì đã đặt trước với hàng cá nên ngày mai sẽ có cá chim tươi được giao tới, vì thế thực đơn chưng đồ ăn lại có thêm một món cá chim hấp.

Những món khác như nấm chưng thịt viên, rau cải trắng bọc tôm chưng miến... đều chỉ cần xếp nguyên liệu lên đĩa, rưới thêm nước sốt đặc chế của Tần Hạ là xong.

"Các loại nước sốt này quan trọng hơn cả, các ngươi nhớ kỹ cách pha. Nếu mai khách thích mấy món này, sau này có thể thêm vào thực đơn, ngày nào cũng làm được."

Dặn dò xong mọi việc, Tần Hạ rời nhà bếp đi tìm Ngu Cửu Khuyết, còn Trang Tinh lúc dọn dẹp thớt lại mang vẻ mặt nặng nề.

Trịnh Hạnh Hoa để ý thấy, không nhịn được hỏi: "Tinh ca nhi, ngươi sợ quên công thức à?"

Nàng tưởng Trang Tinh lo lắng vì sợ nhớ không nổi thực đơn Tần Hạ vừa dạy, nhưng thực tế, hắn lại đang băn khoăn chuyện khác.

Hắn cầm giẻ lau, chùi sạch vài vệt dầu mỡ trên bàn rồi đi tới bên cạnh Trịnh Hạnh Hoa, thấp giọng nói: "Trịnh tẩu tử, thật ra ta có một chuyện nghĩ mãi không thông."

Trịnh Hạnh Hoa chần chừ một chút, rồi dừng tay lại.

"Ngươi nói đi, xem ta có giúp gì được không."

Trang Tinh ấp úng một lúc rồi nói ra nỗi băn khoăn đã đè nặng trong lòng nhiều ngày.

"...... Tóm lại là chuyện như vậy, đại chưởng quầy nấu ăn chưa bao giờ tránh người, ta không biết hắn thật sự không thèm để ý, hay là đang ngầm thử chúng ta. Thành ra ta nhìn cũng không được, không nhìn cũng không xong."

Trịnh Hạnh Hoa không ngờ Trang Tinh lại nghĩ về chuyện này.

Nhân lúc trong bếp không có ai, nàng kéo hắn vào một góc, nghiêm túc nói:

"Tinh ca nhi, ta lớn hơn ngươi mấy tuổi, cũng vào quán sớm hơn một chút, đi theo hai vị chưởng quầy làm việc, ta có thể nói với ngươi một câu thật lòng—mấy chuyện ngươi lo nghĩ đều dư thừa cả. Chưởng quầy tính tình thẳng thắn, sau này ngươi cũng đừng suy đoán mấy điều đó làm gì."

Nói rồi, nàng kể lại chuyện khi xưa lúc Tần Hạ mở thực quán.

"Khi chưởng quầy còn bán đồ ăn vặt trên phố, không ít người học theo hắn. Ngươi ra ngoài nhìn mà xem, Tề Nam huyện giờ có bao nhiêu hàng xương gà nướng chảo gang, mì lạnh nướng, hay bánh rán giò cháo quẩy? Nhưng chưởng quầy không để tâm, vì hắn biết chỉ có chính tay mình làm mới là chính tông nhất.

Mà bây giờ ngươi với ta đều là người làm trong quán, được chiêu vào đây là để san sẻ gánh nặng cho đại chưởng quầy, không chỉ học mà còn phải học cho giỏi."

Trang Tinh nghe mà sững người.

Hắn muốn học nghề để sau này có thể an cư lạc nghiệp, nhưng không ngờ con đường này lại hiện ra trước mắt dễ dàng như vậy, dường như chỉ cần đưa tay là với tới được.

Trịnh Hạnh Hoa tiếp tục nói:

"Đại chưởng quầy không tránh người, đều có đạo lý của hắn. Nếu ngươi muốn học, vậy học được rồi chính là bản lĩnh của ngươi. Còn về sau dùng nó như thế nào, thì đó là chuyện của lương tâm chúng ta."

Hai chữ "lương tâm" lập tức gõ vào lòng người.

Trang Tinh nghe đến đây, cuối cùng cũng hiểu được dụng ý của Trịnh Hạnh Hoa.

"Trịnh tẩu tử yên tâm, ta, Trang Tinh, nhất định sẽ không làm loại chuyện tiểu nhân chướng mắt ấy."

Nghe vậy, Trịnh Hạnh Hoa khẽ gật đầu, nở một nụ cười.

"Được rồi, cũng là ta nói nhiều. Người có tuổi rồi liền thích lắm lời. Đi thôi, chúng ta tiếp tục thu dọn nhà bếp."

Cuộc đối thoại giữa hai người không ai khác biết được. Nhưng sau này, Tần Hạ phát hiện đao pháp của Trang Tinh ngày càng thuần thục, rõ ràng là đã âm thầm luyện tập. Hắn rất hài lòng, một tháng sau, như đã hứa trước đó, tăng tiền công của Trang Tinh lên năm mươi văn một ngày. Đó là chuyện về sau.

Trở lại hiện tại.

Đến ngày đã hẹn, vừa qua giờ Thìn, cỗ kiệu của Tang phủ dừng lại trước đầu ngõ Phù Dung.

Kiệu của Tang phủ, dù chỉ là loại dùng để đón khách thông thường, nhưng trong mắt dân thường áo vải, vẫn là quá xa hoa.

"Nhìn lớp vải bọc bên ngoài kiệu kìa, còn đẹp hơn cả y phục chúng ta mặc."

"Trên rèm kiệu còn có trang sức nữa, không chừng là bạc thật!"

Dân trong ngõ nhỏ đều dậy sớm, có người miệng nhanh lan truyền tin tức, chẳng mấy chốc đã tụ lại xem náo nhiệt.

Gã sai vặt của Tang phủ lần đầu đến ngõ Phù Dung, đưa mắt quan sát một hồi, liền thấy cửa nhà Tần gia mở ra.

Lúc trước, hắn từng theo Tân quản sự đến quán ăn Tần Ký, gặp qua Tần chưởng quầy một lần.

Hôm nay nhìn lại, đối phương khoác áo choàng tay bó bằng sa tanh mịn, thoạt trông không giống chưởng quầy quán ăn kiêm đầu bếp, mà càng giống công tử nhà nào hơn.

"Đợi lâu rồi."

Vừa đến trước mặt, Tần Hạ liền lên tiếng chào hỏi trước. Gã sai vặt hoàn lễ, chú ý thấy trong tay Tần Hạ còn xách một tay nải.

Gã không khỏi nhắc nhở: "Tần chưởng quầy, phòng bếp trong phủ chúng ta đầy đủ mọi thứ thượng hạng, ngài không cần mang theo gì cả."

Tần Hạ cúi đầu liếc nhìn tay nải trong tay, cười nói: "Là vậy, nhưng người làm đầu bếp chúng ta luôn có những món đồ không thể rời tay."

Gã sai vặt nghe xong, cũng mặc hắn mang theo.

Người có tay nghề thường có chút đam mê riêng.

Chờ Tần Hạ lên kiệu rời đi, Ngu Cửu Khuyết bước ra đóng cửa, lập tức bị một đám người vây quanh, nhao nhao hỏi: "Cửu ca nhi, hán tử nhà ngươi đi đâu vậy?"

Ngu Cửu Khuyết không muốn nói nhiều, chỉ đáp là đi Tang phủ làm yến tiệc.

Họ Tang vốn không phải họ lớn, mà trong huyện Tề Nam, phú hộ mang họ Tang chỉ có một nhà. Đám đông lập tức xôn xao cảm thán.

Ai ai cũng biết tiểu tử Tần gia có tiền đồ, mở quán ăn chưa bao lâu, chỉ nhờ bán công thức món ăn mà kiếm được một khoản lớn, nay còn có thể khai trương quán ăn riêng.

Hiện nay, Tần Hạ đã lọt vào mắt Tang đại lão gia, ngày sau tám phần sẽ càng thêm khó lường.

Chớ khinh thường thiếu niên nghèo, thật đúng là một câu nói chí lý.

Bên này đám người vất vả lắm mới tản đi, còn Tần Hạ ngồi trong kiệu lại không cảm thấy thứ này có gì thoải mái.

Dọc đường đi, hắn chỉ thấy bức bối, ước chừng hết hai chén trà, cuối cùng mới tới nơi.

Giờ lên món không thể chậm trễ, mà công tác chuẩn bị lại rất nhiều. Vừa xuống kiệu, Tần Hạ liền đi thẳng theo hạ nhân trong phủ đến nhà bếp.

Tang phủ rộng lớn, nhà bếp phía sau cũng là một gian phòng cực kỳ đồ sộ, có thể sánh ngang bốn gian bếp của quán ăn Tần Ký.

Tân quản sự đã chờ sẵn ở đó, mời Tần Hạ vào trong, rồi giới thiệu mấy người giúp việc trong bếp—gồm hai bà tử trông coi, dẫn theo bốn tiểu nha hoàn.

"Tần chưởng quầy, lão gia có lệnh, hôm nay nhà bếp này do ngài định đoạt, những người này cũng tùy ngài sai bảo."

Tần Hạ rất muốn nói rằng một bữa cơm căn bản không cần nhiều người đến vậy, nhưng nhà giàu kẻ hầu đông, bộ dáng cũng phải ra vẻ lớn, hắn cũng vui vẻ tiếp nhận.

Tân quản sự lại dặn dò mấy người kia vài câu, sau đó mới rời đi.

Tần Hạ không nhiều lời xã giao với đám người trước mặt. Hắn đến để nấu ăn, không phải để giao thiệp với người nhà Tang phủ.

Chào hỏi xong, hắn trực tiếp lướt qua mấy tiểu nha hoàn đang khe khẽ bàn tán về mình, đi đến trước bệ bếp gần nhất.

Hắn đặt tay nải lên bàn, mở ra, lấy từ trong đó một bọc vải bố, rồi trải ra một con dao phay.

Trước khi quán ăn khai trương, Tần Hạ đã tìm đến lò rèn từng làm chảo sắt, rèn khuôn đúc cho hắn lúc trước, nhờ thợ rèn rèn một bộ dao phay mới.

Có dao cắt miếng, có dao chặt xương, còn có một con dao nhỏ hơn một chút.

Hôm nay mang theo đến đây, chính là con dao hắn thường dùng nhất.

Ngoài ra, trong tay nải còn có một ít hương liệu và gia vị.

Đang suy nghĩ nên bắt đầu từ đâu, đột nhiên trong sân nhà bếp truyền đến một âm thanh chát chúa, như có thứ gì bị đập vỡ.

Ngay sau đó là tiếng một người say khướt chửi bới:

"Thằng nhóc vắt mũi chưa sạch từ đâu tới, dám giành bát cơm của lão tử! Khi ta nấu ăn cho lão thái gia, hắn còn đang trần truồng tè dầm kia kìa..."

Tần Hạ nhướn mày.

Bất kể thế nào, lời này hướng tới ai là quá rõ ràng.

Một bà tử trên đầu quấn khăn trùm, trên tay đeo vòng bạc vội chạy ra xem xét, mấy tiểu nha hoàn cũng hiếu kỳ chạy theo. Một lát sau, bà tử quay lại, vẻ mặt có chút ngượng ngùng.

Thấy bà muốn nói lại thôi, Tần Hạ chủ động hỏi: "Không biết người vừa rồi là ai?"

Bà tử này vốn thích xem náo nhiệt, mắt đảo một vòng rồi nói:

"Đó là Lạc sư phó trong bếp phủ chúng ta. Hôm nay ngài làm đầu bếp, lão gia liền cho hắn nghỉ, ai ngờ hắn uống nhiều rượu, nhất thời ăn nói hồ đồ. Giờ đã bị gia đinh kéo đi rồi."

Nói xong, bà ta lại liếc nhìn vị đầu bếp trẻ tuổi trước mặt—người được nghe nói là chưởng quầy của một quán ăn mới mở trong thành.

So với tuổi tác của Lạc sư phó, nói một câu "lông còn chưa mọc đủ" quả thật không oan.

Theo lý, Lạc sư phó mắng thẳng vào mặt như vậy, một người trẻ tuổi khí thịnh rất dễ thẹn quá hóa giận. Nhưng bà tử quan sát hồi lâu, vẫn không thấy trên mặt Tần Hạ có chút nào liên quan đến hai chữ "phẫn nộ."

Ngược lại, người trước mắt còn có vẻ rất có hứng thú hỏi:

"Vừa rồi ta nghe Lạc sư phó nói, hắn từng nấu ăn cho lão thái gia trong phủ?"

Bà tử trong lòng nghi hoặc, nhưng vẫn theo bản năng trả lời:

"Đúng vậy, Lạc sư phó năm nay hơn năm mươi, xem như đã hầu hạ qua ba đời chủ tử trong phủ."

"Chẳng trách."

Lạc sư phó rõ ràng là tự cho mình địa vị cao, chưởng quản bếp núc nhiều năm, chưa từng nghĩ có ngày phải giao lại quyền quyết định. Hẳn là cảm thấy mất mặt, bị bôi nhọ.

Nhìn việc hắn còn dám uống say làm càn vào một ngày thế này cũng đủ biết, người này ở trong phủ có chút địa vị, chắc nghĩ rằng Tang lão gia sẽ không trách phạt nặng.

Tần Hạ chỉ muốn nói, hắn chỉ làm việc nhận tiền, căn bản không có ý tranh cao thấp với ai.

Hắn lắc đầu, dọn dẹp dao phay, sau đó bảo bà tử dẫn đường, đi xem nguyên liệu nấu ăn trong phủ.

Một canh giờ trôi qua, cả nhà bếp Tang phủ đã bận rộn đến mức náo nhiệt.

Dưới sự chỉ huy của Tần Hạ, các bà tử có kinh nghiệm dao thớt phụ trách thái rau, cắt nguyên liệu. Những tiểu nha hoàn chưa học được bao nhiêu kỹ năng bếp núc thì chia nhau làm các việc lặt vặt như rửa rau, nhặt rau, làm thịt gà, làm cá...

Lúc đầu, những người này còn không mấy để ý đến lời của Tần Hạ. Dù sao hắn còn trẻ, bị Lạc sư phó mắng cũng không cãi lại, thoạt nhìn có vẻ là người tính tình mềm mỏng.

Trong hai bà tử được phân công, ngoài người đeo vòng bạc, còn một người mặt dài, đeo đôi khuyên tai vàng nhỏ tinh xảo, có lẽ thường được chủ tử yêu thích hơn.

Bà ta làm việc lề mề, như thể muốn thái một củ khoai tây suốt nửa năm.

Tần Hạ chỉ hờ hững nói:

"Mong rằng mọi người hiểu một đạo lý. Hôm nay hai bàn tiệc này, bất kể là ngon hay dở, tại hạ chẳng qua là một đầu bếp bên ngoài, nấu xong liền nhận tiền rời đi, tiếp tục mở quán ăn của mình. Nhưng mọi người thì vẫn phải ở Tang phủ làm việc."

Ý hắn rất rõ: dù có khiến Tang lão gia không hài lòng thì cũng chẳng ảnh hưởng đến sinh kế của hắn, nhưng với đám hạ nhân trong phủ thì lại khác.

Bà tử lề mề kia lập tức biến sắc, không nói thêm lời nào, nhưng tốc độ trên tay rõ ràng nhanh hơn.

Thấy bà ta không giở trò nữa, Tần Hạ liền thu hồi ánh mắt.

Qua nửa giờ Tỵ, gần hai mươi món ăn lần lượt được chế biến.

Mùi hương đậm đà dần tỏa ra, lấp đầy gian bếp rộng lớn.

Lúc này, người trong Tang phủ mới thực sự nhận ra, vừa rồi họ chỉ mới chứng kiến đao công xuất thần nhập hóa của Tần Hạ—rau củ được thái đều tăm tắp, cá được lọc xương, gà được rút cốt, tất cả như thể chỉ cần giơ tay chém xuống, trong nháy mắt liền thành hình.

Ngay cả gia vị như hành, gừng, tỏi, gạo nếp cũng được cắt nhỏ đều tăm tắp như hạt kê, khiến người ta hoa cả mắt.

Họ làm việc trong bếp lâu ngày, tai nghe mắt thấy, đương nhiên hiểu được thế nào mới gọi là đầu bếp giỏi.

Nhưng chỉ đến khi lửa bùng lên, món ăn lần lượt cho vào nồi, họ mới ý thức được: bản lĩnh của Tần Hạ không chỉ dừng lại ở việc dùng dao.

Nấu ăn, xét cho cùng, chính là chiên, xào, nấu, hấp—bốn chữ nghe qua đơn giản, nhưng để tinh thông lại không dễ dàng.

Người trẻ tuổi trước mắt thoạt nhìn chỉ ngoài hai mươi, nhưng khi đứng trước bếp lò, khí chất bỗng trở nên sắc bén. Dường như nơi này chính là chiến trường của hắn, còn những nguyên liệu nấu ăn đa dạng kia đều là binh lính nghe theo hiệu lệnh.

Từng món ăn có tên gọi mới mẻ, bày biện độc đáo, lần lượt từ nhà bếp đưa tới thính đường đãi khách.

Trong thính đường, đầu bàn trên đặt một chiếc bàn bát tiên bằng gỗ tử đàn. Ngồi quanh bàn là lão phu nhân nhà họ Tang và tỷ muội Sầm thị, bên cạnh còn có hai con dâu của Tang phủ đứng hầu hạ.

Hạ bàn là một bàn tròn lớn khác, nơi Tang Thành Hóa, đệ đệ Tang gia nhị lão gia cùng thế hệ tiểu bối ngồi quây quần.

Hai bàn tiệc được bày xen kẽ—một bàn hoàn toàn là món chay, ngay cả dầu dùng để xào nấu cũng là dầu cải; bàn còn lại kết hợp cả chay lẫn mặn. Nhưng nhìn thoáng qua, lại khó mà phân biệt món nào là chay, món nào là mặn, tất cả đều rực rỡ muôn màu, khiến người ta không khỏi tò mò.

Tang Thành Hóa mời Tần Hạ tới, không hề chỉ định thực đơn, chỉ nhấn mạnh khẩu vị của hai vị lão thái thái cùng một số món cần kiêng kỵ. Ý tứ rất rõ ràng—ông ta muốn xem Tần Hạ có thể phát huy đến trình độ nào, liệu có thể sánh ngang bàn tiệc hôm đó ông ta từng ăn ở Tần Ký hay không.

Vì thế, mỗi món ăn dọn lên, đều có người dựa theo lời dặn của Tần Hạ mà xướng tên.

Mở đầu là bàn lớn.

Thịt kho tàu đại ô—món chính của bàn tiệc. Nước sốt đỏ au, thịt mềm mại mà vẫn có độ đàn hồi, béo mà không ngấy.

Tô tạc cá đuôi phượng—món cá thích hợp nhất trong tiết trời này. Cá được cắt lát chéo, lọc xương tỉ mỉ, sau đó chiên vàng giòn, lớp da óng ánh màu hoàng kim. Cắn vào một miếng, giòn tan, xương cá đã được xử lý tinh tế đến mức có thể nhai trực tiếp mà không hề vướng víu.

Thang trời chân vịt, còn gọi là Từng bước thăng chức, món ăn mang ý nghĩa cát tường.

Tần Hạ nghe nói trên bàn tiệc có hai vị công tử là người đọc sách—một là Tang gia nhị công tử, một là biểu huynh của Tang gia tứ tiểu thư. Vì vậy, hắn cố ý chọn món này, để khi dọn lên còn có thể kèm theo lời chúc tốt lành, xem như chút tâm ý mang đến điềm may mắn.

Sau đó là những món như kẹo ngọc lưu ly, sơn hải đâu, nồi bao thịt...

Sơn hải đâu là món ăn cổ truyền từ triều trước, cũng là món ăn thịnh hành vào mùa xuân. Lớp vỏ mỏng được làm từ bột nếp, bọc nhân gồm thịt cá, măng non, tôm tươi, và dương xỉ mềm. Khi ăn, chỉ cần chấm nhẹ với giấm.

Bàn tiệc chay lại càng tinh tế hơn.

Chẳng hạn, món khai vị là Thúy cái bài cánh.

Ví dụ như món đầu tiên là thúy cái bài cánh, vốn dĩ phải dùng sườn non thượng hạng hầm cùng chân giò hun khói, da gà để tạo độ béo, nhưng qua tay Tần Hạ lại biến thành tố vây cá, sử dụng giá đỗ, cải trắng, nấm hương nấu thành nước dùng chay có vị ngon không kém gì món mặn.

Ngoài tố vây cá, còn có tố phục cá hầm tố thịt.

Tố phục cá được tạo hình từ nấm cắt hoa, tố thịt là bí đao kho tương đỏ mềm nhừ.

Canh cá đi kèm chính là Nhất phẩm thịt cá, thực chất làm từ khoai mài và bột mì.

Những món này không phải cá biệt mà đều thể hiện sự khéo léo trong chế biến.

Trong số đó, món khiến Tang phủ lão phu nhân và Sầm thị khen ngợi nhất là bánh chà bông nhỏ.

Nhân chà bông được làm từ bã đậu xào kỹ rồi đem sấy khô, bánh chỉ nhỏ bằng hai miếng cắn, ăn xong vẫn còn dư vị thơm ngon.

Lão phu nhân nhà họ Tang ăn liền hai cái, nếu không phải nha hoàn bên cạnh nhắc nhở, e là bà còn muốn lấy thêm cái thứ ba.

Mỹ vị trước mặt, bữa cơm này lúc mới bắt đầu còn có tiếng trò chuyện rôm rả, nhưng về sau, tất cả mọi người không hẹn mà cùng dồn hết sự chú ý vào thức ăn trước mặt.

Dù là các phu nhân xưa nay đoan trang hay những tiểu nương tử e dè, đều lặng lẽ ăn nhanh hơn, dùng ánh mắt ra hiệu cho tiểu nha hoàn gắp thêm thức ăn, sợ chậm một bước thì món ngon sẽ rơi vào đĩa người khác.

Tang Thành Hóa sành ăn, người trong nhà cũng không ít người biết thưởng thức sơn hào hải vị.

Không biết vì sao, rõ ràng trước đây đã ăn qua không ít cao lương mỹ vị, nhưng hôm nay, những món từng nếm qua trong ký ức đều trở nên nhạt nhòa.

Bữa cơm kết thúc, đám hạ nhân dọn dẹp chén đũa đều âm thầm kinh hãi.

Chỉ thấy trên bàn mâm đĩa đều sạch trơn, cảnh tượng này trước đây chưa từng có.

Phải biết rằng, những chủ nhân trong phủ khi dùng bữa thường chỉ ăn vài miếng rồi bảo dọn, phần còn lại đều thành bữa ăn của đám nha hoàn và gia nhân.

Tang gia nhị công tử là người ăn nhiều nhất, cảm giác như đồ ăn sắp đầy tới cổ họng.

Ánh mắt hắn liếc sang, thấy lão cha mình dưới bàn lặng lẽ xoa bụng, hơn phân nửa cũng đã ăn no căng. Nhận ra điều này, hắn suýt nữa bật cười thành tiếng, nhưng vội nuốt xuống, sợ bị mắng.

Tang gia lão thái thái khi dùng bữa còn uống hai chung rượu trái cây, lúc này nhìn khí sắc vô cùng tốt.

Tiếp nhận chung trà súc miệng xong, bà mở lời trước: "Hôm nay nhà bếp làm rất tốt. Người ta vẫn nói món chay của chùa Văn Hoa là tuyệt nhất Tề Nam, nhưng ta thấy bữa cơm hôm nay của chúng ta còn hơn thế."

Bàn tiệc vốn là yến hội, cũng là một phần thể diện.

Người thời nay, dù là quan lại hay thương nhân, hễ trong nhà có của ăn của để thì đều lấy việc có một đầu bếp giỏi làm niềm tự hào.

Bữa cơm hôm nay giúp bà nở mày nở mặt trước tỷ muội, vì vậy lão thái thái hào phóng nói: "Dù trong phủ đã trả tiền công, ta vẫn muốn thưởng thêm."

Bà lại hỏi đầu bếp này bao nhiêu tuổi, trong nhà có những ai.

Biết trong nhà còn có một phu lang, lão thái thái liền sai người ra ngoài lấy hai thất nguyên liệu hảo hạng đem về.

Tang phủ, nhà bếp.

Phía trước thính đường ăn uống rôm rả, nhưng Tần Hạ vẫn chưa thể đi ngay.

Dù vừa rồi đã làm hai bàn tiệc chính, mệt không ít, nhưng ngồi xuống uống hai ly trà xong lại thấy thư giãn hơn.

Thấy đám bà tử đã bắt đầu chuẩn bị bữa cơm cho hạ nhân trong phủ, Tần Hạ đi qua, đứng bên cạnh chỉ dẫn đôi chút.

Bà tử làm theo lời hắn, nấu ra hai nồi cơm tập thể.

Một nồi là củ cải kho thịt, một nồi là đậu hũ nấu kiểu gia đình, lại thêm mấy vỉ màn thầu vừa hấp xong, thơm đến mức mọi người không muốn rời đi.

"Không ngờ củ cải cũng có thể ngon thế này!"

"Đậu hũ này còn bỏ thêm chút ớt, hương vị thật tuyệt!"

"Hồ mụ mụ, ngài múc cho ta thêm một muỗng canh được không? Ta muốn chấm màn thầu!"

Tần Hạ cũng lấy một ít hai món đó, cầm cái màn thầu ăn lót dạ.

Theo phân phó ban đầu của Tân quản sự, nhà bếp lẽ ra phải riêng chuẩn bị cho hắn hai món xào nhỏ, nhưng Tần Hạ thấy không đáng để làm phiền người ta thêm.

Vì đói bụng, hắn ăn rất nhanh, chẳng mấy chốc đã sạch sẽ. Khi vừa súc miệng xong, bên ngoài liền có một nha hoàn chạy đến truyền tin.

"Tần chưởng quầy, lão gia mời ngài qua nói chuyện."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro