Chương 11: Đưa đi
Đến buổi chiều hoàng thượng tỉnh dậy liền thấy Vương Phẩm Nhược chống cằm nhìn hắn.
Hoàng thượng ngồi dậy, vươn vai một cái, đôi mắt tựa hồ còn có hoi nước. Hắn nhẹ giọng hỏi Vương Phẩm Nhược: "Trẫm ngủ lâu chưa?"
"Nửa canh giờ." Nàng nói.
"Ồ." Hoàng thượng bước xuống giường, Vương Phẩm Nhược khoác long bào vấn tóc cho hắn.
"Tấu sớ hôm nay ngài chưa phê xong, bây giờ đi phê đi, không được lười biếng."
"A?" Hoàng thượng xụ mặt.
Vương Phẩm Nhược nhìn cũng không nhìn hắn nữa, mau chóng sắp xếp đồ đạc rồi ra khỏi phòng.
"Chiêu Dao?"
"Con đi đến Thư phòng đợi người."
Đợi khuất bóng Vương Phẩm Nhược, hoàng thượng lại biến về dáng vẻ lãnh huyết tàn bạo, Dương tổng quản vẫn như cũ không ngừng run rẩy.
"... Vương phủ tiếp đãi quận chúa rất tốt, không có một điểm nào bất kính với nàng. Chỉ là..."
"Nói." Hoàng thương xoay xoay chiếc nhẫn ngọc long ở ngón tay cái, hờ hững ra lệnh.
"Chỉ là ngũ thiếu gia..." Dương tổng quản không dám nói dối, cũng không hề thêm mắm giặm muối, đúng sự thật nói ra.
Quả nhiên nghe xong, hoàng thượng tức giận không nhẹ.
"Lập tức truyền tên điêu dân đó vào đây cho trẫm!"
"Hoàng thượng." Dương tổng quản nói: "Quận chúa rất thích đứa bé đó, nếu ngài động đến nó, quận chúa chắc chắn không để ý đến ngài."
Dương tổng quản run rẩy, nhanh chóng bảo vệ đứa trẻ đó.
Dù gì cũng là huyết mạch của Định An Vương gia, hoàng thượng ấy thế mà muốn...
Hắn ta run lẩm cẩm khuyên ngăn hoàng thượng.
Hoàng thượng có chút suy nghĩ, suy cho cùng cũng thấy có khả năng, liền phất phất tay: "Bỏ đi bỏ đi, không phải nói Chiêu Dao đợi trẫm ở thư phòng sao? Bãi giá hồi cung!"
_________________
Ở phía bắc Trường thành có một ngọn núi tên Tiên Hoàng, quanh năm vắng vẻ.
Nơi đây rất nhiều tài nguyên quý hiếm, nhưng địa hình hiểm trở, xác thực là không dễ dàng cho người ta có thể lưu lại.
Một thư sinh lưng đeo một chiếc giỏ, một tay cầm một đồ vật sắc nhọn.
Hắn ta lúc này đang leo lên một vách núi khá dốc, đôi hài cùng bộ y phục trắng lúc này đều đã nhuốm bẩn, nhưng ánh mắt của hắn vẫn lấp lánh nhìn lên đằng trước, tích cực bò lên.
Một chút nữa, một chút nữa.
Bàn tay hắn mò đến được một vách đá, nhẹ nhàng dùng vật sắc nhọn đào thứ kia ra.
Là một cây Thảo Linh Chi.
Thư sinh hạnh phúc bỏ cây Thảo Linh Chi quý giá vào chiếc giỏ, muốn cẩn thận leo xuống.
Nhưng hắn xui xẻo đạp vào một vách đá hụt, hẫng chân rơi xuống.
Nam nhân nhanh chóng dùng tay bám vài vách đá, chờ ổn định được thân thể mới gian nan trèo xuống.
Hắn nhìn hai bàn tay của mình, bị thương không nhẹ.
Thư sinh lập tức trở về căn nhà của mình, tiện tay băng bó lại
______________
Nghe nói bộ tộc Diêu Mạn đã bị thái tử điện hạ đánh tan tác, có tác động của Vương Phẩm Nhược, hoàng thượng bất đắc dĩ triệu hắn về.
Vương Phẩm Nhược đổi phục trang thuận tiện, thay hoàng hậu đi đón hắn.
Lúc sau không biết nghĩ cái gì, đến Tiên Nhã lâu mang theo Lãnh Ức.
Lãnh Ức đáy mắt có chút cự tuyệt, nhưng không dám trái lệnh, đành nhẹ giọng nói vâng.
"Lên ngựa." Vuong Phẩm Nhược lên ngươi, đưa tay cho hắn.
Lãnh Ức quẫn bách nắm lấy tay nàng, ngồi lên ngựa.
Lãnh Ức hớn hơn Vuong Phẩm Nhược mấy tuổi, nhưng cũng không bằng Vương Phẩm Nhược rèn luyện võ công, lúc này ngồi đằng trước lộ ra mấy phần nhu nhược.
Lãnh Ức gông cứng người, tận lực để bản thân không chạm vào Vương Phẩm Nhược đằng sau.
Vương Phẩm Nhược thấy vậy vòng một tay xuống eo hắn, kéo về phía mình, lung của Lãnh Ức lập tức dựa vào ngực nàng.
Vương Phẩm Nhược do tố chất thân thể, phát dục cũng không được tốt, nhưng mà Lãnh Ức càng co ro đến lợi hại.
Vương Phẩm Nhược cười lạnh, xem ra đem hắn theo là đúng lúc cần người tiêu khiển.
Nàng một tay cầm dây cương, một tay ôm eo hắn, nhẹ nhàng cấu chút thịt bên eo hắn.
Nam nhân hiển nhiên cực kỳ bài xích, khó chịu nói: "Quận chúa..."
Vương Phẩm Nhược thả nhẹ hơi thở, lại gần lỗ tai của hắn thì thầm: "Sao thế?"
"Ta..." Lãnh Ức cực kỳ xấu hổ, cũng không hiểu làm sao, chỉ cảm thấy bị thái tử chọn trúng thật sự quá xui xẻo.
Vương Phẩm Nhược thu cảm xúc nơi đáy mắt, cũng mặc kệ cảm xúc của hắn, ôm mỹ nam tử vào trong ngực.
"Ngươi là của ta!"
Lãnh Ức cứng người, nhưng sau đó cực kỳ nhu thuận dựa vào lòng của Vương Phẩm Nhược.
"Ngoan." Nàng mỉm cười, tay nắm chặt dây cương, con ngựa tiếp tục đi về phía trước.
___________
Đến thị trấn giết thổ phỉ hôm nọ, Vương Phẩm Nhược xuống ngựa, sau đó Lãnh Ức được nàng bế xuống.
Khuôn mặt của hắn được che bởi nón mành sa, nhưng vẫn không thể làm giảm được khí chất của hắn.
Vương Phẩm Nhược đến thuê một phòng trọ ở khách điếm.
Lãnh Ức qua mành che nhìn theo bóng dáng Vương Phẩm Nhược.
"Khách quan, cần mấy phòng?"
"Một."
Tiểu nhị nhìn theo bóng dáng của Lãnh Ức, gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, lúc này thật nhanh đi sắp xếp.
Lãnh Ức cắn răng tiến tới: "Quận chúa..."
Vương Phẩm Nhược nhìn hắn cười, sau đó đi theo tiểu nhị.
Lãnh Ức chỉ biết đi theo.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro