chương 1

Rất nhanh, âm thanh bên kia liền từ trong điện thoại truyền ra, "Alô, Jimin?" 

Oh Se Young nghe được âm thanh của Min Yoongi, trong ánh mắt trong nháy mắt hiện ra khao khát. 

"Oh Se Young ở chỗ này, cô ta nói muốn gặp anh." Jimin hỏi " Anh có muốn nói chuyện với cô ta không?" 

Vừa nghe đến Oh Se Young, âm thanh của Yoongi nhất thời lạnh xuống, "Chuyện của cô ta không có quan hệ gì với tôi." 

Nói xong liền cúp điện thoại. 

"..."

Park Jimin nhìn điện thoại rồi lại nhìn Oh Se Young một cái, "Có thể về được chưa?" 

Anh biết, Oh Se Young vừa sinh con liền chuẩn bị chuyện ly hôn. Thay vì để cho cô ta và No Min Woo ly hôn, còn không bằng, trực tiếp để cho cô ta thấy rõ ràng thái độ của Min Yoongi.

Oh Se Young không thể tin được chuyện vừa xảy ra trước mắt mình, "Tại sao phải lạnh lùng với em như vậy? Tại sao?" 

Park Eun Ji nói " Cô đã đã kết hôn rồi, còn ôm hy vọng với người đàn ông khác, có phải là rất ngốc hay không?" 

Nhìn thấy Oh Se Young như vậy, Park Eun Ji cũng không biết nên nói gì. 

Oh Se Young không có lên tiếng, chẳng qua nước mắt không ngừng rơi xuống. 
Đây là báo ứng của mình sao? 

Lúc trước mình không biết yêu một người là như thế nào, hiện tại khi đã biết yêu một người rồi thì đối phương lại không còn yêu mình nữa. 

Cũng không lâu sau, Min Woo cũng tới, nhìn thấy Oh Se Young, đi tới, " Em không sao chứ?" 

Park Jimin gọi No Min Woo, hắn nghe được Oh Se Young ở chỗ này, rất nhanh liền chạy tới. 

Oh Se Young không có lên tiếng, chẳng qua chỉ ngồi ở chỗ đó, rơi nước mắt, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng. 

Min Woo nhìn Park Eun Ji một cái, nói: "Chị Park, em mang cô ấy về trước." 

"Ừ, trông vợ cho thật kỹ vào." Eun Ji dặn dò, "Bây giờ vợ cậu còn đang trong ngày ở cữ, đừng thả cô ta đi ra chạy loạn." 

Thật là hại người lại hại mình. 

No Min Woo nhìn Oh Se Young rồi ôm ngang cô ta, đi ra khỏi cửa. 

Tài xế của No gia đưa hắn tới, nhìn thấy hắn ôm lấy Oh Se Young đi ra, vội mở cửa xe, "Thiếu gia." 

Đây đã không phải lần đầu tiên No Min Woo đưa cô ta về nhà sau nhiều lần bị vợ mình ruồng bỏ.

No gia hôm nay có khách, dù sao đầu năm mùng một, có bạn bè người thân đến chúc tết cũng là bình thường. 

Nhìn thấy con trai đem Oh Se Young về, bà No nhíu mày. 

No Min Woo đem Oh Se Young về phòng, nhìn thấy vợ mình thương tâm đến như vậy, No Min Woo chỉ ngồi xuống bên cạnh, giúp vợ đắp kín chăn. 

Đây là lần đầu tiên gặp mặt vợ của hắn sau khi Oh Se Young xuất viện. 

Min Woo biết trong lòng Oh Se Young không dễ chịu, muốn an ủi vợ mình, " Em có muốn nhìn con của chúng ta một chút hay không? Con bé rất đáng yêu." 

Oh Se Young không lên tiếng, No Min Woo liền gọi người giúp việc đem tiểu bảo bảo ôm lên đấy. 

Min Woo ôm đứa bé trắng nõn đến trước mặt Oh Se Young, nói " Em nhìn xem, nó giống em không này! Có phải rất đáng yêu không?" 

Con gái dáng dấp không có chút nào giống như No Min Woo, cơ hồ kế thừa tất cả nét đẹp của Oh Se Young, nhất là đôi mắt đẹp. 

Oh Se Young nhìn lên đứa bé trước mắt, có cảm giác không chân thật, đây thật sự là con của mình sao? 

Min Woo nói " Em có muốn ôm con bé một cái không?" 

Mặc dù là một người đàn ông nhưng gần đây No Min Woo ôm con rất khéo, cực kỳ giống một người cha thuần thục. 

Oh Se Young đưa tay ra ôm đứa trẻ vào trong ngực. 

Cũng có lẽ là bởi vì thiên tính mẹ con cho phép, vốn dĩ cô ta rất ghét đứa bé này, nhưng giờ phút này, nhìn thấy đứa bé này, lại có một loại cảm giác không khống chế được, nội tâm trở nên mềm nhũn. 

Bà No nhẹ nhàng đẩy cửa ra, nhìn thấy tình cảnh trong phòng, lại lui ra ngoài. 

Aizz, cũng chỉ có con trai ngốc của bà, mới dung túng hết lần này đến lần khác cho Oh Se Young như vậy. 

-

Buổi tối, Go Hye Sun đi gặp bạn bè trở lại, nhìn thấy Park Jimin đang ngồi ở trên ghế salon đợi mình, cô đi tới, " Ông xã." 

Jimin ngẩng đầu lên nhìn cô một cái, hỏi " Cả buổi chiều không nhìn thấy em, em chạy đi đâu thế?" 

" Em đến nhà bạn." Hye Sun nói "Cùng So Goon đi ra ngoài đi dạo một chút, bây giờ không phải đang được nghỉ sao? Cũng không có chuyện gì làm." 

Tết đến, trừ thăm người thân, cơ hồ liền không có chuyện gì làm. 

Jimin nhíu mày, "Đây chính là lý do em bỏ anh ở nhà một mình đấy hả?" 

"..."

Hye Sun đi tới ôm lấy anh, " Cả ngày anh không đi ra ngoài à?" 

Park Jimin tiếp tục xem sách củ mình, Hye Sun nhìn anh, " Vậy ngày mai em ở trong nhà cùng anh nhé? " 

"Không cần, em cứ đi chơi với bạn bè của em đi. Anh ở nhà đọc sách là được rồi. " 

Go Hye Sun ngửi thấy thoang thoảng mùi chua chua giận dỗi. 

Cô ôm lấy cánh tay của anh, tựa vào vai anh, "Không được, em nhất định phải ở nhà với anh." 

"..." 

Điện thoại của Park Jimin có tin nhắn mới, Go Hye Sun giúp anh cầm tới, là No Min Woo gửi tới, "Tâm tình của vợ tôi đã ổn định rất nhiều, cảm ơn Park tổng." 

No Min Woo rất cảm kích Park Jimin vì sự giúp đỡ của anh. 

Go Hye Sun đem điện thoại đưa cho Park Jimin, Park Jimin nhìn một cái, không nói thêm điều gì hết. 

Hye Sun cười nói "Mặc dù ông xã của em lúc nào cũng bày ra bộ mặt lạnh nhạt, nhưng kỳ thật rất nhiệt tâm! Anh giúp No Min Woo biết bao lần rồi?" 

Jimin nhìn cô một cái, đưa tay chọc chọc cô, " Em lại ngứa thịt rồi có phải không?" 

Lại bắt đầu đùa cợt anh. 

" Em nói gì sai đâu chứ? Em chỉ nói sự thật thôi mà." Hye Sun phát hiện, cô và anh sống chung lâu rồi, phát hiện Park Jimin thật sự là một người nhiệt tâm. 

Khả năng bởi vì anh đã từng là quân nhân đi! 

Jimin giải thích "Nguyên nhân của chuyện này bắt nguồn từ anh, anh chỉ là không muốn sự tình phát triển theo hướng không thể thu dọn được thôi." 

Hôm nay, lúc nhìn thấy Oh Se Young, đại khái Park Jimin không nghĩ tới, cô ta sẽ biến thành bộ dáng kia, cùng lúc trước, hoàn toàn là hai bộ dáng khác nhau. 

Thậm chí anh còn hoài nghi, nếu thực tế tàn khốc thêm một chút nữa, Oh Se Young có thể sẽ lại tìm đến cái chết. 

Lầm lỗi của cô ta lớn thật nhưng chưa đến nỗi đáng chết. Min Yoongi lạnh lùng vô tình với cô ta mới thật sự là sự trừng phạt lớn nhất đối với Oh Se Young. 

-

Tháng giêng, ngày mùng bốn, Go Hye Sun cùng Park Jimin đi đến nhà họ Min để thăm hỏi Lão thủ trưởng. 

Go Hye Sun ngồi ở bên cạnh Park Jimin, yên lặng mà uống trà, nghe Lão thủ trưởng và Park Jimin nói chuyện, hai người họ nói chuyện trong nhà sôi sổi như cha con ruột lâu ngày gặp lại. 

Cũng nhìn ra được, thủ trưởng lớn tuổi, thích tìm người lải nhải chuyện trong nhà. 

Đang lúc này, Min Yoongi gõ cửa, từ bên ngoài đi vào, anh ta mặc quân phục thẳng tắp, nhìn qua rất nghiêm trang. 

Bình thường Go Hye Sun nhìn thấy Min Yoongi, đều là ăn mặc rất tùy ý, cực ít khi nhìn thấy anh ta ăn mặc như vậy. 

Yoongi đi tới, lên tiếng chào hỏi hai người họ, "Bố, Jimin." 

Min Yoongi nhìn Park Jimin, hữu hảo cười cười, sau đó ngồi xuống. 

Trên thực tế khoảng thời gian này bọn họ liên lạc rất ít. 

Lần này Park Jimin tới, cũng không liên lạc qua với Min Yoongi. 

Hoàn toàn chỉ vì nể mặt mũi của Lão thủ trưởng nên mới đến nơi này. 

Chỉ có điều, lúc nhìn thấy Park Jimin, thái độ Min Yoongi vẫn rất lãnh đạm bình tĩnh. 

Go Hye Sun ngồi ở một bên, nhìn bọn họ nói chuyện, ở ngay trước mặt Lão thủ trưởng, Park Jimin cũng không làm khó Min Yoongi. 

Trò chuyện xong, bọn họ từ thư phòng của Lão thủ trưởng đi ra, Yoongi vỗ bả vai của Park Jimin một cái, "Buổi tối cùng ăn cơm đi, các anh em đều rất nhớ cậu đấy! Còn nói đã chuẩn bị lì xì cho Hye Sun, có đi hay không?" 

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro