chương 35
Go Hye Sun nằm trên ghế salon, vui vẻ cười lên.
Jimin nhìn cô, dịu dàng hỏi "Mệt không? Có muốn đi nghỉ ngơi một chút không?"
"Không có việc gì, em ở ngồi ở đây là tốt rồi." Hye Sun nói: "Không muốn lúc nào cũng nằm."
Jimin cầm cho cô một cái chăn mỏng " Vậy em cứ ở nơi này nghỉ ngơi đi."
"Ừm." Hye Sun nói "Anh cứ đi làm việc của anh đi, không cần phải để ý đến em."
Park Jimin đắp chăn cho cô xong, lại đem máy tính bảng đưa cho cô, tìm cho cô bộ phim truyền hình mới ra, mới cùng Jang Hyuk cùng đi thư phòng.
Khoảng thời gian Go Hye Sun nằm viện này, công việc của Park Jimin chất đống không ít, hiện tại cô khá hơn một chút, anh mới có tâm tư xử lý.
-
Cuối tuần, Jeon Jungson mang theo Min Ro Mi tới đây chơi, Ro Mi ngồi ở trên ghế salon, cầm tay Go Hye Sun, "Sunnie, chị sắp sinh em bé rồi hả?"
Hye Sun nhìn Ro Mi, rất có cảm giác thành công gật đầu, "Ừm."
Ro Mi hâm mộ nói " Em cũng muốn sinh em bé."
"Vậy em phải hỏi Jeon tổng rồi." Hye Sun nhìn về phía Jeon Jungson, " Jeon tổng và Ro Mi dự định lúc nào muốn sinh con?"
Jungson nhìn cô vợ gì cũng không hiểu của nhà mình một cái, ho khan một tiếng, "Chúng tôi không gấp."
Hye Sun nói "Hẳn là gấp gáp rồi."
Jeon Jungson so với chồng cô còn lớn một chút.
Jimin nhìn lấy Go Hye Sun, bưng ly lên, nhấp một ngụm trà, " Em từ khi nào quản nhiều như vậy rồi hả?"
Lúc này mới mới vừa từ bệnh viện đi ra mà cô đã bắt đầu nghĩ kế cho người khác.
" Em cũng là sốt ruột thay Ro Mi có được không?"
Jeon Jungson nhìn Min Ro Mi, cô ấy đang như thế này, nếu để cho cô ấy mang thai, anh ta có chút không dám tưởng tượng.
-
Jeon Jungson và Min Ro Mi dùng cơm tối xong mới trở về.
Anh ta có một căn hộ ở thành phố Fire, mỗi lần qua đây đều sẽ ở đó.
Buổi tối, Jeon Jungson còn đang làm việc, Ro Mi tỉnh lại, không thấy anh đâu, chủ động tới thư phòng tìm anh.
" Ông xã." Cô đi tới bên cạnh Jeon Jungson, ngồi xổm xuống, ôm lấy chân của anh.
Jungson nhìn thấy cô giống như con mèo con làm nũng, "Làm sao lại dậy rồi?"
" Anh còn chưa ngủ à?" Cô ngẩng đầu lên, nhìn anh.
Jungson thức đêm làm việc đã sớm thành thói quen rồi, nghe cô hỏi như vậy, không nhịn được cười một tiếng, "Thật sự cũng hơi buồn ngủ, em cứ ngủ trước đi, anh chuẩn bị xong liền ngủ."
Ro Mi tựa vào đầu gối của anh, mắt nháy một cái, " Em chờ anh."
...
Jeon Jungson tắt máy tính rồi mới kéo cô dậy, ôm cô từ thư phòng đi ra.
Ro Mi ôm cổ của anh, nhìn anh, mềm giọng, " Ông xã, em có thể có con không? Em cũng muốn sinh con."
Bây giờ cô rất hâm mộ Go Hye Sun.
Cũng muốn sinh một đứa con cho Jeon Jungson.
Jeon Jungson nhìn Min Ro Mi một cái, cảm giác nơi nào đó của thân thể mình căng cứng vô cùng khó chịu.
Từ khi kết hôn đến giờ, anh chưa bao giờ từ bỏ hy vọng chữa trị cho cô, hy vọng bệnh của cô có thể tốt lên, nhưng dường như cũng không có bao nhiêu tiến triển.
Jungson đặt cô lên giường, thấy cô giống như con mèo nhỏ ngoan ngoãn nằm đó, đưa tay kéo cô vào trong lòng, " Mi Mi."
Tối nay anh có xung động muốn có được cô.
Ro Mi nhìn anh, hồn nhiên hỏi " Sao thế?"
Jeon Jungson cúi đầu xuống, hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của Min Ro Mi, cô cũng rất thông minh, biết há mồm phối hợp với anh.
Rất nhiều thứ Min Ro Mi không biết, Jeon Jungson từng chút từng chút dạy cho cô, cũng ví dụ như hôn.
Nụ hôn này kết thúc, Jungson ngẩng đầu nhìn người con gái ở bên dưới mình, " Em muốn sinh con sao?"
Ro Mi gật đầu, "Ừm."
"Rất đau đấy, em vẫn muốn sinh sao?" Anh căn bản không tưởng tượng ra, nếu như cô mang thai và sinh con thì sẽ như thế nào?
Những thứ này anh đều muốn chờ cô trở lại làm người bình thường rồi mới làm.
Nhưng anh cũng không biết lúc nào cô mới có thể tốt lên.
"Sẽ rất đau ư?" Ro Mi lo âu hỏi, "Vậy hay là không sinh nữa."
"..."
Đối mặt với câu trả lời ngây thơ như đứa bé này, Jungson cảm thấy rất bất đắc dĩ. Anh cười một tiếng, nói "Hiện tại anh có chút không thoải mái, em có thể giúp anh không?"
"Anh không thoải mái sao?" Ro Mi càng lo âu nhìn lấy anh, "Khó chịu chỗ nào?"
Vừa nghe nói Jeon Jungson không thoải mái, cô lập tức trở nên khẩn trương.
Jungson bắt được tay cô, thả xuống phía dưới người mình, "Nơi này rất khó chịu, chỉ có Mi Mi sờ vào mới có thể đỡ thôi."
Jeon Jungson cũng không biết mình đang làm gì, giời ạ, như vậy lừa gạt trẻ nhỏ, nội tâm của anh rất là xấu hổ.
Ro Mi có chút kinh ngạc, cô sờ sờ vật cương cứng ở dưới, hỏi " Ông xã, đây là cái gì?"
"Muốn xem không?" Anh tiếp tục cám dỗ cô.
Quả thật là không biết xấu hổ tới cực điểm.
Ai có thể nghĩ tới Jeon tổng trước người khác áo mũ chỉnh tề lại là tên vô lại như thế này?
"Có ạ!" Ro Mi rất mong đợi nói.
Bị người ta lừa gạt cũng không biết.
Jungson được nước làm tới, ra sức lừa gạt "Muốn xem nó thì cả anh và em đều phải cởi bớt quần áo ra cơ, nhưng không phải lúc trước Mi Mi kêu ngại sao, hay đừng xem nữa."
Ro Mi như một đứa trẻ bị kích thích sự tò mò, lấy hết dũng khí ra, đỏ mặt, ấp úng nói " Anh cởi quần áo cho em đi, em muốn xem nó... Em muốn giúp anh... "
Jeon Jungson nhận được sự đồng ý, đôi bàn tay nhanh chóng di chuyển xuống cởi từng cúc áo ngủ trên người Min Ro Mi một cách nhẹ nhàng nhất, nội y bên trong của cô nhanh chóng hiện ra che phủ lấy đôi gò bồng phổng phao đầy đặn của thiếu nữ mới lớn.
Anh đưa tay xuống tháo chiếc quần ngủ của cô ra, chiếc quần con màu trắng như ẩn như hiện vừa đủ để che đi hoa huy*t. Hơi thở của anh ngày càng ngưng trọng và nóng bỏng.
Anh cúi xuống đặt lên trán cô một nụ hôn rồi từ từ trượt xuống sống mũi và cuối cùng di chuyển xuống môi cô.
Min Ro Mi theo bản năng đáp lại nụ hôn của anh, được cổ vũ, đôi tay anh di chuyển đến vùng đồi núi chập chùng kia, nhẹ gẩy tay kéo chiếc áo con kia xuống để lộ khuôn ngực trắng tuyết mềm mại như đậu phụ của cô, tay anh dịu dàng nhào nặn nơi nhạy cảm của cô làm cho cô phát ra những tiếng rên rỉ khe khẽ.
Anh thì thầm vào tai cô, " Chẳng phải Mi Mi muốn xem nó sao? Để anh cho Mi Mi xem nhé!" Nói rồi anh nhanh chóng cởi nốt quần áo của mình ra.
Ro Mi nhìn thấy thứ nào đó đang ngóc đầu lên, ngạc nhiên kêu lên " Ông xã, " cây nấm " kia mọc lên làm anh khó chịu sao?"
Jungson thản nhiên trả lời " Ừ, rất khó chịu, Mi Mi có thể giúp anh làm nó bớt khó chịu không? "
Cô ngây thơ hỏi "Làm như thế nào ạ? "
Jeon tổng mặt dày dụ dỗ, " chỉ cần cho cây nấm của anh vào bên trong em thôi! "
Thấy Min Ro Mi không phản ứng, anh dùng hành động cụ thể, đưa cậu nhỏ đến trước cửa hoa huy*t của cô chuyển bị tiến vào.
Hoa huy*t non nớt của cô bị anh kích thích trở nên căng tức khó chịu, cậu bé của anh càng vào sâu hơn thì cô bé của cô lại càng đau đớn. Cô giẫy giụa đẩy anh ra " Hic,...Đau lắm, không muốn xem cái đấy nữa đâu, hic... "
Jeon Jungson bất đắc dĩ nhìn cô bé nhỏ của anh, không biết phải làm thế nào, súng đã lên nòng, lúc này không được bắn thì anh biết phải làm sao?
...
Buổi sáng hôm sau, Jeon Jungson bị Ro Mi đánh thức, cô ôm lấy tay anh, nói " Ông xã, em đau quá."
Jungson tỉnh lại, nhìn lấy cô vợ nhỏ nhà mình, "đau ở đâu?"
"Phía dưới, chỗ đi tiểu ý." Ro Mi một mặt vô tội nhìn lấy anh, ở trong mắt cô, anh chính là người đáng tin tưởng nhất, có sao nói vậy, cũng không cố kỵ chút nào.
Jeon Jungson nghe xong, cảm giác thân thể của mình lập tức liền có phản ứng, không tự chủ nhớ tới tối hôm qua, không sai, cuối cùng anh vẫn ăn sạch cô.
Min Ro Mi rất sợ đau, một chút cũng không chịu nổi.
Anh vừa cho vào cô đã kêu đau, sau đó Jeon Jungson phải lừa cô, nói mình sắp chết rồi, chỉ có cô mới có thể giúp anh, cô dĩ nhiên tin tưởng lời nói của anh, vì anh mà chịu đựng đau đớn của lần đầu tiên, hai người chính thức gạo nấu thành cơm, trở thành vợ chồng thật sự.
Jungson ôm cô vào trong ngực, hôn lên trán của cô, "Không có việc gì đâu, sẽ đỡ đau nhanh thôi."
"Có thật không?"
"Ừm." Jungson nói " Ông xã đã bao giờ lừa Mi Mi chưa?"
Jeon cầm thú nào đó mặt không đỏ tim không run mà tiếp tục nói dối lấp liếm cho qua chuyện.
Ro Mi nhìn lấy anh, " Vậy bệnh của anh đã đỡ chưa?"
Chỉ cần là vì anh, cô cảm thấy mình có chịu đau thêm một chút, cũng có thể nhịn được
Jungson nói "Khá hơn một chút rồi, nhưng mà lần sau có thể tái bệnh."
"Có Ro Mi ở đây." Ro Mi nhìn lấy anh, dũng cảm nói.
Jungson nhìn thấy bộ dạng thấy chết không sờn của cô, cười nói " Em không sợ đau sao?"
" Mi Mi sợ anh bị bệnh." Ro Mi vẫn rất lo lắng nói: "Nếu anh bị bệnh thì sẽ không ở bên Mi Mi nữa, Mi Mi nhớ anh lắm."
Cô đã từng đợi anh đến mấy năm, cứ chờ mãi chờ mãi mà không biết khi nào mới có thể gặp lại.
Những lời này của cô làm cho một người đàn ông mạnh mẽ người như Jeon Jungson thấy cay cay sống mũi.
Anh cầm tay cô, bảo đảm nói "Sau này, ngày nào anh cũng sẽ ở bên cạnh Mi Mi."
Nhớ tới mấy năm mình không ở bên cạnh cô kia, mỗi lần như vậy anh đều hối hận muốn chết, hối hận chính mình không có đi tìm cô sớm hơn, cũng bởi vì như vậy, Jeon tổng đối với Go Hye Sun mới rất là cảm kích.
Chỉ cần là Go Hye Sun chỗ cần hỗ trợ, anh đều sẽ tận lực giúp một tay.
Những lời này làm cho Min Ro Mi rất vui vẻ, thỏa mãn hôn lên mặt của anh một cái, " Vâng ạ."
-
Lúc Go Hye Sun mang thai đến tháng thứ năm, bụng đã lớn lên rất nhiều.
Jo Geun Soo tới nhà riêng thăm cô, hai người ở trong sân, một bên tản bộ, một bên đàm luận chuyện công việc.
Hye Sun nhìn Jo Geun Soo một cái, nói "Khổ cực cho anh rồi."
Geun Soo nói "Cái này có gì cực khổ? Cô cũng rất vất vả."
Go Hye Sun liền ngay cả khi đã bụng bự như vậy cũng chưa quên chuyện của công ty.
Bây giờ là tháng năm, hoa trong sân mở rất kiều diễm, hai người đi về phía trước một hồi, liền thấy một người đàn ông mặc áo sơ mi đen đi vào.
Ánh mắt của người đàn ông rơi vào Go Hye Sun và Jo Geun Soo, Geun Soo lịch sự chào hỏi, " Chào anh Min."
Lúc trước, khi cùng Go Hye Sun đến thành phố bàn chuyện chuyển thể phim điện ảnh, anh ta đã cùng Min Yoongi ăn cơm một lần, Jo Geun Soo vẫn nhớ.
Giờ phút này nhìn thấy Min Yoongi nên lên tiếng chào hỏi.
Go Hye Sun không nghĩ tới Min Yoongi lại tới đây, cô không nghe được một chút tin tức nào cả. Vừa thấy mặt, Min Yoongi liền nhìn Go Hye Sun, Go Hye Sun chưa quên lần trước khi ở nhà của Min Yoongi, anh ta đã nói thế nào với cô, cô rời tầm mắt đi chỗ khác, tiếp tục nói chuyện với Jo Geun Soo, không thèm nhìn Min Yoongi.
Cô từng nói cả đời này sẽ không quay lại nơi đó của Min Yoongi, giờ phút này nhìn thấy anh ta cũng làm bộ như không quen biết.
Lần trước anh ta nói những lời đó, thật sự làm cho người ta rất tổn thương.
Nhìn thấy thái độ của cô, Min Yoongi dừng một chút, có chút tự giễu dương khóe miệng lên, sau đó đi vào phòng khách.
Ánh mắt Geun Soo rơi vào trên người Go Hye Sun, "Đây là thế nào?"
Lần trước nhìn thấy hai người họ còn thấy Go Hye Sun nói chuyện với Min Yoongi, hơn nữa chuyện kia cũng là Min Yoongi giúp một tay, quan hệ giữa Go Hye Sun và anh ta cũng không tệ, nhưng bây giờ, cô nhìn thấy Min Yoongi lại hoàn toàn là một bộ bộ dáng lạnh nhạt.
Hye Sun nói "Không có việc gì."
Cũng không biết Min Yoongi tới nơi này làm gì.
Chỉ có điều quan hệ của anh ta và Park Jimin rất tốt, qua đây cũng là bình thường.
Geun Soo nhìn đồng hồ, nói với Go Hye Sun, "Tôi về công ty trước, có việc gì quan trọng tôi sẽ đến tìm cô sau."
---
Chúc các nàng thật nhiều sức khỏe và chống dịch thật tốt ♥️
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro