Đồ đạc của Go Hye Sun và Park Jimin đều ở bên kia, cơm nước xong, bọn họ liền trở về.
Trên xe, Go Hye Sun không hề nói gì với Park Jimin, Park Jimin nhìn ra ngoài cửa xe, cũng không lên tiếng, Go Hye Sun không nhịn được nhìn anh một cái, không biết anh đang suy nghĩ gì.
Rất nhanh, liền về đến nhà, Go Hye Sun mở cửa, từ trên xe bước xuống, nghe thấy âm thanh Park Jimin nhẹ nhàng đóng cửa xe.
Cô quay đầu lại, nhìn thấy Park Jimin cũng từ trên xe bước xuống.
Anh đứng ở bên kia xe, ngũ quan anh tuấn đẹp trai hút hồn, biểu tình lại có vài phần lãnh đạm thờ ơ.
Từ hôm qua anh đã nhân nhượng cho Go Hye Sun, nhưng giờ lại thay đổi thái độ, trở nên lãnh đạm, thờ ơ.
"Mọi người về rồi hả?" Người lên tiếng chào hỏi là Ma Tae Woo.
So với Ma U Won, người này khôn khéo đưa đẩy hơn rất nhiều.
Go Hye Sun luôn cảm thấy, Ma U Won này có chút kỳ quái, rõ ràng hắn ta nói chuyện hay làm việc gì cũng đều rất nhiệt tình, nhưng lại làm cho người ta có một loại cảm giác khoảng cách, không dám tùy tiện đến gần.
Park Jimin không để ý Ma Tae Woo, trực tiếp tiến vào cửa.
Min Yoongi đáp một tiếng, biểu thị đối với Ma Tae Woo đáp lại, nói với Go Hye Sun, "Đi vào thôi."
Ma Tae Woo nhìn mấy người vừa từ bên ngoài trở lại, trong ánh mắt thoáng qua một tia đùa cợt.
-
Trong phòng, cô Bong đang giúp Ma U Won bóc hoa quả, Ma U Won thái độ vẫn rất lạnh nhạt.
Mãi đến khi Park Jimin đi tới, thái độ của cô ta mới khá hơn.
Cô ta không thích mẹ mình, nhưng, bởi vì Park Jimin đã cảnh cáo, cho nên, ở trước mặt Park Jimin, cho dù là giả vờ, cô ta cũng phải ép bản thân mình giả bộ quan tâm đến mẹ.
Nhà anh em bọn họ đang ở, là tiền làm công bao nhiêu năm nay cô Bong dành dụm mới mua được, chỉ có điều, lúc mua lại viết tên cho anh em bọn họ, anh em bọn họ không thèm nhận cô Bong làm mẹ, cho nên cái nhà kia liền không có phần của cô ấy.
Cô Bong luôn áy náy với hai anh em bọn họ, cho nên cũng không đi tranh giành.
Nhưng Park Jimin nói rồi, nếu như cô ta không nghe lời, anh có thể đoạt nhà về, trả lại cho cô Bong.
Đến lúc đó, bọn họ ngay cả chỗ ở cũng không có.
U Won chủ động bóc quả, đưa cho mẹ mình, "Mẹ."
Thái độ tốt vô cùng.
Cô Bong cười nói "con ăn đi, răng mẹ không ăn được cái này."
Nghe xong Ma U Won ăn luôn chẳng buồn nói gì.
Chỉ là một hành động nho nhỏ của Ma U Won mà mà cho cô Bong vô cùng vui vẻ.
Park Jimin nhìn lấy một màn này, dù là biết cô ta đang giả vờ, nhưng cũng không có phơi bày.
U Won nhìn thấy anh, chào hỏi, "Jimin, mọi người trở về rồi à."
"Ừm."
Park Jimin ở ngay trước mặt cô Bong đáp một tiếng, thái độ rất xa cách.
Ma U Won ngắn tũn lại, trong lòng có chút không thoải mái, biết anh ấy thật ra không muốn nói chuyện với mình.
Nếu như không phải cô ta vừa bóc quả cho mẹ mình thì khả năng, liền một câu nói này cũng không thèm nói cũng nên?
Go Hye Sun đi theo Min Yoongi đi vào, thấy , cô cũng không có chào hỏi.
Ma U Won vừa thấy Go Hye Sun, ngược lại là vô cùng chủ động: "Sunnie, ngày hôm qua là do chị không hiểu chuyện, em đừng so đo với chị nhé."
"..."
Cô ta lại... nói xin lỗi mình?
Go Hye Sun hoàn toàn không nghĩ tới.
-
Go Hye Sun trở lại phòng của Park Jimin, ngồi xuống, mở máy tính ra, hôm nay cô còn có công việc chưa chuẩn bị xong, dự định bỏ ra làm nốt.
Cô ngồi xuống, lại nhớ tới thái độ của Ma U Won, cũng không biết chồng của cô lấy ma lực từ đâu ra mà chỉ cần nói vài câu mà đã có thể biến Ma U Won thành một người khác.
Park Jimin đẩy cửa ra đi vào, Go Hye Sun nghe được âm thanh của anh, dừng một chút, sau đó lại nhìn chằm chằm máy tính, tiếp tục công việc.
Park Jimin nhìn cô một cái, bởi vì chỉ có hai người trong phòng, vẫn không nhịn được hỏi một câu "Đang làm việc à?"
Anh có một loại cảm giác, nếu như mình không mở miệng, khả năng Go Hye Sun liền vĩnh viễn sẽ không mở miệng nói chuyện với anh nữa.
Cho nên dù là trong lòng có chút không vui, anh vẫn phải như cũ không dám tuỳ hứng. Phải đi dỗ dành vợ.
Nhưng mà, thái độ Go Hye Sun, vẫn rất lãnh đạm thờ ơ, chẳng qua chỉ lạnh nhạt trả lời một câu "Ừm."
Thái độ này của cô làm cho Park Jimin có chút đè nén.
Dũng khí đi xin lỗi vợ mãi mới có được, nhất thời bị văng đi mất.
"Vậy em mau lên!"
Anh đi tới một bên ngồi xuống, không quấy rầy cô.
Từ tối hôm qua đến bây giờ anh đều cố gắng dỗ dành cô, nhưng thái độ Go Hye Sun lại cứ như vậy, anh cũng không biết mình nên nói cái gì.
Go Hye Sun ngồi đó đánh máy, Park Jimin nghe âm tháng đánh máy đó không nhịn được nhìn cô một cái.
Vốn bình thường anh hay đọc sách, lại phát hiện hôm nay làm sao cũng không đi đọc sách nổi. Trong đầu toàn suy nghĩ, nếu như Hye Sun của anh mà vẫn đi thích Min Yoongi thì anh phải làm sao bây giờ?
Chỉ cần nghĩ như vậy, Park Jimin liền cảm thấy trong người mình không thoải mái.
Chẳng lẽ anh sắp bị đá rồi sao?
Vợ của anh không cần anh nữa sao?
Nghĩ tới đây càng thêm buồn rầu héo hon.
Park Jimin chờ thật lâu, rốt cuộc cũng nghe được tiếng Go Hye Sun đóng máy tính lại.
Go Hye Sun đứng lên, nhìn Park Jimin một cái, phát hiện anh vẫn đang ngồi ở trên ghế salon, rõ ràng vẫn nhìn chằm chằm vào cô, chỉ là thấy cô nhìn mình, ánh mắt của anh lại lảng tránh, làm bộ như tiếp tục xem sách.
Rõ ràng quan tâm đến cô mà vẫn còn sĩ diện, Park Jimin cũng cảm thấy phục bản thân mình.
Hye Sun nói "Em mệt rồi, em đi nghỉ trước, anh có chuyện gì thì cứ đi làm đi, không cần phải để ý đến em."
Park Jimin ngẩng đầu lên, muốn nói gì đó, lại thấy Go Hye Sun đã lên giường, anh chỉ có thể trả lời một câu, "Ồ."
Anh nhất thời cảm thấy, vợ của anh càng ngày càng giống như khối băng lạnh, anh thậm chí sợ hãi sau này mình không còn làm tan chảy được cô nữa.
Sau khi Go Hye Sun đi ngủ thì Kim Seok Jin tới, Park Jimin đi xuống, nói chuyện với Kim Seok Jin một hồi.
Kim Seok Jin nhìn thấy Park Jimin ưu sầu, hỏi: "Sao thế, có tâm sự à?"
Park Jimin ngồi ở trên ghế salon, tỏ ra mình đang nghiên cứu học thuật nghiêm túc, "Tôi cảm thấy hình như Hye Sun không yêu tôi nữa rồi."
"..."
Kim Seok Jin nghe xong sửng sốt một hồi, một giây kế tiếp, lập tức bật cười, "Cậu đang nói đùa tôi sao?"
Suốt ngày đều diễn show ân ái, người có mắt trên mặt thì đều nhìn ra được Go Hye Sun rất yêu Park Jimin, vậy mà hiện tại anh lại nói ra những lời này, làm cho Kim Seok Jin vạn vạn lần không nghĩ tới.
Park Jimin trừng mắt liếc anh ta một cái, đối với nụ cười kia của anh ta, rất không hài lòng.
Mình đã thảm như vậy rồi mà còn bị chê cười?
Seok Jin nói "Thật không nghĩ tới, Park gia tiếng tăm lẫy lừng cũng có hôm nay? Bình thường không phải chỉ có phụ nữ dỗ dành cậu sao, không nghĩ tới cũng có ngày cậu gặp phải vấn đề cảm tình khó giải quyết?"
Ánh mắt của Park Jimin trở nên phức tạp.
Dựa vào cái gì anh lại không thể gặp phải vấn đề nan giải trong tình cảm?
Anh có mạnh mẽ đến đây thì cũng không thay đổi được là một con người bình thường, không phải là thánh thần.
Anh cũng sẽ biết sợ, sợ Go Hye Sun của anh không yêu anh nữa.
Jimin nói "Tôi cảm thấy tôi và cô ấy không hiểu nhau."
"Vậy thì tìm hiểu nhau thêm đi. "
"..."
Seok Jin nhíu mày, "Cũng đúng, tôi quên mất, người khó hiểu hiểu như cậu thì ai mà hiểu cho nổi."
"Tôi không phải gọi anh đến đây để cười tôi." Park Jimin bị anh ta chế giễu đến nổi nóng.
Kim Seok Jin ngồi xuống, làm chuyên gia tư vấn tình cảm, " Phụ nữ đều muốn được yêu thương dỗ dành hết."
"Vô dụng."
"Nhất định là do phương thức của cậu không đúng!"
"Lúc trước cô ấy rất dễ dụ." Trước kia Go Hye Sun sẽ không giống hiện tại suy nghĩ nhiều như vậy.
Seok Jin cười nói, " Phụ nữ ghen chứng tỏ là cô ấy yêu cậu. Lúc trước cô ấy không thích cậu, đương nhiên sẽ không gây sự với cậu rồi."
"..."
Park Jimin nhớ tới lúc trước, Go Hye Sun ở bên cạnh anh, chỉ cần có đồ ăn ngon, cô liền hài lòng.
Anh nói với Kim Seok Jin "Không nhìn ra, anh cũng biết nhiều quá nhỉ."
"Tôi chỉ nói lung tung thôi, làm gì đã được thực hành qua."
"..."
Không có một mảnh tình vắt vai, là cẩu độc thân suốt bao nhiêu năm, vậy mà dám ở chỗ này quơ tay múa chân chuyện tình cảm với anh?
Park Jimin tràn đầy hoài nghi.
Seok Jin nói "Cậu nhìn tôi như vậy làm cái gì? Chưa từng ăn thịt heo, thì cũng từng thấy heo chạy chứ? Vẫn tốt hơn giống như cậu, ở chỗ này lo lắng cho mình bị đá đi!"
Vừa nghĩ tới đường đường là Park gia mà lại sợ mình bị đá, Kim Seok Jin buồn cười đến vỡ bụng.
Min Yoongi để cho người giúp việc chuẩn bị một ít đồ ăn ngon, U Won nhìn thấy đồ ăn trên bàn, đi tới, "Tôi cũng muốn ăn."
Yoongi trừng cô ta một cái, "Đi ra."
Bây giờ anh ta cứ nhìn thấy Ma U Won là cảm thấy không vui, anh ta chỉ hận không thể tự tay ném người phụ nữ chọc Go Hye Sun không vui ra ngoài.
Cũng chính là thấy cô ta hôm nay coi như ngoan ngoãn, Min Yoongi mới chịu đựng.
U Won có chút ủy khuất mà nhìn Min Yoongi, " Làm ra một đống đồ ăn lại không phải là để cho người ăn à?"
"Có cho ai ăn thì cũng không phải cho em." Yoongi nói xong, để cho người giúp việc đi lên lầu gọi Go Hye Sun.
Nghe được có ăn, trong chốc lát, Go Hye Sun liền xuống ngay.
Cô đi vào phòng ăn, nhìn thấy Min Yoongi cùng Ma U Won ngồi ở chỗ đó, kinh ngạc nói "Làm sao lại nấu nhiều đồ ăn như vậy?"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro