Chương 6: Đứa trẻ

Một con rối không biết nghe lời, xử lý thế nào mới tốt?

Quan Y Y có chút đăm chiêu đi ra ngoài.

Cô vừa ra ngoài liền gặp Vệ Quốc.

Hắn vừa tắm xong, trên người còn vương mùi sữa tắm, sữa tắm rất dễ ngửi, không nồng nặc như mấy tên trai bao làm ở KTV.

"Gia chủ, người đây là... " Vệ Quốc nào còn bộ dáng hung hăng như vừa rồi, lúc này trái ngược cực kỳ nhu thuận, khuôn mặt đỏ hồng, không biết có phải do vừa mới tắm xong hay không.

Quan Y Y đảo mắt quanh người hắn, lúc này cô một kiện quần áo đã ướt đẫm, dính sát vào người, để cô cơ thể thon gọn mảnh mai, Vệ Quốc bối rối một chút, nhìn sang chỗ khác.

"Chơi con rối. Không cẩn thận liền ướt đồ."

Vệ Quốc vâng một tiếng, không biết tiếp theo nên nói gì.

Quan Y Y chỉ nhìn hắn một chút, sau đó lại cất bước ra ngoài.

"Gia chủ, người muốn đi đâu?" Vệ Quốc lo lắng hỏi.

"Đi tắm. Ngươi muốn đi cùng?" Quan Y Y lạnh nhạt hỏi.

"Không... không muốn... " Vệ Quốc lắc đầu như cái trống bỏi, khuôn mặt xinh đẹp đỏ đến lợi lại.

"Sao? Không muôn bồi ta tắm?" Thanh âm của cô không nghe ra nóng giận gì.

"Không... không phải... ta..." Vệ Quốc vẻ mặt đỏ ửng hiện ra chút lúng túng, chẳng biết nên trả lời thế nào.

Quan Y Y tiến đến kéo áo hắn, hai con mắt thanh lãnh lướt qua khuôn mặt đỏ lửng kia, bàn tay thon dài đỡ lấy đầu của hắn, một khắc sau liền hôn lên trán hắn một cái: "Ngươi ngoan như thế, đảm bảo sẽ không bạc đãi ngươi."

"Vâng..."

Quan Y Y có chút mân mê vành tai của hắn, một hồi sau lại buông ra, sau đó đi về phía toà trạch của mình.

Vệ Quốc lúc này mới thả lỏng tâm xuống, hai tay đưa lên ngực cảm nhận nhịp tim, sau đó ngây ngốc đứng đó hồi lâu nhìn theo bóng Quan Y Y dời đi.

Sau đó, lại đổi về ánh mắt lạnh như băng nhìn thân ảnh trong phòng tắm.

Vệ Quốc khinh thường một cái, sau đó cũng đi về phòng của bản thân.

_________

Mộ Vân vừa tắm xong liền mặc quần áo mà Quan Y Y đã chuẩn bị cho hắn.

Vừa đi ra liền gặp một cậu bé nhỏ khoảng mười tuổi, lúc này đang đứng trên cầu thang.

Cậu bé nhỏ ôm thỏ con, mặc áo sọc quần yếm, khuôn mặt nhỏ bé trắng bệch, thoạt nhìn không có chút sinh khí nào, phá lệ làm người ta thương tiếc.

Mộ Vân từ từ tiến đến, còn chưa nói câu gì, cậu bé nhỏ liền dùng ánh mắt cực kỳ chán ghét cùng bài xích nhìn hắn, sau đó trực tiếp chạy xuống cầu thang.

"Ai da, Đồng đại nhân, ngài chậm một chút!"

Nhũ mẫu tiến chạy theo cậu xuống dưới: "Đồng đại nhân, ngài phải về uống thuốc a! Thuốc còn nóng, thuốc để nguội rồi sẽ mất tác dụng."

"Ta không uống! Ta muốn gặp gia chủ! " Đồng Đồng nhỏ chạy rất nhanh ra ngoài, nhũ mẫu cố gắng đuổi theo, vừa đuổi vừa khuyên.

Mãi đến khi khuất bóng.

Mộ Vân nhìn theo bóng dáng của cậu bé, sau đó quay lại nhìn căn phòng một lượt, quyết định đi xem một chút.

Căn phòng trang trí theo cấu trúc thời trung cổ. Mỗi vật trang trí ở đây đều vô cùng quý giá, ngoài "cổ" chỉ có "cổ". Mỗi đồ vật đều được đặt cô định ở một chỗ, cơ hồ là chỉ cần lệch một ly thôi, căn phòng lập tức sẽ mất đi tỉ lệ cấu trúc tuyệt vời của nó.

Mộ Vân nhìn lên bức tranh treo trên tường, không hiểu sao lại thấy cự kỳ quen mắt, cực kỳ thân thuộc.

Hắn bước tới vài bước, muốn xem rõ một chút.

Đồng thời, thừ căn phòng đối diện, vang lên những tiếng bước chân, đang hướng phía này chạy đến.

"Dừng lại!" Một cô bé nom có vẻ bằng tuổi Đồng Đồng, lúc này chống nạnh quát lớn, nhe nanh trợn mắt nhìn hắn.

Mộ Vân ngơ ngác nhìn cô bé, thấy tiểu cô nương một chân mang vớ đen, một chân mang vớ trắng, quần ống sắn ống thả, chiếc áo phông trắng bị nhuốm phần lớn bùn đất, thân mình đứng thành hình chữ đại (大),  lúc này đang chắn trước cửa phòng.

Cô bé nhìn Mộ Vân, đại khái thấy người hiền lành, nổi hứng muốn gây khó dễ.

"Tiểu bạch kiểm nhà ngươi, chui từ cái hố nẻ nào lên? Lại còn dám đi lung tung trong Nhược trạch? Có biết đây là địa bàn của lão tử hay không?" Doãn Doãn nghênh ngang quát lớn, điệu bộ vô cùng quá đáng.

Mộ Vân nghe vậy liền thành thật cúi đầu: "Thật xin lỗi."

"Hứ! Đừng tưởng ngươi xin lỗi, lão tử sẽ tha cho ngươi." Doãn Doãn phiền chán phất tay: " Bất quá, nể tình ngươi lớn lên đẹp mắt như vậy, lão tử miễn ngươi tội chết."

Doãn Doãn thu tay thu chân về, chỉ thẳng mặt hắn: "Bất quá tội sống khó tha. Đi! Đi thu dọn Nhược trạch này cho sạch sẽ, một hạt bụi cũng không được lưu."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro