Chương 3.
Con đường từ cầu Shijo về tổng bộ dài đến thế này sao?
Kashuu choáng váng tự hỏi, cậu nhìn đường phố trước mặt, những ngã rẽ dài trên đường hợp lại thành một chỗ, kéo dài về phía tây. Trời đã về khuya, đám đông trên đường cũng vì thế mà đã tản bớt đi.
Có lẽ vì ban đầu chỉ muốn chạy thật nhanh đến nơi cần đến nên cậu đã quên đường từ tổng bộ đến cửa tiệm của Kiemon dài đến hai cây số. Bây giờ cậu chỉ có thể tự đi bộ về, nhưng đường về nhà sao bây giờ lại tối mịt mù thế này?
Cơ thể bắt đầu uể oải sau lần chạy như không có ngày mai này. Cậu vẫn còn nhỏ, cũng chưa từng trải qua một vòng chạy gấp gáp mà xa xôi đến như vậy, tất cả các tế bào trong người bây giờ đang thi nhau kháng nghị. Bên tai hiện chỉ nghe thấy tiếng tim đập dồn dập, động mạch vì bị nghiền ép mà không ngừng rên rỉ. Mỗi lần hít thở phổi đều đau đến như sắp bị xé rách, hai mắt cứ mơ mơ hồ hồ nhìn cái gì cũng không rõ. Cậu lảo đảo, bước được không bao xa thì chịu không nổi mà dựa vào vách tường gần đó nghỉ ngơi một chút.
- Sự kiện nhà trọ Ikedaya.... sẽ không xảy ra ở đây à...
Cậu cúi người thở dài một hơi rồi tự lẩm bẩm, giả thiết hoang đường này đến chính cậu cũng không tin được. Nhưng khi nhớ đến những con quỷ muốn thay đổi lịch sử kia, thì mọi chuyện lại quá hợp tình hợp lý.
Bản thân cũng không hiểu tại sao mình lại bị gửi đến quãng thời gian quá khứ lịch sử mà lệch lạc này nữa.
... Và tại sao đột nhiên lại xảy ra một chi tiết sai lệch này, lý do thật sự nảy sinh quá nhiều.
-Thiệt phiền quá đi mất...
Kashuu buồn bực lau mồ hôi, giơ chân tiếp tục đi về phía trước. Gió đêm lạnh lẽo tạt vào mặt, để đầu óc nặng nề của cậu cũng thư giãn đôi chút. Cả người Kashuu đau nhức nên cậu không thể đi nhanh, cậu chỉ có thể cố gắng đè nén những suy tư hỗn loạn, đưa suy nghĩ của mình đến một nơi khác.
Ban đầu cậu cố gắng nhớ lại những chuyện xảy ra trong mấy tiếng trước, hy vọng có thể tìm ra đầu mối gì đó. Nhưng những thứ chiếm lấy tâm tư của cậu chỉ có bàn tay ấm áp của Souji, bím tóc đuôi ngựa rối bời của Yamato, mùi vị của dango và konpeitou. Cậu nhớ đến sân vườn của tổng bộ, nhớ tới dãy hành lang mà cậu và Yamato thích nhất, bọn họ nhìn bầu trời đong đưa hai chân, chờ Souji sau khi hết bận rộn sẽ dẫn họ đi ăn điểm tâm. Cậu nhớ đến mảng trời vuông trong sân vườn, trong hồi ức, dường như hình ảnh trời xanh nơi tổng bộ và Honmaru đột nhiên chồng chéo hòa vào nhau.
-- Honmaru bây giờ thế nào rồi, mọi người có khỏe không?
Ý niệm này làm cậu cười khổ, bây giờ làm sao về Honmaru cậu cũng không biết, tại sao còn có thể lo lắng những chuyện này.
Hồi ức không ngừng quay lại, để cho tâm tình buồn bực lại càng hỗn loạn. Kiyomitsu cau mày nhìn bóng tối trước mặt, đường về dài quá đi mãi không hết. Suy đoán lung tung và tâm tư hỗn loạn dồn nén trong lòng, quấn với nhau một mớ bòng bong, còn bị không khí oi bức này đốt thành ngọn lửa vô danh, thiêu cháy ý thức của cậu.
-- Thật muốn về quá.
Xao động trong lòng theo lửa nóng không ngừng bốc lên, lý trí ngày càng bị tâm tình nôn nóng và bất an xâm lấn.
-- Thật muốn trở về, thật muốn trở về.
Kashuu nghiến răng, răng nanh sắc bén nghiến đến rách cả miệng môi, nhưng bản thân cũng không thể tỉnh táo lại được.
-- Về đâu? Honmaru? Hay tổng bộ Shisengumi?
Vấn đề này đột nhiên nổi lên trong đầu, giống như xô nước dội vào ngọn lửa đen đang bùng cháy. Cậu sững sờ mất mấy giây, cuối cùng nghĩ ra tại sao mình lại cảm thấy nôn nóng và bất an đến vậy.
- Rất nhớ... phải mau mau trở lại bên cạnh Souji.
Quán rượu ven đường truyền ra tiếng đàm tiếu phóng túng của những kẻ đã ngà ngà say, bọn họ cao giọng thảo luận vấn đề của những ronin, giống như chẳng hề lo lắng chút nào, cho rằng ngay cả những người đang cắm đầu đi trên đường cũng là những kẻ khả nghi. Kiyomitsu đứng từ xa nhìn lướt qua những thanh kiếm họ mang bên người, những phó tang thần đi bên cạnh họ ai cũng phấn khởi, đó là bản năng của đao kiếm khi ngửi được mùi chiến tranh và máu tanh.
Những người này tám chín phần mười cũng là người của Mạc phủ phái đến, chiến ý dày đặc để Kiyomitsu lập tức tỉnh lại. Cậu làm bộ không nhìn thấy mà né qua bọn họ, đầu cúi thấp, ẩn giấu hơi thở, chỉ lo mình sẽ lộ ra kẽ hở. Cũng may uể oải và mệt mỏi đã lùi bớt, Kiyomitsu tăng nhanh cước bộ, rời khỏi đó.
Đi qua ngã tư, theo đường phố uốn lượn ngoằn ngoèo, đi qua mấy ngã rẽ, Kiyomitsu rốt cục cũng bước vào một đoạn đường nhỏ yên tĩnh. Mắt thấy cửa lớn của tổng bộ càng ngày càng gần, cậu mới thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này đã là giờ ăn tối nên sân của tổng bộ rất yên tĩnh, đến cả dế mèn và ve đã ngưng hát. Kiyomitsu lê từng bước chân nặng nề đến giếng nước, đem toàn bộ nước trong thùng tàn nhẫn mà dội lên mặt mình. Từng giọt nước chảy theo tóc tí tách rơi vào trước ngực, thấm ướt cả khăn quàng cổ màu đỏ.
Để gió đêm thổi khô nước trên mặt, Kiyomitsu mới nhờ vào ánh trăng để sửa sang lại tóc tai. Ngón tay nhỏ vuốt qua vuốt lại bím tóc, màu sơn trên ngón tay đã phai ra nhiều, cũng đã đến lúc phải sơn lại rồi. Kiyomitsu nhìn tay mình, cậu đột nhiên cảm thấy màu nhuộm bằng thực vật cũng không thể so được với sơn móng tay của hiện thế, nhưng lại đỏ đậm hơn, giống như màu của máu vậy.
*
- Mah, mình trước đây cũng rất đáng yêu mà.
Chỉnh trang lại quần áo của mình, Kiyomitsu hít sâu một hơi, đi về phía phòng trong. Thành viên của Shisengumi đang cùng nhau ăn tối, đứng từ xa, cậu đã nghe thấy nhiều âm thanh ồn ào, trong đó còn chen lẫn cả âm thanh non nớt của Izumi no Kami.
- A! Là Kiyomitsu.
Yamato đi qua đi lại trước cửa phòng ăn, nhìn thấy bóng người nhỏ nhỏ đang chậm rãi đi tới, lập tức nhảy từ trên hành lang xuống, nhìn gương mặt đỏ hồng hồng của Kiyomitsu chuẩn bị oán giận một trận.
- Cậu đó, không nói câu nào liền...
Yasusada chưa nói xong, một bên vai đã bị ấn xuống. Kiyomitsu tựa đầu vào vai trái Yasusada, vùi mặt vào áo khoác màu xanh như đang tìm kiếm sự an ủi. Sợi tóc còn hơi ướt của Kashuu vuốt qua cổ Yasusada làm cậu thấy ngứa ngứa.
- Hô - về rồi về rồi.
Mặt vùi vào áo khoác của Yasasuda làm giọng của Kashuu có chút nghèn nghẹn, hơi thở nóng hầm hập của Kasuu làm Yasusada nổi da gà. Đẩy Kashuu ra khỏi bả vai mình, trên mặt lộ ra chút ghét bỏ.
- Kiyomitsu về rồi đó à?
Dường như nghe được tiếng động ngoài cửa, Horikawa đang bưng trà trong nhà thò đầu ra. Cậu cẩn thận lần lượt đưa trà cho những đội viện đã ăn cơm xong, rồi biến mất vào trong bếp. Lúc đi ra, trên tay còn cầm thêm mấy cái cơm nắm.
- Thật không tiện, quên mất để dành cơm tối cho Kiyomitsu. Em ăn tạm cơm nắm được không? Tay đã rửa sạch chưa?
- Kunihiro cũng tốt bụng quá đi. Không cho ăn cơm tối coi như trừng phạt Kiyomitsu tự ý chạy ra ngoài lâu như vậy.
Nagasone đi từ trong nhà ra, anh cầm lấy cơm nắm trong tay Horikawa, nhanh chân đi tới trước mặt Kiyomitsu, dùng sức xoa đầu nhỏ, sau đó mới dúi cơm nắm vào tay Kiyomitsu.
- Lần sau phải nói rõ là đi đâu nghe chưa? Đừng đi một mình ở bên ngoài! Bây giờ Kyoto loạn lắm, biết không?
- Biết rồi!
Kiyomitsu đứng thẳng lên rồi trả lời, bụng đột nhiên kêu ùng ục mấy tiếng. Dango ăn trước đó đã bị tiêu sạch trong quãng đường chạy từ tiệm của Kiemon về đây nên đã sớm đói rồi. Không có cơm tối, Kiyomitsu không còn cách nào khác ngoài ngồi ăn cơm nắm ngoài hành lang, ở bên cạnh còn có Yamato vừa nhìn vừa cười xấu xa.
Kiyomitsu ăn xong, Okita cũng từ trong nhà đi ra. Ngài rón rén ngồi xổm xuống phía sau hai thằng nhóc, muốn thình lình dọa hai đứa nhỏ một cái, không ngờ lại bị Yasusada phát hiện.
- Phát hiện Okita-kun rồi, tiếp chiêu!
Yasusada vung nắm đấm ra phía sau, Okita né người, dùng bàn tay đón lấy, hai bàn tay đập vào nhau vang lên tiếng lanh lảnh. Kiyomitsu yên lặng không lên tiếng nhìn hai người đùa giỡn, vừa xem vừa nuốt xuống miếng cơm nắm cuối cùng.
- Kiyomitsu ăn xong chưa? Chúng ta đi Sasayachome bắt đom đóm nhé?
Dứt lời ngài liền kéo Yasusada và Kiyomitsu ra cửa sau. Kiyomitsu nắm thật chặt lấy bàn tay này, chỉ lo nếu mình bỏ tay ra thì người kia sẽ biến mất.
- Sau đó nhớ về ăn dưa hấu của Harada-san nha.
- Ừ....
Tiếng dặn dò của Horikawa ngày càng xa, mơ hồ chỉ còn vang vảng một tiếng oán hận của Hijikata-san, cũng không biết Okita có nghe thấy không nữa.
Bọn họ đi thẳng ra cửa sau, đi đường này sẽ tới Mibu Yagike gần Sasayachome. Mùi bùn đất và nước hơi tanh phả vào mặt, dọc hai bên đường là những mảng ruộng nước xanh mượt, lũ dế mèn nơi đây kéo nhau cùng hát vang.
Okita tiện tay nhổ một nhánh cỏ dại đưa lên miệng ngậm, Yasusada cũng bon chen học theo. Gió đêm lạnh lẽo thổi vào người, Kiyomitsu cảm thấy tâm tình của mình bây giờ mới bớt ngột ngạt, mớ bòng bong trong lòng cuối cùng được gỡ ra.
- Yasusada, cậu ngậm cỏ nhìn ngu thật đấy.
- Kiyomitsu mới là người mang bộ mặt ngốc suốt ngày.
- Ha ha ha ha, đều ngốc, cả hai đều ngốc cả...
Hai đứa bĩu môi, đồng thanh kháng nghị.
- Em không ngốc!
Okita ngồi xuống bãi cỏ ven ruộng, ngẩng đầu nhìn sao trời rồi ngửa mặt nằm xuống.
- Nơi này hóng gió trời thật thoải mái, trong tổng bộ ngột ngạt quá.
Thấy Souji nhắm mắt hưởng thụ gió đêm, hai đứa phó tang thần cũng dừng đấu võ mồm. Bọn họ chia nhau ngồi hai bên Souji, một tiếng cũng không nói, chỉ lo là sẽ quấy rối sự an bình của chủ nhân.
Tiếng ve kêu râm ran, theo đó là từng con đom đóm lần lượt xuất hiện. Kashuu lặng lẽ nằm xuống bên cạnh Souji. Cậu co mình, nheo mắt nhìn gò má ngài. Một lát sau, Kashuu hơi nhích người tới gần Souji, còn chìa tay kéo lại ống tay áo cho người.
Cậu cảm giác thời gian đang trôi rất chậm, mình có lẽ đã nhìn Souji một lúc rất lâu rồi.
Cậu cảm giác buổi tối ngày hôm nay còn rất dài, ngày mai còn cách rất xa.
Thần kinh căng thẳng suốt mấy tiếng đồng hồ cuối cùng được thả lỏng, uể oải bắt đầu làm tứ chi của cậu mệt mỏi. Kiyomitsu bây giờ mới thấy rã rời, đến mức không mở mắt ra được. Cậu còn không muốn ngủ, muốn giãy dụa để mí mắt không sụp xuống, cậu muốn nhìn Souji nhiều hơn, nhưng cơ thể kiệt sức cũng không chống lại được.
Tiếng ve kêu bên tai dần im ắng, Kiyomitsu bắt đầu thả trôi ý thức, những mảnh vỡ ký ức lộn xộn như ống kính vạn hoa hiện lên trước mắt, chưa kịp chạm đến đã biến mất không thấy tăm hơi.
-... Nói cách khác... là ngẫu nhiên... hay là tất nhiên...
Mơ màng, trong đầu lại nhớ đến câu nói này, hình như ai đã từng nói nhỉ.
- Aish--- cho nên, bọn họ sẽ nhân cơ hội này kéo về Kyoto đúng không?
Hình như đây là giọng nói của chính cậu thì phải.
- Cả Kido Takayoshi cũng sẽ theo bọn họ vào kinh. Sau đó, Shogun cũng đồng rút quân khỏi Kyoto trở về Edo.
- Chẳng trách lúc ấy cục trưởng Kondou lại bị gọi đi. Sau đó mới tuần tra nhiều như vậy.
Cậu nghĩ tới, hình như đây là ký ức của Kashuu Kiyomitsu, tổng đội trưởng của Honmaru.
*
Đầu năm Genji, Kashuu đối với những thay đổi trong Kyoto hỗn loạn không phải cái gì cũng hiểu.
Những từ ngữ tối nghĩa kia, đối với hai đứa nhỏ Kashuu và Yasusada mà nói thì quá mức khó hiểu. Bọn họ thường nghe thấy Hijikata-san cãi nhau với Yamanami-san vì vài chuyện phức tạp, ầm ỹ xong lại ôn hòa nhã nhặn ngồi uống trà. Bọn họ còn thường xuyên nhìn thấy Kondou-san đọc công văn, những con chữ hán tự kia nhìn thấy là đã đau cả đầu. Ngay cả Horikawa cũng thường bàn luận với Nagasone về đường đi nước bước của tướng quân, có điều đến lúc Kashuu hỏi thì Horikawa lại lắc đầu giả ngu.
Bọn họ nhớ tới những ngày tháng trước kia, trong tổng bộ xuất hiện rất nhiều gương mặt mới. Có người đã quen thuộc, có người đột nhiên biến mất. Người trên sân chùa Mibudera người đến người đi, những đội viên thường túm năm tụm ba bàn luận chính cục, còn nói ra những điều khó hiểu.
Khi đó Kashuu cũng không hiểu chính trị, nhưng vẫn có thể cùng Yasusada chăm chỉ học chữ. Mỗi khi học được một chữ mới là sẽ tranh nhau chạy đến trước mặt Okita khoe khoang một chút. Lúc đó, Okita thường xoa đầu hai người, nhếch môi cười nói.
- Kiyomitsu và Yasusada giỏi quá! Có điều những việc này, ta thực ra cũng không hiểu.
Thấy Okita cũng không hứng thú mấy, bọn họ cũng không còn nóng lòng học nữa. Nhưng cả hai đều biết Shisengumi thuộc chính phủ, mà những người kia là phản chính phủ. Là kẻ địch của Shisengumi, mà đã là kẻ địch, thì bọn họ không cần lưu tình.
Bọn họ là vũ khí. Bọn họ là kiếm.
Chỉ cần biết nhiêu đó, làm một thanh kiếm tốt đi theo chủ nhân đã là đủ lắm rồi.
Vì lẽ đó, mãi đến tận khi Kashuu thức tỉnh lần thứ hai và đến hiện thế, tới Honmaru, cậu mới đọc lại lịch sử và được Saniwa kể cho nghe chuyện gì xảy ra trong những năm tháng ấy.
- Nói cách khác, sự kiện Ikedaya chỉ là ngẫu nhiên, nhưng cũng là tất nhiên.
Ngay khi quân đoàn thay đổi lịch sử vừa bước chân vào Kyoto, cậu lấy tư cách tổng đội trưởng, thay mặt Saniwa triệu hồi tất cả những thanh kiếm cùng thời kỳ mở hội nghị khẩn cấp.
- A - vì lẽ đó, những người ở phái bên kia sẽ nhân cơ hội đổ về Kyoto đúng không?
- Cả Kido Takayoshi cũng sẽ theo bọn họ vào kinh. Sau đó, Shogun cũng đồng rút quân khỏi Kyoto trở về Edo.
Nữ Saniwa muốn giải thích những chuyện đã xảy ra trong thời kỳ Edo cho những ai muốn biết. Cô rất nhiệt tình giải thích những sự kiện lịch sử và những thành quả nghiên cứu về khoảng thời gian đó cho Kashuu và Yamato.
- Chẳng trách lúc ấy cục trưởng Kondo lại bị gọi đi. Sau đó cường độ tuần tra của chúng ta liên tục tăng lên.
Thực ra Kashuu cũng không hiểu rõ lịch sử khi đó, có lúc cậu cũng sẽ quên đi đoạn ngày tháng kia. Nhưng so sánh với thái độ âm u của Yamato trong suốt buổi hội nghị, thì cậu vẫn tập trung biểu thị những hiếu kỳ của mình.
- Nếu như không phải đột nhiên có biến cố làm ronin bị đuổi ra ngoài, bọn họ chắc cũng không đi phóng hỏa.
Saniwa khép sách lại, tiếp tục nói.
- Chuyện sau đó chắc các cậu rõ ràng hơn tôi, sau đó ronin kéo về càng nhiều, Shisengumi tăng cường tuần tra và cho các thám tử đi thăm dò. Tầm tháng sáu phát hiện manh mối.
- Là Yamanami-san tìm thấy cửa hàng khả nghi kia. Cửa hàng than đá kia đột nhiên đóng cửa vào đầu tháng, các cửa hàng bên cạnh đều cảm thấy lạ.
Horikawa vốn đang yên lặng đột nhiên chen vào, cậu ngẩng đầu lên hớp trà, lại bổ sung thêm một câu.
- Thực sự là không cẩn thận.
Sau khi Saniwa dặn dò những điều chú ý khi vào Kyoto, hội nghị cũng tan.
Kiyomitsu nhớ, ngày đó sau khi tan họp, cậu đã ngồi tại chỗ rất lâu.
Cậu nghĩ đến nhiều chuyện, cả những chuyện quá khứ và sau này. Không lâu sau đó, cậu với cương vị đội trưởng dẫn đội tới Ikedaya, một lần nữa đoạt lại mảnh thời gian đó trong tay quân xâm lược.
Nhưng cậu lại không hề nghĩ tới là mình sẽ đến quá khứ nơi mà sự kiện nhà trọ Ikedaya không hề diễn ra.
Vì sao lại nhớ lại những chuyện này? Vì sao lại mơ đến những thứ này? Những mẩu ký ức hư hư thực thực làm Kiyomitsu nhất thời không ý thức được mình đang đứng ở nơi nào.
Nửa mơ nửa tỉnh, Kiyomitsu lại kéo tay áo Okita, nhưng đổi lại chỉ có cảm giác mình đang kéo một mảnh cỏ dại ướt nhẹp.
- A... Souji... Souji đâu?
Kiyomitsu giật mình, lập tức tỉnh lại khỏi giấc ngủ mơ màng. Cậu kéo người ngồi dậy, hoảng hốt nhìn xung quanh, mãi mới thấy Okita và Yasusada đang cùng đuổi đom đóm trong bụi cỏ.
Thấy cậu dậy rồi, Yasusada và Souji đứng ở xa vẫy tay một cái, rồi mới tiếp tục chơi đùa. Kiyomitsu chống cùi chỏ trên đùi, nâng cằm nhìn bọn họ nhảy nhót tưng bừng.
-- Bao nhiêu năm rồi, chưa thấy Yamato hài lòng vui vẻ như vậy?
Đêm khuya, không khí cũng bớt oi bức. Gió thổi vào tóc mái của Kiyomitsu, cậu ngáp một cái, lại tiếp tục ngồi ngẫm nghĩ cái hồi tưởng khi nãy.
Nơi này là đầu năm Genji, mùng ba tháng sáu.
Cũng không phải mùng ba tháng sáu của năm Genji kia.
Nhưng nó khác ở chỗ nào ấy nhỉ?
Nơi này, con người ở đây so với ký ức của cậu không có nhiều sai lệch, tất cả đều là những điều cậu quen thuộc. Chỉ thiếu một cái ngẫu nhiên, dẫn đến tất nhiên cũng không còn là tuyệt đối nữa.
-- Nếu như sự kiện Ikedaya không xảy ra, như vậy...
Souji sẽ thế nào? Shisengumi sẽ thế nào? Còn mình, mình sẽ ra sao?
Nghĩ đến đây, Kiyomitsu mỉm cười.
Cứ việc bị ném vào một dòng thời gian mà mình không hiểu, điều mà Kashuu quan tâm không phải bản thân, mà là chủ nhân trước đó của mình.
Nhưng mà nơi này lại không có ai trả lời được nghi vấn của cậu.
Kiyomitsu buông lỏng nắm tay, cậu có cảm giác mình đang bị mắc kẹt trong một mê cung rộng lớn, cho dù xung quanh đốt đèn nhưng vẫn không thể nhìn thấy gì cả, cũng không tìm được lối ra.
- Ầy, nếu nơi này có sơn móng tay thì tốt quá.
Cậu nhìn những móng tay đã chuyển sang hồng nhạt, không nhịn được ảo não nói.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro