Vùng đất bị nguyền rủa 8

Không có thời gian để đọc hết tất cả các cửa sổ hệ thống hiện ra liên tục.

"Mình đã hoàn thành nhiệm vụ......?"

Câu nói đó chỉ có một ý nghĩa duy nhất. Cadel vội vã chạy về phía nụ hoa.

"Van! Van!"

Sương mù và aura lẫn lộn khiến anh không thể nhìn rõ. Cadel suýt vấp đá ngã vài lần, nhưng anh không có thời gian để chạy chậm lại.

Cuối cùng, anh cũng nhìn thấy Van đang đứng sững ở trung tâm của đống đổ nát. Mắt Cadel mở to khi anh nhìn thấy tình trạng của cậu ta.

"Rốt cuộc cậu đã... cậu đã làm cái quái gì vậy!"

Cadel lập tức chạy tới, túm chặt vai Van. Toàn thân cậu ấy ướt đẫm máu như thể vừa tắm máu xong, áo giáp ngực không thấy đâu, tay chân lộ ra đầy vết thương đến mức khó nhìn.

Van cúi đầu nhìn Cadel đang ôm mình lắc lắc, aura đỏ ngầu trong mắt cậu dần mờ đi, để lộ ra màu vàng nguyên bản.

"Cậu đã tự làm mình bị thương để lấy máu sao? Cậu bị điên à? Hả? Cậu muốn chết đến thế cơ à!"

"Chỉ huy...."

"Đừng gọi tôi, tên khốn nạn điên khùng!"

Cadel, tức giận đến mức khói bốc lên trên đỉnh đầu, gào lên. Nhưng Van không hề nao núng, ngược lại còn mỉm cười với khuôn mặt đẫm máu ghê rợn. Anh định trách móc cậu ta vì đã cười khi chẳng có gì đáng cười.

Bỗng nhiên, ánh mắt của Van trở nên đờ đẫn, người cậu nghiêng về phía trước.

"Van......?"

Anh cảm thấy một sức nặng nặng nề đè lên vai mình. Anh có thể cảm thấy hơi thở yếu ớt trên gáy mình, nơi môi Van chạm vào. Hơi thở mong manh như sắp đứt. Lúc này, Kadel mới nhận ra tình trạng của Ban còn tệ hơn anh nghĩ rất nhiều.

'Huyết Lưu Kiếm vốn là một loại kỹ năng được kích hoạt tự nhiên khi tiêu diệt một lượng lớn ma vật. Cậu ta lại ngu ngốc tự dùng máu của mình để kích hoạt.... Đây là điều tệ nhất. Cứ thế này thì cậu ấy sẽ đi đời mất!'

Kadel lo lắng, bế thốc Van đang nặng nề như một tảng đá khổng lồ lên. Rồi anh hét lên với Ron và Babil, những người vẫn đang đứng ngây người nhìn anh.

"Có ai có thần dược không? Thuốc để chữa trị vết thương ấy! Gọi là thần dược có đúng không nhỉ? Dù sao thì, có ai có thuốc cầm máu để cầm máu ngay lập tức không?"

"Ờ ờ...... Tôi có một lọ thuốc......."

Khi Ron lắp bắp đáp lại, Cadel tiến đến với tốc độ đáng sợ, giật mạnh túi hành lý của anh ta.

"Đưa nó cho tôi!"

"Ơ? Đ, đợi đã......."

"Còn anh! Anh hãy đi lấy ngựa ở làng ngay lập tức. Càng nhanh càng tốt!"

Babil bị chỉ mặt muốn phản bác rằng 'Tại sao tôi phải nghe lệnh của cậu?', nhưng anh ta đã nợ mạng họ vài lần rồi. Anh ta không vô liêm sỉ đến mức từ chối một yêu cầu như vậy.

Cuối cùng, Babil gật đầu và vội vã chạy về phía lối ra. Trong khi đó, Cadel đổ lọ thuốc mà anh nhận được từ Ron vào miệng Van. Chiếc áo choàng mà anh trải ra để đặt Van nằm xuống đã ướt đẫm máu.

"Trong làng có thầy thuốc không?"

Cadel hỏi khi lo lắng nhìn Ban. Ron suy nghĩ một lúc rồi ngập ngừng lắc đầu.

"Những ngôi làng nhỏ như làng Bills hầu hết không có thầy thuốc. Thỉnh thoảng chỉ có những dược sĩ tình cờ đến đây. Người dược sĩ duy nhất cũng không làm việc gần đây vì ốm..."

"Vậy là không có ai sao?"

"......Không hẳn là không có ai."

Cadel trừng mắt như thể đang yêu cầu anh ta trả lời đúng. Sau đó, Ron, người đang do dự với vẻ mặt khó xử, thở dài và lên tiếng.

"Có một vị thầy thuốc thuộc gia tộc Bá tước Straw. Tất nhiên, muốn được người đó chữa trị, cần phải có sự cho phép của Tử tước."

Tuy nhiên, ông ta sẽ không cung cấp nhân lực có giá trị để chữa trị cho một tên lính đánh thuê. Ý của Ron là như vậy.

* * *

Cadel từ từ nâng tách trà lên. Khi anh ngượng ngùng cụp mắt xuống, anh nhìn thấy một khuôn mặt lộn xộn phản chiếu trong nước trà màu vàng nhạt. Một con sóng gợn nhẹ. Anh từ từ nhấp một ngụm, cố gắng thưởng thức hương vị, rồi cũng từ từ đặt tách trà xuống.

"......Thật vinh dự. Tôi đã đủ biết ơn vì đã được ngài cử thầy thuốc đến chữa trị, vậy mà ngài còn chiêu đãi tôi loại trà quý này. Bá tước Straw quả là một người nhân từ."

Đối diện với anh là Bá tước Straw, ngồi khoanh chân nhàn nhã. Mái tóc hoa râm được chải chuốt gọn gàng, đôi mắt hẹp như mắt cáo, và đôi môi méo mó không hề có chút lòng thân thiện nào.

Dù anh có tìm kiếm thế nào đi nữa cũng không thấy dấu hiệu nào của bầu không khí thân thiện. Tuy nhiên, Cadel vẫn tâng bốc ông ta là 'Bá tước Straw nhân từ'. Bởi vì Van vẫn đang được người của Bá tước chữa trị ở đâu đó trong dinh thự này. Không có lợi ích gì khi làm phật lòng ông ta.

'Nhân tiện...... Không ngờ lời đe dọa của mình lại có tác dụng. Tìm một người chữa bệnh dễ hơn mình nghĩ.'

Cadel cẩn thận uống một ngụm.

Anh cưỡi con ngựa mà Babyl mang đến cho anh— nhưng Cadel không thể cưỡi ngựa, vì vậy anh để Van cho Ron, và anh được Babyl chở—và nhanh chóng tìm đến dinh thự của Bá tước. Anh đối đầu với lính canh ra thay mặt và gào thét lời đe dọa rằng 'Nếu muốn lấy lại Đồng bằng Sương Mù, hãy ra đây ngay lập tức!'. Không lâu sau, Drew, con trai của Bá tước, xuất hiện và anh giải thích tình hình khẩn cấp cho Drew.

Tất nhiên, anh đã lường trước về một cuộc ẩu đả sẽ xảy ra nhưng Drew bất ngờ ngoan ngoãn đưa Van đến gặp thầy thuốc. Ngoài ra, hắn ta thậm chí còn dẫn anh đến phòng khách.

Nếu biết người mà anh đang đối mặt ở đây là Bá tước Straw, anh đã ra ngoài ngay dù có khó khăn đến đâu.

'Phải đối xử với một quý tộc như thế nào?'

Anh đã sống trong một thế giới không có sự phân biệt giai cấp. Tất nhiên, vẫn có những khoảng cách vô hình ở đó, nhưng không có sự phân biệt trên dưới rõ ràng như bây giờ. Đó là lý do tại sao Cadel giữ im lặng. Tử tước Straw cũng không nói gì, vì vậy phòng khách của họ đã bị bao trùm trong sự im lặng kì lạ trong một thời gian.

May mắn thay, Bá tước đã mở miệng khi Cadel sắp ngạt thở vì im lặng.

"Cadel Lytos. Tên ngươi đúng chứ?"

"Vâng, đúng vậy."

Tử tước nhướng mày tỏ vẻ thích thú trước câu trả lời của Cadel. Đó là biểu cảm mà anh không muốn nhìn thấy.

'Sao ông ta lại làm vẻ mặt đó thế? Tên mình có vấn đề gì à.'

Cadel liếc nhìn khuôn mặt bóng loáng đang cười khẩy của ông ta. Và sau một lúc im lặng, Bá tước lập tức nhắc nhở anh về một sự thật mà anh đã hoàn toàn quên mất.

"Được nhìn thấy một quý tộc sa ngã của Đế chế Osma ở Vương quốc Minue. Thật kỳ lạ, phải không? Thậm chí còn tùy tiện tiết lộ cái tên Lytos...... Thật thú vị."

Quý tộc sa ngã của Đế chế Osma!

Thân phận của Cadel Lytos, mà anh ta không hề biết chút nào. Cadel ngơ ngác nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Bá tước trước câu chuyện hoàn toàn bất ngờ này. Bá tước, như thể hiểu lầm biểu cảm của Cadel, cười toe toét với anh và nhếch mép.

"Ngươi cho rằng ta không biết sao? Không phải đã từng là một gia tộc pháp sư đầy triển vọng sao? Ta nghe nói bọn họ đã bị tiêu diệt vì phạm tội phản quốc là cố ám sát hoàng gia, nhưng ta không nghĩ rằng mình sẽ gặp được huyết thống của bọn họ ở một nơi như thế này. Không, ta nên nói là huyết thống lai sao?"

"......."

Lời mỉa mai của Bá tước Straw cũng không gây tổn hại gì cho Cadel. Cảm giác như đang nghe chuyện của người khác, và đúng là chuyện của người khác thật.

'Đúng vậy. Cadel Lytos là con ngoài giá thú của một gia tộc đã sụp đổ. Gia tộc sa sút thì cứ sa sút, con trai ngoài giá thú thì cứ là con trai ngoài giá thú. Đã vậy còn là con trai ngoài giá thú của một gia tộc sa sút, nên mới thành một mảnh rác vô giá trị như này.'

Cadel Lytos trong game có sự gắn bó sâu sắc với gia tộc mặc dù là con ngoài giá thú, vì vậy việc đưa gia đình trở lại vị trí ban đầu là mục tiêu thứ hai của anh ta. Nhưng điều đó không quan trọng với Cadel bây giờ. Anh chỉ cần hoàn thành cốt truyện và trở về thế giới ban đầu.

"Nhìn ngươi xem. Một tên lính đánh thuê....... Lính đánh thuê... không phải kỵ sĩ mà là lính đánh thuê! Thật là nực cười phải không? Chạy trốn đến đất nước của người khác làm cái nghề lính đánh thuê..."

Bá tước phát ra tiếng cười quái dị. Ánh mắt với con ngươi nhỏ lại mang theo khí tức âm hiểm, công khai khinh thường anh. Tuy nhiên, Cadel vẫn bình tĩnh đáp lại, không hề tỏ ra chút tức giận.

"Để kiếm sống thì không cần lòng tự trọng. Tôi chỉ đang tìm cách sống sót cho mình thôi."

"Ma pháp của gia tộc Lytos rất nổi tiếng. Ta tò mò không biết thực lực của ngươi, một đứa con trai ngoài giá thú, có thực sự xuất sắc như lời đồn không."

"Hãy kiểm tra Đồng bằng Sương mù đi."

Cadel thản nhiên cầm tách trà lên. Thấy vậy, vẻ mặt của Bá tước thay đổi một cách kỳ lạ. Có vẻ như ông ta đang nghi ngờ anh, nhưng cũng có vẻ như ông ta đang thấy thú vị.

"Ngươi thực sự đã dọn sạch nơi đó chỉ với bốn người sao?"

"Chính xác là hai. Hai người kia không có tác dụng gì mấy."

"......Ngươi chắc chắn?"

"Nếu ngài đang nói về việc tiêu diệt ma vật, thì đúng vậy, tôi chắc chắn. Thuộc hạ tài giỏi của tôi đã thành ra cái bộ dạng đó, nếu không chắc chắn thì tôi còn mặt mũi nào nữa."

Bá tước có vẻ như muốn chế giễu rằng anh thì có mặt mũi gì, nhưng ông ta không nói ra. Thay vào đó, ông ta ngạo mạn hếch cằm lên.

"Trời đã sáng rồi, tối nay ta sẽ phái người đi kiểm tra."

"Vậy là tôi chỉ có thể nhận tiền công vào ngày mai rồi."

"Không chỉ có vậy."

"......?"

"Nếu việc chiếm lại Đồng bằng Sương mù thành công, Cadel Lytos. Ngươi sẽ có cơ hội trở thành người của ta."

Kadel ngẩn người, chớp mắt vài lần.

Cơ hội trở thành người của ông ta? Anh lờ mờ đoán được ý định của ông ta, nhưng vấn đề là bản chất của con game này. Miệng anh khô khốc vì sợ, tự hỏi liệu ông già này có đang giương flag hồng không.*

*Ảnh đang sợ bá tước có muốn chơi vai gãy với ảnh không đó ;))))

May mắn thay, Bá tước không phải loại vô liêm sỉ đó.

"Pháp sư rất quý hiếm. Pháp sư giỏi càng quý hiếm hơn, pháp sư có dòng máu càng quý hiếm hơn nữa. Dù ngươi là con trai ngoài giá thú của một gia tộc sa sút của Đế chế Osma, giá trị của ngươi cũng không dễ dàng giảm xuống. Mặc dù ngươi đang tự mình làm hao mòn giá trị của bản thân."

"Ý ngài là...."

"Ta sẽ giúp ngươi từ bỏ công việc lính đánh thuê hạ đẳng. Ngươi sẽ được lo chỗ ăn ở, và nhận lương, nên những lo lắng trước đây sẽ tan biến."

Từ góc nhìn của Bá tước Straw, đây là một đề nghị phá cách không có lý do gì để từ chối. Ngược lại, Cadel nên cúi đầu và thể hiện lòng trung thành. Một pháp sư với thân phận đào tẩu được tẩy trắng và giữ bên cạnh Bá tước, Cadel sẽ phải chấp nhận vì quý trọng mạng sống của mình.

Nhìn Bá tước đưa ra những phán đoán như vậy, Cadel lặng lẽ suy nghĩ.

'Việc điều trị của Van đã kết thúc chưa?'

Pháp sư thuộc gia tộc Bá tước sao. Thật vớ vẩn.

Rõ ràng là anh sẽ bị bắt nạt vì là một pháp sư ngoài giá thú, phải thường xuyên chạm mặt Drew tính tình xấu xa, và quan trọng nhất là không giúp ích gì cho tương lai của Cadel.

Mục tiêu duy nhất của anh là trốn thoát. Anh muốn trở về cơ thể của mình, không biết đang trong tình trạng nào sau khi bị xe tải đâm, càng sớm càng tốt. Anh không có ý định dành phần đời còn lại của mình trong một thế giới không có bất kỳ đồ dùng công nghệ cao nào.

Nhưng hiện tại, Van đang được chữa trị nhờ sự giúp đỡ của Bá tước. Nếu từ chối vội vàng và làm phật lòng ông ta, Van có thể bị đuổi ra giữa chừng. Cadel chọn lời nói một cách thận trọng nhất.

"Tôi muốn nắm bắt cơ hội ngay lập tức, nhưng......"

"Ta hy vọng ngươi không có ý định từ chối."

"Tôi có một thuộc hạ. Cậu ta đủ trung thành để hy sinh mạng sống vì tôi."

"Ý ngươi là tên sắp chết đó à?"

Cadel gật đầu với vẻ mặt cay đắng.

"Trước khi chấp nhận đề nghị của Tử tước, tôi muốn thuyết phục cậu ấy. Nếu tôi rời khỏi quân đoàn lính đánh thuê mà không nói gì, cậu ta sẽ cảm thấy bị phản bội."

"Thân hình đó trông khá hữu dụng đấy. Tên đó cũng xuất thân từ tầng lớp quý tộc sao?"

"Không, cậu ấy là thường dân."

"Hmm, thật đáng tiếc."

Ý ông ta là ông có thể cho phép một quý tộc sa ngã gia nhập nhưng lại không cho một kiếm sĩ thường dân xuất sắc gia nhập sao?

Cadel cố gắng chịu đựng sự khó chịu trước quan điểm khó hiểu đó, và nhìn chằm chằm như thể đang xin phép. Tử tước thờ ơ nói.

"Không sao cả. Dù sao thì tối nay ta sẽ biết được khả năng của ngươi có thực sự tốt hay không."

"Cảm ơn ngài, Bá tước Straw."

Cadel cúi đầu, mỉm cười lịch sự nhất có thể. Chỉ đến lúc đó anh mới có thể ra khỏi phòng khách.

Ngay bây giờ, anh cần phải gặp Van ngay lập tức.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro