Chương 129: Khi nào quay về?

Chương 129: Khi nào quay về?

Bây giờ Nguyễn Ngọc Quyên đã phẫu thuật xong, tình trạng đã ổn định hơn, lúc này cô mới lấy điện thoại ra.

Trên màn hình điện thoại hiển thị bốn cuộc gọi nhỡ, một cuộc là của chủ nhiệm, trước đó cô đã gọi lại rồi, sau đó là điện thoại của Tần Lạc Viễn, vậy nên cô không cần gọi lại nữa.

Còn có ba cuộc gọi nhỡ đều là của Tần Thiên Thiên, còn hai cuộc là của Tống Ninh Viễn.

Về sau Tần Lạc Viễn có gọi cho Tần Thiên Thiên, bây giờ chắc chắn cô ta đã biết chuyện gì xảy ra rồi. Còn về Tống Ninh Viễn... La Vy Vy nhắn lại một tin: "Trong nhà có chút chuyện, tôi phải ở lại thành phố A mấy ngày."

Tống Ninh Viễn rep tin nhắn rất nhanh: "Ok lão đại! Cậu không biết đâu, giáo viên toán bị cậu chọc tức tối nỗi bệnh tim tái phát, cậu ngầu quá đấy!"

La Vy Vy đọc câu này chỉ thấy đau đầu.

Khi đó cô không có tâm trí suy nghĩ, cũng không chú ý tới điểm này, đợi sau khi quay về cô phải đi xin lỗi giáo viên toán mới được.

Cô không rep tin nhắn của Tống Ninh Viễn nữa mà vào QQ.

Vừa nãy có âm báo Phàm Nhất Hàng gửi tin nhắn QQ đến, La Vy Vy vào xem, chỉ nhìn thấy ba chữ: "Cậu ở đâu?"

La Vy Vy đọc ba chữ này, cảm thấy mắt hơi xót.

Không vì lí do gì khác cả, cô chỉ đột nhiên cảm nhận được tâm trạng của Phàm Nhất Hàng. Trên đường đi tới đây, cô đã nghĩ tới cảm giác của Phàm Nhất Hàng khi mất đi bố mẹ trong vụ tai nạn.

Cả hai người thân nhất đều tắt thở ngay trước mặt mình, cảm giác đau khổ này cô gần như đã cảm nhận được, cô cũng có thể lí giải tại sao bình thường cậu luôn trầm mặc như vậy, dường như thế gian chỉ còn lại mình cậu.

La Vy Vy từng cho rằng nhà Phàm Nhất Hàng giàu như thế, cậu không có tư cách buồn, nhưng bây giờ cô vô cùng đồng cảm với cảm giác bi thương lại áp lực đó của Phàm Nhất Hàng.

Ngón tay La Vy Vy dừng lại trên màn hình hai giây, sau đó cô đứng dậy, đi tới bên cửa sổ, gọi điện.

Chuông kêu một lát rồi điện thoại được nghe máy, giọng nói nhàn nhạt của Phàm Nhất Hàng truyền tới: "La Vy Vy."

Nghe thấy giọng nói này, nhịp tim La Vy Vy có chút loạn nhịp.

Cô chột dạ nhìn Nguyễn Ngọc Quyên, thấp giọng ừm một tiếng: "Tôi đang ở thành phố A."

"Xảy ra chuyện gì à?" Phàm Nhất Hàng hỏi.

Vì tâm trạng quá nặng nề nên La Vy Vy không hy vọng mình sẽ ảnh hưởng tới Phàm Nhất Hàng, cậu vốn đã trầm lặng, lại mắc chứng PTSD*, cần phải nghe những chuyện vui mới được.

*Chứng PTSD: chứng rối loạn căng thẳng sau sang chấn.

Cô cố gắng thả lỏng giọng điệu, hỏi: "Tại sao cậu không hỏi tôi có phải tôi trốn học hay không?"

Đầu bên kia im lặng một hồi: "Bởi vì cậu đã hứa với tôi sẽ không trốn học nữa."

La Vy Vy nghĩ tới bản cam kết ngu ngốc kia, thái dương liền giật giật, cô không thể nào chọc cười thêm nữa, chỉ đành nói thật: "Mẹ tôi xảy ra chút chuyện, đang ở đây phẫu thuật, vậy nên tôi tới đây thăm."

"Nghiêm trọng không?" Phàm Nhất hàng hỏi.

La Vy Vy nhìn Nguyễn Ngọc Quyên một cái, nói dối: "Không nghiêm trọng."

Phàm Nhất Hàng cũng không biết có bị cô lừa hay không, cậu im lặng mấy giây rồi "ừ: một tiếng: "Khi nào cậu quay về?"

"Chưa biết nữa." La Vy Vy không chắc lắm.

Nếu như Nguyễn Ngọc Quyên tỉnh lại, chắc chắn bà sẽ muốn cô quay về đi thi, nhưng cô thật sự không yên tâm.

Còn theo những gì Tần Lạc Viễn nói, lần phẫu thuật này thành công nhưng tay phải của Nguyễn Ngọc Quyên cũng coi như tàn phế rồi.

Một tay viết chữ của Nguyễn Ngọc Quyên giờ không thể viết chữ được nữa, trong lòng bà nhất định sẽ khó chịu.

Cô muốn ở bên cạnh bà.

Phàm Nhất Hàng: "Vậy nếu như... cậu xác định được thời gian quay về thì nói với tôi."

".... Ừ." La Vy Vy đáp.

Bên ngoài hành lang truyền tới tiếng bước chân, có lẽ Tần Lạc Viễn quay lại, La Vy Vy ngại phải giải thích nên vội vàng nói: "Vậy tôi tắt trước nhé, có chuyện thì liên lạc qua QQ."

"Được."

La Vy Vy tắt máy, cuộc gọi kết thúc.

Tần Lạc Viễn vừa vặn đi vào, trên người ông mang theo mùi khói thuốc nhàn nhạt, La Vy Vy không thích ngửi mùi thuốc lá, cô tiếp tục đứng bên cửa sổ.

"Vy Vy này." Tần Lạc Viễn thu dọn họp đồ ăn: "Cháu tới khách sạn nghỉ ngơi đi, chú trông cho. Khách sạn nằm ở ngã rẽ bên phải cổng viện ấy..."

"Chú Tần."

La Vy Vy cắt ngang, kiên quyết, cố chấp nói: "Tối nay cháu sẽ ở đây, chú về ngủ đi, sáng sớm tới thay ca cháu."

"Như vậy được không? Cháu vẫn còn nhỏ, cứ để chú trông cho."

La Vy Vy nhất quyết không đi, Tần Lạc Viễn cũng không yên tâm để cô một mình ở đây, ông chỉ đành kéo giường ở bên cạnh sang.

"Nếu như mệt thì nằm xuống đây một lát."

La Vy Vy gật đầu: "Vâng."

....

Một đêm qua đi, La Vy Vy bị tiếng huyên náo bên ngoài đánh thức. Khi tỉnh lại, không biết cô đã thiếp đi từ lúc nào, Tần Lạc Viễn đang chuẩn bị đồ ăn sáng.

La Vy Vy mở to mắt để thích ứng với ánh sáng, chầm chậm ngồi dậy.

"Con tỉnh rồi à?" Giọng nói Nguyễn Ngọc Quyên vang lên.

La Vy Vy kinh ngạc, cô nhảy xuống giường: "Mẹ!"

Nguyễn Ngọc Quyên lấy tay che môi, phát ra một tiếng "ừ" yếu ớt.

Nước mắt La Vy Vy lại tuôn ra, cô bổ nhào tới giường, khóc: "Mẹ tỉnh rồi, mẹ dọa chết con rồi... Con đã bảo mẹ chú ý an toàn rồi cơ mà, sao mẹ không nghe? Con đọc tin nhắn của mẹ đã thấy không đúng lắm rồi, công ty đa cấp gì đó mẹ dây vào làm gì? Mẹ chỉ là một nhân viên tâm lý mà thôi, mẹ chọc vào làm gì?"

Nói tới đoạn sau, la Vy Vy hơi mất khống chế, không kìm được tính khí của mình, vừa khóc vừa trách mắng Nguyễn Ngọc Quyên.

Nguyễn Ngọc Quyên không nói gì, chỉ im lặng nghe, ánh mắt rất dịu dàng.

Bà đã tỉnh từ lâu, sợ làm La Vy Vy thức giấc nên mới không cử động, còn kêu Tần Lạc Viễn đừng gọi bác sĩ.

Cậu học sinh bị công ty đa cấp tẩy não đó đâm dao về phía bà, khi máu chảy không ngừng, trong đầu bà chỉ vang lên một câu: Nếu như bà mất rồi, Vy Vy của bà chỉ còn một mình thôi, con bé phải làm sao?

Khi bà còn sống, Tần Lạc Viễn chẳng thân thiết gì với La Vy Vy, nếu như bà đi rồi, mặc dù bà tin đạo đức của Tần Lạc Viễn, ông sẽ không để La Vy Vy chết đói, cũng sẽ không để con bé chịu thiệt thòi.

Nhưng Vy Vy của bà chỉ còn một mình thôi.

Vậy nên bà phải cố gắng, trong quá trình phẫu thuật bà rất phối hợp, cuối cùng mất sức nên mới hôn mê, lúc đó bà cũng nghĩ mình tuyệt đối không thể chết như vậy được.

Cũng may, ông trời không đưa bà đi, để Vy Vy của bà cô độc một mình trong thế giới lạnh lẽo này.

Bác sĩ kiểm tra đi vào, nhìn thấy Nguyễn Ngọc Quyên đã tỉnh, ông trách mắng Tần Lạc Viễn: "Không phải tôi bảo sau khi bệnh nhân tỉnh lại phải báo cho tôi ngay hay sao?"

Tần Lạc Viễn xoa tay xin lỗi: "Xin lỗi bác sĩ..."

Nguyễn Ngọc Quyên được đưa đi kiểm tra, trước khi đi bà dặn dò La Vy Vy: "Con bảo chú Tần đưa con ra trạm xe đi, mẹ không sao rồi đó, đừng làm lỡ dở việc học."

La Vy Vy cắn môi: "Nhưng mẹ..."

"Con vẫn không chịu nghe lời đúng không?" Mặt Nguyễn Ngọc Quyên trầm xuống.

Hết chương 129

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro