Chương 130: Tôi không phải người xấu
Chương 130: Tôi không phải người xấu
La Vy Vy vẫn còn muốn kiên trì, Tần Lạc Viễn liếc mắt nhìn cô. Cô nghĩ tới lời Tần Lạc Viễn nói tối qua, sợ ảnh hưởng tới sức khỏe Nguyễn Ngọc Quyên, cô chỉ đành đồng ý: "Vậy đợi mẹ kiểm tra xong thì con đi."
Đây đã là sự nhượng bộ lớn nhất của cô rồi. Nguyễn Ngọc Quyên cũng biết tính khi cô, bà không nói thêm nhiều, để y tá đẩy xe lăn đi.
Chân Nguyễn Ngọc Quyên không bị thương nhưng bây giờ bà đang mất máu trầm trọng, kho dự trữ máu của bệnh viện lại đang thiếu thốn, không đủ máu cung cấp cho người bệnh, cho nên cơ thể bà rất yếu, cần y tá đẩy xe lăn đi.
....
Buổi kiểm tra của Nguyễn Ngọc Quyên diễn ra rất nhanh, tất cả đều vô cùng thuận lợi, miệng vết thương đã dần dần hồi phục, nhưng tuần tiếp theo không thể cử động linh tinh được.
"Bây giờ con yên tâm rồi chứ?" Nguyễn Ngọc Quyên nhìn về phía La Vy Vy.
La Vy Vy nhìn dáng vẻ trầm ổn của Nguyễn Ngọc Quyên, trong lòng cô đã yên tâm hơn.
Người lớn thì vẫn là người lớn, có thể chấp nhận hiện thực hơn nhiều so với trẻ con. Bọn họ lăn lộn trong bụi gai của cuộc sống, cả người đã thương tích từ lâu, mặc dù vẫn sẽ vấp ngã nhưng bọn họ đã học được cách nhẫn nại.
Nhẫn nhịn mọi khổ đau của cuộc sống.
La Vy Vy gật đầu: "Vậy con đi đây, con sẽ gọi điện cho mẹ."
"Mẹ biết rồi." Nguyễn Ngọc Quyên nhìn La Vy Vy, trong lòng đột nhiên có một loại cảm giác La Vy Vy không còn như trước nữa, cũng không biết là bà cảm nhận sai hay có lí do gì khác nữa. Nhưng thân là một bác sĩ tâm lí, thường bà sẽ không phán đoán sai, hơn nữa cảm giác khác lạ này không phải chuyện xấu.
"Chú đưa cháu ra trạm xe." Tần Lạc Viễn nói.
"Không cần đâu ạ." La Vy Vy vội vàng xua tay: "Dù sao cũng là bắt xe đi cả, chú cho cháu tiền là được, đỡ phải gọi xe về. Chú ở đây chăm soc scho mẹ cháu đi."
"
"Vậy..." Tần Lạc Viễn nhìn về phía Nguyễn Ngọc Quyên.
La Vy Vy không còn là đứa trẻ nữa, chỉ một năm nữa là cô đã thành niên. Cho dù đây là lần đầu tiên cô tới thành phố A, nhưng La Vy Vy vẫn rất thông minh lanh lợi, không đi lừa người khác đã là may lắm rồi, chứ đừng nói là bị người khác lừa.
Nguyễn Ngọc Quyên gật đầu: "Vậy con đi cẩn thận, lên xe rồi thì gọi cho mẹ."
"Vâng."
La Vy Vy lấy tiền từ chỗ Tần Lạc Viễn, sau đó tự mình bắt xe tới trạm xe Kinh Đô.
Trên đường quay về, cuối cùng cô đã có tâm trạng ngắm nhìn thành phố này.
Giao thông cầu đường rắc rối phức tạp, những tòa nhà cao chót vót, công cuộc xanh hóa rất tốt, vô cùng sạch sẽ, mỗi một đoạn đường đều có người dọn dẹp vệ sinh, người đi trên đường ăn mặc lộng lẫy, không chút nhếch nhác, đi có hàng có lối, nhưng dường như vẫn thiếu gì đó so với Thành Đô.
Cô nghĩ kĩ lại xem thiếu gì, khi xuống xe nhìn thấy dòng chữ trạm xe Kinh Đô, cô cuối cùng cũng hiểu: Thiếu đi cảm giác thân thuộc.
....
Địa điểm lên xe và xuống xe là hoàn toàn khác nhau, La Vy Vy hỏi mấy người đi đường mới tìm được chỗ mua vé. Nhân viên bán vé tươi cười, để lộ ra hàm răng trắng sáng, nhưng giọng điệu lại vô cùng máy móc: "Vé đi Thành Đô lúc mười giờ mười phút là ba trăm nghìn, mời cô lấy chứng minh thư ra."
La Vy Vy đưa chứng minh thư cho nhân viên, người đàn ông sau lưng đẩy người cô, nói vào cửa sổ: "Cô ơi, tôi cũng đi Thành Đô! Cô lấy hai vé luôn đi, tiết kiệm thời gian!"
Người đàn ông đó nói xong thì đưa chứng minh thư và hai tờ tiền màu đỏ ra.
La Vy Vy ngây người, cảnh giác nhìn, người đàn ông đó trông khá sáng sủa, nhưng trong mắt lại mang theo chút du côn, anh ta mặc một bộ quần áo đắt tiền. Thấy cô, anh ta cười để lộ ra hai cái răng nanh: "Em gái, mua hộ vé cho em luôn rồi, không cần cảm ơn đâu, sau khi tới Thành Đô em chỉ đường cho anh là được."
Tên tự dưng xuất hiện này thường chẳng có ý tốt gì. Nhưng ông trời sẽ không tự dưng cho bạn chiếc bánh, bên cạnh bạn cũng sẽ không xuất hiện người tốt trả tiền cho bạn, cho dù tên này rất đẹp trai, nhưng ai bảo người xấu là không được đẹp?
Hơn nữa, cô nhìn thấy Phàm Nhất Hàng suốt, cho nên cơ thể đã sớm miến dịch với mức độ đẹp trai thông thường này.
La Vy Vy vô cảm, từ chối ý tốt của đối phương, chuyển ba trăm nghìn của mình qua: "Cô ơi, cháu tự trả tiền."
Nhân viên bán vé đó nghe ra được hai người không quen biết nhau, bà ấy không thu thừa tiền của người đàn ông, cố ý tách vị trí của hai người ra xa nhau.
"Cháu cảm ơn." La Vy Vy cầm lấy vé, nói lời cảm ơn, sau đó quay người rời đi.
La Vy Vy dừng bước, dùng ánh mắt hung dữ nhìn người đàn ông: "Tôi cảnh cáo anh, nếu như anh đi theo tôi nữa tôi sẽ báo cảnh sát! Còn nữa, tôi là người đã luyện võ, anh gần tôi một bước tôi sẽ cho anh không đi được!"
Người đàn ông vội vàng cầm vé đuổi theo: "Này em gái!"
Người đàn ông lúc đầu nghe vậy còn sững người, về sau liền bật cười.
"Anh cười cái gì?" La Vy Vy tức tới nỗi nắm chặt tay, nghĩ bụng tên này còn cười nữa cô sẽ đấm gãy mũi anh ta!
Người đàn ông nhịn cười, khi nói miệng lại không nhịn được, anh ta lau giọt nước mắt vì cười mà chảy ra: "Em gái này, em buồn cười quá đi mất."
"Tôi chỉ muốn nói với em, cửa soát vé ở bên kia, em đi sai hướng rồi."
La Vy Vy: "..."
Mấy phút sau, La Vy Vy đi vào cửa soát vé, người đàn ông kia vẫn đi theo sau cô, hai người mua cùng một chuyến xe, vậy nên chỗ đợi xe chạy cũng cùng một lúc.
La Vy Vy cố ý tìm một chỗ nhiều người chút, tránh cho tên kia lại muốn làm gì đó ở chỗ không người.
Cô ngồi xuống, quả nhiên người đàn ông kia cũng đi theo, lại còn ngồi bên cạnh cô.
La Vy Vy ném ánh mắt cảnh cáo qua, người đàn ông kia không chút sợ hãi, mà lại còn bật cười.
"Em gái này, tôi không phải người xấu đâu." Anh ta cong mày, đôi mắt đào hoa hơi giống Thẩm Mộ Thành, thế nhưng tên này không có vẻ bất chính như Thẩm Mộ Thành, nhưng cũng chẳng đoan trang gì.
La Vy Vy không chút khách sáo đáp: "Người xấu đều nói như vậy."
Người đàn ông dựa vào phía sau, gác hai chân lên: "Lời này em nói cũng không sai, con gái ở bên ngoài cần cảnh giác tí, tránh bị người xấu đưa đi."
"À này, em là người Thành Đô hả? Hay là... tới đó chơi? Tôi tự giới thiệu trước, tôi tên Triệu Hòa An, tới Thành Đô để gặp bạn."
La Vy Vy không tiếp lời, không muốn để lộ thông tin của mình.
Triệu Hòa An là người nhiệt tình, cho dù La Vy Vy không nhìn anh ta anh ta vẫn tiếp tục độc thoại như cũ: "Haiz, tôi cũng đen thật đấy, lúc trốn học vừa hay gặp phải bố tôi, tôi sợ ông ấy giết tôi mất nên dứt khoát dọn hành lí bỏ chạy."
La Vy Vy nghe thấy hai chữ trốn học, cô ngước mắt lên, nhưng vẫn không nói gì.
"Phải rồi em gái, em vẫn chưa trả lời tôi, em là người Thành Đô hả? Điện thoại tôi bị tịch thu rồi, không có phương thức liên lạc với bạn tôi, nhưng tôi biết cậu ấy học trường nào, tôi phải đợi cậu ấy ở cổng trường trước khi cậu ấy tan học."
La Vy Vy cũng không biết lời người đàn ông này nói là thật hay giả, bỏ nhà ra đi, điện thoại bị thu, chuyện như này ghép lại với nhau có hơi kì quặc. CÔ nói dối: "Anh đừng hỏi tôi, tôi cũng lần đầu tới thôi."
Buổi sáng cô đã cởi đồng phục ra, nhét vào cặp sách, vậy nên không cần lo sẽ để lộ thân phận.
Triệu Hòa An thở dài, tiếc nuối nói: "Được rồi, khi tôi tới sẽ bắt xe, thế nhưng không biết chỗ nhỏ xíu này có taxi không nữa."
La Vy Vy chỉ muốn nhảy ra đạp cho anh ta một trận. Mặc dù Thành Đô chỉ là một thị xã, nhưng cũng không hề nhỏ, không phải kiểu taxi cũng không có!
Thế nhưng cô vẫn nhịn, tránh gây rắc rối với tên còn phiền phức hơn cả Đường Tăng này!
Hết chương 130
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro