Chương 144: Ai bắt nạt cậu?

Chương 144: Ai bắt nạt cậu?

Tiếng chuông vang lên, giám thị coi thi phát đề. Khi cầm lấy tờ đề, La Vy Vy cầm bút ghi tên mình lên, sau đó bắt đầu nằm gục xuống bàn ngủ.

Địa điểm thi của bọn họ chính là một trong những địa điểm thi có thành tích kém nhất, điểm số của một nhóm người cộng lại cũng không bằng điểm của một bạn thi ở địa điểm thi 1, vậy nên giáo viên coi thi cũng khá dễ, có chút ý muốn từ bỏ dạy dỗ bọn họ.

Trong phòng thi rất yên tĩnh, ở địa điểm thi này ngay cả người dùng phao cũng không có. Bởi vì mỗi người thi được bao nhiêu đều dựa vào số phận và ý trời, thế nên cô lập tức đi vào giấc ngủ.

Thế nên khi có một bàn tay gõ lên bàn cô, cô ngây người một hồi rồi mới từ từ ngẩng đầu lên.

"Cho tôi mượn một cái bút."

Giọng nói trầm thấp vang lên.

Mắt La Vy Vy lập tức sáng lên, cô vui mừng, kinh ngạc gọi: "Phàm Nhất Hàng!"

Giáo viên coi thi ở trên bục giảng nhìn qua.

"Mượn bút thì mượn đi, đừng có nói chuyện!"

Nam sinh ở bàn bên cạnh đang nửa tỉnh nửa mê nói: "Đừng nói chuyện, còn để người khác ngủ không hả?"

Giáo viên coi thi tức tối nỗi mặt tái mét, cô ấy đứng dậy: "Đây là phòng thi! Không phải nhà của em, muốn ngủ thì về nhà mà ngủ!"

La Vy Vy nhân lúc này vừa cầm bút vừa nhỏ tiếng nói: "Cậu quay về từ lúc nào đấy?"

"Vừa nãy." Phàm Nhất Hàng nhận lấy bút, ánh mắt toàn sự trách móc, nhưng tình huống không cho phép, cậu chỉ để lại một câu "thi tốt" rồi cầm bút ngồi ra phía sau.

Giáo viên coi thi ở trên bục giảng tức tối nỗi liên tục mắng người: "Người ở phòng thi này thật sự hết thuốc cứu chữa rồi! Đi thi người thì đến muộn người thì ngủ, người thì nói chuyện, đúng là hết thuốc chữa!"

Vào lúc đầu sóng ngọn gió, La Vy Vy lén lút quay đầu làm cử chỉ "cố lên" với Phàm Nhất Hàng, sau đó quay lại nghiêm túc bắt đầu làm bài.

Phàm Nhất Hàng quay về rồi, động lực sống của cô cũng có lại!

....

Thi xong một môn, La Vy Vy cảm thấy mình có thể đi Tây Thiên thỉnh kinh rồi. Bây giờ cô chỉ muốn xuất gia, thế gian tất cả chỉ là hư vô, không muốn nghĩ tới bất cứ thứ gì nữa.

Thế nhưng cô vẫn còn chưa kịp thở ra hơi, Phàm Nhất Hàng đã dẫn cô tới đầu cầu thang có vô số người.

"Có chuyện gì vậy?"

Cô vừa hỏi ra khỏi miệng thì cảm thấy khí lạnh trên người Phàm Nhất Hàng, điều này nói thẳng cho cô biết, cậu đang giận.

Một khi Phàm Nhất Hàng nổi giận, khí thế trên người cũng thay đổi. Khuôn mặt vốn không có biểu cảm gì trở nên càng thêm lạnh lùng bức người, khiến người ta không dám lại gần.

"Sao thế..." Cô chột dạ hỏi, trong lòng cũng phần nào đoán được tại sao Phàm Nhất Hàng giận.

"La Vy Vy." Cậu nhìn chằm chằm cô, lạnh lùng noi: "Cậu đừng nói với tôi nếu như tôi không tới thi, cậu định nằm trên bàn ngủ hai tiếng đấy nhé."

"

La Vy Vy phồng mồm trợn má cả hồi lâu vẫn không nói được gì.

"Nói!" Cậu tiến lại gần c, ép cô đến góc tường, khiến cô không còn đường lui, hai người như sắp dính vào nhau.

Người biết sẽ hiểu được La Vy Vy đang bị dạy dỗ, người không biết còn tưởng hai người này đang chơi trò bức tường.

La Vy Vy ra sức nuốt nước bọt, nhìn Phàm Nhất Hàng hơi đáng sợ ở sát mặt, yếu đuối cứu chữa: "Tôi ngủ là vì cậu."

"Tôi nghĩ nếu như cậu không tới thi, tôi thi đứng bét, vậy hai chúng ta vẫn sẽ là bạn cùng bàn!"

Cô cho rằng mình nói vậy Phàm Nhất Hàng sẽ vui hơn chút, thậm chí là cảm động, không ngờ sắc mặt Phàm Nhất hàng càng khó coi hơn, khuôn mặt điển trai như được phủ lên một lớp sương mù, đôi mắt sâu thẳm.

"Thi đứng bét?" Phàm Nhất Hàng tiến lại gần cô, hơi thở đều phả lên mặt cô, đôi mắt lạnh lẽo, hỏi: "La Vy Vy, cậu học là để cho tôi sao?"

"Tôi..."

"Nếu như là học vì tôi, vậy cậu không cần học nữa. Tôi không cần người khác học cho tôi."

Phàm Nhất Hàng chỉ để lại một câu như vậy rồi quay người rời đi.

La Vy Vy đứng nguyên tại chỗ, vẻ mặt thất thần, sau đó là sự tủi thân vô bờ bến.

Cậu ấy sao lại hung dữ như vậy... Nếu như cậu ấy không xin lỗi cô, vậy sau này cô cũng không quan tâm tới cậu ấy nữa!

La Vy Vy đỏ mắt quay về lớp học.

Tống Ninh Viễn băt chuyện với cô: "Lão đại, đi ăn cơm đi!"

La Vy Vy không quan tâm tới cậu ta, vùi đầu xuống bàn, không muốn nói câu nào.

Tống Ninh Viễn nhìn ra manh mối, cậu ta đi tới hỏi: "Cậu sao thế? Ai bắt nạt cậu? Có phải Phàm Nhất Hàng không?"

Nghe thấy tên Phàm Nhất hàng, la Vy Vy càng bực bội hơn, cô gắt gỏng ngồi dậy nói: "Cậu đừng lo chuyện của tôi, để tôi yên tĩnh một mình đi!"

Nói xong, cô lại nằm xuống bàn.

Tống Ninh Viễn nắm chặt tay, biết mình đoán đúng rồi, không nói lời nào đi tìm Phàm Nhất Hàng.

Tên chết tiết, dám bắt nạt lão đại của cậu ta, đúng là tìm cái chết!

...

Sau khi Tống Ninh Viễn đi, người trong lớp cũng đi hết. La Vy Vy vừa thi xong nên buồn ngủ chết đi được, bây giờ cô lại tức không ngủ được, cũng chẳng muốn ăn cơm, nằm bò một lát rồi lấy điện thoại trong cặp sách dưới ngăn bàn ra.

Điện thoại hiện thị cuộc gọi nhỡ của Tần Lạc Viễn.

CÔ giật mình, vội vàng đi tới cửa sổ gọi lại.

Tần Lạc Viễn biết hôm nay cô thi, nên ông sẽ không tự nhiên gọi tới, chắc chắn bên đó xảy ra chuyện rồi.

Bên kia đổ chuông một hồi mới có người nghe máy, La Vy Vy lo alwngs nắm lấy khung cửa sổ, hỏi: "Chú Tần, mẹ cháu xảy ra chuyện rồi sao?"

"Cô ấy xảy ra chuyện rồi."

La Vy Vy mở to mắt, một giây sau liền nhấc chân chạy ra ngoài.

Nhưng Tần Lạc Viên lại nói thêm câu nữa: "Nhưng là chuyện tốt."

La Vy Vy dừng bước, ngơ ngác nghoẹo đầu hỏi: "Gì cơ ạ?"

Tần Lạc Viễn nói trong điện thoại: "Chú đang định hỏi cháu đây, có phải là bạn Phàm Nhất Hàng giúp không?"

"Phàm Nhất Hàng? Giúp gì cơ ạ?" La Vy Vy không hiểu gì, nhưng nghe Tần Lạc Viễn nói là chuyện tốt, trái tim cô mới thả lỏng ra, hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi ạ?"

"Cháu không biết hả? Hôm nay viện trưởng của bệnh viện số 1 tới thăm mẹ cháu, hỏi cô ấy có phải mẹ cháu không. Sau khi xác nhận, ông ấy nói sẽ để chuyên gia giỏi nhất về phương diện này ở bệnh viện khám cho mẹ cháu. Chuyên gia đó vừa đi rồi, nói tay mẹ cháu chỉ cần xây dựng kế hoạch phục hồi hoàn thiện, kết hợp với việc uống thuốc, châm cứu trị liệu, chưa tới một năm là có thể khôi phục lại như trước!"

"Vậy thì tốt rồi..." Một tay La Vy Vy cầm điện thoại, tay kia ấn ngực, thở dài.

Tần Lạc Viễn kích động nói: "Lần này bạn Phàm Nhất Hàng đã giúp nhà ta một chuyện lớn rồi, đợi sau khi mẹ cháu xuất viện, chúng ta phải mời bọn họ bữa cơm! Cháu nhớ giúp chú cảm ơn cậu ấy nhé, nói chú và mẹ cháu xuất viện sẽ tới tận nhà cảm ơn!"

La Vy Vy im lặng một hồi, khóe miệng rủ xuống, mở miệng nói: "Chú Tần, chuyện mẹ cháu không phải do nhà họ Phàm giúp."

"Không phải nhà họ Phàm? Nhưng tối qua ông nội Phàm còn gọi điện hỏi chú tình hình mẹ cháu mà."

"Cái này..." La Vy Vy nghĩ tới cam kết của Thẩm Mộ Thành với mình, cùng với thái độ lạnh nhạt của Phàm Nhất Hàng, sau khi do dự một hồi, cô kiên quyết nói: "Dù sao... cũng không phải cậu ấy. Chuyện này cháu sẽ giải thích với hai người sau."

"Được rồi, mẹ cháu còn phải kiểm tra, vậy chú tắt máy nhé."

"Cháu thi tốt vào, kêu Thiên Thiên cũng phải thi tốt nhé."

La Vy Vy đá một tiếng rồi tắt máy.

Ở một bên khác, Phàm Nhất Hàng vừa đi về phía siêu thị vừa nghe điện thoại.

"Tình hình của bệnh nhân Nguyễn Ngọc Quyên giờ đã như vậy rồi, chú sẽ toàn tâm toàn sức giúp bà ấy khôi phục."

"Vâng ạ, phiền chú rồi."

"Nói thế làm gì, tập đoàn Bất Phàm giúp bệnh viện bọn chú nhiều như vậy, chút chuyện nhỏ này cũng nên làm thôi. Vậy chú không làm phiền cháu học nữa, chú tắt trước nhé."

"Vâng."

Kết thúc cuộc gọi, Phàm Nhất Hàng ngẩng đầu lên, không biết một đám người chui từ đâu ra, chợt chắn trước mặt cậu.

Hết chương 144

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro