Chương 1: Sống lại năm 18 tuổi
Mưa to tầm tã, tắc đường.
Sự yên tĩnh trong xe bị tiếng chuông đánh vỡ, ngưng rồi lại vang, liên tục vài lần, khóe mắt tài xế liếc nhìn kính chiếu hậu .
Không gian không rộng lắm của ghế sau chỉ có một người ngồi. Người nọ quần tây trắng, tư thế tùy ý, ống tay áo xắn lên để lộ cánh tay trắng nõn nổi đầy gân xanh, đôi mắt anh nhìn tên trên màn hình một cách lạnh lùng, không có bất kì cảm xúc nào.
Khuôn mặt của người đàn ông đã có dấu hiệu của tuổi tác, nhưng khung xương tự nhiên vẫn khiến anh giữ được vẻ đẹp của tuổi trẻ.
Cuối cùng, khi tiếng chuông reo lần thứ tư, cuộc gọi đã được kết nối.
Người đàn ông bấm loa ngoài và ném điện thoại xuống ghế bên cạnh.
Sau khi kết nối, đầu bên kia điện thoại buông những lời lăng mạ thô tục đầy táo bạo cực kì có tính xuyên thấu, đặc biệt là trong một chiếc xe yên tĩnh như thế này.
"Trần Kỳ Chiêu, lá gan mày lớn thật đấy, giấu cũng đủ sâu, âm hiểm như vậy cũng không sợ đoản mệnh...."
Tiếng mắng chửi liên tục vang lên, giọng bên kia càng ngày càng trầm, càng thêm nóng nảy: "À đúng, mày không phải mệnh ngắn, mà mạng mày cứng. Cha mày bệnh nặng đã chết, mẹ mày không bao lâu đã đi theo, ngay cả anh trai mày cũng tự sát trước mặt mày, Trần gia bị mày khắc chết, sao tên rác rưởi như mày vẫn còn sống chứ?"
Tiếng chửi lải nhải liên tục, đầu bên kia phát tiết hết cảm xúc, cực kì khó nghe.
Tình cờ đèn đỏ, tài xế không ngẩng đầu, chỉ liếc nhìn gương chiếu hậu, thấy gương mặt người đàn ông ngồi ở ghế sau vẫn lạnh lùng như thường ngày.
Người đàn ông nói: "Bác Lâm, người văn minh không văng tục."
Anh cười, giọng điệu chân thành như đang chào hỏi: "Bên có mưa không? Bác có mang ô không?"
Đầu bên kia không rõ nguyên do, sau đó lại chửi: "Mang ô cái rắm, Trần Kỳ Chiêu, mày điên đủ chưa?!"
"Bên tôi đang mưa, rất lớn."
Đầu kia điện thoại sừng sốt một chút, còn chưa kịp nói chuyện, Trần Kỳ Chiêu đã nói tiếp ---------
"Ngày mưa là một ngày tốt lành."
Trần Kỳ Chiêu như thở dài, "Thật là một ngày đẹp để ngồi tù."
Anh đột nhiên cười, chuyển chủ đề: "Tôi nghe nói tuần sau là sinh nhật bác Lâm, tiểu bối không có gì tặng, thôi thì chúc một câu tốt đẹp vậy."
"Chúc bác sông lâu trăm tuổi, ở tù cả đời ------"
Đầu bên kia chửi rủa thô tục một lúc sau im lặng, tài xế liếc ra đằng sau, Trần Kỳ Chiêu chủ động cúp máy, như thể bên kia chửi bới không có gì cả, cũng chẳng ảnh hưởng đến tâm trạng của anh.
Chiếc xe nhanh chóng rẽ vào một ngã tư nào đó, đi vào một vùng ngoại ô vắng vẻ. Trời mưa to, tài xế vội vàng ra khỏi ghế lái, mở cửa và che ô.
Trần Kỳ Chiêu đưa cho anh ta một điếu thuốc và nói: "Chờ tôi ở bên ngoài."
Tài xế cung kính nhận lấy, nhìn người đàn ông trước mặt cầm ô đi vào trong mưa, từng bước đi vào nghĩa trang trong núi.
Nghĩa trang yên tĩnh, Trần Kỳ Chiêu dừng bước.
"Không có hoa." Trần Kỳ Chiêu bình tĩnh nhìn ba bia mộ trước mặt, "Lâm Sĩ Trung vô vọng rồi, ông ta rất bẩn, nửa đời sau cũng chỉ có thể ở trong tù. Chỉ tiếc rằng mọi người không thể tận mắt nhìn thấy. Mọi người nói xem mọi người có phải chết hơi sớm không?"
Không có người đáp lại, chỉ có tiếng gió rít gào.
Trần Kỳ Chiêu không quan tâm, anh đốt một điếu thuốc và đứng trước tấm bia: "Con đã mua một miếng đất, tự chọn ở bên cạnh mọi người. Không biết sau khi đi xuống mọi người còn lưu cho con một vị trí nào không nữa."
"Bỏ đi, không để cũng không sao cả, đỡ cho mọi người lại bị con tức chết."
Trần Kỳ Chiêu lặng lẽ hút thuốc, cố gắng nhìn rõ bức ảnh trên mộ qua làn mưa, cho đến khi gương mặt của Trần Thời Minh lọt vào mắt anh. Anh hoảng hốt từ trong màn mưa này nhìn về một ngày mưa vào nhiều năm trước.
Anh cả Trần Thời Minh, chết vào một ngày mưa như vậy.
Chọn ngày thật tốt. Mẹ cũng ra đi vào ngày đó.
Trần gia phá sản, cha mẹ lần lượt qua đời, cuối cùng anh cả tự sát. Đã nhiều năm trôi qua nhưng Trần Kỳ Chiêu vẫn nhớ như in cái ngày anh bước vào nhà của anh cả, nhìn thấy người thân yên giấc trên sofa, chỉ nghe tiếng mưa rơi tí tách ngoài cửa sổ.
Khi đó, tiếng mưa đã nhỏ hơn một chút, không giống như bây giờ, một chút âm thanh cũng không nghe được.
Có người nói đúng, người Trần gia chết hết rồi, cuối cùng chỉ còn lại mình anh.
"Những người nên vào tù con đều đã gửi vào, món nợ của Trần gia con cũng đã trả xong." Trần Kỳ Chiêu mỉm cười, ngồi xuống cạnh bia mộ của Trần Thời Minh, cười nhạo chính mình: "Mười mấy năm không có công lao cũng có khổ lao, hẳn nên để cho con vị trí tốt nhất."
Chỉ có tiếng mưa rít gào, màn đêm bao trùm toàn bộ nghĩa trang. Trong màn mưa dường như sáng lên vài ngọn đèn.
Nước mưa tạt vào mặt, cái lạnh buốt dần ăn mòn chân tay.
Trần Kỳ Chiêu nhắm mắt lại.
____*
Ánh đèn lấp lóe như đang tiệc tùng, âm thanh ầm ĩ hết đợt này đến đợt khác.
Sự im lặng rút đi như thủy triều, khoảng khắc tiếp theo đột nhiên vang lên âm thanh chói tai.
Trần Kỳ Chiêu bị tiếng động đánh thức, hơi lạnh của mưa và hơi nóng ủa rượu liên tục quẩn quanh khiến đầu óc cậu trở lên hỗn loạn. Hình như cậu vừa ngủ gục trong nghĩa trang..... mưa to như vậy, chẳng lẽ cậu phát sốt sao?
//mình sửa lại nhân xưng vì bạn sống lại nha.
Ồn quá, ai đang nói chuyện?
"Chuyện nguyện vọng thi đại học này, khó mà nói..."
"Bây giờ quản chuyện điền nguyện vọng, không biết về sau còn quản chuyện gì nữa."
"Nhưng đúng là Tiểu Chiêu có chút nguy cơ, dù sao tài sản của cậu sau này cũng không thể gia hết cho anh trai đúng không?"
.....Kỳ thi đại học? Nguyện vọng?
Trần Kỳ Chiêu đột nhiên mở mắt ra.
Ánh đèn cực kì chói mắt, tiếng nói chuyện huyên náo từ bốn phương tám hướng truyền đến, trong đó trộn lẫn một lượng tin tức lớn. Cơn đâu đầu như kim châm kéo lại những suy nghĩ hỗn loạn của cậu, Trần Kỳ Chiêu nhìn khung cảnh xa lạ trước mặt, dò xét những người xung quanh, dù xa lạ hay quen thuộc đều mang dáng vẻ trẻ trung và non nớt.
Đây là đâu?
Không phải cậu đang ở nghĩa trang ngoại thành sao?
Quán bar? Cậu mắc mưa và bị sốt, không thể nào bị đưa đến nơi này được.
Trên ghế dài quán bar có năm, sáu học sinh. Lúc này họ đang nói rượu và nói chuyện với nhau. Đầu tiên Trần Kỳ Chiêu chú ý là nam sinh mặc áo trắng đeo kính ngồi chéo đối diện mình, toàn thân toát ra khí vị thư sinh không hợp vói nơi này.
Thấy Trần Kỳ Chiêu không trả lời, nam sinh áo trắng hỏi: "Kỳ Chiêu nghĩ thế nào? Nguyện vọng là một chuyện, cậu có suy nghĩa nào khác về tương lai không?"
Trần Kỳ Chiêu không nói chuyện.
Nghĩ cái gì như thế nào cơ?
"Đang nói nguyện vọng, sao lại lôi chuyện khác vào."
"Anh Tần không phải đang nghĩ cho Kỳ Chiêu sao?"
"Đúng vậy, nếu Kỳ Chiêu đã nói với chúng ta, chúng ta không thể khoanh tay đứng nhìn đúng không?"
"Anh Hành Phong nói không sai, cậu với anh trai cậu quan hệ không tốt, ngày thường ít khi quản cậu, sao lúc này lại đột nhiên can thiệp chuyện điền nguyện vọng, khuyên cậu học ngành tài chính hoặc quản lí, cậu không thấy hơi kì lạ sao?"
"Cậu ngốc quá, Trần Thời Minh hiện tại đang hô mưa gọi gió, chờ Kỳ Chiêu tốt nghiệp vào tập đoàn không phải là đi dưới tầm mắt anh ta sao. Chiêu ấy của anh ta là diễn anh trai tốt trước mặt mọi người, trước sau đều kiếm đủ, cuối cùng Kỳ Chiêu vẫn bị anh ta chèn ép."
Chú ý những chi tiết trong lời nói của người khác, cậu ghép ra được một cái tên lạ mà quen.
Tần Hành Phong..... Trần Kỳ Chiêu đã không nghe thấy cái tên này trong tám năm.
Lần cuối cùng cậu nghe thấy tên này là khi tội tài chính của Tần Hành Phong được các phương tiện truyền thông đưa tin. Theo một nghĩa nào đó, Tần Hành Phong trong những năm đầu đời thực sự là một trong những người "bạn tốt" của cậu, loại bạn tốt mà muốn hại cậu chết ấy.
Nguyện vọng của kì tuyển sinh đại học, quán bar, Tần Hành Phong.... Chuyện này hẳn xảy ra 17 năm trước, khi cậu 18 tuổi.
Có phải mình đang mơ không......?
Trần Kỳ Chiêu cảm thấy có thể cậu mắc mưa sốt đến mơ hồ rồi, cúi đầu nhìn đủ loại bia trên ghế, trong ánh sáng hỗn loạn có thể nhìn thấy logo tiếng anh trên chai thủy tinh.
Bia, độ không cao.
Thứ mà cậu có thể uống vào năm 18 tuổi.
Khi còn trẻ cậu thực sự rất ham chơi, hô bạn gọi bè ăn chơi đàng điếm. Cậu hẳn nên cảm thấy may mắn vì phóng túng mà có tửu lượng tốt, để sau khi Trần gia phá sản, cậu có vốn để uống rượu với người khác.
Mãi sau này, cậu không uống được nữa.
Vì uống đến xuất huyết, toàn thân cậu đều có vấn đề.
Khi cậu 18 tuổi, những quán bar vẫn có cảm giác xưa cũ nhất định. Dưới ánh đèn hỗn loạn chói mắt, sự riêng tư của các hàng ghế không được đảm bảo, nguyễn chai bia vẫn bao bì cũ. Càng nhìn kĩ càng phát hiện, những cảnh tượng này cùng âm thanh rất chân thực, như một giấc mộng đưa cậu trở về năm 18 tuổi hoang đường.
Trần Kỳ Chiêu đảo mắt một cách máy móc, cuối cùng nhìn vào chai thủy tinh trên bàn.
Xung quanh ồn ào muốn chết, cứ líu lo líu lo lặp lại.
Tần Hành Phong nhìn Trần Kỳ Chiêu đối diện, trong mắt hắn ta hiện lên chút sốt ruột, nhưng rất nhanh trở về dáng vẻ khiêm tốn dịu dàng, giọng nói ôn hòa : "Thật ra cũng không phức tạp như vậy, chuyên ngành đại học có thể học lí thuyết, sau khi vào ngành đúng là sẽ thuận lợi hơn nhiều. Nhưng Kỳ Chiêu, nếu em suy xét vì tương lai của mình, có một số việc thật sự phải chuẩn bị..... Nếu em làm việc dưới tay anh trai mình, em có thể bị hạn chế ở mọi mặt."
Những người xung quanh cũng tán đồng với phân tích của Tần Hành Phong.
"Không quá đến mức ấy chứ, bọn họ là anh em, cũng không tàn nhẫn như vậy?"
".....Anh em ruột cũng có lúc cần tính toán."
"Ai biết trong đầu anh cả cậu nghĩ gì? Cậu xem anh ta đối phó với đối thủ trong công việc tàn nhẫn như vậy, nếu anh ta thực sự muốn đối phó với cậu, cậu nhất định phải đề phòng....."
Dj trong hội trường đã thay đổi một bài hát, âm nhạc không ngừng nghỉ sôi động hơn.
Tần Hành Phong nhìn Trần Kỳ Chiêu, từ lúc đầu, Trần Kỳ Chiêu đã im lặng. Vừa định nói thêm vài câu, đột nhiên nhìn thấy Trần Kỳ Chiêu nhìn về phía mình, ánh mắt không cảm xúc, nâng ly rượu trước mặt lên.
"Nói xong chưa?" Trần Kỳ Chiêu hỏi.
Tần Hành Phong sửng sốt: "Cái gì?"
Trần Kỳ Chiêu không nói, nâng ly với hắn ta.
Tần Hành Phong bối rối, nhưng vẫn cầm ly lên và cụng ly với cậu, "Tiểu Chiêu, em vừa nói gì...."
Choang-------
Tiếng vỡ đột đột khiến những người xung quanh giật mình, chiếc ly trong tay Trần Kỳ Chiêu rơi xuống bàn, vỡ tung tóe khắp sàn, rất nhiều mảnh bắn lên người cậu, bia theo mặt bàn chảy xuống.
Xung quanh yên tĩnh ngay lập tức, và mọi người đều kinh ngạc nhìn Trần Kỳ Chiêu, đặc biệt là Tần Hành Phong.
Tần Hành Phong nhất thời quên động tác, đờ đẫn cầm ly rượu.
Người phục vụ bên cạnh vội chạy tới, nhìn thấy cảnh này không khỏi dừng lại một chút.
Sau khi chiếc ly rơi xuống khắp bàn, mảnh thủy tinh văng tung tóe, nhiều mảnh bắn vào người xung quanh.
Lúc này, chùm sáng phía trên lướt qua, thiếu niên mặc một chiếc áo khoác thời trang thản nhiên ngồi trên ghế sofa, trên cánh tay trắng nõn gầy gò xuất hiện mấy hạt máu, nhanh chóng tụ lại với nhau, trong không khí như vậy lại càng sắc nét.
"Không phải phát sốt sao.....?" Trần Kỳ Chiêu thấp giọng thì thào.
Cậu hơi nghiêng đầu liếc nhìn, ánh mắt dừng lại thoáng chốt trên cánh tay, sau đó rất nhanh đưa mắt nhìn thiếu niên mặc áo trắng đối diện, lạnh lùng nói: "Anh không bị thương chứ?"
"Không.... Không có việc gì." Tần Hành Phong lòng còn sợ hãi, cảm giác chột dạ dần dần dâng lên.
Thấy hai phục vụ lại đây, Trần Kỳ Chiêu thu hồi ánh mắt, như hơi đáng tiếc.
Cậu nhìn người phục vụ, nói: "Xin chào, làm phiền lấy gạc y tế và cồn i-ốt đến đây."
"Được, xin đợi một chút." Người phục vụ sửng sốt, sau đó quay người đi lấy hộp thuốc. Những người khác trong gian ghế nhìn thấy cảnh này định lên tiếng, Trần Kỳ Chiêu nói xong với người phục vụ, đột nhiên đưa mắt nhìn về phía bọn họ, "Uống nhiều, trượt tay."
Mấy nam sinh nghe vậy nhẹ nhàng thở ra, lập tức phản ứng lại.
"Uống bia mà cũng say, Trần Kỳ Chiêu này, tửu lượng của cậu không được rồi."
"Hù chết tôi mất. Mảnh thủy tinh trên người cậu có muốn xử lí qua không? Còn có tay nữa, có bị xước không?"
"Cậu còn được không đó? Hiện tại liệu có ngất không?'
Trần Kỳ Chiêu lại nói: "Tỉnh rồi."
Nhân viên phục vụ rất nhanh mang theo hòm thuốc tới, nhân tiện dọn sạch luôn hiện trường hỗn loạn. Náo nhiệt của quán bar không bị nhạc đệm này quấy rầy. Trần Kỳ Chiêu vô cảm xử lí vết thương trên cánh tay, cảm giác ngứa ngáy khi khử trùng bằng cồn đều nhắc nhở cậu tính chân thực của hiện tại vớ vẩn này.
Đây không phải mơ, cậu thực sự trở về năm 18 tuổi, cái tuổi mà hết thảy sự việc đều chưa phát sinh.
Ánh mắt cậu tuần tra một vòng, cuối cùng dừng lại trên người Tần Hành Phong, ngữ khí tự nhiên nói: "Anh Hành Phong, anh vừa nói đến chỗ nào rồi? Tôi uống nhiều quá mơ hồ rồi, nghe không rõ."
Tần Hành Phong cảm thấy kinh ngác, tuy rằng nhạc đệm vừa nãy khiến hắn cảm thấy hơi sợ hãi, nhưng thái độ của Trần Kỳ Chiêu sau khi tỉnh rượu làm hắn thả lỏng lại, hắn tiếp tục nói: "Lúc anh học đại học cũng tự mình xây dựng sự nghiệp, tầm quan trọng của lí lịch và inh nghiệm hẳn không cần phải nhiều lời. Anh chỉ kiến nghị, nếu em muốn nắm giữ tốt quyền lên tiếng, có thể thử tích lũy vốn và kinh nghiệm của mình."
"Này tích lũy như thế nào?"
"Anh Hành Phong chỉ hai chiêu đi?"
"Gây dựng sự nghiệp không phải là lý thuyết kiến thức, nếu Kỳ Chiêu có hứng thú, anh có một người bạn vừa lúc có hạng mục nghiên cứu về phương tiện trí tuệ nhân tạo, triển vọng rất tốt, đang nơi nơi kéo đầu tư." Tần Hành Phong ngữ khí ôn hòa, ánh mắt nhìn về phía Trần Kỳ Chiêu rất thân thiện: "Nếu em muốn thử tự mình gây dựng sự nghiệp, có thể cân nhắc đầu tư cái này, hạng mục này công ty bọn anh đã đánh giá qua, không kiếm được nhiều cũng kiếm được ít, không biết em có hứng thú không?"
"Tự mình đầu tư cũng không tồi, lần trước không phải ai đó đầu tư vào một hạng mục sinh viên, còn kiếm được rất nhiều tiền sao."
"Này cũng là một lựa chọn không tồi, Kỳ Chiêu đến lúc đó có được thành tựu của chính mình, nếu muốn vào tập đoàn cũng không bị chèn ép quá tàn nhẫn."
"Dù không tính vào, nhiều thêm ít vốn cũng thêm tự tin."
Trần Kỳ Chiêu nghe phân tích lợi và hại buồn cười lại thú vị trước mặt, nội tâm cực kì bình tĩnh, thậm chí còn nhớ lại chuyện cũ đã lâu kia.
Lúc trẻ cậu với anh cả Trần Thời Minh không hòa thuận, đây là việc mà mọi người trong vòng đều biêt, thậm chí co người sau lưng lấy chuyện này làm đề tài nói chuyện, hoặc châm ngòi ly gián vì lợi ích cá nhân.
Tần Hành Phong chính là một trong số đó.
Người này trước mặt người ngoài là tuổi trẻ đầy hứa hẹn, hai mươi mấy tuổi rời khỏi gia tộc thành công gây dựng sự nghiệp, hơn nữa tính tình hắn ôn hòa nhã nhặn nên rất được lòng người trong giới. Khi Trần Kỳ Chiêu và anh trai Trần thời Minh bất hòa không vui vì chuyện nguyện vọng, Tần Hành Phong chỉ dùng dăm ba câu kéo một chuyện gia đình bình thường thành Trần Thời Minh cố ý, châm ngòi thổi gió nói nếu vào tập đoàn sẽ bị Trần Thời Minh chèn ép.
Tần Hành Phong cũng thật thông minh, đường hoàng nói là kiến nghị, trên thực tế lại chính là mượn quyền mưu tư. Bản thân thời trẻ một chút kiến thức đều không có, nào hiểu được chi tiết gây dựng sự nghiệp thế nào, rất nhanh đã bị hoa ngôn xảo ngữ của Tần Hành Phong lừa gạt, nói là hợp tác, chi bằng nói đưa tiền cho hắn ta. Đưa tiền còn chưa tính, lại để Tần Hành Phong vì chuyện này mà dựa vào cây lớn Trần gia, cũng không biết lén lút thu được bao nhiêu tiện lợi.
Chờ đến khi tài chính của Trần gia xuất hiện nguy cơ, lúc cậu nhớ tới hạng mục này mới nhận ra rằng hợp tác của cậu với Tần Hành Phong chỉ là một trò đừa, tiền ném vào như ném đá trên sông , hạng mục được thổi đến ba hoa chích chòe chỉ là cái vỏ rỗng.
Trần Kỳ Chiêu nhìn về phía người khác, "Có thuốc lá không?"
Người bên cạnh ngựa quen đường cũ châm lửa đốt thuốc.
Nhưng Trần Kỳ Chiêu nhìn qua cũng không giống muốn hút thuốc.
Tần Hành Phong nhìn cậu, không hiểu sao lại cảm thấy một loại áp lực.
"Được thôi, anh Hành Phong có rảnh thì cho tôi thử xem dự án." Trần Kỳ Chiêu tay cầm thuốc lá, tiếp tục nói, "Chỉ là tôi không hiểu, có một số việc còn cần anh hỗ trợ."
Tần Hành Phong nhìn thấy hành động của cậu, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, chẳng qua chỉ là ra vẻ.
Hành động như một kẻ lão làng, trên thực tế cầm thuốc lá cũng không tốt. Hắn hiểu Trần Kỳ Chiêu, Trần gia dạy dỗ không tồi, nhìn cách Trần Kỳ Chiêu uống rượu đêm nay, là biết trước giờ người này không đụng nhiều đến rượu, rượu còn không đụng đừng nói là hút thuốc.
"Vậy anh sẽ nói tỉ mỉ với em sau." Tần Hành Phong lại nói chút chuyện công việc, tán gẫu chừng mười phút, hắn xem thời gian, đứng dậy: "Anh có chút chuyện phải trở lại công ty, mọi người uống ít rượu chút, trở về nhớ gọi người lái thay."
"Anh Hành Phong yên tâm đi."
"Anh mau đi đi."
Tần Hành Phong nhanh chóng rời đi.
"Anh Hành Phong là người không tồi."
"Đúng vậy. Lúc trước tôi làm loạn đầu tư, suýt chút nữa sảy ra vấn đề, may mắn mà hỏi anh ấy."
"Kỳ Chiêu, nhân phẩm của anh Hành Phong chúng ta đều biết, người này tin được."
"Thật sao?" Trần Kỳ Chiêu khẽ nhướng mi, "Khá đẹp, gương mặt dễ nhìn."
Bề ngoài đắp nặn ổn, hoa ngôn xảo ngữ kĩ thuật diễn tốt, làm đầu tư cũng thật đáng tiếc.
Những người khác nhìn về phía Trần Kỳ Chiêu, tựa như không quá hiểu lời này của cậu, có người cười ha ha nói, "Anh Hành Phong thực sự rất đẹp trai, có cảm giác hơi giống công tử nhẹ nhàng trong phim truyền hình."
Trần Kỳ Chiêu không để ý đến bọn họ, thuần thục chạm nhẹ vào gạt tàn thuốc, để mặc tia lửa cháy lại từng chút.
"Trần Kỳ Chiêu."
Đột nhiên, một giọng nói quen thuộc mà trẻ tuổi vang lên sau lưng Trần Kỳ Chiêu.
Trần Kỳ Chiêu sững sờ một chút, sau đó đột nhiên quay đầu lại----
Trên lối đi phía sau gian ghế, Trần Thời Minh mặc vest đi giày da đang đứng đó, khuôn mặt nghiêm nghị phủ một lớp sương lạnh.
Ánh mắt hai người va chạm nhau, sau một lúc, ánh mắt Trần Thời Minh chuyển từ trên mặt cậu sang điếu thuốc đang cầm trên tay.
-----------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Tôi đến đây!
Tiểu Lý đã đưa Tiểu Trần không quá hoàn hảo đến gặp mọi người!
Để lại bình luận ngay hôm nay để nhận một phong bì màu đỏ ~ Chúc các cô gái xinh đẹp có một kì nghỉ tuyệt vời.
---------------------------------------
Editor có lời muốn nói: đào hố mới, mong kiên trì được UwU. Chúc các bác năm mới vui vẻ nhaaaaaaaaa.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro