Chương 20: Cậu còn nhớ rõ không

Trần Kỳ Chiêu không hề che đấu mà đánh giá người trước mặt, so với bộ dáng nhếch nhác khi vào tù đời trước, hiện tại coi như nhân mô cẩu dạng.

Tưởng Vũ Trạch, cánh tay phải đắc lực của Trần Kiến Hồng lúc này.

Năm nay hơn 30, khi trẻ từng bước tiến vào Trần thị, cuối cùng ngồi ổn định vị trí trợ lý của Trần Kiến Hồng. Tuy rằng bên ngoài chỉ là trợ lý, nhưng Trần Kiến Hồng thả tay rất nhiều chuyện để gã luyện tập, nội bộ tập đoàn có địa vị không thấp, được Trần Kiến Hồng coi trọng, nếu không có gì bất ngờ tương lai sẽ có tiền đồ vô hạn trong tập đoàn.

Một người vốn dĩ phong quang vô hạn như vậy, lại sớm thông đồng với Lâm Sĩ Trung, sau gián tiếp trở thành kẻ đắc lợi sau khi Trần gia phá sản, lắc mình biến hóa thành ông chủ của một công ty niêm yết. Người này ẩn rất sâu, đã làm rất nhiều chuyện. Lần này trung tầng Trần gia cải tổ, người bị cắt chức, bị truy tố bên trong đều có liên quan đến Tưởng Vũ Trạch, nhưng như thế, người này vẫn tách mình ra rất sạch sẽ.

Cáo già làm việc sạch sẽ, cũng không dẫn lửa đến bên người.

Nói đến Tưởng Vũ Trạch, có thể nói rất nhiều.

Con bài lớn nhất Lâm Sĩ Trung đặt trong Trần gia chính là gã ta, những gián điệp nội quỷ khác chỉ là binh cua tướng tôm mà thôi, chỉ cần Tưởng Vũ Trạch còn ở, tai họa ngầm của Trần gia vẫn còn.

Lúc mới sống lại Trần Kỳ Chiêu có hơi rối loạn thời gian, về sau nói chuyện với Từ đặc trợ một đoạn thời gian, mới biết rằng hiện tại này, Tưởng Vũ Trạch vẫn chưa động thủ, bên cạnh Trần Thời Minh coi như sạch sẽ. Bên trong họ Trần rắc rối phức tạp, Trần Kỳ Chiêu không có khả năng nhớ hết đám người trong kiếp trước, nhưng riêng chuyện Tưởng Vũ Trạch làm cậu nhớ rành mạch, tai họa ngầm lớn nhất trong đó chính là nhóm trợ lý của Trần Thời Minh. Qua hai năm nữa Trần Kiến Hồng từ chức để Trần Thời Minh tiếp quản, mà Tưởng Vũ Trạch biết rõ điều này, trong thời điểm làm việc, gã nhét từng người từng người vào trong nhóm quản lý của anh.

Trong ván cờ do Lâm sĩ Trung bày ra, Tưởng Vũ Trạch chính là tướng.

"Kiến Hồng, hôm nay ông không tăng ca sao?" Trương Nhã Chi có chút bất ngờ khi thấy Trần Kiến Hồng về nhà, "Tiểu Tưởng cũng tới?"

Tưởng Vũ Trạch lễ phép nói: "Xin chào bà chủ, làm phiền rồi."

Trần Kiến Hồng gật đầu với Tưởng Vũ Trạch, lại bảo quản gia lên lầu lấy tư liệu.

"Vậy hãy ở lại ăn trưa đi? Thằng bé Thời Minh kia gần đây bận toàn không về nhà ăn cơm, vừa lúc tôi bảo lão Trương làm rất nhiều món." Trương Nhã Chi nhiệt tình nói: "Nếu không trưa nay chỉ có tôi với Tiểu Chiêu hai người cùng ăn."

Trần Kỳ Chiêu ấn tắt điện thoại, ánh mắt không chút che dấu đánh giá Tưởng Vũ Trạch.

Tưởng Vũ Trạch nghe vậy nhìn về phìa Trần Kỳ Chiễu đang ngồi bên cạnh, rất nhanh thu hồi ánh mắt: "Cảm ơn bà chủ, chẳng qua lấy tư liệu xong tôi còn phải về công ty."

Rất nhanh, quản gia cầm xuống một túi đựng, Trần Kiến Hồng đưa đồ cho Tưởng Vũ Trạch, "Công ty còn có việc cần hắn về xử lý."

Tưởng Vũ Trạch gật đầu, cầm được tư liệu xong rời đi.

Như là một cấp dưới trung thực lại nỗ lực, làm người ta không nhìn ra lỗi nào.

Trần Kiến Hồng chú ý thấy ánh mắt Trần Kỳ Chiêu đặt trên cửa, mở miệng hỏi: "Con biết hắn ta?"

Trần Kỳ Chiêu nghe vậy nhìn về phía Trần Kiến Hồng, tùy ý dựa lên sô pha, "Không quen biết, nhưng hắn ta lớn lên khiến con không thích."

"Này còn có thể xem vẻ bề ngoài sao?" Trương Nhã Chi nghe vậy cười nói, "Ánh mắt kén chọn như vậy, về sau tìm vợ thế nào đây? Không thể nói là không thích người ta từ cái nhìn đầu tiên đâu đúng không?"

"Tiểu Tưởng làm việc có chừng mực." Trần Kiến Hồng không vì thế mà không vui, ngược lại nói nhiều thêm mấy câu: "Ngày thường không có tiết cũng đừng ở trường, đến công ty nhìn xem, ba bảo Tiểu Tưởng dẫn con."

Trần Kỳ Chiêu cười cười: "Hắn ta rất lợi hại sao?"

Trần Kiến Hồng: "Đủ để dẫn con."

"Vậy được nha." Móng tay cậu gõ gõ màn hình, vẻ mặt cà lơ phất phơ: "Đã nói xong, nếu con tới công ty, ba bảo hắn dẫn con, những người khác con không cần."

Trần Kiến Hồng ngồi xuống bên cạnh, nghe thấy Trần Kỳ Chiêu nói vậy chỉ trả lời nhàn nhạt bằng một câu: "Tiền đề là con có thể thu hồi tâm trí đặt lên chính sự, nếu không tìm mười người tới kết quả cũng giống nhau."

"Thằng bé này, vừa nãy còn nói không thích gương mặt của người ta, bây giờ lại muốn người ta dẫn dắt con." Trương Nhã Chi nói mang theo mấy phần dung túng, "Chẳng qua cũng phải, con nên đến công ty nhìn xem, về sau muốn tiếp xúc với sự nghiệp gia đình thì thuận lợi hơn."

"Biết rồi." Thanh âm Trần Kỳ Chiêu không đổi, ánh mắt lại mang theo phần âm lạnh khó phát hiện.

Đúng vậy, rất lợi hại, lợi hại như vậy mà không thử qua thì thật đáng tiếc.

Ánh mắt Trần Kiến Hồng dừng trên người Trần Kỳ Chiêu có chút lâu, không quá chú ý đến một cái hộp đột ngột xuất hiện trên bàn, "Ai mua đây?"

Trương Nhã Chi thấy thế nói: "Tiểu Chiêu mua máy đo huyết áp."

Bà nói đến đây thì lấy thiết bị đo lường ra khỏi hộp vừa đóng gói, "Nào, Tiểu Chiêu vừa mới còn nói bảo ông cũng thử đo xem."

Trần Kỳ Chiêu nghe thấy Trương Nhã Chi nói vậy, nghĩ thầm người này nếu thành thật đo thì tốt rồi. Trần Kiến Hồng nhìn thì bình thường, nhưng tâm cao khí ngạo không chịu thua, hiện giờ tuổi tác cao thêm, làm dự án ông theo làm, người trẻ thức khuya ông cũng thức theo.

Nói tam cao trước mặt người này, hơn phân nửa Trần Kiến Hồng sẽ không vui.

Quả nhiên, Trần Kiến Hồng thấy thế nhíu mày, "Không có chuyện gì mua loại đồ này làm gì?"

Trần Kỳ Chiêu nghĩ thầm nếu ba uống uống ít chút rượu thức ít chút đêm, nói không chừng con sẽ không mua thứ này, còn không phải là muốn ba sống lâu thêm chút sao?

Khó có được chính là, hôm nay cậu vậy mà không vì lời của Trần Kiến Hồng mà nổi giận, hoặc có thể nói là sớm đoán được người này sẽ nói gì, cậu một chút cũng không bất ngờ.

Cậu lung tung mà nghĩ, đối với cậu mà nói nổi giận cãi nhau khả năng càng thoải mái hơn, giống người trẻ tuổi lỗ mãng, chất vấn Trần Kiến Hồng sao không yêu quý thân thể mình, nhưng nghĩ tới người này cuối cùng xuất huyết não, lời tàn nhẫn còn chưa ra khỏi miệng, mà cậu lựa chọn im lặng.

Trương Nhã Chi lặng lẽ liếc nhìn Trần Kỳ Chiêu một cái, bà biết đứa nhỏ dạo gần đây rất quan tâm đến thân thẻ mình với chồng, có đôi khi không nói rõ, nhưng đã phân phó hết thảy cho lão Trương. Bà nghe lão Trương nói qua, sau khi cậu đi học ngẫu nhiên sẽ gọi điện về nhà, cái gì không nói, chỉ hỏi thói quen nghỉ ngơi, làm việc và ẩm thực của bà với chồng.

Nhưng những việc này, Trần Kỳ Chiêu trước giờ không nói rõ ra.

"Đứa nhỏ mua đồ cho ông còn vì cái gì, không phải là vì thân thể của ông sao, lần trước không phải ông bảo hơi choáng đầu à?" Ánh mắt Trương Nhã Chi mang theo mấy phần trách cứ, bà nói với Trần Kiến Hồng, "Ý tốt của con, ông bớt nói lại đi."

Trần Kỳ Chiêu nghe Trương Nhã Chi nói, không khỏi ngẩng đầu.

Trần Kiến Hồng chú ý đến động tác rất nhỏ của cậu, chẳng sợ cái nhấc đầu ấy rất nhanh đã cúi lại.

Đổi lại trước kia, ông không cảm thấy Trần Kỳ Chiêu sẽ cẩn thận đến mức này, cũng không cảm thấy đứa nhỏ này sẽ quan tâm đến sức khỏe của hai vợ chồng họ. Ông rất hiểu đứa bé này, tâm thô ý lớn lại không bền lòng, đi vào xã hội sớm muộn sẽ bị người ta lừa. Sự việc lần này của Tần Hành Phong khiến thằng bé ăn lỗ nặng, ông vốn tưởng rằng đứa nhỏ có thể lưu tâm nhớ lâu, chính là cậu tùy tính trước sau như một, trong lòng lại có phận hận sắt không thành thép.

Nhưng mới vừa rồi, ông vẫn nhạy bén bắt giữ được khoảng khắc biến hóa cảm xúc của Trần Kỳ Chiêu.

Trần Kỳ Chiêu vẫn đang suy nghĩ về việc Trần Kiến Hồng bị chóng mặt. Cậu không biết chuyện này, hỏi chú Trương cũng không có nhắc đến.

Cậu đang cân nhắc nên khách sao như nào với lời nói của Trương Nhã Chi, thì nghe thấy tiếng của Trần Kiến Hồng.

"Vậy đo đi." Trần Kiến Hồng lấy dụng cụ đo trong tay Trương Nhã Chi, "Giống với máy đo huyết áp bình thường sao?"

"Không khác nhau lắm." Trương Nhã Chi nhìn Trần Kỳ Chiêu không động đậy, cho cậu một ánh mắt, "Đến, Tiểu Chiêu mau giúp ba con đo xem."

Trần Kỳ Chiêu thả tay hơi nắm chặt, nhanh chóng đứng dậy qua hỗ trợ.

Trần Kiến Hồng nhìn đứa nhỏ trước mặt, luôn cảm tháy một đoạn thời gian không thấy, đứa nhỏ này giống như thay đổi rất nhiều.

"Gần đây....." Ông vừa nói được hai từ, bỗng nhiên bị Trần Kỳ Chiêu cắt đứt.

"Câm miệng." Trần Kỳ Chiêu cúi đầu giúp ông cột chặt dây, căn bản không nhìn người: "Lúc ba đo huyết áp bác sĩ không nói với ba là không nói chuyện sao?"

Cậu nói xong, lại nói: "Đặt tay thẳng."

Trương Nhã Chi ở bên cạnh che miệng cười, "Đúng vậy, giữ tay thẳng."

Trần Kiến Hồng: "........"

Ông bỗng nhiên cảm thấy huyết áp hơi cao.

Kết quả đo huyết áp rất nhanh đã có, quả nhiên huyết áp Trần Kiến Hồng có chút cao, hoặc là nên nói, đối với tuổi này của ông thì đã vượt xa người thường.

Trương Nhã Chi kinh ngạc nói: "Kiến Hồng này, ông có chút cao....."

Trần Kiến Hồng tự xét dây băng, giọng điệu bình thường, "Tuổi này của tôi đều như vậy."

Quản gia chúc Trương cũng nói: "Ông chủ, tuổi không phải vấn đề, hơn nữa ông đúng thật có hơi cao."

Trần Kỳ Chiêu sợ nhất là ngày thường người không có vấn đề lớn, đến lúc có vấn đề người dã không còn.

Nhìn thấy kết quả này, cậu khó hiểu thở nhẹ ra, thanh âm nói chuyện không khỏi thả lỏng mấy phần, "Hơi cao, ba 160 còn nói không thành vấn đề? Phải gọi bác sĩ lấy ít thuốc hạ huyết áp."

Trần Kiến Hồng nói không sao, nhưng Trương Nhã Chi căn bản không để ý ông, trực tiếp gọi điện cho bác sĩ.

Trần Kỳ Chiêu thuận tiện nói cho bà: "Muốn tra ra nguyên nhân làm huyết áp cao, tốt nhất vẫn nên tới bệnh viện kiểm tra."

Trần Kiến Hồng gần đây rất bận, căn bản không có thời gian, "Lấy ít thuốc hạ huyết áp là được."

"Được cái gì? Huyết áp cao có khả thể dẫn đến nhồi máu não và đột quỵ." Thái độ của Trương Nhã Chi kiên quyết dị thường, "Không được, chuyện này ông nghe tôi. Lão Trương ông chuẩn bị một chút, ngày mai chúng ta đi bệnh viện kiểm tra sức khỏe."

Trần kiến Hồng đau đầu nhéo nhéo màu giữa, "Vậy để mấy hôm nữa đi, tuần sau phải đi tiệc tối, không có thời gian."

"Tiệc tối nào?"

Trần Kỳ Chiêu hỏi: "Để Trần thời Minh đi không được sao? Sao ba phải tự thân làm mọi việc?"

Trương Nhã Chi giải thích cho cậu: "Là cái mẹ mang con đi chơi đó."

Trần Kiến Hồng nói: "Tiệc tối từ thiện của Lâm gia."

Trần Kỳ Chiêu nghe vậy sửng sốt: "Nhà nào cơ?"

"Chính là nhà bác Lâm của con." Trần Kiến Hồng không chú ý đến sắc mặt của Trần Kỳ Chiêu, ông đặt dụng cụ đo vào lại trong hộp, "Lúc còn nhỏ con còn đến nhà hắn chơi, lúc này mới mấy năm không gặp đến cả bác ấy mà con cũng quên?"

Ngón trỏ Trần Kỳ Chiêu lơ đãng động động, đôi mắt nửa rũ che lại cảm xúc.

Cậu cắn môi dưới, cất giấu tàn nhẫn cùng hưng phấn lan tràn khắp thân thể, cười nói: "Bác Lâm nha.... Sao con lại quên được."

Lâm Sĩ Trung, cậu nhớ rất rõ ràng.


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro