28

Chương 28: Thế giới thực · Obelisk (Không có nhân vật chính)

   Ở một góc nào đó không rõ tên trên thế giới, một bút tháp khổng lồ đứng sừng sững giữa vùng sa mạc trắng được mệnh danh là "vùng đất chết".

   Đây là một công trình không thuộc về thời đại này, bởi vì từ mặt đất nhìn lên đỉnh của tháp, bất kể thời gian hay địa điểm, chóp của nó luôn nằm chính giữa mặt trời hoặc mặt trăng.

   Góc tạo thành là 63,83 độ vĩnh cửu, dù sử dụng thước kẻ đơn giản nhất hay công nghệ đo lường chính xác nhất của thời đại này, góc nhọn bí ẩn đó mãi mãi là 63,83 độ đáng nguyền rủa.

   Sự tồn tại như một phép màu này cho thấy sự bất lực của lý thuyết khoa học hiện có, là một sự chế giễu tàn nhẫn đối với trí tuệ của con người.

   Không ai biết nguồn gốc của nó, không ai có thể nói ra vị trí chính xác của nó, ngay cả sự tồn tại của nó cũng bị xóa khỏi bản đồ thế giới một cách giả tạo.

   Mà dưới tầng hầm của bút tháp bí ẩn này, là một căn hộ lớn có thể gọi là hùng vĩ, nơi tập trung các chuyên gia máy tính cao cấp được tuyển chọn từ khắp nơi trên thế giới, khuôn mặt họ phản chiếu ánh sáng xanh của màn hình, ngày đêm xử lý dữ liệu do vệ tinh truyền về từ không gian.

   Trong căn phòng rộng lớn, chỉ có tiếng gõ bàn phím khẽ khàng, ở đây, tất cả các giao tiếp của mọi người đều được thay thế bằng thông tin điện tử. Điều này là để thực hiện hiệp ước bảo mật nghiêm ngặt, tất cả nội dung giao tiếp của họ sẽ được siêu máy tính ghi lại.

   Trên đầu của những thiên tài hiếm có này là những camera giám sát được đặt khắp nơi.

   Hoặc có thể gọi là vũ khí giết người, bởi vì bất kỳ ai vi phạm thỏa thuận sẽ bị nó tiêu diệt không thương tiếc.

   Họ đã chứng kiến ​​nhiều trường hợp như vậy.

   Ting.

   Cửa thang máy văn phòng mở ra, hai người đàn ông mặc đồ đen bước ra.

   Họ đều đeo mặt nạ trắng, chiều cao giống nhau, bước đi giống nhau, như người nhân bản, bước ra thang máy, đi qua hàng loạt máy tính đang hoạt động hết công suất, đến chờ bên cạnh thang máy ở đầu kia của tầng hầm.

   Các nhà khoa học đang làm việc im lặng nhìn nhau, đồng loạt mở to mắt, dùng cách truyền đạt cổ xưa nhất để thể hiện sự kinh ngạc của nhau. Người ở tầng cao nhất của bút tháp rốt cuộc đã phát hiện gì rồi?

   Thậm chí còn gọi hai người này về trụ sở chính.

   Camera giám sát phía trên họ phát ra tiếng vo ve xoay chuyển, nhắc nhở họ tập trung vào công việc của mình.

   Các nhà khoa học nhún vai, bắt đầu tính toán ngày này qua ngày khác, dù sao những chuyện này cũng không nằm trong phạm vi công việc của họ, không cần thiết phải bận tâm.

   Hai người đeo mặt nạ có mật danh J và K bước vào thang máy dẫn lên tầng cao nhất, rất ăn ý đứng ở hai góc đối diện trong thang máy, hai tay họ đan vào nhau, ngay cả trong không gian kín mít, họ cũng không nói chuyện.

   Thang máy này là thang máy nhanh nhất thế giới.

   Chỉ mất vài giây ngắn ngủi, hai người đã đến đích cuối - tầng cao nhất của bút tháp.

   Nơi bí ẩn nhất thế giới, không có nơi nào khác.

   Tay trái của J giấu trong tay áo gõ vào các ngón tay, đây đâu chỉ là nơi bí ẩn nhất thế giới, mà còn là nơi bí ẩn nhất toàn vũ trụ, mỗi lần đến đây, ít nhất anh ta phải đổ một cân mồ hôi, còn K bên cạnh trông rất nghiêm túc, chắc chắn phải đổ hai cân mồ hôi.

   Đôi mắt dưới lớp mặt nạ thích thú nhìn đồng nghiệp duy nhất của mình, lần nào đến đây anh ta cũng muốn gây chút chuyện cười.

   K không làm ra động tác nào, dáng vẻ của y cũng giống con người y, cứng nhắc; nghiêm túc.

   Khuôn mặt y dưới lớp mặt nạ căng thẳng, cơ lưng dày rộng cũng căng thẳng, dù đã đến đây nhiều lần, y vẫn không thích nghi được bầu không khí kỳ lạ ở tầng cao nhất.

   Chào đón hai người là một cánh cửa kim loại không thể phân tích được vật liệu.

   Đỉnh của cánh cửa kim loại là một camera giám sát tương tự, nó phát hiện J và K đến, đèn đỏ nhấp nháy ba lần, báo hiệu hai người sắp vào căn phòng này là người an toàn; đáng tin cậy.

   Cánh cửa kim loại từ từ mở ra.

   J và K không khỏi nhìn nhau, cùng nhau bước vào không gian kỳ diệu không thuộc về thế giới này.

   Thứ đập vào mắt là một màu trắng vô tận, không ai có thể giải thích tại sao đỉnh của bút tháp có vẻ hẹp này lại ẩn chứa một không gian rộng lớn như vậy.

   Một người đàn ông không rõ tuổi đang ngồi cách đó không xa, trước mặt gã là một chiếc bàn trắng hình vuông, chính giữa bàn đặt một chiếc hộp đen.

   Trong không gian rộng lớn này, ngoài người và chiếc bàn, không còn vật dụng nào khác.

   Gã mặc một bộ vest đen chỉnh tề, hai bên tóc mai đã điểm bạc, nhưng khuôn mặt lại vô cùng tuấn tú, ngũ quan sắc nét, môi mỏng hơi mím xuống, toát lên vẻ uy nghiêm; tàn nhẫn của một người nắm quyền cao chức trọng.

   Thấy J và K đến, gã không có phản ứng gì, chỉ đan hai tay trước bàn, im lặng nhìn chiếc hộp đen trước mặt.

   "Hai người đến rồi." Người đàn ông lên tiếng, giọng nói của gã không có gì đặc biệt, hơi khô khan, có lẽ là vì đã lâu không nói chuyện.

   Hai người đồng thanh đáp: "Vâng, thưa ngài Sở."

   Nếu có thành viên của công hội Phá Hiểu và Tinh Nguyệt ở đây, chắc chắn họ sẽ há hốc mồm kinh ngạc, hai vị hội trưởng bề ngoài như nước với lửa hóa ra lại là người quen cũ, và dường như đang tuân lệnh người đàn ông bí ẩn họ Sở này.

   Ngài Sở vẫn nhìn chiếc hộp đen, nói: "Tinh Nguyệt mất 3 thành viên cấp B."

   Hội trưởng J bị nêu tên không hề lo lắng, anh ta bình thản đáp: "Vâng."

   Ngài Sở: "Sức mạnh của Phá Hiểu phải được bảo toàn."

   K thầm thở dài, công hội của y lại phải mất đi 3 thành viên cấp B, nhưng không còn cách nào khác, y chỉ có thể trả lời: "Tôi sẽ sắp xếp."

   Từ khi họ bước vào, ngài Sở vẫn không nhúc nhích, hơi cúi người về phía trước, đưa một tay đặt lên chiếc bàn trắng, nếp nhăn giữa lông mày cho thấy gã đang khá bối rối, nói: "Thế giới này đã xuất hiện một loài côn trùng mới, đến từ An Bách."

   J và K hiểu ngay ý của gã, mặc dù Ngôi nhà ấm áp là một phó bản cấp F, nhưng để ảnh hưởng đến sức mạnh của thế giới thực, đánh giá vượt ải phải đạt đến S trở lên, đây là đánh giá cao nhất kể từ khi có hệ thống ghi nhận.

   Đánh giá S thường xuất hiện trong các phó bản cạnh tranh, điều này gián tiếp cho thấy, một người có năng lực thiên phú đáng kinh ngạc đã xuất hiện.

   Trái cổ J; K khẽ lăn lộn, nếu ngài Sở có thể chỉ định bất kỳ ai trong số họ tiếp nhận người này, thì đó sẽ là một sự trợ giúp cực kỳ mạnh mẽ cho công hội.

   Nhưng câu nói tiếp theo của ngài Sở khiến cả hai không thể giữ được bình tĩnh: "Chúng ta không phát hiện ra dao động năng lượng nào trong vị diện này."

   J kinh ngạc kêu lên một tiếng, sau đó anh ta giả vờ ho khan vài tiếng vì cổ họng không thoải mái, nói: "Thưa ngài Sở, ý của ngài là, người vượt ải là một người không có thiên phú?"

   Ngài Sở ngước mắt nhìn anh ta một cái, nói: "Chỉ là không phát hiện ra năng lượng."

   J căng thẳng nuốt nước bọt, hình như anh ta lại nói ra mấy từ ngu ngốc.

   K hiểu ý ngài Sở, vị diện này không phát hiện ra dị năng của người có thiên phú này, rất có thể anh đã không sử dụng dị năng trong thế giới thực.

   Ngón tay của ngài Sở bắt đầu gõ lên mặt bàn, gã đang suy nghĩ, sau đó nói: "Phân tích số liệu, sàng lọc ra vài người có khả năng tương đối cao, các ngươi đi sắp xếp."

   Ý của gã là, ai có thể cướp được thiên phú này thì thuộc về người đó.

   J và K vội vàng đáp: "Vâng."

   Một lúc lâu, ngài Sở không nói gì, chỉ tiếp tục nhìn chiếc hộp đen trên bàn.

   Đột nhiên, trên khuôn mặt gã xuất hiện những biến động cảm xúc dữ dội, các cơ nhỏ quanh mắt co giật liên tục, báo hiệu sự phấn khích không thể kìm nén, giọng gã hơi run, nói: "Điều cuối, vật phẩm mà chủ nhân cần đã xuất hiện. Thông tin sẽ được gửi cho các ngươi, bắt buộc phải lấy lại thứ đó."

   "Thứ đó gọi là xương rồng."

   Khi ngài Sở nói hai chữ này, lồng ngực rắn chắc của gã phập phồng không thể kiểm soát được, khóe mắt đỏ hoe, cái mũi giật giật, thở hổn hển, cái trán trơn bóng của gã nổi lên gân xanh, như thể đang chịu đựng những cảm xúc không thể kìm nén.

   Mặc dù vẫn ngồi ngay ngắn trên ghế, nhưng cơ thể gã không tự chủ được mà nóng lên, run rẩy, thậm chí cả người bắt đầu co giật vì phấn khích, gã phải nới lỏng chiếc cà vạt trên cổ.

   Trông thấy cảnh tượng này, J và K vội vàng cúi đầu không dám đối mặt với ngài Sở,  mồ hôi lạnh thấm đẫm quần áo họ, chất liệu vải mịn màng dính chặt vào lưng hai người.

   Trong tình huống kỳ lạ này, họ không dám làm ra bất cứ hành động thừa thãi nào.

   Lâu sau, ngài Sở hít một hơi thật sâu, hơi thở dần dần ổn định, nói: "Các ngươi đi đi."

   Nghe được câu này, J và K như trút được gánh nặng, không còn giữ được bình tĩnh như lúc ban đầu, chạy nhanh về phía thang máy.

   Thậm chí hội trưởng hội Tinh Nguyệt J còn vấp ngã, K kịp thời kéo anh ta lại.

   Ngài Sở nhìn cánh cửa kim loại từ từ đóng lại.

   Đợi đến khi không còn ai làm phiền, ngài Sở si mê nhìn chiếc hộp đen, vuốt ve hộp đen lạnh lẽo như người tình, nỉ non nói: "Chủ nhân, ta sẽ vì người lấy lại tất cả."

   Không thể chờ thêm nữa, đôi môi mỏng của gã chạm vào chiếc hộp đen, trong cơn xúc động, gã thè lưỡi liếm lên bề mặt bóng loáng, hai má ửng hồng vì say mê, chỉ có thể áp mặt vào bề mặt lạnh lẽo của chiếc hộp, cố gắng làm dịu đi dây thần kinh đang phấn khích, nhưng tình cảm trong lòng không thể nào kìm nén, tình yêu mãnh liệt như muốn nhấn chìm gã.

   Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng sự nhiệt tình của ngài Sở cũng được đáp lại, từ trong hộp đen truyền ra một giọng nói dịu dàng; trìu mến: "Ta tin, ngươi sẽ làm được."

   "Sở trung thành nhất của ta."

   Giọng nói ấy như mật ngọt tẩm độc, khiến gã say đắm không thể cưỡng lại.

   *

   Thật ra, sa mạc trắng không người hỏi thăm là một nơi có cảnh sắc tuyệt đẹp, cát ở đây mịn màng như kem, lớp lớp chồng lên nhau như những con sóng trên biển. Ánh hoàng hôn chiếu lên những hạt cát trắng mịn, phủ lên chúng một lớp vàng rực rỡ, những tảng đá phong hóa cao chót vót đứng sừng sững giữa bãi cát trắng mênh mông, như những tượng đá khổng lồ có từ thời cổ đại.

   K và J vừa bước ra khỏi bút tháp, liền nhìn thấy cảnh đẹp mê hồn này, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

   Điện thoại đặc chế của họ cùng lúc nhận được một tin nhắn ——

   [Điểm dao động năng lượng bất thường gần đây đã được ghi chú, địa điểm: thôn Hoài Thủy, cấp độ E, loại năng lượng: Linh]

   J nhìn chữ "Linh", huýt sáo một tiếng, nói: "Bạn già, đồ vật lần này, có lẽ không hợp với anh rồi!"

   Dù bị đồng đội khiêu khích, khuôn mặt luôn nghiêm nghị của K vẫn không có biểu cảm, nói: "Anh định cử người đó đi à?"

   J bị đoán trúng tâm tư, nhướng mày, giọng điệu khoa trương nói: "Tất nhiên là không rồi, anh ta là người chơi cấp A, làm sao có thể vào phó bản cấp E được, điều này không phù hợp với quy tắc."

   Hiếm khi K cười lạnh một tiếng, nói: "Người đó chưa bao giờ tự mình vào phó bản."

   Tác giả có lời muốn nói:

   Mô tả về bút tháp được lấy cảm hứng từ tấm bia đá đen trong "2001: A Space Odyssey";

   Xin nghỉ phép 3 ngày để sắp xếp lại dàn ý, ôm các bé đáng yêu.

   Editor: T ngó bản QT nó ghi là bia Phương Tiêm nhưng trong Raw nó là 方尖碑(obelisk) được dịch là bút tháp. Nên t sẽ ghi là bút tháp.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro