Chương 4:
Khát vọng cầu sinh của Quý Khinh Chu tăng cao trong nháy mắt, không đợi Sở Thành kịp mở miệng đã cúp luôn điện thoại của Phương Diệu Tuyên, kéo hắn vào danh sách đen.
"Phiền thật!" Quý Khinh Chu nói, "Người này đúng là, tôi đã nói rõ thế rồi sao còn đi gọi cho tôi, không tự giác gì cả."
Cậu vừa dứt lời, Wechat hiển thị cuộc gọi video từ Phương Diệu Tuyên, Sở Thành ung dung nhìn cậu, Quý Khinh Chu không nói hai lời, lại cúp máy xoá friend thêm lần nữa, mỉm cười, "Đã xử lý gọn gàng."
"Phải vậy không?"
"Phải, tôi đảm bảo."
Sở Thành thả điện thoại về chỗ cũ, "Nhưng tôi cảm thấy con người cậu không đáng tin, lỡ đâu cậu và Phương Diệu Tuyên lại muốn chạy thì tôi khác nào ném tiền ném qua cửa sổ, tốt hơn hết vẫn nên ngủ trước cho chắc."
Anh nói xong thì đẩy Quý Khinh Chu, đè lên cậu, Quý Khinh Chu giãy dụa bên dưới, "Đừng mà, mới nãy rõ ràng anh đã đồng ý với tôi rồi."
"Tôi đổi ý."
"Anh như vậy là thẹn với tên của mình," Quý Khinh Chu vừa cố đẩy hắn ra vừa thuyết phục, "Anh đồng ý đi mà, ban nãy anh đã đồng ý rồi còn gì, anh xem, tôi xoá sạch phương thức liên lạc với Phương Diệu Tuyên rồi, anh không thể đổi ý..."
Lời còn chưa nói hết, đột nhiên nghe thấy một tiếng "Ọt", Quý Khinh Chu ngẩng đầu nhìn Sở Thành, trên mặt Sở Thành hiếm thấy có chút lúng túng, Quý Khinh Chu nhỏ giọng hỏi, "Hay để tôi nấu cho anh bát mì nhé?"
Sở Thành: ...
---
Trong phòng bếp yên lặng, ánh đèn huỳnh quang ấm áp chiếu sáng căn phòng, Quý Khinh Chu ngoan ngoãn nấu mì cho Sở Thành.
Mì spaghetti, sợi mì mềm, mịn, chấm với sốt tiêu đen, mùi thơm khiến người ăn cảm thấy ngon miệng. Quý Khinh Chu gắp mì ra đặt lên đĩa, rưới một lớp sốt tiêu đen, trang trí bằng cà chua bi, lấy một cái nĩa đặt lên rồi đưa cho Sở Thành.
Sở Thành nhìn đĩa mì cậu đặt trước mặt anh, còn rất ân cần để thêm ly nước, nói "Ăn được rồi", anh cảm thấy Quý Khinh Chu này thay đổi cũng quá nhanh.
Sở Thành cúi đầu ăn một miếng, mùi vị cũng rất được, anh ngẩng đầu nhìn Quý Khinh Chu một cái, thấy Quý Khinh Chu thấp thỏm mong đợi nhìn mình, "Ngon không?"
"Quý Khinh Chu, tôi thấy cậu không giống lúc trước cho lắm."
"Vậy sao?" Quý Khinh Chu không ngờ anh nhạy cảm thế, "Có lẽ do lúc trước tôi hơi câu nệ."
"Giờ không câu nệ nữa?"
"Không câu nệ như trước." Cậu nghĩ nghĩ, muốn lấy lòng Sở Thành, phát ra một tấm thẻ người tốt, "Con người anh rất tốt."
Sở Thành không muốn nhận cái thẻ này, "Cậu nghĩ nhiều rồi, cứ câu nệ tiếp đi."
Quý Khinh Chu: "... Ồ."
Nhìn Sở Thành cúi đầu cuộn mì ăn làm cậu thấy hơi đói, từ khi xuyên qua đến giờ còn chưa ăn gì, chỉ lo kinh hồn bạt vía.
"Tôi ăn chút được không?" Cậu hỏi, "Trong nồi còn lại rất nhiều, ăn xong tôi sẽ rửa, được chứ?"
"Không lẽ cậu định để tôi rửa?" Sở Thành hỏi cậu.
"Không không không, làm gì có."
Sở Thành liếc mắt nhìn cậu, Quý Khinh Chu nở nụ cười, Sở Thành cảm thấy cậu quả thật không giống với lúc trước, lại còn nhìn mình cười, "Ăn đi," hắn nói, "Tôi còn bắt cậu nhịn đói được chắc."
"Cảm ơn." Quý Khinh Chu vui vẻ trả lời, cậu bước nhanh vào nhà bếp, múc cho mình một đĩa, bưng ra ngoài ngồi cách Sở Thành không xa.
"Trong tủ lạnh có đồ uống." Sở Thành nói.
Quý Khinh Chu hết cả hồn, "Tôi uống nước lọc được rồi."
Sở Thành ngẩng đầu liếc mắt nhìn cậu, "Ý của tôi là tôi muốn uống."
Quý Khinh Chu rất hiểu chuyện, đứng lên đi tới tủ lạnh, mở miệng hỏi, "Anh muốn uống cái gì?"
"Coca."
Cậu mở nắp coca ra mới đưa cho anh, Sở Thành hơi kinh ngạc, "Biết điều thế à?"
Quý Khinh Chu cười cười, ngồi xuống ăn.
Sở Thành thấy cậu mới một đêm mà đã trở nên ngoan ngoãn, một mặt cảm thấy kinh ngạc một mặt lại thấy như này mới hợp lý. Anh nghĩ thế, đẩy nước qua cho Quý Khinh Chu.
Quý Khinh Chu nghi hoặc nhìn anh.
"Uống nước." Sở Thành lời ít ý nhiều.
Quý Khinh Chu nhớ ra vừa rồi mình nói uống nước lọc là được, cảm thấy Sở Thành cũng rất biết để ý, cậu gật đầu, "Cảm ơn."
"Không cần khách sáo."
Sở Thành nói xong, tiếp tục ăn mì.
Hai người nhanh chóng ăn xong, Quý Khinh Chu rửa chén, thấy Sở Thành dựa vào cửa phòng bếp chờ mình.
Cậu thực sự không đoán ra được rốt cuộc Sở Thành đang nghĩ gì, có muốn ngủ cậu hay là không đây, chỉ đành chậm chạp đi qua chỗ hắn.
Sở Thành tắt đèn nhà bếp, "Đi thôi, ngủ."
Quý Khinh Chu đi phía sau hắn, không biết từ ngủ này là động từ hay danh từ.
"Tối nay chúng ta chỉ đơn thuần ngủ chung thôi đúng không?" Cậu nhỏ giọng hỏi.
"Cậu thấy sao?"
"Tôi thấy anh vừa lương thiện vừa đẹp trai, lại còn rất thấu tình đạt lý nên nhất định là thế rồi."
Sở Thành quay đầu nhìn cậu, "Tôi không có nói vậy~"
Quý Khinh Chu xụ mặt.
Sở Thành cảm thấy cậu như này rất thú vị, hỏi, "Sợ thế à? Vậy lúc đó gọi điện cho tôi nói đồng ý làm gì?"
Cũng chẳng phải tôi đồng ý, người đồng ý với anh giờ không biết đang ở đâu, Quý Khinh Chu nói trong lòng.
Sở Thành thấy cậu không nói tiếng nào, cười khẽ, "Muốn tiền nhưng không muốn trả giá, làm gì có chuyện tốt như vậy, tiền của tôi cũng đâu phải gió lớn thổi tới, đúng chứ?"
Quý Khinh Chu cúi đầu.
Sở Thành lắc đầu, vào phòng ngủ, đi đánh răng.
Hắn thấy Quý Khinh Chu sử dụng bàn chải dùng 1 lần, nhẹ nhàng nói: "Cậu dùng tạm cái này đi, chờ ngày mai chuyển đồ cậu qua đây, xem còn cần gì thì mua thêm."
"Hả?" Quý Khinh Chu hơi giật mình, sao lại phải chuyển đồ qua đây.
"Không muốn à?"
Quý Khinh Chu lắc đầu, cậu nghĩ hôm nay mình nói nhiều nhất chính là tôi không có tôi không phải đừng nói bậy, "Tôi hơi bất ngờ thôi, ngày mai tôi phải chuyển qua sao?"
"Không thì như nào, tiếp tục để cậu ở nơi tôi không nhìn thấy cùng Phương Diệu Tuyên ôn chuyện cũ, nối lại tiền duyên à?"
"Tôi nói tôi thoát fan anh ta rồi mà." Quý Khinh Chu nhấn mạnh thêm lần nữa.
Sở Thành soi mói nhìn cậu, "Mấy tiếng trước cậu vừa muốn ở bên hắn vừa không muốn trả lại tiền cho tôi, không muốn để hắn biết quan hệ giữa chúng ta, sống chết đòi nhảy lầu, giờ cậu nói cậu thoát fan hắn rồi? Bộ tôi bị ngu à? Dễ gạt tới vậy sao?"
"Ở bước ngoặt sinh tử là lúc con người dễ thông suốt nhất, tôi đứng ở bệ cửa sổ trong chớp mắt ấy cảm thấy cái gì cũng không quan trọng bằng việc còn sống, nếu anh có thể giúp tôi cứu mẹ tôi, vậy tôi ngoan ngoãn theo anh là tốt nhất." Quý Khinh Chu nghiêm túc trả lời.
"Vậy cậu nhất định phải nhớ kỹ lời mình vừa nói."
Quý Khinh Chu thề son sắt bảo đảm, "Ghi khắc trong tim."
"Vậy mai chúng ta đến chỗ cậu lấy đồ." Sở Thành mỉm cười.
Quý Khinh Chu thấy hắn kiên trì như vậy, suy nghĩ một lúc, thấy thế cũng tốt, Phương Diệu Tuyên thân là tra công chính quy trong sách gốc, thế lực trong nhà hắn cậu không chọc được, hiện giờ hắn ta một lòng muốn cậu làm thế thân, sau này khó tránh khỏi sẽ quấy rầy cậu, nếu ở chỗ của Sở Thành thì có Sở Thành chống đỡ cho, sẽ an toàn hơn. Chưa kể, nguyên chủ vì chữa bệnh cho mẹ cậu ta đã sớm bán nhà, hiện tại đang ở trọ, nếu không dựa vào ai hết thì có khi tiền thuê nhà cũng sẽ thành vấn đề mất. Tình huống trước mắt cứ vậy đi, tiết kiệm được bao nhiêu thì tiết kiệm.
"Được, sau này làm phiền anh rồi"
"Không phiền," Sở Thành cười nói, "Dù sao cũng chẳng để cậu ở không." Anh nhìn Quý Khinh Chu, "Lên giường ngủ đi."
Quý Khinh Chu vừa nghe đến ngủ là lại thấy đau đầu, cậu cẩn thận từng li từng tí lên giường cùng Sở Thành, nằm vào trong chăn.
Sở Thành nằm đối diện cậu, thấy cậu nằm ngửa xuống, nói, "Cậu quay qua đây, đối diện với tôi."
Quý Khinh Chu không thể làm gì khác, thuận theo quay người sang.
Sở Thành rất hài lòng, vươn tay ôm cậu, kéo gần khoảng cách giữa hai người.
Quý Khinh Chu bị anh ôm, lo Sở Thành vẫn muốn làm gì đó, thế là lại bắt đầu khẩn trương, thân thể run rẩy trong vô thức.
Sở Thành cảm nhận được thân thể cậu run rẩy, bất đắc dĩ nói: "Yên tâm đi, tôi chỉ ôm thôi, cậu không cho tôi làm đừng nói cũng không cho tôi ôm chứ?"
Quý Khinh Chu nghe thấy lời này mới hết lo, tuy cậu không quen ở gần người khác như này lại còn bị người ta ôm, nhưng Sở Thành đã nhượng bộ rồi cậu cũng không thể được voi đòi tiên, bởi vậy nhẹ giọng đáp một tiếng, nhắm mắt lại cố ép mình đi ngủ.
Quý Khinh Chu cứ tưởng mình sẽ phải tốn chút thời gian mới ngủ được, nhưng không có, chắc vì hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, vất vả lắm mới có thể tạm thời yên ổn, tảng đá trong lòng rơi xuống đất, tâm trạng căng thẳng cũng được thả lỏng, rất nhanh đã thiếp đi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro