Chương 6.2

             
Chờ xe dừng lại , chỉ thấy bước xuống xe đầu tiên là một người phụ nữ trung niên có khí chất tao nhã .

Khi nhìn thấy người phụ nữ đó , Phó Chước cùng Vân Yên đồng thời sửng sốt , cảm thấy thập phần quen mắt . Ngay sau đó 2 người dồng thời phản ứng lại , vị này chính là giáo sư Dương của học viện điện ảnh thủ đô !

Phó Chước cùng Vân Yên đều tốt nghiệp ở học viện điện ảnh , chỉ là học viện không được nổi tiếng như học viện điện ảnh thủ đô .

Mà bọn họ biết được thân phận của giáo sư Dương cũng bởi vì năm đó ghi danh vào học viện điện ảnh , trước khi vào học đều được giáo viên giới thiệu về những người nổi tiếng trong ngành .

Cho nên hiện tại thấy giáo sư , hai người đều không khỏi giật mình nhưng rất nhanh lấy lại tinh thần đi ra tiếp đón .

" Xin chào giáo sư Dương " Phó Chước cùng Vân Yên cung kính mà đối với Dương Ngọc Hoa chào hỏi , tự giới thiệu .

Giáo sư Dương nhìn 2 người trẻ tuổi , cười gật đầu , ngay sau đó tầm mắt nhìn Khương Khương ở cách đó không xa , khuôn mặt tiểu cô nương lúc đó đang tràn đầy vẻ tò mò , hoài nghi .

Cô đi qua , ngồi xổm trước mặt Khương Khương , ôn nhu hỏi " bạn nhỏ , con chính là Khương Khương sao ?"

Khương Khương vâng một tiếng đáp lại , từ trên băng ghế ngồi xuống , giọng nói mềm mại " Đúng ạ , con chính là Khương Khương."

Dương Ngọc Hoa nhìn bạn nhỏ trước mặt , mỗi khi cô bé nói chuyện , hai tròng mắt sáng lấp lánh như bầu trời đầy sao , trên mặt là nụ cười đáng yêu , không chút sợ hãi người lạ đến gần , phảng phất như một bông hoa đang nở rộ .

Dương Ngọc Hoa bị tiểu khả ái dễ thương trước mặt cảm nhiễm không tự chủ được cười theo , cô duỗi tay xoa xoa cái đầu nhỏ của tiểu cô nương , ngữ khí ôn hoà tiếp tục nói " Khương Khương, nếu về sau con rời cô nhi viện , chuyển tới sống cùng bác . Con có nguyện ý không ?'

Dương Ngọc Hoa tuy là người theo chủ nghĩa độc thân nhưng lại rất thích những đứa trẻ nhỏ , cô vẫn luôn tưởng tượng mình có một thân phận khá là "mẹ" . Cho nên khi ở độ tuổi 45 , cô quyết định đi nhận nuôi 1 đứa trẻ .

Mà sau khi nhìn thấy Khương Khương , Dương Ngọc Hoa liền hy vọng sau này có thể cùng cô bé trở thành mẹ con , cho nên khi cô vừa nói xong , trong giọng nói lộ ra một chút khẩn trương cùng chờ đợi mà chính cô cũng không biết .

Khương Khương chớp chớp đôi mắt , hàng mi nhỏ dài cong vút tựa như cây quạt nhỏ run rẩy , bé nhìn người xinh đẹp ôn nhu trước mắt .

Làm một tiểu cương thi , Khương Khương có thể cảm nhận được cảm xúc của người khác đối với mình.

Mà với người bác trước mắt , bé cảm nhận được bác gái này siêu siêu thích mình . Loại cảm giác này giống như tiếng róc rách của suối nước, thạt ôn nhu và bao dung , mang lại cho bé cảm giác ấm áp .

Khương Khương nhấp nháy miệng nhỏ , mi mắt cong cong mà cười , nở nụ cười sáng ngời.

Sau đó bé vươn bàn tay trắng nõn nắm lấy tay Dương Ngọc Hoa , tiếng nói vừa mềm mại vừa nghiêm túc :" Khương Khương rất muốn cùng bác gái ở chung với nhau nha !"

Dương Ngọc Hoa rũ mắt nhìn bạn nhỏ đang nắm tay mình , trong mắt không khỏi có chút ướt .

Cô ôm lấy đứa trẻ , động tác nhẹ nhàng mà ôn nhu vỗ lưng cô bé , nghẹn ngào mà cao hứng nói " cảm ơn Khương Khương , sau này bác sẽ cố gắng làm một người mẹ tốt. "

Khương Khương nghe ra âm thanh nức nở của Dương Ngọc Hoa , nhưng cô bé lại không phân biệt được vì đang rất cao hứng .

Cho nên hiện tại khuôn mặt của cô nhóc lộ ra thần sắc lo lắng , bé nhẹ nhàng sờ mặt Dương Ngọc Hoa , nhẹ nhàng trấn an nói " Bác gái đừng khóc , về sau Khương Khương cũng sẽ nỗ lực làm một đứa trẻ ngoan !"

Dương Ngọc Hoa nghe tiểu gia hoả nói , lại nhìn bộ dáng nghiêm túc của cô bé . Đôi mắt ướt át lại lộ ra nước mắt , bên môi nở nụ cười, gắt gao ôm lấy đứa trẻ , thật lâu sau mới buông ra .

Ngay lúc này , Dương Ngọc Hoa thấy mình thật vô cùng may mắn khi nhận được bưu kiện của Trần Du , vì thế mà mới có cơ hội gặp Khương Khương.

Cô không khỏi tưởng tượng , được làm mẹ của Khương Khương , là chuyện may mắn nhất trên đời !

Cô thật sự may mắn .
_ _ _ _ _ _ _ _

Ps : chương cuối của hôm nay ạ

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro