Chương 52

Người này quấn đầy băng vải sau lưng, trong phòng đầy mùi thuốc Đông y, một tiếng than nhẹ vang lên, Hạ Khô Thảo thập phần nghi hoặc nhìn nam nhân kì quái kia.

"Ngươi tò mò?" Nam nhân phát giác ánh mắt của Hạ Khô Thảo, cười nhìn về phía y.

Hạ Khô Thảo thành thật gật đầu, người này tự nhiên xuất hiện trong phòng y, ngay sau đó liền biến mất không thấy, Hạ Khô Thảo chạy vội ra ngoài, hướng về phía phòng Vệ Trung Hiền, nam nhân quả nhiên ở trong đó, hắn đứng cạnh giường, cứ như vậy nhìn Vệ Trung Hiền.

"Ta và hắn không phải kẻ thù, cũng không có oán hận, đại khái là ta đã nợ hắn rất nhiều!" Nam nhân lấy ra bên trong áo một cái hộp nhỏ ném cho Hạ Khô Thảo, "Vật này giao cho cha ngươi, đồng thời nói với hắn, chuyện tình lần này cùng ta không có quan hệ, muốn hỏi nguyên nhân thì tìm Độc Lão Quỷ." Sau đó hắn liền biến mất, Hạ Khô Thảo ruốt cuộc cùng không biết làm sao người này có thể biến mất nhanh như vậy.

Mở hòm ra, bên trong nhìn thấy một con trùng sắc mặt không khỏi trắng bệt, trong hộp giống chứa con đỉa, nhưng cùng với đỉa bình thường không giống, tựa hồ lớn hơn nhiều, thân có màu đỏ, thoạt nhìn thập phần quỷ dị.

"Con (1)Huyết Điệt này có phải là do một nam nhân ăn mặc quái dị, trên tay còn đeo (2)ngân thủ trạc đưa cho ngươi." Hạ Trường Khanh vừa nhìn thấy hộp gỗ này liền cảm thấy quen thuộc, nhìn bên trong hòm sau đó hắn liền khẳng định.

(1)Huyết Điệt : Huyết (máu) Điệt (đỉa)

(2)ngân thủ trạc : Vòng tay bạc

"Không có ngân thủ trạc, bất quá cách ăn mặc rất quái lạ." Người này nhìn không giống người Khương Vu quốc, ăn mặc quái lạ như vậy, về phần ngân thủ trạc Hạ Khô Thảo đích thực không thấy, "Cha, Huyết Điệt là cái gì?"

"Con này cũng gần giống với cổ trùng, nhưng nó là cứu người bị cổ trùng khống chế." Hạ Trường Khanh êm tai nói, "Đem con đỉa này ngâm trong độc dược cùng máu loãng, mỗi ngày đúng giờ lấy máu và độc dược, chờ đỉa biến hồng lớn lên chứng mình đã luyện thành Điệt Cổ, bình thường rất ít luyện ra một cái, dù sao nọc độc cũng không dễ dàng cho bọn họ sống sót."

Tuy rằng khó tin, nhưng Hạ Khô Thảo vẫn tiếp nhận, "Cha, người đó nói chuyện này cùng hắn không có quan hệ, hắn nói ngươi muốn biết thì đi hỏi Độc Lão Quỷ."

"Lại là hắn?" mặc kệ là chuyện của Phục Uyên hay chuyện hiện tại này, độc lão quỷ đều có liên quan, có thể độc lão quỷ đã chọc tới một nhân vật nguy hiểm nào đó? Hạ Trường Khanh nhíu mày, hắn cảm thấy nên hảo hảo tìm độc lão quỷ hỏi chuyện hắn biến mất trong thời gian trước.

Chuyện còn lại Hạ Trường Khanh tự mình giải quyết, để cho Hạ Khô Thảo nghỉ ngơi một chút, vừa trở lại phòng mình liền phát hiện có điểm bất đồng, vừa bước vào liền bị người bịt kín miệng, Hạ Khô Thảo đang chuẩn bị rút ngân châm ra liền nghe âm thanh quen thuộc truyền đến.

"Xuỵt, là ta." Người tới là Hiên Viên Công Duẫn, Hạ Khô Thảo liền thu hồi ngân châm.

Miệng vừa được buông ra Hạ Khô Thảo liếc mắt về phía Hiên Viên Công Duẫn, "Ngươi không thể mỗi lần đến một cách bình thường được sao?" Mỗi lần người này đến đều như trộm lén lút vào, không một lần quang minh chính đại xuất hiện.

"Ngươi không phải sợ bị phát hiện sao, nên ta phải lén lút đi vào." Hiên Viên Công Duẫn cười nhìn Hạ Khô Thảo.

"..." Vì cái gì có cảm giác câu trong miệng hắn nói ra như đang ám chỉ mình yêu đương vụn trộm.

Hiên Viên Công Duẫn sờ sờ đầu y, "Chuyện lần này ta điều tra, những người hóa điên còn năm người còn sống, Lạc Phong trại hai người, Thanh Phong trại hai người, các mặt khác đều là nhân sĩ trong giang hồ, những người này không hề có quan hệ với nhau, cho nên căn bản không điều tra được gì."

"Vậy ngươi có nhìn qua thi thể hay không?" Những người hóa điên đều là cùng một nguyên nhân, đáng lẽ những người kia đều đã chết rồi.

"Nhìn không thấy." Hiên Viên Công Duẫn lắc đầu, "Thi thể bị phụ thân ngươi chém (3)thất linh bát lạc, ghép lại cũng không nhìn ra được gì? bất quá cha ngươi nói cho ta biết bọn họ đều là trúng (4)Cổ."

(3)thất linh bát lạc : linh 零 (tan xác, lẻ), lạc落 (rơi, rụng) ý nói mỗi mảnh một nơi

(4)Cổ : 蛊 sâu độc cũng giống như cổ trùng.

"Cổ?" Hạ Khô Thảo lại nghĩ đến những con sâu sau lưng Vệ Trung Hiền, tựa hồ chuyện lần này cùng cổ trùng có liên quan.

"Ta nghĩ chuyện này đại khái là muốn hướng tới một người nào đó, giống như là cảnh cáo." Lựa chọn đại hội võ lâm gây chuyện người này rất tự tin mình sẽ không bị phát hiện, hơn nữa những người trúng cổ chỉ chém giết lung tung, làm mọi người bị thương chỉ là vô tình, về phần minh chủ võ lâm bị thương cũng là bị liên lụy.

"Ta lúc trước gặp một nam nhân, hắn nói cho ta chuyện này cùng độc lão quỷ có quan hệ, ngươi có thể giúp ta đi thăm dò độc lão quỷ biến mất trong khoảng thời gian là đã xảy ra chuyện gì?" Hạ Khô Thảo nhìn Hiên Viên Công Duẫn nói.

"Được." Hiên Viên Công Duẫn cười hôn Hạ Khô Thảo một cái, "Cái này xem như thù lao, chờ giải quyết xong ta sẽ lấy cả lời lẫn lãi."

Hạ Khô Thảo che miệng nhìn nam nhân giảo hoạt của mình, "Tạm biệt không tiễn." Đem người đẩy ra ngoài cửa, chờ bên ngoài không có động tĩnh thì mở cửa ra, quả nhiên người đã đi rồi, trong lòng có điểm mất mác.

Đúng lúc Hạ Khô Thảo đóng cửa lại Hiên Viên Công Duẫn lập tức xuất hiện, ngay trán Hạ Khô Thảo hôn một cái, cười tủm tỉm, "Cam đoan với ngươi sẽ hoàn thành nhiệm vụ."

"..." Hạ Khô Thảo bị dọa nhảy dựng.

==============================================================================

Một tiếng thở hổn hển, âm thanh hơi thở từ trên giường truyền đến, chậm rãi lớn hơn, làm cho người khác nghe được chỉ cảm thấy tê dại, thẳng đến một âm thanh trầm thấp vang lên, trên giường hai người lăn lộn vừa mới ngừng.

Kì Quân đẩy nam nhân còn đang nằm trên người hắn, thân thể trắng nõn tràn đầy hôn ngân, cơ hồ là trên thân thể chỗ nào cũng có, trong mắt tràn đầy hơi nước, cùng với khuôn mặt xinh đẹp hợp với nhau khiến cho nam nhân không kiềm được dục vọng.

"Hoàng hậu đên nay ngươi thật có tinh thần, vậy mà còn có thể ngồi dậy." Thác Bạt Hoắc nắm tóc quăn mềm mại của người kia đặt ở chóp mũi, mùi hương nhàn nhạt truyền đến, đây chính là một tiểu yêu tinh, thật đúng là câu nhân người khác, "Có thể nào vừa rồi bổn vương chưa thỏa mãn được hoàng hậu?"

"đừng sài chiêu này." Kì Quân từ trên giường ngồi dậy, phủ thêm ngoại y ở ngoài cửa phân phó hạ nhân, rất nhanh có người đem nước ấm lên, Kì Quân ngâm trong nước ấm khẽ hừ một tiếng, quả nhiên vận động xong ngâm nước ấm là thoải mái nhất.

"Ào ào........" tiếng nước thật lớn vang lên, Kì Quân mở mắt ra thấy Thác Bạt Hoắc cũng vào (5)dục dũng, hai nam nhân cao 18o ở cùng một cái dục dũng thật sự rất chật chội, Kì Quân cảm thấy mình không thể cử động được.

(5)dục dũng : thùng nước

Thác Bạt Hoắc ôm người đem đặt trên đùi, cười hôn lên cổ đối phương, "Làm sao? còn để tâm chuyện hôm nay?"

"Bọn họ đều là cố ý nhắm vào ngươi." Kì Quân cuối đầu nghịch ngón tay của nam nhân.

"Ta nghĩ không phải." Thác Bạt Hoắc khẽ cười một tiếng, "Ta mặc dù không ở Khương Vu, nhưng hắn cũng không ngốc tới mức giết ta nơi đất khách, không biết ngươi có thấy nam nhân cầm trường đao vết sẹo đầy mặt kia không."

Kì Quân nghĩ nghĩ, đích xác lúc đó thật hỗn loạn, nam nhân này lúc đó cũng xông ra, không nói đến tướng mạo, một thân hơi thở túc sát, đó là khí thể của người có kinh nghiệm sa trường, "Chẳng lẽ người này cùng hắn có quan hệ."

"Hoàng hậu đại khái không biết một sự kiện, nhưng ta đã khắc sâu trong trí nhớ, trường đao trong tay người nọ là (6)Thị Huyết, bất quá bao lên một khối vải rách không giồng cảm giác trước đây."(ý nói Phục Uyên gương mặt bị hủy)

(6)Thị Huyết : Khát máu

"Thị Huyết không phải là vũ khí của chiến thần sao? (7)Tha này không phải đã chết rồi sao?" Chuyện này người Khương Vu quốc đều biết, mọi người đều cảm thán một nhân vật truyền kì như thế đột nhiên tử vong, nhưng là chết mất xác.

(7)Tha: 她nó có nghĩa là cô ấy, ngoài ra còn nghĩa khác là chỉ người được tôn kính có công với đất nước

"Cái đó là vì muốn an ổn lòng dân nên mới nói vậy thôi." Thác Bạt Hoắc nắm tay Kì Quân, "Trong cung còn có tin đồn, hắn là bị người ta hạ độc sát hại, bất quá chuyện này đã bị người đè nén xuống, cho nên chuyện này hiện tại không còn tin tức, người bình thường đều không biết."

"Cho nên nhóm người này là muốn nhắm vào người ấy sao?" Kì Quân tò mò hỏi.

Thác Bạt Hoắc cười nói, "Đương nhiên không phải, chỉ sợ hắn căn bản không biết chiến thần còn sống trên thế gian này, chỉ sợ là ân oán với một số người, nếu hắn biết chiến thần còn sống phỏng chừng sợ là buổi tối cũng không dám ngủ."

Tưởng tượng như vậy, kì thật có chút khôi hài, Kì Quân vỗ vỗ mặt nam nhân của mình, "Ngươi không đi thăm hỏi vị chiến thần trong truyền thuyết này một chút sao? Ta nhớ rõ là ai đó xem hắn như tấm gương mà noi theo?"

"Cái này không vội, chúng ta còn có việc quan trọng hơn." nói xong vươn tay cố định người trong ngực, nắm"vật nhỏ" của đối phương chậm rãi trượt, trong phòng lại truyền đến âm thanh khiến người nghe đỏ mặt. (coi chừng tinh tẫn thân vong nha anh :v)

Ngày thứ hai, Vệ Trung Hiền đã tỉnh, nhưng vẫn không thể cử động, chỉ có thể bảo trì một tư thế ghé vào giường uống thuốc, sau lưng miệng vết thương đã lấy đi thịt thối được bôi dược và khâu lại, Hạ Trường Khanh dùng Huyết Điệt rửa sạch trứng trùng lưu lại sau lưng, tuy rằng đã chết, nhưng lưu lại trong cơ thể vẫn không tốt, Huyết Điệt còn nhỏ cơ bản sẽ không uống máu của hắn, đem Huyết Điệt để chung với trứng trùng để chúng biết đây là thức ăn của mình, Hạ Trường Khanh có được Huyết Điệt rất vui vẻ, dù sao đồ tốt như vậy đích thực khó kiếm.

"Độc lão quỷ hắn trước kia đắc tội với ai, nếu chậm rãi điều tra cũng tốn một khoảng thời gian." Phục Uyên khôi phục năng lực rất nhanh, huống hồ còn có Phục Kiềm là đại thần y ở đây, nên không giống như người bình thường vừa khỏi bệnh cơ thể suy yếu.

"Ta nghĩ, chuyện này cùng Uyên không có quan hệ, lúc trước Độc lão quỷ đem độc dược bán cho kẻ muốn hại Uyên nên mới như vậy, cho nên chuyện này cùng Uyên không có liên quan." Hạ Trường Khanh lấy khăn tay lau khóe miệng cho Vệ Trung Hiền, "Uyên đã rời Thần Y Cốc khi Độc lão quỷ tới."

Vệ Trung Hiền cười, "Chuyện này phỏng chừng cùng Phục Uyên không liên can, người muốn ám hại hắn có lẽ còn chưa biết hắn còn sống trên đời, như vậy lần này cũng là muốn cảnh cáo độc lão quỷ, bất quá hắn không biết độc lão quỷ muốn trở về Thần Y Cốc, căn bản không ở trong đại hội võ lâm."

Hạ Trường Khanh nhìn Vệ Trung Hiền, đột nhiên rất muốn đem chuyện tình hôm qua nói ra, chính là lời đến miệng liền nuốt xuống, hắn nghĩ là không nên cho Vệ Trung Hiền biết người kia ngày hôm qua xuất hiện, "Ngày đó tại sao lại có người tấn công ngươi?"

"Chính là do ta chủ quan, làm minh chủ lâu năm liền xem chính mình cao cao tại thượng mà nhìn người khác." Vệ Trung Hiền tự giễu cười cười, "Người đó căn bản không trúng cổ, mà là đánh lén ta, phỏng chừng là có người sai khiến hắn, về phần bị dính cổ trùng, đại khái hắn mang cổ trùng trên người, nếu ngày đó một đao không tổn thương tới ta sợ rằng hắn sẽ dùng tới cổ trùng trên người, đến lúc đó chỉ sợ thương tổn càng nặng."

"Lạc Phong Trại hoặc Thanh Thủy Môn." Đây là một lời nói khẳng định.

"Cũng không phải." Vệ Trung Hiền cười cười, "Người này đại khái sống không bị ràng buột nên mới dám làm, chờ ta dưỡng thương tốt sẽ cho hắn nếm lại mùi vị như đúc."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro