Chương 1: Nhà kính số 3
Draco Malfoy không có tâm trạng để tiếp tục chậm trễ. Không khí buổi sáng trong lành, và hắn không đặc biệt muốn dành nhiều thời gian hơn mức cần thiết bên ngoài sự ấm áp của lâu đài. Hắn sải bước về phía nhà kính của môn Thảo dược học, là người đầu tiên của Slytherin có mặt ở đây vào lúc này. Đột nhiên, hắn dừng lại khi ở ngay cửa ra vào là một mái tóc vàng mềm mại, một chiếc áo len xanh nhạt hơi quá khổ so với người mặc và một đôi mắt bạc mở to không thể lẫn vào đâu được.
Luna Lovegood.
Draco Malfoy tự hào về khả năng tự kiểm soát của mình. Kiểm soát lời nói, kiểm soát hành động, kiểm soát cách mọi người nhìn nhận về mình. Đó là điều cần thiết—đặc biệt là bây giờ, khi mọi thứ khác trong cuộc sống của hắn dường như đang tan vỡ.
Đó là lý do tại sao Luna Lovegood là một trường hợp bất thường mà hắn không thể chấp nhận được.
Nhưng cô ấy vẫn ở đó, đứng ở cửa nhà kính Thảo dược học, chặn đường hắn bằng ánh mắt xa xăm trong đôi mắt bạc của cô. Ít nhất, mơ màng luôn là trạng thái của đôi mắt cô, nó thường như vậy—xa cách, không tập trung, như thể cô ấy đang nhìn vào thứ gì đó mà chỉ mình cô ấy có thể nhìn thấy. Nhưng lúc này, lại không giống như thế.
Bây giờ, mắt cô đang nhìn hắn.
Cô là người cuối cùng rời khỏi lớp, di chuyển với tốc độ thong thả của riêng mình, như thể khái niệm vội vã hoàn toàn xa lạ với cô. Draco muốn đẩy cô ra, sự bực bội thoáng qua trong lồng ngực hắn—nhưng rồi hắn nhìn thấy nó.
Một vết bẩn trên mũi cô ấy.
Có điều gì đó ở đây khiến hắn khó chịu. Cô thậm chí còn không để ý, hoặc tệ hơn, không quan tâm. Làm sao cô có thể đi lại khắp nơi với bộ dạng như thế, không để ý đến vẻ ngoài của mình? Nhưng ngay cả khi sự khó chịu nổi lên, nó vẫn đi kèm với một điều gì đó hắn không mong đợi nó xuất hiện trong tâm trí hắn—một sự tò mò âm thầm, gặm nhấm. Ánh mắt hắn nán lại thêm một giây nữa, dõi theo cách mà hơi ấm của nhà kính đã để lại một vệt ửng hồng nhẹ trên má cô.
Draco cảm thấy một sự thắt chặt không thể giải thích được trong lồng ngực. Thật đáng sợ—cách cô chỉ nhìn hắn, bình tĩnh và không dao động, như thể cô đang xem xét một điều gì đó tò mò, như thể hắn là một bí ẩn.
Luna chớp mắt nhìn hắn, không quan tâm, như thể cô đang đợi hắn nói điều gì đó. Nhưng Draco chỉ chế giễu, tránh cô, và lướt qua cô để đi vào nhà kính, cố gắng rũ bỏ cảm giác kỳ lạ đang quặn thắt trong bụng.
Và rồi cô ấy cười.
Nhẹ nhàng, thoáng đãng, như tiếng lá mùa thu xào xạc. Không phải chế giễu, không phải khinh thường—giống như cô đã tìm thấy điều gì đó buồn cười trong khoảnh khắc mà chỉ mình cô hiểu. Draco cau mày với chính mình và quay lại.
"Có gì buồn cười?"
Luna chỉ chớp mắt, nghiêng đầu theo kiểu của cô, trước khi bước qua hắn và tiếp tục đi, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi sự hiện diện của hắn. Draco đứng im một lúc, những ngón tay nắm lại ở hai bên. Hắn ghét tiếng cười đó. Không phải vì nó khó chịu—không, nếu nó là sự khó chịu, thì quá đơn giản, nó là một thứ gì đó khó lí giải hơn. Nhưng vì nó khiến hắn mất thăng bằng, như thể hắn đã mất thăng bằng trên mặt đất, như thể có gì đó đang chuyển động dưới chân hắn.
Hắn ấy đã dành toàn bộ buổi học để nghĩ về chiếc mũi của cô ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro