Chương 11: Trên giường
Chậm rãi, say đắm, một nhịp điệu được tạo ra để cô tan chảy. Lưỡi hắn di chuyển theo những nhịp điệu lười biếng, nhấm nháp, thưởng thức, dụ dỗ cô mở ra. Hắn siết chặt eo cô, giữ lấy cô khi cơ thể cô căng cứng, rồi dần tan chảy bên dưới hắn, những tiếng thở khẽ khàng trượt khỏi môi cô tựa như một khúc nhạc.
Draco cảm thấy mình thật quyền lực khi chứng kiến cô tan vỡ vì hắn. Tất cả là vì hắn.
Và hắn không có ý định dừng lại cho đến khi cô hoàn toàn lạc lối.
Draco luôn là người kiểm soát mọi thứ.
Hắn kiểm soát lời nói, hành động, và cả cách thế giới nhìn nhận mình. Kiểm soát là điều cần thiết—quyền lực sinh ra từ đó, từ khả năng nắm bắt những gì sẽ đến và định hình thế giới theo cách có lợi nhất với hắn.
Nhưng Luna Lovegood không giống bất cứ điều gì hắn có thể nắm bắt.
Cô nằm bên dưới hắn, đùi cô gác qua vai hắn, cơ thể cong lên trên miệng hắn khi hắn tôn thờ cô bằng những cái chạm chậm rãi, thận trọng của lưỡi hắn. Draco cảm thấy sự căng thẳng trong cô, cách cô run rẩy, những tiếng thở hổn hển nhỏ sắc bén khiến huyết quản của hắn như muốn bùng cháy. Hắn biết hắn đã đưa cô đến bờ vực, hắn có thể giữ cô ở đó cho đến khi cô vỡ tan, bất lực bên dưới hắn.
Nhưng rồi—ngón tay cô quấn vào tóc hắn, không phải để kéo hắn lại gần hơn, mà đẩy hắn ra xa. Draco nhíu mày, đôi môi còn vương chút ẩm ướt khi ngước lên nhìn cô, hơi thở nặng nề.
"Em đang làm gì—"
Luna không trả lời. Thay vào đó, cô chỉ nhẹ nhàng trượt xuống, bàn tay áp lên vai hắn, đẩy hắn xuống chiếc giường. Cô hành đồng với sự chắc chắn, có chủ đích, như thể ngay từ đầu cô mới là kẻ dẫn dắt cuộc chơi này. Draco để mặc bản thân bị lay động, dù có một thoáng ngỡ ngàng lướt qua tâm trí hắn. Vì sao cô ấy lại ngăn hắn lại? Vì sao—
Mọi suy nghĩ tiêu tan ngay khi hắn cúi xuống, tay lướt xuống bụng hắn, mắt cô khóa chặt vào hắn khi cô đặt một nụ hôn nhẹ nhàng ngay trên đường viền quần lót của hắn.
Draco hít một hơi thật sâu.
Sau đó, không một chút do dự, cô kéo lớp vải mỏng manh đó xuống, hoàn toàn giải phóng cơ thể hẳn.
Đầu hắn ngửa ra sau gối, hơi thở dồn dập khi cô quấn những ngón tay quanh hắn, sự đụng chạm của cô mềm mại không thể chịu nổi, chắc chắn không thể chịu nổi. Và rồi—chết tiệt.
Đôi môi cô. Nóng bỏng, ướt át và hoàn hảo, lưỡi cô trêu đùa dọc theo chiều dài của hắn trước khi cô đưa anh vào sâu hơn.
Những ngón tay của Draco nắm chặt vào tấm ga trải giường, cơ thể hắn cong lên một cách vô thức về phía cô. Một tiếng rên rỉ thỏa mãn thoát ra khỏi môi hắn, khàn khàn và đứt quãng, sự bình tĩnh được hắn cẩn thận duy trì bị phá vỡ với mỗi chuyển động chậm rãi, có chủ đích trong miệng cô.
Cô không ngại ngùng. Không dè dặt.
Luna chạm vào hắn như thể cô đã chờ đợi khoảnh khắc này từ lâu, như thể cô đã chờ đợi đến lúc hắn cuối cùng sẽ buông xuôi, đến lúc anh không thể chống cự. Hơi thở của Draco trở nên hỗn loạn. Hắn muốn túm lấy cô, muốn cướp lấy hơi ấm trong miệng cô, muốn chiếm đoạt, nhưng—
Hắn không thể.
Bởi vì lần đầu tiên trong đời, hắn không phải người dẫn đầu. Luna đang kiểm soát mọi thứ. Và nhận thức đó khiến ngọn lửa bùng cháy trong hắn.
Cơ thể hắn phản bội chính hắn, cơn khoái cảm dâng trào quá nhanh, quá mạnh, quá mãnh liệt, cháy bỏng hơn nữa, cho đến khi nó trở nên quá sức chịu đựng. Hắn đưa tay xuống bằng đôi bàn tay run rẩy, luồn những ngón tay qua tóc cô, và kéo cô lên—không phải vì hắn muốn dừng lại, mà vì hắn phải dừng lại.
Hắn không thể đánh mất mình như thế này được. Không phải bây giờ.
Luna để hắn kéo lên, cơ thể cô dễ dàng nằm gọn trên người hắn khi cô dựa vào ngực hắn, hơi thở ấm áp của cô phả vào cổ hắn. Cánh tay hắn vòng qua cô như một bản năng nguyên thủy, giữ cô ở đó, bám chặt vào hơi ấm của cô.
Trái tim hắn đập thình thịch cùng trái tim cô, cùng một nhịp đập. Và trong giây lát, cả hai đều không nói lời nào.
Sau đó, bằng giọng nói nhẹ nhàng, thấu hiểu đó, cô thì thầm, "Anh khao khát em đến mức nào?"
Draco nuốt xuống, từng mảnh kháng cự cuối cùng vỡ vụn thành cát bụi.
Tay hắn lướt dọc xuống lưng cô, kéo cô lại gần hơn nữa, thứ quý giá nhất trên thân thể hắn nóng hổi, đập mạnh giữa hai cơ thể. Đôi môi hắn lướt qua thái dương cô, giọng nói khàn khàn, không chút phòng bị.
"Vô cùng."
Chưa bao giờ Draco biết thế nào là rên rỉ.
Nhưng rồi, lời nói ấy trượt ra khỏi môi hắn—vô cùng—không chút che giấu, chân thật, như một lời thú nhận lặng lẽ, tuyệt vọng về mọi thứ hắn chưa từng nghĩ mình có thể thốt ra.
Chúa ơi. Làm sao hắn lại có thể tin tưởng cô gái này một cách trọn vẹn như vậy?
Làm sao hắn có thể để cô nhìn thấy mình như thế này—trần trụi, không còn bất kỳ vỏ bọc nào, dâng hiến tất cả với chỉ khát khao run rẩy trong giọng nói?
Nhưng Luna chỉ cười, đôi mắt bạc lấp lánh thứ gì đó không chỉ là đam mê, mà còn là niềm vui thích thuần túy. Không phải giễu cợt, không phải chế giễu—mà là thích thú. Như thể cô đã luôn biết rằng hắn khao khát cô đến nhường nào, rằng chỉ cần cô kiên nhẫn, hắn sẽ tự khắc tan chảy dưới tay cô.
Và thế là, với sự dễ dàng của một người đã quyết định được điều mình muốn, cô đã nắm được hắn trong lòng bàn tay.
Draco hầu như không có thời gian để thở trước khi cơ thể cô nuốt trọn lấy hắn, cô hơi hạ hông xuống, những ngón tay thon nhỏ của cô ấn lên ngực hắn khi cô hạ cơ thể xuống người hắn.
Hắn gần như muốn gầm lên.
Cảm giác thật choáng ngợp—nóng bỏng, chặt chẽ và hoàn hảo, kéo hắn vào sâu hơn, như muốn nhấn chìm hắn vào trong cô, và hắn sẽ chết chìm trong đó. Sự chần chừ còn sót lại của hắn tan vỡ trong tích tắc, cơ thể hắn hoàn toàn đầu hàng trước khoái cảm mà cô mang lại, trước cách cô di chuyển trên hắn, một nhịp điệu chậm rãi, đầy cố ý khiến hắn chìm xuống, tan chảy, hoàn toàn đánh mất chính mình.
Lần đầu tiên trong đời, hắn muốn buông xuôi.
Luna cưỡi trên cơ thể hắn với sự tự tin thản nhiên đó, một sự thấu hiểu lặng lẽ trong từng chuyển động, như thể cô có thể cảm nhận được cách cô đang hạ gục hắn.
Cô ngửa đầu ra sau, thở hổn hển, một tiếng rên rỉ sung sướng thoát ra khỏi đôi môi cô khi cô chạm tay đến khoái cảm. Và chết tiệt, Draco cũng cảm thấy điều đó—cách cơ thể cô siết chặt quanh hắn, cách mọi chuyển động khiến cơ thể hắn như muốn bốc cháy.
Hắn nắm chặt đùi Luna, ngón tay ấn vào làn da để cảm nhận sự hiện diện của cô, để cô biết rằng dù cô đang là kẻ kiểm soát, thì hắn vẫn ở đây—chìm đắm trong cô, thuộc về cô, hoàn toàn là của cô.
Niềm vui của cô dẫn lối cho hắn.
Cách cô thở gấp, cách móng tay cô lướt nhẹ trên ngực hắn, cách cô thở hổn hển gọi tên hắn khi hòa cùng nhịp điệu mà cô tạo ra.
Âm thanh đó—tên hắn—rõ ràng thoát ra từ đôi môi cô khiến thứ gì đó bên trong hắn như vỡ ra.
Lúc đầu, hắn chỉ di chuyển để giúp cô, đẩy người lên để phù hợp với tốc độ của cô, cố gắng kéo dài khoái cảm của cô, để cho cô nhiều hơn. Nhưng nhịp điệu của họ không đồng đều—cô đang dần hụt hơi, cơ thể cô hơi run rẩy, chuyển động của cô chậm lại.
Draco cảm nhận được điều đó.
Và đột nhiên, hắn nhận ra rằng—hắn không muốn nắm quyền kiểm soát vì quyền lực. Hắn muốn kiểm soát vì cô cần hắn làm vậy.
Để đưa cô ấy vượt qua khoái cảm mà giờ đây hắn có thể thấy rõ trên khuôn mặt cô.
Hắn nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay cô, kéo cô xuống gần mình, đặt một nụ hôn ngọt ngào lên môi cô trước khi thay đổi vị trí của họ—hắn nằm lên cô trong một chuyển động mượt mà, không bao giờ rời khỏi hơi thở của cô.
Luna thở hổn hển, mắt mở to khi thấy mình đang ở bên dưới hắn, hơi thở của cô nghẹn lại không phải vì ngạc nhiên mà là vì thích thú.
Draco hôn lên da cô. Em đây rồi, hắn nghĩ.
Và rồi, với một cú thúc sâu và chậm, hắn bắt đầu công việc còn dang dở.
Thế giới đã thu hẹp lại, chỉ còn cô ấy.
Draco di chuyển trên Luna với một nhịp điệu quen thuộc, như thể họ luôn được định sẵn để hòa hợp với nhau theo cách này. Cơ thể hắn áp vào cô, mượt mà vì hơi ấm, hơi thở nặng nề của hắn bên tai cô. Sự kết nối của họ không ngừng, những đợt khoái cảm dâng trào cao hơn với mỗi cú thúc, mỗi âm thanh thoát ra từ đôi môi cô.
Luna sung sướng đón lấy hắn, hai chân cô quấn quanh eo hắn, hai tay nắm bám chặt lấy lưng hắn, kéo hắn lại gần hơn nữa, như thể giữa họ vẫn còn khoảng trống. Cô hôn lên môi hắn một nụ hôn say đắm nhưng hỗn loạn và vội vàng, mút nhẹ và cắn môi hắn trước khi trượt xuống cổ.
Draco rên rỉ khi cô hôn dọc theo cổ hắn, lưỡi cô chạm vào làn da nhạy cảm, răng cô cắn nhẹ làm cơ bắp hắn căng cứng. Hắn không thể nghĩ—không thể thở—chỉ có thể cảm nhận, chỉ chìm sâu hơn vào hơi ấm của cô, vào hơi nóng trơn trượt kéo anh xuống sâu hơn nữa.
Và sau đó—
Hơi thở của Luna dồn dập. Cơ thể cô cong lại.
Draco cảm nhận được điều đó trước khi hắn nghe thấy—cách cô siết chặt lấy hắn, cách toàn bộ cơ thể cô run rẩy, đông cứng trong một giây cực kỳ sắc bén trước khi vỡ tan. Một tiếng kêu cao vút thoát ra khỏi đôi môi cô, bị bóp nghẹt khi cô cắn vào vai hắn, móng tay cô cắm vào lưng hắn.
Draco chửi thề, giọng khàn đặc và trầm thấp, tay hắn vẫn nắm chặt lấy hông cô khi hắn thúc vào, theo đuổi sự giải thoát của chính mình khi sự căng cứng bên trong hắn cuộn chặt một cách không thể chịu đựng được.
Cô vẫn còn run rẩy, hai tay lướt trên làn da ướt đẫm mồ hôi của anh, khi cô đột nhiên dịch chuyển xuống dưới hắn, trượt người ra và hôn hắn một nụ hôn cuối cùng, lưu luyến trước khi trượt xuống thấp hơn.
Draco hầu như không kịp phản ứng trước khi miệng cô lại chạm vào hắn.
Đầu hắn ngả ra sau, mắt nhắm nghiền, cơ thể hắn bất lực dưới sự đụng chạm của cô. Quá nhiều—quá nóng, quá ướt, quá tuyệt—tay hắn nắm chặt vào tấm ga trải giường khi hắn đang cố chống lại khoái cảm đe dọa đánh giục hắn.
Và rồi—hắn đã thua.
Một âm thanh trầm khàn thoát ra từ cổ họng hắn khi cơ thể anh căng cứng, mọi cơ bắp khóa chặt lại khi khoái cảm xé toạc hắn, sự giải thoát của hắn tràn ra. Ngực hắn ửng hồng, hơi thở hắn đứt quãng, hoàn toàn mất kiểm soát khi hắn hầu như không thể ngẩng đầu lên và nhìn cô—nhìn cách cô liếm môi, cách sự giải thoát của hắn nhỏ giọt xuống cằm cô, chảy giữa hai bầu ngực cô.
Draco rên rỉ, vẫn còn run rẩy, và đưa tay về phía cô, ngón tay cái lướt nhẹ trên má cô, làm nhòe vết bẩn trên da cô.
"Nhìn em này," hắn thì thầm, giọng vẫn còn đầy khoái cảm.
Luna chỉ mỉm cười, một nụ cười chậm rãi, lười biếng khiến hơi ấm lan tỏa khắp cơ thể mệt mỏi của hắn .
Ở đâu đó trong cơn mơ màng của ánh sáng sau cơn say, Draco nhận thấy hai chiếc khăn tắm xuất hiện trên tủ đầu giường, cùng với hai cốc nước. Phép thuật của căn phòng này thật sự thấu hiểu mọi thứ, luôn sẵn sàng trước cả khi họ kịp nhận ra điều mình cần.
Hắn vươn tay lấy một chiếc khăn, lặng lẽ đưa cho cô, rồi dùng một chiếc khác để lau qua cơ thể mình. Cả hai di chuyển chậm rãi, không còn vội vã như trước—chỉ còn lại sự bình yên, dịu dàng, một thứ gì đó lặng lẽ mà sâu lắng hơn.
Rồi không chút do dự, Luna rúc vào vòng tay hắn, cơ thể cô hòa quyện với hắn một cách hoàn hảo, như thể cô vẫn luôn thuộc về nơi này.
Một lúc lâu sau, cả hai đều không nói lời nào.
Draco luồn tay qua mái tóc vàng rối bù của cô, cánh tay còn lại quấn chặt quanh eo trần của cô. Ngọn lửa nổ lách tách ở phía sau, tạo ra những cái bóng dài nhấp nháy dọc theo các bức tường.
Cuối cùng, bằng giọng nói gần như thì thầm, hắn lẩm bẩm, "Chúng ta đi tắm nhé."
Luna ngân nga, nghiêng đầu hôn lên ngực hắn, hơi thở ấm áp phả vào da anh. "Mmm. Chỉ cần anh để em gội đầu cho anh là được."
Draco bật cười, hôn nhẹ lên đỉnh đầu cô. "Được thôi. Nhưng đừng lần nào cũng vậy."
Cô chỉ cười - âm thanh nhẹ nhàng, thấu hiểu đó đã từng khiến hắn bối rối, nhưng giờ đây, tiếng cười của cô khiến thứ gì đó sâu thẳm trong hắn khao khát.
Hắn đã dành phần lớn cuộc đời mình để đấu tranh, chống cự và kiểm soát.
Nhưng ở đây, trong căn phòng này, bên cô, cuối cùng hắn cũng buông tay.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro