Chương 6: Ngục tối

Draco Malfoy chưa bao giờ mất tập trung đến thế trong đời.

Lẽ ra hắn phải viết về mười hai công dụng của máu rồng, nhưng cây bút lông vẫn bất động trên mặt giấy, mực xanh lục nhỏ từng giọt vô định xuống tờ giấy trắng. Tâm trí hắn đã từ bỏ những lý thuyết độc dược từ lâu, trôi dạt đến một thứ gì đó— hay đúng hơn là một người—say đắm hơn nhiều.

Luna.

Hắn không chỉ nghĩ đến mái tóc vàng, đôi mắt bạc, chiếc mũi lấm lem, đôi má ửng hồng vì ấm áp của cô—giờ đây hắn không thể ngừng nghĩ về cảm giác khi chạm vào cô.

Cách cơ thể cô ép sát vào hắn, sự ấm áp ngọt ngào bên dưới lớp áo chùng và len dày cộm. Nếu giữa họ không còn những lớp vải phiền toái ấy thì sao? Không có những lớp len dày, không có cổ áo cứng, chỉ có làn da mềm mại, vòng eo nhỏ nhắn của cô dưới những ngón tay hắn, hơi ấm ngọt ngào có vị như trái đào của cô đối lập với cơn sốt bỏng rát trong hắn. Những lọn tóc thoảng hương hoa quấn xung quanh ngón tay hắn, đôi môi cô tìm đến hắn trong bóng tối.

Những tưởng tượng đó khiến một nụ cười thoáng hiện trên môi hắn, chậm rãi, đầy thỏa mãn.

Thậm chí hắn có thể không cần đến Phúc lạc dược để biến những tưởng tượng trong đầu mình thành hiện thực.

Tiếng bút lông sột soạt trên giấy kéo hắn trở lại với thực tại.

Giáo sư Snape đang đứng đối diện hắn, từ trên cao nhìn xuống, không thể nhìn ra được biểu cảm của ông—nhưng cái miệng hơi trễ xuống và một bên lông mày nhướng lên đã cho Draco biết hắn đã gây ra chuyện gì. Cả lớp đã hoàn thành bài luận của mình, và hắn vẫn chưa viết gì cả.

Draco hít một hơi thật sâu, cuộn tờ giấy da lại—ngoại trừ vết mực loang lổ—và đặt nó lên bàn giáo sư mà không nói một lời.

Snape nhìn hắn chằm chằm, một ánh nhìn được pha trộn giữa sự hoài nghi và tức giận khiến sắc mặt vốn đã lạnh lùng của giáo sư càng thêm u ám. Nhưng Draco đã quay gót, đẩy những học sinh khác qua, lờ đi những tiếng thì thầm sau lưng khi hắn sải bước ra khỏi phòng học. Hắn phải đến một nơi nào đó. Hắn không biết chính xác là ở đâu, nhưng cơ thể hắn dường như tự hành động, bị hút về một hướng duy nhất.

Và rồi, hắn thấy mình đang đứng trước cửa phòng sinh hoạt chung của nhà Ravenclaw trước khi kịp nhận ra mình đang làm gì.

Chiếc đầu chim ưng bằng đồng nhìn chằm chằm vào hắn, im lặng đợi chờ. Draco cau mày. Hắn không có kế hoạch, không có lý do để xuất hiện ở đây—thậm chí không có sẵn câu trả lời nếu thứ quái quỷ này bắt hắn giải đố.

Có tiếng bước chân vang lên dọc hành lang.

Bụng hắn thắt lại khi nhìn thấy một nữ sinh nhà Ravenclaw đang tiến lại gần, trên tay cô ấy đang giữ một chậu cây lớn.

Draco cau mày rồi nhanh chóng quay đi, lùi vào bóng tối trước khi cô ấy kịp hỏi hắn điều gì đó.

Nghĩ đi, Malfoy.

Rồi hắn chợt nhớ ra - Thảo dược học.

Hắn biết cô có tiết học vào giờ này. Điều đó có nghĩa là hắn biết chính xác phải tìm cô ở đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro