Chương 7: Cẩu độc thân ở đoàn làm phim không có chỗ chen chân

Xin chào mọi người, tôi là tiểu Long, nếu mọi người không biết tôi là ai, mời qua B trạm xem 《Thượng Ẩn hậu trường 4》, ở đoạn 1 phút 46s, av số 3293243, có nhắc đến tôi. Cảm ơn.

.

Hôm nay tiểu Ổn vì một số chuyện nên không có tâm tình viết nhật ký, tôi nói thế là mọi người đoán được đúng không, đúng vậy, cậu ấy cãi nhau với Phong Tùng (có ai biết lý do không?). Đừng hỏi tôi tại sao Đại Thụ không viết thay, tôi viết cái này không có nhuận bút cũng đang không vui đây.

.

Từ khi bắt đầu quay webdrama Thượng Ẩn đến giờ, Lâm Phong Tùng và Trần Ổn cãi nhau lần này là lớn nhất, cái gì, Cảnh Du và Hứa Ngụy Châu? Hai cái đồ trẻ con ấy ngày nào cũng cãi nhau, mọi người đều mặc kệ.

Nhưng mà cặp đôi trúc mã Phong Ổn sẽ không giống như vậy. Hai đứa nhỏ này mỗi ngày đều ngọt ngào như mật, dính nhau không rời. Mỗi khi đạo diễn hỏi "Phong Tùng đâu? Phong Tùng ở đâu?" thì sẽ tìm thấy cậu ta đang gối đầu trên đùi Trần Ổn, hoặc không thì lại tựa lên vai Trần Ổn, ngày nào cũng diễn ra như thế, không ai can thiệp được.

Thế mà hai người lại cãi nhau !! Tôi có thể ở đây chống nạnh cười lớn được không?....Được rồi, tôi biết không được mà.

Không ai biết nguyên nhân là gì, nếu không phải Hoàng Cảnh Du nổi điên giục mọi người ăn cơm, mọi người có khi còn không phát hiện ra đâu. Mà lúc này, bọn họ đã bắt đầu chiến tranh lạnh rồi.

.

Giờ ăn đều như bình thường mà diễn ra, bốn nhân vật chính ăn cơm với nhau, thỉnh thoảng có thêm cha Bạch, Trâu thẩm, có khi cũng không có cha Bạch luôn. Tôi, đạo diễn, Sài lão sư, một vài nhân viên hậu trường ăn chung. Nhưng hiển nhiên ngày hôm nay không khí có vẻ không đúng, rada hủ nữ nhạy cảm của Sài lão sư lập tức nghe ngóng, một bên kín đáo nói chuyện cho mọi người biết, một bên âm thầm theo dõi.

Cảnh Du "Ai yêu, hôm nay có thịt nữa hả? Tốt như vậy"

Trợ lý hậu cần ngồi đối diện tôi trở mình xem thường.

Ngụy Châu gắp thịt qua cho Cảnh Du "Ngốc, cho anh này"

"Em ăn đi"

"Không thích ăn"

"Còn có người không thích ăn thịt hả?"

"Anh mau ăn đi, nói nhiều quá"

"Anh nói em gầy như vậy"

"Là do anh mập thôi"

...Đem hai người này ra ngoài nhấn nước được không?

Phong Tùng Và Trần Ổn ngồi bên cạnh vẫn im lặng, cắm cúi ăn cơm của mình.

Cảnh Du huých vai Ngụy Châu một cái, nhướn mày "Chuyện gì đây?" Cảm ơn trời đất, mấy đứa cũng phát hiện ra rồi, quần chúng vây xem khổ cực biết bao.

Ngụy Châu ngó Trần Ổn một chút, lại ngó qua Phong Tùng, nuốt nuốt miếng cơm trong miệng rồi mới hỏi nhỏ "Hai cậu cãi nhau hả?"

Trần Ổn buông đũa, không nhịn được nên nói hơi to "Sao có thể, ai mà dám cãi nhau với cậu ấy?"

Tiểu tử, cậu đang dùng bản mặt "vô cùng dám" để nói ra mấy lời này đó...

Phong Tùng quay lưng về phía tôi, nên chỉ thấy được cậu ấy nghiêng mặt nhìn Trần Ổn một lúc, im lặng không nói gì. CMN cái thái độ này sẽ khiến đoàn phim bị hiểu lầm là có mâu thuẫn nội bộ mất.

Trần Ổn có lẽ là bị nhìn chăm chú như thế, liền đứng dậy định đi ra ngoài, Phong Tùng kéo tay cậu ấy lại, hạ giọng nói "Cậu ăn cơm, tôi đi". Sau đó sắc mặt không đổi đứng lên, gật đầu chào chúng tôi rồi đi ra ngoài.

Cảnh Du và Ngụy Châu trao đổi ánh mắt một lúc, rồi Cảnh Du buông hộp cơm đã ăn xong của mình xuống "Tôi ra ngoài xem thế nào". Ngụy Châu nhìn theo cậu ta đi ra cửa, sau đó đổi chỗ tới ngồi cạnh Trần Ổn, không nói gì hết, im lặng ăn cơm.

Sao có vẻ giống với đam mỹ ngược luyến thế nhỉ?

Sài lão sư nhăn nhó xoa đầu "Có vẻ như tôi là đầu sỏ của vụ này thì phải...."

.

Hai cậu bạn nhỏ còn chưa làm hòa với nhau, thì buổi chiều lại tiếp tục quay phim. Cảnh Du bắt đầu ham vui mà gia nhập tán gẫu với mọi người, Phong Tùng sắc mặt vẫn là khó coi như cũ....Đã nói là không thể đem nhiệm vụ quan trọng giao cho đồng chí Hoàng Cảnh Du rồi mà, không khuyên bảo người khác cho tốt lại còn không thèm kể lại cho mọi người biết chuyện gì xảy ra.

Tranh thủ giải lao lúc đổi địa điểm quay phim, Ngụy Châu và Cảnh Du bèn ngồi nghỉ ngơi, Ngụy Châu nhẹ giọng hỏi "Có chuyện gì vậy, sao lại đến tình huống này?"

Cảnh Du khó khăn mới có được bộ mặt đứng đắn, chân mày nhăn nhăn, nhỏ giọng đáp lời "Tối hôm trước....Hai đứa ra về sau buổi liên hoan đóng máy..."

Ngụy Châu liếc mắt nhìn Cảnh Du, hai người rất ăn ý mà không nhắc tới nữa.

Nhân viên còn đang di dời thiết bị, nâng lên khung cửa sổ bám bụi, ánh nắng chiếu qua song cửa vào trong phòng. Căn phòng ồn ào, nhưng góc của Cảnh Du và Ngụy Châu thì im lặng khác thường. Trần Ổn ngồi trong sân quay lưng về phía mọi người, ngón tay nghịch ngợm trên chiếc xe đạp cũ, miệng ngâm nga bài hát gì đó. Lâm Phong Tùng thì lại không thấy đâu.

.

Tôi thèm vào, tình huống gì đây, định làm thám tử điều tra hả, không biết tiểu Long tôi nghe lén vất vả lắm hay sao. Đúng là khinh người quá đáng.

Khinh người quá đáng, yêu đương nhau âu yếm tốt quá ha.

Nhưng mà hai cậu có thể làm hòa với nhau nhanh lên một chút được không? Nếu không sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng ăn uống của nhân viên chúng tôi mất. Thật là....lo lắng đến run rẩy đây này.

.

Buổi quay phim nói chung thuận lợi, chỉ là buổi học bình thường thôi, hàng ngày đều tập luyện cả mà, chỉ có điều Phong Tùng và Trần Ổn nói chuyện với nhau không quá hai câu, sau đó làm mặt thối đi về phòng.

Ngụy Châu thấy tình huống không vui, đành nói mọi người nghỉ ngơi sớm một chút, Trần Ổn rất nhanh từ trên ghế lao đến ôm lấy cánh tay Ngụy Châu "Hôm nay em ngủ với Châu Châu"

Lâm Phong Tùng, thanh niên 19 tuổi đang chăm chú cột băng đô, lần đầu tiên không cần tẩy trang trước mà tháo băng đô bạo phát "Trần Ổn, cậu xong chưa hả?". Mái tóc có hơi rối nhưng vẫn có chí khí lắm.

Trần Ổn hừ lạnh "Có gì cần nói thì tôi đã nói xong rồi, không phải sao? Có cái gì mà xong chưa hay chưa xong?"

Phong Tùng hít sâu, cố gắng bình tĩnh lại "....Ở đây nhiều người không tiện, về phòng nói chuyện tiếp"

Hai bên giằng co một hồi, Trần Ổn cuối cùng là vẫn bị ông anh lớn cướp mất Ngụy Châu, đành đi về phòng với Phong Tùng.

Ngụy Châu đã im lặng một lúc giờ mới lên tiếng "Mẹ cha ơi, Trần Tiểu Ổn thiếu chút nữa muốn nắm hư tay luôn rồi. Người nhỏ mà sao khỏe như vậy chứ?"

Cảnh Du vừa xoa tay cho cậu ấy, một bên cười cười "Không có gì, không có gì. Đạo diễn, anh cũng mau quay về phòng nghỉ ngơi thôi"

.

Cuối cùng tối hôm đó hai phòng sát vách xảy ra chuyện gì, không ai biết được. Tuy nhiên ngày hôm sau Phong Tùng và Trần Ổn đã làm lành, Trần Ổn vẫn như trước, là vật bất ly thân của Phong Tùng, hai đứa tình cảm ngày càng thân thiết. Ngược lại Cảnh Du và Ngụy Châu rơi vào thời kỳ quay phim khó nói, ngại ngùng không thẳng thắn với nhau được.

Ai da, tình cảm của người trẻ tuổi a....

Cẩu độc thân ở đoàn làm phim như chúng tôi cũng không có chỗ chen chân vào, đành một mình vậy thôi.

.

.

.

Nhận xét

Trần Ổn: tiểu Long lão sư, tôi sẽ viết tiếp Du Châu quan sát ký thay cho anh.

Phong: Lão sư, anh kể lại đoạn tôi quăng băng đô một lần nữa đi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: