Chap 11
Sau hôm giao thừa, Quý Phỉ Nhi phát hiện bản thân bắt đầu đối xử với Lương Đồng Châu một cách khác lạ, cô càng ngày càng để ý mỗi lần trò chuyện hay nói chuyện điện thoại cho cậu. Bề ngoài cô vẫn tùy tiện, nhưng lại rất dễ dàng trở nên căng thẳng hay đỏ mặt.
Có lần Tri Miên thấy Quý Phỉ Nhi và Lương Đồng Châu đang nhắn tin với nhau, Quý Phỉ Nhi tức giận phàn nàn với cô ấy: "Cái tên Lương Đồng Châu này bị hâm."
Nhưng một lát sau, không biết là đầu bên kia nói gì, mặt mày Quý Phỉ Nhi không khỏi cong lên, khuôn mặt ẩn giấu nét cười trả lời tin nhắn của cậu.
Tri Miên ngoài cuộc tỉnh táo trong trong cuộc mù mờ, cô trêu chọc: "Phỉ Nhi này, sao mà mình thấy cậu với Lương Đồng Châu nhắn tin cho nhau mà như đang liếc mắt đưa tình vậy?"
Ban đầu tất nhiên là Quý Phỉ Nhi phủ nhận, nhưng Tri Miên lại vạch trần cô: "Phỉ Nhi à, cậu biết không, mỗi lần cậu nói tới Lương Đồng Châu thì sẽ mỉm cười, bình thường ở trường mình có cảm giác cậu rất để ý việc hôm nay cậu ấy sẽ nhắn gì cho cậu. Cậu nói xem, không phải cậu thích cậu ấy đấy chứ?"
Quý Phỉ Nhi sững cả người.
"Không, không thể nào! Sao mình lại thích cậu ấy được chứ?!"'
Nhưng vào buổi tối mấy hôm sau.
Cô nằm bò ra giường tự hỏi cuộc đời, sau một lúc lâu thì cái đầu ló ra khỏi chăn, hai má đỏ lên.
Toang rồi, hình như cô thích Lương Đồng Châu thật rồi...
Quý Phỉ Nhi không phải kiểu ngốc nghếch trắng trẻo ngọt ngào, trước đây cô cũng cảm thấy khi đối mặt với cậu thì tim cô sẽ đập nhanh hơn, nhưng cô không nghĩ tới phương diện đó, một mặt cô cảm thấy bản thân ghét cậu, mặt khác cô vẫn luôn cảm thấy mình coi cậu như em trai.
Nhớ lại hồi học 11 khi thấy cậu lần đầu, có lẽ bắt đầu từ khi đó, ở trước mặt cô, cậu không còn là cậu em trai nhà bên trong quá khứ nữa, mà là chàng trai có thể khiến trái tim cô loạn nhịp...
Ban đầu là mới nhan sắc, sau đó việc liên lạc trong một năm này cũng kéo gần khoảng cách giữa họ, cậu sẽ mua đồ ăn vặt và quà cho cô, vào lúc cô không vui thì gọi điện thoại chọc cho cô vui, an ủi cô khi thi không tốt, chính những thứ nhỏ nhặt này đã khiến cô rung động.
Bây giờ nhớ lại, bọn họ không giống hai tình báo viên liên lạc với nhau, mà giống cuộc sống thường ngày của cặp đôi yêu xa hơn, như này cũng mập mờ quá rồi.
Quý Phỉ Nhi trở người, vô thức lấy di động ra tìm cô bạn thân cầu cứu, nhưng nghĩ lại thì, không đúng, Lương Chi Ý là chị gái của Lương Đồng Châu, cô biết nói kiểu gì!
Khóc.
Hôm sau, cô nói suy nghĩ của mình với Tri Miên một cách chi tiết, Tri Miên hỏi: "Thế Lương Đồng Châu có thích cậu không?"
Quý Phỉ Nhi ngập ngừng nói nhỏ: "Mình to gan đoán thử, có thể cậu ấy cũng hơi thinh thích mình."
Cô lại ngượng ngùng nằm bò ra bàn: "Nhưng mình cũng không biết là có phải mình đã nghĩ nhiều rồi không..."
Cô cứ luôn cảm thấy Lương Đồng Châu đối xử với cô có chút đặc biệt, nhưng dù sao cậu chưa từng nói trực tiếp, nếu là những chàng trai khác thì cô có thể dũng cảm đi hỏi, nhưng bố mẹ của họ là bạn bè, Lương Đồng Châu là em trai cô bạn thân của cô, lỡ may Lương Đồng Châu chỉ coi cô là bạn thì xấu hổ cỡ nào chứ.
Cô không dám chọc thủng tầng giấy này.
Tới bây giờ cô mới biết được Lương Chi Ý dũng cảm nhường nào, theo đuổi người khác không phải là chuyện mà một cô gái bình thường có dũng khí làm được.
Do dự mấy hôm, vào một ngày nào đó khi tan học, cô đi tới bàn cuối cùng của tổ bốn: "Bùi Thầm này..."
Chàng trai đang đọc sách ngước mắt lên nhìn cô: "Ừ."
"Rảnh không, nói chuyện mấy câu đi."
Ấn đường của Bùi Thầm thoáng chuyển động, để lộ vẻ dịu dàng cưng chiều: "Liên quan tới Chi Ý sao?"
Quý Phỉ Nhi khẽ chậc một tiếng, "Không liên quan gì tới Chi Ý cả, cậu cái người này, đầu óc toàn là cậu ấy chứ gì?"
Bùi Thầm khẽ ho một tiếng, "Thế thì là cái gì vậy?"
"Thì...bình thường cậu và Lương Đồng Châu có hay liên lạc với nhau không vậy?" Cô vòng vo tam quốc, cuối cùng hỏi cậu có nghe nói Lương Đồng Châu có cô gái mình thích không, lại bổ sung một câu giấu đầu hở đuôi, "Cậu đừng hiểu lầm, là do có một cô gái thích cậu ấy nhờ mình hỏi."
Bùi Thầm nói Lương Đồng Châu chưa từng nói tới chuyện này với cậu, "Sao cậu không hỏi Chi Ý? Chắc chắn cậu ấy biết rõ hơn mình."
"..."
Con nhóc Chi Chi thối tha đó thông minh cỡ nào chứ, chắc chắn cô nàng có thể đoán ra.
Quý Phỉ Nhi không tiện tìm hiểu thông tin ở mặt này, chỉ có thể đè nén tâm tư, nhưng cô phát hiện rằng sau khi bản thân thích cậu thì rất dễ dàng nghĩ lung tung, cũng không thể nào tập trung chú ý được.
Chỉ còn không tới nửa năm nữa là thi đại học, cô không thể như vậy được.
Vì vậy cô nói với Lương Đồng Châu rằng, bọn họ đừng liên lạc trong khoảng thời gian tới, mỗi người đều tự chuẩn bị tốt cho cuộc chiến trước đã, không phải là muốn tránh né cậu, chỉ là cô sợ rằng sẽ ảnh hưởng chuyện học hành, thà rằng đẩy chuyện này tới sau khi thi đại học rồi tính, dù sao bây giờ bọn họ cũng không gặp nhau được.
Lương Đồng Châu nghe xong thì im lặng mấy giây, rồi nhẹ nhàng mở miệng nói: "Được, chuẩn bị tốt cho kì thi đã."
Vì thế, Quý Phỉ Nhi đặt tâm trí vào chuyện học tập trước.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro