Chap 12

Thời gian trôi qua từng này, tới gần ngày thi đại học.

Quý Phỉ Nhi vốn tưởng rằng bản thân có thể kiềm chế tình cảm dành cho cậu, nhưng vào buổi tối trước khi đại học một tuần, khi cô và Lương Chi Ý gọi điện thoại, Lương Chi Ý tiện miệng nói tới việc hôm nay có cô gái tỏ tình với Lương Đồng Châu.

Cô kinh ngạc nghe ngóng, Lương Chi Ý bảo rằng ở trường có rất nhiều cô gái thích Lương Đồng Châu, cô đã nhìn quen, "Hôm nay có cô gái nói thích em trai mình, muốn nó thi đại học xong thì suy xét thử xem có thể yêu đương với cô nàng không."

Sau đó, Lương Đồng Châu nhìn về phía cô gái đó, bất cần đời mở miệng: "Xin lỗi nhé, tôi có cô gái mà mình thích rồi, tôi cũng đang đợi tới khi thi đại học xong."

Quý Phỉ Nhi nghe chuyện này xong thì đầu ong ong:

"Người cậu ấy thích...là ai vậy?"

"Mình vốn không biết là nó có người mình thích đấy," Lương Chi Ý cũng rất ngạc nhiên trước việc thằng em của cô lại có tế bào yêu đương, "Cái thằng này chẳng nói gì với mình cả, hầy, em trai trưởng thành, có chuyện lừa chị gái rồi."

Quý Phỉ Nhi thầm nghĩ, người mà Lương Đồng Châu thích, là cô sao?

Nếu không phải cô, thì chứng tỏ rằng tất cả mọi thứ đều do cô tưởng bở, thì ra cậu đã có người mình thích rồi.

Buổi tối khi ôn tập xong, trái tim cô rối bời, nằm bò ra bàn ngẩn ngơ, chờ tới khi phản ứng lại thì bản thân đã gọi điện thoại cho Lương Đồng Châu.

Cô nhanh chóng cúp máy, đầu bên kia cũng mau chóng gọi tới.

"Alo, Quý Phỉ Nhi..."

Giọng nam quen thuộc truyền tới, khiến chiếc trống nhỏ trong tim cô đập thình thịch.

Cô nhẹ nhàng đáp lại, Lương Đồng Châu cười hỏi: "Sao gọi rồi lại cúp thế?"

Cô giải thích một cách vụng về: "Tôi gọi nhầm, vốn định gọi cho chị cậu..."

"Tôi nghe chị cậu nói là, hôm nay có người tỏ tình với cậu à? Cậu nói rằng cậu đã có người mình thích sao?"

Quý Phỉ Nhi muốn hỏi như thế, nhưng lời sắp thốt ra cuối cùng lại bị sự nhát gan đánh bại: "Không có việc gì đâu, tôi cúp đây."

Lương Đồng Châu bật cười một tiếng, "Có ý gì vậy?"

Mặt cô đỏ lên, "Tôi muốn đi ngủ, buồn ngủ rồi..."

Cô vội vàng luống cuống cúp máy, cuối cùng cúi đầu, thở dài thườn thượt.

Chờ tới khi thi đại học xong rồi hẵng hỏi vậy, cô không muốn sự chờ mong của cô bị đập tan trước khi thi đại học, đến lúc đó cô sẽ không còn lòng dạ nào mà thi cử nữa.

Thời gian thấm thoát thoi đưa, hai chị em nhà họ Lương cũng về tới trường THPT Số 1 thành phố Lâm tham gia thi đại học.

Ngoài Lương Chi Ý và Bùi Thầm, những người còn lại trong nhóm chat đi biển bắt hải sản kéo thêm mấy thành viên của đội bóng rổ, định thi xong thì ăn với nhau bữa cơm, một mặt là mừng ngày được giải phóng, mặt khác là vì để tác hợp cho Lương Chi Ý và Bùi Thầm.

Chiều hôm sau, khi thi môn tiếng Anh xong, Quý Phỉ Nhi đi tới cổng trường, chỉ có Lương Đồng Châu và mấy chàng trai đứng với nhau, cậu mặc áo phông quần bò, tóc đen mày sáng, đẹp trai tới nỗi chỉ liếc một cái đã thu hút ánh mắt của người khác.

Cô đè nén trái tim căng thẳng, đi qua chào hỏi mấy chàng trai, rồi thấy ánh mắt Lương Đồng Chầu cụp xuống, dường như luôn nhìn vào cô.

Cô sờ cái tai đỏ lên, có chút ngại ngùng khi đối mặt với cậu.

Cô lớn từng này rồi mà chưa từng mất tự nhiên như thế...

Một lát sau, Bùi Thầm dẫn Lương Chi Ý đi ra, trêu chọc hai người một lát, mọi người đi ăn cơm.

Khi tới phòng bao của nhà hàng, có cậu chàng nói muốn tới tiệm bánh mì mới mở ở bên cạnh dạo, Lương Đồng Châu đi theo. Một lát sau, Quý Phỉ Nhi đang cúi đầu chơi di động thì một chiếc bánh matcha được đặt vào lòng, Lương Đồng Châu ngồi xuống bên cạnh, đôi chân dài duỗi ra, biếng nhác trả lời những người khác: "Chẳng có gì ngon."

Cô giật mình ngẩn ra, rồi thấy cậu quay đầu đối diện với đôi mắt cô, giọng thấp xuống: "Ngoài bánh matcha mà người nào đó thích ăn."

Mặt cô thoáng đỏ lên.

Lúc ăn cơm, mọi người trêu chọc Bùi Thầm và Lương Chi Ý, Lương Đồng Châu thấy dáng vẻ ngượng ngùng của chị cậu thì mỉm cười khuyên: "Mấy cậu thôi đi được rồi đấy, cũng hòm hòm rồi, có còn để hai người nay ăn cơm nữa không vậy?"

"Ấy ấy ấy, chưa bắt đầu cái gì đâu nhé, em vợ đã bắt đầu bảo vệ chị và anh rể rồi, đúng là người một nhà mà."

"Lương Đồng Châu à có phải là cậu cũng muốn khai báo trung thực không vậy, bây giờ cậu có biến gì không? Một hot boy khác của đội bóng rổ trường tụi mình mà lại không có mối nào á?"

"Đúng vậy, chẳng hợp lý chút nào!"

Mọi người đồng loạt chuyển đề tài sang Lương Đồng Châu, Quý Phỉ Nhi thấy vậy, không nhịn được mà cãi lại giúp cậu: "Ấy, sao lại dời hỏa lực thế? Chẳng phải chúng ta trêu chọc Lương Chi Ý và Bùi Thầm là chính sao?"

"Không đúng, Quý Phỉ Nhi này, sao cậu bảo vệ người ta thế?"

Cô chột dạ, khuôn mặt thoáng đỏ lên, cúi đầu bối rối mở lon nước trong tay: "Mình đâu có đâu..."

Mọi người trêu chọc, khóe miệng Lương Đồng Châu có nét cười, cậu lấy lon nước trong tay cô, một tay kéo nắp lon ra, rồi đặt trước mặt cô, giọng biếng nhác:

"Đừng trêu người ta nữa, nhằm vào mình là được rồi."

"Ui chà..."

Không đúng, sao mọi người lại bắt đầu trêu cô rồi?!!

Trái tim Quý Phỉ Nhi chợt loạn nhịp,cô quay đầu thấy Lương Chi Ý đang cười thì bực bội: "Tối nay cậu và Bùi Thầm mới là nhân vật chính okay!"

Mặt mày cô gái cong lên vẻ ranh mãnh, cô nàng ghé lại gần nói nhỏ: "Sao mà có cảm giác em trai mình bảo vệ cậu ghê thế?"

"Cậu đừng có nói lung tung..."

"Có phải mình nói lung tung không, khi về mình hỏi nó thử là biết."

Quý Phỉ Nhi đánh cô ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro