Chap 2

Lương Đồng Châu nhìn khuôn mặt bụ bẫm ngây thơ của cô gái trước mặt thì quay đi nhếch môi cười, hỏi lại với giọng trầm thấp: "Cậu mấy tuổi mà tôi lại gọi cậu là chị thế?"

Quý Phỉ Nhi nói ngày tháng năm sinh, Lương Đồng Châu nghe thế thì nhếch khóe môi mỉm cười: "Tôi sinh sớm hơn cậu hai tháng, cảm ơn."

"..."

Cô khó chịu: "Cái này không thể dựa theo ngày được, phải xét theo vai vế, có vài đứa con nít còn có vai vế cao hơn cả người lớn nữa đấy."

Lương Đồng Châu cười, "Thế nên cậu thừa nhận cậu là con nít đúng không?"

"???"

"Nếu cậu thừa nhận cậu là một đứa con nít thì tôi sẽ vui lòng coi cậu như bề trên."

Quý Phỉ Nhi tức giận, quay đầu nhìn Lương Chi Ý: "Chi Chi à, cậu xem em trai cậu kìa, cậu ta bắt nạt mình."

Khóe môi của Lương Đồng Châu nhếch lên, tiếng cười trầm lắng: "Con nít bị người lớn bắt nạt chẳng phải bình thường lắm sao?"

Aaa tức quá đi mất!

Tuy người này đẹp trai hơn trước đây, nhưng vẫn gợi đòn như thế.

Lương Chi Ý bị chọc cười trước cảnh hai người họ cãi nhau: "Xưng hô 'chị em' này thì hai người bàn bạc thêm đi, nhưng Lương Đồng Châu này, nếu sau này em thấy bạn thân của chị bị bắt nạt ở trường thì em phải bảo vệ cậu ấy thay chị đấy nhé."

Lương Đồng Châu gật đầu, "Yên tâm, yêu thương trẻ em là trách nhiệm của tất cả mọi người."

Quý Phỉ Nhi tức giận lườm cậu một cái, Lương Chi Ý mỉm cười nói với cô: "Cậu đừng giận thằng em mình, tuy miệng nó thối nhưng không có ý xấu gì đâu."

Quý Phỉ Nhi quay đầu liếc cô ấy một cái: "Mình giống người nhỏ mọn vậy à?"

Cô rộng lượng không chấp nhặt nhé!

Bữa cơm kết thúc, Quý Phỉ Nhi rời khỏi phòng bao tới WC, khi ra khỏi WC, đi ngang qua quầy thanh toán thì nhìn thấy Lương Đồng Châu.

Chàng trai dựa vào trước quầy thanh toán, lấy di động ra nói chuyện với ông chủ, giọng nói trầm thấp mang theo vẻ biếng nhác: "Đúng ạ, Alipay..."

Cô đi qua, đúng lúc cậu thanh toán tiền xong. Cô bĩu môi, tiện miệng nói: "Chúng ta ăn hết bao nhiêu tiền vậy?"

Lương Đồng Châu nghe thấy tiếng, quay đầu đối diện với ánh mắt của cô, rồi mỉm cười nói: "Sao vậy, cậu muốn mời à?"

"Cũng chẳng phải là không được."

Cô cũng có một ít tiền trong quỹ đen đấy nhé, okay.

"Thế được thôi, năm nghìn tệ." Cậu đưa tay tới trước mặt cô.

"?? Ăn một bữa thịt nướng mà năm nghìn tệ á? Cậu là phường trộm cắp đấy à?"

Da mặt của người này cũng dày quá thể.

Lương Đồng Châu bị cô đẩy ra thì mỉm cười, đút di động vào túi, đi theo cô về phòng bao, "Thật ra cũng không phải, chủ yếu là có bán cậu thì cũng không đủ năm nghìn tệ."

"Cậu lặp lại lần nữa coi?"

Cô nghiêng người đối mặt với cậu-người đang đi tới, rồi bày ra tư thế bề trên với cậu: "Lương Đồng Châu, cậu đừng tưởng rằng cậu là em trai của Chi Ý thì tôi sẽ khách sáo với cậu. Cậu nói năng thì chú ý chút, cẩn thận tôi mách chị cậu, hoặc là dì Trọng đấy..."

Cô còn chưa dứt lời thì cánh tay bị cậu kéo lấy, khoảng cách với cậu chợt kéo gần thêm mấy phần.

Cô ngơ ngác, một dì bưng canh ở sau lưng đi qua: "Em gái cẩn thận chút, nhường cái nào..."

Lương Đồng Châu bỏ tay ra, khẽ cười một tiếng, âm thanh vang trên đầu cô:

"Nhóc con à, nhìn cho rõ đường đi đã rồi hẵng mách người ta, biết chưa?"

Trái tim cô thoáng loạn nhịp trước bầu không khí thuộc vùng lãnh địa của cậu, cô lập tức lùi ra sau một bước giữ khoảng cách, lườm cậu: "Cậu chờ đó."

Cô xoay người đi tới phòng bao, Lương Đồng Châu nhìn bóng dáng cô, nét cười hiện hữu.

Buổi tối sau khi ăn xong, mọi người ai về nhà nấy, Quý Phỉ Nhi cũng có tài xế tới đón, bèn rời đi trước, Lương Đồng Châu và Lương Chi Ý cũng lên xe tư nhân.

Trên đường về, hai chị em nói chuyện, Lương Chi Ý trêu chọc cậu: "Em và bạn thân của chị mới gặp nhau mà đã thân thiết quá nhỉ? Tối nay hai người nói chuyện với nhau nhiều lắm đó."

Lương Đồng Châu dựa vào ghế làm bằng da thật cười híp mắt, "Ai vừa gặp đã thân với cậu ta chứ? Chỉ là em thấy cậu ta hơi ngốc, trêu chọc cũng khá thú vị."

Lương Chi Ý cảm thấy thằng em này của cô rất ngây thơ, nhưng tối nay thấy vậy, thế mà lại còn có người có thể ngây thơ giống Lương Đồng Châu đấy?

Cô không nhịn được mà bật cười, cuối cùng bảo vệ cô bạn thân: "Em được rồi đấy, đừng có suốt ngày bắt nạt người ta."

"Em bắt nạt cậu ta hồi nào?"

"Thôi đi, hồi nhỏ em nghịch cỡ nào chứ, cũng không biết là làm cậu ấy khóc bao nhiêu lần, bao nhiêu năm trôi qua rồi mà vẫn như thế."

"Chẳng liên quan gì tới em sất."

Ai biết được người này vẫn y chang hồi trước, mới chọc một cái đã xù lông lên.

Lương Đồng Châu đỡ đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe, nhớ tới dáng vẻ cô gái giả bộ hung ác nhìn cậu với một khuôn mặt trẻ con ngây thơ, đầu lưỡi chống hàm trên, cậu chậm rãi nhếch khóe môi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro