Chương 1 : Định mệnh sắp đặt
".. Đây là ở đâu thế này?
Tiểu Niệm Ngôn khi ấy mới 3 tuổi, gương mặt non nớt đầy sự lo lắng, cô bé nhìn Nam, nhìn Bắc cũng không thể nhận ra đây là đâu. Sự sợ hãi xâm lấn, Niệm Ngôn lùi dần ra phía sau để tìm kiếm cảm giác an toàn. Xung quang cô là những cửa hàng lớn nhỏ xa lạ, trời bắt đầu đổ mưa. Hơi lạnh tỏa ra khiến Tiểu Niệm Ngôn không thể kìm nén được nữa. Cô òa khóc nức nở, Niệm Ngôn nhớ bố mẹ, nhớ Cố Thành ngốc, nhớ bà, mọi người sao không đến đưa bé về đi.. Tiểu Niệm Ngôn khóc đến không thở được nữa nhưng vẫn không thể ngưng lại giọt nước mắt. Đúng khi ấy, một sự ấm áp bao trùm cơ thể cô. Niệm Ngôn ngẩng đầu lên, một cậu nhóc với hai má phúng phính, đôi mắt xinh đẹp màu đen láy đang nhìn cô chăm chú. Cậu tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Niệm Ngôn, đưa kẹo cho cô, ngọt nhạt dỗ dành:
- Đừng khóc nữa, ngốc quá nên đi lạc à?
Niệm Ngôn ngơ ngác, lưng tròng nước mắt không thể trả lời được. Cậu bé kia thấy vậy liền tiếp tục:
- Để tớ đưa cậu về nhé?
Niệm Ngôn ngay lập tức không suy nghĩ mà gật đầu lia lịa. Cậu nhóc kia liền nắm lấy tay Niệm Ngôn, dắt về trường mẫu giáo, mắt liếc qua người hầu của cậu. Tên này cả người mặc đồ đen, không chừng dọa Mít Uớt chạy mất, né đi một chút vẫn tốt hơn.
Niệm Ngôn nắm chặt tay người bên cạnh. Miệng cô bé muốn hỏi tên nhưng ngại ngùng không dám nói.
Đến trường rồi, cảnh đầu tiên Tiểu Niệm thấy là Cố Thành đang khóc nức nở. Niệm Ngôn vội vàng giật tay ra, chạy lại dỗ anh trai. Đến khi cô quay lại thì cậu bé kia đã đi rồi. Cậu biến mất nhanh như cơn mưa rào kia, đến rồi lại nhanh chóng đi"
--------
Niệm Ngôn ngồi bên cửa sổ, nhớ lại những kí ức đã 13 năm vẫn không thể phai nhòa trong cô. Hôm nay, cơn mưa rào to như năm ấy khiến cô có chút hoài niệm.
Nói qua chút về Tư Niệm Ngôn, bố mẹ cô là quan chức cấp cao làm trong quân đội, gia thế ba đời, việc nhiều vô kể nên không thường xuyên về nhà. Tiểu Niệm từ bé đã cùng anh trai song sinh Tư Cố Thành lớn lên dưới biệt thự gia đình cùng bà ngoại. Cô gương mặt thanh tú, đôi mắt trong trẻo tựa lưu li màu hổ phách bị che khuất bằng cặp kính cận to tròn. Không phải Niệm Ngôn không muốn bỏ mà vì mắt cô yếu bẩm sinh, 18 tuổi mới được phẫu thuật. Hai bên gò má có những vết tàn nhang nổi bật trên làn da trắng tuyết. Ngược lại hoàn toàn với nhan sắc bình thường của em gái, Cố Thành từ khi sinh ra đã có dung mạo mĩ miều, mái tóc nhuộm trắng từ khi mới đặt chân vào cấp 3. Anh đặc biệt thích bóng rổ, tuy tư chất thông minh nhưng chẳng bao giờ để tâm tới việc học hành. Cả người anh lúc nào cũng toát lên sự bất cần cùng phóng khoáng.
Niệm Ngôn bước vào dinh thự, cô nhìn thấy lấp ló bóng trắng sau ghế sofa. Cô chưa kịp nói gì thì giọng nói lười biếng của Cố Thành đã vang lên:
- Tiểu Niệm Niệm, anh trai yêu quý của em ốm rồi này, gãy tay rồi này, lại an ủi anh đi
- Tại sao anh bị ốm
Cô vừa nói vừa đi đến sofa:
- Ngày mai có giải đấu bóng quan trọng, anh tính sao?
Cố Thành chu môi, gối đầu lên chân Niệm Ngôn:
- Chúng ta là anh em song sinh? Em hiểu ý anh không?
Cô nhướn mày, bứt vài sợi tóc trắng của tên vô liêm sỉ trước mặt
- Anh bảo em đi thi giải đấu hộ anh á?
- Đúng là hội trưởng hội học sinh, thiên tài trường mình. Giúp anh nhé?
- Không
Giọng nói Niệm Ngôn dứt khoát không chút do dự
- Thôi mà giúp anh đi
- Không. Anh nghĩ kiểu người như em sẽ đổi ý?
Tư Cố Thành đứng phắt dậy, dùng tay không bị què rút điện thoại dí sát mặt cô và cười đầy khinh bỉ nói:
- Em bất nhân đừng trách anh bất nghĩa. Thế nào? Tư hội trưởng, một là giúp anh, hai là anh dán ảnh em mặc bikini lúc 3 tuổi khắp trường
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro