Chương 2 : DẤU VẾT BỊ LÃNG QUÊN

_________

04:10 A.M – Trung tâm Giám định Pháp y Thành phố

Ánh đèn trắng hắt xuống bàn thép không gỉ, lạnh buốt. Lâm An Nhiên đứng trước thi thể Lương Tố Mẫn, ánh mắt điềm tĩnh như thể đối diện với xác chết là chuyện xảy ra hàng ngày – điều đó đúng.

Cô bắt đầu khám nghiệm.

"Không có gãy xương thanh quản, nhưng sụn giáp bị ép méo, cơ hầu vỡ. Chết do ngạt cơ học."

Dao mổ rạch lớp da, vén qua từng lớp mô mềm. Mạch máu tím bầm nằm rối rắm như dây leo bị bóp nghẹt. Một bên móng tay nạn nhân bị gãy, vết trầy trên cổ tay rất mờ – gần như không đủ để xem là kháng cự.

"Khả năng bị đánh thuốc mê trước khi bị giết?" – trợ lý hỏi.

An Nhiên lắc đầu.
"Không có dấu hiệu lưỡi cắn, không dãn đồng tử. Có thể hung thủ chỉ dùng lực đúng điểm. Rất thành thạo."

Cô rửa tay, tháo găng, rời khỏi phòng mổ.
---
04:45 A.M – Khu phân tích mẫu DNA

Trần Dực đang chờ cô bên ngoài. Anh đưa cho cô một tệp hồ sơ, bên trong là bản phân tích dấu máu dính trên điện thoại nạn nhân.

"Máu không trùng với bất kỳ hồ sơ ADN nào trong hệ thống quốc gia."
Giọng anh lạnh.
"Không trùng với dân sự, cũng không có trong dữ liệu tội phạm."

An Nhiên lật hồ sơ, nhìn kỹ bảng mã gene.
Dãy số ghi mã mẫu máu… quen một cách đáng sợ. Mắt cô hơi nhíu lại.

"Em từng thấy mã này rồi?"

Cô không trả lời ngay.

"Trước kia, khi còn làm việc ở viện pháp y cũ, em từng được phân công làm trợ lý phân tích một mẫu máu trong vụ mất tích không lời giải ở Hồ Kính. Nạn nhân: nữ, 16 tuổi. Không tìm được thi thể, chỉ còn vết máu."
Giọng cô trầm lại.
"Dấu máu đó… giống hệt."

Trần Dực nhìn cô, ánh mắt sắc như dao.

"Em có bao giờ kể chuyện đó với ai chưa?"

"Không."
Cô dừng một nhịp.
"Vì sau ba ngày, hồ sơ đó bị thu hồi, xóa khỏi hệ thống. Bị xếp vào diện ‘chuyển cơ quan cấp cao xử lý’."

"Và giờ, nó quay lại." – Anh kết luận.
---
06:20 A.M – Căn cứ dữ liệu nội bộ, tầng hầm Cục điều tra

Trần Dực dùng thẻ truy cập cấp đội trưởng để mở máy chủ nội bộ – nơi lưu trữ các vụ án cũ, kể cả những hồ sơ từng bị đóng.

Màn hình hiện lên dòng tìm kiếm.

> TỪ KHÓA: MẪU MÁU KHÔNG RÕ NGUỒN – MÃ LY-Y099X

Kết quả:
01 bản ghi tìm thấy – Thời điểm: 13/12/2012 – Vụ án 1204 – LÂM GIA

Lâm An Nhiên ngừng thở một nhịp. Màn hình hiện rõ ba dòng:

> Tên vụ án: Nghi vấn giết người và phóng hỏa

Địa điểm: Tư dinh Lâm gia, Quận 6

Tình trạng: Đã đóng – Không có kết luận

Cô quay mặt đi. Nhưng Trần Dực vẫn nhìn.

"Em biết rõ vụ đó, đúng không?"

Cô lặng thinh. Một giây, hai giây, rồi ba…

"Đêm đó," – cô cất tiếng, chậm rãi – "căn nhà ba tầng của Lâm gia bốc cháy từ phòng chứa tài liệu. Em – lúc ấy 11 tuổi – là người duy nhất được cứu ra. Ba người khác mất tích, không tìm thấy xác."

Anh gật khẽ.

"Nhưng em không phải con gái người làm thuê như hồ sơ khai báo. Em là…"

"…Lâm Uyển Y."
Cô cắt ngang.

Không còn lý do để che giấu nữa.

"Họ đổi tên em, gửi sang cơ sở khác, tẩy hồ sơ, cắt đứt mọi liên hệ với vụ án."
Giọng cô nghẹn đi một chút.
"Vì em mang máu của mẹ – người ngoài cuộc, không phải người thừa kế Lâm gia. Họ muốn em biến mất."

Trần Dực im lặng. Từng câu chữ cô nói như đinh đóng lên mặt hồ cũ kỹ – gợn sóng quá khứ.

Anh đứng dậy.

"Vậy là hung thủ đang quay lại, từng bước ‘xóa sổ’ những người liên quan đến Lâm gia mười ba năm trước."

"Anh nghĩ ai sẽ là người tiếp theo?"

Anh không trả lời. Nhưng trong lòng họ đều rõ: nếu máu trên điện thoại là một lời cảnh báo, thì hung thủ không chỉ đơn giản giết người.

Hắn đang gửi thông điệp.
---
08:00 A.M – Một nơi không xác định

Một người đàn ông ngồi trước bàn gỗ tối màu. Hắn đeo găng, gõ nhẹ trên mặt bàn. Trước mặt là bức ảnh đen trắng, cũ và nhòe – ba đứa trẻ đứng trong khuôn viên nhà cổ. Một trong số đó là Lâm Uyển Y – nụ cười còn non, tay ôm con mèo nhỏ.

Tay hắn dừng lại ở góc ảnh, nơi có một vết chấm – nhỏ như đầu kim, nhưng lóa lên ánh đỏ.

> "Tìm lại từng người."
"Thứ không hoàn hảo phải bị xóa."

Hắn đốt bức ảnh. Tro bay tản mát trong ánh sáng mờ ảo

HẾT CHƯƠNG HAI

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #trinhthám