Chương 2: Giấc mơ kì lạ
Đã ba năm kể từ ngày Linh bước chân vào giảng đường đại học. Cuộc sống nơi phố thị ồn ào, áp lực học hành, những đêm trực bệnh viện đã khiến cô dần trở nên cứng cỏi hơn. Nhưng sâu trong tâm hồn, Linh vẫn luôn nhớ về những ngày tháng bình yên bên núi rừng, bên nồi thuốc của ông nội, và những ước mơ thuở bé.
Một đêm nọ, sau khi hoàn thành xong bài tập lâm sàng mệt mỏi, Linh thiếp đi lúc nào không hay. Trong giấc mơ ấy, cô thấy mình đang bước đi giữa một cánh rừng mịt mờ sương trắng. Không khí ẩm ướt và lành lạnh, nhưng lại có cảm giác gì đó rất quen thuộc, như thể cô đã từng đến nơi này từ rất lâu rồi.
Càng đi sâu vào trong rừng, sương mù dần tan, phía trước cô bỗng xuất hiện một luồng ánh sáng dịu nhẹ. Linh bước đến gần, và ngạc nhiên nhận ra đó là một khoảng đất trống giữa rừng, nơi có một ngôi nhà nhỏ đơn sơ nằm lặng lẽ dưới tán cây cổ thụ. Căn nhà bằng đất, mái lợp bằng lá, khói bếp lờ mờ bay lên từ một góc hiên. Bên cạnh nhà có một con suối nhỏ, nước trong vắt, róc rách chảy qua những viên đá nhẵn bóng như pha lê.
Trước căn nhà, một người phụ nữ đang ngồi thái thuốc bên chiếc bàn gỗ cũ. Điều khiến Linh sửng sốt chính là... người phụ nữ ấy có gương mặt rất giống cô. Không chỉ là vẻ ngoài, mà còn là ánh mắt, dáng vẻ, và cả sự trầm tĩnh toát lên từ thần thái.
Người phụ nữ ấy sống một mình, là một thầy thuốc Đông y được dân bản tin tưởng. Cô không lấy tiền chữa bệnh, ngày ngày lên rừng hái thuốc, về bốc thuốc, bắt mạch cho người nghèo. Cô sống giản dị giữa thiên nhiên, bên ánh lửa bếp củi, tiếng nước suối và mùi hương của các vị thuốc khô treo trên mái nhà. Trong giấc mơ, Linh lặng lẽ đứng nhìn cuộc sống của người phụ nữ ấy như một thước phim quay chậm, từng hình ảnh thấm vào tâm trí cô một cách dịu dàng mà sâu sắc.
...Linh choàng tỉnh dậy.
Bên ngoài cửa sổ, trời còn chưa sáng hẳn. Gió khẽ lay cành cây, tiếng chim rừng hót vọng về đâu đó khiến cô ngỡ như vẫn còn đang trong giấc mơ. Cô đưa tay chạm lên gương mặt mình, như để chắc chắn bản thân đã thực sự tỉnh lại.
Mọi thứ trong giấc mơ ấy vẫn rõ ràng như vừa xảy ra – ngôi nhà đất, bếp lửa bập bùng, suối nước trong veo, và người phụ nữ có gương mặt giống hệt cô... Là ai? Là một giấc mơ vô thức, hay một phần ký ức mơ hồ nào đó từ quá khứ xa xăm?
Linh không tìm được lời giải đáp. Nhưng từ hôm đó, trong lòng cô bắt đầu xuất hiện một cảm giác khó tả – như thể có một sợi dây vô hình đang dẫn dắt cô trở về điều gì đó sâu thẳm hơn cả lý trí. Những lúc đứng trong phòng thí nghiệm đông y, những lần chạm tay vào các vị thuốc, mùi hương thảo dược bỗng khiến tim cô se lại, như nhớ... như quen...
Cô không thể lý giải, cũng không thể quên.
Và rồi, những đêm sau đó, Linh lại tiếp tục mơ thấy cánh rừng ấy...
Liệu đó chỉ là một giấc mơ? Hay là một cánh cửa đang mở ra từ một phần linh hồn cô chưa từng được chạm tới?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro