DPH+TNCH 5

Lùa hết đống rau luộc của Lôi Vô Kiệt sớm định lăn về xe ngựa nghỉ ngơi, bỗng Mặc Phương đứng dậy ung dung nói:"Các hạ đã tới cũng khá lâu rồi nhỉ, nắt ngài phải đợi bọn ta dùng bữa thật là thất lễ quá"

Phất Dung và Lôi Vô Kiệt nương theo tầm mắt Mặc Phương, bóng người một thân hắc trầm trong từ trong bóng tối bước ra, phía sau hắn có thêm hai người một nữ tử tử y che mặt, cùng một kẻ cầm ô.

"Không cần quá câu nệ" Hắc y nhân đội nón che nữa khuôn mặt cất giọng:"Tại hạ Tô Xương Hà, không biết tôn quý đại danh của công tử"

"Tại hạ Mặc Phương" Mặc Phương chấp tay nói

Lôi Vô Kiệt căng thẳng lên thế thủ:"Tô Xương Hà, đại gia chủ Tô gia các ngươi là Ám Hà"

"Ám Hà là con sông nào? " Phất Dung tò mò hỏi

Lôi Vô Kiệt nhém tí trượt chân:"Ám Hà là tổ chức sát thủ đứng đầu trong giang hồ"

"Ồ, bọn họ đây là muốn giết chúng ta sao,mà không sao tiểu Kiệt ta tin ngươi có thể đáng thắng bọn chúng"

Nhìn phản ứng bình thản của Phất Dung và Mặc Phương đầu Lôi Vô Kiệt đổ mồ hôi hột,tin cái rắm ta lo ta còn chưa xong.

Mắt Tô Xương Hà liếc về phía Phất Dung :"Lâu năm không gặp, tại bái kiến tông chủ Thiên Ngoại Thiên"

Lôi Vô Kiệt chấn kinh nhìn Phất Dung (〇o〇;).

Mặc Phương cũng hứng thú liếc hắn.

Phất Dung bỗng thành tâm điểm chú ý.:"...."

"Ngươi nói ta sao"

Tô Xương Hà trầm thấp cười nói:"Không ngài thì ai, mười hai năm trước cả thiên hạ đều tượng ngài đã bỏ mạng lại ở cuộc chiến năm đó, thật không ngờ ngài vẫn còn sống khỏe mạnh. Xương Hà lại còn may mắn mới gặp được người được giang hồ lưu truyền"

Phất Dung thấy Lôi Vô Kiệt đang thụt lùi lại sau lưng Mặc Phương:"Ngươi sợ cái gì?! "

"Ngươi thật là Diệp Đỉnh Chi ma chủ ma giáo của Thiên Ngoại Thiên" Lôi Vô Kiệt nghe cũng khá sợ cái danh ma chủ ma giáo gì đó, nếu người này thật là Diệp Đỉnh Chi thì đây chính là huyền thoại kiếm khách của giang hồ mười ba năm trước đó, đôi mắt của hắn không khỏi nhảy lên ngôi sao lấp lánh, bay ra đứng cạnh Phất Dung:"Không sợ, không sợ "

Phất Dung tức giận nhìn Tô Xương Hà:"Ta là Diệp Đỉnh Chi thì sao, không phải thì sao. Các ngươi lại là cái thá gì để ta để vào mắt"

Mặc Phương xoa góc tay áo chống hông nói:"Bọn họ không kêu ngươi để bọn họ vào mắt, mà muốn giết ngươi"

"Tiểu công tử thật hiểu chuyện" Tô Xương Hà tán thưởng

"Nhiều lời vô ích" Tô Mộ Vũ lạnh nhạt cất giọng vung ô, lưỡi kiếm sắt nhọn đánh về phía bọn họ

Mặc Phương kéo Lôi Vô Kiệt tránh một bên, nói nhỏ với Phất Dung:"Không cần dùng tiên pháp quá mức ở đây"

Phất Dung gật đầu hiểu ý tiếp Tô Xương Hà đánh tới, Mặc Phương ngán trước mặt Tô Mộ Vũ và Mộ Vũ Mặc, Lôi Vô Kiệt cũng sát nép trước mặt hắn phòng thủ:"Hai vị có phiền để hai người bọn ta tiếp đãi"

Mộ Vũ Mặc ủy mị nói:"Dựa vào hai người các ngươi cũng muốn đánh bại bọn ta, nằm mơ" nàng thoát biến đến móng tay sắc nhọn muốn chụp đến trên đầu Lôi Vô Kiệt, bị Mặc Phương một tay bắt lại quăng nàng trở lại chỗ lúc nãy.

"Cô nương ức hiếp trẻ con là không nên cho lắm" Mặc Phương cởi áo choàng nặng chịch của Phất Dung quăng sang một bên:" Vẫn là để kẻ bất tài này lên vậy"

Trường Hồng kiếm của Tô Mộ Vũ thoáng chốc đã đến trước mặt hắn lại bị Kinh Sa chặn lại đánh bay ra, cả hai không nói gì, hai thành trường kiếm bỗng nhốc lướt qua nhau khí kiếm đang trào đánh thẳng xuống dòng nước đang chảy, đánh nước nổi lên mười mấy cột nước như từ trên trời đổ xuống.

"Ta có một chiêu kiếm, không biết các hạ có muốn tiếp"Mặc Phương chợt hỏi

Tô Mộ Vũ lạnh lùng đáp:" Cứ tới"

"Kiếm tên, Tiêu Dao Kiếm Ý"

(😅Tui sẽ hong nói là tên ăn cắp đâu)

Mặc Phương xoay kiếm, bỗng rừng cây khẽ động từng đợt linh quang lướt ngang bầu trời.

Tuyết Nguyệt thành Lý Hàn Y bỗng thấy Thiết Mã Băng Hà khẽ động của nàng khẽ động lưỡi kiếm ra khỏi võ bay đi, nàng vội vàng bước ra ngoài liền chạm mặt Tư Không Trường Phong cũng đang vội vã.

"Sư tỷ ngươi đây là"

"Kiếm của ta bay đi rồi"

Tư Không Trường Phong cũng gấp gáp nói:"Thương của ta cũng bay mất rồi"

Hai người gật đầu vội chạy theo.

Kiếm Tâm trủng, Kiếm các Lý Tổ Vương hoảng hồn nhìn Tâm kiếm bỗng bay mất vội vàng phái người chạy theo.

Lôi Vô Kiệt ngây ngốc nhìn kiếm khí  bây đầy trời, nhiều kiếm quá. Mặc Phương không chút dao động hô:"Lên" kiếm khí hợp thành luồn như phát ra linh quang đánh xuống trước mặt Tô Mộ Vũ.

Tô Mộ Vũ nhìn xuống trước mặt mình, hàng vạn thanh kiếm đáp xuống chồng chất như sương, dòng sông bên cạnh không biết từ lúc nào đã bị đánh ra một đường chảy khác. Cùng lúc Tô Xương Hà cũng bị Phất Dung một cước đạp xuống trước mặt hắn.

Phất Dung vội vàng bay tới bên Mặc Phương:"A Phương ngươi có bị thương không"

"Không có"

Lôi Vô Kiệt nhảy khỏi mặt đất mắt sáng bừng câu lấy tai bọn họ miệng không ngừng hô "Lợi hại, lợi hại".

" Tối nay tới đây thôi"Mặc Phương chấp tay với đám người Tô Mô Vũ:"Cáo biệt" xoay người trở lại xe ngựa, Phất Dung và Lôi Vô Kiệt cũnh nhanh chóng đuổi theo.

Lôi Vô Kiệt thuần thục đánh ngựa đi để lại ba người Tô Mộ Vũ lại, Mộ Vũ Mặc lành lặn nhất nàng chỉ chọt có một cái, bị thương nặng nhất có lẽ là Tô Xương Hà, hắn chùi vết máu trên miệng ngó Tô Mộ Vũ đang ngây ngốc trên đất:"Ngươi thẩn thờ làm gì? "

"Cái kia kiếm là Thiết Mã Băng Hà" Tô Mộ Vũ chỉ thanh kiếm đang cắm trên mặt đất phát ra sương lạnh.

Tô Xương Hà nhìn theo phía hắn nói"Thanh kiếm đứng thứ ba trong thập đại danh kiếm , là kiếm của Lý Hàn Y. Không ngờ nó lại bị người triệu tới đây"

Trong cơn gió động một cái Tô Xương Hà quơ kiếm quẹt vài đường ,ba người liền thoát biến? Đám người Lý Hàn Y cũng chạy tới lại đụng phải đám Tiêu Sắt. Tư Không Thiên Lạc nhanh chóng vòng đến chỗ Tư Không Trường Phong hô:"Cha, nhị sư thúc các ngươi tới đây làm gì? "

"Ta đuổi theo thương của ta, tủ ấy đuổi theo kiếm của tỷ ấy. Còn con cũng tới đây làm gì? " Tư Không Trường Phong kéo nàng lại hỏi.

"Con đuổi theo thương của con" Tư Không Thiên Lạc đáp.

"Các ngươi cũng đuổi theo kiếm" Nộ kiếm tiên Nhan Chiến Thiên mạch mày nhăn nhó khó chịu nhảy ra.

Tiêu Sắt nhìn trong khu rừng mấy chốc đã tập hơn hơn trăm người, có người của những gia tộc có tiếng tăm:"Theo ta thì không chỉ chúng ta"

Bọn họ cũng không nói tiếp đi về hướng kiếm bay đi, dọc đường đi hơn trăm thanh kiếm lần lượt cấm thành hàng . Lý Hàn Y nhanh chóng tìm được Thiết Mã Băng Hà của nàng lúc đem kiếm trở lại ánh mắt của nàng bỗng dừng lại trên mặt đất, mấy người Tiêu Sắt cũng tiến tới quan sát. Ánh mắt đều lộ ra chấn kinh, Diệp Nhược Y bối rôid đọc hàng chữ

"Diệp Đỉnh Chi đã trở lại"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro