1. Dư Quang Lặng Mắt Em
13 giờ 30 phút, phòng xử án số 4, Tòa án trung tâm Bangkok.
Không khí trong phòng xử đã đặc sệt lại bởi sự căng thẳng. Mọi ánh nhìn đều đổ dồn về người phụ nữ ngồi chính giữa — áo thụng đen, dáng ngồi thẳng lưng, mái tóc búi gọn gàng, và ánh mắt... lạnh như mặt hồ giữa mùa đông.
Lingling Kwong — thẩm phán của phiên xử hôm nay — cũng là người khiến cả hai bên nguyên, bị, đều thận trọng từng lời.
Chiếc búa chưa gõ xuống, nhưng từng câu chữ của cô, từng ánh nhìn, từng khoảng lặng ngắn giữa các lời nói, đều đã tựa như vết dao mảnh chạm vào lòng những người ngồi phía dưới.
Người phụ nữ nguyên đơn, với đôi mắt đã hoe đỏ vì nhiều năm chịu đựng, đang kể lại từng chi tiết bị chồng hành hung trong lúc mang thai. Những lời cô nói vừa nhỏ, vừa run, nhưng không ai dám cắt lời.
Rồi đến lượt bị cáo – một người đàn ông bặm trợn, giọng điệu lớn tiếng, nặng mùi tự bào chữa.
— Tôi không cố ý! Tôi chỉ... chỉ muốn dạy vợ mình một chút, ai bảo cô ta cãi lại tôi?
— Anh "dạy" bằng cách đánh vào bụng người đang mang con anh à?
Lingling nâng mắt nhìn thẳng về phía bị cáo. Giọng cô vẫn bình tĩnh, nhưng từng chữ lại như lưỡi dao lạnh lẽo rạch vào khoảng trơ trẽn đang phô diễn trước mắt.
— Là chồng, là cha, mà nói như vậy anh không thấy nhục à?
Gã đàn ông lúng túng, cựa quậy không yên.
— Tôi... tôi có hơi quá tay... nhưng lúc đó nóng giận thôi. Chứ đâu có gì nghiêm trọng...
— Không nghiêm trọng?
Cô đập một tập hồ sơ xuống bàn, mở ra bản ảnh siêu âm.
— Đây là thai nhi. Anh có biết nó đã suýt không còn được sinh ra vì cái "nóng giận" của anh không?
Không ai nói gì. Bầu không khí như đông cứng lại.
Giọng Lingling trầm xuống, không lớn, nhưng đủ để khiến cả phòng lặng đi.
— Đây không phải là cái nơi để anh biện hộ cho sự hèn nhát.
— Anh đánh một người phụ nữ mang thai, rồi đứng đây nói "chỉ định dạy một chút"?
Một tiếng "cộp" vang lên.
Cô gõ búa.
— Toà tuyên: bị cáo phạm tội cố ý gây thương tích, có yếu tố tăng nặng là bạo hành phụ nữ mang thai. Bản án hai năm sáu tháng tù giam, không cho hưởng án treo.
Tiếng búa như sấm vang dội trong lòng những người đang ngồi dưới. Một tràng vỗ tay nổ ra sau đó, nhưng không ai dám quá ồn ào, bởi gương mặt của vị nữ thẩm phán ấy vẫn không biểu lộ cảm xúc gì.
Cô đứng dậy, gật đầu chào rồi bước khỏi bục xét xử như một cơn gió vừa lướt qua.
14 giờ 00. Văn phòng riêng của Lingling.
Chiếc áo thụng được treo gọn vào giá. Bên trong là một chiếc sơ mi trắng vừa vặn, cổ tay gấp gọn gàng, cùng một chiếc váy đen ôm sát tôn lên vóc dáng thanh lịch và mạnh mẽ. Lingling rót cho mình một cốc nước, uống một ngụm rồi thở ra nhè nhẹ.
Cô mệt. Nhưng không phải là thể xác, mà là mệt bởi những câu chuyện lặp đi lặp lại mà xã hội này vẫn chưa biết mệt để sản sinh ra.
Ánh mắt cô khẽ lướt qua tấm ảnh trên bàn làm việc.
Một phụ nữ bế đứa bé trong vòng tay. Cả hai đều cười. Trong ảnh, cô – Lingling – đang bế một đứa trẻ chỉ mới ba tuổi, mái tóc rối tung và ánh mắt đầy niềm tin.
Lore.
Đứa trẻ không phải cô sinh ra, nhưng là người duy nhất từng khiến Lingling bật cười thành tiếng nhiều như vậy.
"Nhanh thật..." – cô lẩm bẩm – "Thời gian như chó chạy ngoài đồng..."
Ba năm trước, trong một chuyến đi từ thiện tại chùa Phra That.
Lingling đang đi qua dãy hành lang nơi những đứa trẻ mồ côi đang chơi đùa thì ánh mắt cô chạm vào một đôi mắt nhỏ xíu nhưng long lanh kỳ lạ.
Cậu bé chỉ ngồi yên trong góc, không cười, không gọi, nhưng khi Lingling đến gần và đưa tay ra...
...cậu bé đưa bàn tay nhỏ xíu nắm lấy ngón trỏ của cô.
Chỉ một cái chạm. Nhưng lòng cô bỗng như vừa được ai đó bật sáng.
Cô trở lại thực tại.
Với người khác, đứa trẻ là trách nhiệm. Với cô, Lore là phép màu.
Từ khi có em, ngôi nhà không còn im lặng. Trái tim cũng chẳng còn khô khốc như trước.
16 giờ 00. Nhà mẹ cô, quận Phra Khanong.
Lingling bấm chuông. Cửa chưa mở nhưng từ trong đã vang lên tiếng bước chân chạy nhảy.
— Mae!! Mae về rồi!!!
Lore lao ra như tên bắn. Cậu bé nhảy lên người mẹ, tay bám chặt cổ cô như sợ bị bỏ rơi.
Lingling khẽ nhấc con lên, ôm trọn em vào lòng. Mùi sữa và bánh quy thoang thoảng, quen thuộc.
Mẹ cô đứng ở cửa, mỉm cười.
— Nó chờ con từ lúc ba giờ, ngồi lì ở cửa, không cho ai kéo đi đâu hết.
Lingling chỉ cười.
— Thằng nhóc bám mẹ thôi rồi...
Trên xe, Lore ríu rít suốt cả quãng đường.
— Mae ơi, hôm nay bà nói là bà bận lắm, sắp không chơi với con được nữa đâu đó.
— Vậy hả?
— Ừm. Bà nói phải kêu mae kiếm người về chơi với con. Phải giỏi, phải kể chuyện vui, và phải... dễ thương cơ!!
Cô bật cười, xoa đầu con.
Cũng đúng. Con chuẩn bị vào lớp 1 rồi, cô không thể bỏ việc được, còn mẹ thì cũng đâu thể mãi ở bên Lore.
Có lẽ... đã đến lúc thuê một người về dạy kèm tại nhà.
Nhưng tìm ai đủ tin tưởng đây?
Trung tâm BloomBright Education.
Trong một góc văn phòng ngổn ngang giấy tờ, có một cô gái đang gục đầu trên bàn. Tóc cô lòa xòa, tay vẫn cầm bút đỏ chưa kịp gác xuống.
Orm Kornnaphat, 23 tuổi, tân cử nhân sư phạm, hiện đang là gia sư tại trung tâm. Cô ngủ gật trong tiếng lạch cạch máy in và chuông báo điện thoại liên hồi.
Bạn cùng ca tới lay nhẹ vai cô.
— Này, ngủ từ ca trưa tới giờ chưa đủ à?
— Ưm... đủ gì mà đủ... tớ mơ thấy đi dạy lớp mẫu giáo, tụi nó bắt tớ nhảy múa suốt...
— Còn mơ được là còn khoẻ! Mau dậy, ca chiều đến lượt cậu đó!
— Aghhh, cậu dạy cùng mình mà, lên đó dạy giúp mình ca 1 đi, mình muốn ngủ một chút nữa cơ.
— Rồi rồi, mau lên, bọn trẻ đến hết rồi.
Orm lồm cồm bò dậy, mặt nhăn như bị ép thi lại.
— Tớ thề cái cầu thang trung tâm này là một loại hình tra tấn nhân quyền...
Ba ca liền, mỗi ca là một lớp. Hôm nay còn phải lên phòng 5 tầng lầu vì thang máy hỏng.
Orm bước lên lầu như thể mình đang hành hương.
Từng bước chân là từng hơi thở hụt. Nhưng khi cánh cửa mở ra, lũ trẻ đồng loạt nhìn cô, ánh mắt mong chờ, cô lại chẳng nỡ bỏ mặc.
Jan đi sau cô, lách nhẹ lên trước bảng bắt đầu ghi tựa đề và giảng bài. Orm quả là thông minh, như vậy cô sẽ nằm thêm được một chút. Nhưng ông trời không thương cô đến vậy.
— Thông báo, xin mời cô Jan xuống văn phòng dạy phụ đạo. Xin nhắc lại một lần nữa, xin mời cô Jan xuống văn phòng dạy phụ đạo.
Cái gì chứ??? Cô chỉ mới nằm được 10' thôi mà. Đời bất công với cô quá huhuhu. Cô muốn đình công.
— Tụi con làm bài trước đi nhé, cô Orm dạy phần còn lại giúp cô Jan nha.
Orm đứng sau lưng bọn trẻ mếu máo không chịu. Jan đi xuống vỗ nhẹ lưng Orm.
— Cậu xui rồi, mình đi trước.
— Đừng bỏ mình màa.
Dù rằng trong lòng không muốn, nhưng vì tương lai của bọn trẻ. Đúng hơn là tương lai được về nhà cô phải đành ngậm ngùi lên giảng bài thay.
— Rồi rồi, hôm nay mình học chia số nha. Lúc nãy cô Jan đã giảng về phần này rồi giờ mình tiếp tục làm bài tập. Ai nói được 36 chia 6 bằng mấy nè?
— Sáu ạ!!!
— Chính xác! Ai nhanh nhất thì lát nữa được cô Orm kể truyện "Cá vàng biết bay" đó nha!
Lũ trẻ vỗ tay reo hò.
Cô cười, mệt mỏi biến mất trong phút chốc.
Ba ca dạy trôi qua, cô lê về lại văn phòng như kẻ sống sót trở về sau trận chiến. Nhưng rồi nghĩ đến hộp cơm mẹ để dành trong tủ, mắt cô sáng rỡ như có thêm sinh khí.
— Cơm chiên dứa của mẹ là chân lý cuộc sống...!
Và ngày mai... định mệnh sẽ gõ cửa.
Lingling sẽ nhận được hồ sơ gia sư từ trung tâm.
Orm sẽ nhận cuộc gọi thử việc đầu tiên tại một căn nhà có tên Lore, và một người mẹ ít nói.
Và cuộc đời, sẽ từ đó mà mở ra... một lối rẽ dịu dàng.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro